Chương 171
Edit + beta: Iris
Có lẽ do gần đây cuộc sống tương đối suôn sẻ, nói cụ thể hơn là do có người chiều chuộng quá sẽ bất giác hành động ngạo kiều. Vì vậy ngay cả khi Đào Mộ nhận ra ý tốt của Lâm Dung An, cậu vẫn không thèm để ý tới hắn.
Nếu là trước kia, tuyệt đối sẽ không có chuyện này, chỉ cần có đủ lợi ích, cho dù khiến bản thân ấm ức thì Đào Mộ cũng sẽ lá mặt lá trái với họ Lâm, nhưng bây giờ cậu không nghĩ như vậy nữa. Cha Diệu nói rất đúng, cuộc sống ngắn ngủi, tiền có kiếm mãi cũng không đủ, vả lại kiếm tiền là để cuộc sống thoải mái hơn, bây giờ cậu không thiếu tiền, sao phải tự khiến bản thân khó chịu, kết phường buôn bán với kẻ thù kiếp trước?
Là ngại thời gian luyện tập quá ngắn hay ngại đóng phim không thú vị.
Chỉ là chuyện này còn liên quan đến Lệ Khiếu Hằng, dù Đào Mộ không muốn để ý đến Lâm Dung An, nhưng cậu không thể quyết định thay Lệ Khiếu Hằng, đành nói cho có lệ: "Tôi không rõ chuyện này lắm, tuy tôi là đối tác của Tư Bản Khiếu Hằng, nhưng tôi không tham dự quản lý cụ thể trong công ty. Nếu Lâm gia có hứng thú hợp tác với Tư Bản Khiếu Hằng, vẫn nên trực tiếp trao đổi với Lệ tổng đi."
"Ồ?" Lâm Dung An nhướng mày, nghiêng đầu đánh giá Đào Mộ, cười nói đầy hàm ý: "Tôi tưởng với quan hệ giữa Đào tổng và Lệ tổng, tôi tới tìm cậu sẽ dễ hơn chút chứ."
Đào Mộ cảm thấy khó chịu vì giọng điệu quái gở của Lâm Dung An, kiếp trước cũng vậy, người này luôn nói chuyện không đứng đắn.
"Tôi và Lệ tổng có quan hệ gì không cần anh lo." Đào Mộ mất kiên nhẫn nói: "Anh tới gây sự đúng không?"
"Đào tổng đừng hiểu lầm, tôi chỉ là..." Lâm Dung An bỗng ngẩn ra, chỉ là cái gì?
Quan hệ giữa Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng, nói chính xác hơn là chuyện Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng đến Hoàng Đại Tiên Từ thắp hương bái Phật cầu nhân duyên, những thế gia có nguồn tin tức nhạy bén ở Hương Thành đã hay tin này từ lâu. Lâm Dung An cũng có nghe thấy. Trước đây không thấy có gì không ổn, chỉ là bây giờ nhìn thấy Đào Mộ như vậy, đột nhiên có chút khó chịu.
Dựa vào cái gì Đào Mộ lại ở bên nhau với Lệ Khiếu Hằng? Chỉ vì Lệ Khiếu Hằng quen Đào Mộ sớm hơn hắn vài ngày sao?
Lâm Dung An biết xu hướng giới tính của mình, hắn cũng chưa từng giấu giếm. Thậm chí mấy tờ báo nhỏ Hương Thành cũng tỉnh thoảng đăng những vụ bê bối của Lâm Dung An ăn cả nam lẫn nữ, Lâm Dung An chưa bao giờ để ý đến, người Lâm gia cũng không hỏi đến. Ai cũng biết Lâm Dung An hiểu rõ bản thân hắn, bình thường chơi bời cho đã, đến lúc kết hôn cũng sẽ kết hôn.
Vì vậy Lâm Dung An hiểu lầm Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng cũng là loại quan hệ này, vừa là đối tác vừa là bạn giường. Dù sao hầu hết những người như bọn họ đều không có liêm sỉ.
Lâm Dung An chỉ là hâm mộ sự may mắn của hai người, bất kể Đào Mộ hay Lệ Khiếu Hằng, cả hai đều có ngoại hình vóc dáng và gia thế bối cảnh cực kỳ chất lượng. Nhất là Đào Mộ, khuôn mặt kia khỏi phải nói, vai rộng lưng hẹp eo thon chân dài mông vểnh, khi đứng yên đã đẹp, đến khi quay cảnh đánh diễn, có tư thế chiến đấu làm nền, vung đao quét chân, đẹp đến mức khiến người ta miệng đắng lưỡi khô. Lâm Dung An rất không có tiền đồ, nhìn đến nỗi có phản ứng.
"Cut!"
Đạo diễn Từ ngồi trước màn hình theo dõi trước, cực kỳ hài lòng xem lại màn đánh diễn của Đào Mộ một lần.
Có lẽ vì trước đây Đào Mộ từng đóng vài bộ phim có liên quan đến võ hiệp, nên động tác đánh diễn của Đào Mộ hết sức đẹp mắt, nó duy trì tính chân thực của việc đánh từng quyền vào thịt, đồng thời vẫn có thể đi chuyển một cách lưu loát tự nhiên. Đặc biệt là khả năng xử lý biểu cảm và ánh mắt trong quá trình đánh nhau, kết hợp với kỹ năng chiến đấu của Đào Mộ, tác động thị giác quả thực không cần quá mạnh.
"Không tồi." Đạo diễn Từ khẽ gật đầu. Sau khi xem lại cảnh đánh diễn của Đào Mộ lần nữa, mới bắt đầu quay cảnh tiếp theo.
Cũng chính là cảnh Đỗ Trạch lãnh cơm hộp.
Chuyên viên trang điểm đi lên dặm phấn cho Đỗ Trạch, rồi nhét một túi máu vào miệng hắn. Đỗ Trạch cực kỳ ghét bỏ cầm túi máu trên tay: "Lát rồi ngậm, toàn là máu gà, vừa tanh vừa thúi."
Nói xong, còn bất an dặn Đào Mộ: "Lát cậu nhớ dẫn dắt tôi chút."
Ý Đỗ Trạch là kêu Đào Mộ làm vai phụ cho hắn, tốt nhất cũng dẫn hắn nhập diễn để hắn có thể phát huy tốt hơn chút.
Đào Mộ hơi thở dốc. Cậu đã quay cảnh đánh diễn dưới ánh nắng chói chang suốt một buổi sáng, toàn là suất diễn có động tác kịch liệt. Vừa chạy vừa nhảy vừa chém người, còn phải chém sao cho đẹp, cho có cảm xúc, mệt muốn chết.
Tóc bị mồ hôi thấm ướt, dính vào trán, càng khiến làn da Đào Mộ trắng như ngọc, hơn nữa còn là một viên ngọc thượng đẳng. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi và huyết tương*, những vết thương đỏ như máu do bị đao chém càng làm nổi bật làn da trắng nõn, cậu yếu ớt dựa vào bức tường trong góc đường, thế mà lại có một vẻ đẹp tàn bạo.
*Huyết tương: một thành phần chất lỏng màu vàng của máu chứa các tế bào máu của máu toàn phần ở trạng thái huyền phù. Nó là phần chất lỏng của máu mang các tế bào và protein đi khắp cơ thể và chiếm khoảng 55% tổng lượng máu của cơ thể.
Đào Mộ nóng đến mức phẩy phẩy cổ áo áo thun đã bị đạo cụ sư làm cho biến dạng, nhận chai nước mà trợ lý đưa qua, uống một hơi hơn nửa chai, số nước còn lại trực tiếp đổ lên đầu.
Mồ hôi hòa với nước lăn xuống, Đào Mộ híp mắt nhìn mặt trời.
"Tôi muốn đi tắm." Đào Mộ liếm môi, cậu không có bệnh sạch sẽ, nhưng dù là một người luộm thuộm đến đâu, đứng lâu dưới cái nắng hơn 30 độ, ra nhiều mồ hôi như vậy, còn bị chuyên viên trang điểm tô tô vẽ vẽ huyết tương lên mặt cũng sẽ muốn đi tắm thôi.
Đỗ Trạch nhìn Đào Mộ gợi cảm đến kinh người, đột nhiên có hơi không biết nên nhìn vào đâu.
"Quay xong cảnh này là có thể ăn cơm." Đỗ Trạch ho nhẹ một tiếng: "Chỉ là không biết phải NG bao nhiêu lần."
"Không sao, tôi sẽ cố gắng phối hợp với anh, hai ta cố gắng một lần là qua, chết sớm đầu thai sớm." Đào Mộ đưa tay vỗ vai Đỗ Trạch, nhưng lại quên mất chuyên viên trang điểm vừa bôi nửa túi huyết tương lên tay cậu, dấu bàn tay đo đỏ xuất hiện trên áo thun trắng của A Trạch, khiến chuyên viên trang điểm tức đến hét lên.
Đào Mộ chỉ có thể bày ra ánh mắt vô tội, buông tay ra, cậu thật sự không cố ý.
"Anh nên mặc áo sơ mi đen." Đào Mộ cực kỳ mất hình tượng ngồi xổm ở góc tường, ngồi thẳng lưng duỗi một chân ra, một chân khác thì gập lại, cánh tay đặt lên đầu gối của cái chân đang gập lại: "Xã hội đen mà, phải mặc toàn màu đen, đạo cụ sư nghĩ sao thế không biết, lại để anh mặc áo thun trắng, khiến anh trông đen hơn."
"Nhưng rất đẹp trai!"
Đang nói chuyện, trợ lý của Phương Nhược Đề bưng một hộp thanh long ướp lạnh đến cho Đào Mộ: "Chị Phương cho cậu."
"Hả?" Đỗ Trạch híp mắt nhìn Đào Mộ, muốn hỏi Đào Mộ thân thiết với Phương Nhược Đề như vậy từ khi nào, nhưng Đào Mộ không cho hắn cơ hội hỏi, cậu giơ thanh long lên hỏi: "Anh ăn không?"
"Ăn!" Đỗ Trạch suy nghĩ một chút, lười hỏi, dù sao thân phận của Đào Mộ khác với diễn viên bọn họ, người ta có vầng sáng nhà tư bản, không thấy đến cả tiểu công tử Lâm gia cũng đang canh ở phim trường chờ nịnh bợ sao, huống chi đám diễn viên bọn họ.
Quả nhiên, sau khi Phương Nhược Đề bày tỏ thiện chí, các trợ lý của nghệ sĩ khác cũng nhân giờ giải lao, tổ đạo cụ đang sắp xếp bối cảnh, lần lượt trao ấm áp —— trao lạnh lẽo. Trợ lý của Chu Ngạn Thanh đưa một cây quạt nhỏ tới, trợ lý của Vương Cẩm Sinh đưa một chén tương đậu lạnh tới, trợ lý của La Đạt Minh đưa một ly nước ô mai do chính La Đạt Minh nấu tới, thậm chí ngay cả người đại diện của Nghiêm Thịnh cũng chạy góc tường, thảo luận chuyện sao chép kinh Phật tâm đắc với Đào Mộ.
Tằng Ích Hành nhận được điện thoại của trợ lý Nghiêm Thịnh nên mới đến đây, hắn không ngờ một người trưởng thành đáng tin như Nghiêm Thịnh lại gây rắc rối lớn như vậy vì Thẩm Dục, còn dám đình công uy hiếp đạo diễn.
Tằng Ích Hành lập tức chạy đến đoàn phim, nhận lỗi trước mặt đạo diễn Từ, trực tiếp nói Nghiêm Thịnh trúng tà, bảo đạo diễn Từ đừng so đo với hắn.
Đạo diễn Từ thật sự không so đo, nếu chuyện của Nghiêm Thịnh diễn ra vào lúc khác, dù ngoài mặt đạo diễn Từ không nói nhưng trong lòng cũng sẽ có chút khúc mắc. Nhưng tình huống hôm nay đã khác, ai bảo Nghiêm Thịnh vừa làm ầm ĩ cầu xin giúp Thẩm Dục, Thẩm Dục đã lập tức dẫn công tử Lâm gia đến chống lưng.
Sau cái vả mặt bôm bốp này, đạo diễn Từ không những không tức giận với Nghiêm Thịnh, thậm chí còn đồng tình thương hại hắn.
Chỉ là loại cảm xúc thầm kín này không cần thiết phải nói ra.
Dù vậy, Tằng Ích Hành vẫn cảm thấy cực kỳ đau đầu, vừa quở trách Nghiêm Thịnh một trận xong là lập tức tới tìm Đào Mộ xin cách trừ tà hay, ai biểu mỗi lần Đào Mộ đối phó với Thẩm Dục luôn luôn thuận lợi làm chi!
"Nếu thật sự không được, ngài cho tôi mượn một bức ảnh của ngài nha, tôi sẽ để nó vào ví của A Thịnh để trừ tà."
"Tôi còn đang làm biện pháp tránh thai* đó!" Đào Mộ tức giận lườm Tằng Ích Hành một cái. Người ta là CP tình yêu đích thực, bất khả chiến bại đó, nhét ảnh của cậu vào ví có ích gì.
*Tác giả để là 避孕, là tránh thai.
Dù Nghiêm Thịnh không ngại nhưng cậu thì có, chưa kể Thẩm Dục là cái túi khóc, đến lúc đó sẽ hóa thành thuốc cao bôi trên da chó, ngày nào cũng quấn lấy cậu khóc lóc kể lể!
"Tôi cũng là bị ép đến không còn cách nào khác, khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử." Tằng Ích Hành cười nịnh nọt, giải thích: "Đào tổng xin đừng để ý, tôi thật sự không có ý châm ngòi ly gián, bôi nhọ ngài."
Đào Mộ hầm hừ uống một hớp ô mai, không chú ý đến trong góc phim trường, Thẩm Dục đang nhìn cậu với vẻ mặt hâm mộ.
Cho dù đầu óc của bông hoa trắng này không hoạt động tốt, nhưng lúc này cũng có thể nhận ra cả đoàn phim đều không thích hắn. Hắn ngồi ở phim trường cả một buổi sáng nhưng không ai nói gì với hắn, ngay cả Nghiêm Thịnh luôn ngoan ngoãn phục tùng hắn cũng phớt lờ hắn. Lúc Nghiêm Thịnh không có suất diễn, thà chui vào xe bảo mẫu học thuộc lời thoại cũng không chịu nói với hắn câu nào. Hắn chủ động đi qua, Nghiêm đại ca vậy mà còn kêu trợ lý cản hắn lại.
Thẩm Dục có thể nhận thấy ánh mắt của cả đoàn phim lúc nhìn hắn có gì đó không đúng, nhưng hắn không biết mình đã làm sai cái gì, rõ ràng người suýt bị thương là hắn mà?
Thẩm Dục không được ai quan tâm đến nên rất buồn bã, còn Đào Mộ quay một buổi sáng, chỉ mới nghỉ ngơi vài phút mà đám người kia đã mang theo trái cây, đồ uống lạnh đến hỏi han ân cần cẩn thận tỉ mỉ. Thậm chí người đại diện của Nghiêm đại ca còn chạy đến góc tường trò chuyện với Đào Mộ, hai người vừa nói vừa cười.
So sánh xong, Thẩm Dục càng buồn bã cúi đầu, ôm chặt lấy bản thân, tủi thân đến muốn khóc.
Lâm Dung An đứng bên cạnh với vẻ thích thú. Một chốc thì nhìn Thẩm Dục, một chốc thì nhìn Đào Mộ. Hắn phát hiện, tính cách của Đào Mộ cũng không tệ, sở dĩ cậu bày ra vẻ lạnh lùng, từ chối người ngàn dặm, vậy cũng phải phân kiểu người.
Còn về tiêu chí phân kiểu người hả! Lâm Dung An bình tĩnh liếc nhìn Thẩm Dục một cái.
Chú ý thấy Lâm Dung An nhìn mình chăm chú, Thẩm Dục bị ngó lơ cả buổi sáng như chó con gặp được người tốt bụng, hắn đi tới, dịu ngoan hỏi: "Lâm tam ca?"
Bởi vì Lâm Dung An được Lâm lão phu nhân kêu dẫn hắn đến phim trường, vì vậy Thẩm Dục sinh ra chút tin tưởng với Lâm Dung An.
Lâm Dung An nhìn Thẩm Dục gặp ai cũng kêu là anh, khóe môi cong lên đầy ẩn ý.
Nếu con báo hoa hoang dã có móng vuốt cực kỳ sắc bén kia cũng dễ thông đồng như con mèo hoa được nuôi trong nhà trước mắt này thì tốt rồi, nhưng nghĩ lại thì, nếu quá dễ thông đồng, vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, không có chút tính khí nào thì không có tính khiêu chiến gì cả.
Lâm Dung An tiếc nuối đè nén tâm tư đang ngo ngoe rục rịch, đáng tiếc Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng đang mặn nồng, nếu bây giờ hắn ra tay, chỉ sợ sẽ đắc tội Lệ Khiếu Hằng. Không bằng đợi thêm một hai năm nữa, hắn không tin với thân phận địa vị của Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng, chẳng lẽ bọn họ có thể dính với nhau mãi mãi?
°°°°°°°°°°
Lời editor: Tiếc cho Lâm Dung An, dự án hôn nhân của Lệ nào đó không bể nổi 😄
🍑🍑🍑🍑🍑
Chương 172
Edit + beta: Iris
"Cảnh 46 《 Hắc Bạch 》 quay lần đầu."
Chu Viễn Đình và A Trạch dẫn theo đám anh em trốn vào ngõ nhỏ, A Trạch không thể chịu đựng được nữa, hắn bị đâm hai nhát vì chắn đao giúp Chu Viễn Đình, bụng còn bị người ta đâm một đao, máu chảy ào ào qua khe hở ngón tay. A Trạch đau đến mồ hôi đầy đầu, nổi cả gân xanh, liên tục hít sâu.
"Không được, tôi không chống cự nổi nữa." A Trạch dựa vào vách tường bẩn thỉu, từ từ trượt dần xuống, ánh mắt hơi mất tập trung nhìn Chu Viễn Đình cũng bị chém mấy đao nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi: "Thằng nhóc cậu không đau sao?"
Chu Viễn Đình dựa vào một vách tường khác, ngửa đầu không nói.
"Tôi đau quá." A Trạch ôm chặt bụng, toàn thân căng chặt: "Khi còn nhỏ tôi sợ đau nhất, kết quả lại vướng vào hắc đạo, có biết vì sao mỗi lần đánh nhau là tôi lại xông vào đầu tiên không? Bởi vì tôi sợ chết. Lùi ra phía sau thì cảm thấy rất mất mặt, chỉ có thể cắm đầu đi về phía trước. Khi những người đó thấy tôi mạnh mẽ như thế, bọn họ sẽ sợ trước."
Nói tới đây, A Trạch lại hít hai hơi thì nghe thấy Chu Viễn Đình hỏi: "Vì sao?"
"Cái gì?" A Trạch ngẩng đầu nhìn Chu Viễn Đình. Chu Viễn Đình cũng đồng thời cúi đầu, tầm mắt hai người chạm nhau, ánh mắt Chu Viễn Đình vô cùng phức tạp, dường như vẫn là loại xa cách kiêu ngạo bất cần đời, rất khinh thường đám đàn em bọn họ, nhưng sâu trong ánh mắt, lại có một tia cảm động khó thấy, còn có chút dao động. Trong ngõ nhỏ tối tăm, đôi mắt đó cực kỳ sáng, một giọt máu từ trên trán trượt xuống mũi, lộ ra vẻ kiên cường yếu ớt.
"Vì sao lại cùng đến đây?" Giọng điệu không hề thay đổi, không có nghẹn ngào, không có đau buồn, nhưng trong giọng điệu đó lại có chút đắn đo, là kiểu khiến người ta vừa nghe thấy là sẽ nổi da gà.
Cảm giác nhập diễn xuất hiện.
A Trạch đau đến khắp người toàn là mồ hôi, đột nhiên mỉm cười: "Tôi coi cậu là anh em, tôi sợ cậu xảy ra chuyện."
Kết quả, người xảy ra chuyện không phải A Đình, mà là hắn: "Đi con đường này sớm muộn gì cũng có ngày này, chúng ta làm trâu làm ngựa, nếu không cố gắng chém người khác thì sẽ bị người khác chém chết, tôi đã đoán được từ lâu."
"A Đình!" A Trạch ngẩng đầu nhìn Chu Viễn Đình đang dựa lưng vào tường, mặc dù cả người toàn máu nhưng vẫn thẳng sống lưng: "Cậu thật sự thích chị dâu không?"
Chu Viễn Đình không trả lời.
A Trạch mỉm cười, trên mặt có chút mơ màng: "Chị dâu thật sự rất đẹp, tôi ngủ với rất nhiều cô gái, nhưng không có ai đẹp hơn chị dâu. Thẩm mỹ của thằng nhóc cậu rất tốt, lại còn đẹp trai, những cô gái đó đều thích cậu, nhưng cậu lại không ngủ với ai trong số họ..."
A Trạch nói tới đây, đột nhiên thở dồn dập mấy cái: "Nhưng chị dâu, không thể..."
Toàn thân A Trạch đột nhiên xụi lơ, bàn tay ôm bụng cũng dần trượt xuống, nằm bất động trong góc.
Chu Viễn Đình nhắm mắt lại, ngẩng đầu nhìn trời. Sau đó, cậu dùng bàn tay dính đầy máu lấy một gói thuốc lá từ túi quần ra, châm lửa, ánh lửa yếu ớt nhấp nháy, khói thuốc dần dần bốc lên, Chu Viễn Đình dựa vào vách tường, nhẹ giọng lặp lại: "Làm đàn em, không cố gắng chém người thì sẽ bị người chém chết." Ngay cả muốn ngủ với cô gái đẹp nhất cũng không thể.
Ống kính quay từ trên cao xuống, ngoài ngõ ánh nắng chói chang, người qua lại đông đúc, trên đường có một nhóm diễn viên quần chúng cầm đao và thanh sắt hùng hổ tìm kiếm qua lại. Mà trong ngõ nhỏ âm u chật hẹp đầy mảnh vụn, Chu Viễn Đình đứng dậy, A Trạch người đầy máu ngã dưới đất, mấy anh em hốt hoảng như chuột chạy qua đường.
"Cut!"
Đỗ Trạch nằm liệt dưới đất như cá chết trôi đột nhiên mở mắt, giơ ngón cái với Đào Mộ, người trong nhà biết chuyện nhà mình, mặc dù hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng nếu không có Đào Mỏ phối hợp, Đỗ Trạch sẽ không nhập diễn nhanh như vậy, cảm xúc cũng không thể trọn vẹn như vậy.
Đạo diễn Từ ngồi trước màn hình theo dõi cũng cực kỳ hài lòng, điều hắn thích nhất Đào Mộ, không phải là kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ tốt thế nào, quả thực kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ rất tốt, trình độ chắc chắn ở mức cao trở lên. Nhưng điều đạo diễn Từ khâm phục nhất ở Đào Mộ là cậu có thể dẫn đối thủ nhập diễn mỗi khi đóng phim, chứ không phải chỉ tập trung vào hiệu suất của bản thân, chỉ lo diễn của bản thân.
Dù sao đạo diễn Từ cảm thấy, mỗi lần quay cảnh Đào Mộ đều là hình ảnh hài hòa nhất, có sức ảnh hưởng nhất, đương nhiên cũng đẹp nhất.
Nhờ có sự hợp tác cao độ của Đào Mộ và sự chuẩn bị kỹ lưỡng của Đỗ Trạch, cảnh quay này cực kỳ suôn sẻ. Tuy không phải một lần là qua, nhưng cũng không có NG, chỉ là bổ sung thêm vài màn ảnh mà thôi. Đỗ Trạch chạy ra phía sau đạo diễn Từ để xem lại video, cũng rất hài lòng về biểu hiện của mình.
Đương nhiên, phải cảm ơn sự phối hợp của Đào Mộ nữa, nếu không phải kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ quá có sức cuốn hút, Đỗ Trạch nghĩ mình chắc chắn sẽ không nhập diễn sâu như vậy. Nhất là đoạn lời thoại trước khi chết kia, hắn xem mà thấy mũi đau xót.
"Đến giờ cơm rồi!"
Đạo diễn Từ nói được thì làm được, quay xong cảnh này sẽ ăn trưa.
Đỗ Trạch nhảy nhót chạy đến chỗ thư ký trường quay nhận hai hộp cơm hộp, lại nhảy nhót chạy về phía Đào Mộ. Sau đó gắp đùi gà trong hộp của mình cho Đào Mộ, cảm ơn Đào Mộ đã nhiệt tình giúp hắn trong cảnh quay.
Do có biểu hiện tốt đẹp, được đồng nghiệp công nhận, còn có thêm đùi gà nên Đào Mộ cũng rất vui vẻ. Bởi vì cậu thích ăn đùi gà. Đặc biệt là đùi gà om đặc sản Hương Thành, thật sự rất ngon.
Có lẽ cậu nên dành thời gian để học nấu món này. Sau này về Yến Kinh, nếu muốn ăn thì cũng có thể tự nấu.
"Đã sớm nghe nói tài nấu nướng của Đào Mộ rất giỏi." Phương Nhược Đề cười tủm tỉm nói: "Không biết khi nào có thể nấu cho chúng tôi nếm thử không?"
"Nhất định sẽ có cơ hội." Tâm trạng Đào Mộ rất tốt: "Khi nào mọi người đến Yến Kinh, tôi nhất định sẽ làm chủ nhà, đích thân nấu một bữa thật ngon tại nhà để chiêu đãi khách quý."
Cậu vừa nói xong, các đại già đều rất hài lòng. Bất kể lời Đào tổng nói là từ tấm lòng hay chỉ là lời khách sáo, cậu đã có thái độ như vậy, mọi người đã rất vừa lòng.
Khi đang nói chuyện, cậu nhìn thấy vài chiếc xe màu đen ngừng ở bên đường, cửa xe mở ra, một hàng người mặc đồ đen hùng hổ xuống xe, một người trong số đó mở cửa sau của chiếc xe phía trước, một người đàn ông khoảng 60 tuổi mặc tây trang giày da cười tủm tỉm xuống xe. Phía sau ông ta là một chàng trai hơn 20 tuổi, trông rất thanh tú.
"Hoành tráng quá." Đỗ Trạch đến gần Đào Mộ, lặng lẽ giải thích: "Đây là lão đại của băng đảng ở Vịnh Đồng La này. Nhưng cậu đừng lo, ông ấy không đến đây gây chuyện, ông ấy thích đóng phim. Lúc đoàn phim chúng ta quay ngoại cảnh ở Vịnh Đồng La, bọn họ đã giúp phong tỏa đường phố, duy trì trật tự trên đường, yêu cầu duy nhất là muốn đóng vai khách mời."
Vai khách mời cũng là đại lão hắc bang, suất diễn là sau khi A Trạch chết, Chu Ngạn Thanh thủ vai đại lão hắc bang đàm phán với đại lão Vịnh Đồng La.
Đỗ Trạch dùng vai đụng vào vai Đào Mộ, nhỏ giọng nói: "Cậu đừng sợ."
Đào Mộ cười khẽ: "Tôi không có sợ."
Không có gì phải sợ cả, Hương Thành đã trở lại rất nhiều năm rồi. Dù năm đó là đại lão hắc bang, bây giờ cũng phải an phận làm ăn, không thấy đại lão kia mỉm cười khách khí khi nhìn thấy Nghiêm Thịnh sao?
Đào Mộ càng để ý tới chàng trai đi sau đại lão hơn. Bởi vì người kia chính là quạt giấy trắng thích Thẩm Dục ở kiếp trước —— tên là gì nhỉ?
Đương như nhận ra Đào Mộ đang quan sát, chàng trai kia cũng quay đầu lại. Hơi suy nghĩ một lát rồi bước tới, vươn tay ra: "Chào Đào tổng, tôi là Lương Thư Văn."
"Chào ngài." Đào Mộ gật đầu, bắt tay Lương Thư Văn, vừa chạm vào liền tách ra: "Đào Mộ."
"Tôi biết ngài." Nói tới đây, Lương Thư Văn đột nhiên mỉm cười: "Nhân viên của rất lợi hại."
Hả? Đào Mộ hơi mờ mịt, sao lại nhắc đến nhân viên của cậu.
Lương Thư Văn giải thích: "Đêm qua tôi đến quán bar. Lúc đi ra thì bị hai phóng viên quấn lấy. Bọn họ tự xưng là phóng viên được phái đến của web Phi Tấn, khăng khăng mời tôi phỏng vấn, hỏi tôi về tai nạn xe cộ."
Hắn hơi dừng một chút, như sợ Đào Mộ không rõ nội dung chi tiết, Lương Thư Văn ân cần giải thích: "Sở dĩ diễn viên tên Thẩm Dục của quý đoàn phim bị tai nạn xe cộ là vì bất cẩn đụng phải xe tôi, lúc ấy tôi thấy cậu ta khóc dữ quá, tưởng cậu ta bị thương nên đưa đến bệnh viện, không ngờ chuyện này lại mang đến phiền phức lớn cho Đào tổng."
"Vì lỗi của tôi mà làm hại người nhà của Đào tổng bị cư dân mạng mắng. Tuy tôi đã nhận phỏng vấn, giải thích rõ ràng, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng áy náy." Lương Thư Văn nói xong, nghiêm túc đề nghị: "Nhưng Đào tổng yên tâm, chúng tôi đã giải quyết khiếu nại từ cơ quan quản lý y tế và bệnh viện."
Giải quyết khiếu nại từ cơ quan quản lý y tế và bệnh viện lại là chuyện gì nữa?
Lương Thư Văn thấy Đào Mộ thật sự không biết, đành tiếp tục giải thích.
Theo luật pháp Hương Thành, phóng viên web Phi Tấn mua chuộc phóng viên và bác sĩ để trực tiếp đưa tin về hồ sơ bệnh án của Thẩm Dục là vi phạm pháp luật. Vì thế sau khi tin tức về vụ tai nạn xe cộ giả bị tuôn ra, có người đến cơ quan quản lý y tế để khiếu nại bệnh viện, bệnh viện lại khiếu nại hành động mờ ám của web Phi Tấn.
Lương Thư Văn cảm thấy chuyện này có liên quan đến mình, đồng thời cũng cảm thấy không nên vì một người xa lạ mà đắc tội web Phi Tấn và Tư Bản Khiếu Hằng, vì vậy nhờ cha ra mặt áp chuyện này xuống. Chẳng những đối phó với cơ quan quản lý y tế, thậm chí còn áp những tờ báo lá cải đưa tin.
Kỳ thật mọi chuyện đã áp xong hết rồi, lần này Lương Thư Văn đến đây chỉ để thể hiện thiện chí. Suy cho cùng hắn đã làm xong mọi chuyện, dù sao cũng phải báo cho đương sự biết, tránh nháy mắt cho người mù xem.
Đào Mộ hơi nghiền ngẫm, cảm thấy Lương Thư Văn nói chuyện rất thú vị. Hắn nói Thẩm Dục đụng phải xe hắn, chủ ngữ vị ngữ không sai chứ?
Nhưng nghĩ đến tốt xấu gì Lương Thư Văn cũng là sinh viên xuất sắc đã tốt nghiệp đại học Hương Thành. Đào Mộ cảm thấy Lương Thư Văn không ngốc đến mức đó.
Chỉ là Đào Mộ rất tò mò, rốt cuộc Lương Thư Văn bị cái gì kích thích vậy. Kiếp trước đến chết hắn vẫn coi Thẩm Dục là ánh sáng duy nhất trong bóng tối, là cứu rỗi duy nhất trong cuộc đời bi thảm, sao kiếp này lại thành Thẩm Dục ăn vạ? Còn tích cực liên hệ với cơ quan quản lý y tế và truyền thông địa phương giải quyết hậu quả giúp nhân viên web Phi Tấn nữa chứ.
Sao Đào Mộ lại không biết Lương Thư Văn còn có mặt nhiệt tình như vậy?
Đào Mộ lẩm bẩm trong lòng, nhưng vẫn mặt đối mặt cảm ơn, vì có khúc nhạc đệm nhỏ này, Đào Mộ còn đi tới cảm ơn cha của Lương Thư Văn.
Cha của Lương Thư Văn cười tủm tỉm mời Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng ăn tối. Đào Mộ hơi suy nghĩ rồi nói sẽ liên hệ với Lệ Khiếu Hằng, không trả lời ngay lập tức. Cậu có thể ra quyết định cho mình, nhưng không muốn quyết định thay Lệ Khiếu Hằng. Tuy hai người đã bắt đầu yêu đương, nhưng trong lòng Đào Mộ luôn phân chia rất rõ ràng.
Cha Lương cũng không để bụng, trò chuyện thêm vài câu rồi bắt đầu tích cực thảo luận suất diễn kế tiếp nên diễn thế nào —— hắn thật sự đến đây để đóng vai khách mời, cũng là một đại lão cực kỳ thích đóng phim.
Tiếc nuối duy nhất là vì có thân phận này, nên dù đi diễn nhiều năm cũng không giành được đề cử giải nam phụ xuất sắc nhất.
Mà ở bên kia, Thẩm Dục cũng nhận ra đây là người đã khiến mình ngã, sau đó nhiệt tình chở mình đến bệnh viện, thế là mỉm cười bước tới trò chuyện: "Hóa ra là anh? Sao anh cũng ở đây?"
"Thẩm nhị công tử." Lương Thư Văn gật đầu với Thẩm Dục, vẻ mặt lạnh lùng.
Đào Mộ câu nệ cốt truyện ở kiếp trước, cảm thấy biểu hiện của Lương Thư Văn rất kỳ quái, nhưng cậu đã quên suy xét môi trường khách quan.
Kiếp trước Thẩm Dục là tiểu công tử Thẩm gia, luôn có danh tiếng tốt trong giới, vì bị Đào Mộ gây khó dễ nên tức giận chạy ra khỏi đoàn phim, kết quả đụng trúng xe của Lương Thư Văn. Tuy không bị thương nhưng quả thật có bị hoảng sợ, sau đó do được Lương Thư Văn đưa đến bệnh viện nên trực giác của Thẩm Dục nhận định Lương Thư Văn là người tốt, bất kể người ngoài nói thế nào, Thẩm Dục luôn kiên quyết đứng về phía Lương Thư Văn, giải thích giúp hắn.
Đây là lần đầu tiên Lương Thư Văn tiếp xúc với kiểu người như Thẩm Dục, cảm thấy Thẩm Dục được Thẩm gia nuôi nấng cẩn thận che chở là một đóa sen trắng mỏng manh đựng trong bình thủy tinh, tách biệt khỏi thế giới hiện thực dơ bẩn, ánh sáng từ thiên đường tỏa ra khắp cơ thể.
Nhưng kiếp này, trước khi Lương Thư Văn quen biết Thẩm Dục đã thấy rất nhiều tin đồn xấu của Thẩm Dục trên mạng. Sau đó lại vì Thẩm Dục mà suýt đắc tội với Tư Bản Khiếu Hằng hùng mạnh và web Phi Tấn có ảnh hưởng cực lớn đến dư luận, thật sự là rắc rối quấn thân.
Hơn nữa sau đó web Phi Tấn còn vạch trần thuyết âm mưu Thẩm Dục tạo ra vụ tai nạn xe cộ giả để dẫn dắt dư luận —— Cho dù Lương Thư Văn thật sự thiếu sự tình yêu thương và khao khát tương lai tươi sáng thế nào đi chăng nữa, chắc chắn cũng sẽ không bao giờ nhất kiến chung tình với loại người bê bối quấn thân trong lần đầu tiên gặp mặt.
Điều kiện khách quan có thể ảnh hưởng đến Lương Thư Văn không còn nữa, nếu Lương Thư Văn vẫn có thể chủ quan nhất kiến chung tình với Thẩm Dục, thế mới kỳ quái.
Lương Thư Văn là quạt giấy trắng của bang phái, cũng tức là quân sư và cố vấn của bang phái, dù có một phần nguyên nhân là do thân thế ảnh hưởng, nhưng có cha của hắn dốc hết sức dìu dắt, đầu óc Lương Thư Văn hoàn toàn ổn.
Sở dĩ kiếp trước hắn thích Thẩm Dục, ngoại trừ vì Thẩm Dục thể hiện mặt trong sáng, thiện lương ra, mà còn vì có Thẩm Dục giật dây ở giữa, thúc đẩy sự hợp tác giữa Lương gia và Thẩm gia, cũng xúc tiến quá trình tẩy trắng Lương gia, đây mới là lý do quan trọng nhất.
Lương Thư Văn cảm thấy chính Thẩm Dục đã kéo hắn từ trong bóng tối ra ánh sáng, cùng với tâm trạng ngưỡng mộ cầu mà không được, lợi ích và cảm xúc cùng lên men, đây mới là nguyên nhân thúc đẩy Lương Thư Văn khăng khăng một mực với Thẩm Dục.
Đáng tiếc kiếp này có Đào Mộ và web Phi Tấn võng liên tục tung tin xấu về Thẩm Dục. Lợi thế lớn nhất của Thẩm Dục là thu hút những kẻ ái mộ đã không còn, vì vậy tiết mục nhất kiến chung tình tất nhiên cũng sẽ ít đi.
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường ——
Vầng sáng cốt truyện: Nhất kiến chung tình không được thì ta có thể cho lâu ngày sinh tình. Ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu thua _(:з" ∠)_
Lời editor: Thôi con lạy mẹ
Đăng: 25/12/2023