Giang Chu khoát khoát tay, quay người đi về chỗ bán băng vệ sinh vừa rồi.
Có điều, hắn vừa đến đó thì nhìn thấy một người quen đang đứng ở trước kệ hàng.
Hoa khôi Sở Ngữ Vi.
Nàng mặc một chiếc quần sóoc ngắn màu đen, để lộ ra đôi chân mảnh khảnh trắng nõn.
Mái tóc dài xõa vai đã bị buộc thành đuôi ngựa.
Trên cổ tay nõn nà còn có một chiếc đầu hồ dây màu đỏ.
Con bé này vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của đám con trai quanh đây.
Khiến cho nơi này trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt.
“Bạn học Sở, trùng hợp thật, bạn đến kỳ rồi hả?”
Sở Ngữ Vi quay đầu, phát hiện là Giang Chu thì gò má bỗng nhiên đỏ lên: “Bạn. . . sao bạn lại đến đây, đây là khu vực của con gái mà.”
Giang Chu tùy ý cầm một gói ném vào giỏ hàng: “Giống như bạn, mua siêu mỏng cánh thôi.”
“Biến thái, bạn mua cái này làm gì?”
“Mua để dùng chứ làm gì!”
“Bạn bạn bạn. . . không biết xấu hổ!!”
Giang Chu mỉm cười, cũng không giải thích nhiều, mà quay người định rời đi.
Sở Ngữ Vi thấy thế thì lập tức gọi lại: “Giang Chu, bạn chờ một chút!”
“Gì nữa?”
Sở Ngữ Vi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn Giang Chu nói: “Cha của bạn nói, bạn vào đại học Thượng Kinh à, có đúng vậy không?”
Giang Chu nghe thấy vấn đề này thì trong lòng lại run lên.
Hắn nhớ đến chuyện, cha mẹ mình bảo mình chiếu cố cho đại học Thượng Kinh.
Cảnh sát Sở sẽ không để con bé này cũng vào đại học Thượng Kinh đấy chứ?
“Tại sao bạn không nói chuyện?”
Giang Chu tằng hắng một cái: “Bạn sẽ không vào đại học Thượng Kinh đấy chứ?”
Sở Ngữ Vi lưỡng lự một lát: “Không phải, mình thi vào Thanh Bắc ở đối diện Thượng Kinh!”
“Ồ ồ, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
“Không học cùng trường với mình, mà bạn cũng vui vẻ như vậy?”
Giang Chu nhanh chóng giảo biện: “Không phải, mình chỉ dùng nụ cười để che giấu nỗi bi thương thôi!”
“Thật không?”
“Cái đệch, loại mượn cớ ngu ngốc này mà bạn cũng tin?”
“Bạn!”
Sở Ngữ Vi lập tức bị Giang Chu làm cho tức giận đến giậm chân: “Lẽ nào bạn ghét mình như vậy sao?”
Giang Chu thở dài: “Không phải chán ghét, mà là vì mình đã có người mình thích rồi!”
“Bạn. . .bạn nói cái gì?”
“Mình nói là, mình đã có người mình thích rồi, hôm nào sẽ giới thiệu cho hai người làm quen!”
Sở Ngữ Vi như sắp khóc đến nơi: “Vậy khi bạn tỏ tình với mình, không có câu nào là thật?”
“Cũng có mà!”
“Là câu nào là thật?”
“Mình thật sự tên là Giang Chu.”
“. . .”
Sở Ngữ Vi cắn môi, vành mắt lập tức đỏ bừng lên.
Hóa ra đây chính là cảm giác khi bị người khác lạnh nhạt.
Nàng rất muốn hận Giang Chu, nhưng lại không hận nổi.
Dù sao trước kia nàng cũng đối xử với Giang Chu như vậy.
Nhưng đúng lúc này, đối điện lại có một người đẩy xe đẩy đến gần.
Cậu ta nhìn thấy Sở Ngữ Vi thì hai mắt lập tức sáng lên.
“Ngữ Vi, trùng hợp quá, bạn cũng đến mua đồ à?”
Hai người nghe thấy âm thanh này thì liền quay đầu lại, phát hiện người đến chính là lớp trưởng Trịnh Vũ.
Sở Ngữ Vi thoáng sửng sốt một chút, lại thừa dịp Trịnh Vũ không chú ý, liền vứt gói siêu mỏng cánh vào trong giỏ hàng của Giang Chu.
Trịnh Vũ liếc mắt nhìn Giang Chu: “Hai người. . . đi cùng nhau?”
Giang Chu đang định mở miệng giải thích, Sở Ngữ Vi đã tranh trước: “Đúng vậy, chúng mình đã hẹn trước cùng nhau đi mua đồ rồi.”
“Ồ, vậy lát nữa mình tiễn bạn về nhà nhé?”
“Không cần, nhà chúng ta không cùng một hướng.”
Trịnh Vũ lại mở miệng: “Không sao không sao, mình đưa bạn về rồi lại về nhà cũng được.”
“Thật sự không cần!”
“Con gái đi một mình ban đêm sẽ không an toàn!”
“Nhà mình ở ngay bên cạnh, rất an toàn.”
Giang Chu nhìn hai người nói chuyện, vội vàng nói tạm biệt, rồi chuẩn bị rời đi.
Hiện giờ Trịnh Vũ đã trở thành liếm cẩu rồi.
Lại còn liếm đến triệt để, một bước cũng không nhường.
Hắn cũng không có tâm trạng ở lại xem trò vui.
Loại chuyện này, vẫn không dính vào thì tốt hơn.
Nhưng Giang Chu còn chưa kịp cất bước, thì đã bị Sở Ngữ Vi gọi lại.
“Giang Chu!”
“Lại sao nữa? Còn việc gì?”
Sở Ngữ Vi cắn môi: “Ngày mai, bạn có muốn đi báo danh cùng mình không? Dù sao trường học của hai chúng ta cũng cùng một con đường.”
Giang Chu lắc đầu: “Không được, mình đã hẹn Quách Vĩ rồi, mai sẽ đi cùng cậu ấy!”
“Vậy bạn không thể đổi ý sao?”
“Vì sao mình phải đổi ý?”
Sở Ngữ Vi thấy hơi buồn bực: “Đường xá xa xôi, có người quen đi cùng thì tốt rồi.”
Giang Chu hơi suy nghĩ một chút: “Không được, mình sợ bị bạn học mới nhìn thấy thì sẽ hiểu lầm.”
Hiểu lầm. . .
Sở Ngữ Vi nghe được câu này thì liền cúi đầu xuống.
Là sợ cô gái kia hiểu lầm sao?
Lẽ nào cô gái Giang Chu thích cũng học ở đại học Thượng Kinh?
Hai người. . .học cùng nhau?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT