Chương 79

Edit + beta: Iris

Cuối cùng, party sủi cảo bị khuyết thiếu nguyên liệu trầm trọng nên lâm thời biến thành party BBQ. Cả đám người kéo nhau đến tứ hợp viện của Tống lão gia tử, ăn uống rồi chơi mạt chược, quậy đến sáng hôm sau, mọi người không chịu nổi nữa, xách cái đầu loạn cào cào như chứa hàng trăm yêu ma quỷ quái chui vào hai bên sương phòng, nằm lăn ra ngủ.

Đào Mộ thì không được hạnh phúc như vậy, cậu rửa mặt qua loa rồi còn phải đến phòng làm việc của Quách Nhã Ngưng.

Lệ Khiếu Hằng định đưa cậu qua đó, sẵn tiện về nhà nghỉ ngơi luôn. Mà nói cũng lạ, tối qua Lệ Khiếu Hằng cũng thức chiến đấu đến hừng đông. Anh không chơi mạt chược mà ngồi bên cạnh nhìn Đào Mộ, thường quan sát thị trường kỳ hóa quốc tế qua laptop, thỉnh thoảng gọi vài cuộc gọi.

Đào Mộ thấy hơi ngại, sợ làm trễ việc của Lệ Khiếu Hằng, khuyên Lệ Khiếu Hằng có thể về trước, Lệ Khiếu Hằng mỉm cười tỏ vẻ: "Anh thấy mọi người chơi mạt chược rất vui, hay là em dạy anh chơi nhé?"

Đào Mộ lập tức nhường vị trí, để Lệ Khiếu Hằng lên sân, cậu ngồi ngay bên cạnh dạy người ta chơi.

Lệ Khiếu Hằng phấn khởi ngồi vào. Trước khi chơi còn giao điện thoại của mình cho Đào Mộ bảo quản: "Có thể William sẽ gọi đến. Hắn là giám đốc bộ đầu tư của Tư Bản Khiếu Hằng, cực kỳ ngưỡng mộ em. Lát nữa hắn gọi đến thì em nhận máy giúp anh."

Đào Mộ hơi do dự, cậu cảm thấy nhận điện thoại giúp người khác là một chuyện có chút thân mật. Nhưng nghĩ lại thì cậu đã là đối tác của Lệ Khiếu Hằng, lại còn là nhà phân tích trưởng do Lệ Khiếu Hằng bổ nhiệm, ngay từ đầu cậu đã theo dõi bán khống quốc tế dầu mỏ, bây giờ nhận điện thoại giúp Lệ Khiếu Hằng cũng không sao — — đâu thể nào để anh vừa chơi mạt chược vừa gọi điện được, làm vậy chẳng những không chuyên tâm làm việc được mà chơi cũng không tận hứng.

Hơn nữa nếu Lệ Khiếu Hằng đã có thể giao điện thoại cho cậu bảo quản, cũng là một loại tin tưởng và thân thiết. Nếu cậu từ chối trước mặt mọi người, dường như không ổn lắm.

Đào Mộ lòng đầy băn khoăn, nghĩ thì rườm rà nhưng thật ra chỉ là trong giây lát, cậu lập tức ra quyết định: "Cũng được."

Đào Mộ nhận điện thoại rồi đặt sang một bên, giải thích tỉ mỉ quy tắc cho Lệ Khiếu Hằng. Trên thực tế, Lệ Khiếu Hằng ở bên cạnh quan sát Đào Mộ chơi vài ván cũng hiểu sơ sơ quy tắc, ba người kia thấy Lệ Khiếu Hằng chỉ là người mới, bắt đầu xoa tay hầm hè muốn thắng một trận lớn. Kết quả Lệ Khiếu Hằng tính toán quá lợi hại, vừa lên sân chưa được hai ván đã thắng đến độ mọi người kêu khổ thấu trời.

Tần Diệu Như mặt nhăn như khổ qua: "Bảo sao mọi người thường nói người mới chơi đều rất may mắn, quả nhiên thắng đến mức người ta kêu cha gọi mẹ. Tôi nói anh đẹp trai, anh châm chước chút được không, bà đây sắp thua luôn cái quần cộc rồi."

Đỗ Khang cũng lắc đầu bóp cổ tay cảm thán: "Em sắp thua hết tiền ăn tuần này rồi."

Ở một bàn đánh bài khác, Ôn Bảo đang đánh bài cùng lão gia tử và viện trưởng Đào nhìn không nổi nữa, nói: "Tiểu Khang cậu đừng có mất mặt vậy được không? Một ván mạt chược chỉ cược có một mao tiền, thua hết cũng chỉ mất có hai ba mươi đồng, cả tuần cậu chi ăn có nhiêu đó thôi hả?"

Đỗ Khang không biết xấu hổ tỏ vẻ: "Cái này gọi là nghệ thuật nói quá. Nghệ thuật đó, cậu có hiểu không? Người anh em này từ khi vào sân đến giờ toàn thắng suốt, tớ nói vậy không phải vì vấn đề thua tiền, mà là cảm giác không có xíu thành tựu biết không?"

Lại hỏi Đào Mộ: "Cậu tìm đâu ra người anh em lợi hại như này vậy? Không khác gì vua của đánh cược a. Tớ thấy sau này nếu Hong Kong có quay phim thần bài, có thể mời người anh em này diễn vai chính rồi."

Vừa đẹp trai vừa có khí chất, hơn nữa đầu óc còn linh hoạt, nhìn tướng ngồi kia kìa, cực kỳ có linh khí, nhìn tư thế kia kìa, làm gì giống tư thế chơi mạt chược cược một mao tiền đâu, nhìn không khác gì canh bạc một trăm triệu vốn quốc tế. Khiến người ta nhìn mà lúng túng — —

Ở một mức độ nào đó, bạn học Đỗ Khang cũng coi như phát hiện chân tướng.

Tần Diệu Như thắng thắn nói: "Tôi thì không có nói quá nha. Quần cộc tôi mua đều là hàng bán sỉ ở sở thú, 3 cái quần mười đồng, các cậu tính thử xem lát nữa tôi thua mấy cái quần cộc rồi?"

"Được rồi được rồi, con gái con đứa mà không nói chuyện đàng hoàng gì hết." Tống lão gia tử xưa nay cổ hủ thật sự nhịn không nổi nữa: "Con gái thì phải dịu dàng e thẹn, đừng có cái gì cũng phụt ra hết như vậy. Cẩn thận sau này không gả được."

Tần Diệu Như cười hì hì, nghĩ thầm bà đây không kết hôn đâu, đợi bà phát đạt thì sẽ tìm một chó săn nhỏ đẹp trai dáng người tốt, còn có cơ bụng sáu múi nữa, đến lúc đó mỗi năm đổi một người, năm nào cũng có sự mới mẻ.

Đương nhiên cô không dám nói lời này trước mặt Tống lão gia tử, đành thuận tay ném ra một lá bài: "Hai vạn!"

"Hồ!" Bạn học Long Thiên Áo nãy giờ im re, chỉ lo nhìn chăm chú 13 lá bài trước mặt đột nhiên đẩy bài ra, đưa tay với mọi người, cười không khép được miệng: "Đưa tiền đây, đưa tiền đây."

"Không phải chứ?" Tần Diệu Như vẻ mặt sốc nặng nhìn bài của Long Thiên Áo: "Lại là tôi điểm pháo."

"Cô hôm nay là 8 tháng 3, cờ đỏ pháo thủ." Long Thiên Áo cười nói: "Chỉ đâu đánh đó, kỹ năng nghiệp vụ cực kỳ tốt."

"Cút đi!" Tần Diệu Như bi thương đưa tiền: "Cả bàn hết ba người là nam, có mình tôi là nữ. Mấy người không biết nhường chút sao? Có chút khí phách quân tử được không hả?"

"Nói nhảm, trên sòng bạc không có cha con gì hết." Long Thiên Áo phất tay, càn rỡ nói: "Nhanh lấy tiền ra đê."

Tần Diệu Như càu nhàu đưa tiền, kết quả lại thua hết sạch tiền lẻ một mao. Cẩu Nhật Tân ngồi bên cạnh theo dõi nhanh chóng móc ra hai nắm xu một mao, Tần Diệu Như mừng rỡ đập đập vai Cẩu Nhật Tân: "Cám ơn người anh em."

Mọi người tiếp tục chia bài, trong lúc đó, Tần Diệu Như lôi kéo làm quen Lệ Khiếu Hằng: "Anh đẹp trai, tôi thấy mặt anh thiên đình viên mãn*, khí chất ung dung nổi bật bất phàm, vừa nhìn là biết không phải người bình thường. Anh có cân nhắc cho tôi một điểm pháo để cứu tế cô gái nhỏ yếu đuối đáng thương này không?"

*Thiên đình viên mãn (天庭饱满) là chỉ vầng trán nhô ra và đầy đặn của một người, có nghĩa là điềm lành, "tianting" là một từ đồng nghĩa với trán ở Trung Quốc cổ đại.

Lệ Khiếu Hằng chưa kịp trả lời, thì Đại Mao Tiểu Béo — không giành được vị trí chơi mạt chược, đành ở một bên đánh địa chủ với Phùng Viễn — nhịn không được nói: "Tần tỷ, tối nay chị ăn 46 miếng sủi cảo đúng không?"

"Hơn nữa tên trên Phi Tấn của chị không phải là vác đại đao xông lên sao?"

"Đúng vậy, chính nó."

"Cút!" Tần Diệu Như trợn trắng mắt, cảm thấy không hổ là cẩu độc thân suốt ngày ở nhà, không biết nói chuyện gì hết. Mấy đứa nhìn Diệu ca người ta — phì, bây giờ phải gọi là chú Diệu, biết ăn nói quá trời! Mạnh Tề làm nhà cái, hết ăn bài rồi đến chia bài, nghe xong còn cho điểm pháo, hầu hạ đến mức làm chú Mạnh Tề vui vẻ biết bao nhiêu, sau khi về nhà chắc chắn có tính phúc.

*Tính phúc: là hạnh phúc trong việc ấy ấy ó.

Lệ Khiếu Hằng chỉ cười không nói. Cảm thấy mấy người bạn của Đào Mộ rất vui tính. Nếu Đào Mộ chơi với những người này, anh cũng yên tâm.

Chơi mạt chược đến 5h sáng hôm sau. Ai không bận không có tiết học đều lết vào phòng ngủ. Đào Mộ thì vội vàng đến phòng làm việc của Quách Nhã Ngưng.

Lệ Khiếu Hằng cũng một đêm không ngủ, sợ lái xe lúc đang mệt sẽ xảy ra chuyện. Đành gọi cho tài xế riêng lái xe đến đón. Trên đường đi còn rất ân cần nói: "Tính cả thời gian kẹt xe thì khoảng hai tiếng mới tới. Em chợp mắt một lát đi, đến nơi thì anh gọi em dậy."

Đào Mộ gật đầu, nằm ở ghế sau xe, cởi áo khoác ra cuộn lại làm gối đầu. Nhắm mắt lại ngủ.

Lệ Khiếu Hằng cởi áo khoác len của mình ra, đắp cho Đào Mộ.

Tài xế Lệ gia lén liếc nhìn đại thiếu gia nhà bọn họ. Đáy lòng dâng lên hoang mang —— đại thiếu gia nhà bọn họ rất hiếm khi thể hiện khía canh dịu dàng ân cần như vậy. Xem ra cậu nhóc ngồi phía sau nhất định là cộng sự rất quan trọng của đại thiếu gia. Có khi kiếm ít nhất mười tỷ nhân dân tệ cho đại thiếu gia, còn phải là M vàng.

Lệ Khiếu Hằng đương nhiên không biết tài xế nhà mình quở trách anh như thế nào ở trong lòng. Anh cả đêm không ngủ, cũng thấy có hơi mệt mỏi, nhưng anh ngồi ở ghế phụ lại không chợp mắt nghỉ ngơi, mà là tranh thủ thời gian quan sát giá thị trường của thị trường kỳ hóa quốc tế để kịp cho báo cáo cuối ngày, tiếp tục xem hết đợt tin tức cuối cùng trong ngày.

Đến khi xe tới dưới lầu phòng làm việc của Quách Nhã Ngưng, Đào Mộ ngủ được hơn hai tiếng nên đã hồi phục được một nửa tinh thần. Cái giá phải trả chỉ là mặt có hơi sưng lên, bên má phải còn bị in dấu, tóc cũng rối xù.

Đào Mộ đã chuẩn bị sẵn mũ lưỡi trai, lấy ra đội lên, sau đó xoa mạnh để xóa dấu in, lúc này mới mở cửa xuống xe.

Lệ Khiếu Hằng kéo cửa kính xe xuống, cười nói: "Tối anh lại đến đón em?"

Đào Mộ lắc đầu: "Chắc tối nay cha Diệu và cha Tiểu Tề sẽ đến đón em."

Lệ Khiếu Hằng nói: "Cha Diệu và cha Tiểu Tề đêm qua cả đêm không ngủ, vẫn nên để bọn họ nghỉ ngơi đầy đủ đi. Tối nay anh cho chú Trương đến đón em."

Đào Mộ nghĩ lại, cảm thấy cha Diệu và cha Tiểu Tề hai ngày nay ngủ không ngon, quả thật nên cần nghỉ ngơi đàng hoàng.

"Vậy được, làm phiền anh rồi."

Lệ Khiếu Hằng tức khắc cười nói: Không phiền."

Hơi dừng một chút, lại nói: "Đến tối anh gọi cho em. Chúng ta đi ăn tối trước rồi mới đưa em về nhà."

"Về thẳng trường là được." Đào Mộ nói: "Ngày mai em có tiết."

"Được." Lệ Khiếu Hằng cong khóe miệng, khuôn mặt xưa nay lạnh lùng trở nên hơi dịu dàng.

Đào Mộ tạm biệt Lệ Khiếu Hằng, vào office building, đến phòng làm việc của Quách Nhã Ngưng.

Quách Nhã Ngưng đã đợi ở phòng trang điểm bê cạnh studio. Tối qua cô cũng rất hưng phấn, gần như không ngủ được. Đến 12h mới luyến tiếc tháo trang sức, đi rửa mặt. Sáng sớm hôm sau vừa mở mắt đã bò sang đây, chỉ đợi Đào Mộ tiếp tục trang điểm ngự tỷ cho cô.

Kết quả hôm nay Đào Mộ không trang điểm ngự tỷ cho cô, mà là trang điểm kiểu tự nhiên tươi tắn — — bởi vì trong MV của Quách Nhã Ngưng có một phần là về năm tháng thanh xuân, yêu đương với bạn trai mối tình đầu thời cấp 3.

Đào Mộ cảm thấy các kiểu trang điểm khác quá đậm, không bằng trang điểm kiểu này có thể thể hiện nét thanh thuần của cô gái trẻ. Hơn nữa trang điểm theo kiểu tự nhiên, các ánh đèn dịu nhẹ sẽ filter khiến Đào Mộ tự tin có thể quay Quách Nhã Ngưng như một cô gái 18 tuổi còn non nớt.

Kết quả khi cậu giải thích khái niệm trang điểm tự nhiên cho Quách Nhã Ngưng, mọi người đều hiểu lầm. Người đại diện của Quách Nhã Ngưng — nữ sĩ Chu Phượng Huyên ấp úng: "... Cái đó, Nhã Ngưng chúng ta mặc dù đi theo tuyến gợi cảm, nhưng hôm nay chúng ta quay MV, trang điểm tự nhiên* có hơi không phù hợp không? Tiêu chuẩn có hơi lớn không?"

*Trang điểm tự nhiên (裸妆), còn hiểu theo nghĩa khỏa thân, nude, mà dịch trang điểm nude nghe ghê quá nên mình sửa lại cho dễ nghe, vì vậy lúc bạn Mộ giải thích thì ai cũng hiểu lầm.

Đào Mộ sửng sốt, qua một lúc lâu sau mới phản ứng lại: "Trang điểm tự nhiên không phải là trang điểm trần như nhộng, mà là kiểu trang điểm nhưng thoạt nhìn giống như không trang điểm — —"

Cái gì mà tiêu chuẩn có lớn hay không chứ, Đào Mộ quả thực hết chỗ nói.

"Ồ, ồ, ồ," đám người Chu Phượng Huyên cũng phản ứng lại, lập tức tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng lại phun tào Đào Mộ đặt cái tên quá ghê: "Cái này cũng không thể trách chúng tôi được. Cậu nói cậu sáng tạo ra cách trang điểm mới, nhưng lại đặt cái tên không hay gì hết, tự dưng nói cái tên như vậy, sao có thể trách người khác nghĩ lệch?"

Đây là tên em đặt hả?

Đào Mộ trong lòng quả thực có một vạn con thảo nê mã gào thét chạy qua, đến cả sức phun tào cũng không có: "... Đều nói người dâm thấy điều dâm, người khôn thấy điều khôn, các chị rõ ràng là người ô uế nên thấy ô uế đó. Có liên quan gì đến chuyện em đặt tên? Hơn nữa cái tên này bộ không chuẩn xác sao. Đều là các chị tự nghĩ miên man thôi..."

Đào Mộ vừa biện giải cho mình, vừa trang điểm cho Quách Nhã Ngưng. Sau khi trang điểm xong, tất nhiên là studio lại được một tràng ngạc nhiên.

Trong lúc quay, Đào Mộ để nhân viên chỉnh đèn và nhân viên ánh sáng lọc filter cho mềm mại chút, hiệu quả càng khỏi phải bàn, đơn giản một chữ đẹp, sâm hệ*, tuổi trẻ đầy sức sống.

*Sâm hệ (森系) bộ sưu tập rừng bắt nguồn từ những cô gái trong rừng, là một xu hướng thời trang và luôn tôn trọng tự nhiên, tức là tươi mới, tự nhiên, Cảm giác như bước ra khỏi rừng. Nói túm lại giống như bức ảnh mấy cô gái mặc váy thanh lịch trong sáng đi dạo trong rừng ấy.

Quách Nhã Ngưng và Chu Phượng Huyên tức khắc thán phục không thôi: "Bảo sao các bạn mạng lại ca ngợi Đào Mộ là bạn của phái nữ, kỹ thuật trang điểm này, kỹ thuật chụp ảnh này, quả thực vô đối. Cậu không bước vào giới thời trang không khác gì nhân tài không được trọng dụng."

Đào Mộ lòng nói em có cái danh hiệu "bạn của phái nữ" khi nào vậy, sao em lại không hay biết gì hết. Nhưng cậu không để ý lời trêu chọc của Quách Nhã Ngưng và Chu Phượng Huyên. Chiều còn phải đến trường học để tiến hành quay phim. Quách Nhã Ngưng vốn muốn thuyết phục Đào Mộ diễn vai nam chính, nhưng bị Đào Mộ lấy cái cớ "chuyên tâm làm nhiếp ảnh gia, không làm nhiều việc cùng lúc" để từ chối.

Quách Nhã Ngưng hơi tiếc nuối, nhưng cũng thấy may mắn: "Không diễn thì không diễn, với cái nhan sắc này của cậu mà xuất hiện cùng ống kính với chị, chắc chắn sẽ bị so sánh. Dù sao thì chị cũng là quả dưa chuột già được sơn xanh lên, ở đây giả bộ non nớt."

Quan trọng nhất là kỹ thuật quay của Đào Mộ quá cao, lúc quay thích dùng các loại filter ánh sáng dịu nhẹ, mà các nhiếp ảnh gia khác sẽ không. Quách Nhã Ngưng cũng lo nếu Đào Mộ phân tâm thì chất lượng MV sẽ giảm. Vì vậy vẫn dựa theo kế hoạch đã định, mời Vương Bác Viễn đến diễn vai nam chính.

— — Hai người đều là diễn viên chính của 《 Giang hồ chi viễn 》 đã được ấn định vào dịp Tết Nguyên Đán, đúng lúc ngày lễ tình nhân cũng nằm trong thời gian 《 Giang hồ chi viễn 》 phát sóng. Quách Nhã Ngưng mời Vương Bác Viễn xuất hiện hữu nghị trong MV, tất nhiên cũng là để cọ nhiệt.

Vương Bác Viễn cũng có ý định tranh giải cặp đôi màn ảnh đẹp nhất năm nay nên đương nhiên sẵn sàng hợp tác. Hơn nữa Quách Nhã Ngưng còn là nữ minh tinh hạng một trong nước, độ nổi tiếng và tính thời sự của cô rất cao. Có vài scandal trong công việc với một nữ minh tinh như vậy, Vương Bác Viễn cũng có chỗ lợi.

Chẳng qua sau khi thấy Đào Mộ làm nhiếp ảnh gia, biểu hiện của Vương Bác Viễn có chút xấu hổ.

Kỳ thật ở đoàn phim 《 Giang hồ chi viễn 》, Vương Bác Viễn có đưa một cành ôliu cho Đào Mộ. Đáng tiếc trước đó Đào Mộ bị bôi đen hai lần, đội ngũ quản lý của Vương Bác Viễn vì thận trọng nên không đồng ý Vương Bác Viễn đứng ra nói giúp Đào Mộ khi mọi người còn chưa rõ ràng. Mỗi khi chuyện đã có kết quả, Vương Bác Viễn mới đứng ra giải thích. Sau vài lần như vậy, quan hệ giữa hai người có chút xa cách, ngược lại còn không bằng Quách Nhã Ngưng ban đầu làm lơ Đào Mộ ở đoàn phim.

Nếu để Đào Mộ đánh giá, tầm nhìn và hành vi của Vương Bác Viễn ổn thỏa hơn Quách Nhã Ngưng, nhưng bị đội ngũ áp chế, làm việc có chút lo trước lo sau, bó tay bó chân. Ổn thỏa thì ổn thỏa đó, nhưng có vài lúc sẽ khó tránh khỏi bỏ lỡ cơ hội. Không giống Quách Nhã Ngưng, cho dù ban đầu có hơi lạnh nhạt, nhưng chỉ cần cô hạ quyết tâm muốn kết bạn với ai đó thì sẽ không chút do dự, canh đúng thời điểm mà đưa cành ôliu, khiến người ta nếu không nhận nó thì sẽ thấy xấu hổ. Hơn nữa Quách Nhã Ngưng tự mở phòng làm việc, không cần cố kỵ suy nghĩ của công ty, cộng thêm có người đại diện Chu Phượng Huyên hỗ trợ hết mình, cô tất nhiên sẽ mạnh mẽ và quyết đoán hơn Vương Bác Viễn.

Vương Bác Viễn sẽ diễn vai nam chính trong MV của Quách Nhã Ngưng, tổng cộng có hai kiểu trang điểm, một là trang phục tinh anh màu trắng gặp lúc ban đầu, hai là học sinh 18 tuổi giống Quách Nhã Ngưng.

Thân là siêu sao hạng một trong nước, Vương Bác Viễn tất nhiên có một đội ngũ chuyên gia trang điểm cho riêng mình. Nhưng vì để thống nhất phong cách trong MV, Đào Mộ đành phải tự trang điểm. Ban đầu đội ngũ trang điểm của Vương Bác Viễn có chút không vui, nhưng sau khi thấy Đào Mộ tỉ mỉ trang điểm cho Vương Bác Viễn trông như tiểu thịt tươi — — từ một Vương Bác Viễn hơn 30 tuổi giảm đi 20 tuổi, hơn nữa còn có một tá filter dịu nhẹ như vậy, giả dạng thành giáo thảo 18 tuổi cũng không thành vấn đề.

Lúc này đội ngũ trang điểm của Vương Bác Viễn mới không nói gì.

Vì để kịp thời gian, Đào Mộ chụp poster cho Vương Bác Viễn và Quách Nhã Ngưng 18 tuổi trước, lập tức kéo tổ quay phim đến trường học đã định sẵn để quay phần nội dung hồi ức.

Ngồi trong phòng học đọc sách, chạy trên hành lang, bước chậm rãi trên sân thể dục chất đầy tuyết.

Bông tuyết bay lả tả, hiện ra hình ảnh hai người ở trong sân thể dục trống trải, chơi ném tuyết trong trời tuyết lớn gì đó, quả thực đẹp khỏi phải bàn.

— — Nhưng đến trưa sau khi quay xong, mọi người đều bị đông thành quả cầu.

Buổi tối Quách Nhã Ngưng chi tiền mời tổ công tác đi ăn lẩu ở gần đó. Trong lúc đó, Quách Nhã Ngưng ôm camera không buông tay, không ngừng khen kỹ thuật của Đào Mộ: "Đẹp quá đi. Không hổ là Đào Mộ nha. Còn nhỏ đã đẹp trai, vừa có tiền, vừa quay chụp đẹp. Cậu cứ như vậy thì các nam diễn viên khác trong giới giải trí phải sống sao đây."

Vương — nam diễn viên khác — Bác Viễn xoa xoa mũi: "Nhã Ngưng nói không sai, đến khi Đào Mộ vào giới giải trí, nói không chừng tất cả nghệ sĩ nữ đều muốn tìm cậu làm bạn trai."

Trong lúc đang nói chuyện, người phục vụ đẩy cửa bưng đồ ăn vào. Đào Mộ nhìn thoáng qua người phục vụ, tức khắc sửng sốt: "Trương Hàm Nhã?"

Trương Hàm Nhã cũng sửng sốt: "Đào, Đào Mộ?" Nơi Quách Nhã Ngưng thuê quay là Tây Thành trong thành phố, còn Kinh Ảnh thì ở Đông Thành thành phố, Trương Hàm Nhã không nghĩ tới Đào Mộ sẽ đến đây ăn cơm. Hơn nữa còn ăn cùng đại minh tinh Quách Nhã Ngưng và Vương Bác Viễn.

Đào Mộ giới thiệu với những người khác: "Đây là một người bạn của em."

Lại hỏi Trương Hàm Nhã: "Cậu nhân dịp cuối tuần vừa học vừa làm sao?"

Trương Hàm Nhã do dự một lát rồi gật đầu, nhìn Đào Mộ thêm lần nữa, cuối cùng không nói thêm gì, đặt đồ ăn lên bàn rồi ra ngoài.

Đào Mộ suy nghĩ, cũng đi ra theo: "Gần đây cậu thế nào?"

"Vẫn ổn." Trương Hàm Nhã nhỏ giọng lên tiếng. Kỳ thật cô rất cảm kích Đào Mộ. Nếu không nhờ Đào Mộ, có khả năng đời này của cô đã bị hủy rồi, nhưng vào lúc Đào Mộ bị người ta bôi đen, cô lại không đứng ra nói giúp Đào Mộ.

Cô không có gan, không sợ gì như Vân Đóa và Ngô Hiểu Huyên. Cô rất sợ những người xung quanh biết được chuyện cô gặp phải, sẽ ác ý suy đoán về cô. Hơn nữa người nhà của cô luôn mắng Đào Mộ thủ đoạn ác độc, làm hại nhà bọn họ mỗi khi ra ngoài đều bị hàng xóm chỉ chỉ trỏ trỏ. Cô cả và mợ thậm chí còn oán trách cô, nói là nếu không phải vì đòi công đạo cho cô, bọn họ đã không chọc tới Đào Mộ. Giờ thì hay rồi, chủ nhà mà bọn họ làm công sau khi hay tin đã không còn muốn thuê bọn họ làm bảo mẫu nữa, đều tại sao chổi là cô làm hại.

Còn người cậu thì không sao hết, hắn vốn là người ăn nhậu chơi gái cờ bạc, bình thường bị mắng đã quen, còn khuyên cô nên nghĩ thoáng. Trên thực tế, Trương Hàm Nhã cảm thấy mình đã nghĩ thoáng lắm rồi, chuyện nguy hiểm cỡ đó mà cô cũng vượt qua khỏi, sau này còn có gì mà không thể đối mặt chứ?

Chuyện có xấu, cũng không xấu đến mức như chuyện bị người lừa bán. Cho dù mẹ cô không chịu bỏ tiền để cô học đại học, cô cũng có thể đi làm công, tương lai tích cóp đủ học phí sẽ tham gia học lớp ban đêm.

Vào ban đêm, Trương Hàm Nhã mệt mỏi về đến nhà. Cậu mợ lại cãi nhau. Mợ oán trách cậu cả ngày chỉ biết đánh bài nhậu nhẹt, già đầu rồi mà còn không nuôi nổi gia đình, cậu thì tỏ vẻ nhà ai cũng vậy mà, ở khu này nhà ai cũng nghèo, so mặt mũi cũng có được gì đâu, mảnh đất cũ này cũng chỉ đáng giá hai đồng.

"Tôi không có lấy tiền trong nhà, cũng không để mẹ con hai người ngủ ngoài đường đúng không? Lúc trước bà làm công ở nơi khác, gả cho tôi mới có hộ khẩu Yến Kinh, sống ở một cái sân lớn như vậy ở vành đai ba còn không thấy đủ hả. Bà xem xem mấy chị em làm công với bà lúc trước có mấy ai được như này không? Hoặc là về quê, hoặc là thuê nhà với ông chồng già cả đống tuổi ở vành đai năm, đây là Yến Kinh đó."

"Phi, ông còn biết so sánh với đám công nhân nhập cư kia hả. Sao ông không so mình với hàng xóm xung quanh đi? Đàn ông nhà ai hàng tháng không đưa tiền về nhà? Cho dù là ông già họ Đào ở cách vách cũng sắp phát tài rồi kìa."

"Bà nghe ai nói?" Trương Đại Phú cười nhạo một tiếng: "Không phải tôi xem thường ông già họ Đào. Cho dù nhà bọn họ có dùng roi quất mông Đào Hải Quốc thì cũng không có năng lực lấy ra nổi hai ngàn đồng. Tưởng hắn có thể kiếm được nhiều tiền, bà nằm mơ à?"

"Nằm mơ cái gì, tôi chính tai nghe được. Đào Đại Bảo không phải náo loạn với mẹ nó, ghét bỏ nhà bọn họ nghèo, bạn học cùng lớp đều chê cười nó sao, chính miệng mẹ nó nói nhà bọn họ sắp có tiền. Muốn đổi một căn nhà lớn, hoặc là chung cư cao cấp ở vành đai ba, không ở đây nữa. Qua một thời gian nữa sẽ bán hai căn nhà đó, trả trước một lần."

"Không thể nào." Trương Đại Phú đột nhiên đứng dậy: "Nhà bọn họ đâu ra nhiều tiền như vậy? Còn mua nhà ở? Biết nhà ở Yến Kinh đắt cỡ nào không."

"Tôi làm sao biết." Vợ của Trương Đại Phú lườm hắn một cái, quay đầu nhìn thấy Trương Hàm Nhã đang ở trong phòng, lập tức mắng: "Con nhỏ chết tiệt, mày ở đây làm gì? Còn không cút về phòng ngủ đi, sáng mai còn phải đi làm đúng không?"

°°°°°°°°°°

Lời editor: Sắp có biến, mình cũng không biết rõ là biến gì nhưng thấy nói về nhà của Trương Hàm Nhã lại thấy sắp có biến =.=

🍑🍑🍑🍑🍑

Chương 80

Edit + beta: Iris

Để thể hiện vai nữ chính trưởng thành tốt hơn trong MV, Quách Nhã Ngưng nghe theo kiến nghị của Đào Mộ, mời một người mẫu cấp quốc tế từ nước F về, học hỏi dáng đi mạnh mẽ của cô ấy.

Thân là nữ minh tinh hàng đầu trong nước, mỗi lần Quách Nhã Ngưng xuất hiện trước mặt công chúng là lập tức trở thành tiêu điểm. Chính vì "phong thái xuất chúng" mà cô không ít lần lấn át người khác và trở thành đối tượng được giới truyền thông thời trang khen ngợi hết lời. Hàng năm cô sẽ được mời tham gia tuần lễ thời trang, là khách mời của một số thương hiệu thời trang cao cấp, thậm chí còn là con cưng của ngành thời trang. Năm ngoái vượt mặt "Big Five" xuất hiện trên trang bìa.

— — Sở dĩ nói vậy là để giải thích Quách Nhã Ngưng đã luyện tập rất chăm chỉ để củng cố hào quang của một nữ diễn viên hàng đầu trong nước, mỗi năm cô đều bỏ ra rất nhiều tiền để mời giáo viên dạy lễ nghi, điều chỉnh cách cư xử của mình, khiến cô trông duyên dáng và yêu kiều hơn. Bởi vì trước khi gặp Đào Mộ, Chu Phượng Huyên đã triển khai lộ trình chuyển hóa thành trưởng thành gợi cảm, quyến rũ. Đây cũng là lựa chọn hàng đầu của hầu hết các nữ diễn viên khi bước sang tuổi chuyển hình tượng — — dùng sắc mê hoặc người. Hơn nữa chiêu này đơn giản và độ nguy hiểm thấp, chỉ cần khi xuất hiện trước công chúng thì trang điểm đậm một chút, mặc xẻ ngực thấp một chút. Tất nhiên, lựa chọn an toàn nhất là đi trên thảm đỏ.

Chu Phượng Huyên thậm chí đã ấn định thời gian cụ thể để Quách Nhã Ngưng xuất hiện — đó là buổi ra mắt 《 Giang hồ chi viễn 》. Lúc đó Chu Phượng Huyên sẽ mặc một bộ lễ phục dạ hội đã được đặt may, phần trên ôm sát người, phần đuôi váy xòe ra, tà váy xẻ trước đùi, bảo đảm quyến rũ gợi cảm đến mê hồn.

Nhưng bây giờ có Đào Mộ cắt ngang, tạo hình này chỉ có thể bỏ qua — — đẹp thì đẹp đó nhưng lại sáo rỗng. Như Đào Mộ đã nói trước đó, mặc dù mọi người đều dùng tạo hình kinh điển, nhưng vì trước đó đã có nhiều châu ngọc rồi, ngược lại cũng không có cảm giác kinh diễm gì. Nếu gặp phải tiện nhân nào lén lút mua phóng viên dập cô, nói là giống tạo hình của ai đó. Chu Phượng Huyên rất có niềm tin vào nhan sắc của nghệ sĩ nhà mình, không cảm thấy Quách Nhã Ngưng sẽ bại bởi người khác, nhưng để tiện nhân nào đó bắt nhịp để nổi tiếng, không phù hợp với quan điểm "tối đa hóa lợi ích" của Chu Phượng Huyên.

— — Ah, quan điểm rất tiêu chuẩn kép, tức là tôi có thể cọ nhiệt của cô, nhưng cô không được phép cọ lại. Đặc biệt là tiểu yêu tinh tương đồng với Quách Nhã Ngưng.

Vì vậy trước nghĩ sau ngẫm, vẫn là tạo hình ngự tỷ nữ vương của Đào Mộ tốt hơn. Cho dù có người từng tạo hình kiểu này, nhưng cách trang điểm và phong cách của bọn họ khác với Quách Nhã Ngưng. Chu Phượng Huyên không sợ — — dù sao các tiền bối kinh điển xuất hiện vào thời đại hoàng kim của Hong Kong trung bình quân đều lớn hơn Quách Nhã Ngưng mười mấy hai mươi tuổi, nếu được truyền thông nhận xét, Chu Phượng Huyên cũng lấy làm may.

Nghĩ vậy, Chu Phượng Huyên càng thêm chú ý đến lần quay MV này. Thậm chí trong lúc quay còn đăng poster Quách Nhã Ngưng để quảng bá nhiệt độ.

Dù làng giải trí có phát triển đến giai đoạn nào thì cũng không bao giờ thiếu liếm cẩu nhan. Quách Nhã Ngưng vốn là nữ minh tinh hạng một trong nước, có vô số fans, hơn nữa hầu hết đều yêu thích dung mạo của cô. Lần này poster được Đào Mộ cẩn thận chế tạo cho Quách Nhã Ngưng vừa tung ra, lập tức khiến cho đám fans của Quách Nhã Ngưng gào quỳ liếm.

Đúng như dự đoán của Quách Nhã Ngưng và đội ngũ quản lý của cô, giới thời trang cũng nhanh chóng chú ý đến hình tượng mới của Quách Nhã Ngưng. Kiểu trang điểm chưa từng thấy và khí chất mạnh mẽ, poster này tinh tế đến mức gần như có thể được đăng lên trang bìa tạp chí thời trang lớn của năm ngay lập tức.

Toàn bộ giới thời trang trở nên điên cuồng. Gần như cùng lúc khi Quách Nhã Ngưng tung ra poster album mới, điện thoại của Chu Phượng Huyên bị các tổng biên tập của các tạp chí thời trang lớn và một số thương hiệu xa xỉ nổi tiếng quốc tế gọi đến. Người nào cũng hỏi là ai đã làm poster, ai trang điểm, ai tạo hình, ai làm tóc cho Quách Nhã Ngưng... Hỏi từ đầu đến chân.

Sau khi biết toàn bộ tạo hình mới của Quách Nhã Ngưng đều nhờ Đào Mộ — người sáng lập web Phi Tấn tạo ra, điện thoại của Đào Mộ cũng đổ chuông liên tục.

Tạp chí thời trang mời Đào Mộ làm trang bìa phỏng vấn, muốn hỏi cậu vài kinh nghiệm sáng tạo tạo hình mới; chủ thương hiệu cao cấp muốn mời Đào Mộ làm bạn với thương hiệu, tuyên truyền nền tảng thương hiệu của bọn họ.

Chu Phượng Huyên tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, sau khi được Đào Mộ đồng ý thì đăng một video hậu trường lên bullet screen, nói cho sang là phúc lợi cho fans. Một nhóm cư dân mạng đã theo dõi tài của Phi Tấn của Quách Nhã Ngưng lập tức tràn vào bullet screen, nhìn thấy Quách Nhã Ngưng trong video hậu trường khí chất cao hai mét tám, dáng đi có thể trực tiếp xưng vua, tức khắc hưng phấn gào gào gọi bậy. Càng thêm mong chờ MV. Lượng đặt mua album của Quách Nhã Ngưng tăng vọt hơn 100.000 chỉ sau một đêm, tất cả đều là liếm cẩu nhan hướng đến tạo hình mới của cô.

Đào Mộ còn tốt bụng đưa ra một tiêu đề mánh lới quảng cáo — —

"Gặp được một nữ vương đại nhân đẹp trai như vậy thì gả liền."

Kết quả tiêu đề này bị các giải trí truyền thông và tạp chí thời trang lớn đăng lại, vào tháng cuối cùng của năm 2008, ngành thời trang trong nước bị chiếm lĩnh bởi một sinh vật được mệnh danh là "nữ vương". Kiểu tóc, cách trang điểm của Quách Nhã Ngưng, thêm cả áo sơ mi trắng quần tây đen giày cao gót đỏ mà cô mang cũng lập tức trở thành phong cách hot nhất trong năm, doanh số bán của tất cả các cửa hàng thương hiệu lớn tăng hơn 30%. Số lượng đơn hàng khủng như vậy khiến tất cả các chủ thương hiệu phải sững sờ, tất nhiên ngoài việc chết lặng, bọn họ còn cười đến không khép được miệng.

Hợp đồng đại ngôn của Quách Nhã Ngưng sắp đến hạn, chủ thương hiệu đang cân nhắc sẽ thay Quách Nhã Ngưng bằng một nữ minh tinh khác, tức khắc quyết định tái ký hợp đồng ba năm với Quách Nhã Ngưng bằng mức giá cao hơn 30% so với hợp đồng ban đầu. Các chủ thương hiệu khác cũng lần lượt liên hệ với đội ngũ quản lý của Quách Nhã Ngưng, muốn thảo luận vấn đề hợp tác. Một số tạp chí thời trang lớn trong nước cũng lần lượt liên hệ với Chu Phượng Huyên, muốn thảo luận các vấn đề cụ thể về việc mời Chu Phượng Huyên chụp ảnh bìa.

Chu Phượng Huyên đã đoán trước tạo hình mới của Quách Nhã Ngưng sẽ khiến giới giải trí và giới thời trang oanh động, nhưng không nghĩ tới lại ảnh hưởng lớn đến vậy. Quả thực cười đến sắp phát tác bệnh tâm thần, mỗi lần nhìn thấy Đào Mộ là như thấy rương châu báu.

Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ chính là, trong video hậu trường, người thu hút ánh mắt nhất không phải là tạo hình nữ vương mới của Quách Nhã Ngưng, mà là nhiếp ảnh gia đứng đối diện cô đang nghịch camera — Đào Mộ.

Khuôn mặt tinh xảo tuấn mỹ 360 độ không góc chết, khi làm việc thì ánh mắt nghiêm túc tập trung đến mức khiến người ta mềm nhũn, khí chất cao quý cấm dục ngon lành, dù chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần jean đơn giản cũng có thể tỏa sáng rực rỡ trong mọi cử chỉ, sự tồn tại của Đào Mộ quả thực là diễn giải hoàn mỹ các tiêu chí chọn bạn đời tốt nhất trong tâm trí của tất cả phái nữ.

Trẻ tuổi, giàu có, tài năng, tính cách hoàn hảo, còn biết chụp ảnh dỗ các cô gái vui vẻ, đương nhiên quan trọng nhất là khuôn mặt đẹp trai, dáng người chuẩn. Đặc biệt là tỷ lệ dáng người, vai rộng lưng hẹp eo thon mông vểnh chân dài miên man, má ơi đúng kiểu nhìn mà bủn rủn tay chân! Sao lại có người đẹp trai cỡ đó?

Hâm mộ nữ vương đại nhân đứng đối diện Tiểu Đào tổng quá đi.

Ngay cả Vương Bác Viễn diễn vai nam chính trong MV sau khi nhìn thấy video hậu trường cũng không khỏi cảm thán may mắn với người đại diện: "Cũng may tôi không xuất hiện trong video hậu trường, nếu không chẳng khác nào cặn bã so với Đào Mộ. Nhất định sẽ thành phông nền thảm nhất, tự dưng thấy hơi đồng tình với diễn viên đóng chung khung hình với Đào Mộ sau này."

Người đại diện của Vương Bác Viễn trong lòng cảm thấy tiếc, nhưng ngoài miệng lại an ủi Vương Bác Viễn: "Chỉ là đẹp trai thôi, chưa chắc có kỹ năng diễn xuất. Kiểu ngoại hình này được cưng chiều trong giới thời trang, nhưng đến khi đóng phim thì nhiều đạo diễn sẽ cân nhắc diễn viên, quá đẹp sẽ ảnh hưởng đến cốt truyện..."

Nói đến đây thì không nói tiếp nổi nữa. Người đại diện của Vương Bác Viễn từng đến thăm ban đoàn phim 《 Giang hồ chi viễn 》, đương nhiên biết kỹ năng diễn của Đào Mộ như thế nào. Nếu như là diễn viên phái thần tượng, gương mặt đó sẽ là điểm trừ khi đạo diễn cân nhắc vai diễn. Nhưng khi nói đến diễn xuất của Đào Mộ, đủ để tăng thêm điểm khi đạo diễn suy xét vai diễn. Huống chi Đào Mộ không chỉ là diễn viên, mà còn là người sáng lập web Phi Tấn — —

Trên đời này có chuyện gì nghẹn khuất bằng người chẳng những đẹp trai hơn bạn mà còn trẻ tuổi hơn bạn, trẻ tuổi hơn bạn mà còn tài năng hơn bạn, tài năng hơn bạn mà còn giàu có hơn bạn... Má nó một mình Đào Mộ chiếm hết phần điểm cộng rồi, bắt người ta sống thế nào?

Lúc này người đại diện Vương Bác Viễn vẫn chưa biết Đào Mộ đã trở thành đối tác với Tư Bản Khiếu Hằng, sắp trở thành đại lão tư bản. Nhưng dù hắn có biết... Chắc cũng không nghĩ thêm gì nữa.

Làm một người ưu tú hơn những người xung quanh một chút, mọi người sẽ cảm thấy ghen tỵ, sẽ cảm thấy không chừng nói liều một lần cũng đúng. Nhưng khi một người ưu tú đến mức đủ để nghiền áp những người xung quanh, đa số mọi người chỉ biết ngước lên nhìn thì sẽ không còn sinh ra tâm lý ghen ghét.

"Tôi thấy cậu có thể liên hệ nhiều hơn với Đào Mộ một chút. Web Phi Tấn của cậu ấy dạo gần đây rất có độ tồn tại trong giới giải trí, tôi phát hiện có rất nhiều minh tinh sau khi đăng ký tài khoản web Phi Tấn thì nhân khí tăng cao. Công ty đã suy xét muốn hỏi xem cậu có muốn đăng ký tài khoản Phi Tấn hay không. Mặc dù cậu là siêu sao hạng một trong nước, nhưng với quan hệ cá nhân giữa cậu và Đào Mộ, lúc này đăng ký tài khoản Phi Tấn có thể lấy danh là giúp đỡ nền tảng của bạn bè, cũng không có vẻ xuống giá."

Vương Bác Viễn nghe vậy thì cười khổ, lòng nói bây giờ trễ rồi. Nếu khi web Phi Tấn vừa mới thành lập, hoặc là vào lần đầu tiên Đào Mộ bị bôi đen, hắn đăng ký tài khoản Phi Tấn rồi nói giúp thì mọi người mới tin hắn và Đào Mộ là tốt thật — — Giống như Quách Nhã Ngưng vậy.

Nhưng mà bây giờ, cùng lắm chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, nhưng dệt hoa trên gấm cũng được, hiệu suất ít cũng đỡ hơn là không có tí hiệu suất nào.

Nhưng ngày hôm sau công ty quản lý của Vương Bác Viễn lại đổi ý — — bởi vì cha mẹ nuôi của Đào Mộ lại nhận chương trình phỏng vấn của đài truyền hình. Trên chương trình khóc lóc kể lể đủ kiểu, rằng năm đó bọn họ nhận nuôi Đào Mộ thì đối xử tốt với Đào Mộ như thế nào, nhưng Đào Mộ lại ghen ghét em trai thậm chí là ngược đãi như thế nào, vì vậy bọn họ mới bất đắc dĩ trả Đào Mộ về cô nhi viện. Lại không ngờ rằng không lâu sau đó, có người cáo buộc bọn họ tội vứt bỏ. Bọn họ hết cách mới đi ra làm sáng tỏ sự thật, hy vọng được Đào Mộ tha thứ.

Công chúng luôn thích đồng cảm với kẻ yếu. Đặc biệt là hai cặp vợ chồng trung niên trông thật thà, ăn mặc giản dị, giơ tay nhấc chân đều khúm núm vâng vâng dạ dạ, vừa nhìn là biết bị cuộc sống cực khổ mài mất tính tình, không dám ngẩng đầu nhìn ai, rất nhiều người tức khắc sinh ra đồng cảm.

Ngay lúc này, trên mạng lại xuất hiện một tiếng nói không rõ của ai, bắt đầu thảo luận vì sao Đào Mộ không chịu phụng dưỡng cha mẹ nuôi — — cho dù chỉ có 5 năm nhưng cũng là ơn nuôi dưỡng. Hơn nữa cha mẹ nuôi của Đào Mộ trên TV chính miệng nói Đào Mộ năm 5 tuổi ngược đãi em trai là sự thật, một đống người nhất trí cho rằng hai vợ chồng trung niên thành thật này không đến mức sẽ nói dối trên TV, vì vậy chắc chắn là có chuyện như vậy.

Nếu năm đó Đào Mộ làm sai, cậu nên xin lỗi cha mẹ nuôi và em trai.

Lời bình kỳ ba như vậy vừa xuất hiện, lập tức khiến fans của Đào Mộ điên cuồng diss.

"Nhổ vào. Từ đầu đến cuối đều là che mẹ nuôi tự làm chuyện xấu có được không? Đào Mộ căn bản không thèm đáp lại mấy tin đồn này, cùng lắm là thảo luận với dân mạng hành vi bỏ rơi con cái của cha mẹ nuôi. Đào Mộ có nói sẽ kiện cha mẹ nuôi bỏ rơi cậu ấy khi nào?"

"Có ai cảm thấy cha mẹ nuôi này rất kỳ quái không? Đào Mộ căn bản không quan tâm đến bọn họ, là bọn họ tự quyết định, bọn họ tự nói ra tin tức nhận nuôi và bỏ rơi Đào Mộ vì có con trai ruột. Lúc bị dân mạng nghi ngờ thì tham gia chương trình, luôn miệng nói xin lỗi Đào Mộ, xin Đào Mộ tha thứ, kỳ thật trong mỗi câu đều lén ám chỉ Đào Mộ lúc 5 tuổi có ngược đãi con trai của bọn họ. Có ai biết rốt cuộc con trai của bọn họ là ai không? Đến tột cùng là tàn phế hay điên điên khùng khùng rồi mà thù hận lớn như vậy?"

"Tôi thấy cặp vợ chồng bình thường này cũng rất giỏi nha. Tùy tiện lộ chút thông tin cũng gây chấn động trên mạng, tùy tiện thanh minh gì đó cũng có thể lên đài truyền hình. Đài truyền hình dễ lên đến vậy hả? Sao tôi không biết nhở?"

"Tôi biết cặp vợ chồng này. Con trai của bọn họ là Đào Đại Bảo, là bạn học của em trai tôi. Học rất tệ, nhân phẩm cũng không tốt, em trai tôi nói Đào Đại Bảo vì trộm tiền của bạn học nên bị giáo viên mời phụ huynh. Mẹ của hắn lên văn phòng của giáo viên khóc lóc kêu la ỏm tỏi không chịu thừa nhận... Không có thành thật như trên TV đâu."

"Lầu trên +1. Đôi vợ chồng này là hàng xóm cũ của nhà bà ngoại tôi. Bọn họ ở trong một con ngõ nào đó ở quận Tây Thành Yến Kinh, người phụ nữ kia nổi tiếng là người đàn bà đanh đá. Hơn nữa chuyện năm đó bọn họ có con ruột rồi ngược đãi con nuôi truyền khắp xóm, tôi thấy chuyện này chắc chắn có vấn đề. Có khi nào là ai ngứa mắt Đào Mộ nên cố ý tìm người bôi đen cậu ấy không?"

"Lầu trên nói xong, tôi bỗng cảm thấy kịch bản này hơi quen quen."

"Quen quen +1"

"Quen quen +2"

Trong nhà họ Trương ở Tây Thành Yến Kinh, mợ của Trương Hàm Nhã vừa cắn hạt dưa vừa xem TV, đột nhiên thấy hai vợ chồng nhà họ Đào cách vách được lên TV, tức khắc trợn mắt há hốc miệng: "Ấy, mấy người mau xem. Vợ chồng nhà ông Đào lên TV này..."

Toàn bộ tứ hợp viện quê nhà đều nghe thấy tiếng gào của mợ Trương, thấy hai vợ chồng ông Đào khóc lóc trên TV, mợ Trương cười nhạo: "Diễn xuất giỏi ghê, không kém gì phim nữ chính khổ vì tình mà tôi xem dạo gần đây. Bà ta diễn giỏi như vậy, sao không đi đóng phim!"

"Đúng là tạo nghiệt mà!" Có vài lão hàng xóm sống trong viện mơ hồ nhớ tới đứa trẻ mà hai vợ chồng họ Đào nhận nuôi: "Một đứa bé ngây thơ ngoan ngoãn bị hai vợ chồng bọn họ giày xéo thành cái dạng gì không biết. Trời đang mưa to lại bỏ đứa nhỏ lại cửa cô nhi viện, vậy mà còn mặt mũi lên TV nói ra chuyện này."

"Chắc thấy đứa nhỏ người ta bây giờ phát đạt rồi nên muốn nhận về chứ gì?"

"Làm gì có ai nhận về kiểu đó? Cái này mà là nhận con hả, là nhận kẻ thù thì có."

"Bà nội, bà không biết sao? Trên mạng có nói, cái này gọi là bắt cóc đạo đức, chắc chắn bọn họ muốn lợi dụng dư luận để ép Đào Mộ phụng dưỡng bọn họ, đúng là không biết xấu hổ."

"Đào Mộ?" Mợ Trương vểnh lỗ tai, đặc biệt mẫn cảm với cái tên này: "Là Đào Mộ sáng lập web Phi Tấn? Lúc trước không phải ông Đào nhận nuôi đứa con tên là Tiểu Bảo sao? Sao lại thành Đào Mộ rồi?"

"Tiểu Bảo là nhũ danh của đứa nhỏ thôi. Bình thường ít ai gọi." Có người nhớ rõ chuyện năm đó, thuận miệng giải thích: "Phải nói hai vợ chồng này đúng là làm bậy. Lúc trước nếu đối xử tốt với con nhà người ta một chút, nói không chừng lúc này đã được hưởng phúc rồi. Bây giờ khen ngược, dùng thủ đoạn như vậy ép con người ta, đứa nhỏ dù có bỏ tiền ra nhưng trong lòng cũng không vui."

Mợ Trương nhớ đến bộ dạng tàn nhẫn độc ác kia của Đào Mộ, tức khắc vui sướng khi người gặp họa: "Cũng không phải thứ tốt lành gì."

Rồi nói tiếp: "Nhưng nếu hai vợ chồng ông Đào muốn dùng dư luận ép Đào Mộ bỏ tiền phụng dưỡng bọn họ, vậy bọn họ tính sai rồi. Cái thằng đó âm hiểm tàn nhẫn, không chừng lại ra ý xấu gì đó, chắc chắn sẽ không để hai người này sống tốt."

Đám hàng xóm tò mò nhìn mợ Trương: "Bà quen Đào Mộ thế nào?"

Có người nhớ đến chuyện của ông Trương trước đó bị truyền thông đưa tin, tức khắc bừng tỉnh: "Ồ, cậu ấy là ân nhân cứu mạng của Hàm Nhã đúng không? Nhìn thế nào cũng là đứa nhỏ tốt bụng. Đâu có giống như bà nói, càng là người tốt thì càng mềm lòng, tôi thấy hơi lo rồi."

Chỉ có Trương Hàm Nhã ngồi trong một góc phòng khách cúi đầu, không rên một tiếng tự tính toán cho bản thân.

* * * * * *

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng mà trong con ngõ nhỏ cũ nối dài khắp các hướng ở Tây Thành Yến Kinh, bắt đầu ầm ĩ cả ngày.

Mọi người ra ngoài đi WC, quấn áo bông đi ra ngoài mua sữa đậu nành bánh quẩy, chạy xe đạp nhị bát đi làm, tiếng chuông đinh đinh keng keng vang lên, kèm theo tiếng la hét.

"Này, ông anh nhường đường chút."

"Nhường chút đi, để tôi đi trước, tôi đang vội đi làm!"

"Yo, anh bạn, ăn gì chưa?"

Trương Hàm Nhã canh ở nhà vệ sinh công cộng ở lối vào con hẻm, đợi gần nửa tiếng mới thấy vợ của Đào Hải Quốc khoan thai tới muộn.

Mắt Trương Hàm Nhã sáng lên, khuôn mặt bị đông lạnh đến đỏ bừng, vừa mở miệng liền phà ra khói trắng, cố ý giả vờ chào hỏi: "Dì Dương, dì cũng đến đi WC sao?"

Dương Thục Phân hơi kinh ngạc nhìn Trương Hàm Nhã đứng trước cửa WC. Con gái của ông Trương hôm nay bị gì vậy? Cái hũ nút bị tám gậy tre đánh cũng không thốt ra lời nào, nay lại chủ động chào hỏi.

(Chỉ muốn nói, đã thục rồi còn phân =.=)

Kỳ lạ.

"Nói nhảm, đã đến tận cửa WC, không đi WC chẳng lẽ đến hít mùi hả?" Dương Thục Phân hừ một tiếng, từ lâu bà đã ngứa mắt người nhà họ Trương, đặc biệt là cô cả và mợ của Trương Hàm Nhã, vừa gặp mặt là cấu véo nhau.

Oán hận hàng xóm chất chứa quá sâu, thế nên khi nhìn thấy Trương Hàm Nhã, Dương Thục Phân cũng không dùng ngữ điệu tốt gì.

Trương Hàm Nhã không thèm để ý, chỉ lo hỏi: "Dì Dương, con nghe nói nhà dì phát đạt, định mua chung cư xa hoa không ở đây nữa, phải không?"

Vẻ mặt Dương Thục Phân nhanh chóng hiện lên tia cảnh giác: "Cô nghe ai nói? Nói bậy bạ, hàng xóm ai mà không biết nhà chúng tôi thế nào? Còn nói mua chung cư xa hoa, nằm mơ à."

Nói xong, Dương Thục Phân không để ý đến Trương Hàm Nhã nữa, đi vào WC, giải quyết xong thì kéo quần chạy đi. Dáng vẻ vội vã kia như thể bị chó rượt sau mông vậy.

Trương Hàm Nhã đứng ở WC lạnh lẽo hơn nửa tiếng cũng không hỏi lời nào, run lẩy bẩy chạy về nhà. Lúc vào phòng thì bị mợ quở trách: "... Đi WC mà cũng hơn nửa tiếng, đến cơm cũng không nấu. Con gái lớn không lo làm việc, chỉ biết ra ngoài lười biếng. Sao không bị lạnh chết ở bên ngoài luôn đi."

Trương Đại Phú cau mày: "Được rồi, sáng sớm tinh mơ ồn ào cái gì? Người ta ăn ngũ cốc nguyên hạt thì sao bệnh được, cả đời người có bao nhiêu lần bị táo bón tiêu chảy chứ?"

"Chậc, toàn theo phe cháu ngoại gái. Thế nào, ông còn nghĩ ngày nào đó nó giàu có rồi thì sẽ nhớ đến người cậu là ông sao? Tôi phi, cái đồ sao chổi đó không liên lụy cả nhà mình là may lắm rồi..."

Bỗng nói tiếp: "Đúng rồi, cái tên Đào Mộ kia không phải là ân nhân cứu mạng sao? Người ta bây giờ tự mở công ty, coi như cũng là ông chủ lớn. Sao mày không thử đi nịnh bợ người ta đi, không chừng Đào Mộ thấy mày đáng thương, cho mày công việc nhẹ nhàng, cũng tốt hơn so với bưng mâm ở tiệm lẩu bây giờ?"

Mắt mẹ của Trương Hàm Nhã sáng lên, tức khắc nói: "Mợ con nói đúng, con đi tìm Đào Mộ. Không chừng cậu ta thấy con đáng thương, chịu giúp con thì sao."

So với mợ Trương, mẹ của Trương Hàm Nhã suy nghĩ nhiều hơn. Bà thấy con gái của mình không tồi, coi như có duyên với Đào Mộ, chủ động một chút nói không chừng có thể thành bạn gái của Đào Mộ, đến lúc đó nhà bọn họ sẽ phát đạt.

Trương Hàm Nhã không để ý đến mẹ, mắt điếc tai ngơ với lời kẹp dao giấu kiếm của mợ, cau mày hỏi: "Mợ, hôm qua mợ nói nhà dì Dương có tiền đúng không? Hôm nay con đi WC có gặp dì Dương, dì nói không có chuyện đó."

"Sao có thể, chính tai tao nghe được. Tối hôm kia, Đào Đại Bảo nhà bọn họ khóc lóc gây chuyện trong phòng, tao đến phòng ông Triệu, lúc ra ngoài thì thuận tiện đứng bên ngoài cửa sổ nhà bọn họ nghe thử, tuyệt đối nghe bà ta nói rõ ràng." Mợ của Trương Hàm Nhã không thấy xấu hổ về hành vi nghe lén của mình, còn lớn tiếng nói.

Trương Hàm Nhã không nói gì. Trương Đại Phú thấy Trương Hàm Nhã như đang suy nghĩ gì đó, nhịn không được hỏi: "Sao vậy? Trước giờ con thường không quan tâm những chuyện này, sao đột nhiên để ý đến nhà bọn họ vậy?"

"Không có gì, con chỉ hỏi cho có thôi." Chuyện của Đào Mộ đã công khai trên mạng, mọi người đều biết. Nhưng người nhà họ Trương hầu hết đều lớn tuổi, không biết sử dụng internet. Hơn nữa Đào Mộ là cái tên cấm kỵ ở nhà họ Trương, không ai nhắc tới, Trương Hàm Nhã cũng không dám nhắc tới, đành phải ấp úng cho qua.

Mợ Trương hừ lạnh một tiếng: "Ông suốt ngày chỉ biết ngâm mình trong sòng bạc, chuyện lớn như vậy mà cũng không biết..."

Nói xong, mợ Trương kể lại hai vợ chồng nhà họ Đào oán giận Đào Mộ trên TV: "Ông già họ Đào cũng coi như có mệnh, có thể may mắn nhận được đứa con nuôi như vậy. Nói không chừng lần này có thể cắt một miếng thịt trên người Đào Mộ."

Hơi dừng một chút, lại oán giận nói: "Đáng đời!"

So với lời oán giận của vợ, suy nghĩ của Trương Đại Phú khác hẳn. Đều là hàng xóm với nhau, hai vợ chồng nhà họ Đào là người thế nào, Trương Đại Phú tất nhiên biết, hoàn toàn không có khả năng được phỏng vấn trên TV.

Nghĩ đến lời vợ nói lúc nãy, nhà họ Đào sắp phát tài, ánh mắt Trương Đại Phú hơi lóe lên. Thầm nghĩ cái phát tài này tuyệt đối không phải là tiền lấy được từ chỗ Đào Mộ.

Tính cách Đào Mộ ra sao, Trương Đại Phú biết rõ hơn ai hết. Hai vợ chồng nhà họ Đào muốn dùng dư luận ép Đào Mộ, chỉ sợ trộm gà không được còn bị kiện tội bỏ rơi con. Nhưng mà hai vợ chồng kia lại rất chắc chắn mình nhất định sẽ phát tài — —

Chuyện này đã qua lâu như vậy, hai vợ chồng nhà họ Đào đột nhiên ngay lúc này nhắc đến chuyện cũ, không chừng là nhận tiền của người nào đó.

Trương Đại Phú bỗng nhiên đứng dậy, vọt vào trong phòng con trai bắt đầu lục tung lên. Mợ Trương tức muốn hộc máu hô lên: "Ông không ăn cơm mà lục kiếm gì đó? Tôi nói cho ông biết nhà hết tiền rồi, ông đừng có lúc nữa."

"Tôi không cần tiền!" Trương Đại Phú châu đầu hỏi mợ Trương: "Máy ghi âm của con trai đâu?"

Mợ Trương hỏi: "Ông muốn thứ đó làm gì?"

"Bà đừng có hỏi." Trương Đại Phú không kiên nhẫn nói: "Tóm lại bà tìm cho tôi, tôi có chuyện cần dùng."

Vào ban đêm, Trương Đại Phú mặc áo khoác quân đội rộng thình có may túi bỏ máy ghi âm vào đó, xách theo hai bình rượu trắng đi tìm Đào Hải Quốc.

°°°°°°°°°°

Lời editor: 2 ngày nữa là thi rồi mà bà cô méo cho đề ôn, trên lớp cũng không giảng bài, giờ không biết lấy gì để ôn luôn :)))

Đăng: 27/5/2023

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play