Giang Chu ung dung đi xuống dưới trong tiếng vỗ tay của mọi người.

Có điều hắn không đi về phía đám con trai.

Thay vào đó, hắn đi đến hàng ghế thứ ba trong lớp.

Sau đó, lại rất tự nhiên mà ngồi xuống cạnh một cô gái đeo kính đen.

Cô gái này cũng không xinh đẹp, cũng không có gì đặc biệt.

Cùng lắm thì nó chỉ là khuôn mặt của người qua đường thôi.

Cho nên đám bạn học chung quanh đều rất kinh ngạc.

Rõ ràng Hoàng Kỳ, vai phụ rất tốt kia là một mỹ nữ mà?

Lại vẫn luôn nhìn trộm Giang Chu.

Tại sao Giang Chu lại không để ý đến người ta, mà lại đi bắt chuyện với một cô gái bình thường?

Chẳng lẽ Giang Chu thích loại hình này?

“Bạn học, xin chào, mình là Giang Chu!”

“Mình là Đinh Duyệt, a cảm ơn, cảm ơn trà sữa của ông.”

Giang Chu đầu đầu nói: “Bạn học, mình có thể hỏi bạn một vấn đề không?”

Đinh Duyệt hơi sững sờ: “Hình như chúng ta không quen mà!”

“Không phải, mình muốn phải bạn, có phải trong ký túc xá của bạn của một cô bé tên Phùng Tư Nhược không?”

“Sao ông biết?”

Lịch sử không bị cải biến!

Giang Chu âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy sao hôm nay cô ấy không đến tham dự cuộc gặp mặt này?”

Ánh mắt Đinh Duyệt hơi cảnh giác: “Bạn hỏi cái này để làm gì?”

“Mình đi coi bói, thầy tướng nói rằng, có một cô gái tên Phùng Tư Nhược sẽ gả cho mình!”

“Này, ông đừng nói hươu nói vượn, Tư Nhược sẽ không yêu đương ở đại học! Hơn nữa, vừa nhìn đã biết ông là một cặn bã nam, đừng hại cô ấy!”

Giang Chu kéo ống tay áo: “Loại chuyện như tôi là cặn bã nam mà bạn cũng có thể nhìn ra cơ à?”



Đinh Duyệt khẽ nhíu mày, chỉ chỉ về phía trước: “Không phải cặn bã nam, thì sẽ xuất hiện tình cảnh này sao?”

Ủa?

Tình cảnh này là tình cảnh gì?

Giang Chu hơi ngẩng đầu lên, phát hiện Hoàng Kỳ vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.

Đồng thời, nàng còn ném một tờ giấy qua bên này.

Chậc chậc chậc!

Mới gặp mặt lần đầu mà.

Như vậy không tốt lắm đâu!

Giang Chu nhét tờ giấy vào túi: “Cặn bã hay không thì để nói sau, bạn nói cho mình biết Phùng Tư Nhược ở đâu trước đi.”

Đinh Duyệt hừ lạnh một tiếng: “Tôi thấy Hoàng Kỳ có ý với ông đấy, ông đi tai họa Hoàng Kỳ không được sao?”

“Không được, còn sáu tiếng nữa mới đến mười rưỡi.”

“Cái gì?”

“Ý của mình là, mình hứa sẽ không làm chuyện gì xấu, nể mặt trà sữa mà nios cho mình biết được không?”

Quả nhiên, ăn của người ta là không ngon mà.

Đinh Duyệt liếc mắt nhìn trà sữa trong tay, nói: “Cô ấy bị một đàn chị năm hai gọi đi hỗ trợ rồi.”

Giang Chu hơi sững sờ: “Hỗ trợ? Hỗ trợ cái gì?”

“Trường học muốn tổ chức một bữa tiệc tối cho sinh viên năm nhất, Tư Nhược quá xinh đẹp, cho nên bị gọi đi biểu diễn rồi.”

“Nhưng mà cô ấy không có tài nghệ gì, thì biểu diễn cái gì?”

Đinh Duyệt hết sức kinh ngạc: “Tư Nhược cũng nói như vậy, sao ông hiểu rõ thế?”

Giang Chu không trả lời vấn đề của Đinh Duyệt, mà nói: “Bạn trả lời vấn đề của mình trước đã, biểu diễn cái gì?”

“Không biểu diễn gì cả, Tư Nhược chỉ cần đứng ở đó, hoặc là tùy tiện đi vài bước cũng là tài nghệ rồi.

“Có đạo lý, không hổ là vợ mình!”



Đinh Duyệt nguýt Giang Chu một cái: “Ông đừng nói lung tung bằng không thì Phùng Tư Nhược sẽ khóc!”

Giang Chu duỗi người một cái: “Còn biết khóc à, vậy thì bóp một cái chắc chắn sẽ rất nhiều nước rồi.”

“Ông là đồ lưu manh! Tôi sẽ nói cho giáo viên!”

“Đây là đại học mà bà chị, nào có giáo viên nào đi quản lý chuyện này chứ?”

“Vậy thì tốt nhất là ông nên đàng hoàng một chút, Tư Nhược là cô gái tốt.”

“Được rồi được rồi, biết rồi!”

Giang Chu trở lại chỗ ngồi của mình, tâm trạng cũng hơi buồn bực.

Mình còn chưa được nhìn thấy vợ mình, kết quả lại bị một bà chị năm hai bắt cóc.

Bữa tiệc chào đón sinh viên năm nhất chó má gì chứ.

Không phải chỉ là hát nhảy rap vớ vẩn thôi sao?

Nhưng mà điều này cũng rất bình thường.

Tuy rằng Phùng Tư Nhược rất khiêm tốn.

Nhưng tướng mạo của nàng đã quyết định nàng không thể nào khiêm tốn được.

Gương mặt xinh đẹp như vậy, dù đưa khẩu trang thì cũng không thể giấu nổi.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Giang Chu bỗng nhiên chấn động.

Con gấu nâu ở trên sợi dây hơi lấp lánh.

Tinh tinh tinh!

“Giang Chu, lát nữa đi ăn cơm với mình được không?”

Tinh tinh tinh!

“Là thế này, mình mới đến trường học, xung quanh đều là người lạ nên mình không quen lắm.”

Tinh tinh tinh!

“Mình. . .muốn gặp ban (icon khóc)!”

Ảnh chân dung con mèo nhỏ của Sở Ngữ Vi không ngừng nhảy lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play