Chương 81
Edit + beta: Iris
Mặc dù quan hệ của phụ nữ hai nhà không tốt lắm, nhưng hai người đàn ông như Trương Đại Phú và Đào Hải Quốc thì còn xem như là ổn.
— — Chủ yếu là do Trương Đại Phú ngày thường ăn nhậu, gái gú, cờ bạc, nhưng ra tay tương đối hào phóng. Bình thường nếu có tiền thì hàng xóm đến cọ ăn cọ uống không có vấn đề gì. Hơn nữa, mặc dù Trương Đại Phú không phải là người tốt lành gì, nhưng hắn biết chân lý của "Tần Cối còn có ba người bạn tốt", trước giờ không làm hại hàng xóm của mình. Thậm chí, nhiều khi gia đình ai có chuyện gì, hắn còn có thể giới thiệu người có thể giúp đỡ bọn họ. Tất nhiên là phải có phí giúp đỡ rồi, không nhiều lắm, chỉ vài ly thôi.
Mặt khác, Đào Hải Quốc vì cách cư xử không đạo nghĩa nên hai vợ chồng luôn bị người khác chú ý, hàng xóm không ai chịu tới lui làm ăn với gia đình họ, kể cả ông cụ chơi cờ đầu ngõ cũng không muốn chơi cờ với hắn, chỉ có Trương Đại Phú không chê hắn, sẵn sàng uống rượu tâm sự với hắn, thời gian trôi qua, hai người cũng có chút giao tình.
Gần đây ông Đào gặp quý nhân nên xuân phong đắc ý, hai vợ chồng Đào Hải Quốc dựa theo quý nhân chỉ dẫn, vừa tung tin nóng cho truyền thông vừa nhận phỏng vấn truyền hình, kiếm được rất nhiều tiền từ vụ này, trước mắt vẫn còn có thể kiếm thêm một số nhà, mấy hàng xóm xung quanh đều rất để ý chuyện này, nhưng hai vợ chồng Đào Hải Quốc không định ở lại đây cả đời, nước miếng nhà người khác nào có quan trọng bằng vàng thật bạc thật.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng mỗi ngày ra vào đều bị người khác chỉ trỏ cũng rất khó chịu. Đặc biệt là Đào Đại Bảo nhà bọn họ vừa lên lớp, các bạn học đều nhìn nó bằng ánh mắt xem thường, nhất là các bạn học nữ, miệng cứ nhắc đến Đào Mộ mãi, học vài câu mắng ở trên mạng rồi chạy đến trước mặt Đại Bảo nhà bọn họ, mắng Đại Bảo nhà bọn họ không biết xấu hổ, còn xui khiến cả lớp cô lập nó. Trẻ con da mặt mỏng, không chịu nổi chuyện này, về nhà quấy phá với người làm cha mẹ là bọn họ, cả ngày cứ khóc lóc la lối ăn vạ dưới đất, đánh cũng không nỡ đánh, mắng cũng không nỡ mắng. Đào Hải Quốc thà trốn ra ngoài uống rượu còn hơn.
Hai người ra tiệm cơm nhỏ ở đầu hẻm, chọn bốn món nhắm rượu. Trương Đại Phú không đi thẳng vào vấn đề, mà chờ uống quá ba tuần rượu mới lơ đãng hỏi thăm: "Chú Đào, hôm nay tôi nghe bà vợ nhà tôi nói hai vợ chồng chú lên TV?"
Đào Hải Quốc đã uống say, hơn nữa chuyện Trương Đại Phú hỏi cũng không phải chuyện riêng tư gì — — đừng nói khắp ngõ nhỏ, có khi khắp Yến Kinh đều đã biết chuyện này. Đào Hải Quốc không chút cảnh giác, cười nhạo một tiếng, lớn tiếng hỏi: "Sao, chú Trương, chú cũng muốn mắng tôi làm việc không đứng đắn?"
"Làm gì có!" Trương Đại Phú lắc đầu, gắp một đũa rau trộn cho mình, uống một ly rượu nhỏ, ăn mấy hột đậu phộng, lúc này mới nói: "Nếu tôi có năng lực nhận được một con nuôi như vậy, tôi cũng sẽ bám lấy không bỏ. Nhưng tôi thấy chú đắc tội hắn như vậy, chỉ sợ không ổn. Tôi nói cái này với chú, tôi cũng có quen biết Đào Mộ này, lúc trước Hàm Nhã chúng tôi đến trấn H suýt nữa bị bắt cóc bán đi đấy. Lúc ấy chính là nhờ cái người Đào Mộ này cứu. Nói thật, cũng xem như là người tốt, nhưng tuyệt đối không phải là thánh nhân đâu, thủ đoạn rất nham hiểm. Chú công khai đắc tội hắn như vậy, chú không sợ hắn quay đầu lại cắn chú sao?"
"Không thể nào đâu." Đào Hải Quốc say khướt lắc đầu: "Nó có lợi hại cỡ nào cũng không so được với tập đoàn lớn nhà người ta."
"Tập đoàn lớn?" Trương Đại Phú chấn động, hỏi: "Là có ý gì?"
Đào Hải Quốc hơi cảnh giác, biết mình lỡ lời, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Không có gì, không có gì, tới, uống rượu."
Trương Đại Phú và Đào Hải Quốc cụng ly, thấy dáng vẻ cảnh giác của Đào Hải Quốc liền biết trong chuyện này chắc chắn có mờ ám.
Hôm nay hắn nhất định phải tra cho rõ.
Vì vậy Trương Đại Phú vẫy tay gọi phục vụ, mua thêm sáu chai bia. Mặc dù tửu lượng Đào Hải Quốc có tốt đến mấy cũng không chịu nổi. Bị Trương Đại Phú kiên nhẫn hỏi vòng vèo một hồi, cuối cùng vẫn lộ ra.
"Tôi nói thật với chú vậy, tôi cũng không định đắc tội với nó. Dù sao lúc trước cũng là chúng tôi không cần đứa bé, còn trả nó về cô nhi viện. Tôi cũng không có mặt mũi đòi nó dưỡng lão cho hai vợ chồng chúng tôi. Hơn nữa bây giờ nó cũng đã được nhận nuôi. Hai người cha kia đều có danh tiếng, không phải loại mà tôi có thể chọc đến. Tôi cũng là bị người khác nhờ vả... Sau khi xong việc sẽ cho tôi một trăm vạn... Mẹ tụi nhỏ nói có một trăm vạn này, chúng tôi có thể bán nhà cũ, mua một căn nhà lầu mới. Nếu như gặp thời, có khi Đào Mộ không gánh nổi áp lực dư luận, nguyện ý đưa tiền phụng dưỡng cho chúng tôi, tiêu xài thoải mái, vậy không phải càng tốt sao."
"... Nói đến cùng cũng chỉ là đứa nhỏ 18 tuổi, dù có lợi hại đến đâu, nhưng chỉ cần sau này muốn tiến vào giới giải trí, muốn làm diễn viên, vẫn phải suy xét đến dư luận..."
"Cạch" một tiếng, Trương Đại Phú ấn dừng nút ghi âm, xoa xoa tay, vẻ mặt nịnh nọt: "Cái đó, Đào tổng, tôi biết ngài xem thường tôi, không muốn làm ăn với loại người như tôi. Nhưng hôm nay tôi đến đây không phải để chơi xấu, đoạn ghi âm này, ngài thấy trị giá bao nhiêu?"
Đào Mộ mặt vô cảm nhìn Trương Đại Phú mới sáng sớm đã canh trước cửa Kinh Ảnh, quấn lấy ông cụ trông cửa đòi gọi điện cho cậu, trong lòng không thể không phục năng lực luồn cúi của người này.
"Đào tổng ngài đừng im thinh như vậy!" Trương Đại Phú nhìn Đào Mộ, trong lòng lo lắng không thôi. Hắn đã chứng kiến thủ đoạn của Đào Mộ, nói thật là rất đáng sợ, nhưng nỗi sợ này cũng không thể thắng được tiền bạc.
Hơn nữa Trương Đại Phú có chú ý tới cách hành xử của Đào Mộ. Mặc dù cậu độc ác tàn nhẫn nhưng đối xử với người bên cạnh khá tốt, cũng không có nghe ai nói cậu làm việc không đứng đắn, hoàn toàn ngược lại, rất nhiều người đều nói Đào Mộ trọng nghĩa khí, luôn thích tặng những thứ tốt cho người bên cạnh. Lần trước hợp tác quay MV cho Quách Nhã Ngưng cũng nổi tiếng một đợt đó.
Thế nên Trương Đại Phú cảm thấy, ở thời điểm mấu chốt hắn lấy ra được chứng cứ chứng minh Đào Mộ trong sạch, hơn nữa còn giúp Đào Mộ một việc lớn, cho dù cậu không cảm kích thì cũng không đến mức gây khó dễ cho hắn.
Thế là gan hắn phình to, hẹn Đào Mộ ra tiệm cà phê đối diện Kinh Ảnh, không đợi Đào Mộ mở miệng đã bật máy ghi âm đặt lên bàn.
Quả nhiên, Đào Mộ vừa nghe xong đoạn ghi âm đã trực tiếp hỏi hắn: "Ông muốn thế nào?"
Trương Đại Phú cười hì hì: "Tôi không dám đòi hỏi gì nhiều. Cũng như Đào Hải Quốc đã nói, tập đoàn Thánh An ở Hỗ Thành đưa hắn ra để tung tin nóng, nhưng chỉ cho hắn một trăm vạn. Xét thấy Đào tổng ngài nhà lớn nghiệp lớn, cũng xem như là nhân vật lớn, thanh danh ngài nói thế nào cũng đáng một trăm vạn đúng không?"
Mồm nép cũng không nhỏ.
Đào Mộ cong khóe miệng cười như không cười: "Chẳng lẽ ông không biết ghi âm rất dễ làm giả sao? Làm sao ông dám bảo đảm đoạn ghi âm này nhất định là thật. Hơn nữa dù tôi có chi một trăm vạn mua đoạn ghi âm này của ông, nhưng đoạn ghi âm phi pháp này không thể nào xem như là chứng cứ pháp luật được. Tôi tốn một trăm vạn mua đoạn ghi âm không có tác dụng gì sao?"
"Sao có thể không có tác dụng gì được?" Trương Đại Phú nóng nảy: "Đào tổng, ngài đừng trêu tôi. Chúng tôi biết rõ đoạn ghi âm này ít nhất có thể chứng minh trong sạch của ngài, hai vợ chồng Đào Hải Quốc nhận phỏng vấn là bị người khác sai sử, ngài có thể kiện bọn họ tội bôi nhọ."
Đào Mộ chỉ cười không nói.
Trương Đại Phú khẽ cắn môi: "Được rồi. Ngài xem ngài nguyện ý chi bao nhiêu để mua đoạn ghi âm này, tất cả những gì tôi nói là thật. Trương Đại Phú tôi mặc dù không phải người nhưng cũng là người lớn muốn nuôi sống gia đình. Số tiền này là tôi để giành cho con trai tôi sau này đi học cưới vợ. Hơn nữa mẹ của Hàm Nhã không cho con bé đi học, con bé tuổi còn trẻ, cũng không thích ở bên ngoài làm công bưng mâm. Nếu ngài mua đoạn ghi âm này, tôi có thể giúp Hàm Nhã học đại học, bốn năm chỉ tốn mấy vạn thôi mà, tôi chi được. Cùng lắm thì để Hàm Nhã viết giấy vay nợ, đợi sau này Hàm Nhã có việc làm rồi trả cả vốn lẫn lãi cho tôi cũng được."
"Trương Hàm Nhã không học đại học?" Đào Mộ sửng sốt.
"Thì đó!" Trương Đại Phú vỗ đùi: "Mẹ con bé ngại học phí quá đắt, không cho con bé học. Nhất quyết để con bé ra ngoài làm công kiếm tiền. Tôi đã nói với chị tôi là bây giờ ai cũng tìm nhân viên có bằng cấp, một người mới tốt nghiệp cấp ba ngoại trừ bưng mâm rửa chén thì còn có thể làm gì? Căn bản không thể xin được việc đàng hoàng. Còn nếu học đại học, tương lai có thể kiếm nhiều hơn chút..."
Đào Mộ nhíu mày.
Trương Đại Phú nhìn sắc mặt Đào Mộ, mở miệng nói: "Con bé Hàm Nhã này là một cô gái tốt bụng, biết ngài là ân nhân cứu mạng nhưng lại không có gì báo đáp, Hàm Nhã vẫn luôn nhớ mãi chuyện này. Biết hai vợ chồng Đào gia bôi đen ngài trên TV, mới sáng sớm tinh mơ con bé đã canh nửa tiếng ngoài nhà vệ sinh công cộng muốn khách sáo hỏi chuyện Dương Thục Phân, mặc dù không hỏi được gì nhưng vẫn là tâm ý của con bé."
Đào Mộ nghe Trương Đại Phú lải nhải một hồi rồi nói: "Trước đó tôi có gặp Trương Hàm Nhã ở tiệm lẩu, cô ấy không nói chuyện này với tôi."
"Chắc là ngại đó mà." Trương Đại Phú cười hì hì hai tiếng: "Đào tổng đại nhân đại lượng, đưa Phật thì đưa đến tây thiên, nếu đã cứu Hàm Nhã một mạng, không bằng giúp nàng thêm một chút."
Trương Đại Phú vươn tay gõ gõ máy ghi âm: "Nếu ngài mua máy ghi âm của tôi, ngài có thể chứng minh trong sạch của ngài, tôi cũng có thể kiếm tiền, chúng ta đẹp cả đôi đường đúng không?"
Ánh mắt Đào Mộ dừng trên máy ghi âm, cười nhạo hai tiếng: "Chỉ có chút này mà ông không biết xấu hổ đòi tôi một trăm vạn?"
Trương Đại Phú ngượng ngùng cười nói: "Vậy ngài thấy đáng giá bao nhiêu, ngài cứ xem đi."
Đào Mộ cười khẽ, ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn: "Thứ này không đáng giá một trăm vạn, nhưng thanh danh của Đào Mộ tôi không chỉ một trăm vạn."
Mắt Trương Đại Phú sáng lên.
Đào Mộ tức giận: "Đừng nghĩ nhiều, tôi sẽ không cho ông tiền mặt, loại người như ông, tôi thấy nhiều rồi. Lúc chưa lấy được tiền thì nói rất dễ nghe, tiền tới tay rồi thì mang đi cờ bạc hết, còn nghĩ đến vợ con cháu trai cháu gái sao?"
Trương Đại Phú tức khắc sợ, ngại ngùng hỏi: "Ý, ý, ý Đào tổng là gì?"
Đào Mộ gõ gõ mặt bàn: "Nếu ông tin tôi, máy ghi âm này tôi cầm đi trước, xong chuyện rồi tôi sẽ kiếm cho ông một công việc. Nếu ông không đồng ý, cứ lấy máy ghi âm về đi."
Đào Mộ làm động tác "mời": "Tôi không làm khó ông."
🍑🍑🍑🍑🍑
Chương 82
Edit + beta: Iris
Sau khi Đào Mộ lấy được đoạn ghi âm mà Trương Đại Phú lén ghi lại cũng không có nóng lòng đối phó với vợ chồng Đào Hải Quốc đang nhảy nhót khắp các đài truyền hình và truyền thông. Trong mắt cậu, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, vợ chồng Đào Hải Quốc cũng chỉ là khẩu súng trong tay người khác mà thôi, là con rối gỗ trong tay Diêu gia, Diêu gia bảo hắn làm thế nào thì hắn làm thế nấy, kêu hắn nói sao thì hắn nói vậy, nên mới phạm phải một sai lầm rõ mồn một như vậy.
Cậu lấy được chứng cứ có ích, đương nhiên phải xét xem nên ngắm bắn thợ săn như thế nào rồi. Bắt tặc thì bắt kẻ cầm đầu, đánh rắn thì đánh bảy tấc, nếu không nghĩ cách đối phó với thợ săn mà cứ nôn nóng xuống tay với con rối, có bị cười nhạo vì lẫn lộn đầu đuôi cũng không sao, chỉ sợ mất đi cơ hội phản kích Diêu gia mới là điều khiến người ta tiếc nuối.
Nên chuyện trước tiên Đào Mộ làm khi lấy được đoạn ghi âm, chính là đi tìm cha Diệu và cha Tiểu Tề bàn bạc — — nên làm thế nào để lấy được chứng cứ Đào Hải Quốc nói "tập đoàn Thánh An cho hắn một trăm vạn bôi đen Đào Mộ".
Lưu Diệu giao chuyện này cho Đại Huy vừa mới xuất viện đi xử lý. Đại Huy nghe đi nghe lại đoạn ghi âm mấy lần, sau đó cười nhạo: "Một trăm vạn không phải con số nhỏ. Vì để tránh giao nhược điểm vào tay người khác, Diêu Thánh An chắc chắn sẽ không chọn phương thức chuyển khoản ngân hàng, mà là trả bằng tiền mặt. Không ai lại mang theo số tiền mặt lớn như vậy trên người, vì vậy Diêu Thánh An nhất định sẽ rút tiền từ ngân hàng. Mà số tiền lớn như vậy, không phải muốn rút là rút được ngay, cần phải thông báo trước cho bên ngân hàng. Mà Diêu Thánh An sẽ không tự làm loại chuyện này, lần này hắn lên Yến Kinh có dẫn theo cả thư ký, trợ lý rất đáng nghi. Em sẽ chia thành mấy đường, một bên hỏi thăm ngân hàng, một bên tìm người theo dõi mấy người trợ lý mà hắn dẫn theo. Nhưng bên ngân hàng khá phiền toái, chúng em không quen ai bên đó hết."
Đại Huy nói xong còn lén nhìn Đào Mộ, ý trong lời lộ ra hết trơn.
Đào Mộ biết Đại Huy ca muốn nói gì — — dân chúng bình thường như bọn họ không có quyền lực bên mảng ngân hàng, cũng không có đường tắt nào để hỏi thông tin riêng tư của khách hàng lớn. Nhưng Lệ gia thì khác, là một thế gia nhất lưu số một số hai ở Yến Kinh, Lệ gia là cây đại thụ ở nơi này, chắc chắn có tầm ảnh hưởng. Lệ Khiếu Hằng một tay sáng lập tư bản tài chính càng là đối tượng được tất cả các ngân hàng tranh nhau giao lưu. Nếu Lệ Khiếu Hằng có thể ra mặt giúp bọn họ tìm hiểu tin tức, nhất định là làm ít ăn nhiều.
Hơn nữa loại chuyện nhỏ này không tốn chút sức gì, vừa không tốn tiền vừa không thiếu nợ người khác, chỉ cần Lệ Khiếu Hằng gọi một cuộc, lơ đãng nói hai câu là có thể thuận nước đẩy thuyền đưa một ân tình cho Đào Mộ. Loại chuyện có lời này, tin rằng Lệ Khiếu Hằng sẽ không từ chối.
Đào Mộ xét ở góc độ thương nghiệp, cảm thấy nếu như cậu là Lệ Khiếu Hằng, cậu tuyệt đối sẽ không từ chối chuyện mượn hoa hiến Phật như này. Thế là lập tức gọi điện cho đối tác hợp pháp mới. Quả nhiên Lệ Khiếu Hằng sau khi nghe Đào Mộ nhờ vả xong, dứt khoát đồng ý.
Nhờ mặt mũi Lệ Khiếu Hằng, bên ngân hàng đặc biệt thuận lợi. Lệ Khiếu Hằng hỏi thăm trưởng bối Lệ gia nào đó đang đảm nhiệm chức chủ tịch ở trụ sở chính ngân hàng nào đó, chưa đến nửa tiếng Đào Mộ đã nhận được tin, năm ngày trước Diêu Thánh An thật sự rút một trăm vạn trong tài khoản cá nhân ở ngân hàng. Từ video giám sát ở ngân hàng có thể thấy rõ người rút tiền là Tất An — trợ lý thân tín của Diêu Thánh An.
Nhưng ngân hàng cũng khéo léo đưa ra yêu cầu, hy vọng Lệ Khiếu Hằng và Đào Mộ không dùng hồ sơ ngân hàng và video làm chứng cứ. Suy cho cùng, ngân hàng có nghĩa vụ giữ bí mật cho khách hàng. Tập đoàn Thánh An là một khách hàng lớn có tầm ảnh hưởng lớn, mặc dù trụ sở chính ở Hỗ Thành, không có lực ảnh hưởng gì ở Yến Kinh, nhưng môi hở răng lạnh, nếu ngân hàng tùy tiện đưa thông tin khách hàng lớn ra ngoài, các khách hàng lớn khác e là sẽ nghi ngờ phương pháp bảo mật và tính trung lập của ngân hàng.
Đào Mộ hiểu điều này, lập tức bảo đảm mình sẽ không sử dụng thông tin bên ngân hàng để đối phó Diêu Thánh An.
Với lại qua đoạn ghi hình, Đào Mộ và cha Diệu đã xác định người xử lý thay Diêu Thánh An là Tất An. Biết nhiêu đó đã đủ rồi, cuối cùng chụp được ảnh Tất An và vợ chồng Đào Hải Quốc ngầm tiếp xúc với nhau, ngoài ra còn thuận tiện tra ra được chứng cứ vợ chồng Đào Hải Quốc có giữ một trăm vạn.
Ở bên kia, hàng ngày Đào Mộ ngoại trừ bận rộn quay MV giúp Quách Nhã Ngưng, còn quan sát phim phóng sự đề tài mỹ thực 《 Cuộc sống nơi chợ búa: lương thực là nhu cầu tối thượng của người dân 》.
Xét thấy Tống Đạo Trăn không có kinh nghiệm đóng phim, Đào Mộ suy nghĩ mãi, cuối cùng chọn từ chối kiến nghị để học sinh đóng vai khách mời của giáo viên Kinh Ảnh. Cậu định sẽ dựng bộ phim này thành phim tài liệu, ghi lại những nhân vật nhỏ trong phố phường. Vì vậy hình thức quay phim phải đảm bảo tính chân thực, uy tín, cố gắng ngăn nghệ thuật chỉnh sửa lại. Tránh cho sau này mỗi lần khán giả xem phim lại nhớ đến mối hận cũ của Tống gia và Diêu gia, cảm xúc không đúng chỗ, vô thức cảm thấy đoàn phim làm quá lên.
Đào Mộ chuẩn bị nhiều như vậy, chiêu nào chiêu nấy cũng nhằm vào tập đoàn Thánh An. Tống lão gia tử dù có ngốc thế nào cũng nhìn ra vì sao Đào Mộ làm như vậy. Trước kia ông không kể chuyện của Tống gia cho Đào Mộ nghe là vì lo Đào Mộ tuổi còn trẻ, sẽ thiếu kiên nhẫn, đến lúc đó không những không báo được thù cho Tống gia mà còn đắc tội Diêu gia, ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu.
Nhưng bây giờ, dù không có lão già thối là ông đây thì Đào Mộ cũng sẽ đối nghịch với Diêu gia. Quan trọng nhất là, Tống Đạo Trăn thật sự nhìn thấy tia hy vọng báo thù trong hành động của Đào Mộ, nên ông rất phối hợp.
— — Ông chưa từng nghĩ tới đời này mình sẽ được đóng vai nam chính, mỗi ngày đều có người khiêng camera đi theo sau, mỗi ngày mở mắt ra là được cameraman chào hỏi, cùng ông đi chợ mua đồ ăn sáng. Mỗi tối trước khi đi ngủ sẽ dùng bút lông viết kế hoạch cho hôm sau, nấu món gì, giới thiệu lịch sử món ăn với khán giả trước ống kính như thế giới, món này có gì thú vị hoặc là chuyện cũ vui buồn hợp tan.
Tống lão gia tử sinh ra trong thời Dân Quốc, lớn lên trong thời kỳ hỗn loạn nhất ở Hoa Hạ, trong lòng ông chất chứa bao nhiêu niềm vui nỗi buồn gần trăm năm của Hoa Hạ. Những câu chuyện đó đôi khi là chuyện ông còn nhỏ, đôi khi là nghe trưởng bối kể lại. Lúc ấy Tống gia còn chưa suy tàn, tuy con nối dõi dòng chính trong nhà điêu tàn, nhưng nếu tính luôn cả chi khác và các sư huynh đệ thì là cả một gia đình. Mỗi tối, khi cả nhà rảnh rỗi, phụ thân của Tống Đạo Trăn sẽ ôm Tống Đạo Trăn nho nhỏ ngồi dưới cây hòe già, ánh trăng trong lành, hoa hòe tỏa ra hương thơm thoang thoảng, các trưởng bối vây quanh cây hòe già, ngồi ở hành lang hút tẩu và kể về chuyến xa xưa.
Những câu chuyện đó có chuyện là trưởng bối Tống gia trải qua, có chuyện là giai thoại của những danh nhân thời bấy giờ. Nhiều nhất là các câu chuyện vào những năm Tống Đạo Trăn lang thang trong phố phường, sống lẻ loi hiu quanh tận mắt chứng kiến.
Tống gia thuở trước cũng được coi là thế gia bếp núc, khi Tống lão gia tử còn nhỏ cũng có đi học trường tư mấy năm. Ông được dạy bởi một tú tài vào cuối triều đại nhà Thanh. Vì vậy Tống Đạo Trăn viết bút lông không tồi, ông còn có thể viết cả chữ thường.
Tống lão gia tử ăn mặc mộc mạc như đang say nắng, dựa vào bàn cầm bút viết hàng loạt công thức nấu ăn lên giấy Tuyên Thành. Khung cảnh này thật sự quá đẹp, như thể mùi sách và mực bay ra khỏi màn hình, ánh nắng mùa đông ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Tống lão gia tử vừa viết vừa chậm rãi kể lại, dường như năm tháng rất êm đẹp, nhưng cũng có chút suy sụp.
Giống như một hồ nước lạnh đã trải qua sóng to gió lớn, chảy qua xuân hạ thu đông, chảu qua sông hồ biển cả, chảy qua những mực nước ngầm âm u không có ánh mặt trời, chỉ có những thạch nhũ kỳ diệu, cuối cùng lại chảy vào giếng cổ đầy rêu xanh, không chút gợn sóng.
Đào Mộ đến xem tiến độ vài lần cũng có chút chịu không nổi. Cậu biết một khi bộ phim này phát sóng, chẳng khác nào đem vết sẹo đã giấu kín mấy chục năm của Tống lão gia tử xé ra một lần nữa, lột bỏ phần mềm mại nhất đang chảy máu cho ngày khác xem.
Cậu không biết đến tột cùng mình có đang làm đúng hay không, dù ước nguyện ban đầu của cậu là muốn trả thù Diêu gia, muốn công bố cho thiên hạ biết những chuyện xấu mà năm đó Diêu gia đã làm, để tất cả mọi người biết Diêu Thánh An là tên vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn. Nhưng nếu sự báo thù đó dựa trên nỗi đau của Tống lão gia tử, liệu nó thực sự có ý nghĩa sao?
Cuối cùng vẫn là Tống lão gia tử kéo Đào Mộ đi nói chuyện thẳng thắn thành thật với nhau.
Tống Đạo Trăn tự tay nấu tám món, đun hai bầu rượu, hai người ăn ở nhà chính, từ đây nhìn ra cửa sổ là có thể thấy cây hòe già tươi tốt bên ngoài.
Tống lão gia tử nói đời này ông không bao giờ quên được quá khứ, đêm nào ông cũng không ngủ được, nửa đêm nằm mơ lại mơ thấy Tống gia năm đó. Phụ thân mẫu thân của ông, đứa con trai mà ông không còn cơ hội để gặp nữa, cả những dịp tụ tập của trưởng bối sư môn trên con đường phồn hoa.
Ông nói, cho dù không có chương trình của Đào Mộ. Ông vẫn không thể vượt qua trở ngại này trong lòng. Cho nên ông rất biết ơn Đào Mộ đã tạo ra chương trình như vậy, ít nhất cho ông cơ hội để bày tỏ. Tựa như dòng dung nham bị đè nén, không ngừng cuộn trào trong núi lửa, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để phun trào.
Sau đêm đó, Đào Mộ đi thăm thầy Bạch An phụ trách lồng tiếng phim tài liệu và thầy Bồ Lâm Thương phụ trách biên kịch phim tài liệu.
Cậu mời hai người đến Tống Ký, Tống lão gia tử đích thân nấu một bàn đồ ăn ngon, kèm hai bình rượu trắng ấm. Trong lúc ăn uống, bọn họ thảo luận về những việc cần làm trong giai đoạn sau của chương trình.
Bạch An và Bồ Lận Thương xúc động cảm thán bữa cơm này rất có hương vị cuộc sống. Bồ Lận Thương nói trước khi đến đây, ông đã nghĩ sẵn kế hoạch trong đầu. Nhưng sau khi ăn xong bữa ăn này, hay nói đúng hơn là sau khi trò chuyện với Tống lão gia tử, ông đã có cách hiểu khác.
Cái gọi là "nghe quân nói chuyện một buổi còn hơn đọc sách mười năm", Bạch An rất tán thành câu nói này. Bọn họ nói hiện giờ thành thị phát triển ngày càng nhanh, nền kinh tế ngày càng phát đạt. Người trẻ tuổi thích nghi rất nhanh, làm cái gì cũng chú ý hiệu suất, không có chậm rãi nhàn nhã nhân văn tình cảm như hồi đó. Hôm nay tại Tống Ký — quán cơm nhỏ cũ kỹ nhưng mộc mạc sạch sẽ, cuối cùng cũng cảm nhận lại được hơi thở năm đó.
Chầu cơm này khiến hai giáo viên và Tống lão gia tử nhất kiến như cố. Cuối cùng Đào Mộ lại thành người không liên quan. Ba người vui vẻ say sưa phẩm rượu luận trà, cho Đào Mộ ra rìa.
Thậm chí Bạch An còn đề xuất bộ phim phóng sự này không nên tìm ông — một MC đài quốc gia đã về hưu tự thuật, hẳn nên dùng chính giọng nói của lão gia tử, nên để giọng nói tang thương, êm dịu của Yến Kinh thời đại cũ để kể lên những niềm vui và nỗi buồn trong quá khứ, quay như vậy mới có tình cảm cuộc sống.
Bồ Lận Thương lấy đũa gõ ly, vui vẻ tán thành. Các nghệ thuật gia thế hệ trước thực sự kể về cảm xúc chứ không phải lấy cảm xúc để kiếm tiền. Suy nghĩ của bọn họ có lẽ không phù hợp với thương nhân coi trọng lợi nhuận, nhưng so về phương diện tình cảm thì tuyệt đối đủ tư cách nói hơn Đào Mộ.
Hai vị lão thuật gia còn chủ động giúp Đào Mộ kiểm tra kịch bản, bài trừ tất cả thành phần cố ý lừa tình cảm, để cho lão gia tử kể ra bằng phương thức mộc mạc nhất có thể. Người ngoài cuộc nghe xong sẽ càng xúc động hơn.
Người xưa có câu, kẻ trong cuộc u mê, kẻ ngoài cuộc tỉnh táo, có đôi khi người trong cuộc đang giãy giụa để sống sót, ngược lại không có cảm xúc dư thừa để cảm thán cuộc sống. Chỉ có người đứng xem mới cảm nhận được nhiều ý nghĩa từ những câu chuyện xưa.
Bồ Lận Thương nói với Đào Mộ: Cái gọi là khoảng trống, đôi khi có thể thăng hoa chủ đề. Lúc này im lặng là vàng, chỉ có nhớ mãi không quên mới có thể đọng lại lâu dài.
Nếu dùng hết mọi thứ trong một lần, ngược lại sẽ mất đi ý nghĩa.
"Hối tiếc lớn nhất trong cuộc sống là gì?" Bồ Lận Thương đặc biệt xúc động nói: "Không phải là cầu không được, mà là không thể có được."
Cầu không được, tức là thứ mà cả đời bạn không thể nào chiếm được, như hoa trong gương trăng trong nước, cảnh hão huyền, có thể nhìn nhưng không thể chạm vào; không thể có được lại có nghĩa đó là đồ vốn thuộc về bạn, nhưng cuối cùng lại không lấy được.
Đào Mộ bừng tỉnh. Tựa như kiếp trước, lúc cậu vừa mới quen biết Thẩm Dục, cậu biết Thẩm Dục xuất thân thế gia, được cha mẹ thương yêu người nhà yêu thích, tuy cậu hâm mộ, nhưng vì cầu không được nên tâm tình mới bình tĩnh. Sau đó biết được tất cả mọi thứ của Thẩm Dục vốn nên thuộc về mình, mà mình lại trời xui đất khiến nhận hết mọi cực khổ thay hắn mười tám năm, ngược lại không hiểu sao bị mọi người oán trách, không thể có được. Trái tim liên tục bị giày vò trong chảo dầu, nhặt lên không được, bỏ xuống không xong.
Nghĩ như vậy, quả thực cảm thấy không thể có được khó vượt qua với đau lòng hơn nhiều.
Đào Mộ được hai vị nghệ thuật gia chỉ điểm, linh cảm bùng phát. Tóm tổ tiết mục chụm đầu sửa lại kịch bản, cố gắng làm cho bộ phim phóng sự mỹ thực trở nên tự nhiên hơn.
Bên kia, Trương Đại Phú sau khi về nhà, đợi thật lâu vẫn không thấy Đào Mộ hành động. Ngày nào cũng ruột gan cồn cào, chỉ sợ Đào Mộ bội ước, cuối cùng lại sợ không giải quyết được gì. Nhớ lại lúc mình ghi đoạn ghi âm này tốn biết bao nhiêu miệng lưỡi — — còn cả hai bình rượu trắng sáu chai bia và một bàn đồ xào, tâm tình như rơi vào chảo dầu, lâm vào tình trạng khó khăn.
Sau nhiều ngày chịu đựng, cuối cùng Trương Đại Phú chịu hết nổi. Hắn chủ động tìm truyền thông tung tin rằng hai vợ chồng Đào Hải Quốc đã nhận một trăm vạn của người khác để bôi đen Đào Mộ. Còn nói vốn dĩ mình có ghi âm lại giao cho Đào Mộ vì lúc trước Đào Mộ đã cứu cháu ngoại gái nhà bọn họ, Trương Đại Phú sinh lòng biết ơn nên muốn báo đáp Đào Mộ. Kết quả sau khi Đào Mộ lấy được máy ghi âm thì không làm gì cả. Vợ chồng Đào Hải Quốc thì vẫn nhận phỏng vấn trên TV bôi đen Đào Mộ.
Trương Đại Phú nói hắn không muốn nhìn vợ chồng Đào Hải Quốc bị tiền tài làm mù mắt, khiến một người tốt như Đào Mộ bị tổn thương. Còn nói hắn cũng hiểu Đào Mộ băn khoăn hình tượng của cha mẹ nuôi, không muốn cha mẹ nuôi bị dân mạng thóa mạ.
Nhưng hắn thật sự không nhịn được. Hắn không muốn nhìn thấy người tốt đã đổ máu lại còn rơi lệ (không sai, đây là câu nói lúc trước Đào Mộ sai sử phóng viên đánh giá Trương gia, bị Trương Đại Phú lấy dùng luôn), cũng không muốn nhìn các dân mạng vô tội làm súng cho vợ chồng Đào Hải Quốc nên muốn đứng ra nói lên sự thật.
Hắn còn nói với phóng viên, nếu không tin thì có thể tìm Đào Mộ, trong tay Đào Mộ thực sự có đoạn ghi âm này. Nếu hắn nói dối thì khi làm người.
Trương Đại Phú há miệng toàn nói chuyện tình cảm đầy cảm xúc. Cho dù Đào Mộ biết rõ con người hắn cũng suýt nữa bị lừa. Huống chi là các bạn mạng và phóng viên không biết gì.
Đào Mộ trong miệng Trương Đại Phú nghiễm nhiên biến thành một đóa sen trắng không đành lòng vạch trần hành vi ác độc của cha mẹ nuôi, nên sau khi lấy được chứng cứ chứng minh mình trong sạch cũng không chịu công bố ra ngoài.
Các dân mạng và phóng viên lập tức cảm động, đám anh hùng bàn phím không thể chỉ trích một đóa sen trắng bần cùng được, thẹn quá hóa giận trút hết lên hai vợ chồng Đào Hải Quốc, dưới cơn bão mắng chửi và chỉ trích, bọn họ hoàn toàn quên mất trước đó bọn họ cũng mắng Đào Mộ như vậy.
Ở phía bên kia, các phóng viên có quyền hạn phỏng vấn đổ xô đến dưới lầu studio của Quách Nhã Ngưng. Đợi Đào Mộ tan tầm thì ào lên hỏi vì sao Đào Mộ không chịu công bố chứng cứ vợ chồng Đào Hải Quốc bị người khác sai sử bôi đen cậu? Có phải vì nghĩ đến hình tượng cha mẹ nuôi, không muốn bọn họ bị dân mạng mắng hay không?
Đào — không hay biết mình đã thành thánh mẫu — Mộ vẻ mặt mờ mịt nhìn phóng viên: Meo meo meo meo, mấy người đang nói gì vậy?
°°°°°°°°°°
Lời editor: Mình có ghi thời gian đăng chương ở phần thông báo nha, nào có gì bận đột xuất sẽ thông báo trên đó.
Đăng: 22/6/2023