Chương 65
Edit + beta: Iris
"Đại ca!"
Khi hai chị em Thẩm Nghiên và Thẩm Dục tiến vào phòng của Thẩm Thần, Thẩm Thần đang dùng notebook xem video - - chính là video người nhà họ Thẩm đại náo tổng bộ web Phi Tấn.
Trong phòng rất yên tĩnh, không có một tiếng vang nào. Chỉ có giọng nói vừa sắc bén vừa khắc nghiệt của Thẩm Nghiên truyền ra từ laptop. Lỗ tai Thẩm Nghiên đỏ lên, càng căng thẳng ôm Thẩm Dục.
Thẩm Dục chớp chớp mắt, kêu lên lần nữa: "Đại ca."
Thẩm Thần phục hồi tinh thần, ngón trỏ thon dài nhấn tạm dừng.
"Anh rất tò mò." Thẩm Thần ngồi trên ghế xoay da phía sau bàn làm việc, ngón tay đan chéo nhau, trầm giọng hỏi: "Em rất chán ghét Đào Mộ?"
Thẩm Nghiên hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Là hắn chán ghét chúng ta trước. Tiểu Dục đối xử tốt với hắn như vậy, muốn làm bạn với hắn, cố tình hắn lại không biết điều. Loại người này chẳng lẽ không đáng ghét sao?"
"Ý của em là, em ở trước mặt công chúng chửi rủa làm khó dễ tổng tài của công ty truyền thông internet, ném hết tu dưỡng và tố chất ra sau đầu chỉ vì người này không biết điều, không làm bạn với em trai em?" Thẩm Thần nhướng mày, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm Thẩm Nghiên, như muốn xuyên qua người cô.
Thẩm Nghiên tức khắc im như ve sầu mùa đông.
Thẩm Thần nói tiếp: "Em phải thời thời khắc khắc nhớ rõ, em không chỉ là Thẩm Nghiên mà còn lại đại tiểu thư Thẩm gia. Mỗi một hành vi cử chỉ ở nơi công cộng của em đều đại biểu cho tập đoàn Thẩm thị, đừng để Thẩm gia hổ thẹn thay em."
Thẩm Nghiên cúi đầu không nói.
Thẩm Dục nuốt nước bọt, tiến lên một bước, cẩn thận giải thích: "Đại ca, anh đừng trách chị được không? Chị cũng là vì em."
"Cho nên Tiểu Dục em cũng cảm thấy, chỉ vì Đào Mộ không chịu làm bạn của em nên phải chịu đối xử như vậy?" Khi đối mặt với Thẩm Dục, Thẩm Thần dường như kiên nhẫn hơn rất nhiều. Giọng nói vốn nghiêm túc nặng nề cũng trở nên dịu dàng hơn.
"Em không có." Mặt Thẩm Dục đỏ lên, vừa hổ thẹn vừa sốt ruột biện giải: "Em không muốn làm vậy đâu. Em cũng không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra vậy nữa. Đại ca, em là thật lòng muốn làm bạn với Đào Mộ, nhưng cậu ấy không để ý đến em."
Khóe miệng Thẩm Thần cong lên rất nhỏ, dáng vẻ băng lãnh cũng trở nên nhu hòa hơn chút, hắn kiên nhẫn khuyên giải: "Đào Mộ khác với những người bạn trước kia của em. Đào Mộ là một thanh niên cực kỳ tài hoa tài tuấn. Hắn có sự nghiệp của mình, có công việc phải làm, nên hắn rất bận, cực kỳ bận. Giống như đại ca vậy, phải đặt nhiều tinh lực lên công ty nghiệp vụ. Nếu em yêu cầu hắn giống như những người bạn khác của em, phải chơi chung với em, tất nhiên em sẽ không được như ý muốn."
Thẩm Dục ngây thơ nghe xong mờ mịt luôn.
Thẩm Thần hơi mỉm cười. Từ rất lâu hắn đã phát hiện ra, em trai mình có một sức hấp dẫn không tầm thường với một vài nam sinh ưu tú. Cho nên hắn cũng rất thích nhìn thấy em trai mình kết bạn với những thanh niên tài tuấn đó, chỉ cần giao tình giữa bọn họ có lợi cho Thẩm thị sau này.
"Giống như đại ca ngày thường bận rộn công việc vậy. Chẳng lẽ em cũng đòi đại ca bồi em đi dạo phố, ra ngoài chơi sao? Nếu đại ca không đồng ý, em sẽ cho rằng đại ca không thích em, sẽ oán giận với người khác là đại ca không tốt sao?" Thẩm Thần nghiêm túc ân cần nói.
Thẩm Dục lập tức lắc đầu: "Không đâu, em biết đại ca làm việc vất vả, bình thường không chơi cùng em không phải vì không thích em, chỉ là do bận quá thôi."
"Không tồi." Thẩm Thần xoa đầu Thẩm Dục cổ vũ, dịu dàng khích lệ: "Tiểu Dục nói rất đúng, cho nên em xem, em muốn kết bạn với Đào Mộ, mà Đào Mộ lại là người giống như đại ca, so với bỏ thời gian ra chơi đùa, tụi anh càng nguyện ý dồn hết tinh lực vào công việc."
"Trước đó bởi vì em không khống chế được cảm xúc, gây ra rắc rối cho Đào Mộ và web Phi Tấn. Sau đó lại không màng đến cảm xúc của Đào Mộ, lỗ mãng hấp tấp chạy đến trước mặt hắn, kêu hắn tha thứ cho Diêu Văn Tiêu - đầu sỏ gây tội hại hắn thê thảm. Đại ca hỏi em, nếu đổi lại là em, tự dưng có một người không hiểu sao chướng mắt em, lại ỷ vào gia thế mà bắt nạt em, cuối cùng bị tụi anh phát hiện, trừng phạt hắn. Hắn lại chạy đến trước mặt em xin em tha thứ, em sẽ tha thứ cho hắn sao?"
"Em tha thứ nha!" Thẩm Dục gật đầu một cách rất chi là hợp lý, đặc biệt thiên chân nói: "Có cha mẹ đại ca và chị bảo vệ em, hắn chắc chắn sẽ không thật sự làm em bị thương. Nếu em đã không bị thương, mà hắn cũng đã xin lỗi, chỉ cần xin lỗi một cách chân thành thì tất nhiên em sẽ tha thứ rồi."
Thẩm Thần: "..."
Mặc dù mỗi lần lý luận với em trai đều khiến hắn không thể nào hiểu nổi mạch não của Thẩm Dục, Thẩm Thần vẫn hít sâu một hơi, kiên nhẫn hỏi: "Vậy nếu đối phương không phải thành tâm thành ý xin lỗi em thì sao?"
Thẩm Dục lập tức tịt não: "Nếu không thành tâm thì sao lại xin lỗi?"
Thẩm Thần: "..."
Thẩm Thần vô lực day day giữa mày: "Có lẽ đối phương chỉ ngại tình thế, sợ anh và ba ba báo thù cho em, làm tổn hại lợi ích của hắn nên mới không thể không xin lỗi, đợi qua chuyện này sẽ tiếp tục trả thù em thì sao."
"Em không sợ." Thẩm Dục chớp chớp mắt: "Đại ca và ba mẹ chị đều sẽ bảo vệ em."
Thẩm Thần: "..." Hắn quyết định từ bỏ vấn đề này.
"Nói tóm lại, bởi vì hành động của em và Thẩm Nghiên nên đã mang đến phiền toái cho Đào Mộ và web Phi Tấn. Đại ca hy vọng các em có thể chân thành xin lỗi hắn để hắn tha thứ, được không?"
Thẩm Dục không đợi Thẩm Thần nói hết câu đã lập tức gật đầu: "Em nguyện ý, em vẫn luôn muốn xin lỗi Đào Mộ, nhưng cậu ấy không chịu để ý tới em."
"Được, Tiểu Dục nhà chúng ta là đứa bé ngoan." Thẩm Thần xoa đầu Thẩm Dục cổ vũ.
Đến khi nói chuyện với Thẩm Nghiên, thái độ Thẩm Thần thô bạo hơn nhiều. Hắn kêu thư ký giao thẻ phụ của mình cho Thẩm Nghiên: "Đi xin lỗi Đào Mộ, thẻ phụ này của anh, em cứ quẹt."
"Đại ca!" Thẩm Nghiên nhíu mày: "Vì sao anh lại nhìn Đào Mộ với con mắt khác? Hắn chỉ là một cô nhi không cha không mẹ không người chống lưng mà thôi. Em là đại tiểu thư Thẩm gia, mắc gì phải xin lỗi hắn?"
"Dựa vào hắn tuổi còn nhỏ đã sáng lập web Phi Tấn, dựa vào hắn hiện tại là đối tác mà Lệ Khiếu Hằng nhận định." Ánh mắt Thẩm Thần lạnh lẽo nhìn em gái: "Anh rất coi trọng người này, nên không hy vọng Thẩm gia chúng ta sẽ trở mặt với Đào Mộ vì chút chuyện nhỏ như vậy, em tốt nhất đừng làm hỏng chuyện của anh."
"Không được! Em không đồng ý!" Giọng Thẩm Nghiên chói tai: "Đại ca anh kết bạn với ai cũng được, nhưng không được kết bạn với Đào Mộ."
Thẩm Thần hai mắt tối đi: "Em đang ra lệnh cho anh?"
Thẩm Nghiên đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng lắc đầu: "Không phải. Đại ca, em chỉ là --"
"Dường như em rất để ý người này?" Ngón tay thon dài thong thả gõ lên mặt bàn, Thẩm Thần như suy tư gì đó đánh giá em gái: "Vì sao?"
Thẩm Nghiên trong lòng cả kinh: "Làm gì có vì sao. Em chính là cảm thấy người này rất đáng ghét, hơn nữa không hiểu sao còn có thái độ căm thù Thẩm gia chúng ta. Lúc trước ở trấn H, Tiểu Dục khó lắm mới xin được Văn Thời Cận ký hợp đồng với hắn, hắn cư nhiên không đồng ý, uổng phí khổ tâm của Tiểu Dục. Sau đó chúng ta bồi Tiểu Dục đến Yến Kinh, thái độ hắn vẫn lạnh lẽo, hắn căn bản coi thường Thẩm gia chúng ta. Thẩm gia chúng ta cũng không cần phải gấp gáp đi nịnh bợ hắn."
"Em nói nghiêm trọng quá rồi." Thẩm Thần không đồng ý với cách nói của Thẩm Nghiên. Trong mắt hắn, Đào Mộ là một người khôn khéo hiếm có. Biết bản thân muốn gì, cũng biết nên đi theo hướng nào.
Loại người này tất nhiên ý chí rất bền vững, chắc chắn sẽ không thay đổi chỉ vì dăm ba câu của người khác, cũng không phải là hạng người hạ mình khuất phục với người khác.
Cậu không chịu đồng ý lời mời tham gia công ty điện ảnh Thẩm Dục của Thẩm Dục, cũng là nằm trong dự kiến của Thẩm Thần.
"Đừng nói nhảm nữa." Thẩm Thần nhìn thời gian, ra quyết định cuối cùng: "Đến đây xin lỗi đi?"
"Hả?" Hai chị em Thẩm Dục nhìn nhau, không hiểu Thẩm Thần có ý gì.
* * * * * *
7 giờ tối ở Ngự Thiện Phủ Thiên Thủy Các.
Đào Mộ đẩy cửa đi vào, phát hiện trong phòng được trang trí lịch sự tao nhã chỉ có một mình Thẩm Thần, một người khác là cô gái ngồi trong góc đánh đàn. Núi cao nước chảy, tiếng đàn ngân dài.
Thẩm Thần dừng động tác uống trà, đứng dậy, phong độ nhẹ nhàng cười nói: "Đào tổng, xin chào. Lần đầu tiên gặp ở trấn H, tôi đã nhìn ra Đào tổng không phải vật trong ao. Hôm nay gặp lại, Đào tổng quả nhiên bất phàm."
Đào Mộ sắc mặt trầm tĩnh, đi thẳng vào vấn đề: "Không biết Thẩm tiên sinh hẹn gặp mặt tôi là có gì chỉ bảo?"
Thẩm Thần nhoẻn miệng cười: "Đương nhiên là bồi tội với cậu."
Thẩm Thần nói, đẩy USB đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt Đào Mộ.
Đào Mộ sửng sốt.
Thẩm Thần dịu dàng cười nói: "Tôi biết Đào tổng bận rộn, chắc cũng không muốn gặp mặt em trai em gái hồ đồ kia của tôi. Nên tôi dứt khoát kêu bọn họ quay lại một đoạn VCR xin lỗi cậu. Cậu có thể phát đoạn VCR này lên web Phi Tấn, để các bạn mạng biết Thẩm gia xin lỗi rất chân thành. Đương nhiên nếu Đào tổng cho phép, tôi còn muốn lấy danh nghĩa tập đoàn Thẩm thị mở một cuộc họp báo, kêu Thẩm Nghiên và Thẩm Dục công khai tạ lỗi với cậu trước mặt phóng viên truyền thông."
Đào Mộ nhíu mày: "Cái đó thì không cần, Thẩm tiên sinh chỉ cần quản em trai em gái cho kỹ, đừng để bọn họ xuất hiện làm phiền tôi là được."
Thẩm Thần cười nói: "Tôi lại cảm thấy hẳn nên mở một cuộc họp báo. Dù sao cũng là em gái em trai tôi oán giận cậu trước mặt phóng viên nên mới khiến dân mạng sinh ra hiểu lầm, mang đến phiền toái lớn cho Đào tổng và web Phi Tấn. Bây giờ kêu bọn họ mở họp báo, đăng báo xin lỗi cũng là đúng tội."
"Không cần." Đào Mộ thờ ơ nói, nói thẳng: "Tôi cũng không phải người keo kiệt, chỉ cần em trai em gái anh không còn dây dưa với tôi, tôi cũng nguyện ý nước giết không phạm nước sông với Thẩm gia."
Thẩm Thần hơi mỉm cười, không chính diện trả lời Đào Mộ, chuyển đề tài nói: "Tập đoàn Thánh An là tập đoàn hàng đầu trong ngành mỹ thực Hỗ Thành. Người sáng lập tập đoàn Thánh An là Diêu lão gia tử, ba mươi năm trước từ Yến Kinh dời sang Hỗ Thành, nguyên nhân trong đó chắc Đào tổng cũng biết tường tận, tôi cũng không múa rìu qua mắt thợ. Hay là nói một chút chuyện thú vị sau khi Diêu lão tiên sinh đến Hỗ Thành đi."
Thẩm Thần nói xong cũng không khách sáo nữa, trực tiếp kể ra chuyện Diêu Thánh An đã làm sau khi đến Hỗ Thành, nào là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thành lập tập đoàn Thánh An. Trong đó có không ít lần Diêu lão tiên sinh đối phó với thương nghiệp cạnh tranh như thế nào.
"... Diêu Văn Tiêu là cháu trai mà Diêu lão gia tử thích nhất. Từ nhỏ đã được theo bên người lão gia tử, mưa dầm thầm đất, tính tình của hắn cũng được kế thừa từ Diêu lão gia tử." Tâm tính hạn hẹp, cố chấp đố kỵ, có thù tất báo. Đáng tiếc thủ đoạn lại kém gia gia hắn vạn dặm, thuộc về loại chí đua đòi lớn nhưng tài lại mọn.
"Nếu Đào tổng đã hạ quyết tâm muốn đối nghịch với tập đoàn Thánh An, cậu vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn." Thẩm Thần phí rất nhiều nước bọt mới kể rõ phong cách hành sự và thủ đoạn của Diêu Thánh An cho Đào Mộ.
Đào Mộ nín thở lắng nghe, cuối cùng hỏi: "Vì sao Thẩm tổng lại nói những thứ này với tôi?"
Thẩm Thần lại cười: "Tôi nói rồi, tôi muốn bồi tội thay em trai em gái, cũng muốn kết bạn với Đào tổng, bất luận là bồi tội hay là kết bạn, cũng cần phải thể hiện thành ý."
Đào Mộ trầm giọng hỏi lại: "Tập đoàn Thẩm thị cũng muốn đối phó tập đoàn Thánh An?"
Thẩm Thần lắc đầu, tiếc nuối nói: "Dù sao Thẩm gia và Diêu gia cũng là thế giao. Cho dù cá nhân tôi không thích phong cách hành sự của Diêu lão tiên sinh, cũng sẽ không làm ra chuyện phản bội đồng minh có ích. Tôi chỉ lo lắng Đào tổng tuổi trẻ khí thịnh, khăng khăng báo thù, ngược lại rơi vào kế của Diêu Thánh An."
Thẩm Thần hơi dừng lại một chút rồi cười nói: "Nhưng mà có lẽ tôi làm điều thừa rồi. Nói thế nào thì Đào tổng cũng là đối tác của Tư Bản Khiếu Hằng. Ai cũng biết kỹ năng giao dịch của Lệ Khiếu Hằng trên thị trường tài chính, có đối tác lợi hại như vậy, chỉ là một tập đoàn Thánh An chuyên về ăn uống tất nhiên không chơi lại."
"Thẩm tổng nghĩ nhiều rồi." Đào Mộ hơi rũ mắt, không nhanh không chậm nói: "Tập đoàn Thánh An là con quái vật khổng lồ. Tôi chỉ là một web Phi Tấn nho nhỏ, tất nhiên không dám lấy trứng chọi đá, chỉ cần chủ tịch Diêu không quá phận, tôi còn hy vọng có thể bắt tay giảng hòa với tập đoàn Thánh An."
Thẩm Thần nhướng mày, chợt cười nói: "Thật không ngờ Đào tổng tuổi còn trẻ đã hào phóng như vậy, tôi còn tưởng cậu nhất định sẽ không bỏ qua chuyện năm đó."
"Dù sao cũng là chuyện của mấy thập niên trước. Thời thế thay đổi, làm người phải nhìn về tương lai mới tốt." Đào Mộ không mặn không nhạt trả lời một câu.
Thẩm Thần cười khẽ. Hắn đương nhiên hiểu rõ, với tâm cơ lòng dạ của Đào Mộ, tuyệt đối sẽ không chỉ vì hai câu nói của hắn mà thành thật với nhau, huống chi làm sập tập đoàn Thánh An là loại chuyện lớn. Thẩm Thần không nóng vội, tục ngữ có câu gấp gáp sẽ không ăn được đậu hủ nóng. Hai hổ tranh chấp con mồi không được nóng nảy, hắn là một thợ săn ngồi xem hai hổ đấu nhau, tất nhiên có kiên nhẫn hơn nhiều.
Hắn không tin, cho dù bên Đào Mộ có yên lặng, thì một vị đương sự khác có tật giật mình sẽ không thờ ơ như vậy. Có ngây thơ không khi đã làm chuyện trái với lương tâm mà còn coi như không có chuyện gì xảy ra?
* * * * * *
Cùng thời gian Thẩm Thần mời Đào Mộ ăn cơm, Diêu Thánh An phong trần mệt mỏi đã bay tới Yến Kinh, đang ngồi trên sô pha trong phòng khách của cháu trai, chậm rãi lật xem tất cả tư liệu về Đào Mộ mà thám tử tư Diêu Văn Tiêu thuê tra ra được.
Khi lật đến trang Đào Mộ dùng cơm ở Tống Ký, nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, đồng tử Diêu Văn Tiêu co lại, những ký ức xa xưa bị giấu sâu trong trí nhớ đột nhiên xuất hiện trước mắt.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Từ cuộc nói chuyện của Thẩm Thần và Thẩm Dục, chúng ta rút ra được gì? :))) Đó là không nói chuyện với đứa tự cho là mình thánh thiện, mệt não vl.
Còn Thẩm Nghiên ghét Đào Mộ không phải do ngu ngốc hay gì, mà do chột dạ đó, tầm chục chương nữa chắc cũng biết được lý do rồi đó.
🍑🍑🍑🍑🍑
Chương 66
Edit + beta: Iris
Đào Mộ có cảm giác rất phức tạp đối với Thẩm Thần, hoặc là nói đối với đàn ông Thẩm gia. Kiếp trước, sau khi cậu trở về Thẩm gia, tất cả mọi người đều chán ghét cậu, bài xích cậu, dùng từ ngữ bén nhọn khắc nghiệt với cậu, dùng suy nghĩ ác ý nhất để phỏng đoán cậu. Chỉ có cha Thẩm và Thẩm Thần, một người thì coi thường cậu, một người coi như cậu không tồn tại, sau khi cậu bị giới giải trí phong sát thì cho phép cậu vào công ty, thậm chí còn cầm tay dạy cậu xào cổ như thế nào, đàm phán như thế nào, làm thế nào để phán đoán công ty đó có tiềm chất hay không, và làm thế nào nắm chắc thời cơ thu mua.
Mặc dù thái độ của Thẩm Thần với cậu vẫn lạnh nhạt như cũ, ngoại trừ trên công việc thì những lúc riêng tư không hề giao lưu với cậu chút nào, thậm chí Đào Mộ còn loáng thoáng cảm thấy Thẩm Thần đang xa cách và cảnh giác cậu. Nhưng so với những người ngốc nghếch bênh Thẩm Dục bài xích cậu, thái độ của Thẩm Thần đã xem như là tốt nhất trong Thẩm gia. Ít nhất còn xem cậu là người sống, ít nhất nguyện ý câu thông cùng cậu.
Mặc dù phạm vi nói chuyện của bọn họ chỉ toàn giới hạn trong công việc.
Sống lại một đời, mỗi khi Đào Mộ nhớ đến tao ngộ kiếp trước sau khi về Thẩm gia, ban đầu còn cảm thấy đau đến đứt ruột đứt gan, như thể trái tim bị đâm thành một lỗ rất lớn, máu chảy đầm đìa, không chạm vào cũng chảy máu. Nhưng sau khi được Lưu Diệu Mạnh Tề nhận nuôi, có cha và gia gia cho riêng mình, nhận được sổ hộ khẩu thuộc về mình, rồi khi nhớ lại chuyện ở Thẩm gia, những đau đớn tưởng chừng khắc cốt ghi tâm đó dường như đã giảm đi rất nhiều, cũng giúp cậu có thêm thời gian rảnh suy nghĩ những chi tiết bị che giấu dưới cảm xúc kịch liệt đó.
Giống như một con chó hoang bị nhân loại làm cho tổn thương, cho dù có gầy trơ xương, cho dù có thương tích đầy mình, thậm chí là sinh ra phản xạ sợ hãi cảnh giác có điều kiện khi nhìn thấy nhân loại, nhưng vào một ngày, nó cũng có đủ may mắn để được một chủ nhân lương thiện nhận nuôi, trị liệu cho nó, chữa bệnh cho nó, cho nó ăn ngon, thậm chí còn thường xuyên ôm nó âu yếm vuốt ve nó. Tình yêu ấm áp mãnh liệt đó sẽ chữa khỏi những ký ức khủng bố và đau xót được giấu sâu dưới đáy lòng, giúp nó lại lần nữa trở thành một con chó kiện toàn. Cho dù sau này có nhớ lại những ký ức đáng sợ, sống lưu lạc không có chỗ đặt chân lần nữa, thì đó cũng chỉ là ký ức mà thôi, cùng với cảm kích đối với hiện tại.
Những đau đớn và bóng ma vốn tưởng rằng sẽ quấn quanh nó cả đời, cuối cùng cũng không thể chạm vào nó một lần nào nữa.
Tình huống của Đào Mộ cũng vậy. Thế nên cậu có người nhà và bạn bè cho riêng mình, mà những người này sẽ không bị ánh sáng của Thẩm Dục ảnh hưởng, sẽ không tự dưng chán ghét cậu, cảm thấy cậu không lương thiện, cũng sẽ không dùng ác ngữ đâm sau lưng cậu, cuối cùng Đào Mộ cũng đã có một khu vực an toàn cho bản thân.
Lại lần nữa nhớ lại chuyện kiếp trước, Đào Mộ ngạc nhiên phát hiện một chi tiết - - đó là khi mỗi lần cậu nhằm vào Thẩm Dục, đều sẽ gặp trúng người nhà họ Thẩm và những kẻ ái mộ Thẩm Dục; Ngoài ra, mỗi khi Đào Mộ biểu hiện càng tốt, chẳng hạn như khi cậu mang vốn vào, phòng bán vé phá vỡ kỷ lục, đảm nhiệm nhà đầu tư giám chế phim truyền hình ratings siêu cao, lấy được hạng mục lớn giúp tập đoàn Thẩm thị, hoặc là thành công giúp tập đoàn thu mua xí nghiệp có tiềm năng phát triển cực lớn, khi được thế giao của Thẩm gia và tập đoàn khác nhìn bằng con mắt khác, thì không hiểu sao đủ loại gièm pha của cậu luôn bị phơi ra, đương nhiên những việc này đều có dấu chân của những kẻ ái mộ Thẩm Dục. Vì vậy lực chú ý của Đào Mộ sẽ chuyển từ công việc sang mối hận cũ với Thẩm Dục và những kẻ ái mộ hắn. Khiến các cổ đông vốn đã nhìn cậu bằng ánh mắt khác, hận sắt không thành thép, bùn nhão không trét được tường.
Tựa như một nhà lữ hành giãy giụa bò ra khỏi vũng bùn, mỗi khi cố hết sức bò được lên trên, luôn sẽ bị người kéo xuống vũng bùn một lần nữa. Tựa như một vòng luân hồi vĩnh cửu của hy vọng không thể với tới, đến chết mới thôi.
Kiếp trước, Đào Mộ vẫn luôn cho rằng những việc này đều là Thẩm Dục ở đằng sau quấy phá, nhưng kiếp này, sau khi hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của ánh sáng cốt truyện, suy nghĩ lại lần nữa thì phát hiện chỗ vi diệu trong đó.
Ít nhất với hiểu biết của cậu về Thẩm Dục, một tên ngốc bạch ngọt ngu xuẩn căn bản không có lòng dạ và tâm cơ như vậy. Cho nên Đào Mộ lại suy đoán những việc này đều là những kẻ ái mộ Thẩm Dục tự chủ trương, muốn áp chế cậu, tránh sự tồn tại của cậu làm Thẩm Dục tổn thương. Nhưng mà vào những năm cuối cùng ở kiếp trước, chính là những năm mà Đào Mộ bị người liên thủ phong sát phải cút khỏi giới giải trí, lại được Thẩm Thần gọi vào công ty hỗ trợ. Vì để thích ứng với bầu không khí làm việc cường độ cao trong tập đoàn, Đào Mộ căn bản không rảnh phân tâm. Cậu đem toàn bộ tinh lực vào trong công tác, khi có hạng mục sẽ thường xuyên tăng ca mấy tháng liên tiếp, sợ sự ngu ngốc của mình sẽ làm ảnh hưởng đến tiến triển hạng mục. Đến cuối cùng đại công cáo thành, cậu nâng thành quả vất vả mấy tháng liền đưa cho Thẩm Thần như hiến vật quý, chỉ đổi được một câu khích lệ "làm không tệ" của hắn.
Nếu căn bản không có tinh lực nghĩ đến Thẩm Dục thì làm sao tạo thành uy hiếp thương tổn được? Nếu không có xung đột, những kẻ ái mộ Thẩm Dục không hiểu sao lại rảnh rỗi phản kích cậu, chỉ cần liên tưởng đến thời gian bọn họ phản kích là lập tức hiểu ngay.
Có lẽ là người không ưa cậu nhất trong Thẩm gia, không muốn cậu cá mặn xoay người, không phải là mẹ Thẩm hay Thẩm Nghiên không hiểu sao lại chán ghét cậu, càng không phải là những kẻ ái mộ Thẩm Dục, mà là người anh trai Thẩm Thần từ đầu đến cuối không thể hiện ra bất cứ cảm xúc chán ghét nào, thậm chí còn cầm tay dạy cậu kinh doanh kia.
Còn về nguyên nhân, sống lại một đời, không còn bị ánh sáng cốt truyện ảnh hưởng, Đào Mộ cuối cùng cũng tỉnh táo rời khỏi vũng bùn.
-- Đó chính là mỗi khi Thẩm Nghiên nhằm vào cậu, như thể sợ người khác không nghe thấy, lớn tiếng ồn ào nói "Mày cố gắng như vậy, gấp gáp như vậy, có phải vì trở về tranh gia sản cùng đại ca hay không", cùng với cha Thẩm mẹ Thẩm hận sắt không thành thép, luôn miệng nói "vì sao con không thể ngây thơ hồn nhiên, không có lòng dạ, đối đãi chân thành như Dục Dục vậy hả, đừng có lúc nào cũng tranh với giành".
Vô luận kiếp trước, những người nhà họ Thẩm là thật sự chán ghét cậu hay cố ý nhắc nhở cậu. Đào Mộ nghĩ đến mỗi khi Thẩm Thần khích lệ cậu, luôn là mặt vô cảm mà cảm thán một câu "Không hổ là đệ đệ ruột của anh, quả nhiên rất giống anh". Kiếp trước mỗi khi nghe thấy câu này, cho dù có khổ bao nhiêu mệt bao nhiêu, cậu đều cảm thấy khó khăn của mình rất đáng giá, ít nhất có được sự công nhận của đại ca. Nhưng kiếp này, Đào Mộ nhớ lại mỗi khi Thẩm Thần nói ra những lời này có mang ý vị sâu xa, luôn cảm thấy sởn tóc gáy.
-- Không hổ là đệ đệ của anh, quả nhiên rất giống anh. Cho nên em càng ưu tú, anh càng không yên tâm. Cho nên phải chèn ép em, thậm chí đặt bên cạnh để giám sát mọi lúc mọi nơi, quyết không để em tự do phát triển, thoát khỏi khống chế của anh, tạo thành uy hiếp với quyền kế thừa của anh.
Kỳ thật ý Thẩm Thần muốn biểu đạt là ý này đi?
Kiếp trước tôi bị người bên gối phản bội, có phải cũng do đại ca anh làm hay không? Cuối cùng khi tôi nhảy lầu tự sát ở hôn lễ của Thẩm Dục, có phải anh cảm thấy rất hài lòng, từ đây có thể kê cao gối mà ngủ không?
Đào Mộ thần sắc hoảng hốt nhìn Thẩm Thần, cậu một bên mặt sáng tối hòa lẫn vào nhau, đôi mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt hếch lên, khi cụp mắt xuống càng lộ rõ vẻ nghiêm nghị thanh lãnh kiệt ngạo. Trong cơn hoảng hốt, Thẩm Thần ngồi đối diện cậu cũng lộ ra vẻ mặt tương tự như vậy.
Khi trợ lý Thẩm Thần gõ cửa tiến vào, không khỏi bị thần sắc hai người như hai tấm gương phản chiếu nhau làm cho sợ. Nhanh chóng hồi phục tinh thần, đi đến bên cạnh Thẩm Thần thì thầm vài câu.
Thẩm Thần vẫy vẫy tay, trợ lý thân tín yên lặng rời đi. Đúng lúc phục vụ mang đồ ăn vào, Đào Mộ mắt lạnh nhìn trên bàn toàn đồ ăn yêu thích của mình, bất giác thầm cười nhạo.
Tên Thẩm Thần này, chính là người có bản lĩnh. Mặc dù xưa nay hắn đều lạnh mặt không thể hiện cảm xúc, thậm chí chưa từng nói câu buồn nôn nào với người khác. Nhưng nếu hắn có tâm, hắn vẫn sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác được hắn coi trọng, hắn sẽ để thủ hạ đi điều tra quá khứ và sở thích của người ta, sau đó trong lúc lơ đãng tiết lộ một chút, sẽ khiến người ta có cảm giác kinh sợ khi được đế vương cao cao tại thượng quan tâm.
(Ủa, cách này y chang cách mà Mạnh Tề chỉ Mộ nè :))) sao Mộ bị dìm te tua vậy)
Giống như kiếp trước, Đào Mộ đi công tác cùng Thẩm Thần, khi ra ngoài ăn cơm, Thẩm Thần nhìn menu, sẽ không chút do dự mà chọn món Đào Mộ thích ăn. Đương nhiên Thẩm Thần chưa bao giờ giải thích với Đào Mộ vì sao lại chọn món đó, chỉ là khi ăn cơm sẽ không chạm vào những món đó, sau đó Đào Mộ sẽ tự mình đa tình cho rằng Thẩm Thần gọi riêng cho cậu. Trong lòng cậu sẽ tự mình đa tình rằng "đại ca tuy lạnh nhạt nhưng vẫn rất để ý mình, chỉ là trời sinh không thích thể hiện ra ngoài".
Huống chi kiếp trước Thẩm Thần không chỉ có thói quen gọi món ăn như vậy, lúc Đào Mộ tăng ca đẩy nhanh hạng mục, vì mệt nhọc quá độ mà phát sốt, Thẩm Thần sẽ thức trắng đêm canh bên cạnh cậu, chăm sóc cậu. Khi cậu công tác bận rộn quên cả ăn, Thẩm Thần sẽ kêu trợ lý thân tín đưa cơm hộp cho cậu. Khi cậu và Thẩm Dục cùng tổ chức sinh nhật, người nhà họ Thẩm đều bận rộn chuẩn bị một sinh nhật long trọng kinh hỉ cho Thẩm Dục, chỉ có Thẩm Thần là nhớ đưa thiệp chúc mừng sinh nhật viết tay cho cậu, sau đó đưa một đống sách vở cho cậu -- nội dung sách từ đề cao kỹ năng diễn xuất đến tác phẩm quản lý kinh tế vĩ đại, còn Thẩm Dục là siêu xe Ferrari mỗi năm như một, ngay cả thương hiệu cũng không thay đổi, đều là mẫu mới nhất của năm đó.
Thế nên lúc đó Đào Mộ vẫn luôn nghĩ rằng mình là đặc biệt trong lòng Thẩm Thần.
Sau đó, kẻ sĩ chết vì ảo tưởng của mình.
Kiếp trước Đào Mộ thật sự đã chết, cho đến chết cũng chưa từng nghi ngờ anh trai tốt đã cầm tay dạy dỗ cậu.
Cũng đúng, khi tất cả mọi người bên cạnh cậu đều bài xích chán ghét cậu, chỉ có một người nguyện ý đưa tay kéo cậu dậy, cho dù lúc nào cũng tỏ ra lạnh nhạt không thân thiện, nhưng vì cái dốc lòng dạy dỗ của người đó thì làm sao cậu có thể nghi ngờ người đó có ý đồ gây rối được?
Người chết đuối chỉ lo lắng nước biển sẽ dìm chết mình, chẳng lẽ còn nghi ngờ khúc gỗ trôi mình đang ôm chặt có thể đánh chết mình sao?
Sẽ không nghi ngờ. Thế nên kiếp trước Đào Mộ mới chưa từng nghi ngờ Thẩm Thần, cũng chưa từng đi kiểm chứng thử. Kiếp này, mặc dù Đào Mộ có hoài nghi nhưng không thể nào kiểm chứng được. Cậu cũng không muốn chỉ dựa vào nghi ngờ mà đã phỏng đoán ác ý người duy nhất ở Thẩm gia đối xử tốt với mình, dù sao kiếp này cậu cũng sẽ không trở về Thẩm gia, càng không có xung đột lợi ích với Thẩm Thần.
Sau này hai người bọn họ, một người ở Yến Kinh, một người ở Hỗ Thành, không có cơ hội gặp mặt, những chuyện kiếp trước cứ vậy mà trôi qua thôi.
Thẩm Thần thờ ơ lạnh nhạt, thấy Đào Mộ thần sắc bỗng trở nên ảm đạm sau khi nhìn thấy bàn đồ ăn, dịu dàng dò hỏi: "Sao vậy, mấy món này không hợp khẩu vị Đào tổng sao? Nếu không chúng ta chọn món khác?"
"Không cần." Đào Mộ tỉnh táo lại: "Mấy món này rất ngon, Thẩm tổng mời dùng."
Sống lại một đời, Đào Mộ và người nhà họ Thẩm nói chuyện không hợp nhau, nói nửa câu cũng ngại nhiều. Nhưng thấy Thẩm Thần có thể kể lại cặn kẽ quá khứ của Diêu Thánh An và tập đoàn Thánh An trên bàn ăn, Đào Mộ kiên nhẫn ăn hết bữa ăn này, không thể nói đây là bữa ăn bồi tội được, mà là bữa ăn cho người có thiện ý.
Sau khi ăn xong, Thẩm Thần xuất phát từ lễ nghĩa, muốn đưa Đào Mộ về trường học. Sau khi bị Đào Mộ uyển chuyển từ chối, cũng không kì kèo, lái xe về thẳng khách sạn.
Cha Thẩm đã đợi Thẩm Thần trong phòng từ lâu.
Thấy Thẩm Thần về, chậm rãi hỏi: "Con và thằng nhóc họ Đào đã gặp nhau?"
Thẩm Thần gật đầu, cởi áo khoác treo lên mắc áo, ngón tay thon dài cởi cà vạt xuống: "Là một người trẻ tuổi rất thú vị, trợ lý của con còn nói chúng con rất giống nhau."
Cha Thẩm không để ý lắm, phụ họa một câu, chỉ sợ hắn còn không thèm quan tâm mình đang nói gì nữa, chỉ nhìn con trai lớn, muốn nói lại thôi.
Thẩm Thần khẽ nhíu mày, không cần cha Thẩm mở miệng cũng hiểu: "Gia gia của Diêu gia đến tìm phụ thân?"
Cha Thẩm gật đầu liên tục, nói: "Phụ thân cảm thấy, dù sao Diêu gia và Thẩm gia cũng có giao tình mấy thế hệ. Con cũng đã nói, sau lưng Đào Mộ có Lệ Khiếu Hằng, quan hệ giữa hắn và tập đoàn Lạc thị cũng không tồi. Tập đoàn Lạc thị vừa lấy được miếng đất khu mới ở Phổ Đông Hỗ Thành, rõ ràng là muốn tiến vào ngành bất động sản Hỗ Thành. Nếu chúng ta thật sự giúp đỡ Đào Mộ đánh cho tập đoàn Thánh An sụp đổ, vậy có khi nào sẽ biến thành đuổi hổ nuốt sói hay không?"
Thẩm Thần cong cong khóe miệng. Phụ thân quả nhiên già rồi.
°°°°°°°°°°
Đăng: 17/4/2023