Quả nhiên, tiếng hát của Giang Chu vẫn chưa dừng lại.

Chỉ là trong chốc lát này, giọng hát của hắn đã trở nên nhu hòa hơn.

“Cơn gió đêm thổi qua tóc mai của em đã có vài sợi bạc.”

“Xoa dịu vết sẹo hằng lại trong hồi ức!”

“Đôi mắt em ngời sáng mà cũng mịt mờ nở một nụ cười như hoa thắm tươi.”

“Hoàng hôn che đậy cho bước chân loạng choạng của em.”

“Đến gần bức tranh giấu nơi đầu giường.”

“Hình ảnh em trong tranh đang cúi đầu trò chuyện!”

. . .

“Anh vẫn cảm thán trước thế giới bao la này!”

“Cũng say đắm trong bao lời ngọt bùi thủa nhỏ.”

“Chẳng còn thật giả, chẳng thiết vẫy cùng, chẳng bận tâm lời cười nhạo!”

“Thế rồi tôi đã trả thanh xuân lại cho cô ấy!”

“Những ngón tay khẩy lên tâm tình ngày hạ!”

“Bao rung động nơi con tim đã cuôi theo làn gió!”

“Em vẫn chấp nhận tình yêu của anh chứ?”

. . .

Bài hát đã kết thúc, mọi người cũng giống như vừa mới tỉnh mộng.

Từ nhỏ đến già, cuối cùng thì trở lại chính mình.

Giống như chàng trai đã đi mất nửa đời người, nhưng khi trở về vẫn là một thiếu niên.

Nhưng tầng da gà trên người mọi người vẫn chưa phai nhạt.

Chứng tỏ dư vị của bài hát này vẫn còn lưu lại trong lòng họ.

Mãi cho đến khi tiếng hát dừng lại một lúc lâu.

Mọi người mới mở to hai mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

. . .

Giang Chu yên lặng một lát: “Các vị, hãy trân trọng người trước mắt, đi tốt con đường dưới chân, dù gió táp mưa sa cũng không nên bỏ cuộc.”

Vừa dứt lời, cả phòng tập luyện đột nhiên vang lên những tiếng vỗ tay như sấm.

Vô số người đều nhìn Giang Chu với ánh mắt sùng bái và kính nể.

Người này có thể viết một bài hát như vậy, tuyệt đối là một thiên tài!

“Mang danh sách chương trình ra đây!”



Nữ giáo viên bỗng nhiên đứng dậy, đi tìm người phụ trách an bài tiết mục để lấy danh sách biểu diễn.

Sau đó, nữ giáo viên lại nhìn về phía Giang Chu: “Em tên là gì?”

“Giang Chu, Giang trong Trường Giang, Chu trong Chu(con thuyền)!”

“Cô họ Vu, là người phụ trách bữa tiệc đón sinh viên mới năm nay, em không bị bệnh sợ hãi sân khấu chứ?”

“Thưa cô Vu, em không sợ sân khấu.”

“Được, vậy cô sẽ xếp bài hát này của em ở vị trí cuối cùng!”

Cô Vu trợn mắt lên nói: “Tên nhóc nhà em nhất định sẽ nổi tiếng đấy!”

Giang Chu nghe được câu này thì sửng sốt một chút.

Chờ đã, mình không muốn nổi tiếng mà!

Mình chỉ đến đây để tán vợ mình thôi mà!

Chẳng may đám con gái cả trường đều thích mình thì làm sao bây giờ?

Cô giáo, chúng ta có thể thương lượng lại một chút hay không.

Em muốn đổi bài hát

Bài ‘dân làng của chúng tôi’ thì sao đây?

Hay là bài ‘học cách kêu meo meo’?

Dù sao cũng đừng để em nổi tiếng mà!

Nhưng lời của Giang Chu vẫn chưa nói ra.

Thì nữ giáo viên đã hào hứng mà rời khỏi phòng tập luyện.

Cùng lúc đó, ánh mắt của Hứa Văn cũng ảm đảm đi vài phần.

Cô ta biết, mình đã bị thay thế.

Cũng không ai để ý đến cô ta nữa.

Bởi vì ngay cả cô ta cũng bị bài hát này làm cho say.

Trên đường trở về từ học viện Múa.

Phùng Tư Nhược vừa đi vừa ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên trời.

Bình thường thì nàng quen với việc cúi đầu đi bộ hơn.

Như vậy sẽ không có ai chú ý đến nàng.

Nàng thật sự là kiểu người luôn lo lắng khi có người chú ý đến mình.

Nhưng mà nàng cũng rất tò mò.

Bầu trời ở Nagano như thế nào, vẫn là ấm áp như trước, hay là đã có gió nổi lên rồi đây?

Giang Chu nhìn Phùng Tư Nhược: “Nhìn gì thế, trên trời cũng không có máy bay mà, chẳng lẽ là bị tài năng của mình làm cho say mê rồi?”

Phùng Tư Nhược mặt đỏ lên: “Có. . . có!”



Hử?

Có cái gì?

Có bị say mê sao?

Giang Chu ngẩng đầu lên nhìn theo bản năng.

Con bà nó, trên trời thật sự có máy bay bay ngang qua này.

Hắn vốn định đùa giỡn Phùng Tư Nhược một chút, hiện giờ lại không biết nói tiếp thế nào.

Từ Hạo Đông kia cũng rất cố gắng, ngày nào cũng ở ký túc xá bắn máy bay, làm sao trên trời vẫn còn nhiều máy bay như vậy?!

Vì vậy, hai người đều chìm vào yên lặng.

Nhưng điều làm cho Giang Chu bất ngờ chính là.

Không lâu sau, Từ Hạo Đông lại chủ động mở miệng trước.

“Bài hát kia. . . thật là do bạn viết?”

“Ừm, là mình tự sao chép!” Giang Chu trả lời rất thành thực.

Đây cũng là không có cách nào khác.

Nói dối với người khác thì dễ dàng, ít nhất thì cũng không cần bận tâm.

Nhưng cô gái này thì khác, một thời gian nữa nàng sẽ không còn chứng sợ đám đông nữa, mà còn biết làm nũng với mình.

Chẳng may nàng bảo mình viết cho nàng một bài hát thì làm sao bây giờ?

Phùng Tư Nhược liếc mắt nhìn Giang Chu một cái, nhỏ giọng nói: “Mình thích nó.”

“Được rồi, vừa rồi mình hơi khiêm tốn, chính là mình viết, thích không?”

Giang Chu lại cợt nhả, nhưng trong lòng thì lại thấy hơi đau lòng.

Hắn biết vì sao Phùng Tư Nhược lại thích bài hát này.

Bởi vì, đối với những người có chứng bệnh sợ hãi đám đông như Phùng Tư Nhược mà nói, thì làm sao có thể kiềm chế được trước thế giới rộng lớn này?

Chỉ là trước khi mình xuất hiện, thì chưa từng có người nào dẫn nàng đi xem thế giới này thôi.

“. . .”

Sau đó, lại là một thời gian dài yên lặng.

Ngay từ đầu, Giang Chu còn định giả bộ thâm trầm như nàng.

Nhưng chưa được ba phút thì hắn đã không nhịn được.

“Mình nói thật vậy, mình muốn cua bạn!”

Phùng Tư Nhược nghe thấy câu này thì trong lòng liền hoảng hốt, lập tức nhấc chân lên chạy.

Đừng thấy cô gái nhỏ này bình thường không biểu hiện ra.

Nhưng thật sự chạy rất nhanh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play