“Được rồi, hai người trò chuyện tiếp đi nhé, Quách Vĩ còn đang chờ mình ở ngoài kia.”
“Chờ báo danh xong, có cơ hội thì lại tụ tập!”
Giang Chu ném lại một câu, rồi quay người rời khỏi khu dành cho con gái này.
Cùng lúc đó, trái tim của Trịnh Vũ bắt đầu nhảy thình thịch.
Cậu ta cảm thấy, câu hỏi vừa rồi của Sở Ngữ Vi không phải là hỏi Giang Chu.
Mà là đang mượn Giang Chu để hỏi mình!
Không sai, nhất định là như vậy.
Ngữ Vi muốn đi cùng mình, nhưng lại ngại không dám hỏi.
Cho nên mới giả vờ như hỏi Giang Chu!
Trịnh Vũ rất vui mừng: “Ngữ Vi, hay là bọn mình cùng đi nhé?”
Sở Ngữ Vi cảm thấy hết sức khó hiểu: “Trường học của chúng ta cũng không ở cùng một khu mà.”
“Thế nhưng là ở cùng một thành phố mà, mình sẽ giúp bạn mang hành lý lên trước, sau đó lại đón xe về trường học.”
“Không được, cha mình nhất định sẽ hiểu lầm, ông ấy không cho mình yêu đương.”
Trịnh Vũ lập tức nóng nảy: “Mình có thể giải thích, chúng ta chỉ là bạn học mà!”
Sở Ngữ Vi lắc đầu: “Cha mình là cảnh sát hình sự, nên lòng nghi ngờ của ông ấy rất lớn!”
“Vậy. . .vậy cũng có thể để cho cha của bạn tiễn bạn qua nhà mình, sau đó lại ngồi xe nhà mình đi cũng được?”
“Mình nói không cần, bạn tự đi đi thôi.”
Trịnh Vũ lập tức cảm thấy có chút không đúng: “Vậy vì sao vừa rồi bạn lại hỏi Giang Chu?”
Mặt Sở Ngữ Vi đỏ lên: “Cha mình và cha Giang Chu là chiến hữu, hơn nữa, cha mình còn cảm thấy Giang Chu rất tốt, mà trường học cũng gần nhau.”
Rất tốt…
Rất tốt…
Rất tốt…
Oanh!
Trịnh Vũ cảm giác mình như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Chờ đến khi cậu ta tỉnh táo lại, thì Sở Ngữ Vi đã biến mất.
“Vì sao?”
“Vì sao?”
Trịnh Vũ vẫn cữ không dám tin tưởng: “Câu hỏi này mình không trả lời được!”
Cùng lúc đó, ở quầy tính tiền.
Quách Vĩ đang chờ siêu mỏng cánh trong lo lắng.
Lúc này, Giang Chu đã đi đến, ném thứ trong tay cho Quách Vĩ.
“Tại sao lại là loại khác, ông đã mua loại siêu mỏng cánh cơ mà?”
“Thứ này càng to càng dầy thì lót càng thoải mái hơn.”
Quách Vĩ lập tức bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt lại có thêm một chút sùng bái.
Anh Giang chính là Anh Giang, loại tri thức hiếm có như vậy mà cũng biết.
Sau này, mình phải cố gắng học tập anh Giang cho tốt mới được.
Dù sao, loại kiến thức này, cũng không phải có thể học được ở trong trường học.
“Có điều, vì sao trong giỏ hàng của ông còn có một gói khác?”
Giang Chu hơi sững sờ: “À, tôi nhớ ra rồi, đây là của Sở Ngữ Vi.”
Quách Vĩ không tin: “Anh Giang, ông lại đùa tôi rồi.”
“Thật mà, tôi vừa mới gặp Sở Ngữ Vi ở trong khu đó xong.”
“Chém, ông chém nữa đi, để tôi xem ông chém mạnh đến đâu.”
Giang Chu cười tự tin: “Sở Ngữ Vi bắt tôi kéo cô ta lên giường, nhưng tôi từ chối rồi.”
“Ông trâu.”
Nữ nhân viên thu ngân nghe hai người nói chuyện thì sắc mặt càng ngày càng âm trầm hơn.
Cô đã hành nghề bảy năm.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hai tên biến thái giữa ban ngày ban mặt như này!
Nếu như hai người này còn nói hươu nói vượn nữa, thì cô sẽ gọi bảo vệ!
……
Tám giờ tối.
Giang Chu cầm túi lớn túi bé về nhà.
Đầu tiên thì hắn ngồi trên ghế sa lon nghỉ ngơi một chút, sau đó mới bắt đầu thu dọn hành lý.
Thư thông báo, vật dụng hàng ngày…
Còn phải lén lút giấu chìa khóa xe.
Viên Hữu Cầm rót cho con trai một cốc nước: “Con trai, con thật sự không cần cha mẹ đi tiễn à?”
Giang Chu uống một ngụm: “Không cần, con dự định đi cùng Quách Vĩ, đây chính là bước đầu tiên để sống tự lập.”
“Hóa ra người con trai là con thích. . .tên là Quách Vĩ à?”
“Mẹ, mẹ cảm thấy đùa vậy rất vui sao? Ngày hôm qua Quách Vĩ vẫn còn ăn cơm ở nhà chúng ta mà!”
Viên Hữu Cầm trợn mắt liếc Giang Chu một cái: “Mẹ cảm thấy, từ khi con tốt nghiệp đến giờ, thì càng ngày càng không dựa vào cha mẹ nữa.”
Giang Chu đứng lên: “Cuối cùng thì con cũng phải trưởng thành, sinh nhật đã qua rồi, cũng là người trưởng thành rồi.”
“Nhưng mà con trưởng thành cũng quá nhanh rồi, cha mẹ vẫn còn chưa kịp chuẩn bị chút nào.”
Chuẩn bị?
Chuẩn bị kiểu gì?
Hắn cũng không thể nói là mình trọng sinh về.
Năm nay đã 36 tuổi chứ không phải 18.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT