“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Kỷ Đào nhìn về phía Kỷ Duy, thấy sắc mặt của ông rất khó coi, lại quay mặt về phía Liễu thị: “Nương?”
Hốc mắt của Liễu thị đều đỏ ửng lên, chóp mũi cũng ửng đỏ, tất nhiên là biểu hiện của việc bị kìm nén đến mức phát khóc.
Sắc mặt của Kỷ Đào cũng lạnh xuống, lại nghe thấy âm thanh vội vàng của Tiền Tiến vang lên từ đằng sau: “Cha, nương, đã có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”
Cha Tiền Tiến chuyển tầm mắt sang chỗ khác, không nói một lời nào. Nương của hắn ta là Hồ thị lại trực tiếp làm lơ con mình.
“Đại tẩu, ngươi nói với ta đã xảy ra chuyện gì có được không?” Tiền Tiến nhìn sang Phương thị, khẩn cầu nói.
Phương thị nhìn trái rồi nhìn phải, cũng không trả lời lại.
Sắc mặt của hai bên đều vô cùng khó coi, Tiền thị nhận thấy tình hình này khó mà đưa lời khuyên ngăn được, đành phải nói: “Đại tẩu, lúc trước ngươi cũng không nói với ta những thứ này, ngươi nhìn bây giờ xem……”
“Vậy thì đã làm sao hả? Nhi tử mà ta nuôi lớn đang yên đang lành lại đến cửa làm con rể nhà người ta, dù thế nào cũng phải thỏa mãn mấy cái yêu cầu nhỏ mà ta đã đề ra có đúng không? Lại nói tiếp, với diện mạo và sự hiểu chuyện của A Tiến nhà ta, mấy yêu cầu này của ta dù nói thế nào cũng phải gọi là không đáng nhắc đến đúng chứ? Dù sao thì hắn cũng không thể tuyệt hậu được……”
Hồ thị vừa mở miệng nói, đã giống hệt vẻ ngoài khôn khéo của bà ta.
Tiền thị dùng dư quang để nhìn sang biểu cảm của Kỷ Duy và Liễu thị.
Kỷ Đào nhìn vào tình huống ở đây, thì sao còn việc gì mà nàng không hiểu ra được, đây rõ là có yêu cầu gì đó của Tiền gia đưa ra nhưng Kỷ Duy và Liễu thị lại không đồng ý, mà Tiền thị ở trong chuyện này, có giấu diếm điều gì hay không thì khó mà nói được, nhưng bà nhất định là đang thiên vị Tiền gia.
Tiền Tiến cứng họng, nhìn sang sắc mặt khó coi của Kỷ Đào, lên tiếng khuyên nhủ: “Nương, nếu có chuyện gì thì chúng ta từ từ thương lượng, nếu chuyện này mà thành, mọi người cũng đều là người một nhà.”
Nghe vậy, Hồ thị hơi kinh ngạc, nhìn thoáng qua sắc mặt đầy nôn nóng của Tiền Tiến, dường như đã hạ quyết tâm. Tỏ vẻ nghiêm mặt nói: “Đừng, một cô nương như vậy ta cũng không dám lại gần, bây giờ còn chưa là gì đâu, đã biết cổ vũ con tranh cãi với ta rồi……”
Bà ta vừa dứt lời, Liễu thị cảm thấy không vui, cười lạnh nói: “Mấy người này ngươi nên nói cho rõ, khuê nữ của ta đã cỗ vũ hắn ta từ lúc nào cơ chứ, trong cuộc đi dạo ngắn ngủi ban nãy sao?”
Hồ thị dùng ánh mắt đầy thâm ý mà đảo qua người Kỷ Duy, liếc liếc mắt, ý vị thâm trường mà nói: “Thảo nào người ta đều nói con gái thì thường giống nương……”
Liễu thị lập tức biến sắc, đứng dậy, cười lạnh: “Một khi đã như vậy, mời mọi người mau chóng về đi, miễn cho người khác nói rằng khuê nữ nhà ta có phép mê hoặc lòng người.”
Khi Hồ thị vừa nói dứt câu kia thì sắc mặt của Tiền thị cũng đã thay đổi. Kỷ Đào đã để ý đến việc này, dĩ nhiên là nơi này có chuyện gì đó mà nàng cũng không biết.
Tiền Tiến nóng nảy, vội vã nói: “Nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Mọi người đều không nói cho con biết, con…… Con không đi.”
“A Tiến, ta mà nương của ngươi, ta sẽ không bao giờ hại con.” Hồ thị thản nhiên nói.
Tiền Tiến như bị chặn cổ, cúi đầu không nói gì.
Kỷ Đào đặt hết mọi thứ vào trong mắt, khóe miệng hơi cong lên, không hề liếc nhìn Tiền Tiến, chỉ nhìn về phía Tiền thị, lạnh lùng nói: “Đại cữu mẫu, người đúng là người mợ tốt của ta, ngươi đang mang theo người khác đến nhà ta để châm chọc mỉa mai hay sao? Có phải nhìn thấy cha ta chỉ có mỗi một nữ nhi là ta, Kỷ gia không có người đỉnh môn lập hộ*, để cho các ngươi tùy ý mà khi dễ hay sao?”
*đỉnh môn lập hộ (顶门立户): người chèo chống, kế thừa gia đình và là người trụ cột chính.
Tiền thị vốn đang nở nụ cười làm lành nghe xong thì khuôn mặt cũng dần lạnh xuống, dù sao bà cũng là trưởng bối của Kỷ Đào, tuy rằng cửa gôn sự này có rất nhiều khúc mắc, nhưng ở trong mắt bà, thì bà cũng không có ý nghĩ muốn tư lợi cái gì, bà đột nhiên cảm thấy sự nhiệt tình của mình bị mấy câu nói của Kỷ Đào làm cho nguội lạnh đi.
Bà còn chưa kịp lên cơn giận dữ mở miệng răn dạy hai câu. Đã nghe thấy Kỷ Đào dùng giọng rét lạnh mà nói: “Chuyện ngày hôm nay, nên dừng lại ở đây thôi, ta cũng không muốn tiếp tục cãi xem ai đúng ai sai, mời các người về cho.”
Kỷ Đào giữ ở giữa phòng, thân hình gầy yếu, nhưng dáng người lại thẳng tắp, giống hệt như một cây gậy sát không thể bẻ gãy vậy.
Tiền thị không muốn nói đạo lý nữa, bà ấy vội vàng giả cờ trách mắng, dùng ánh mắt ra hiệu đảo qua phía Hồ thị, nói: “Cái đứa nhỏ này, sao lại nói chuyện như vậy hả?”
Kỷ Đào nhìn gân xanh đang nhảy lên trên mu bàn tay Kỷ Duy, trong lòng nổi lên chua xót, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, Đại cữu mẫu, tâm trạng hôm nay của ta rất không tốt, ngài là trưởng bối của ta, mong hãy khoan dung. Còn về phần những người khác, nếu không thể chịu nổi thì mời về cho, dù sao thì mọi người cũng không phải là người thân thiết gì cho cam, không cần phải cố gắng duy trì tình cảm bên ngoài làm gì.”
“Đào Nhi……” Tiền Tiến nhìn nàng với ánh mắt khoa tin, gần như là buột miệng thốt ra.
Lời này là đang nói rõ với tất cả mọi người, mối hôn sự này không còn chút khả năng nào nữa.
Kỷ Đào không thèm để ý đến hắn ta.
Lúc này Kỷ Duy mới mở miệng, ông đã làm thôn trưởng nhiều năm nay, giọng điệu không nhanh không chậm nhưng lại rất có lực: “Xin mời về cho.”
Sắc mặt Tiền thị hơi đổi, nhưng lại không dám nói năng gì nữa. Hồ thị nghe xong lời Kỷ Duy nói, ánh mắt Hồ thị lóe lên một cái, khuôn mặt vốn đã tức giận lại càng thêm cáu kỉnh, bên ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Cảm ơn đã chiêu đãi, chỉ là trong nhà ta còn có chút việc quan trọng, còn phải nhanh chóng trở về, hôm nay xin cáo từ trước.”
Nói xong, bà ta nhìn về phía Tiền Tiến vẫn đang nhìn Kỷ Đào với vẻ không cam lòng, thản nhiên nói: “A Tiến, con mau cảm ơn dì đã chiêu đãi đi, chúng ta đi thôi.”
Hồ thị dẫn đầu đi ra ngoài, Phương thị đi sát theo đằng sau, cha của Tiền Tiến cũng trầm mặc đi theo, trước mắt đã thấy ba người rời đi, người vẫn luôn im lặng đứng ở cửa là Lâm Thiên Dược đột nhiên nở nụ cười, giọng nói vô cùng dễ nghe, mang theo chút ý mỉa mai của người đọc sách: “Không ngờ hôm nay lại có thể được tận mắt chứng kiến sự việc tẩu tử dẫn người của nương gia đến để ức hiếp tiểu cô tử, vậy mà từ trước đến nay ta chỉ nghĩ những chuyện này chỉ tồn tại được ở trong thoại bản.”
“Chuyện này liên quan gì đến ngươi?” Hồ thị vừa lúc đi ngang qua người hắn, đánh giá Lâm Thiên Dược từ trên xuống dưới hết một lượt, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, cười lạnh nói.
“Là chuyện không liên quan gì đến ta, chỉ là tốt xấu gì thì ta cũng là một nhân chứng, ngày sau nếu có ai đó tò mò về chuyện này, thì ta cũng có thể kể cho người đó nghe rõ ràng từng chi tiết một.” Lâm Thiên Dược không chút hoang mang mà nói.
Hồ thị hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng không có ý định ở lại dây dưa thêm với Lâm Thiên Dược, trực tiếp đi một đường thẳng ra đến cửa.
Mọi người trong phòng đều nghe được lời nói sắc bén ở cửa.
Mắt thấy mấy người Hồ thị đã đi xa không còn thấy bóng dáng, Tiền thị nhìn vẻ mặt đầy hối hận và khó hiểu của Tiền Tiến, nói với Liễu thị: “Cô của hắn à, đứa nhỏ A Tiến này thật sự rất không tồi, ngươi cũng đã thấy rồi đó, hắn ta rất để bụng đến Đào Nhi, nếu hôn sự này thật sự thành, những ngày tháng sau này của Đào Nhi nhất định sẽ trôi qua rất tốt, không bằng, ngươi cứ bình tĩnh suy nghĩ thật kỹ lại nha? Ta cũng đi qua bên kia khuyên nhủ đại tẩu có được không?”
Dường như Liễu thị đã quá mức thất vọng, quay mặt đi không thèm nhìn Tiền thị lấy một cái, tỏ ý từ chối vô cùng rõ ràng.
“Thím, ngài cho ta thêm một cơ hội nữa đi mà, về phái nương của ta, ta sẽ đi thuyết phục.” Tiền Tiến đột nhiên nói, giọng điệu nghiêm túc.
Liễu thị làm như không nghe thấy gì cả.
“Đại cữu mẫu, không cần nữa đâu.” Kỷ Đào lạnh nhạt nói: “Cảm ơn ngài mấy hôm nay đã vất vả lo lắng, sau này ngươi không cần phải suy nghĩ về chuyện này nữa, à phải rồi, Hương Hương biểu tỷ sắp phải gả chồng rồi, ngươi vẫn nên giúp nàng ấy chuẩn bị của hồi môn mới là điều quan trọng nhất.”
Khi nhắc đến Liễu Hương Hương, Tiền thị liền cảm thấy rất hài lòng, mỗi nét trên khuôn mặt gần như là giãn ra, ngoài miệng lại khiêm tốn nói: “Còn không phải chỉ là của hồi môn thôi hay sao, Hương Hương tự mình cũng có thể làm được, ngươi chính là một trong hai cô nương duy nhất ở Liễu gia, hôn sự của ngươi cũng thật sự rất quan trọng.”
“Đào Nhi, A Tiến thật sự không tệ. Ta quay về khuyên bảo thím của ngươi, chuyện thành thân là việc tốt của cả hai nhà, là đại sự cả đời người, không thể chỉ làm qua loa được, cũng không thể nhất thời tức giận mà bỏ lỡ mất một người tốt.” Tiền thị tận tình khuyên bảo.
Trong phòng chìm vào một khoảng lặng thin, ngoại trừ đôi mắt càng ngày càng sáng của Tiền Tiến, bầu không khí cũng ngày càng trở nên nặng nề hơn. Còn có cả tiếng khuyên bảo đầy tận tình của Tiền thị.