Chương 63
Edit + beta: Iris
"Mộ ca, anh thật quá đáng! Chuyện lớn như vậy mà không nhắc em một tiếng, chúng em cũng muốn uống rượu mừng của anh mà - -"
Tiểu Béo còn chưa dứt lời, cái đầu tròn vo đã bị Đào Mộ cốc một cái, lập tức che trán sửa miệng: "Ý em là, chúng em cũng muốn tận mắt nhìn thấy Mộ ca dâng rượu nhận cha nhận gia gia."
"Bây giờ thấy rồi đó." Đào Mộ nhìn thằng bạn nối khó lén cười hề hề, bất đắc dĩ giải thích: "Trước đó tớ có chút choáng váng, nên không nhớ là phải thông báo với mọi người." Hơn nữa loại chuyện này cũng không có cách nào thông báo, chẳng lẽ muốn cậu phát thiệp như thiệp cưới bảo là cậu muốn nhận cha? Cứ cảm thấy quái quái.
Đại Mao đang rất cảm khái câu vai Đào Mộ: "Em biết, chúng em không trách anh."
Hai người bọn họ từ nhỏ đã chơi cùng Đào Mộ, đương nhiên biết mặc dù ngoài mặt Đào Mộ không nói nhưng vẫn luôn rất hâm mộ người có cả cha lẫn mẹ, nên cũng biết chuyện này làm cậu choáng váng cỡ nào. Đào Mộ không thể nào cố ý không nói với bọn họ, chắc là vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, mặc dù có là Mộ ca bát diện linh lung trường tụ thiện vũ* cũng khó tránh khỏi lơ là.
*Bát diện linh lung trường tụ thiện vũ (八面玲珑长袖善舞) có nghĩa là mọi thứ có thể dễ dàng thành công nếu có thứ gì đó để dựa vào. Dùng để miêu tả người có của cải và quyền lực, giỏi mưu mẹo, giỏi kiếm tiền và giỏi kết giao.
"Đúng rồi, lúc truyền thông phỏng vấn Thẩm Dục, hắn khóc lóc nói anh lãnh khốc vô tình không trọng nghĩa, chị của Thẩm Dục còn mắng nhân viên web Phi Tấn bạo lực đuổi người đi, anh tính làm sao?" Đại Mao an ủi Đào Mộ hai câu thì nhắc tới chuyện chính: "Bây giờ fans Thẩm Dục đều đang mắng anh vong ân phụ nghĩa. Đặc biệt là fans của cả hai người, thái độ đặc biệt kịch liệt."
Tiểu Béo cau mày, một lời khó nói hết, nói: "Thật không nghĩ tới Thẩm Dục lại là loại người này. Lúc ở trấn H, em cảm thấy hắn khá tốt. Trong nhà có bối cảnh lớn nhưng tính tình lại rất tốt, không làm giá chút nào, có thể cười hi hi chơi chung với diễn viên quần chúng, còn thường xuyên mời đoàn phim ăn ngon, sao bây giờ lại biến thành như vậy?"
Từ tiểu vương tử thiên chân không hiểu thế sự biến thành mắc bệnh vương tử đã không hiểu đạo lý đối nhân xử thế còn gây rắc rối cho người khác. Chênh lệch quá lớn khiến cho Tiểu Béo — fan qua đường của Thẩm Dục có chút chịu không nổi.
Đặc biệt người mà Thẩm Dục gây rắc rối còn là Mộ ca nhà bọn họ, nếu không phải cố kỵ mọi người vẫn tình cảm quen biết, Tiểu Béo thật muốn chuyển từ fan sang anti.
Nhưng Đào Mộ thì không quan tâm lắm: "Không cần phải để ý đến hắn. Web Phi Tấn sẽ tự ứng phó."
Đào Mộ cố ý để web Phi Tấn ém lại, không đáp trả. Cậu muốn để sự kiện này lên men, đợi lên men đến mức toàn mạng đều biết, tất cả mọi người đều sinh ra cảm xúc mặt trái với cậu và web Phi Tấn rồi lấy ra chứng cứ, đảo ngược tình huống — — muốn xào nhiệt độ đúng không, muốn mượn dư luận internet đè ép người đúng không, cậu trọng sinh về từ mười năm trước, còn từng bị toàn mạng bôi đen, chẳng lẽ còn sợ chút thủ đoạn vụng về này sao?
Đào Mộ đợi hết một tuần, đến khi các internet xã hội, kinh tế tài chính và khoa học kỹ thuật cũng bắt đầu tham thảo chuyện này, thì một đoạn video được đăng tải lên mạng bởi một số nhân viên lén quay lại bằng smartphone, sự thật của sự việc ngay lập tức được hé lộ.
Tất cả những dân mạng tin lời chị em Thẩm gia, hơn nữa còn công kích Đào Mộ và web Phi Tấn ở khắp các trang mạng lập tức bạo nộ, bọn họ cảm thấy mình bị lợi dụng, bị chị em Thẩm gia sử dụng như một con dao. Bọn họ thẹn quá hóa giận, lập tức quên mất lúc trước mình đã dùng những ngôn ngữ ác độc mắng Đào Mộ và web Phi Tấn thế nào, đổ hết mọi sai lầm lên người chị em Thẩm gia.
"Đều là bọn họ sai, dám lợi dụng sự tín nhiệm của dân mạng, quá ghê tởm."
"Rõ ràng là do bọn họ chạy đến web Phi Tấn gây rối vô cớ, bây giờ lại trả đũa. Uổng cho tôi trước kia là fans Thẩm Dục, cảm thấy Thẩm Nghiên thân là đại tiểu thư của tập đoàn Thẩm thị, chắc chắn sẽ không nói dối. Bây giờ ngẫm lại, tôi vẫn còn ngây thơ quá."
"Thẩm gia có thể dạy ra đôi chị em miệng đầy lời nói dối, chắc chắn cũng chẳng ra gì!"
Những fans vẫn luôn nói giúp Đào Mộ và web Phi Tấn thì vui mừng phấn khởi. Trước kia Đào Mộ và web Phi Tấn im thinh mặc người ta chửi rủa, lúc bọn họ biện giải cũng cảm thấy có chút chột dạ. Bây giờ thì khỏe rồi, xem đám antifan kia còn nói được gì nữa.
"Tôi đã nói mà, Mộ Mộ nhà chúng tôi không phải loại người bạo lực thiếu lễ phép."
"Bản thân web Phi Tấn là công ty truyền thông internet, nhất định đặc biệt chú trọng hình tượng công ty. Nếu thật sự như đại tiểu thư Thẩm gia nói, bọn họ chỉ muốn tìm Tiểu Đào tổng tâm sự, chưa làm cái gì cả thì sao web Phi Tấn lại báo cảnh sát đuổi người đi? Hơn nữa cảnh sát còn phối hợp đuổi người ra ngoài? Bây giờ ngìn lại, người nhà họ Thẩm và họ Diêu kia vừa vào cửa đã bắt đầu mắng chửi người, vô cớ gây rối làm trễ việc của người ta, không báo cảnh sát thì làm gì? Chẳng lẽ để mặc bọn họ la lối khóc lóc lăn lộn trong công ty? Bọn họ muốn hát tuồng nhưng web Phi Tấn không phải là sân khấu nhá!"
"Trước đó còn có người hoài nghi độ đáng tin cậy của cảnh sát, cảm thấy cảnh sát và web Phi Tấn liên thủ bắt nạt người khác, bây giờ nhìn lại xem mắt có đau không? Chị em Thẩm gia cao quý ưu nhã giáo dưỡng tốt đẹp nhà mấy người đã làm trái với điều lệ trị an rồi đấy. Web Phi Tấn người ta chỉ là báo cảnh sát, khách khí mời những người đó ra ngoài thôi, hàm dưỡng có đủ. Đổi lại là tôi, ai dám làm ầm ĩ trong tiệm nhà tôi, tôi mà không đánh cho cút đi thì tôi đổi họ nha!"
"Đúng là mất hình tượng. Không ngờ con cháu hào môn cũng có bộ dạng như người đàn bà đanh đá như vậy."
Các fan của Thẩm Dục vốn còn đang nhảy nhót khắp nơi nghi ngờ Đào Mộ vong ân phụ nghĩa có lỗi với Thẩm Dục, lập tức luống cuống. Cả đám như nàng Tường Lâm* túm lấy các dân mạng không ngừng giải thích — —
*Nàng Tường Lâm là một nhân vật trong truyện ngắn "Phúc" của Lỗ Tấn. Nàng đã trải qua hai lần mất chồng, một lần mất con và chết thảm thương dưới sự tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần trong không khí tưng bừng rộn rã của ngày Tết
"Tiểu vương tử nhà chúng tôi không phải loại càn quấy không nói đạo lý. Chỉ là cậu ấy quá mềm lòng, quá lương thiện. Lúc trước Diêu Văn Tiêu mua truyền thông bôi đen Đào Mộ, tiểu vương tử của chúng tôi là người đầu tiên đứng ra nói chuyện giúp Đào Mộ. Bây giờ chắc chắn là do cảm thấy Diêu Văn Tiêu đáng thương. Dù sao cũng là bạn từ nhỏ đến lớn, bây giờ gặp nạn, Thẩm Dục thân là bạn bè nên hỗ trợ cầu tình không được sao?"
"Từ đầu tới cuối Thẩm Dục chưa từng nói lời quá khích không phải sao? Cậu ấy chỉ oán giận với truyền thông là Đào Mộ không đồng ý lời cầu tình của cậu ấy khiến cậu ấy thất vọng thôi mà, cảm xúc này rất bình thường mà? Mấy người mong chờ việc gì đó nhưng lại không hoàn thành được, chẳng lẽ còn không cho người ta thất vọng chút sao?"
"Tôi thấy Thẩm Dục là người thật tình đối xử chân thành với người khác. Bất kể người khác nghĩ thế nào, dù sao nếu tôi mà có một người bạn như vậy, vào thời điểm tôi khốn đốn là người đầu tiên đứng ra bênh vực tôi, cho dù không có năng lực giải quyết giúp tôi nhưng vẫn cố hết sức nghĩ cách, thậm chí bỏ đi tự tôn để cầu người khác, tôi cảm động muốn điên luôn rồi có được không?"
"Fans Thẩm Dục mấy người đúng là trung thành với thần tượng, cảm thấy mình đặc biệt tốt đẹp, tự mình làm mình cảm động đúng không? Tôi hỏi chút Thẩm Dục nhà mấy người đã trả giá cái gì chưa? Diêu Văn Tiêu làm chuyện xấu xa như thế, nếu Thẩm Dục thật sự xem Đào Mộ là bạn thì đã không chạy đến trước mặt cậu ấy cầu tình cho Diêu Văn Tiêu, lại càng không nên ở thời điểm như này oán giận với truyền thông khiến Đào Mộ gặp rắc rối lớn. Tôi hỏi chút, Diêu Văn Tiêu âm thầm xui khiến nhiều phương tiện truyền thông liên thủ bôi đen Đào Mộ, khiến Đào Mộ không rõ vì sao lại bị các dân mạng mắng suốt mấy ngày, bạn bè thân thích bên cạnh cũng bị đem ra công kích, ngay cả thí sinh của cuộc thi bình chọn hoa khôi giáo thảo quốc dân cũng bị liên lụy không thể không rời cuộc thi, web Phi Tấn tổn thất mấy ngàn vạn, chuyện lớn như vậy mà Thẩm Dục lại cho rằng chỉ cần hắn xin lỗi thay Diêu Văn Tiêu là có thể cho qua? Đ*t con mẹ nó, Thẩm Dục nhà mấy người là hoàng đế hả, miệng vàng lời ngọc, một chữ giá ngàn vàng hả? Chỉ tùy tiện nói một câu xin lỗi là có thể triệt tiêu mấy ngàn vạn của người ta, đã vậy còn bị nhiều người chửi rủa nhục mạ như vậy?"
"Đã vậy mà còn có người nói thích có người bạn như Thẩm Dục. Tôi đây chỉ muốn thắp hương bái Phật cầu cho người đó nhanh chóng tìm được một người bạn như vậy. Ở thời điểm mình bị tổn thương thì không biết an ủi, chỉ biết tạo thêm rắc rối, gây thù chuốc oán khắp nơi, thời điểm mình khó khăn lắm mới chiếm được thế thương phong thì lại chạy đến trước mặt mình cầu tình cho kẻ địch, mình không đồng ý lời cầu tình thì chạy đi khóc lóc kể lể khắp nơi, như thể mình rất có lỗi với hắn vậy. Đào Mộ nhà chúng tôi không có tấm lòng bao la như vậy, không kết nổi loại bạn này."
"Chỉ là nói miệng mà thôi, tôi thấy Thẩm Dục căn bản không xem Đào Mộ là bạn mà? Lúc trước Đào Mộ bị bôi đen, hắn đứng ra nói mấy lời kia, chút tác dụng cũng không có, ngược lại còn khiến fans của Vương Bác Viễn và Nghiêm Thịnh sinh ra phản cảm với Đào Mộ. Thật ra Đào Mộ có quan hệ gì với hai ảnh đế kia đâu a? Còn không phải bị Thẩm Dục chọc trúng sao? Đào Mộ có chính miệng nói kỹ năng diễn xuất của cậu ấy tốt hơn Nghiêm Thịnh và Vương Bác Viễn chưa? Không có đúng không? Vốn dĩ đã bị toàn mạng mắng cho sứt đầu mẻ trán, Thẩm Dục còn chọc trúng phiền phức như vậy, không phải là hai mặt thụ địch thì là gì? Khó khăn lắm web Phi Tấn và Dạ Sắc mới bắt được nhược điểm của Diêu Văn Tiêu và mười mấy phương tiện truyền thông kia rồi kiện lên tòa án, mắt thấy sắp trời quang mây tạnh thì hắn lại chạy đi cầu tình cho Diêu Văn Tiêu. Đào Mộ không đồng ý thì quậy lớn chuyện, khiến mọi người diss Đào Mộ. Biểu sao Thẩm Dục luôn oán giận với fans của hắn là Đào Mộ lạnh lùng không xem hắn là bạn bè, cái này nếu tôi là Đào Mộ thì tôi cũng sẽ không thừa nhận là tôi có loại bạn này, cái này giống bạn chỗ nào? Rõ ràng là nội gián đâm sau lưng thì có á. Theo tôi thấy, Thẩm Dục và Diêu Văn Tiêu mới là tình anh em sắt thép, còn với Đào Mộ chỉ là tình anh em plastic nhỉ?"
"Lầu trên nói những lời này làm tôi đột nhiên nhớ ra, cái câu tình anh em plastic cũng là do Đào Mộ nói ra. Cậu xem, có phải lúc cậu ấy phát minh ra từ này là đang nghĩ đến cậu ấy và Thẩm Dục hay không?"
"Tôi thấy lầu trên phân tích đúng lắm. Quan hệ giữa Thẩm Dục và Đào Mộ căn bản không phải bạn bè. Với lại lúc trước cũng có đại lão nào đó phân tích Diêu Văn Tiêu và Thẩm Dục liên thủ nhằm vào Đào Mộ mà nhỉ? Lúc trước tôi còn không tin, bây giờ thấy phản ứng của Thẩm Dục, không chừng hai bọn họ đúng thật là như vậy. Nếu không thì sao Thẩm Dục lại hận Đào Mộ đến vậy?"
"Lầu trên 1"
"Lầu trên trên 1"
"Tán thành!"
"Rầm" một tiếng lớn, Diêu Văn Tiêu bạo nộ quăng laptop vào tường. Laptop mỏng manh lập tức gãy thành hai phần, còn có vụn mảnh nhỏ rơi vãi khắp nơi.
Diêu Văn Tiêu hối hận nhìn Thẩm Dục bị hành động của mình dọa cho sợ: "Thật sự xin lỗi Tiểu Dục, là anh làm liên lụy em, đều là anh sai. Anh không nghĩ tới Đào Mộ lại tàn nhẫn như vậy, hắn vậy mà nhẫn tâm tổn thương em."
"Đây không phải con sai." Mẹ Thẩm ôm con trai bảo bối vào lòng: "Là do Đào Mộ kia ý chí sắt đá, căn bản không đặt Tiểu Dục vào lòng, sao có thể trách con được?"
"Đúng vậy, tên Đào Mộ đó thật quá đáng." Thẩm Nghiên cau đôi mày cực kỳ tinh xảo, giữa mày tràn đầy địch ý khiến cô trông chanh chua thêm: "Thật không hiểu nổi Tiểu Dục nhà chúng ta đắc tội hắn chỗ nào, khiến hắn thà đắc tội với Thẩm gia cũng không chịu thả cậu một con ngựa."
Thẩm Nghiên nói xong, quan tâm hỏi Diêu Văn Tiêu: "Kiện tụng của cậu thế nào?"
Trên mặt Diêu Văn Tiêu hiện lên tia mất tự nhiên: "Nơi này là Yến Kinh, không phải Hỗ Thành, không có quen ai trong công - kiểm - pháp. Hơn nữa chuyện này bây giờ bị nháo lớn như vậy, những truyền thông em mua kia bị ông chủ hộp đêm nắm được nhược điểm, nhân chứng vật chứng đủ cả, web Phi Tấn lại hiện đang là mạng xã hội có sức ảnh hưởng. Những người đó cố kỵ dư luận, không ai chịu hỗ trợ."
Thẩm Nghiên đen mặt, oán hận mắng: "Cái tên Đào Mộ đó đúng là tàn nhẫn, không biết hắn có thâm thù đại hận gì với nhà chúng ta, vì chút việc nhỏ như vậy chẳng lẽ muốn chỉnh chết chúng ta?"
"Hắn muốn chỉnh chết em." Trên mặt Diêu Văn Tiêu hiện lên tia oán độc: "Em đã gọi cho gia gia của em, ông ấy đã đồng ý sẽ đến thủ đô giúp em giải quyết chuyện này, cùng lắm thì bỏ ra chút tiền, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện."
"Nhưng mà," Diêu Văn Tiêu nghĩ đến Đào Mộ, oán hận nói: "Thù này đã kết, hắn hại em thành như vậy, em tuyệt đối sẽ không tha cho hắn. Em không tin trên người hắn không có lịch sử đen tối, đời này em phải liều mạng với hắn!"
Mẹ con Thẩm gia nghe thế cũng cảm thấy đặc biệt hả giận. Thẩm Dục không chú ý tới những lời hung ác của Diêu Văn Tiêu, hắn hai mắt đẫm lệ rúc vào lòng mẹ Thẩm để được vuốt ve, giống như con mèo nhỏ bị người ta vứt bỏ, đáng thương vô cùng, ngay cả móng vuốt nhỏ cũng cuộn tròn lại: "Mẹ ơi, chị ơi, hai người nói xem có phải Đào Mộ giận con rồi không? Sau này cậu ấy sẽ không làm bạn của con nữa sao?"
"Bảo bảo của mẹ ơi." Mẹ Thẩm thấy nước mắt của Thẩm Dục thì đau lòng không thôi, vội vàng lau nước mắt cho hắn, ôm người vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành: "Đào Mộ kia đối xử với bảo bảo của mẹ nhẫn tâm như vậy, bảo bảo đừng làm bạn với hắn nữa. Loại người này lòng dạ vô tình thủ đoạn gàn nhẫn tâm tình âm ngoan, con kết bạn với hắn, mẹ rất không yên tâm."
"Nhưng mà — —" Thẩm Dục không cam lòng cắn môi dưới: "Người ta rất muốn làm bạn với cậu ấy mà."
"Em muốn kết bạn với hắn nhưng hắn không đặt em trong lòng." Diêu Văn Tiêu hừ lạnh một tiếng, vừa ghen vừa đau lòng: "Em xem trên mạng xem, chỉ vì hành động của hắn mà tất cả mọi người đều đang mắng em. Trong cuộc thi hoa khôi giáo thảo quốc dân, em vốn là người có nhân khí cao nhất, bây giờ ngoại trừ fans của em thì chẳng còn ai bỏ phiếu cho em nữa. Anh thấy hắn chính là cố ý, sắp đến chung kết hoa khôi giáo thảo quốc dân, hắn lại ở thời khắc mấu chốt này thả chuyện bôi đen em, chính là không muốn em lấy được quán quân."
Thẩm Dục nhếch miệng, càng muốn khóc hơn.
Thẩm Nghiên hừ lạnh một tiếng: "Không lấy được quán quân thì khỏi lấy, chúng ta không cần mấy thứ đó. Theo chị thấy, chúng ta rút về thôi. Về lại Hỗ Thành, tự chúng ta tổ chức chương trình tìm kiếm tài năng lớn, em trai chị đáng yêu như vậy, nhất định có thể lấy được quán quân."
"Đúng vậy!" Diêu Văn Tiêu và Thẩm phu nhân lập tức tán thành đề nghị của Thẩm Nghiên.
Văn Thời Cận vẫn luôn đứng bên cạnh không nói gì, cau chặt mày: "Chúng ta đừng nên làm việc theo cảm tính như vậy."
Hắn còn chưa dứt lời, ba người liền trợn mắt tức giận nhìn hắn: "Văn Thời Cận, anh có ý gì, chẳng lẽ anh muốn em trai tôi chịu ủy khuất tham gia cái cuộc thi chẳng ra gì này hả?"
"Tôi không có ý này. Tôi chỉ muốn nói, nếu mọi người còn muốn vãn hồi cảm nhận về hình tượng tiểu vương tử của Thẩm Dục trong lòng cư dân mạng, thì đừng làm việc tùy hứng như vậy." Văn Thời Cận mệt mỏi day day giữa mày, có chút hối hận.
Lúc trước hắn chấp nhận đề nghị của chủ tịch Thẩm, dẫn theo nhóm của mình gia nhập công ty điện ảnh Linh Dục là vì nhìn trúng độ giàu có của tập đoàn Thẩm thị, cùng với Thẩm Dục được xem như là thiên tài xứng danh. Hơn nữa hắn cũng từng tiếp xúc với Thẩm Dục, biết Thẩm Dục tính cách mềm mại thiên chân hiền lành, hoàn toàn không có xa hoa dâm dật bá đạo cuồng vọng như những tên phú nhị đại khác. Nhưng bây giờ xem ra, người không có chủ kiến chưa chắc đã là chuyện tốt.
Thẩm phu nhân và đại tiểu thư Thẩm gia, còn có vị trúc mã của Thẩm Dục thật sự quá cản đường.
Văn Thời Cận mặt không đổi sắc liếc nhìn Diêu Văn Tiêu một cái, trực tiếp bưng nguyên xi lời của chủ tịch và Thẩm Thần ra đè người: "Tôi đã liên lạc với chủ tịch Thẩm và Thẩm tổng, bọn họ sẽ lập tức đến thủ đô. Trước đó tất cả mọi hoạt động của Thẩm Dục đều sẽ do tôi sắp xếp. Nếu phu nhân và đại tiểu thư không tin, có thể gọi cho chủ tịch Thẩm."
Mẹ con Thẩm gia nghe vậy thì sửng sốt, khí thế kiêu ngạo lập tức bị dập tắt. Thẩm Nghiên xấu hổ nói: "Văn tiên sinh nói quá rồi. Chúng ta sao có thể không tin anh. Anh muốn để Thẩm Dục làm gì, chúng ta đều nghe theo anh."
Mắt Thẩm Dục sáng lên, tràn ngập hy vọng ngẩng đầu nhìn Văn Thời Cận: "Ba ba và anh muốn đến đây sao?"
"Ừm." Văn Thời Cận gật đầu, còn chưa kịp nói thêm, Diêu Văn Tiêu đã hưng phấn hỏi: "Bác và Thẩm đại ca cùng ông nội của em đến đây sao?"
Văn Thời Cận lại gật đầu.
"Thật tốt quá!" Diêu Văn Tiêu hưng phấn đấm một cái: "Có bác và Thẩm đại ca hỗ trợ, còn có ông nội em tọa trấn, vương bát đản Đào Mộ chắc chắn tiêu đời rồi."
— — cũng chưa chắc là chuyện tốt gì đâu!
Văn Thời Cận nhớ đến lời dặn của chủ tịch Thẩm và Thẩm tổng, nhịn không được quăng ánh mắt thương hại về phía Diêu Văn Tiêu.
Mà ở bên kia, Đào Mộ lại bị Lưu Diệu gọi đến Dạ Sắc.
"Cha Diệu, cha tìm con có chuyện gì?" Đào Mộ đẩy cửa đi vào liền phát hiện nhân viên trong Dạ Sắc đều cười hì hì nhìn cậu.
Từ khi Lưu Diệu và Mạnh Tề chính thức xử lý thủ tục nhận nuôi Đào Mộ, thái độ của toàn bộ nhân viên Dạ Sắc đối với Đào Mộ đều thay đổi — — không còn khúc mắc vì Đào Mộ rời bỏ Dạ Sắc nữa, hơn nữa càng đối xử tốt với Đào Mộ hơn trước kia nữa.
"Tiểu Mộ, anh định đăng ký tài khoản đại V ở web Phi Tấn, em thêm giúp anh chữ V nha ~" Tiểu 0 cười hì hì nói: "Em yên tâm, anh chắc chắn sẽ không mời chào khách trên web Phi Tấn khiến em bị bôi đen đâu. Anh định mở tài khoản hướng dẫn làm đẹp ở web Phi Tấn, giống như em nói đó, dạy mọi người cách trang điểm."
Web Phi Tấn của Đào Mộ đi được đến hôm nay, không biết đã trải qua bao nhiêu khó khăn? Bọn họ thân là bạn bè người thân của Đào Mộ, mới không bôi đen Đào Mộ đâu.
Đào Mộ cong khóe môi, lập tức gật đầu: "Được, nào về em thêm V cho anh."
Hơi dừng lại một chút rồi nói thêm: "Anh yên tâm, em sẽ kêu hậu đài chú ý, giúp anh sàng lọc bình luận." Nếu quá khó nghe thì trực tiếp xóa đi hoặc cấm ngôn.
"Không cần đâu." Tiểu 0 rất không để bụng, xua xua tay: "Không phải web Phi Tấn các em nói muốn bảo vệ quyền lợi ngôn luận của các dân mạng sao, làm sao lại phá lệ ở chỗ anh được. Hơn nữa anh không sợ nha, bọn họ dám bàn tán về anh, anh liền dám mắng bọn họ tới cút ra ngoài. Bà đây xuất đạo giang hồ đã nhiều năm, không ngán một ai cả. Mắng đi, càng mắng anh càng nổi tiếng, càng mắng anh càng khoái. Dám xúc phạm bà, bà đây có thể dẫm lên bọn họ để debut C vị mắng chửi, người ghê tởm cũng không phải anh."
Tiểu 0 nói rất hùng hồn, sau đó ngại ngùng nhìn Đào Mộ: "Chỉ là... Em đừng cảm thấy anh làm em mất mặt là được."
"Sao có thể chứ." Đào Mộ cười dịu dàng, nhẹ giọng dỗ người: "Em còn chờ lão nhân gia ngài debut C vị đây, đến lúc đó làm trưởng chuyên viên trang điểm cho em."
Mắt tiểu 0 sáng lên, những người trong Dạ Sắc nãy giờ không lên tiếng cũng mở miệng: "Nếu em thật sự không sợ, tụi anh cũng có thể đăng ký nick lớn trên Phi Tấn không?"
Lúc trước sợ mang đến ảnh hưởng không tốt cho Đào Mộ, mấy người ở Dạ Sắc không dám đáp trả trên mạng. Mọi người đều chặn bình luận nick lớn, có người còn thấy phiền, xóa luôn tài khoản. Hoàn toàn không có phong thái lên mạng kiếm khách như Mạnh Tề nói.
Đào Mộ biết vì sao những người này lại bó tay bó chân như vậy. Còn không phải do sợ người Dạ Sắc nhảy nhót quá trớn, khiến dân mạng sinh ra tâm lý phản cảm mâu thuẫn nhiều hơn, ảnh hưởng đến con đường phát triển của web Phi Tấn và Đào Mộ sao.
Có vài nhân viên cảm thấy nghẹn khuất, sau lưng mắng Đào Mộ liên lụy mọi người. Oán khí tận trời nghĩ nếu không phải do Đào Mộ, bọn họ vẫn sẽ vui vẻ kiếm tiền chơi bời ở Dạ Sắc, làm sao tự dưng bị người trên mạng nhục mạ như vậy. Dựa vào cái gì bọn họ phải nhịn xuống vì cố kỵ hình tượng của Đào Mộ?
Nhưng sau khi Lưu Diệu và Mạnh Tề chính thức xử lý thủ tục nhận nuôi Đào Mộ. Mọi người sực tỉnh nhớ lại lúc Đào Mộ đến Dạ Sắc cũng mới có bao nhiêu tuổi đâu, dáng vẻ nhỏ nhắn cả ngày dính sau mông mọi người gọi anh gọi chị.
Đây cũng coi như là đứa nhỏ mình nhìn lớn lên, có một số việc sao lại so đo vậy được?
Đám người này tức khắc nghĩ thông. Dù sao đời này của bọn họ cũng không ít lần bị người mắng chửi. Bị người nhà mắng, bị khách mắng, bị những người xa lạ tự cho là thanh cao mắng. Dù sao thì bọn họ thích đồng tính thì chính là đắm mình trong trụy lạc, làm MB thì xứng đáng kém người khác một bậc. Cho dù không có Đào Mộ thì hình tượng của bọn họ trong mắt người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Nhưng Đào Mộ lại không nghĩ như vậy, cậu không cho rằng người Dạ Sắc đắm mình trong trụy lạc liền thành người xấu. Cậu chỉ biết vào thời điểm mình không cha không mẹ không có tiền, là người Dạ Sắc đưa cho cậu quần áo hàng hiệu, dạy cậu ca hát pha chế rượu, hàng năm sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu, mua những món quà xa xỉ tặng cậu.
Dù bọn họ có quay cuồng trong vũng bùn dơ bẩn không chịu nổi, khi đông đến sẽ ôm nhau sưởi ấm, còn những người đứng thờ ơ lạnh nhạt trên bờ toàn là những người sạch sẽ, nhưng chưa từng có ai vươn tay ra với Đào Mộ.
Kiếp trước Đào Mộ làm sai rất nhiều, kiếp này sao còn có thể vì ánh mắt của người khác mà tổn thương người bên cạnh mình. Có một vài tổn thương có một vài đau đớn phải tự trải qua mới biết được, hoàn toàn không cần phải trút lên người người khác.
Đặc biệt là những người quan tâm mình.
Lưu Diệu và Mạnh Tề nằm bò ra can lan lầu hai, từ trên cao nhìn xuống Đào Mộ và đám người Dạ Sắc trò chuyện trêu chọc nhau, qua hồi lâu mới hô: "Tiểu Mộ, lên đây, có chính sự này."
Lúc này Đào Mộ mới cười hì hì đi lên lầu. Lúc vào phòng, ngạc nhiên phát hiện bên trong có tới mười mấy người xa lạ mang vẻ mặt hốt hoảng nịnh nọt ngồi đó.
Lưu Diệu Mạnh Tề theo vào, thờ ơ nói: "Giới thiệu một chút. Mấy vị đây là chủ biên của mười mấy báo xã tạp chí liên thủ bôi đen con. Lần này đến đây là muốn cầu hòa."
°°°°°°°°°°
Lời editor: mình nói mà, bạch liên này nuốt không trôi đâu :))) miệng thì nói muốn làm bạn mà khi có người định hại bạn thì im re coi như không nghe thấy, khi ảnh hưởng đến lợi ích của mình thì bắt đầu khóc. Cái này gọi là điếc có chọn lọc.
🍑🍑🍑🍑🍑
Chương 64
Edit + beta: Iris
Lưu Diệu nói xong, thấy mấy vị khách trong phòng thần sắc mất tự nhiên cười cười, nhướng mày hỏi: "Các vị, tôi nói này, không có tật xấu gì đúng không?"
"Không có. Không có. Lời ông chủ Lưu nói đặc biệt đúng, một lời trúng đích, chúng ta là tới cầu hòa." Một chủ biên Địa Trung Hải trong số đó cười làm lành nói.
Lưu Diệu cười nhạo một tiếng, vươn tay đẩy Đào Mộ ngồi bên cạnh mình. Móc chìa khóa xe trong túi ra đưa cho Đào Mộ như hiến vật quý: "Con đang học lái xe đúng không. Cha và cha Tiểu Tề đã bàn với nhau, dứt khoát mua một chiếc cho con luôn. Nếu lỡ cha bận việc không lái xe đi đón con được, cũng đỡ cho con phải chạy tới chạy lui giữa trường học với bên Hậu Hải."
Đào Mộ liếc mắt liền nhận ra là chìa khóa xe Porsche, mày cau lại định từ chối --
Mạnh Tề mở miệng nói: "Đây là tấm lòng của cha và cha Diệu. Nếu con thật sự xem chúng ta là cha của con thì phải nhận. Cha đưa quà cho con trai, con trai sao có thể từ chối?"
"Đúng vậy, đúng đó. Thời xưa không phải có câu đồ của trưởng bối ban không được từ chối sao. Nếu con thật sự xem chúng ta là cha thì không thể từ chối." Lưu Diệu ngồi bên cạnh phụ họa theo Mạnh Tề, không dằn nổi trực tiếp nhét chìa khóa xe vào tay Đào Mộ.
"Con cũng không cần phải tiếc tiền thay chúng ta. Cũng nhờ phúc của con nên chút tiền này cha và cha Tiểu Tề đều có thể bù về được." Lưu Diệu nói, mắt liếc về mười mấy vị chủ biên bên cạnh, ngoài cười nhưng trong không cười: "Ý của mọi người là vậy đúng không?"
"Đúng, đúng." Đám chủ biên còn có thể nói gì bây giờ, chỉ có thể trưng ra khuôn mặt cười làm lành đồng ý.
"Được rồi. Mấy người đều là người làm việc có văn hóa, chúng tôi cũng không muốn phá hoại gì. Nói thử xem, mấy người muốn cầu hòa như thế nào." Lưu Diệu bắt chéo chân, thong thả dựa lưng lên ghế sô pha. Kẹp xì gà bằng ngón trỏ và ngón giữa, nhưng không định bật lửa.
Tuy là vậy nhưng một thân khí chất kia vẫn đủ dọa mười mấy vị chủ biên hai mặt nhìn nhau, không nói nên lời.
Lúc trước bọn họ bị Diêu Văn Tiêu mê hoặc, thời điểm nhận tiền bôi đen Đào Mộ và Lưu Diệu, không nghĩ tới Lưu Diệu lại khó chơi như vậy, thế mà đã sớm phái người nhìn chằm chằm Diêu Văn Tiêu, còn bắt được nhược điểm Diêu Văn Tiêu hối lộ bọn họ, đã vậy còn có thể mời đại luật sư chuyên về bồi thường kinh tế ở Yến Kinh, kiện mấy nhà truyền thông từ quyền xâm phạm đến thu nhập bất hợp pháp.
-- Trong giới có bao nhiêu tạp chí lá cải, báo giải trí, ai mà không dựa vào tin vịt, tai tiếng của minh tinh để kiếm tiền kiếm lưu lượng? Bản thân minh tinh và phóng viên là quan hệ hỗ trợ lẫn nhau. Minh tinh dựa vào phóng viên để xoát độ tồn tại, tranh thủ tăng độ chú ý và nổi tiếng, báo chí tạp chí thì dựa vào những tin mà minh tinh đưa đề kéo doanh số và phí quảng cáo. Vì vậy trong trường hợp bình thường, minh tinh sẽ không dám xé rách mặt với truyền thông, sợ chọc giận truyền thông sẽ bị phong sát. Trước kia có minh tinh thẹn quá hóa giận tố cáo tạp chí báo xã, cùng lắm cũng chỉ là tố cáo bọn họ xâm phạm quyền riêng tư của minh tinh, tổn hại danh dự gì đó. Cho dù có kiện tụng thắng, tạp chí báo xã bọn họ chỉ cần ghim cái xin lỗi thanh minh lên một chút là được. Dù sao tin tức truyền thông luôn luôn có quyền lực "đưa tin sự thật". Dù minh tinh có tức hộc máu cũng không làm gì được, không thể trì hoãn mánh lới kiếm tiền của bọn họ.
Cố tình đến phiên Đào Mộ lại khác. Đầu tiên là thọc ra sự thật mười mấy truyền thông nhận hối lộ bôi đen Đào Mộ, đặt tội danh cho mười mấy truyền thông là nhận hối lộ, bịa đặt tin đồn ác ý cùng với cạnh tranh không lành mạnh. Bọn họ còn thống kê chính xác hơn chục tờ báo tạp chí trong khoảng thời gian theo dõi đưa tin thất thiệt "Đào Mộ bán thân", mỗi một nhà báo tạp chí đều có doanh số và phí quảng cáo đột nhiên cao hơn ngày thường rất nhiều, thế là thêm tội danh xuất bản trái phép và truyền bá chân dung Đào Mộ trái phép, xâm phạm danh dự và thương hiệu của Dạ Sắc và web Phi Tấn, đồng thời thu được lợi nhuận thương mại kếch xù một cách bất hợp pháp rồi tố ra tòa. Ngoài ra còn không quên tính luôn cả những tổn thất to lớn mà web Phi Tấn và web bullet screen, cũng như cuộc thi hoa khôi giáo thảo quốc dân do những thông tin sai sự thật này gây ra.
Bởi vì có tội danh liên quan đến cạnh tranh không lành mạnh và xuất bản trái phép, nếu Đào Mộ thắng kiện, bọn họ không phải chỉ bồi thường một khoản kếch xù thôi đâu, thậm chí còn có thể phải ngồi tù.
Tình hình rất nguy cấp, người là dao còn mình là cá, còn biết nói gì nữa.
"Chúng tôi nguyện ý đăng bài xin lỗi, ghim trên top một tháng, hoặc nửa năm." Người đầu tiên nói là Địa Trung Hải.
Không thể không nói, hầu hết những người xấu xí rất thích mơ đẹp.
Lưu Diệu cười nhạo một tiếng, nói không chút khách khí: "Tôi biết người làm công tác văn hóa như mấy người đều có một tật xấu, cho rằng miệng của mình và cán bút rất đáng giá. Nhưng theo tôi thấy, mấy tờ báo nát đó của mấy người đúng là không đáng giá 130 triệu."
"Hay là để tôi gọi cho luật sư Chu, mấy người tự nói ha?"
130 triệu chính là số tiền mà luật sư lòng dạ hiểm độc đã đề xuất với Lưu Diệu khi đưa ra tòa án, là tổng số tiền mà mười mấy phương tiện truyền thông phải bồi thường cho bản thân Đào Mộ, web Phi Tấn và Dạ Sắc. Xem xét trước đó Lưu Diệu đã đưa trước một trăm vạn cho đại luật sư, sau đó luật sư còn nhận được 10% cho mỗi vụ kiện mà hắn đệ trình, chỉ cần thắng vụ kiện, đại luật sư sẽ dễ dàng có được 14 triệu vào túi, quá trời đơn giản.
Cho nên hiện tại người mong muốn thắng vụ kiện này nhất không phải là Dạ Sắc và Đào Mộ, mà là vị đại luật sư độc ác tàn nhẫn này.
Đám chủ biên tất nhiên cũng nhìn ra điểm này, nghe vậy vội lắc đầu xua tay, vẻ mặt hoảng sợ tỏ vẻ: "Không, không, không, không cần. Chúng tôi rất có thành ý, thành ý của chúng tôi vô cùng đủ. Chỉ là --"
Địa Trung Hải vẻ mặt chua xót, hận không thể khóc rống lên: "Chúng tôi thật sự không lấy ra được 130 triệu a. Ông chủ Lưu trước đó có thu mua một tạp chí xã đúng không? Hẳn là ngài cũng biết, tạp chí xã chúng tôi căn bản không kiếm được bao nhiêu. Mọi người bận tới bận lui cũng chỉ đủ ấm no mà thôi. Đừng nói là 130 triệu, 13 triệu chúng tôi cũng không lấy ra được!"
Lưu Diệu hừ lạnh một tiếng, lời này hắn tin. Lúc trước hắn thu mua tạp chí báo xã sắp đóng cửa kia chỉ tốn 50 vạn, mà đó chỉ là hai tháng tiền thuê nhà thôi. Nhưng nếu muốn hắn dễ dàng tha thứ cho mười mấy người bịa đặt này, hắn không phải làm từ thiện."
Dám trêu hắn, dám bắt nạt nhóc con nhà bọn họ thì phải ngồi tù giác ngộ.
Lưu Diệu nhìn về phía Đào Mộ: "Con cảm thấy bây giờ nên làm sao?"
Không đợi Đào Mộ mở miệng, Mạnh Tề không nhanh không chậm nói: "Web Phi Tấn đang trên đà phát triển tốt như vậy, Phi Tấn Giải Trí cũng nên mở rộng rồi. Gần đây không phải em đang sầu vì không đủ nhân viên sao, dứt khoát sát nhập mười mấy báo xã tạp chí này vào Phi Tấn Giải Trí đi. Chúng ta chịu thiệt một chút, ai biểu bọn họ nghèo quá làm gì, đập nồi bán sắt cũng không lấy ra được 130 triệu."
Chủ biên của mười mấy tạp chí hãi hùng khiếp vía nhìn Mạnh Tề, không nghĩ tới cái người luôn luôn mỉm cười ấm áp khiến người ta như tắm trong gió xuân lại là người có trái tim đen tối nhất.
Một hơi liền muốn thâu mười mấy tạp chí báo xã, đây là muốn mệnh bọn họ đó.
Hơn mười vị chủ biên còn chưa kịp mở miệng đã nghe Mạnh Tề ung dung nói tiếp: "Chúng ta chịu thiệt thì chịu thiệt, tránh cho bọn họ tai ương lao ngục."
Đám chủ biên: "..." Được, người là dao thớt ta là thịt cá, còn nói gì nữa. Khỏi nói luôn đi!
Nghĩ ngược lại, báo xã tạp chí của mười mấy người bọn họ vốn là tạp chí hàng tuần hạng ba trong ngành, nếu không thì đã không bị Diêu Văn Tiêu mua chuộc, làm ra chuyện mất não như vậy.
Nhìn thử Weibo đi, rồi nhìn luôn những báo chí và tạp chí hạng nhất có chỗ chống lưng đi, ai cũng không chịu tiếp việc cho Diêu Văn Tiêu, chính là vì biết Đào Mộ và web Phi Tấn không tầm thường, nên lười chui vào vũng nước đục này.
Bây giờ web Phi Tấn phát triển tốt như vậy, Phi Tấn Giải Trí có liên quan cũng như nước lên thì thuyền lên. Nói không chừng mười mấy nhà báo tạp chí bọn họ sát nhập vào Phi Tấn Giải Trí, sau này sẽ càng có tiền đồ hơn thì sao.
Mấy vị chủ biên ủ rũ cụp đuôi nhìn nhau trong chốc lát, rất có tinh thần A Q* an ủi bản thân.
*Tinh thần A Q (阿Q精神): là một loại tinh thần tự an ủi , các học giả tóm tắt như sau: đó là biểu hiện tự ti, tự giải thích, tự say và các biểu hiện khác của A Q. Tóm lại là dùng phương pháp tinh thần chiến thắng để an ủi bản thân, hoặc là quên ngay. Từ "Chuyện có thật về A Q".
Đào Mộ cau mày, trước khi cậu tới đây, quả thật không nghĩ tới cha Diệu và cha Tiểu Tề lại tính toán như vậy. Nhưng nếu Phi Tấn Giải Trí thâu mười nhà báo xã, vậy tổn thất của Dạ Sắc thì tính thế nào đây. Dạ Sắc có nhiều người như vậy, cũng đâu thể để người ta vô duyên vô cớ bị nhiều người mắng không công.
Lưu Diệu cười khẽ: "Con không hiểu sao? Mấy ngày nay mười mấy tờ báo này tung tin đồn nhảm, thậm chí để cư dân mạng thảo luận bấy lâu nay, bây giờ đại danh Dạ Sắc không cần nói thì ai cũng biết, ít nhất là ở cái đất Yến Kinh này, không có ai hot hơn chúng ta. Có thể con không biết, từ sau khi Dạ Sắc nổi danh, rất nhiều cư dân mạng, còn cả fans của con đều nghe danh mà đến. Có hàng chục quán bar trong chuỗi của cha, công việc bận đến rối tinh rối mù. Đặc biệt là quán ở Hậu Hải này, đến tối là chật kín người. Tuyên truyền danh tiếng tốt như vậy, nếu phải dùng tiền để mua quảng cáo thì không chỉ có mấy ngàn vạn thôi đâu."
Đào Mộ nghẹn họng nhìn trân trối, cũng hiểu ra được.
"Vì sao lại không được." Lưu Diệu vò đầu Đào Mộ: "Hai chúng ta là ai, đều là gia đình cả, con đừng có tính toán chi li với cha. Làm cha thì phải nhường con trai, sao có thể thiệt thòi được?" Đây chính là tình cha như núi đấy.
"Với lại cha Tiểu Tề có cổ phần ở Phi Tấn Giải Trí mà. Đều là người nhà cả, phân chia rõ ràng làm gì."
Đào Mộ nhìn bộ dạng vui vẻ của cha Diệu, cũng cười theo. Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Đào Mộ móc điện thoại ra, vừa thấy số gọi đến thì ngẩn cả người. Cậu vô thức ấn từ chối, hai giây sau, điện thoại lại vang lên.
"Sao vậy?" Mạnh Tề hỏi: "Ai gọi thế?"
Đào Mộ suýt nữa buột miệng nói ra tên "Thẩm Thần". Cũng may vào thời điểm mấu chốt, cậu vẫn nhận ra bản thân đã trọng sinh.
Một người trọng sinh về mười năm trước, không có bất kỳ quan hệ gì với Thẩm gia, hoàn toàn là một người xa lạ, sao có thể biết được số của Thẩm Thần.
"Con không biết, số lạ." Đào Mộ trực tiếp kéo vào danh sách đen: "Có thể là điện thoại của người môi giới hoặc điện thoại quấy rầy."
"Chắc là vậy." Mạnh Tề nói, rút mấy chục bản hợp đồng thu mua đã chuẩn bị sẵn dưới bàn trà ra, đưa cho Đào Mộ xem trước: "Con xem xem điều khoản yêu cầu có cần bổ sung gì không."
Mấy chục bản hợp đồng này đều là Lưu Diệu nhờ luật sư Chu độc ác tàn nhẫn kia nghĩ ra, mặc dù rất thèm thuồng 13 triệu kiện tụng kia nhưng luật sư Chu cũng hiểu rõ, với bối cảnh của mười mấy nhà báo xã này căn bản không lấy ra được nhiều tiền như vậy. Cho nên mục tiêu của hắn chủ yếu vẫn là Diêu Văn Tiêu và Dục Tiêu Truyền Thông. Mười mấy nhà báo này cũng chỉ là ôm cây đánh thỏ, có hay không cũng không sao cả.
Với sự chuyên nghiệp của một luật sư hạng nhất thủ đô, hợp đồng mua lại do hắn soạn thảo tất nhiên đã cân nhắc đầy đủ quyền lợi của Phi Tấn Giải Trí, Đào Mộ không cần phải sửa lại chút nào.
Mạnh Tề mỉm cười, đẩy hợp đồng cho mười mấy vị chủ biên: "Nghĩ kỹ rồi ký tên đi."
Mười mấy vị chủ biên: "..." Ép người như vậy được sao.
Trong lúc đó, điện thoại Đào Mộ vang lên không ngừng. Từ số điện thoại của Thẩm Thần đã đổi thành số điện thoại của cha Thẩm, cuối cùng lại đổi thành hai thư ký và trợ lý. Rất có tư thế "cậu không nhận điện thoại, tôi thề không bỏ qua".
Đào Mộ hết sức bất đắc dĩ, thầm hận vì sao smartphone hiện tại không có danh sách trắng, nếu không cậu đã có thể chặn hết mấy dãy số lạ hoặc kéo đen toàn bộ. Mà bây giờ, Đào Mộ không muốn tắt máy, đành phải nhận điện thoại.
"Xin chào Đào tiên sinh. Tôi là anh trai của Thẩm Dục — Thẩm Thần, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau. Tôi vô cùng xin lỗi vì những chuyện xảy ra gần đây, Thẩm Dục là con út Thẩm gia, Thẩm Nghiên lại là con gái duy nhất của nhà chúng tôi, từ nhỏ đã bị chúng tôi chiều hư, tôi muốn đích thân gặp mặt xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cậu." Thẩm Thần không nói dông dài, trực tiếp vào thẳng vấn đề.
"Không cần." Bây giờ tâm tình Đào Mộ rất tốt, lười quan tâm người nhà họ Thẩm: "Chỉ cần bọn họ không còn tới — —"
"Cậu muốn đối phó tập đoàn Thánh An đúng không?" Không đợi Đào Mộ nói hết, Thẩm Thần đã mở miệng ngắt ngang.
"Cái gì?" Đào Mộ không kịp phòng ngừa, nhịn không được hỏi lại.
"Tôi biết mối quan hệ thân thiết của cậu và Tống lão tiên sinh, cũng biết mối hận cũ giữa Diêu Thánh An và Tống Ký. Kẻ hèn lén phỏng đoán, với tâm tính của Đào tiên sinh, có lẽ sẽ để bản thân chịu thiệt, nhưng tuyệt đối sẽ không để người bên cạnh chịu ủy khuất." Trong khi Thẩm Thần nói chuyện, thoáng nâng Đào Mộ lên một chút: "Tôi rất ngưỡng mộ cách làm người của Đào tiên sinh, không biết liệu Đào tiên sinh có muốn kết bạn với tôi hay không."
Đào Mộ trong lòng trầm xuống, không biết Thẩm Thần nói vậy là có ý gì.
"Được." Đào Mộ trầm ngâm một lát rồi nói: "Có thể kết bạn với người tài tuấn như Thẩm tổng là vinh hạnh của tôi."
"Tôi đặt trước một phòng riêng trong nhà hàng Ngự Thiện Phủ, buổi tối hoan nghênh cậu đến." Thẩm Thần cười nói.
Cha Thẩm thấy con trai lớn cúp máy, nhíu mày hỏi: "Con thật sự muốn liên thủ với họ Đào đối phó với tập đoàn Thánh An? Có khả năng không?"
Thẩm Thần hơi mỉm cười: "Chỉ bằng Đào Mộ và web Phi Tấn thì tất nhiên là không thể. Nhưng phụ thân đừng xem nhẹ, Đào Mộ là đối tác của Lệ Khiếu Hằng. Tư Bản Khiếu Hằng ở thị trường đầu tư dầu mỏ quốc tế, tình hình căng thẳng khiến Lệ Khiếu Hằng bận tới bận lui, nhưng vẫn quan tâm đến chuyện Đào Mộ bị mười mấy phương tiện truyền thông bôi đen, thậm chí còn cố ý nhận phỏng vấn để làm sáng tỏ lập uy giúp Đào Mộ. Cho nên có thể thấy được, Lệ Khiếu Hằng cực kỳ coi trọng đối tác này. Nếu Đào Mộ đưa ra yêu cầu với Lệ Khiếu Hằng, muốn liên hợp với Tư Bản Khiếu Hằng, thậm chí là Lệ gia để chỉnh sập tập đoàn Thánh An, phụ thân cảm thấy Lệ Khiếu Hằng sẽ từ chối sao?"
*Phụ thân là từ mang nghĩa trịnh trọng nhiều hơn chữ cha, hai chữ trong tiếng trung cũng khác nhau nên đừng có kêu mình sửa lại thế này thế kia cho hợp giùm cái -_-
Cha Thẩm trầm ngâm một lúc lâu, ảm đạm thở dài: "Thẩm gia và Diêu gia dù sao cũng là thế giao. Lúc trước tập đoàn Thẩm thị không có vốn quay vòng, cũng là tập đoàn Thánh An hỗ trợ cho mượn, hai nhà chúng ta cũng coi như ăn ý."
"Trước kia là thế giao, là đồng bọn hợp tác, nhưng sau này thì chưa chắc." Thẩm Thần ngồi trên sô pha bọc da ở phòng khách khách sạn, hơi khom lưng pha một tách Long Tỉnh đưa cho cha Thẩm, môi cong lên một vòng cung thờ ơ: "Diêu Thánh An là một con cáo già xảo quyệt, lòng dạ thâm trầm, ánh mắt tàn ác, bây giờ hắn muốn tập trung vào ngành bất động sản, kiệt lực đưa tập đoàn Thánh An chen vào thị trường bất động sản Hỗ Thành. Khu đất mới ở Phổ Đông trước đây, nếu không phải Diêu Thánh An tự muốn làm khiến hai hổ tranh chấp, chúng ta chưa chắc đã bại bởi tập đoàn Lạc thị."
"Phụ thân, ngành công nghiệp trụ cột của tập đoàn Thánh An là phục vụ ăn uống, vốn tiền mặt của bọn họ đã nhiều hơn Thẩm thị. Với ánh mắt và thủ đoạn của Diêu Thánh An, nếu hắn thật sự muốn tham gia vào ngành bất động sản, Thẩm thị thật sự có thể đấu thầu thắng được Thánh An sao?"
"Hỗ Thành quá nhỏ, một núi không thể chứa hai hổ. Vì để đảm bảo sự thống trị của tập đoàn Thẩm thị, vì sao chúng ta phải chịu đựng hai con hổ tranh chấp?"
Cha Thẩm nghe thấy lời con trai, bất giác im lặng, sau một lúc lâu: "Tuy là nói vậy, nhưng con có thể đảm bảo họ Đào kia đáng tin không? Có khi nào hắn sẽ nói tâm tư của con với Diêu Thánh An, đến lúc đó ngồi xem hai hổ đấu nhau?"
"Hắn có thể nói gì với Diêu Thánh An? Nói rằng con rất bội phục hắn vì dám trêu vào con quái vật khổng lồ tập đoàn Thánh An?" Thẩm Thần cười khẽ: "Phụ thân yên tâm. Nếu Đào Mộ có thể lập ra web Phi Tấn trong khoảng thời gian ngắn, còn có thể khiến Lệ Khiếu Hằng coi trọng tin tưởng như vậy, có thể thấy hắn là người thông minh. Nếu là người thông minh, thì sẽ không làm chuyện ngu xuẩn."
"Nhưng hắn và Nghiên Nhi với Dục Nhi nháo ra chuyện khó chịu như thế — —"
Thẩm Thần xua xua tay: "Đều là trẻ con cáu kỉnh, nói ra thì ổn rồi."
"Nhưng chính vì bọn nó đều là trẻ con nên mới khó khuyên giải. Nếu không thì câu tuổi trẻ khí thịnh thiếu niên khí phách từ đâu ra." Cha Thẩm cười khổ một tiếng, bỗng nhiên nói: "Nghiên Nhi và Dục Nhi bị cha và mẹ con chiều hư rồi. Chỉ biết làm việc theo cảm tính chứ không biết xét đến đại cục. Chỉ sợ tương lai không thể trợ lực được cho con, con có trách cha không?"
Thẩm Thần hơi mỉm cười, rót thêm trà cho cha Thẩm: "Phụ thân lo lắng nhiều rồi, không phải đã nói rõ rồi sao? Thẩm gia có con trai trưởng là con chủ trì đại cục là được rồi. Cứ để Nghiên Nhi và Tiểu Dục làm bạn với hai người, cũng có thể thay con hiếu kính với phụ thân và mẹ."
"Cũng đúng." Cha Thẩm cười cười, nhìn con trai lớn anh tuấn trầm ổn, lòng như được an ủi: "Phụ thân có thể có đứa con ưu tú như con là cảm thấy mỹ mãn lắm rồi. Nhà chúng ta quả thật không cần Nghiên Nhi và Tiểu Dục quan tâm chuyện công ty. Nếu hai đứa nhỏ cũng giống con, ngày nào cũng để tâm vào công ty thì phụ thân và mẹ con phải cô đơn rồi."
Thẩm Thần hơi mỉm cười, lại kính trà lần nữa: "Là con trai bất hiếu."
Cha Thẩm nhận ly trà, yên lặng thở dài. Con trai lớn ưu tú quá mức cũng là một chuyện đau đầu. Hắn làm phụ thân cũng không thể không tự an ủi bản thân. Nhưng cũng may nhà bọn họ chỉ có một đứa khiến hắn đau đầu như vậy. Một người ưu tú cũng đỡ hơn anh em bất hòa.
"Muốn hóa giải khúc mắc của Đào Mộ và Thẩm gia, nhất định phải để Nghiên Nhi và Dục Nhi tự đến xin lỗi người ta mới được. Dục Nhi thì dễ nói, trước nay đều ngoan ngoãn nghe lời, chỉ có Nghiên Nhi quá kiêu căng, chỉ sợ sẽ không cúi đầu." Cha Thẩm nói tới đây thì hơi đau đầu, mới vừa nghĩ nhà chỉ có một người khiến hắn đau đầu, bây giờ đã bị vả mặt. Cũng may — —
"Nghiên Nhi sợ nhất là người anh trai con. Chuyện này để con nói với nó đi." Cha Thẩm phất phất tay, quăng nan đề lại cho con trai, đứng dậy nói: "Phụ thân đi thăm mẹ con. Con nói là trẻ con hồ nháo còn chưa tính, sao bà ấy cũng hồ đồ theo vậy chứ."
Thẩm Thần đứng dậy, tiễn phụ thân ra khỏi phòng dành cho khách. Thấy phụ thân đã vào phòng của mẫu thân mới khẽ dặn dò thư ký thân tín của mình: "Kêu đại tiểu thư và Dục Nhi tới đây."
Thẩm Nghiên vẫn luôn thấp thỏm ngồi canh trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa thì run run, nhanh chóng ôm lấy Thẩm Dục nói: "Tiểu Dục, đại ca thương em nhất. Lát nữa nếu đại ca mắng chị, em nhất định phải cầu tình giúp chị."
"Dạ." Thẩm Dục gật đầu thật mạnh, nắm tay Thẩm Nghiên: "Chị yên tâm, em chắc chắn sẽ không để đại ca mắng chị."
°°°°°°°°°°
Lời editor: Hôm nay đi xe đò về quê, cứ tưởng dịch không kịp 🤣
Đăng: 14/4/2023