“Thứ gì?” Người phụ nữ thật sự đi theo Tô Nhược Hân, đứa trẻ hai ngày qua bị tiêu chảy nên cứ luôn khóc lóc lăn lộn, vừa nghe nói chỉ trong một tiếng là có thể chữa khỏi cho con mình, chị ta chắc chắn sẽ dao động.

Dù sao cứ đi theo Tô Nhược Hân xem cô có cách gì, cảm thấy được thì nghe theo, nếu thấy không ổn thì không nghe nữa. Chị ta nói như vậy với bản thân rồi đi theo.

Tô Nhược Hân đi vào một siêu thị nhỏ.

Trên con phố chính của “Tình Đạt” có khá nhiều siêu thị nhỏ.

Nhưng Tô Nhược Hân cũng không chắc chắn sẽ có thứ mà mình muốn mua trong siêu thị nhỏ này.

Thứ này có nhiều trong đất liền nhưng cũng không có nhiều người dùng nó.

Xem như là một loại gia vị hơi hiếm có.

Tô Nhược Hân vừa vào siêu thị đã đảo qua kệ để hàng, quả nhiên siêu thị nhỏ này không có.

Vì thế lại ra ngoài đổi sang một chỗ khác, đi qua hết năm sáu chỗ nhưng đều không có thứ cô muốn mua.

Người phụ nữ thấy đứa trẻ trong lòng ngực khóc càng ngày càng dữ, chị ta không còn chút kiên nhẫn nào nữa: “Không chữa được thì đừng có nói lung tung, hừ.”

Nói xong, chị ta xoay người rời đi, không bao giờ muốn để ý tới Tô Nhược Hân nữa.

“Bác sĩ Tô, cô muốn mua gì thế? Cô cứ nói với tôi, để tôi mua giúp cô.” Xuân Phong thì lại tin tưởng Tô Nhược Hân, trước kia nếu không phải có Tô Nhược Hân thì ba anh ta đã chết ngay trên đường rồi.

“Tiêu trắng, ba đến năm hạt là được rồi.”



“Đợi tôi, tôi biết chỗ nào có nó.” Anh ta nói xong bèn chạy về phía trước đuổi theo người phụ nữ vừa hằm hằm rời đi rồi vội vàng nói một câu gì đó.

Người phụ nữ ôm con vừa dỗ dành vừa trừng mắt nhìn Tô Nhược Hân, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.

Chị ta không tin tưởng Tô Nhược Hân, nhưng do có Xuân Phong giới thiệu nên vẫn có hơi nửa tin nửa ngờ.

Tô Nhược Hân nhìn bộ dạng vội vàng chạy đi của Xuân Phong, cũng không chắc anh ta có thể mua được.

Nhìn thấy đứa trẻ vẫn còn khóc, cô không đành lòng mà đi qua: “Chị à, có thể cho tôi ôm một chút không?”

“Không được.” Người phụ nữ đung đưa đứa bé trong lòng, ánh mắt nhìn Tô Nhược Hân giống như cô là bọn buôn người.

Tô Nhược Hân bất lực lắc đầu: “Thằng bé nên thay tã rĩ “Tôi biết, không phải mua thuốc xong trở về là thay được rồi sao, do cô nhiều chuyện đấy.” Chị ta nói xong còn bĩu môi.

“Chỉ cho tôi ôm một chút thôi, một phút nhé, nếu Xuân Phong trở về, tôi lập tức trả lại cho chị.”

Người phụ nữ cảnh giác liếc mắt nhìn Hạ Tam đằng sau Tô Nhược Hân: “Bảo người kia tránh xa con trai tôi một chút.”

Hạ Tam nhíu mày, từ đầu tới cuối anh ta chưa nói một lời nào, làm sao lại chọc tới người phụ nữ này rồi?

Nhưng nhìn thấy bộ dạng Tô Nhược Hân có hơi khó xử, anh ta vẫn phối hợp lùi về sau vài bước, sau đó im lặng không một tiếng động bảo vệ Tô Nhược Hân.

Lúc này người phụ nữ mới đưa con cho Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân ôm lấy thằng bé đang khóc lớn, trong lòng có hơi đau xót, một tay ôm, một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng đứa bé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play