Giang Chu trả lời một câu: “Có phải bạn đã quên là phải gọi mình là gì không?”

“Ba ba, chúng ta có thể ăn tối cùng nhau. . .”

“Trịnh Vũ đã nói là đi tìm bạn rồi còn gì? Hai người ăn chung đi, mình không quấy rầy đâu.”

Sở Ngữ Vi trả lời cực nhanh: “Không phải, mình đã bảo cậu ta đừng đến rồi, rõ ràng là mình đã từ chối rồi, bạn đừng hiểu lầm.”

“Mình cũng không phải gì của bạn, tại sao sẽ hiểu lầm?”

“Nếu như bạn ghét cậu ta, thì mình có thể cho cậu ta vào sổ đen.”

Giang Chu bỗng nhiên cảm thấy bi ai thay Trịnh Vũ.

Quả nhiên, liếm cẩu vĩnh viễn không có mùa xuân.

Mặc kệ là liếm nhiệt tình đến mức nào.

Dù cho liếm qua nửa thành phố, thì kết cục vẫn bi thảm như nhau.

Có điều, đi ăn bữa cơm với Sở Ngữ Vi cũng được.

Dù sao hôm nay mình cũng không gặp được vợ rồi.

Giang Chu suy nghĩ một chút: “Đi ăn cơm với bạn, mình được cái gì?”

Sở Ngữ Vi yên lặng một lúc lâu: “Cùng lắm thì. . . mình có thể làm bạn gái của bạn một ngày!”

“Ha ha, bạn đang dùng cái này để kiểm tra cán bộ à?”

“Cán bộ cái gì?”

Giang Chu cảm thấy nhàm chán: “Tính sau đi, chưa chắc mình đã rảnh đâu!”

“Không sao, mặc kệ là muộn thế nào, thì mình đều có thể chờ bạn!”

“Đúng liếm!”

“Ồ!”

Đúng lúc này, ba tên bạn cùng phòng cũng bu lại.

Trương Nghiễm Phát đẩy kính một cái: “Giang Chu, làm việc bận rộn nhỉ? Ông cũng yêu qua mạng đấy à?”

Giang Chu mỉm cười: “Hoa khôi sát vách nhất định phải mời tôi ăn cơm, phiền chết đi được.”

“Sát vách?”

Sinh viên năm nhất đại học Thanh Bắc, chính là cấp bậc như Sở Ngữ Vi đấy!”

Từ Hạo Đông không nhịn được: “Không chém gió thì chết à!”



Giang Chu nhét điện thoại di động vào túi: “Chém gió có thể khiến cho thể xác và tinh thần của người ta vui sướng.”

Chạng vạng, 5 giờ chiều.

Rời khỏi tòa nhà dạy học của học viện tài chính và kinh tế.

Giang Chu lại đi đến cửa tiệm trà sữa A Thủy một lần nữa.

Nếu như muốn làm giao đồ ăn, thì nhất định phải tranh thủ được vị trí này.

Cho nên, hắn nhất định phải nói chuyện với ông chủ tiệm thật tốt mới được.

Vì vậy, hai tiếng sau, dựa vào chiếc lưỡi ba tấc của mình, cộng thêm da mặt dày của tuổi 35, cùng với tiền mặt trả ngay, thì cuối cùng ông chủ tiệm cũng đồng ý chuyển nhượng cửa tiệm này cho hắn.

Không có biện pháp, Giang Chu cho hơi nhiều!

Giang Chu rời khỏi tiệm trà sữa, mở QQ của Hàn Nhu ra.

“Em gái, có nhà hay không?”

“Anh trai, nói đi!”

“Anh muốn gây dựng sự nghiệp ở đại học thì nộp hồ sơ ở đâu?”

“Phòng 202 khu nhà A là phòng làm việc cho sinh viên khởi nghiệp, có thể nộp hồ sơ ở đó.”

“In quảng cáo ở nơi nào?”

“Hội học sinh có máy in màu, giao cho tôi là được!”

“Giúp anh tìm một người bên học viện công nghệ thông tin để làm một trang web, có lương!”

“Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”

“Em gái ngoan lắm, ngày mai mời em ăn cơm!”

……

“Ngữ Vi, tối nay chúng ta đi ăn cơm chung nhé.”

“Được đấy được đấy, mọi người đều là người mới, phải chơi với nhau nhiều hơn.”

“Mình mời bạn ăn đồ tây ở Thủy Nhai nha, mình là hội viên ở nơi đó, không cần phải xếp hàng!”

“Khách sạn Thượng Kinh cũng rất tốt, mình là người bản địa, tối nay có thể mang bạn đi ngắm những ngọn đèn đêm.”

Đại học Thanh Bắc, tòa nhà dạy học của học viện Y.

Một đám con trai đứng ở trước cổng tòa nhà, cả đám đều hết sức phấn chấn.

Sở Ngữ Vi thì đang phiền muộn đứng ở giữa đám người.

Ba giờ chiều nay, lớp bọn họ cũng mở buổi gặp mặt sinh viên mới.



Mà sự hiện xuất của nàng, đã khiến cho cả lớp học náo loạn.

Bình thường thì con gái học Y đều có dáng dấp không kém.

Nhưng mà tướng mạo của Sở Ngữ Vi lại làm cho tất cả bọn họ đều phai mờ ảm đạm.

Vì vậy, chỉ trong vòng một tiếng ngắn ngủi, hoa khôi cũ của thành nam đã có thêm hơn 20 người theo đuổi.

Hiện giờ, mắt thấy sắp đến giờ cơm tối.

Tất cả mọi người đều tích cực tranh thủ một vị trí đi ăn tối với mỹ nữ.

Nhưng rõ ràng là Sở Ngữ Vi không có hứng thú với bọn họ.

Nàng vẫn siết chặt điện thoại di động, chờ tin nhắn của người nào đó.

Nhưng mà người nào đó đã không online từ bốn giờ chiều rồi.

Coi như không đi cũng phải nói một câu chứ.

Lại để mình mất công chờ đợi.

Mình cũng thật sự không có chí tiến thủ, dĩ nhiên lại nghe lời như vậy.

“Bạn học Sở, chúng ta đi thôi, mười phút là có thể đến nơi rồi.”

“Vẫn là đi mới mình đi, nhà hàng đồ tây kia rất nổi tiếng ở Thượng Kinh đấy!”

“Nữ Thần thường không ăn cơm tối, vẫn là đi xem phim với mình đi.”

“Ngay cả một chiếc xe mà bọn họ còn không có, bạn học Sở, vẫn là đi với mình đi!”

Mấy chục tên con trai tranh nhau mở miệng.

Âm thanh lộn xộn, ầm ĩ, thật sự là khiến cho người ta thấy phiền.

Sở Ngữ Vi cũng cảm thấy rất phiền, không thể làm gì khác hơn là dừng bước chân lại.

“Xin lỗi, mình đã nói rồi, mình có bạn trai rồi, lát nữa mình sẽ đi ăn tối với anh ấy.”

Tên con trai đi đầu không tin: “Mình đã hỏi bạn ở Lâm Giang rồi, cô ấy nói bạn vẫn còn độc thân mà!”

Sở Ngữ Vi chán không buồn cãi cọ, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế dài ở ven hồ.

Dù sao nàng cũng phải ngồi đây chờ người nào đó.

Đám người này muốn chờ thì chờ đi.

Hơn nữa, trời cũng sắp tối rồi.

Có đám người này ở đây thì nàng cũng không cần sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play