Chương 1

Edit + beta: Iris

Vào ngày 7 tháng 7 năm 2018, lúc 10:28 sáng, khách sạn Dục Thịnh, Hỗ Thành.

Đào Mộ dẫm lên mép sân thượng. Nắng ngày hè chói chang, gió thổi phần phật. Hơi cúi đầu là có thể nhìn thấy trên con đường lớn cắt ngang các tòa kiến trúc xi măng cốt thép giữa thành thị, một đoàn siêu xe màu đỏ nối đuôi nhau kéo dài như một con rồng đỏ rực, theo đường phố uốn lượn từ từ đến gần khách sạn.

Đào Mộ bình tĩnh nhìn đoàn xe một cách chăm chú, ánh mắt như xuyên qua tấm sắt đỏ lạnh lẽo, nhìn thấy Thẩm Dục và người nhà họ Thẩm ngồi trong xe cưới.

Di động trong túi không ngừng reo lên, Đào Mộ mặt không cảm xúc nhận cuộc gọi. Tiếng Đại Mao khóc lóc cầu xin truyền vào ống nghe: "Mộ ca, em xin anh nghĩ lại đi, đừng xúc động như vậy a — —"

"Tớ không xúc động." Đào Mộ cúi đầu, tất cả sinh linh dưới chân đều nhỏ như con kiến, gió thổi vi vu bên tai, loáng thoáng có thể thấy được hiện trường hôn lễ và đám người chen chúc phía dưới.

"Tớ đã nghĩ kỹ rồi." Đào Mộ nói một cách chắc chắn. Cậu nghiền ngẫm cong khóe môi: "Cậu nói xem, sau khi người nhà họ Thẩm nhìn thấy thi thể của tớ, họ sẽ có vẻ mặt thế nào?"

Cậu thật sự rất tò mò, để bảo vệ một người ngoài là Thẩm Dục, người nhà họ Thẩm không ngần ngại lạnh nhạt ngang ngược chỉ trích con trai ruột là cậu đây, khi nhìn thấy cậu huyết nhục mơ hồ, có thể sẽ hối hận vì đã đuổi cậu khỏi Thẩm gia hay không.

"Mộ ca — —"

Lời cầu xin phản đối của Đại Mao truyền đến bên tai, nhưng Đào Mộ mắt điếc tai ngơ: "... Hơn nữa, còn phải cảm ơn cậu đã mật báo cho tớ. Nếu không nhờ cậu, tớ đã bị tên vương bát đản Trác Nghiêm kia lừa rồi. Tớ cũng rất khó hiểu, tiểu bạch kiểm Thẩm Dục kia có cái gì tốt? Một người hai người đều bị hắn mê hoặc. Cậu thấy đó, tớ với Trác Nghiêm cũng đã ở bên nhau 3 4 năm đúng không? Lúc trước vì lấy lòng tớ, hắn đã ngáng chân Thẩm Dục rất nhiều lần. Sao bỗng nhiên lại nhất vãng tình thâm với tiểu bạch kiểm kia, còn dám chơi trò vô gian đạo với tớ?"

"Mộ ca — —"

“Nhưng như vậy cũng tốt. Tóm lại, tớ cũng nhìn rõ cái thế giới điên khùng này không còn gì đáng lưu luyến.” Đào Mộ khẽ cười một tiếng, cậu thật sự không rõ, vì sao tất cả những người cậu để ý, cuối cùng đều yêu tên Thẩm Dục tu hú chiếm tổ đó.

“Sao lại không có gì đáng lưu luyến chứ? Mộ ca, anh có tiền có năng lực còn đẹp trai như vậy, trên đời này còn một đống người tốt chờ anh. Anh hà tất gì vì một người mà từ bỏ tất cả?” Đại Mao tận tình khuyên bảo cầu xin. Hắn không thể nào hiểu được vì sao Đào Mộ lại đi đến bước đường ngày hôm nay: “Rốt cuộc anh đang ở đâu, đừng náo loạn nữa được không?”

Đừng náo loạn?!

Đào Mộ cười nhạo: “Vương Dã, có phải cậu cũng thấy tớ rất phiền hay không? Cũng cảm thấy tớ không nên tranh giành với Thẩm Dục?” Dựa vào cái gì, cậu mới là con trai Thẩm gia, những gì Thẩm Dục có được vốn nên thuộc về cậu. Cậu chỉ muốn lấy lại đồ thuộc về mình, để cho Thẩm Dục luôn cao cao tại thượng cũng nếm thử khuất nhục đau khổ mà cậu phải chịu, sao lại biến thành tội ác tày trời rồi?

Vương Dã sửng sốt, hắn đi theo Đào Mộ nhiều năm như vậy, nhưng Đào Mộ chưa bao giờ gọi tên hắn.

Trong lòng Vương Dã dâng lên bất an: “Em không có! Đào Mộ anh đừng nói lảng sang chuyện khác, anh biết em sẽ không ghét anh mà. Kiếp này em sẽ không bao giờ chán ghét anh. Hai chúng ta là anh em tốt, còn có cả Tiểu Béo, Phùng Viễn nữa, chúng em đều đứng về phía anh.”

Cũng đúng. Đào Mộ nguyện ý tin những gì Vương Dã nói. Đáng tiếc, người thích cậu sẽ không có kết cục tốt. Có lẽ người nhà họ Thẩm đã đúng, Đào Mộ cậu chính là tai tinh. Càng ở gần cậu thì càng xui xẻo.

“... Trác Nghiêm muốn hại tớ tổn thất đầu tư, bị tớ tương kế tựu kế, bây giờ ngược lại hắn phải bồi thường đầu tư hơn 1 tỷ. Đúng rồi, trước khi đi tớ còn đạp vào mệnh căn của hắn. Đoán chừng nửa đời sau của hắn sẽ phải ngây người trong nhà lao làm thái giám. Cậu nhớ chuẩn bị một chút, để Trác Nghiêm và Tiểu Viễn chung một ngục giam, cũng coi như báo thù giúp Tiểu Béo...”

Đào Mộ khẽ cười, ngước nhìn nắng hè chói chang. Mặt trời hôm nay rất rực rỡ, cực kỳ giống với năm đó, ngày mà cậu biết được cậu là con trai Thẩm gia: “Tài khoản của tớ còn dư lại 4000 vạn*. Trong đó 1000 vạn gửi tới cô nhi viện giúp tớ, 1000 vạn khác cùng một ít bất động sản của tớ ở Hỗ Thành thì giao cho Phùng Viễn sau khi hắn ra tù. Nói với hắn, người làm đại ca là tớ đây rất xin lỗi hắn. Còn dư lại 2000 vạn, tự cậu giữ đi. Tuy không nhiều lắm nhưng là tâm ý của anh em. Dù sao công ty của cậu chỉ mới được thành lập, tớ cũng không giúp được gì cho cậu. Ngoài ra, mồ của Tiểu Béo và viện trưởng tớ đã sửa lại xong, hàng năm thanh minh cậu nhớ thắp hương cho bọn họ...”

*4000 vạn = 40 triệu

“Đào Mộ!” Vương Dã bên kia điện thoại quả thật đã bị chọc cho tức điên lên: “Anh rốt cuộc đang ở đâu? Con mẹ nó đừng nói tầm bậy tầm bạ với em. Em không muốn nghe. Bây giờ em chỉ muốn biết anh đang ở đâu?”

“Đại Mao,” Đào Mộ ngắt lời Vương Dã: “Nếu còn xem tớ là anh em thì phải nghe kỹ di ngôn của tớ chứ. Lúc tớ còn sống không ai quan tâm, tớ không muốn sau khi chết đi cũng không vui được. Cậu nhớ kỹ, đời này của tớ, khi còn sống không được Thẩm gia thừa nhận, vậy khi chết rồi tớ cũng không cần nhập nghĩa trang Thẩm gia. Cứ để mộ của tớ bên cạnh Tiểu Béo và viện trưởng đi. Nghĩa trang của chính tớ.”

“Đào Mộ!” Nghe được di ngôn này của Đào Mộ, Vương Dã tức đến hộc máu bắt đầu phát cuồng: “Anh đừng để tâm mấy chuyện vụn vặt có được không. Ai nói không có ai để ý tới anh? Ai nói không ai thừa nhận anh? Kỳ thật anh không biết gì cả, người nhà họ Thẩm và Thẩm Dục đều rất để ý anh. Không phải anh rất tò mò vì sao em biết được Trác Nghiêm phản bội anh sao? Vậy em liền nói cho anh biết, là chính miệng Thẩm Dục nói với em đó.”

Nghe vậy, Đào Mộ ngẩn ra.

Giọng của Đại Mao từ đầu dây bên kia truyền đến: “... Thẩm Dục nói Trác Nghiêm như bị điên quấn lấy hắn, còn nói điên khùng là sẽ khiến anh bị trừng phạt. Thẩm Dục lo rằng anh sẽ xảy ra chuyện nên đã âm thầm nhắc em. Hắn sợ anh tức giận, còn nghiêm khắc dặn chúng em không được nói cho anh biết. Hơn nữa lúc chúng ta trừng trị Trác Nghiêm, Thẩm gia và bạn bè Thẩm Dục cũng liên hợp đào hố Trác Nghiêm, gây phiền cho hắn ở khắp nơi, để hắn không còn tinh lực chú ý đến hành động của chúng ta...”

Nói cách khác, Đào Mộ có thể phản kích Trác Nghiêm thành công là nhờ Thẩm Dục và những người ái mộ hắn, còn có những người đã đá cậu ra khỏi Thẩm gia.

“Ha ha ha ha ha ha...” Đào Mộ che mặt cười to, Thẩm Dục này quả nhiên là thánh mẫu thi ân khắp nơi mà không cần báo đáp. Nhưng Đào Mộ cậu dựa vào cái gì phải nhận ân tình của Thẩm Dục.

“Cậu cũng cảm thấy tớ nên nhận ân tình của hắn?” Đào Mộ đứng trên sân thượng cuồng loạn rống: “Nhưng đừng quên, nếu không phải Thẩm Dục hắn tu hú chiếm tổ, thì Đào Mộ tớ sẽ không đi đến bước đường ngày hôm nay. Là hắn chiếm mệnh của tớ, là hắn thiếu nợ tớ. Còn có người nhà họ Thẩm, nếu đã xem thường tớ thì vì sao còn xen vào chuyện của tớ? Là vì Thẩm Dục cầu xin bọn họ nên bọn họ mới ra tay sao... Có phải bọn họ đã quên ai mới là con trai ruột của bọn họ hay không?”

Một cơn gió thổi qua sân thượng, trái tim Đào Mộ chợt thắt lại, đau đến nghẹt thở: “Cậu nói đúng, tớ quá để ý những chuyện vụn vặt, nhưng tớ vẫn không hiểu. Dựa vào cái gì mọi người đều thích Thẩm Dục, dựa vào cái gì tớ phải thay Thẩm Dục chịu nhiều tra tấn như vậy? Dựa vào cái gì Thẩm Dục làm gì cũng đúng, còn tớ làm gì cũng sai? Tớ kém hắn ở chỗ nào?”

Câu cuối cùng Đào Mộ gần như gào lên.

“Đào Mộ — —”

“Đừng nói nữa, tớ không muốn nghe." Đào Mộ dùng sức ném di động đi, mắt đỏ hoe nhìn xuống dưới lầu, tiến lên một bước — —

Kỳ thật, cả đời này của cậu đều trôi qua trong hỗn loạn. Vốn nên là đại thiếu gia ngậm thìa vàng nhưng lại bị bệnh viện ôm sai. Bị mẹ nuôi vứt bỏ, lớn lên ở cô nhi viện, thật vất vả mới nhận tổ quy tông nhưng lại bị người Thẩm gia ghét bỏ. Ngay cả trong tình yêu, vương bát đản Trác Nghiêm cũng di tình biệt luyến. Tất cả mọi người đều oán trách cậu quá cứng đầu để tâm những chuyện vụn vặt khiến mọi người không thích, họ nói rằng cậu không chịu nhìn thấu, cố chấp không chịu thua, bỏ không được, quên không xong. Nhưng họ đã quên. Điều mà cậu nhìn không thấu, là số phận; thứ cậu cố chấp không muốn đánh mất, là may mắn; thứ cậu không thể quên được là quan hệ huyết thống, và thứ cậu không buông bỏ được là tất cả những gì vốn nên thuộc về cậu.

Đoàn xe cưới màu đỏ chậm rãi ngừng lại ở cổng lớn khách sạn, xung quanh là người thân, bạn bè, phóng viên truyền thông và đông đảo fans vây quanh, siêu sao hạng nhất vừa đoạt giải ảnh đế vòng nguyệt quế Hoa Hạ, con nuôi của tập đoàn Thẩm thị — Thẩm Dục và bạn lữ cùng giới — ảnh đế Nghiêm Thịnh đã giành được ảnh đế tam kim quốc tế mỉm cười bước xuống xe cưới. Nắm tay nhau trước thảm đỏ thật dài.

Các phóng viên truyền thông và các fans đã chờ sẵn bên ngoài khách sạn ùa đến bất chấp sự ngăn cản của bảo tiêu, đèn flash nhấp nháy tỏa sáng thành một đại dương trắng bạc. Có thể so với cảnh đi thảm đỏ luôn rồi, tiếng hét của đám fans gần như có thể xuyên qua bầu trời, chạm tới cửu tiêu*.

*Cửu tiêu: chín tầng mây.

“Thẩm Dục, chúng em yêu anh!”

“Nhất định phải hạnh phúc a!”

“Thẩm Dục, anh xứng đáng nhận những điều tốt nhất!”

“Nghiêm Thịnh, anh nhất định phải chăm sóc tốt cho vương tử điện hạ nhà chúng ta đó!”

“...”

Trước sự chúc phúc chân thành của tất cả người thân, bạn bè và fans, tân ảnh đế tinh tế ưu nhã như tiểu vương tử trong truyện cổ tích, mỉm cười ngẩng đầu nắm tay bạn lữ. Cùng lúc đó, Nghiêm Thịnh tuấn mỹ thành thục cũng cúi đầu, ôn nhu sủng nịch nhìn người mình yêu nhất trên đời.

Bộ dáng cả hai nhìn nhau cười được phóng viên truyền thông chụp được. Không có gì ngạc nhiên khi cảnh này sẽ được xuất hiện trên các mặt báo của chuyên mục giải trí trong nước trong vài ngày tới. Tuy nhiên, ngay khi hai người mới từ từ bước lên thảm đỏ được bao quanh bởi bạn bè và fans, một tiếng vang lớn phá vỡ bầu không khí hạnh phúc ngọt ngào — —

Một bóng người mặc tây trang trắng từ trên trời rơi xuống, lao thẳng xuống thảm đỏ gần bậc thềm — — khoảng cách dường như đã được tính toán kỹ lưỡng. Ngay sau đó, máu còn tươi hơn cả thảm đỏ lan ra, bộ tây trang trắng tinh bị nhiễm máu thịt cũng đỏ lên. Theo ánh mắt có thể biết được, là một người sống đã tự kết liễu cuộc đời mình một cách tàn nhẫn nhất.

“A a a a a a a a — —”

Tất cả khách mời và fans đến tham dự hôn lễ bị kích thích đều la hét chói tai, phóng viên truyền thông chuyên nghiệp phản ứng ngay lập tức, chen lên phía trước chụp ảnh không ngừng.

Chỉ có người Thẩm gia vây quanh Thẩm Dục là nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt đều thay đổi. Mẹ Thẩm — người từ trước đến nay luôn sống trong nhung lụa cao nhã đoan chính hung hăng đẩy ngã một phóng viên, lảo đảo đi vào đám đông.

Một lúc sau, một tiếng kêu thê lương truyền đến trong tiếng chụp hình và đèn flash: “Tiểu Mộ — —”

* * * * *

【 Đào Mộ kia thật ghê tởm, dù có chết cũng không chịu buông tha cho tiểu vương tử nhà chúng ta, trong ngày hôn lễ lại nhảy lầu tại khách sạn, khiến vương tử nhà chúng ta sợ mới mức hôn mê nhập viện. Tại sao tác giả lại viết tình tiết như vậy, quả thực là đường trộn với phân! 】

Ai, ai đang nói chuyện vậy?

【 Pháo hôi ác độc sao! Tác dụng chủ yếu là thúc đẩy tình tiết, nếu không có nhân vật như vậy, cuốn truyện này chẳng khác nào ngọt sủng văn não tàn, một chút sóng gió cũng không có. Bây giờ đã chết gần hết, cuốn truyện này sắp đến hồi kết rồi. Có chút luyến tiếc. 】

Pháo hôi ác độc... Thúc đẩy tình tiết... Là đang nói cậu sao?

【 Thực ra, nghĩ kỹ lại thì tính cách của Đào Mộ cũng khá tốt. Ngay cả khi hắn chén ghét vương tử cũng đều xử sự thô bạo cứng rắn. Hơn nữa mỗi lần đều gãi trúng chỗ ngứa, chẳng những làm cốt truyện đặc sắc hơn, còn khiến tình cảm công thụ tiến thêm một bước. Quả thực chính là thần trợ công. Thành thật mà nói tôi hơi luyến tiếc để pháo hôi này offline a. 】

Đây là... Cái gì...

* * * * * *

Vào ngày 7 tháng 7 năm 2008, Hoàng Điếm.

Trời nắng nóng không một ngọn gió. Cố tình mấy năm nay lại thịnh hành phim cổ trang, trang phục diễn vừa dày vừa nặng, khăn trùm đầu cũng che kín mít, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, quần áo màu trắng cũng bị mồ hôi lưu lại vệt ướt. Tư vị quả thật là.

“Này, cậu nghe gì chưa? Tiểu diễn viên quần chúng đóng thế Thẩm Dục, hôm qua đã đánh đạo diễn Lưu.”

Trong một phòng vệ sinh công cộng ở Hoành Điếm, nam diễn viên quần chúng liếc nhìn buồng vệ sinh trống rỗng, không kiềm chế được nói chuyện phiếm.

“A? Không phải chứ.” Một diễn viên quần chúng khác vẻ mặt kinh ngạc, đại kinh tiểu quái nói: “Đạo diễn Lưu chính là đạo diễn casting của bộ phim này đó. Nghe nói là thân thích của đạo diễn Trần. Một diễn viên đóng thế như hắn sao lại dám đắc tội phó đạo diễn, không muốn đóng phim ở đoàn này nữa sao?”

Vừa nói, hắn vừa lắc đầu tiếc nuối: “Haizz! Người mới a, tuổi trẻ khí thịnh, chỉ là quá bốc đồng.”

“Chắc là coi thường người khác chứ gì?” Diễn viên quần chúng giáp cười nhạo: “Tôi nói cho cậu biết, người mới này không tầm thường đâu. Tôi nghe nói sau khi hắn đánh người còn chụp ảnh đạo diễn Lưu lại. Uy hiếp đạo diễn Lưu nếu còn dám làm chuyện xấu sẽ phát tán bức ảnh lên mạng. Đạo diễn Lưu sợ tới mức quỳ xuống đất dập đầu lạy hắn. Cậu chưa thấy đâu, sáng hôm nay đạo diễn Lưu còn cố ý sắp xếp phòng nghỉ cho hắn. Tuy là phòng nghỉ chung nhưng tốt hơn chỗ chúng ta nhiều. Người mới bây giờ, thủ đoạn thật lợi hại!”

“Không thể nào?” Diễn viên quần chúng ất nửa tin nửa ngờ: “Tiểu tử kia không phải vừa tốt nghiệp cao trung sao? Mới 18 tuổi, bằng tuổi với nam diễn viên chính. Có thể nghĩ ra nhiều mưu mô như vậy sao?”

“Ngươi không biết chuyện này sao?” Diễn viên quần chúng giáp chia sẻ bát quái với đồng sự cười nhạo, theo bản năng hạ thấp âm lượng, thần thần bí bí nói: “Tôi nghe nói tiểu tử kia là cô nhi, từ nhỏ đã làm công ở bên ngoài, chỗ nào cũng làm qua. Nghe nói còn từng làm việc ở hộp đêm cao cấp. Cậu nghĩ xem, với gương mặt này của hắn mà lại đến nơi hỗn loạn kia...”

Diễn viên quần chúng ất gật đầu ngầm hiểu rõ. Nghĩ đến gương mặt tuấn mỹ ngũ quan thâm thúy đầy tính công kích của Đào Mộ, không biết có phải là do ghen ghét hay do cái gì khác, hắn hơi khó chịu hùa theo: “Theo như cậu nói, nếu tiểu tử này đã trà trộn vào hộp đêm thì chắc gì đã sạch sẽ. Nếu như vậy vì sao lại không đáp ứng đạo diễn Lưu?”

Diễn viên quần chúng giáp xì một tiếng, hắn cao hơn diễn viên quần chúng ất một cái đầu, nhìn từ trên cao xuống nói: “Cậu ngốc thật hay giả vậy? Tôi đã nói rồi, chỉ bằng gương mặt của tiểu tử kia, muốn tìm dạng kim chủ gì mà không được? Hắn sao có thể chấp nhận con hàng như Lưu mập? Với lại theo tôi thấy, tiểu tử kia hẳn là trai thẳng, chưa chắc nguyện ý đi theo con đường này. Nếu người ta nguyện ý xuống biển thì cũng sẽ tìm một phú bà. Nếu dỗ được trên giường, không chừng người ta sẽ nâng hắn lên làm nam chính — —”

“Ầm!”

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng động lớn, cánh cửa buồng vệ sinh phía trong cùng bị người dùng sức đá văng, đập vào vách tường nạm gạch men sứ bắn rồi ngược trở về. Hai diễn viên quần chúng sợ tới mức run cầm cập, làm nước tiểu bắn lên cả trang phục.

“Ai đó? Mẹ nó muốn hù chết lão tử — —” Chưa kịp nói xong, hai người nhìn thấy bóng người bước ra từ phòng WC, xấu hổ trợn tròn hai mắt, buột miệng nói: “Sao ngươi lại ở đây?”

“Vội vàng trở về qua đầu thất a*!” Đào Mộ cười khẽ, giọng nói lười biếng bất cần đời. Đôi mắt đen láy không chút để ý lướt qua hai người, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên ý cười nghiền ngẫm: “... Nếu không tại sao vẻ mặt mấy người lại như nhìn thấy quỷ vậy.”

*Đầu thất: Theo kinh Địa Tạng, thần thức của một người sau khi chết hầu hết đều phải trải qua giai đoạn trung gian. Ngày thứ 7 sau khi con người mất đi được gọi là "đầu thất". Cứ tính lần lượt theo thứ tự tổng cộng là bảy bảy 49 ngày và cứ hết 7 ngày được tính là một "tuần thất".

Chàng trai 18 tuổi vốn nên là trong sạch như bát nước đun sôi để dưới ánh mắt trời*. Nhưng quanh thân Đào Mộ luôn có một cổ lệ khí không nên xuất hiện ở tuổi này. Thế nên dù cậu chỉ mỉm cười đứng đó cũng đủ để hai diễn viên quần chúng tự xưng là kiến thức rộng rãi phải vâng vâng dạ dạ không dám hé răng — — như thể đứng ở trước mặt họ không phải là con người, mà là một con báo đốm hoang dã có thể sẽ cắn đứt đầu họ bất cứ lúc nào.

*Bát nước sôi tượng trưng cho thiếu niên 18 tuổi đầy nhiệt huyết, mà nước sôi vốn đã nóng còn được đặt dưới mặt trời, tạo cảm giác càng nóng hơn. Theo mình là vậy (◍•ᴗ•◍).

Mỹ lệ, mạnh mẽ, tính công kích cực cao.

“Cậu, cậu đừng làm xằng làm bậy!” Nghĩ đến thủ đoạn đối phó Lưu mập của Đào Mộ, hai diễn viên quần chúng chợt đau tim, căng da đầu nói: “Tôi nói cho cậu biết, đoàn phim ghét nhất người gây chuyện...”

Còn chưa nói xong đã thấy Đào Mộ lướt qua họ đi đến bồn rửa tay, cúi đầu rửa tay. Sau đó — — không thèm nhìn họ một cái đã xoay người đi ra ngoài.

Hai diễn viên quần chúng nhìn nhau, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, như được sống lại.

Diễn viên quần chúng giáp khởi đầu cuộc nói chuyện phun một ngụm nước miếng xuống đất, hùng hùng hổ hổ nói: “Có cái gì đặc biệt hơn người đâu, giả vờ lợi hại cũng chỉ là diễn viên quần chúng thôi.”

“Đúng vậy, cái thứ gì vậy chứ! Cùng là 18 tuổi, tiểu vương bát đản này kém xa tiểu thiếu gia họ Thẩm kia.” Một diễn viên quần chúng khác không phục phụ họa theo: “Đáng đời cả đời cũng chỉ làm thế thân cho Thẩm Dục.”

°°°°°°°°°°

Lời editor: Lúc đầu đọc lướt qua lúc Đào Mộ tự tử thì không cảm thấy gì, tới chừng dịch từng chữ một thì khóc như mưa Ó╭╮Ò

Thiết nghĩ tác giả viết thiếu thể loại vả mặt rồi, sáng nay mới đọc lướt hơn 200 chương, vả mặt sướng tê người.

Chương đầu dài ghê, gần 4k chữ.

🍑🍑🍑🍑🍑

Chương 2

Edit + beta: Iris

“Sao bây giờ mới về! Cơm hộp đã phát xong hết rồi!” Đạo cụ chất đống trong góc, Đại Mao và Tiểu Béo ngồi xổm ở góc tường râm mát, nhìn Đào Mộ xua tay, cười hì hì nói: “Cũng may chúng em lãnh cơm hộp giúp anh.”

Tiểu Béo đưa hộp cơm in logo khách sạn 5 sao cho Đào Mộ, mặt mày trắng trẻo béo múp đầy hớn hở: “Hôm nay cũng là sinh nhật của tiểu vương tử. Nhà hắn làm sinh nhật cho hắn, còn đặc biệt mời cả đoàn phim. Tiểu vương tử cũng để người đại diện đặt cơm hộp ở khách sạn 5 sao, ngay cả diễn viên quần chúng như chúng ta cũng được ăn cơm hộp xa hoa như này.”

Tiểu vương tử là biệt danh mà mọi người đặt cho nam chính bộ phim này — Thẩm Dục. Bởi vì người ta là vương tử hàng thật giá thật sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, ngoại hình tinh xảo, phong thái cao nhã, quan trọng nhất là tính cách trong sáng đáng yêu như vương tử trong truyện cổ tích khiến mọi người yêu thích.

Dựa theo lời của người nhà họ Thẩm kiếp trước là, so với Đào Mộ tính tình nóng nảy, không nói đạo lý, lòng dạ âm trầm, tính cách quái đản mà nói, chính là hai thái cực.

Đào Mộ mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm hộp cơm trong tay Đại Mao, mấy ngày gần đây tâm trạng của cậu không được tốt. Đặc biệt là lúc đi ngủ, không hiểu sao trong đầu lại xuất hiện các loại hình ảnh và âm thanh. Khiến cậu sắp bị bệnh tâm thần luôn rồi.

Đại Mao bị vẻ mặt của Đào Mộ làm sởn da gà. Tưởng rằng Đào Mộ lại nghĩ đến thân thế của mình. Nhịn không được cười nói pha trò: “Nói đến, hôm nay cũng là sinh nhật của Mộ ca chúng ta. Mong rằng tối nay đoàn phim đừng quay cảnh đêm quá muộn, anh em giúp anh sắp xếp một chút. Buổi tối chúng ta đi chơi nhé? Anh em hỏi thăm xong hết rồi, gần thành điện ảnh H có một phố quán bar, nghe nói cũng khá tốt!”

Đại Mao, tên thật là Vương Dã, sở dĩ có biệt danh như vậy là vì hormone giống đực quá mạnh, nói chung là lưng hùm vai gấu. Lão ba là ông trùm than đá, là phú nhị đại nhà có quặng mỏ danh xứng với thực.

Nhưng mà một phú nhị đại nhà có quặng mỏ, bây giờ lại mặc trang phục của diễn viên quần chúng ngồi chồm hổm ở góc tường ăn cơm hộp. Còn có chàng béo Bàng Nhạc, rõ ràng là người rất sợ nóng nhưng vì muốn đồng cam cộng khổ với anh em, thà rằng bị ba ba cầm thước dạy học và ma ma cầm chổi lông gà rượt cũng muốn chạy đến thành điện ảnh H cho bằng được.

Đào Mộ cứ nhìn chằm chằm hai cậu ngốc ngồi xổm trong góc. Trong đầu lại hiện lên cảnh tượng trong mơ mấy ngày trước, sau khi Vương gia phá sản, ba của Vương Dã nhảy lầu tự tử, Vương Dã quỳ gối khóc rống ở nhà xác. Và khuôn mặt bê bết máu trước khi chết của Tiểu Béo. Sau đó có đủ loại “bình luận” tự nhiên xuất hiện trong đầu cậu.

Cợt nhả Đại Mao, đau lòng Đại Mao, Tiểu Béo sắc mặt xanh tím đầy máu trong nhà xác, Tiểu Béo ngồi xổm ở góc tường vùi đầu ăn cái gì đó, và những âm thanh không rõ ràng...

Những cảnh tượng khác nhau những gương mặt khác nhau không ngừng luân phiên trước mặt cậu, Đào Mộ hơi choáng váng nhắm mắt lại. Liên tục nằm mơ bảy ngày, cậu bàng hoàng cho rằng mình đã sống hết một đời rồi tự sát, sau đó thì trọng sinh. Những cảnh trong mơ khiến cậu cảm thấy đặc biệt chân thực, cho dù đó là những cảm xúc kích động, hay là đau đớn như xuyên tim xẻo cốt, thậm chí là cảnh tuyệt vọng tự sát trong giấc mơ cuối cùng đó đều khiến Đào Mộ có loại cảm giác hãi hùng khiếp vía rất chân thật. Vì vậy mỗi ngày khi nhìn thấy Đại Mao Tiểu Béo, cậu luôn sinh ra cảm giác cảnh còn người mất, cho rằng người đang cười đùa hoảng hốt sợ hãi trước mặt mình thật ra chỉ là một nấm mồ. Điều khiến cậu càng sợ hãi hơn là những âm thanh thỉnh thoảng tự nhiên sẽ xuất hiện trong đầu cậu.

Cho đến ngày hôm nay, chính xác là vào lúc 10h đến 11h sáng ngày 7 tháng 7 năm 2008, những giấc mơ khiến Đào Mộ bối rối cuối cùng cũng kết thúc. Như thể những mảnh thủy tinh vỡ cuối cùng đã ghép lại thành một tấm gương hoàn chỉnh, Đào Mộ nhớ lại — — cậu thật sự đã chết một lần, và được trọng sinh, về lại thời điểm mà mọi chuyện còn chưa bắt đầu.

Nghiêm túc mà nói, hôm nay quả thực là đầu thất của cậu. Đào — người bị chúng bạn xa lánh tuyệt vọng tự sát — Mộ đã hồi hồn.

“Mộ ca?” Nhận thấy Đào Mộ có gì đó không ổn, Đại Mao đang cười nịnh nọt và Tiểu Béo đang vùi đầu ăn cơm đều ngẩng đầu nghi hoặc: “Anh bị sao vậy?”

“Không có gì.” Đào Mộ rũ mắt, bình tĩnh lắc đầu: “Tớ ra ngoài hút điếu thuốc, các cậu ăn đi.”

Đại Mao đang ngồi xổm dưới tường hơi sửng sốt, trầm ngâm nhìn bóng lưng thon dài đang từ từ rời đi của Đào Mộ.

Tiểu Béo bưng hộp cơm nhíu mày: “Lão đại học hút thuốc khi nào vậy?”

Ngừng một chút lại hỏi tiếp: “Có phải lão đại lại nghĩ đến thân thế của anh ấy hay không?”

Hai người họ là bạn học từ nhỏ của Đào Mộ, đương nhiên biết Đào Mộ là cô nhi — — nghe nói lúc mẹ ruột bỏ lại cậu ở phòng cho thuê khi cậu còn chưa cai sữa, nếu không phải lúc đó đứa nhỏ cực kỳ đói, tiếng khóc quá lớn khiến hàng xóm chú ý, để hàng xóm gọi điện cô chủ nhà đến mở cửa, nói không chừng Đào Mộ đã bị đói chết ở phòng cho thuê.

Sau đó cô chủ nhà đưa cậu đến cô nhi viện — — nghe nói là chạng vạng ngày hôm đó, Kim Ô tây thùy*, hoàng hôn buông xuống, viện trưởng Đào của cô nhi viện liền gọi Đào Mộ là Tiểu Mộ, theo họ của viện trưởng, vì vậy mới có cái tên là Đào Mộ.

*Nguyên văn "金乌西垂", "Kim" là vàng, "Ô" là quạ, "tây" là phía tây, "thùy" là rủ xuống, chắc là quạ vàng do nhuộm ánh hoàng hôn rủ nhau bay xuống, sao nghe u ám quá ==

“Oài! Thế nên mới nói cùng là con người nhưng không cùng số phận! Tiểu vương gia người ta và Mộ ca chúng ta cùng ngày tháng năm sinh, nhìn cuộc sống của người ta đi, được người nhà nâng trong lòng bàn tay, chỉ là ngày sinh nhật mà lại phô trương thanh thế như vậy, ngay cả cái tên cũng bắt nguồn từ chung linh dục tú.”

So sánh trên dưới, khó trách Mộ ca buồn như vậy.

“Mày có thể câm miệng được rồi đó!” Đại Mao ghét bỏ nhìn Tiểu Béo: “Cơm cũng không chặn được miệng của mày! Thảo nào béo như vậy!”

Logic nơi mô?! Tiểu Béo cực kỳ vô tội nhìn thoáng qua Vương Dã cao lớn uy mãnh hơn mình mấy vòng, cúi đầu im lặng ăn — — còn không quên mở cơm hộp của Đào Mộ ra!

“Tao thấy lão đại chắc là không muốn ăn nữa đâu. Để tao ăn giúp ảnh, tránh lãng phí!” Cơm hộp xa hoa của khách sạn 5 sao đó, quý lắm đó!

* * * * * *

“... Chị tìm cậu ở đoàn phim nửa ngày, thì ra cậu trốn ở đây!” Diệp Dao cầm một bánh kem nhỏ, nhìn cậu trai dựa vào bức tường cổ màu xanh hút thuốc, trong mắt lóe lên kinh diễm.

Mặt trời như thiêu như đốt, ánh mặt trời chiếu xuống khắp mọi nơi, xuyên qua những chiếc lá, tạo thành đốm sáng dưới mặt đất. Nam nhân dung mạo tuấn mỹ mặc một bộ bạch y, vẻ mặt lười biếng dựa vào tường thành cổ. Bộ dáng cậu thờ ơ hút thuốc có một loại lãnh đạm gợi cảm dưới ánh nắng chiều tà, làm cho người ta sinh ra một loại xúc động... Muốn xông lên đoạt lấy điếu thuốc và hôn lên đôi môi cậu.

Gương mặt Diệp Dao hơi đỏ lên, đưa bánh kem nhỏ trong tay đến trước mặt Đào Mộ: “Chị nghe nói hôm nay là sinh nhật của cậu. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”

Đào Mộ ngậm điếu thuốc, nhìn Diệp Dao một cách bất cần. Trong đôi mắt đen nhánh hiện rõ ảnh ngược của Diệp Dao, ánh mắt thản nhiên kia cho người ta cảm giác ảo tưởng về tình yêu sâu đậm. Diệp Dao chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người đều trầm mê trong nhan sắc của Đào Mộ.

Hóa ra thật sự có người có thể đẹp trai như vậy!

Diệp Dao hơi thẹn thùng ho khan một tiếng, cố ý tìm đề tài: “Chị nghe nói cậu thi đậu ngành điện ảnh của Học Viện Bắc Kinh, tháng 9 sẽ khai giảng nên nhân cơ hội nghỉ hè đến thành điện ảnh H để rèn luyện. Vậy chắc là cậu có rất nhiều ý tưởng đi!”

Tới đóng võ thế* ở thành điện ảnh H, đi theo đạo diễn để học cách di chuyển và rèn luyện khả năng cảm nhận ống kính, đối với một sinh viên năm nhất vừa thi đậu Kinh Ảnh, còn chưa học đóng phim mà nói, thật sự rất có ý tưởng. Huống chi Đào Mộ không chỉ có ý tưởng, mà điều kiện ngoại hình cũng rất tốt, động tác đánh võ rất đẹp mắt. Diệp Dao cảm thấy Đào Mộ sau này nhất định có phát triển, vì vậy mới nguyện ý chủ động làm quen.

*Võ thế: người đóng thế mấy cảnh đánh nhau, múa võ. Còn có cả văn thế nữa.

【 Hắc hóa trà xanh với kỹ nữ trà xanh, công đoạn không nhiều nhưng thủ đoạn thật khiến người ta kinh tởm! 】

Lại nữa rồi!

Đào Mộ nhíu mày, đau đầu hút thuốc, không muốn trả lời.

Diệp Dao không để tâm: “Chị thi vào Yến Ảnh, năm nay năm ba, coi như là học tỷ của cậu đi? Có muốn kêu một tiếng học tỷ thử không?”

Đào Mộ liếc xéo Diệp Dao: “Tiểu nha đầu, muốn chiếm tiện nghi của tôi?”

Giọng của Đào Mộ rất đặc biệt, từ nhỏ lớn lên ở Bắc Kinh, nói toàn giọng Bắc Kinh. Tuy nhiên kiếp trước sau khi trở về Thẩm gia, ngây người ở Hỗ Thành gần 10 năm, nên giọng cậu pha chút mềm mại của người Hỗ Thành, nghe có vẻ lười biếng trêu người nhưng cũng mang theo một chút bất cần đời.

Diệp Dao nghe đến lỗ tai nóng rực, cười hì hì đáp: “Sao có thể a, chị vốn lớn hơn cậu mà.”

Ngừng một chút. Lại tìm đề tài để nói: “Chị phát hiện thiên phú ngôn ngữ của cậu rất tốt. Đến H trấn mới mấy ngày mà trong giọng nói đều là mùi Bắc Kinh!”

Đào Mộ không quan tâm dập điếu thuốc. Cậu không thích hút thuốc trước mặt người khác, cũng rất phiền nếu có người nói với cậu. Lời trước là xuất phát từ lễ phép, câu sau chỉ là tật xấu.

Diệp Dao đương nhiên không biết điều này. Thấy Đào Mộ dập tắt thuốc, còn nghĩ Đào Mộ thật thân sĩ phong độ. Càng thêm hưng thú nói chuyện: “Nói mới nhớ, cậu và Thẩm Dục sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nếu xét từ góc độ tướng số thì mệnh của hai người hẳn là giống nhau...” Nhưng trên thực tế, Đào Mộ chỉ là một cô nhi, vì tích cóp kinh nghiệm, còn chưa tốt nghiệp cao trung đã chạy tới thành điện ảnh H làm diễn viên quần chúng. Mà Thẩm Dục lại là con trai út được Thẩm gia cưng chiều nhất, tùy tiện vào giới chơi một chút, còn có người nhà thành lập công ty quản lý đầu tư phim truyền hình để được làm nam chính.

Diệp Dao dường như nhận ra chủ đề này không đúng lắm, ngượng ngùng im miệng. Mắt trông mong nhìn Đào Mộ: “Ý của chị là, cậu trông đẹp như vậy, còn thi đậu điện ảnh Học Viện Bắc Kinh, tương lai chắc chắn sẽ nổi như cồn.”

Lời này thật ra là sự thật. Chẳng qua sau khi nổi tiếng rồi, do tự tìm đường chết nên bị mấy kẻ ái mộ Thẩm Dục liên thủ chèn ép rút khỏi giới giải trí mà thôi.

Đào Mộ khẽ cười, bộ dạng vừa lười biếng vừa gợi cảm làm đôi mắt Diệp Dao sáng lên.

Bất cứ thời điểm nào, tuấn nam mỹ nữ kết hợp với nhau luôn khiến người nhìn mãn nhãn.

Nhưng trong mắt một số người, cảnh tượng này thật khiến người ta phẫn nộ.

“Mấy người đang làm gì?” Mục Hoa Đình, người đóng vai nam số 3 trong bộ phim chạy tới. Hắn thấy Diệp Dao đang cầm bánh kem nhỏ, ghen ghét hỏi: “Hôm nay không phải là sinh nhật Thẩm Dục sao? Tiểu Dao, em đưa bánh kem cho tiểu tử này làm gì?”

“Anh đừng gọi tôi thân thiết như vậy, tôi không thân với anh.” Diệp Dao nhíu mày, lãnh đạm nói.

Trong bộ phim này, Diệp Dao đóng vai nữ số 3 là một đôi với nam số 3 của Mục Hoa Đình, mà công ty quản lý của Mục Hoa Đình dường như có ý định nhờ quan hệ trong phim để xào nhiệt độ. Loại thao tác này đối với minh tinh vừa xuất đạo mà nói là rất bình thường, ngay cả fans hai bên cũng không coi trọng lắm. Vừa có thể gây sự chú ý mà không cần lo lắng điều gì. Vốn là hai bên cùng có lợi.

Đáng tiếc Diệp Dao đối với Mục Hoa Đình quá lạnh nhạt — — chủ yếu là do gương mặt của Mục Hoa Đình sau khi tẩy trang chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, không phải gu của Diệp Dao, nên bình thường Diệp Dao thấy Mục Hoa Đình đều rất lạnh nhạt. Điều này làm cho Mục Hoa Đình — vừa xuất đạo đã được fans yêu thích cảm thấy bất bình. Hôm nay lại thấy Diệp Dao vốn đối xử lạnh nhạt với mình lại chạy đi ân cần với một diễn viên quần chúng nhỏ, khiến cho Mục Hoa Đình từ khi xuất đạo luôn xuôi chèo mát mái càng không thể chịu đựng được.

“Tôi nói này Tiểu Dao, không phải em coi trọng diễn viên quần chúng này đấy chứ?” Mục Hoa Đình tự đắc ưỡn ngực, tự cho là trên cao nhìn xuống Đào Mộ, lấy tư cách người từng trải tới khuyên: “Loại người này ngoại trừ khuôn mặt thì không có gì đặc biệt. Em đừng quá ngây thơ, hắn và chúng ta là người hai thế giới. Hai người không hợp đâu.”

Tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng Mục Hoa Đình hiểu rõ, trong cái giới này có nhiều lúc chính là nhìn mặt. Huống chi Đào Mộ không chỉ có khuôn mặt, còn thi đậu điện ảnh Học Viện Bắc Kinh, là xuất thân chính quy. Không giống hắn, xuất đạo nhờ tuyển tú năm ngoái, tư lịch không được người trong ngành thừa nhận.

Nghĩ đến đây, Mục Hoa Đình vừa ghen tị vừa ghét nhìn khuôn mặt tuấn mỹ cực kỳ có lực công kích của Đào Mộ: “Tiểu Dao, nếu em còn không nhìn rõ, tôi sẽ gọi điện cho Hồng tỷ.”

Hồng tỷ tên thật là Vạn Mỹ Hồng, là người đại diện của Diệp Dao, quản lý nghệ sĩ dưới trướng rất nghiêm khắc. Vì vậy khi Diệp Dao vừa nghe Mục Hoa Đình nói thì thay đổi sắc mặt, lập tức giải thích: “Anh đừng xen vào chuyện của người khác, hôm nay là sinh nhật của Đào Mộ. Tôi chỉ muốn chúc hắn sinh nhật vui vẻ.”

“Thật không?” Mục Hoa Đình nhướng mày: “Thật trùng hợp, hôm nay cũng là sinh nhật của Thẩm Dục.”

Trong lúc nói chuyện, hắn đánh giá Đào Mộ vẫn luôn im lặng từ trên xuống dưới, cười nhạo: “Đều là sinh cùng một ngày, có người là đại thiếu gia vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, có người thì là cô nhi cha mẹ không đếm xỉa. Thảo nào có câu người so với người muốn chết hơn, hàng so với hàng muốn ném hơn.”

Lời này thật sự rất quá đáng. Diệp Dao lập tức cau mày, nổi giận đùng đùng nói: “Sao anh có thể nói như vậy? Nhanh xin lỗi Đào Mộ ngay.”

“Hắn thì tính là cái thứ gì, dựa vào cái gì anh phải xin lỗi diễn viên quần chúng — —”

“Lời này không đúng rồi.” Đào Mộ ném điếu thuốc trên tay vào đống rác bên cạnh: “Câu người so với người muốn chết hơn, hàng so với hàng muốn ném hơn, đó đều là những lời tức giận. Kỳ thực là người so với người sống tốt hơn, hàng so với hàng càng đáng lưu trữ hơn.”

Đào Mộ nói xong lời này, cậu không chút để ý đánh giá Mục Hoa Đình, đôi mắt đen láy lộ ra tia nghiền ngẫm: “Cũng giống như một số người, trông thì không được đẹp, diễn xuất cũng không ổn, chỉ số thông minh càng không xong, mỗi ngày chỉ có thể ở đây  mơ mộng hão huyền, còn là mộng đẹp nữa.”

Chỉ cần là người có đầu óc đều có thể hiểu ra Đào Mộ đang châm chọc Mục Hoa Đình. Mục Hoa Đình khi xuất đạo đã lấy danh hiệu mỹ nam như hoa cho mình, nghe vậy thì giận dữ, chỉ tay vào mũi Đào Mộ: “Mày nói cái gì a a a a — —”

Đào Mộ bẻ ngón tay Mục Hoa Đình, thờ ơ giáo dục: “Lúc nói chuyện không được chỉ tay vào người khác, lỡ bị tàn phế luôn thì làm sao đây?”

“Mày buông ra!” Mục Hoa Đình ôm ngón tay đỏ bừng, lui về sau hai bước, vừa kinh ngạc vừa tức giận trừng Đào Mộ: “Đồ dã man!”

Đào Mộ khịt mũi, liếc nhìn Mục Hoa Đình ngoài mạnh trong yếu một cái, xoay người rời đi.

Vì không muốn ăn sinh nhật của Thẩm Dục được tổ chức ở đoàn phim, Đào Mộ thản nhiên ra ngoài thành điện ảnh ăn một tô mì thịt bò — — suýt chút nữa chết vì tay nghề của đầu bếp, uống hết hai bình nước khoáng, thấy gần đến giờ mới trở lại đoàn phim. Buổi chiều cậu còn có cảnh võ thế treo dây cáp cho nam chính Thẩm Dục — —

Sau khi trọng sinh, người mà Đào Mộ ngán nhất là Thẩm Dục. Vốn dĩ cậu muốn bội ước nghỉ việc — — cậu quá mệt mỏi với những ngày tháng dây dưa với Thẩm Dục và người nhà họ Thẩm, khiến cậu gần như phát điên.

Đáng tiếc khi trả lời phỏng vấn, bởi vì Thẩm Dục cực kỳ hài lòng với động tác đánh võ của cậu và đã trả lương rất cao nên tiền vi phạm hợp đồng cũng rất cao — — vì để tránh Đào Mộ bỏ gánh giữa đường, nên tiền vi phạm hợp đồng là gấp mười lần.

Phim truyền hình 《 Tử Tiêu 》là một bộ phim thần tượng cổ trang giả tưởng được chuyển thể từ IP internet. Dự kiến ban đầu là 40 tập, có 32 tập là suất diễn của nam chính, mà giữa 32 tập này, có ít nhất 20 tập có cảnh đánh nhau. Dựa theo hợp đồng, đoàn phim phải trả cho võ thế Đào Mộ là 5 vạn thù lao, cao gấp mấy lần giá thị trường. Lý do chính là Thẩm Dục rất hài lòng, hơn nữa động tác võ thuật của Đào Mộ rất lưu loát và trôi chảy, đặc biệt là khi vào màn ảnh nhìn rất có sức dãn cực kỳ đẹp mắt. Công ty quản lý Thẩm Dục có lẽ rất coi trọng Đào Mộ nên mới ra tay hào phóng như vậy.

Ngoài ra, tiểu vương tử Thẩm Dục thuần lương thiện tâm này sau khi biết được thân thế của Đào Mộ thì sinh thương hại, vì vậy hắn đã bỏ thêm giá — — theo mong muốn của tiểu vương tử, vốn là muốn thêm đến 10 vạn. Tuy nhiên, Thẩm Dục thiện tâm nhưng công ty quản lý hắn thì không phải làm từ thiện. Cuối cùng hai bên đều lùi một bước, thù lao 5 vạn. Tiền vi phạm hợp đồng gấp 10 lần tức là 50 vạn.

Sống lại một đời, tuy rằng trong túi Đào Mộ vẫn có một ít tiền, nhưng tuyệt đối không có 50 vạn, đương nhiên cho dù có, cậu cũng không muốn lãng phí trên người Thẩm Dục. Cho nên sau khi nghĩ lại, Đào Mộ vẫn kiên nhẫn tiếp tục làm — — con người cậu chính là như vậy, chỉ cần có đủ lợi ích, cho dù là chịu nhục cậu vẫn nhịn được.

Cho nên kiếp trước, những người Thẩm gia đó mới cảm thấy cậu lòng dạ âm trầm không có cốt khí, kém xa so với đóa bạch liên hoa bọn họ nuôi từ nhỏ.

Tim đột nhiên đập dữ dội, đau như bị kim đâm. Đào Mộ thu lại suy nghĩ, mặt vô cảm trở về đoàn phim, đi từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào.

“Có chuyện gì vậy?” Đào Mộ cau mày nhìn đám người vây kín khu nghỉ ngơi ở phim trường.

Đại Mao và Tiểu Béo đứng ở bên ngoài nhìn trò hay đi đến, nhỏ giọng bát quái: “Một nhà đầu tư khác của bộ phim đến thăm ban, nghe nói là bạn trai của Diệp Dao. Kết quả thông đồng với Đoạn Tình Tình. Hai người ngồi trên ghế ve vãn đánh yêu bị Diệp Dao bắt gặp.”

Đoạn Tình Tình là nữ chính của bộ phim này, năm nay 20 tuổi. Cùng là sinh viên năm ba ngành Học Viện điện ảnh như Diệp Dao. Vì hình tượng và con đường giống nhau, ngay từ khi xuất đạo hai người đã bắt đầu cấu véo nhau, cũng tranh đấu gay gắt trong đoàn phim.

“Diệp Dao nháo lên, mắng Đoạn Tình Tình không biết xấu hổ, còn vén tay áo muốn đánh nhau, người đàn ông đó ngăn không cho đánh nhau, Diệp Dao trong cơn tức giận nói rằng muốn chia tay, còn tát người đàn ông kia một cái. Người đàn ông tức giận cũng nói chia tay, nhưng Diệp Dao có thể đảm nhận vai nữ số 3 là dựa vào hắn. Nếu Diệp Dao thật sự muốn chia tay thì phải rời khỏi đoàn phim.”

Mấy người nháo túi bụi, thậm chí người đại diện của Diệp Dao và nữ chính Đoạn Tình Tình cũng chạy tới. Vừa khuyên bạn trai Diệp Dao bớt giận, vừa nghĩ cách khống chế cục diện — — ít nhất không thể để chuyện hôm nay truyền ra ngoài.

Vì để có thể tiếp tục quay phim một cách nhanh chóng, ngay cả đạo diễn Trần luôn không trộn lẫn với chuyện ở đoàn phim cũng tiến lên khuyên bảo. Mắt thấy cơn tức của bạn trai Diệp Dao sắp tắt, Mục Hoa Đình vẫn luôn đứng bên cạnh xem náo nhiệt bỗng nhiên nhìn thấy Đào Mộ trong đám người, lập tức nhớ tới ngón tay còn hơi đau của mình, chỉ vào Đào Mộ nói với bạn trai Diệp Dao: “Lạc tổng, sở dĩ Diệp Dao muốn chia tay với ngài là vì tiểu tử kia. Cô ta thấy tiểu tử kia trông đẹp mắt nên di tình biệt luyến. Ngài trăm công nghìn việc ít để ý chuyện trong đoàn phim, ngàn vạn lần đừng để bọn họ lừa.”

Đào Mộ ẩn mình trong đám người: “...”

°°°°°°°°°°

Lời editor: Nói thật dịch bộ này dễ tăng máu não ghê == dịch được 1 tí là phải ngừng để tịnh tâm rồi mới dịch tiếp được, truyện toàn kỳ ba.

Đăng: 22/9/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play