Chương 169
Edit + beta: Iris
Trong khi Đào Mộ đang cẩn thận suy nghĩ nên làm thế nào để vừa tiết lộ chuyện vầng sáng cốt truyện và vầng sáng nhân vật chính của Thẩm Dục cho Lệ Khiếu Hằng và người nhà biết, vừa không để lộ bí mật cậu trùng sinh, thì phóng viên web Phi Tấn được phái đi theo dõi hành tung của Thẩm Dục ở bệnh viện đã lén chụp được Thẩm Dục mặc đồ bệnh nhân, ngồi trò chuyện với bệnh nhân khác ở hoa viên.
Trong bức ảnh, thiếu niên trắng nõn cao gầy tắm ánh nắng mặt trời, nói cười vui vẻ với một quý phu nhân thanh nhã khác, trông như một bức tranh sơn dầu. Kỹ xảo chụp ảnh của phóng viên không tồi —— hắn là fan về mặt kỹ xảo chụp ảnh của Đào Mộ, lấy tiêu chuẩn của thần tượng để làm mục tiêu phấn đấu, khi nhận được lời mời của web Phi Tấn, vì có kỹ xảo chụp ảnh và kỹ năng PS cao siêu nên ban đầu được phân đến bộ phận tuyên truyền. Lần này Đào Mộ đến Hương Thành đóng phim, web Phi Tấn muốn phái hai phóng viên đến đây phỏng vấn, hắn xung phong nhận việc, PK thắng hết đồng nghiệp và vượt qua hai lần đánh giá mới cướp được công việc này.
Một phóng viên được phái đến khác cũng có hoàn cảnh tương tự, là fan mắng chiến của Đào Mộ. Tuy thuộc tính hai bên khác nhau, nhưng cùng một trận doanh, có thể nói là fan trung thành của Đào Mộ.
—— Kỳ thật web Phi Tấn mới thành lập được một năm. Hầu hết những người ưu tú có thể gửi sơ yếu lý lịch đến web Phi Tấn, hoặc trực tiếp đi ăn máng khác đến web Phi Tấn trong thời gian ngắn như vậy, đều là đến vì bản thân Đào Mộ. Có thể nói, sức hút nhân cách của Đào Mộ đã khởi động toàn bộ web Phi Tấn.
Trong khoảng thời gian này, cuộc chiến giữa Đào Mộ và Thẩm Dục, nhất là cuộc chiến giữa fan hai nhà chưa bao giờ ngừng nghỉ. Fan Đào Mộ đa tài đa nghệ, chiến lực mạnh mẽ nhưng vẫn không chịu nổi nhiều fan não tàn của Thẩm Dục, hơn nữa thích lặp đi lặp lại, yêu tẩy não, cực kỳ am hiểu việc kéo IQ của người khác xuống ngang bằng họ, sau đó đánh bại họ bằng kinh nghiệm phong phú.
Tóm lại, fan hai nhà xé nhau kịch liệt trên mạng. Hôm nay cậu tiết lộ tin bẩn về tôi, ngày mai tôi tiết lộ tin bẩn về cậu. Nhưng hầu hết thời điểm, dù là quần chúng ăn dưa cũng không thể không thừa nhận, lần nào cũng đều do Thẩm Dục trêu chọc người khác trước.
Lần này, khi hai phóng viên được phái đến đây biết Thẩm Dục lại bắt đầu để mặc người nhà của hắn nhục mạ Đào tổng, bị người nhà Đào tổng đâm thủng thì khóc lóc chạy ra khỏi phim trường, còn tạo ra tai nạn xe cộ để hại người nhà Đào tổng của bọn họ bị đám fan não tàn không phân rõ trắng đen mắng. Thế là hai fan trung thành vô cùng tức giận.
Vì vậy bọn họ chạy đến bệnh viện trước, ban đầu chỉ muốn mời Thẩm Dục phỏng vấn, muốn nghe chính miệng Thẩm Dục nói xem có phải hắn cũng cảm thấy hắn bị tai nạn xe cộ là do người nhà của Đào tổng hay không, kết quả vừa đến bệnh viện đa phát hiện điều kỳ lạ.
Sao người bị tai nạn xe cộ lại có thể mặc đồ bệnh nhân đi dạo thư giãn trong vườn ở bệnh viện vậy, đã thế còn nói cười vui vẻ với người bệnh khác. Nói năng hành động có giống người bệnh chỗ nào đâu?
Hai phóng viên được phái đến đây theo bản năng trốn vào điểm mù trong tầm mắt của Thẩm Dục, bắt đầu chụp lén. Phóng viên có kỹ xảo chụp ảnh cực kỳ tốt còn điều chỉnh góc chụp, dùng ánh hoàng hôn làm filter tự nhiên, dùng thảm thực vật và hoa cỏ trong vườn làm phông nền, khiến vẻ đẹp tinh xảo của Thẩm Dục trở nên vô cùng xinh đẹp. Quan trọng nhất là trong ảnh, Thẩm Dục trắng nõn hồng hào, nước da cực kỳ đẹp. Một phóng viên khác lén mở camera, quay lại cảnh Thẩm Dục đi bộ vẫn như bình thường. Trong video, Thẩm tiểu vương tử nhảy nhót vừa nói vừa cười, làm gì giống người vừa bị tai nạn xe cộ.
Hai phóng viên web Phi Tấn được phái đến cảm thấy không đúng, lập tức bắt đầu thuyết âm mưu.
Chưa kể năng lực học tập của học sinh đứng đầu rất mạnh, hai phóng viên được phái đến đây, khi còn ở web Phi Tấn luôn là nhân viên bình thường của bộ phận tuyên truyền và là phóng viên thực hiện các cuộc phỏng vấn. Sau khi đến Hương Thành được mấy tháng, biết được hết mấy trò mèo của đám paparazzi tin đồn, thế là lại lén đến văn phòng của bác sĩ điều trị chính cho Thẩm Dục, hối lộ các y tá trong bệnh viện để lấy hồ sơ bệnh án của Thẩm Dục.
Kết quả —— ồ, cái gọi là chấn thương tai nạn xe cộ lại chỉ là bị hoảng sợ, vết thương duy nhất chỉ có vết trầy da ở lòng bàn tay. Nghe kể là khi xe chạy đến đây, vì bị hoảng sợ nên bất cẩn ngã xuống đất, lòng bàn tay bị bầm tím.
Con mẹ nó đây là tai nạn xe cộ giả đúng không?
Hai phóng viên nhìn nhau, chụp lại hồ sơ bệnh án của Thẩm Dục, sau đó đăng lên web Phi Tấn.
Lý tưởng của web Phi Tấn là nhắn tin tức thời, tức là các dân mạng có thể chia sẻ tin tức mới nhất một cách nhanh nhất.
Chẳng hạn như, chiều nay dân mạng nhìn thấy video do trợ lý Khương đăng lên, lòng đầy căm phẫn giúp Đào Mộ công khai lên án chị em Thẩm gia, chưa đến hai tiếng sau lại có tin Thẩm Dục bị tai nạn xe cộ truyền lên mạng. Vì vậy đám fan não tàn của Thẩm Dục bị mắng thảm cuối cùng cũng có thể nhảy ra đổi trắng thay đen, kiệt lực tẩy trắng cho tiểu vương tử nhà bọn họ.
Lại chưa đến hai tiếng sau nữa, ảnh chụp và video Thẩm Dục vui vẻ trò chuyện với bệnh nhân trong bệnh viện lại lần nữa được phóng viên của Phi Tấn Giải Trí đăng lên mạng, hơn nữa còn rất tri kỷ kèm theo hồ sơ bệnh án của Thẩm Dục.
Hai phóng viên web Phi Tấn biết rõ sự tinh túy của clickbait*. Lúc đặt tiêu đề không chê chuyện lớn, đặc biệt dùng thể chữ đậm nét thô cho bốn chữ to trên tiêu đề "Cực kỳ hoảng sợ", kết hợp với hồ sơ bệnh án của Thẩm Dục, vậy thì đúng là cực kỳ hoảng sợ hàng thật giá thật, bệnh viện cũng đã giám định rồi còn gì, không hề sai sự thật.
*Clickbait, một dạng quảng cáo sai sự thật, sử dụng văn bản siêu liên kết "hyperlink" hoặc liên kết hình thu nhỏ "thumbnails" được thiết kế để thu hút sự chú ý và để lôi kéo người dùng theo liên kết đó và đọc, xem hoặc nghe đoạn nội dung trực tuyến được liên kết, với đặc điểm xác định là lừa đảo, với nội dung điển hình là giật gân hoặc gây hiểu lầm.
Mấu chốt là do quá quan tâm* đến tin tức tai nạn xe cộ, fan não tàn nhảy nhót khắp nơi như hận không thể ấn đầu người nhà Đào Mộ xuống nói người ta là kẻ giết người. Kết quả giám định chữa bệnh cho thấy hắn chỉ bị hoảng sợ, vết thương lớn nhất chỉ có lòng bàn tay bị trầy da, mà cái đó còn không phải do bị chủ xe đâm trúng, mà là do sợ đến mức ngồi bệt dưới đất bị trầy.
*Nguyên văn là 蝎蝎螫螫, là Scorpion sting, mô tả một người mẹ thể hiện sự quan tâm và thương hại một cách quá mức trong những việc nhỏ nhặt.
—— Nói câu khó nghe chút, có thể ăn vạ chuyên nghiệp hơn tí được không?
Hai phóng viên đăng những bằng chứng không thể chối cãi lên web Phi Tấn, tất cả dân mạng chỉ cảm thấy "bốp bốp bốp", lại một lần nữa cảm nhận được sự sợ hãi khi bị lật kèo. Nhưng lúc này, các dân mạng đều tỏ ra phẫn nộ tột đỉnh.
Mặc dù khi ăn dưa của Đào Mộ, bọn họ thường xuyên cảm nhận được IQ bị người khác điều khiển, thậm chí một khi không cẩn thận sẽ bị người ta dắt mũi, sau đó bị Đào Mộ lật kèo vả mặt bốp bốp bốp. Tuy bị đánh sưng mặt, nhưng bọn họ vừa thấy đau vừa thấy sướng. Bởi vì đã quen với kịch bản của Đào Mộ, thậm chí khi ăn dưa còn rất mong màn lật kèo, chờ bị vả mặt, cực kỳ M.
Nhưng Thẩm Dục thì khác.
Không giống như Đào Mộ luôn bày ra dáng vẻ tâm tư kín đáo và IQ cao, khi những cư dân mạng đối mặt với Thẩm Dục, bọn họ vô thức cảm thấy IQ của mình chắc chắn cao hơn. Đặc biệt là khi cãi nhau với đám fan não tàn của Thẩm Dục, bọn họ đã quen với giọng điệu lặp đi lặp lại nghìn bài như một của đám fan não tàn, vì vậy trong lòng có cảm giác ưu việt. Cho dù không thể cãi nhau với fan não tàn, cũng có thể an ủi rằng mình không thể nào đánh thức người đang giả bộ ngủ.
Kết quả bây giờ Thẩm Dục cũng nghĩ ra thủ đoạn lật ngược tình thế, vả mặt, hơn nữa còn tạo ra một vụ tai nạn xe cộ để dẫn dắt tiết tấu, dẫn đường cư dân mạng chỉ trích người nhà Đào Mộ quá hùng hổ dọa người, đây là một hình thức diễn tinh lật ngược tình thế.
Cư dân mạng không chịu nổi nữa — nhất là những người qua đường trước đó thật sự cảm thấy tuy cách cư xử của Thẩm Dục đáng bị lên án, nhưng chắc chắn là người có tính cách đơn thuần thiện lương nghe lời — lập tức cảm thấy hình ảnh của Thẩm Dục sụp đổ.
Đối với fan mẹ, bọn họ không quan tâm Thẩm Dục có thông minh, có năng lực, có cư xử khéo léo toàn diện hay không, thậm chí không quan tâm Thẩm Dục có chuyên nghiệp hay không, dù trên mạng mắng Thẩm Dục lạm dụng diễn viên đóng thế, không chịu được khổ, bọn họ vẫn cảm thấy Thẩm Dục là tiểu vương tử, tiểu vương tử thì đương nhiên sẽ có bệnh vương tử.
Bọn họ có thể chấp nhận vương tử ngu vương tử ngốc, nhưng không ai có thể chấp nhận tiểu vương tử trong cảm nhận của bọn họ không chỉ vừa ngu vừa ngốc, mà còn là diễn tinh ác độc.
Đây đúng là tiêu tốn lòng tốt!
Lòng mẹ chợt vỡ tan. Tất nhiên vẫn có một bộ phận fan não tàn trung thành chủ trương "Tôi không nghe tôi không tin", kiên trì cho rằng trong chuyện này nhất định là có lý do. Thẩm Dục chắc chắn không phải loại người vừa ngu ngốc vừa ác độc, càng không tin Thẩm Dục cố ý tạo ra tai nạn xe cộ giả để trốn tránh trách nhiệm.
Thậm chí còn có fan não tàn thuyết âm mưu, cảm thấy tin tức này chắc chắn là do Phi Tấn Giải Trí làm giả. Suy cho cùng, Đào Mộ là người sáng lập web Phi Tấn, cũng là ông chủ Phi Tấn Giải Trí, ông chủ bị gièm pha, đám chân chó dĩ nhiên phải tìm cách phân ưu cho chủ. Vì vậy mọi chuyện chắc chắn là do phóng viên Phi Tấn Giải Trí cố ý hắt bát nước bẩn lên đầu Thẩm Dục.
Tin tức đăng trên mạng Phi Tấn chưa chắc đã là có hình thì có chân tướng, rất có thể là nhìn hình nói chuyện.
Chỉ là loại phản bác giãy giụa hấp hối này đã không còn chỗ đứng khi hai phóng viên tìm thấy bác sĩ điều trị chính của Thẩm Dục và người gây họa để phỏng vấn.
Đương nhiên dù dân mạng ăn dưa nhìn nhận thế nào về chuyện này, Đào Mộ vẫn còn ở trung tâm lốc xoáy không biết được.
Sau khi kết thúc cảnh quay vào cùng ngày hôm đó, Đào Mộ dẫn Lệ Khiếu Hằng và người nhà trở về khách sạn, ấp a ấp úng giải thích một chút về vầng sáng nhân vật chính của Thẩm Dục và vầng sáng cốt truyện. Đương nhiên, để không bị lộ bí mật mình trùng sinh, Đào Mộ cũng không nói cụ thể, chỉ là nói Thẩm Dục rất may mắn, mỗi lần gặp chuyện luôn có thể gặp dữ hóa lành. Hơn nữa mỗi khi tiếp xúc lâu dài với ai đó, luôn khiến người đó không hiểu sao tự dưng thích hắn, hoặc là càng ghét hắn hơn, liên tục làm ra những chuyện hạ thấp IQ. Quan trọng nhất là người ghét hắn, nhằm vào hắn, dù có lý thì cuối cùng cũng sẽ biến thành người vô lý một cách khó hiểu.
Cậu cũng lấy bản thân và ảnh đế Nghiêm Thịnh ra làm ví dụ để cố gắng thuyết phục người nhà đây là thật sự, không phải cậu suy nghĩ miên man.
Lệ Khiếu Hằng còn nhớ khi Đào Mộ vừa đến Hương Thành, đúng là có một khoảng thời gian rất kỳ lạ, lại còn kéo anh đi cầu thần bái Phật khắp nơi, đến bây giờ vẫn còn đang sao chép kinh Phật và chân ngôn Đạo gia, thậm chí còn mang theo ảnh của anh để trừ tà. Rồi lại kết hợp với chuyện lần này, Lưu Diệu, Mạnh Tề và Tống lão gia tử chỉ trích Thẩm Dục không thiện lương, kết quả Thẩm Dục khóc lóc chạy đi thì bị tai nạn xe cộ, quả nhiên dư luận đảo chiều, ba người Lưu Diệu thành người không nói lý.
"Con đã thử rất nhiều lần rồi. Khi con không nhằm vào cậu ta thì còn đỡ, nhưng mỗi lần nhằm vào cậu ta, nhất là khi cậu ta đang ở thế bất lợi, không hiểu sao sẽ xảy ra vài chuyện có lợi cho cậu ta. Cuối cùng dù con nói có lý cũng sẽ biến thành người càn quấy, hùng hổ dọa người."
Đào Mộ nói tới đây, không khỏi nghĩ đến những chuyện kiếp trước, hơi mất hứng: "Con thì thấy không sao cả, dù sao cũng quen rồi, chỉ mong sau này mọi người đừng để ý đến cậu ta. Con không muốn mọi người vướng vào xui xẻo vì chuyện của con."
Những lời Đào Mộ nói rất chính xác, cùng với những gì đã xảy ra trước đó, thoạt nghe cũng có vẻ hợp lý.
Tuy nhiên, Lưu Diệu thì không tán đồng: "Nào có thần bí như con nói, thị phi rõ ràng, phải nói đạo lý, đâu phải ai yếu thì người đó có lý. Dù có người tin ai yếu thì người đó có lý, vậy cũng chỉ là ngụy biện. Con cứ mặc kệ mấy người như vậy, đầu óc bản thân không rõ ràng mà còn muốn kiện tụng giúp người khác, có đầu óc không vậy?"
"A Diệu nói không sai." Mạnh Tề cũng gật đầu, nói theo Lưu Diệu: "Chúng ta làm việc, chỉ cần không thẹn với lòng, không chủ động ức hiếp người khác, cũng không thể để người khác ức hiếp mình. Nếu Thẩm Dục đã dám xúi giục chị gái nó mắng con, chúng ta dám mắng lại, đừng nói nó vì chuyện này nên khóc lóc chạy ra ngoài bị tai nạn xe cộ, dù nó có bị đâm chết thì người chịu trách nhiệm pháp luật cũng là người gây họa. Vả lại còn phải xem xét lúc đó Thẩm Dục có tuân thủ quy tắc giao thông hay không, có phải lao ra mà không nhìn xe hay không. Chẳng lẽ chỉ vì tâm lý nó yếu ớt, không nghe người khác nói đạo lý với nó được thì chúng ta phải chịu ấm ức, chịu đựng chị gái nó mắng chửi người như vậy? Trên đời làm gì có đạo lý đó."
"Đúng vậy đó." Tống lão gia tử hừ một tiếng: "Cho dù nó là hoàng đế, ngồi trên điện Kim Loan thì cũng sẽ có ngự sử mắng nó. Chẳng lẽ Thẩm Dục còn cao quý hơn hoàng đế sao. Nó lén lút giở trò thì được, chúng ta nói đạo lý thì không được?"
"Ông cũng đã đọc những bình luận trên mạng. Có những người không phân rõ đúng sai, con đừng quan tâm loại người này, đứng nói chuyện không đau eo. Trong tấu nói cũng có nói, đúng trúng loại người này thì tránh xa một chút, miễn cho ngày nào đó trời mưa sét đánh lên người nó, lại liên lụy đến con."
Rồi cau mày nhìn Đào Mộ: "Con cũng đừng dong dài như vậy. Ông nhớ trước kia con là một đứa nhỏ rất dứt khoát, sao bây giờ lại biết lo trước lo sau rồi. Người khác mắng cũng không dám mắng lại, còn nghĩ xem người khác có vui hay không. Sao ông không biết con có kỹ năng này vậy?"
"Đúng vậy!" Lưu Diệu gật đầu phụ họa: "Không giống nhãi con mà con nuôi chút nào."
Lưu Diệu luôn cho rằng, nếu có ai đó đầu óc không rõ ràng dám chủ động trêu chọc bọn họ, vậy phải đánh trả trực diện, đánh thật mạnh lại, để đối phương biết cái gì là khó nhằn, để hắn thu liễm một chút. Nếu không hắn sẽ cho rằng mình dễ bắt nạt, dăm ba hôm là tới trêu chọc mình.
"Con quá khoan dung với Thẩm Dục kia, nếu con đối phó với nó như đối phó với Diêu gia, thằng nhãi đó đã đi bụi từ lâu. Không cái nói khác, ít nhất khi gặp con, nó sẽ đi đường vòng." Lưu Diệu lăn lộn bên ngoài rất lâu, mắt nhìn người cực kỳ chuẩn, hắn đã nhìn ra Thẩm Dục là người bắt nạt kẻ yếu, có lẽ gan chỉ bằng hạt gạo. Nếu Đào Mộ bộc lộ vẻ hung ác của cậu từ sớm, có lẽ thằng nhóc kia đã bị dọa chạy mất dép từ lâu.
Đào Mộ lắc đầu cười khổ, không biết nên giải thích với cha Diệu cha Tiểu Tề và ông nội Tống như thế nào, vầng sáng cốt truyện và vầng sáng nhân vật chính nào có đơn giản như vậy!
Đào Mộ nghĩ đến đây, vô thức nhìn về phía Lệ Khiếu Hằng im lặng nãy giờ. Bây giờ cậu đang dựa vào đại lão có năng lực trừ tà, tránh bị vầng sáng cốt truyện ảnh hưởng, miễn cưỡng duy trì được cuộc sống.
Bên kia, Lệ tổng đang lướt web Phi Tấn, chú ý đến ánh mắt phức tạp của Đào Mộ thì nhoẻn miệng cười, chuyển màn hình máy tính về phía Đào Mộ, gõ vào tin đồn mới ra lò, dịu dàng nói: "Có lẽ em nói có lý. Nhưng dù Thẩm Dục có may mắn, gặp chuyện dữ luôn hóa lành thì cậu ta cũng không chiếm được lợi ở chỗ em, ngươi phải tin em là khắc tinh vầng sáng của cậu ta."
Nếu không thì nên giải thích thế nào đây, mỗi lần Thẩm Dục gặp phải Đào Mộ, dù có nhảy nhót như thế nào, kết cục cuối cùng cũng chỉ có xui xẻo hoặc xui xẻo hơn.
Đào Mộ nhìn tin mới nhất trên mạng Phi Tấn, tức khắc dại ra.
Sao có thể? Kiếp trước chưa từng xảy ra chuyện này? Rõ ràng vầng sáng cốt truyện luôn cố gắng đi theo cốt truyện, cậu cũng tin chắc mấu chốt của cốt truyện luôn đi đúng trọng tâm. Hơn nữa ở kiếp trước, Thẩm Dục cũng chỉ trầy da chút xíu với bị hoảng sợ, thậm chí không có trì hoãn việc quay phim, nhưng vì sao lúc đó mọi người không nghĩ tới thuyết âm mưu tai nạn xe cộ giả như này, cậu còn phải đội nồi vì chuyện này, thậm chí phải nhận sự chỉ trích từ fan Thẩm Dục và cư dân mạng?
Trong tích tắc, Đào Mộ bỗng nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn về phía Lệ Khiếu Hằng.
Có lẽ Lệ Khiếu Hằng nói đúng. Sở dĩ kiếp này Thẩm Dục mọi việc không thuận, quả thật có thể là vì có người đặc biệt nào đó làm suy yếu lực ảnh hưởng của vầng sáng cốt truyện, nhưng nếu thật sự có khắc tinh vầng sáng, thì khắc tinh đó cũng không phải là Đào Mộ cậu.
"Sao em lại nhìn anh như vậy?" Ánh mắt Lệ Khiếu Hằng lóe lên, không biết rốt cuộc Đào Mộ nghĩ đến cái gì mà mắt sáng rực nhìn về phía anh, vẻ mặt bừng tỉnh, trông rất ngon miệng. Chỉ là bây giờ đang ở trước mặt trưởng bối trong nhà, dù Lệ Khiếu Hằng có ngứa ngáy tay chân thì cũng không dám cả gan làm loạn.
"Không có gì." Đào Mộ cười thoải mái như thể khói mù đã bị quét sạch, trời quang mây tạnh: "Chỉ là cảm thấy kiếp này có thể gặp được anh, là may mắn lớn nhất của em."
Ba người Lưu Diệu đột nhiên bị lời âu yếm tập kích, tức khắc đau lòng ôm ngực.
Một lời không hợp là phát thức ăn cho chó, thật sự rất muốn đạp một cái, rõ ràng đang nói chuyện chính mà, muốn làm gì vậy hả!
"Mệt rồi, cha về nghỉ ngơi đây." Mạnh Tề mặt vô cảm đứng dậy, Lưu Diệu theo sát phía sau.
Tống lão gia tử cũng im lặng rời đi.
Đào Mộ ngơ ngác nhìn ba vị trưởng bối rời khỏi phòng, đang định quay đầu lại nói chuyện với Lệ Khiếu Hằng, Lệ Khiếu Hằng đã gấp gáp đóng cửa lại, hơn nữa còn kabedon cậu lên ván cửa.
Hôm nay đã đến thời gian tập hôn môi, tổng cộng một tiếng, bây giờ bắt đầu.
Cùng lúc đó, cha con Thẩm gia cũng đến Hương Thành, đi vào bệnh viện, hơn nữa còn thấy Thẩm Dục đang trò chuyện rất vui vẻ với vị phu nhân nào đó trong vườn.
Khác với Thẩm Dục ngốc bạch ngọt làm việc không suy xét hậu quả, điều đầu tiên khi cha con Thẩm gia nhìn thấy Thẩm Dục là nghĩ ngay tới cái gọi là tai nạn xe cộ và phản ứng kế tiếp của cư dân mạng.
"Không phải em bị tai nạn xe cộ sao?" Thẩm Thần đen mặt, miễn cưỡng kiềm chế tức giận trong lòng: "Nếu bị thương, vì sao không ngoan ngoãn nằm trong bệnh viện." Diễn trò cũng không biết làm cho giống sao.
Thẩm Dục được đưa đến bệnh viện vào buổi chiều, trời còn chưa tối đã thấy cha và anh, tất nhiên cực kỳ vui mừng.
Hơn nữa Thẩm Dục thật sự không có ý thức diễn trò, lập tức phản bác: "Nhưng em không bị thương mà?"
Thẩm Dục chớp chớp đôi mắt to ngấn nước, ngây thơ vô tội nói: "Em chỉ bị hoảng sợ chút thôi. Bác sĩ nói ở bệnh viện quan sát hai ngày là được. Không có gì thì có thể xuất viện."
Cha con Thẩm gia nghe thế, quả thực muốn phun một búng máu nghẹn ở cổ: "Nếu con không bị thương, vì sao không công bố chút tình hình của con lên mạng. Con có biết trên mạng đã ầm ĩ thế nào rồi không? Làm hại cha và anh con phải ngừng công việc trong công ty chạy tới đây. Con có biết chúng ta lo lắng bao nhiêu không?"
Thẩm Dục tức khắc sững sờ: "Trên mạng xảy ra chuyện gì? Không phải bọn họ đang mắng con sao? Con không muốn thấy bọn họ mắng con nên không lên mạng." Hắn không muốn tự ngược, xem những người đó mắng hắn làm gì.
Sắc mặt Thẩm Thần đột nhiên thay đổi, lập tức lấy điện thoại click mở web Phi Tấn —— nhưng mà đã trễ, bởi vì tin hot được lan truyền trên Phi Tấn Giải Trí hiện giờ là thuyết âm mưu, Thẩm Dục cố ý tạo tai nạn xe cộ giả để trốn tránh trách nhiệm, dẫn đường cư dân mạng chỉ trích người nhà Đào tổng người nhà hùng hổ dọa người.
"Rốt cuộc con có đầu óc chút được không hả!" Sắc mặt cha Thẩm xanh mét nhìn phế vật Thẩm Dục được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Lần đầu tiên cảm thấy Thẩm gia bọn họ thật sự không cần thiết phải tốn nhiều tâm huyết trên người phế vật này như vậy.
"Cha?" Thẩm Dục trước giờ chưa từng bị người nhà nói nặng câu nào tức khắc dại ra. Không rõ vì sao cha lại nổi nóng như vậy: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Chủ tịch Thẩm còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại của Thẩm Thần đột nhiên vang lên.
Là đạo diễn Từ gọi đến, đạo diễn Từ cũng đã thấy tin tức trên mạng. Hắn đã chịu đựng Thẩm Dục bệnh vương tử không có kỹ năng diễn xuất, nhưng ngoài đời lại diễn rất giỏi đến cực hạn rồi. Nhất là Thẩm Dục thường xuyên vướng vào đủ loại bê bối trong lúc đóng phim, kể cả là vì kịch bản, hắn cũng không thể nào chịu đựng được nữa.
—— Lúc trước khi Thẩm Dục vẫn là ngốc bạch ngọt, cho dù hắn có hơi bệnh vương tử bệnh, kỹ năng diễn xuất không tốt, Từ Mục Sâm vẫn nể mặt nhà đầu tư, ít nhất có thể thuyết phục, hay nói chính xác hơn là thôi miên bản thân, rằng Thẩm Dục đang diễn đúng bản sắc. Nhưng bây giờ nhìn lại hình tượng của Thẩm Dục, sắp biến thành danh từ kỹ nữ tâm cơ luôn rồi. Kỹ năng diễn xuất lại không tốt, nếu đạo diễn Từ còn nói là Thẩm Dục sắm vai Nghiêm Ngự là đúng bản sắc. Có khác nào trò cười không?
Dù là để duy trì tính nghệ thuật của kịch bản! Dù hắn là một đạo diễn tùy hứng đi chăng nữa! Hắn cũng nhịn không nổi! Hắn cần phải đổi vai diễn của Thẩm Dục!
Thẩm Thần cúp máy, ánh mắt sâu thẳm nhìn Thẩm Dục: "Vừa rồi là đạo diễn Từ gọi tới. Ông ấy đề nghị với anh, nếu em đã bị hoảng sợ vì tai nạn xe cộ thì ở bệnh viện nghỉ ngơi đi. Ông ấy sẽ tìm người khác để diễn vai Nghiêm Ngự thay em."
Thẩm Dục sửng sốt: "Nhưng rõ ràng em không sao ——"
"Em có sao!" Thẩm Thần ngắt lời Thẩm Dục: "Không phải bác sĩ nói em bị hoảng sợ sao? Vậy em ngoan ngoãn ở lại bệnh viện nghỉ ngơi đi. Nghỉ ngơi xong thì trực tiếp bay về Hỗ Thành."
Ít nhất phải làm cho giống chút. Nếu không đừng nói là Thẩm Dục, mặt mũi của Thẩm gia bọn họ cũng mất hết.
🍑🍑🍑🍑🍑
Chương 170
Edit + beta: Iris
"Em không muốn." Thẩm Dục chưa từng bị người nhà đối xử lạnh lùng như vậy, tức khắc bật khóc, nước mắt lưng tròng nhìn cha con Thẩm gia. Hắn đau lòng không phải vì không thể diễn vai Nghiêm Ngự, mà là hắn bị tai nạn xe cộ, dù không bị thương nhưng cũng đâu phải hắn cố ý, hắn đã rất thảm rồi, vì sao lại có người cho rằng là hắn sai.
Thẩm Thần trước giờ không nói lý lẽ với Thẩm Dục, vì nói không thông nổi. Vì vậy đối với những vấn đề của Thẩm Dục, hắn cũng quyết định rất nhanh gọn: "Em ngoan ngoãn chút đi, cũng không phải vai diễn quan trọng gì, nếu em thật sự thích đóng phim, sau khi về Hỗ Thành, để Văn Thời Cận chọn kịch bản giúp em, chúng ta diễn vai chính."
"Cái đó không giống nhau." Mặc dù đầu óc Thẩm Dục không thông minh, nhưng hắn có thể phân biệt được phim thần tượng máu chó và điện ảnh của đại đạo diễn Từ Mục Sâm khác nhau: "Em muốn diễn. Anh ơi, anh nói với đạo diễn Từ giúp em một chút đi. Em nhất định sẽ đóng phim đàng hoàng, không bao giờ ngại đóng phim vất vả nữa."
Cha con Thẩm gia thấy Thẩm Dục nước mắt lưng tròng thì bắt đầu đau đầu.
"Con cái trong nhà không hiểu chuyện, bị chúng tôi chiều hư." Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng chủ tịch Thẩm cũng không phớt lờ Lâm lão phu nhân đang ngồi bên cạnh, hơi cười khổ nói: "Khiến ngài chê cười rồi."
Lâm lão phu nhân mỉm cười, vỗ vỗ mu bàn tay của Thẩm Dục, dịu dàng nói: "Mỗi nhà đều có vấn đề riêng, có con cái nhà ai mà không nghịch ngợm gây chuyện chứ. Thật ra tôi cảm thấy tính cách của đứa nhỏ Tiểu Dục này rất tốt, hơn nữa ngây thơ đáng yêu, chỉ là ít trải sự đời nên bị người có tâm hiểu lầm."
Hương Thành nhỏ như vậy, tin đồn lan truyền rất nhanh, mặc dù Lâm lão phu đang nằm viện cũng có thể nghe thấy vài tin đồn nhảm nhí. Huống chi chuyện Thẩm Dục bị tai nạn xe cộ đã gây xôn xao trên mạng, những y tá và bác sĩ trẻ tuổi đều chú ý đến web Phi Tấn, nghe bọn họ trò chuyện, Lâm lão phu nhân cũng có thể biết mọi chuyện, hơn nữa bà đã đích thân giao lưu với Thẩm Dục, dĩ nhiên có thể nhìn ra Thẩm Dục không phải loại người tâm tư kín đáo.
"Nếu là hiểu lầm thì cứ để nó qua đi. Nếu đứa nhỏ thích đóng phim, lại hiếm khi có cơ hội thì cũng đừng để lại tiếc nuối." Lâm lão phu nhân cười nói: "Từ Mục Sâm rất có tài, người có tài khó tránh khỏi cậy tài khinh người, thích lấy ấn tượng chủ quan của mình để đánh giá người khác, nhưng tôi tin tưởng quý công tử nhất định không phải loại người tâm tư kín đáo. Nếu ngài để Tiểu Dục rời đoàn phim thế này, chẳng phải chứng thực lời đồn sao?"
Cha con Thẩm gia nghe Lâm lão phu nhân nói như vậy, sắc mặt khá hơn chút. Bọn họ quan tâm quá sẽ bị loạn, không nghĩ tới vấn đề này. Tất nhiên, chủ yếu vẫn là không ngờ Thẩm Dục lại được Lâm lão phu nhân yêu thích như vậy.
Xem ra trong cái rủi có cái may.
Thẩm chủ tịch cười ha ha, đang định hàn huyên vài câu nuôi con không dễ thì thấy một người trẻ tuổi mặc tây trang giày da, trông rất anh tuấn, ôm một bó hoa bách hợp đi đến.
"Ơ, bà nội đang nói chuyện với người khác sao?" Người trẻ tuổi đặt bó hoa bách hợp vào lòng Lâm lão phu nhân, cười tủm tỉm nói: "Tôi rất tò mò, rốt cuộc là ai mà lại có thể dỗ bà nội tôi vui vẻ đến vậy."
Lâm lão phu nhân vỗ vỗ cháu trai cưng nhà mình, mỉm cười giới thiệu: "Đây là gia chủ của Thẩm gia ở Hỗ Thành, vị này là trưởng tử Thẩm Thần, vị này là con nuôi Thẩm Dục."
Rồi lại nói với người nhà họ Thẩm: "Đây là cháu trai tôi, Lâm Dung An."
Nói xong, Lâm lão phu nhân không quên dặn dò Lâm Dung An: "... Quan hệ giữa con và Từ Mục Sâm rất tốt đúng không? Ngày mai con dẫn Tiểu Dục đến đoàn phim thăm ban, sẵn tiện giải thích hiểu lầm một chút."
Sau khi Lâm lão phu nhân giới thiệu, Lâm Dung An hơi mỉm cười: "Hóa ra là chủ tịch Thẩm và Thẩm tổng, nghe danh đã lâu."
Không thèm để ý tới Thẩm Dục.
Lâm Dung An cũng là người trẻ tuổi, hắn tất nhiên biết những phong ba trên mạng. Trong mắt hắn, cho dù Thẩm Dục không có tâm cơ, nhưng cũng chưa chắc thiện lương, huống chi vừa vào bệnh viện đã nịnh bợ được bà nội của hắn, còn dỗ bà nội vui vẻ như vậy. Thậm chí còn đứng ra bảo vệ Thẩm Dục trước mặt cha con Thẩm gia.
Lâm Dung An tỏ vẻ, mặc dù hắn chưa thấy đàn ông nào như vậy, nhưng phụ nữ như vậy hắn thấy rất nhiều, Thẩm Dục này cũng rất có thủ đoạn.
Lâm Dung An không tán đồng, nhưng hắn sẽ không phớt lờ ý muốn của Lâm lão phu nhân. Sáng hôm sau, quả nhiên hắn dẫn Thẩm Dục đến thăm ban đoàn phim ở Vịnh Đồng La.
"Lâm tam công tử." Từ Mục Sâm thấy Lâm Dung An dẫn Thẩm Dục đến thăm ban là biết có chuyện gì xảy ra, trong lòng không khỏi cười khổ. Hôm qua hắn vừa tuyên bố đá Thẩm Dục khỏi đoàn phim, hôm nay Thẩm Dục lại điều động tam công tử Lâm gia dẫn mình đến, quả nhiên người có bối cảnh đều tùy hứng như vậy.
"Đừng nhìn tôi như vậy." Lâm Dung An nhún vai: "Là lệnh của bà nội tôi đó. Bà ấy rất thích công tử Thẩm gia, cảm thấy có lẽ có hiểu lầm gì đó, giải thích rõ ràng là được, không cần phải đuổi người đi."
Nói huỵch toẹt ra như vậy, hiển nhiên Lâm Dung An cũng không có ấn tượng tốt với Thẩm Dục.
Nhưng Thẩm Dục lại không nghe ra, vẫn cảm động nhìn Lâm Dung An.
Toàn bộ đoàn phim vô thức nhìn về phía Nghiêm Thịnh, khi biết được đạo diễn Từ muốn đá Thẩm Dục khỏi đoàn phim, suốt cả đêm qua, Nghiêm Thịnh chạy về khách sạn cầu xin cho Thẩm Dục. Thấy đạo diễn Từ nhất quyết không chịu thu hồi quyết định, thậm chí cuối cùng Nghiêm Thịnh còn đòi ngừng quay để uy hiếp, ầm ĩ đến mức khiến mọi người không vui, đạo diễn Từ cũng xuống đài được.
Ai cũng không biết rốt cuộc Nghiêm Thịnh trúng tà gì mà lại phát điên như vậy, vì sao cố tình khăng khăng che chở Thẩm Dục như vậy, thậm chí còn lo lắng thay Nghiêm Thịnh. Kết quả sáng nay Thẩm Dục lại trở về cùng thiếu gia Lâm gia.
Mọi người đều biết địa vị và lực ảnh hưởng của Lâm gia ở Hương Thành. Từ Mục Sâm dám đắc tội Thẩm gia là vì thế lực của Thẩm gia ở Hỗ Thành cách rất xa, nhưng hắn tuyệt đối không dám đắc tội Lâm gia. Huống chi năm đó gia chủ Lâm gia có ơn với Từ Mục Sâm.
Có Lâm gia ra mặt, hiển nhiên Thẩm Dục sẽ không bị đuổi đi, mọi người chỉ là đau lòng thay Nghiêm Thịnh, náo loạn cả một đêm, vậy mà lực ảnh hưởng còn không bằng một câu của công tử Lâm gia, cái tát này rất là đau.
Hiển nhiên Nghiêm Thịnh cũng biết mình đang trong tình cảnh vi diệu, sắc mặt rất khó coi. Hắn sẵn sàng trả giá vì Thẩm Dục là do hắn thật sự thích Thẩm Dục, muốn bảo vệ cậu bạn nhỏ từ tận đáy lòng.
Nhưng điều này không có nghĩa là Nghiêm Thịnh sẵn sàng đặt cả tôn nghiêm của mình vào đó, không người đàn ông nào thích nhìn thấy người yêu dựa dẫm vào một người đàn ông khác.
Thẩm Dục xin Lâm gia ra mặt cầu xin giúp hắn, tuy không cố ý làm tổn hại tôn nghiêm của Nghiêm Thịnh, nhưng hắn đã thật sự tát vào mặt Nghiêm Thịnh, một cái tát rất mạnh.
Bầu không khí trong đoàn phim thoáng cái trở nên vi diệu, mọi người yên lặng làm việc, bố trí ánh sáng, camera, đường ray, đâu vào đấy.
Đào Mộ, Đỗ Trạch và các diễn viên khác đang đợi ở gần đó, hôm nay là cảnh Đỗ Trạch lãnh cơm hộp, hắn có một đoạn độc thoại trước khi chết. Theo lý thì Đỗ Trạch đã đóng phim nhiều năm, chắc sẽ không căng thẳng gì mấy, nhưng đây là lần đầu hắn diễn cảnh phối hợp với Đào Mộ, Đào Mộ áp chế hắn nhiều đến mức hắn không tỏa sáng được. Lúc trước vai trò của A Trạch là hỗ trợ cho suất diễn của Chu Viễn Đình, tuy trong lòng Đỗ Trạch không quá thoải mái, nhưng cũng thấy không sao cả. Chỉ là cảnh hôm nay thì khác, hắn mới là vai chính của cảnh hôm nay, tuyệt đối không thể để Đào Mộ cướp mất hào quang của hắn ——
Ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, nhưng khi nói về kỹ năng diễn xuất thì quyết không thể nhận thua dễ dàng được, vai phụ cũng phải có tôn nghiêm.
Để thể hiện tốt hơn, Đỗ Trạch căng thẳng muốn chết lôi kéo Đào Mộ đi đối diễn.
Lâm Dung An thấy bóng dáng Đào Mộ thì mắt sáng lên, hắn cong khóe môi, bước đến chỗ Đào Mộ như một con công xòe đuôi, hắn đưa tay ra, tự giới thiệu: "Chào cậu, Đào tổng, tôi là Lâm Dung An. Tôi rất thích web Phi Tấn của cậu. Rất hay. Không ngờ bản thân cậu còn tuyệt vời hơn."
Đào Mộ nhíu mày. Bởi vì có ký ức kiếp trước nên cậu không có ấn tượng tốt về Lâm Dung An, khó tránh khỏi hơi lạnh lùng: "Chào Lâm tiên sinh, chúng tôi sắp có nhiệm vụ quay phim rất quan trọng, nếu không ngại thì chúng tôi đi đối diễn trước."
Lâm Dung An đụng phải cây đinh mềm cái đinh, xấu hổ thu tay lại, nhưng cũng không để bụng. Hắn thường đi cùng cha và anh cả tiếp đón thương nhân nội địa, biết có rất nhiều người nội địa rất dè dặt do môi trường trưởng thành khác nhau. Chỉ là hắn không ngờ, người có thể vừa sáng lập web Phi Tấn fashion vừa giỏi kinh doanh như vậy, lại là kiểu người lạnh lùng.
Nhưng cậu thật sự rất đẹp, Lâm Dung An bình tĩnh quan sát các đường nét trên khuôn mặt của Đào Mộ, bỗng cảm thấy hơi quen mắt: "Mạo muội hỏi một câu, có ai từng nói cậu rất giống Thẩm tổng chưa?"
Dường như sợ Đào Mộ không thèm quan tâm, Lâm Dung An lại bổ sung thêm: "Chính là anh của Thẩm Dục ấy, Thẩm tổng của tập đoàn Thẩm thị. Nếu không phải tôi biết thân phận của Đào tổng, có khi tôi đã nghĩ hai người mới là anh em."
Đào Mộ sắc mặt lạnh lùng: "Nếu đã biết là mạo muội thì Lâm tiên sinh đừng nói bậy."
Lâm Dung An chú ý đến web Phi Tấn, đương nhiên biết quan hệ giữa Đào Mộ và Thẩm gia. Không nói đến những người khác, Đào Mộ chắc chắn không có ấn tượng tốt về Thẩm Dục và Thẩm Nghiên.
"Đào tổng đừng nóng giận. Tôi xin lỗi có được không?" Lâm Dung An nhoẻn miệng cười, nói một cách đầy ẩn ý: "Tôi nói như vậy cũng không có ý mạo phạm, chỉ là cảm thấy, Đào tổng kỳ tài ngút trời mà lại bị những người trên mạng đánh đồng với chim hoàng yến do Thẩm gia nuôi, thật sự là vấy bẩn nỗ lực và thực lực của cậu. Lâm gia chúng tôi hoàn toàn đánh giá cao hành vi của Đào tổng, nếu có cơ hội, tôi cũng rất muốn hợp tác với web Phi Tấn."
Đào Mộ hơi nghi ngờ quan sát Lâm Dung An, phong cách của người này có gì đó lạ lạ.
"Tôi nghe nói Đào tổng và Lệ tổng của Tư Bản Khiếu Hằng là đối tác. Tư Bản Khiếu Hằng muốn thu mua vài công ty ở Hương Thành nhưng vẫn không có tiến triển gì. Nếu có cần tại hạ giúp đỡ, xin cứ nói." Lâm Dung An cúi đầu nho nhã lễ độ.
Tư Bản Khiếu Hằng vốn có thực lực hùng hậu, nhưng lại không có căn cơ ở Hương Thành. Hơn nữa trong cuộc khủng hoảng tài chính trước đó, Tư Bản Khiếu Hằng lại chọn đầu tư thị trường chứng khoán Hương Thành, tuy thu nhập chắc chắn rất cao nhưng cũng vô tình đắc tội với toàn bộ giới kinh doanh ở Hương Thành. Đây cũng là lý do vì sao Tư Bản Khiếu Hằng rõ ràng có thực lực cũng có thành ý, nhưng có vài dự án thu mua vẫn tiến triển chậm chạp.
—— Những công ty lâu đời không nhìn rõ tình thế, bọn họ chờ tiền của Tư Bản Khiếu Hằng cứu mạng, nhưng lại cảm thấy đồng ý cho Tư Bản Khiếu Hằng thu mua một cách dễ dàng thì rất mất mặt, vì vậy bắt đầu tính toán chi li ở những chi tiết nhỏ không đáng kể. Để chuẩn bị cho nền tảng mua sắm trực tuyến và tiến thêm một bước mở rộng Tư Bản Khiếu Hằng, Lệ Khiếu Hằng không thể không thu mua mấy công ty này, thế nên chỉ có thể nhẫn nại kì kèo với bọn họ.
Nhưng nếu có Lâm gia bọn họ đứng ra làm trung gian, không nói đến cái khác, ít nhất có thể khiến mọi người hòa thuận kiếm tiền.
Đây cũng là quyết định quan trọng mà Lâm Dung An đã bàn với cha và anh khi về nhà.
Thể hiện thiện chí với Lệ Khiếu Hằng và Đào Mộ, tạo mối quan hệ tốt với Tư Bản Khiếu Hằng và web Phi Tấn, có lời hơn nhiều so với tạo mối quan hệ tốt với Thẩm gia.
Trước đó Lâm gia đã có tâm tư muốn tạo mối quan hệ với Tư Bản Khiếu Hằng, chỉ là không tìm thấy thời gian thích hợp. Lần này nhân lúc đưa Thẩm Dục về đoàn phim, liên hệ với Đào Mộ, người ngoài không biết quan hệ giữa Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng, nhưng tầng lớp thượng lưu tin tức nhanh nhạy ở Hương Thành đều ngầm hiểu mà không nói ra.
Chỉ cần có thể thuyết phục được Đào Mộ, muốn được Lệ Khiếu Hằng đồng ý sẽ không khó. Huống chi bản thân Đào Mộ cũng là đối tượng đáng để kết bạn.
Lâm gia gõ bàn tính bùm bùm, muốn thông qua Thẩm Dục để kết bạn với Đào Mộ, hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của Thẩm gia, uổng cho cha con Thẩm gia còn đang cảm thấy Thẩm Dục trong họa có phúc, có thể leo lên cây đại thụ Lâm gia. Vẫn đang ở khách sạn suy nghĩ xem nên tạo mối quan hệ với Lâm gia như thế nào, thuận tiện bắt đầu hợp tác.
Phải biết rằng Lâm gia là thế gia lâu đời ở Hương Thành, được hưởng tước vị ở hoàng thất nước Y. Năm đó cha của Lâm lão tiên sinh còn được hoàng thất trao tặng danh hiệu thân sĩ hòa bình. Có thể nói, Lâm gia chẳng những có ảnh hưởng vô cùng lớn ở Hương Thành, mà còn ở cả nước Y và Tây Âu.
Nếu tập đoàn Thẩm thị có thể hợp tác với Lâm gia, mở rộng sản nghiệp đến nước Y và Tây Âu, đây chắc chắn sẽ là một bước đi quan trọng trong chiến lược phát triển của tập đoàn. Đương nhiên, để trả ơn, hoặc nên nói là hợp tác giao dịch, Thẩm gia cũng sẵn sàng trợ giúp Lâm gia đứng vững gót chân ở nội địa.
Suy nghĩ rất đẹp, đáng tiếc là Lâm gia không thích Thẩm gia, ngược lại coi trọng Tư Bản Khiếu Hằng và Lệ gia có lực ảnh hưởng trên thị trường quốc tế tài chính và nội địa, thậm chí còn coi trọng web Phi Tấn có lực ảnh hưởng đối với giới trẻ nội địa và các tầng lớp lãnh đạo.
Rõ ràng, nếu bàn về cường cường liên hợp, dù có so sánh thế nào thì tổ hợp Đào Mộ và Lệ Khiếu Hằng đều có giá trị hơn Thẩm gia.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Có người bắt đầu chú ý Đào Mộ trông giống Thẩm Thần rồi, sắp bể chưa nhỉ?
Đăng: 22/12/2023