“Những chuyện như thế này có có thể thương lượng được mà, có đúng hay không?” Tiền thị nhìn lướt về phía Tiền Tiến, âm thầm giật giật tay áo của hắn ta.
Tiền Tiến vội vàng gật đầu: “Đứng đó. Kỷ thúc, mặc kệ nương của ta đã nói gì, tất cả đều chỉ là suy nghĩ của bà ấy, ta nhất định sẽ đối xử với Đào Nhi thật tốt, hai người nuôi lớn Đào Nhi cũng không phải chuyện dễ dàng gì, về sau nhất định ta sẽ thật hiếu thuận với hai người.”
“Nói thì dễ nghe thật đấy, vậy thì người này ngươi đã tỏ ra thái độ như thế nào vậy hả?” Lâm Thiên Dược lạnh lùng mở miệng.
Tiền Tiến lạnh mặt, nhìn về phía Lâm Thiên Dược đang nhàn rỗi xem diễn, thản nhiên nói: “Vị công tử này, chuyện này hình như không hề liên quan gì đến ngươi có đúng không?”
“Nếu là ta không nhìn lầm, công tử cũng là người có học có phải không? Những chuyện này đều là việc riêng nhà người khác, ngươi không biết 'phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe' hay sao?” Sắc mặt Tiền Tiến trở nên khó coi.
Lâm Thiên Dược làm ra vẻ kinh ngạc, nhìn khuôn mặt vô cùng khó ở của Kỷ Duy, cười nói: “Vị tiểu ca này, vừa nãy cũng đã nghe rồi đó, Kỷ cô nương thường xuyên đến xem bệnh cho nương của ta, bởi vì nhà ta nghèo, nên từ trước đến nay cũng không lấy tiền.”
“Các người lại đến đây để khi dễ một nhà Kỷ thúc, còn chưa nói đến việc Kỷ cô nương thường xuyên giúp đỡ gia đình ta, chỉ cần nhắc đến việc Kỷ thúc là trưởng thôn, thì cũng đã không thể để người khác xúc phạm đến rồi. Tự ta cũng biết rằng phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, chỉ là nếu như ta không xen vào, làm sao có thể biết được các ngươi còn muốn khinh thường nhục mạ người khác ra làm sao nữa chứ?”
Tiền Tiến không phục, cao giọng nói: “Chúng ta chỉ là……”
Lâm Thiên Dược xua tay đánh gãy lời hắn ta, nói: “Không cần biết là vì lý do gì, Kỷ cô nương khi nãy đã bảo rằng muốn tiễn khách, các ngươi còn muốn tiếp tục dây dưa ở chỗ này, chẳng lẽ không phải là đang khi dễ Kỷ gia không có ai, không thể đuổi được các người ra ngoài, ngươi có tin lúc này ta chỉ cần bước ra của la lớn một tiếng thôi, thì toàn bộ người ở thôn Đào Nguyên sẽ chạy đến đây……”
Vẻ mặt Tiền Tiến càng lúc càng khó chịu.
Tiền thị vội vàng kéo lấy hắn ta, dường như cũng không muốn dây dưa gì với Lâm Thiên Dược nữa. Cười làm lành với Kỷ Duy cười nói: “Cha của đứa nhỏ à, mấy chuyện này đều là chuyện trong nhà của chúng ta, không cần phải làm phiền đến người trong thôn, có đúng không? Nếu ngươi thật sự không thích đại ca đại tẩu của ta, vậy thì sau này A Tiến và Đào Nhi sẽ ở lại thôn Đào Nguyên, một năm cũng không gặp nhau quá một hai lần, nếu Đào Nhi không thích, cũng có thể không cần đến gặp, cũng giống như ngươi bây giờ vậy thôi……”
Kỷ Duy quay đầu sang chỗ khác, cơ bản là nửa con mắt cũng không muốn nhìn bà. Liễu thị dường như cũng cảm thấy thương tâm, sau khi nghe xong thì nước mắt cũng bắt đầu chảy xuống.
Kỷ Đào thấy vậy, nghiêm túc nói: “Không cần nói thêm nữa, mời các ngươi về cho.”
Tiền thị thở dài, nhìn về phía Kỷ Đào, bà dùng ánh mắt như nhìn một hài tử không hiểu chuyện, nhanh chóng nói: “Đào Nhi, ngươi phải hiểu rằng, tuy điều kiện của ngươi rất tốt, lớn lên cũng rất đẹp, nếu như ngươi muốn gả ra ngoài, nhất định sẽ có vài người xứng đôi với ngươi, nhưng tình huống bây giờ của ngươi có chút đặc biệt, ngươi muốn chiêu người đến ở rể, chuyện này…… Một nam nhi tốt, ai lại nguyện ý ở rể, người như A Tiến, có đốt đèn lồng đi tìm cũng không dễ tìm thấy. Ngươi đã mười lăm, cha nương của ngươi đời này cũng chỉ có một mình ngươi là hài tử, ngươi nên đặt mình vào vị thế của cha nương ngươi mà suy nghĩ, đừng để họ lo lắng thêm nữa.”
Tiền thị tận tình khuyên bảo, bà nói với tốc độ rất nhanh, lại tiếp tục: “Đại tẩu của ta đã nhiều năm quản lý nhà cửa, tính cách đúng thật là có hơi cứng rắn, tẩu ấy muốn để một đứa con của A Tiến về làm con thừa tự chi của đại ca hắn ta, nói thế nào thì đây cũng không phải là sai lầm lớn gì, sau này cũng phải chia nhà cho hắn ta, có như vậy thì, một phòng A Tiến ở Tiền gia cũng không có thay đổi gì……”
Đôi mắt Kỷ Đào trừng to ra, khó trách vì sao Kỷ Duy và Liễu thị lại lo tiếng với Tiền gia như vậy, thì ra là do Tiền gia muốn đưa một hài tử của nàng về làm con thừa tự của đại ca Tiền gia, họ dựa vào cái gì chứ?
Nếu muốn để một phòng của Tiền Tiến không tuyệt hậu, chỉ cần sửa lại họ cho đứa nhỏ là được rồi, cần gì phải một hai nhất định phải làm con thừa tự?
Kỷ Đào đã từng nghĩ rằng, nếu sau này có hai hài tử, nàng cũng sẽ để cho một hài tử cùng họ với phụ thân. Dù sao ở trong trấn Cổ Kỳ này, thậm chí toàn bộ Càn quốc, ở trong lòng mọi người, nếu là hương khói bị chặt đứt, là chuyện rất có lỗi với tổ tông. Đây cũng có thể là lý do mà Kỷ Duy khăng khăng một mực muốn kén rể cho nàng.
Nhưng bây giờ Tiền gia lại muốn ôm một hài tử của nàng đi mất.
“Việc này không cần bàn tiếp nữa, không riêng gì cha nương của ta, ngay cả ta cũng sẽ không đồng ý chuyện này.” Kỷ Đào lãnh đạm nói.
Nghe vậy, hốc mắt của Tiền Tiến đều đỏ, “Đào Nhi muội muội, ngươi……”
“A Tiến, ngươi là người tốt. Nhưng chuyện kết thân này không phải là chuyện của riêng hai người, đây vẫn là chuyện của cả hai nhà. Cha mẹ ngươi luyến tiếc ngươi, Kỷ gia của chúng ta cũng không muốn gây khó dễ cho người khác.” Sắc mặt của Kỷ Đào rất bình tĩnh, giọng điệu thản nhiên, tựa như những chuyện nàng đang nói ra chỉ là những thứ rất đỗi bình thường.
Đôi tay đang giấu trong tay áo của Tần Tiến xiết chặt lại, từng đường gân trên cánh tay cũng nhảy giật lên.
“Không phải là ngươi đang muốn ra tay đánh người đó chứ?” Lâm Thiên Dược đột nhiên nói.
Sau đó hắn nhìn về phía Kỷ Duy, vẻ mặt nghiêm túc: “Kỷ thúc, cái này không thể……”
“Liên quan cái rắm gì đến ngươi.” Tiền Tiến đột nhiên hét một tiếng thật lớn về phía Lâm Thiên Dược.
“Phiền ngươi mau chóng cút đi.” Tiền Tiến cả giận nói, gân xanh trên mặt cũng đã dần lộ ra, dĩ nhiên đã tức giận đến sắp không thể nhịn được.
Trong phòng là một khoảng yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều đặt lên người Lâm Thiên Dược đang đứng ở cửa phòng. Ngay cả giọt nước mắt đọng lại trên mặt Liễu thị cũng tạm dừng không rơi xuống.
Lâm Thiên Dược thong thả vuốt thẳng tay áo mới nói: “Vậy nếu như chuyện này không thành, nếu ta đi ra ngoài, ngươi thật sự ra tay đánh người đúng không? Lại nói thêm, ngươi cũng không phải người Kỷ gia.”
Kỷ Duy gõ tay lên bàn, sự chú ý của mọi người lại rơi vào người của Kỷ Duy, chỉ nghe thấy ông bình đạm nói: “A Tiến, chuyện về hôn sự không cần tiếp tục bàn thêm nữa, muốn để hài tử của Đào Nhi hài thành con thừa tự, đây tuyệt đối là không thể. Huống chi cha nương ngươi đâu chỉ có mỗi ý như thế……”
“Đi về đi.” Kỷ Duy đứng lên, chậm chạp bước từng bước ra ngoài.
“Kỷ thúc, nếu như ta có thể thuyết được nương của ta thì sao?” Tiền Tiến cản ông lại, vội la lên.
Ánh mắt Kỷ Duy nhìn thẳng vào đôi mắt đầy chờ mong của Tiền Tiến, lạnh nhạt nói: “Ta chỉ hỏi ngươi, nếu nương của ngươi vẫn khăng khăng một mực như vậy, ngươi sẽ làm thế nào?”
Ánh mắt Tiền Tiến lóe lên, dời mắt sang chỗ khác: “Vậy chỉ cần để một hài tử theo họ ta là được, không để cho bà ấy nhận làm thừa tự, không phải kết quả cuối cùng cũng giống như vậy sao.”
Khóe miệng Kỷ Duy hơi cong lên, đối với chuyện để một hài tử theo họ Tiền Tiến cũng không từ chối, lại hỏi: “Nương của ngươi nói Kỷ gia của bọn ta phải đưa ra hai mươi lượng bạc mới có thể tiếp tục bàn tính hôn sự này, xem như là bồi thường cho bà ta, không chỉ có như vậy thôi đâu, sau này gia sản của Kỷ gia, bao gồm cả nhà ở và đồng ruộng, đều phải để lại một nửa cho đứa bé kia. Ngươi sẽ làm gì với chuyện này đây?”
“Ôi, Kỷ thúc, nếu là vậy thì ngàn vạn lần không thể đồng ý.” Lâm Thiên Dược lại nói, liếc mắt sang Tiền Tiến một cái, trong giọng còn mang theo ý cười đầy trào phúng.
Sắc mặt Tiền thị trở nên khó coi, Tiền Tiến mới đầu còn cảm thấy kinh ngạc, sau đó lại hiểu ra, đột nhiên xông ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt đã không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn ta, Tiền thị cũng không kịp gọi lại, thở dài: “Hầy, đứa nhỏ này, sao mới vậy đã chạy đi rồi cơ chứ?”
“Đại tẩu, ngươi mau trở về đi, nếu sau này không có việc gì cần, cũng đừng đến cửa nhà ta.” Liễu thị từ từ nói.
Đây là có ý muốn đoạn tuyệt quan hệ, sắc mặt của Tiền thị thay đổi rất nhanh.
Lại nghe thấy Liễu thị tiếp tục nói: “Sau chuyện xảy ra vào năm đó, chúng ta vốn dĩ không nên lui đến nữa.”
Tiền thị lui ra phía sau một bước, miễn cưỡng cười nói: “Cô của đứa nhỏ à, sao lại nói nghiêm trọng như vậy chứ?”
“Đại cữu mẫu, có phải ngươi cũng muốn tất cả mọi người ở thôn Đào Nguyên đến tiễn ngươi về nhà như những gì Lâm đại ca nói có đúng không?” Ánh mắt Kỷ Đào rét lạnh, giọng điệu nghiêm túc. Khiến cho người khác vừa nghe thấy thôi, cũng không chút nghi ngờ việc nàng có hành sự như thế hay không.
Tiền thị thấy rõ sắc mặt của Kỷ Đào, miễn cưỡng cười nói: “Hôm nay mọi người đều không được bình tĩnh, có lẽ là không thể nói chuyện rõ ràng rồi, mấy hôm nữa ta lại đến, mọi người cả đời này đều là họ hàng của nhau, không đến mức như vậy…… Không đến mức……”
Tiền thị bước ra cửa trong cái ánh nhìn đầy lạnh giá của Kỷ Duy, bước đi dưới chân càng lúc càng nhanh, gần như là chạy trối chết.
“Chuyện ngày hôm nay, đa tạ ngươi.” Kỷ Duy nhìn Lâm Thiên Dược đang đứng ở cửa, ngữ khí lạnh nhạt, căn bản là không hề có ý muốn cảm ơn, còn cho người khác cảm giác như đây là lời đuổi khách.
Lâm Thiên Dược lạnh làm như không nhận ra sự lạnh nhạt của Kỷ Duy, cười nói: “Chúng ta là hàng xóm, mấy chuyện này nên làm mà.”
Khóe miệng Kỷ Đào hơi giật giật, nhàn nhạt nói: “Lâm đại ca, đưa ngươi ra ngoài.”
Lúc này Lâm Thiên Dược gật đầu.
Hắn dẫn đầu bước ra ngoài, khi đã chác nhà chính một khoảng khá xa, hắn mới nói: “Đào Nhi muội muội, ta lắm chuyện nói thêm một câu, người tên A Tiến kia vừa nhìn đã thấy hắn ta là một mãng phu*, không thể chọn lấy loại người này, nếu như sau này hắn ta muốn đánh người, ngươi phải làm sao bây giờ? Nếu là đánh phải Kỷ thúc, đây không phải là mang về một con sói mắt trắng hay sao.”
*mãnh phu: người đàn ông thô kệch, thô lỗ.
“Lại nói thêm.” Lúc này Lâm Thiên Dược đã chạy tới cây đại thụ trước cửa, hơi hơi khom lưng tới gần Kỷ Đào, thấp giọng nói bên tai nàng: “Đào Nhi muội muội, không phải là ta nói ngươi, thứ bọn họ nhìn trúng là nhà Kỷ thúc chỉ có một hài tử là ngươi, cùng với một mảng lớn gia nghiệp này……”
Kỷ Đào tất nhiên là hiểu rõ ý nghĩ của Tiền gia là như thế nào. Lâm Thiên Dược vẫn còn nói chuyện rất dễ nghe, nếu nói khó nghe hơn một chút, là muốn phát tuyệt hộ tài*.
*phát tuyệt hộ tài (发绝户财): ý chỉ cưới con gái một nhà người khác để sau này thừa kế hết gia sản nhà đó.
“Ta biết.” Kỷ Đào bình tĩnh nói.
Lâm Thiên Dược nói chuyện khe khẽ vào tai nàng, hơi thở nóng ấm phả vào mang tai, phần cổ của Kỷ Đào không khống chế được mà đỏ au một mảng, nàng cảm thấy không được tự nhiên khẽ lùi ra sau, không biết làm sao, khoảng cách giữa nàng và Lâm Thiên Dược không tính rất gần, nhưng nàng lại cảm thấy có gì đó rất mập mờ.
Thấy nàng tránh đi, ánh mắt Lâm Thiên Dược hơi tối xuống.
Hắn đứng thẳng người lên nhìn những mầm non mới nhú trên cành, nghiêm túc nói: “Chuyện hôn nhân đại sự liên quan trực tiếp đến hạnh phúc cả đời của ngươi, ngươi đã giúp đỡ cho mẫu tử bọn ta rất nhiều rồi, ta thật lòng mong những ngày tháng sau này của ngươi sẽ luôn tốt đẹp.”
Kỷ Đào nhìn hắn chậm rãi bước ra khỏi cửa, sắc mặt thận trọng.
Vừa nãy khi nàng nghe thấy Kỷ Duy nói như vậy, Kỷ Đào cũng đã biết Tiền gia đồng ý để Tiền Tiến đến ở rể, chẳng qua là do nhìn trúng mảng gia nghiệp rộng mở của Kỷ gia, còn đòi thêm đến hai mươi lượng bạc, hai mươi lượng bạc này, người có thể lấy ra thì trong toàn bộ trấn Cổ Kỳ cũng không có nhiều đâu.
Phải biết rằng, chi phí sinh hoạt của gia đình bình thường trong một năm, hai lượng bạc thôi cũng đủ dư giả, mỗi ngày trôi qua cũng rất vui vẻ.
Chỉ e họ đang là muốn bán nhi tử rồi nhỉ? Còn gióng trống khua chiêng đòi đưa con của Tiền Tiến sang cho đại ca hắn ta nhận nuôi, lại còn đòi thêm cả gia sản của Kỷ gia, đây không phải là biến tướng muốn trợ giúp cho nhà đại ca Tiền Tiến hay sao, cái bàn tính này của bọn họ cũng gõ vang thật đấy, chỉ tiếc là, mấy chuyện này chỉ nên đặt vào trong giấc mộng mà thôi.
Hai mươi lượng bạc, Kỷ Duy có thể lấy ra, nhưng mà dựa vào cái gì chứ?
Kỷ Đào đứng ngẩn người dưới tán cây, đột nhiên nhớ lại câu nói vừa rồi của Lâm thiên Dược: “Ngươi đã giúp đỡ cho mẫu tử bọn ta rất nhiều rồi, ta thật lòng mong những ngày tháng sau này của ngươi sẽ luôn tốt đẹp"
Khóe miệng của nàng cũng dần cong lên, những cảm xúc thất vọng xuất phát từ Tiền Tiến cũng theo đó tiêu tan.
Tiền Tiến có thể nói ra những lời hứa rất son sắt, tuy nàng không muốn để cho phu quân tương lai của mình và mẹ chồng phải tranh cãi, nhưng ít nhất là khi giữa hai người xảy ra chút ít mâu thuẫn, người đó ít nhiều gì cũng sẽ bảo vệ nàng một chút.
Vừa nãy khi Tiền Tiến đứng trước mặt Hồ thị thì lại chẳng thể nói ra một câu nào, không hề có chút kiên trì nào.
Thôi qua rồi, vốn chỉ là một nguồn không liên quan. Có lẽ về sau cũng không bao giờ gặp mặt thêm một lần nào nữa.
Kỷ Đào nghĩ thông suốt, cũng bỏ qua chuyện này. Nhưng vào lúc này, Liễu thị lại đứng ở trước cửa chính gọi nàng. Kỷ Đào chạy nhanh quay lại đó, thấy hốc mắt hồng hồng của Liễu thị, nàng cảm thấy trong lòng có chút khó chịu: “Nương, nương đừng giận nữa.”