Chương 35

Edit + beta: Iris

Cốp!

Đỗ Khang đập đầu thật mạnh lên bàn, lộ ra cái ót đầy đặn trước mặt mọi người, tuyệt vọng gào: "Tớ không muốn sống nữa!"

Ba người Đào Mộ cố nén cười, kiên nhẫn an ủi bạn học Đỗ Khang debut ở C "Vệ": "Chuyện đã qua rồi. Cậu đừng nghĩ lại nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi."

"Thật ra loại chuyện này cũng không có gì, trong trường chúng ta có rất nhiều người đều làm như vậy, tớ không tin chỉ có một mình cậu."

"Đúng vậy. Nếu không thì bạn học của tớ sẽ không giới thiệu cách này với tớ."

"Chờ chút!" Đỗ Khang đột nhiên ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn về phía mọi người. Động tác của hắn quá mạnh khiến hắn suýt nữa trẹo cổ, trên trán vẫn còn vết đỏ rất rõ ràng.

Tuy nhiên lúc này, Đỗ Khang không quan tâm đến điều đó. Hắn cảm thấy mình đã bị nhân dân phản bội. Bây giờ không chỉ riêng thể diện và thân thể bị tổn hại, mà ngay cả tâm hồn non nớt cũng bị thương: "Cái gì mà nói chỉ có mình tớ? Không phải đã nói 301 cùng tiến cùng lùi, mọi người đều như nhau sao? Các cậu cũng lót cái kia vào đi nha?" (Câu cuối bé nó bị rối loạn ngôn ngữ :))) dịch không hiểu nhưng đại ý là vậy)

Đỗ Khang đã bị sốc đến mức nói cũng nói không rõ ràng.

Đón lấy ánh mắt thương tâm muốn chết của người nào đó, Đào Mộ một tay phủi sạch quan hệ: "Tớ đã nói tớ chắc chắn không làm. Các cậu ép tớ cũng vô dụng. Dù sao thì tớ cũng bị gánh nặng thần tượng nghiêm trọng lắm!"

Cũng đúng, dù sao cũng là người vừa mới sáng sớm đã xài một đống mỹ phẩm dưỡng da để rửa mặt mà. Đỗ Khang đã chuẩn bị tâm lý nên miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của Đào Mộ. Sau đó hắn chuyển tầm mắt qua người Ôn Bảo cao 1m75.

"Cái đó," Ôn Bảo sờ sờ mũi, ngại ngùng nói: "Giày của tớ hơi chật. Miếng độn giày còn nhét không vào nữa là. Cho nên — —"

"Đừng có nhắc tới size giày với tớ!" Chàng trai Đông Bắc 1m9 tức khắc dựng lông: "Nếu không phải tại size giày có vấn đề, tớ sao có thể mất mặt như vậy?"

Đỗ Khang nói, hung dữ nhìn về phía người bạn miền nam duy nhất trong phòng, đồng thời cũng là đầu sỏ tạo thành tai nạn lần này (xét về diện tích bóng ma tâm lý của bạn học Đỗ Khang, đây không đơn giản là một sự cố): "Cậu thì sao? Chuyện này là cậu đề nghị mà? Sao cậu cũng không thực hiện?"

Chử Toại An đỏ mặt, hắn thật sự áy náy, cảm thấy có lỗi với Đỗ Khang: "...... Mất, mất mặt."

Đỗ Khang: Ha ha!

Chử Toại An càng thêm chột dạ nuốt nước bọt, hầu kết nhúc nhích lên xuống: "Tớ đã suy nghĩ lại cẩn thận, kỹ càng. Tớ thấy Mộ nói đúng. Dù sao chúng ta cũng là sinh viên khoa diễn xuất, khác với các bạn học ở khoa khoa học và công nghệ. Lỡ như bị phát hiện..." Rất mất mặt a!

Và sự thật đã chứng minh, làm việc thận trọng là đúng đắn.

Một tia sét đánh giữa trời quang, đánh thẳng vào trán Đỗ Khang, bóng ma tâm lý xung quanh hắn phình ra với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy: "Vậy là ba người các cậu lén lút phản bội hoạt động tập thể. Chỉ còn một mình tớ đúng không?"

"Thành thật xin lỗi nha!" Chử Toại An chắp tay trước mặt, cúi đầu nhận tội: "Tớ cũng không ngờ tới..."

Đỗ Khang chỉ cảm thấy trong lòng bi thương phẫn nộ tột độ, một ngụm lão huyết nghẹn ở cổ họng, môi run rẩy hồi lâu, giống như mắc phải hội chứng Parkinson, không thốt ra được câu nào.

"Các cậu có còn là người không!" Cuối cùng, bạn học Đỗ Khang hét lên vô cùng thống khổ, ánh mắt đảo qua cái thau nhỏ mà Đào Mộ đang khuấy, bi phẫn chất vấn: "Tớ đã thảm thành như vậy rồi, cậu lại làm gì vậy hả?"

"Tớ làm mặt nạ."

"Cậu đang khuấy một lọ sữa chua cũ, một túi bột mì và một tuýp kem đánh răng màu trắng, đây cũng là mặt nạ?" Đỗ Khang lập tức khiếp sợ, quên luôn cảnh ngộ bi thảm của mình — — nói một cách khác, nếu không phải Đào Mộ khuấy chung với nửa tuýp kem đánh răng, Đỗ Khang nhất định sẽ tưởng Đào Mộ đang làm đồ ăn.

"Đó là phấn trân châu!" Đào Mộ sửa lại cho đúng: "Phơi nắng cả ngày, mặt rất khó chịu."

Đỗ Khang nghi hoặc: "Không phải cậu có mặt nạ sao?"

"Không giống nhau." Đào Mộ lắc đầu, dùng cách nói của người từng trải để giải thích: "Mấy loại mặt nạ thành phẩm, dù quảng cáo rùm beng là thuần thực vật, nhưng thật ra bên trong đều chứa hóa chất, dùng nhiều không tốt, đặc biệt là ở độ tuổi chúng ta."

Tự mình làm thì khác, hầu hết những thứ được sử dụng đều có thể ăn được, tính chất nhẹ hơn.

Thực ra Đào Mộ rất ít khi tự làm khó mình như vậy. Này cũng là vì nửa năm nay cậu đều phải thức trắng đêm. Hơn nữa mùa thu khí trời khô hanh, gió cát lớn, cậu thật sự không chịu đựng nổi. Thà phiền phức chút còn hơn đi tong luôn cái mặt.

Điều này liên quan đến tôn nghiêm và điểm mấu chốt của phái thần tượng.

Đào Mộ làm xong cho mình, còn không quên phúc lợi cho mọi người. Ba người kia cảm thấy mặt nạ lần này nhão nhão dính dính như mực nên không muốn đắp. Kết quả lại bị Đào Mộ nói một câu thuyết phục: "Cái này mát lạnh, còn thoải mái hơn mặt nạ hồi sáng."

Có thật không?

Ba người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng ngồi xếp hàng trước mặt Đào Mộ, ngửa mặt để Đào Mộ muốn làm gì thì làm.

Đào Mộ đắp lên mặt ba người dựa theo trình tự ba người ngồi xuống, đầu tiên là Ôn Bảo, rồi đến Chử Toại An và Đỗ Khang. Vừa đắp được lên mặt Ôn Bảo và Chử Toại An thì có người gõ cửa.

Dường như người ngoài cửa nắm tay thành nắm đấm rồi đập cửa hai tiếng, đập rất mạnh, đến cánh cửa cũng rung lên.

"?" Đào Mộ nghi hoặc nhìn đồng hồ trên kệ sách. 9 giờ tối rồi, ai vậy nhỉ?

"Tới đây." Đào Mộ đắp mặt nạ, một mặt trắng bóc đi ra mở cửa.

Ngay khi cửa phòng ngủ mở ra, người đứng bên ngoài không kịp chuẩn bị, ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt trắng bệch của Đào Mộ, sợ tới mức hét lên.

"... Làm tớ sợ muốn chết!" Mấy nam sinh ở ký túc xá đối diện sợ hãi vỗ vỗ ngực: "Các cậu đang làm gì vậy?"

"Đắp mặt nạ." Đào Mộ nghiêng người tránh ra: "Vào không?"

"Vào!" Mấy người gật đầu, nối đuôi nhau vào phòng. Đồng thời giải thích: "Tụi này chỉ muốn đến xem thôi. Tớ thấy người của phòng ngủ các cậu rất hài hước. Đặc biệt là Đỗ Khang."

Dù sao cũng là tân sinh đầu tiên debut ở C "Vệ" Kinh Ảnh năm 2008 mà.

Con trai mà, luôn thấy chỗ nào náo nhiệt là muốn ghé vào chơi. Nên bốn người trong phòng ngủ liền bàn với nhau, trực tiếp qua đây. Lại không ngờ rằng thứ thấy được đầu tiên lại là một màn hú hồn như vậy.

Xem ra ký túc xá 301 này không hổ là ký túc xá Kinh Ảnh 2008 đầu tiên có tân sinh viên debut C vị, đều là nhân tài.

"Cái đó, Đỗ Khang ơi. Tụi này đến thăm cậu nè." Cậu trai đi đầu mày rậm mắt to, khí chất nghiêm nghị, thấy vết đỏ trên trán Đỗ Khang thì cười trêu: "Ui, Đỗ Khang, tớ thấy trán cậu có ấn đường đỏ nha. Đây chính là một dấu hiệu tốt, chứng tỏ cậu đã nổi tiếng rồi."

"Cậu cút ra!" Đỗ Khang tức đến xanh mặt. Chính là thằng nhóc này lúc quân huấn đứng bên cạnh hắn, bỏ đá xuống giếng đọc ra tên của hắn!

"Đừng vậy mà! Cậu xem, cậu tên Đỗ Khang, tớ tên Đỗ Minh. 500 năm trước hai ta là người một nhà đó." Đỗ Minh cười hì hì lôi kéo làm quen: "Mọi người đều là bạn học cùng dòng họ, chút chuyện nhỏ này cậu bỏ qua cho tớ đi, nhé? Hơn nữa sáng hôm nay, nếu không nhờ tớ lên tiếng thì cậu cũng không trở thành nhân vật phong vân trong giới tân sinh viên Kinh Ảnh 2008 đâu!"

"Tớ thà không trở thành nhân vật phong vân! Tớ thà không được nổi bật! Cậu thích thì cứ cầm lấy đi!" Đỗ Khang hừ một tiếng, ước gì có thể chọc cằm lên trần nhà, "Tiểu Đào Tử, nhanh đắp mặt nạ cho trẫm."

Đào Mộ cười hì hì đáp "dạ", ôm thau nhỏ đi đến trước mặt Đỗ Khang, đắp nửa thau mặt nạ cuối cùng lên mặt Đỗ Khang.

Bạn cùng phòng của Đỗ Minh ngồi bên cạnh nhìn, khẽ nói: "Dự án này rất lớn nha!" Số lượng một người đắp bằng cả ba người cộng lại.

Một người khác không cam lòng yếu thế, bỏ đá xuống giếng: "Xem ra Đỗ Khang cậu không những size giày lớn mà mặt cũng rất lớn." Nói xong còn tự cho là mình là một câu hai ý, cảm thấy mình hài hước mà cười to.

Đỗ Khang: "!!!"

Đào Mộ nhanh nhẹn đè lại chàng trai Đông Bắc đang tức đến nỗi tóc dựng đứng, không vui nói: "Rốt cuộc các cậu tới đây làm gì? Làm tổn thương người khác hả?"

Dù sao Đào Mộ cũng là trọng sinh về, tuổi tâm lý lớn hơn đám nhóc này tới mười tuổi. Hơn nữa kiếp trước cậu không những là siêu sao, mà còn là bá tổng. Dưới khí thế được tích lũy nhiều năm, cho dù bây giờ đang đắp mặt nạ trắng bệch trông rất buồn cười, nhưng vẫn lộ ra uy thế mạnh mẽ, làm mọi người sững sờ.

Nam sinh vừa rồi còn cảm thấy mình rất hài hước mấp máy môi, căng da đầu giải thích: "Tớ không phải có ý kia... Tớ chỉ nói chơi thôi..." Sao lại tức giận vậy!

Những người khác cũng có chút nghi hoặc, bó tay bó chân nhìn Đào Mộ. Nam sinh duy nhất nãy giờ vẫn chưa mở miệng, đảo tròng mắt, suy nghĩ cẩn thận rồi cười hì hì nói: "Ấy, không phải tớ nói tốt cho bản thân, nhưng tụi tớ thật sự đến đây an ủi Đỗ Khang. Mấy người các cậu không nói lời an ủi người ta, còn liên tục rắc muối lên miệng vết thương của người ta, cái này không hợp đạo lý đi?"

Mấy người vừa nãy nói lời không hay cũng kịp phản ứng lại, cười hì hì nhận lỗi với Đỗ Khang: "Người anh em, tớ thật sự không phải có ý đó. Cậu đừng hiểu lầm, chúng tớ không phải đến đây để chế giễu. Chỉ là cảm thấy phòng ngủ của các cậu rất hài hước, rảnh rỗi nên mới đến thăm. Nhân tiện cũng xin lỗi cậu. Ngài đại nhân đại lượng, một đá thành danh, đừng chấp nhặt với tụi tớ nha?"

Miệng thì nói vậy nhưng mắt lại hung hăng liếc Đào Mộ. Trong lòng liên tục phun tào: Tiểu bạch kiểm này thoạt nhìn dễ nói chuyện, sao nghiêm túc lên thì trở nên đáng sợ như vậy? Hơn nữa cũng không phải nói cậu ta, sao chính chủ còn chưa phản ứng mà cậu ta đã nóng nảy?

Đỗ Khang cũng hiểu. Cảm thấy tim mình như được ngâm nước ấm, vô cùng thoải mái, vô cùng cảm động. Chàng trai cao 1m9 vậy mà lại làm nũng kéo kéo tay áo Đào Mộ: "Tớ không sao. Cậu đừng tức giận."

Sắc mặt Đào Mộ hơi nhu hòa. Kiếp trước cậu đã quen bênh vực cho bạn của cậu, ghét nhất là có người bắt nạt người bên cạnh cậu. Mấy người này vừa vào cửa đã nói chuyện không chừng mực, cầm dao nhỏ công kích cá nhân mà tưởng mình hài hước. Cậu tức giận, hắn còn làm vẻ mặt vô tội nói một câu "Nói giỡn mà, cậu nghiêm túc như vậy làm gì".

Lấy ví dụ là chuyện hôm nay: chuyện hồi sáng mọi người cũng ồn ào bàn tán, lúc bọn họ vừa vào cửa, có thể nói là trêu chọc không mang ác ý. Nhưng nói được đôi ba câu, đám người này liền liên tục lấy chuyện của Đỗ Khang để luyện miệng, cuối cùng còn không biết chừng mực mà công kích vẻ ngoài và tính cách của Đỗ Khang, cái này thì quá đáng lắm rồi.

Nếu bọn họ tưởng mình đang nói tướng thanh*, vậy người khác cũng không có nghĩa vụ phải phụ họa cho bọn họ.

*tướng thanh: tấu nói (một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt).

Thấy đám người này đã xin lỗi Đỗ Khang, Đỗ Khang cũng không có ý truy cứu, Đào Mộ cũng bỏ qua chuyện này. Cậu xách trái cây ở trên bàn vừa mới mua ở siêu thị dưới lầu đem đi rửa sạch, để mọi người tùy ý ngồi xuống: "Ăn trái cây đi, thích gì thì tự lấy, không cần khách sáo."

Cậu lại lấy ra vài gói trái cây sấy khô trong ngăn tủ — — ngày hôm qua Đại Huy đón bọn họ đi dạo thành phố Yến Kinh, dựa theo Diêu ca dặn dò, đặc biệt mang theo một gói lớn trái cây sấy khô mà Đào Mộ thích ăn đến. Đào Mộ không có chỗ cất, trở về phòng ngủ liền chia ra cho ba người bạn cùng phòng, phần còn lại thì cất vào ngăn tủ, ai muốn ăn thì lấy.

Đám người Đỗ Minh còn chưa khôi phục lại từ trong khí thế của Đào Mộ, ai cũng vâng vâng dạ dạ, rất câu nệ. Đào Mộ thấy thế thì cười nói: "Các cậu trò chuyện trước đi, tớ đi rửa mặt."

Mọi người đều là bé trai 18 19 tuổi, vừa từ cấp ba lên đại học, chưa tiếp xúc với các loại thế lực trong giới giải trí, chưa kịp chuyển từ chế độ ngốc bạch sang chế độ sâu sắc. Đợi Đào Mộ rửa mặt xong đi ra, một đám con trai tán gẫu đến say sưa.

Đỗ Minh tay trái cầm quả táo, tay phải cầm một túi hương phỉ tử*, trong ngực còn ôm một túi hồ đào pecan, thấy Đào Mộ thì hưng phấn nói: "Vãi, làm bạn cùng phòng với cậu thật hạnh phúc, có nhiều đồ ăn ngon muốn ăn lúc nào cũng được như vậy."

Không giống phòng ngủ của bọn họ, ai mua được đồ ăn đều hận không thể nhanh chóng bỏ vào ngăn tủ khóa lại, không cho ai nhìn.

"Hơn nữa tớ thấy cậu toàn mặc đồ hàng hiệu, nhà cậu chắc rất giàu phải không?"

Đào Mộ cười nhẹ: "Nhà tớ không có tiền, nhưng rất được trưởng bối cưng chiều, bình thường tớ cũng đi làm thêm."

"Việc gì mà kiếm được nhiều tiền vậy, giới thiệu cho tớ với?"

"Hộp đêm!"

Bốn người ở phòng ngủ đối diện đột nhiên yên tĩnh lại, hai mặt nhìn nhau, suýt nữa bị sặc quả khô, hiển nhiên đều hiểu lầm.

Đào Mộ bình tĩnh dọa mọi người một trận, sau đó bình thản nói: "Làm võ thế cho người ta, làm người mẫu, chụp ảnh cưới trong studio phục vụ ảnh cưới, làm rất nhiều loại công việc bán thời gian, các cậu xem xem mình làm được việc nào."

"Vậy cậu ở trong hộp đêm là..." Có người thận trọng hỏi.

"Làm bồi bàn bán rượu a. Các cậu không biết rượu ở mấy chỗ ăn chơi giá cực kỳ cao sao?"

"Ồ!" Mọi người bừng tỉnh đại ngộ. Bọn họ đã nói mà, trông Đào Mộ không giống loại người như vậy. Đương nhiên cũng có người đảo tròng mắt, không biết là đang nghĩ cái gì.

Đến khi bốn người ở phòng ngủ đối diện ăn uống trái cây no nê, cảm thấy mỹ mãn thì đã sắp 10 giờ. Mấy người Đỗ Minh ôm cái bụng tròn vo đứng dậy rời đi, trước khi đi còn cầm vài túi quả khô về ăn. Bốn người 301 vừa dọn dẹp rác, vừa hỏi Đào Mộ: "Mộ, sao cậu lại cố ý làm bọn họ hiểu lầm vậy?"

Đào Mộ nhướng mày, vẻ mặt vô tội: "Tớ sao có thể làm bọn họ hiểu lầm?"

"Nhưng cậu nói cậu làm việc ở hộp đêm. Kia không phải là cửa hàng của anh cậu mở sao? Hơn nữa lúc cậu làm công ở hộp đêm chỉ mới mười mấy tuổi..."

Đào Mộ cười khẽ: "Làm sao, cậu sợ bọn họ nói lung tung về tớ?"

Ôn Bảo gãi gãi mũi, hơi xấu hổ vì nói xấu sau lưng người khác. Dù sao cũng có ấn tượng không tốt về mấy người kia.

Chử Toại An nhỏ giọng nói: "Người khác thì còn được, nhưng tớ cảm thấy mấy người Đỗ Minh có chút..." Dù sao cũng cho người ta cảm giác không tốt.

Đào Mộ cười khẽ: "Như vậy không tốt sao, ăn của tớ uống của tớ, quay đầu lại nói xấu tớ. Chỉ cần dùng mấy cân trái cây vài túi quả khô là biết được tâm một người, rất rẻ mà."

Đào Mộ nói, liếc Đỗ Khang một cái. Hy vọng đứa nhỏ ngốc này có thể trưởng thành. Ngàn vạn lần đừng như kiếp trước, xem người ta là bạn thân, còn tặng một đống tài nguyên cho người ta, quay đầu lại bị người ta đâm cho một đao, thiếu chút nữa thân bại danh liệt rời khỏi giới giải trí.

"Không đến mức đó đi?" Quả nhiên Đỗ Khang bất đắc dĩ vò đầu: "Nếu bọn họ làm như vậy, bọn họ sẽ biến thành loại người nào chứ?"

"Thích biến thành loại người nào thì kệ họ! Cũng không cùng phòng với chúng ta, cả ngày không giáp mặt. Mắt không thấy tâm không phiền." Ôn Bảo đang nói thì thấy Chử Toại An cứ ngồi xổm xuống nhặt đồ: "Cậu làm gì vậy?"

"Có rất nhiều quả khô không ăn hết, bị trộn lẫn nào nhau hết rồi." Chử Toại An thuộc loại con trai tinh tế của gia đình ở Hỗ Thành, vẻ mặt đau lòng: "Còn có trái cây nữa, mới ăn có một nửa(1). Này là bọn họ đang chà đạp đồ ăn đó!"

Lời còn chưa dứt liền nghe ba người bạn cùng phòng đột nhiên cười ầm lên. Chử Toại An không hiểu gì: "Làm sao vậy?"

"Ê nè, phương ngữ Đông Bắc của cậu thật lợi hại. Tiểu An Tử vừa đi với chúng ta có mấy ngày, mà có thể thốt ra từ làm dở* rồi."

*Phía trên Chử Toại An có nói "một nửa" tiếng Trung là banlakaji (半拉卡机), banlakaji theo phương ngữ Đông Bắc có nghĩa là làm một việc gì đó hoặc giải quyết vấn đề nào đó mà bỏ dở. Làm dở là làm được nửa chừng thì bỏ ngang, nhưng bị chơi chữ thành làm dở là làm dở ẹc. Mò mãi mình mới hiểu được như vậy, có sai thì mình cũng chịu (⁠ ⁠╹⁠▽⁠╹⁠ ⁠)

"Không phải lỗi của tớ nha." Đỗ Khang chỉ vào Đào Mộ: "Rõ ràng cậu ấy mới là người hay nói câu này." Ngày nào cũng mân mê cái trang web banlakaji* gì đó.

*Còn banlakaji ở câu này, banla (半拉) là một nửa, kaji (卡机) là máy thẻ/hiện tượng đơ máy, bị kẹt, không thể di chuyển, không thể phản hồi.

Nghĩ đến đây, Đỗ Khang hỏi: "Nè, trang web kia của cậu rốt cuộc làm đến đâu rồi?"

"Gần xong rồi." Đào Mộ ngồi trước máy tính, chuẩn bị khởi động máy: "Một tuần nữa là có thể online, việc chụp ảnh tớ giao cho các cậu thế nào rồi?"

"Bây giờ mới là ngày đầu tiên huấn luyện quân sự. Tớ còn chưa nhận ra ai với ai hết!" Ôn Bảo thầu nhiều việc: "Yên tâm đi. Chỉ bằng gương mặt của cậu, vừa đứng trước mặt mấy bạn nữ, đừng nói chỉ xin một bức ảnh, cậu xin một trăm đồng các cô ấy cũng cho ấy chứ. Còn các bạn nam thì tùy từng người."

Mấy người Ôn Bảo đang nghĩ cách làm quen chụp ảnh với các nam sinh 2008. Kết quả sang hôm sau, đám Ôn Bảo còn chưa làm gì thì đã có người nhân lúc nghỉ giữa giờ huấn luyện quân sự, lén đi tới chỗ ba người Ôn Bảo hỏi thăm: "... Cái cậu soái nhất trong phòng ngủ các cậu, tên là Đào Mộ đúng không? Cậu ấy thật sự làm cái kia ở hộp đêm hả?"

"Cái gì?" Ba người Ôn Bảo tức khắc dựng lông: "Không phải. Ai nói vậy? Đây là vu khống đó! Có biết quá đáng lắm không?"

"Ấy, các cậu đừng nóng vội a. Chúng tớ là nghe người ở phòng ngủ 302 nói. Bọn họ nói là chính miệng Đào Mộ thừa nhận."

"Thừa nhận cái rắm a! Chẳng qua là chọc bọn họ thôi. Hộp đêm đó là của anh trai Đào Mộ mở. Thật quá đáng. Nã pháo bằng miệng hả. Có ai hắt nước bẩn người ta như vậy sao?"

Mấy người Đỗ Khang hùng hổ đi tìm bốn người phòng 302, xông ra trước mặt bọn họ: "Tớ nói các cậu làm việc không chân chính đúng không? Tối qua đến phòng ngủ của tụi này, vừa ăn vừa đem về phòng. Ăn xong không trả tiền hả? Ăn ké mà không hiểu đạo lý của cho là của nợ hả? Các cậu đang làm gì vậy hả?"

"Ê, các cậu sao lại nói như vậy? Tụi này nói cái gì a?" Phòng 302 cũng không vui: "Tụi này chưa nói cái gì hết."

"Chưa nói gì hết mà lời đồn bay đầy trời? Chuyện này ngoại trừ tụi này thì chỉ có các cậu biết, không phải các cậu nói thì ai nói?"

"Này, các cậu đừng có vu khống người tốt có được không? Dựa vào cái gì mà nói là tụi này đồn, đứa nào nói là cháu nội — —"

Bạn học 302 chưa nói xong, đột nhiên bị bạn cùng phòng của mình ngắt lời: "Thì sao? Cái khác tụi này chưa nói nha? Chỉ nói thằng nhóc Đào Mộ kia không phải phú nhị đại, trong nhà không có tiền, cậu ta ăn mặc tiêu tiền hào phóng như vậy là vì cậu ta làm công trong hộp đêm không phải sao? Sao vậy, câu này có cái gì xấu sao?"

"Đỗ Minh!" Mấy người khác ở phòng 302 khiếp sợ nhìn Đỗ Minh. Có ý gì?

"Mày con mẹ nó..." Tuy rằng bình thường Đỗ Khang nói liên miên, nhưng tới khi cần nói thì lại không nói được lời nào, tức đến mức nắm cổ áo Đỗ Minh, kéo hắn từ dưới đất lên: "Tao thấy mày đáng bị đánh."

"Ê, làm gì đó, đừng đánh người nha!" Mấy người bên 302 thấy thế vội đi lên ngăn lại.

Ôn Bảo không cao, nhưng từ nhỏ lớn lên trong ngõ nhỏ, cũng có chút tính nóng nảy của đàn ông Yến Kinh, trực tiếp đấm một cú qua.

Chử Toại An từ nhỏ đã ngoan hiền, không thích nói chuyện cũng không thích đánh nhau. Nhưng hắn ỷ vào mình cao 1m8, trực tiếp giữ chặt một người ở phòng 302 để Ôn Bảo đánh dễ hơn. Hai người một người giữ một người đánh, phối hợp rất ăn ý.

"Này, các cậu làm gì vậy? Đánh nhau rồi! Đỗ Khang phòng 301 đánh người kìa!"

Qua sự số băng vệ sinh ngày hôm qua, Đỗ Khang đã debut ở C vị trong số các tân sinh viên khóa 2008. Lúc này, khi có ai đó hô lên Đỗ Khang đánh người, những người đang tập hợp đội thành hình vuông cũng bị thu hút sự chú ý qua đây.

Đào Mộ đang cầm camera chụp ảnh cho mấy bạn nữ cũng nghe được huyên náo, vội chạy tới.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Phòng ngủ tụi mày cũng quá độc đoán đi? Một lời không hợp liền đánh người!" Đỗ Minh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen, không phục hét lên: "Tao muốn báo cáo với huấn luyện viên! Báo cáo giảng viên! Nào có chuyện như vậy!"

"Vì sao đánh nhau?" Đào Mộ cả buổi sáng đều nghĩ chuyện chụp ảnh nữ sinh. Hơn nữa cậu còn là người trong cuộc, không có ai dám nói ra chuyện này để làm cậu khó chịu. Cho nên Đào Mộ không biết trong khu nam sinh khóa 2008 đang truyền lời đồn một cách chóng mặt.

"Bọn họ đi nói xấu cậu lung tung." Đỗ Khang thở phì phò dùng mu bàn tay lau khóe miệng. Vừa đánh nhau xong, hắn cũng mệt muốn chết.

"Ồ." Đào Mộ hiểu ra, chuyện trong dự kiến mà thôi. "Vậy cũng không nên đánh nhau nha!"

"Thấy chưa. Đào Mộ phòng mấy người còn hiểu chút lý lẽ — —" Đỗ Minh hất cằm kiêu căng ngạo mạn, chưa nói xong thì bị Đào Mộ nghiêm trang chen ngang: "Chỉ cần đấm vào bụng hai cái để bọn họ nôn ra đồ ăn hôm qua là được."

Đỗ Minh: "……"

Mấy người phòng 302: "……"

Đám người vây xem: "……"

Đám con gái cũng nghe được tin, ồn ào vây quanh: "Đào Mộ, xảy ra chuyện gì vậy? Không chụp ảnh cho chúng tớ nữa sao?"

"Nhưng mà a, sao lại đánh nhau rồi?"

"Hình như Tiểu Vệ đánh nhau với người khác?"

Đỗ Khang nghe thấy danh hiệu này thì sắc mặt tối sầm lại. Đỗ Minh thấy nhiều nữ sinh đến đây, lập tức nâng đôi mắt gấu trúc lên đồng tình: "... Chỉ vì tụi này nói một câu sự thật nên tới đây đánh tụi này, quá không nói lý. Các cậu tới đây phân xử cho tớ, tớ nói sai sao?"

Đỗ Minh nói, xong kể ra từ đầu tới cuối chuyện tối qua Đào Mộ nói, cố tình nhấn mạnh chuyện Đào Mộ nói mình làm công ở hộp đêm: "Tớ chỉ kể lời cậu ta nói với mọi người thôi. Dựa vào cái gì đánh tớ? Chột dạ hả? Thẹn quá hóa giận?"

Nhưng mấy nữ sinh ở đây không suy nghĩ đơn thuần như nam sinh, đặc biệt là ở trước mặt soái ca đỉnh cấp mà họ muốn bảo vệ, đầu óc càng trở nên thông minh hơn.

"Không đúng, Đào Mộ nói cậu ấy làm nhiều việc bán thời gian, còn có làm người mẫu với nhiếp ảnh gia, cả võ thế nữa. Sao cậu chỉ nói mỗi việc làm ở hộp đêm vậy?"

"Đây là cố ý xúi giục đúng không?"

"Ăn đồ của người ta, còn cố ý xúi giục người khác nói xấu sau lưng Đào Mộ. Làm người sao mà ghê tởm vậy?"

"Còn nói không phải cậu cố ý hả. Nếu không cố ý thì sao tất cả nam sinh đều biết hết. Vậy nếu cậu cố ý, chẳng lẽ cả trường đều biết luôn sao?"

"Tớ thấy chính là ý này đó. Ghen ghét Đào Mộ người ta soái hơn hắn, được nhiều bạn nữ thích hơn hắn."

"Người gì ngộ!"

"Hại người mà chẳng được lợi ích gì, đồ nhỏ mọn!"

Đám nữ sinh không cho Đỗ Minh chen vào câu nào, trực tiếp cắm flag nhỏ mọn trước bia mộ.

Đỗ Minh không ngờ chuyện lại biến thành như vậy, tức muốn hộc máu: "Tớ nói các cậu có bệnh hả? Thấy soái ca là biến thành hoa si. Lỡ đâu cậu ta thật sự bị bao dưỡng thì thế nào?"

Yo, trực tiếp xé rách mặt luôn?

Đào Mộ bình tĩnh nhìn Đỗ Minh, khóe miệng cong lên. Đang muốn đứng ra giải thích cho bản thân.

Đột nhiên có một giọng nữ chắc nịch cao vót phát ra giữa đám đông: "Bị bao dưỡng thì đã sao? Đào Mộ của tôi soái nên được người ta thích. Chưa nói tới cậu ấy không bị bao dưỡng, cho dù có bị bao dưỡng thì cũng là ánh mắt phú bà người ta tốt. Sao? Cậu ngay cả điều kiện cơ bản để tìm người bao dưỡng còn không có nữa!"

"Đừng nhìn chị đây hiện giờ không tiền không thế không địa vị. Chờ chị đây nổi tiếng trong giới giải trí, Đào Mộ chị nguyện ý dưỡng cậu, cậu nguyện ý tiếp nhận chứ?"

Lời này vừa nói ra, toàn bộ sân thể dục tức khắc cười ầm lên. Đào Mộ cũng không ngờ tới nửa đường nhảy ra một vị Trình Giảo Kim như vậy, vốn định diễn một tình tiết vả mặt, mà chệch hướng mất rồi.

Mấu chốt là mấy nữ sinh khác thấy thế cũng ồn ào theo: "Đào Mộ, đợi tớ nổi tiếng rồi tớ cũng muốn bao dưỡng cậu, cậu đồng ý không?"

"Đào Mộ, chờ tớ có tiền, hai ta kết hôn nha? Tớ nuôi cậu nha!"

"Đào Mộ, cậu làm bạn trai chị đi? Chị phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, cậu chỉ cần phụ trách đẹp như hoa thôi. Chị nhất định sẽ đối xử cực kỳ tốt với cậu!"

"Mộ Mộ ơi, chúng ta cùng cố gắng sinh một đứa bé giống cậu nha. Cậu ở nhà làm một người cha toàn năng, tớ bên ngoài cố gắng kiếm tiền. Tiền lương với sổ tiết kiệm của tớ đều giao cho cậu hết!"

Đám nam sinh cười như điên. Có người còn giơ móng vuốt, hét lên đề cử: "Đào Mộ, cậu thích nam không? Tớ cũng có thể bao dưỡng cậu!"

Vì vậy trong nháy mắt, Đào Mộ liền debut thành "nam sinh mà mọi người muốn bao dưỡng nhất" trong giới tân sinh viên Kinh Ảnh khóa 2008 bằng tốc độ ánh sáng, chỉ sau Đỗ Khang.

Cũng không biết cái danh hiệu này so với danh hiệu "sắc lang am hiểu công nghệ gánh nặng thần tượng cực kỳ nghiêm trọng" cái nào dễ nghe hơn.

Hiển nhiên là Đào Mộ chẳng thích cái nào cả! Vì vậy cậu chỉ có thể nhân lúc chuyện này còn đang hot, chụp hình cho các nam sinh nữ sinh bằng tốc độ nhanh nhất.

Ngày thứ mười huấn luyện quân sự, cậu đã đưa web Phi Tấn của mình lên mạng.

🍑🍑🍑🍑🍑

Chương 36

Edit + beta: Iris

Vì để tạo một tin tức lớn, Đào Mộ đặc biệt chọn ngày 9 tháng 9, 12 giờ tối nay để mở web Phi Tấn.

Thực ra trước khi web ra mắt, thông qua việc quảng bá rầm rộ của phòng ngủ 301, toàn bộ tân sinh viên Kinh Ảnh khóa 2008, bao gồm một vài đàn chị năm trên đều biết chuyện này. Cho nên vào tối hôm nay, cũng tức là ngày 9 tháng 9, chỉ cần là sinh viên Kinh Ảnh có máy tính thì hầu như đều ngồi canh trước máy tính, bấm vào trang web.

Ngày đầu tiên khai trương trang web, hoạt động tương tác trực tiếp duy nhất chính là đánh giá hoa khôi giáo thảo* — — bởi vì Đào Mộ chỉ chụp ảnh tân sinh viên khóa 2008, nên trước mắt chỉ có thể nói là đánh giá hoa khôi giáo thảo mới thỏa đáng.

*Mình search giáo hoa thì có chú thích để là hoa khôi bên cạnh, còn search giáo thảo thì lại ra giải thích chứ không thấy chú thích (⁠ ⁠╹⁠▽⁠╹⁠ ⁠)

Đồng thời, vì để thu hút càng nhiều sinh viên đăng ký trang web, Đào Mộ còn khuyến khích đàn anh đàn chị đăng ký tài khoản, chụp ảnh tải lên, tham gia đánh giá.

"Gào gào gào gào, tôi muốn bỏ phiếu cho Mộ Mộ nhà chúng ta, ảnh chụp của Mộ Mộ nhà chúng ta ở đâu vậy ~~"

Trong tòa nhà thứ 2 Kinh Ảnh, một nữ sinh cầm máy tính ngồi trước bàn, đăng ký tài khoản nhanh nhất có thể và trực tiếp vào khu vực bỏ phiếu. Muốn bỏ phiếu cho giáo thảo trong lòng mình. Kết quả phát hiện không thể trực tiếp bỏ phiếu, mà phải so sánh hai ảnh chụp như câu hỏi trắc nghiệm, từ từ tìm ra nam thần của mình!

Đào Mộ sở dĩ chọn phép tính này, chủ yếu là để tăng cảm giác tham gia của các sinh viên. Dù sao mọi người đều là bạn học, bất luận là xuất phát từ tâm lý tham gia cuộc vui, hay là cho cậu mặt mũi, người đăng ký tham gia chính là đang ủng hộ cậu.

Đào Mộ không muốn làm rõ rào cản ngăn cách như biểu quyết dự thảo, ít nhất ban đầu sẽ không như vậy. Lý do là lo lắng về số phiếu bầu, nếu nhìn thoáng qua dưới dạng biểu đồ cột thì sẽ biết ngay, người có số phiếu nhiều tất nhiên sẽ tự mãn, còn người có số phiếu ít hoặc không ai quan tâm sẽ bị mất mặt xấu hổ.

Cân nhắc đến các mối quan hệ sau này, Đào Mộ vẫn muốn giả bộ hòa thuận trong thời gian đầu. Ít nhất đến khi vòng bầu chọn thứ nhất kết thúc, nam nữ sinh lọt vào vòng trong chắc chắn sẽ có người yêu thích và tỷ lệ người ủng hộ nhất định, sau đó mới chuẩn bị xe ngựa tham gia cuộc đua tiếp theo.

Như vậy, bạn học bình thường mới có thể tham gia một cách sảng khoái và thân thiết, cho dù không lọt vào vòng trong bình chọn hoa khôi giáo thảo thì cũng có mặt mũi trong trường. Sinh viên tiếp tục đi tiếp cũng có nhân khí căn bản. Trang web cũng có thể xâm nhập một cách tinh tế vào cuộc sống của các sinh viên Kinh Ảnh.

Mà trong mắt của những bạn học ăn dưa không rõ chân tướng, loại hành vi này của Đào Mộ quả thực chính là lừa click vô liêm sỉ nhất ヽ(`Д′)?︵ ┻━┻ ┻━┻

Đương nhiên, cũng có không ít nữ sinh khóa 2008 sau khi đăng ký tài khoản liền trực tiếp đến khu bỏ phiếu, không phải vì để bình chọn hoa khôi giáo thảo, càng không phải tìm ảnh chụp của mình: "Tớ chỉ muốn xem Mộ Mộ chụp tớ như thế nào thôi?"

Vì thu thập càng nhiều ảnh chụp của tân sinh viên, hầu hết nam sinh đều được kết nối dưới sự giúp đỡ của ba người bạn phòng 301, còn bên nữ sinh thì Đào Mộ ôm camera tự mình ra trận. Xét thấy giá trị nhan sắc và lực tương tác của Đào Mộ, cơ hồ không có nữ sinh nào từ chối.

Nhưng để giữ cảm giác thần bí, Đào Mộ không để các nữ sinh xem ảnh chụp trước. Thay vào đó lại bán một thẻ cho phép mọi người tìm kiếm trực tuyến vào ngày khai trương của web Phi Tấn.

Có người thấy Đào Mộ thật sự quá soái — — đã thành đối tượng mà các nữ sinh khóa 2008 muốn bao dưỡng nhất. Cho nên mặc dù Đào Mộ làm ra thủ đoạn điên cuồng như vậy vì lưu lượng của trang web, nhưng đám nữ sinh vẫn nhịn xuống dục vọng muốn đánh người, kiên nhẫn đợi ngày trang web ra mắt.

"... Chụp có bức ảnh thôi mà thần thần bí bí như vậy. Các cậu nói xem có phải kỹ thuật chụp ảnh của Đào Mộ rất tệ hay không, nên mới không dám cho chúng ta xem. Vì vậy làm ra chiêu trò như vậy, muốn gạo nấu thành cơm." Tòa ký túc xá số 2 Kinh Ảnh, một nữ sinh thanh tú, làn da trắng nõn, trên đầu buộc dây cột tóc hình tai thỏ, ngồi trước máy tính lải nhải, tay cầm con chuột ra đầy mồ hôi vì khẩn trương: "Tớ nói trước, nếu Mộ Mộ chụp tớ quá xấu. Còn đăng cái bức ảnh xấu đó lên cho toàn trường xem, vậy, tớ đây sẽ bắt cậu ấy mời tớ ăn cơm, bồi thường bóng ma tâm lý của tớ — —"

"Oa, đẹp quá!" Nữ sinh còn chưa dứt lời, mấy bạn học đứng đằng sau cô đã kinh ngạc kêu lên. Không ngừng xô đẩy nhau để nhìn vào máy tính: "Dao Dao cậu mau xem, bức này chụp thật đẹp, còn đẹp hơn cả người thật."

"Mộ Mộ chụp tốt quá. Ánh sáng này! Góc độ này! Tấm ảnh này! Làm sao cậu ấy chọn góc được vậy! Vô cùng đẹp!"

"Hả?" Nữ sinh còn đang lo lắng kêu ca sửng sốt. Chẳng lẽ Đào Mộ thật sự biết chụp ảnh? Không thể nào, Đào Mộ là con trai mà!

Cô gái thầm nghĩ, nửa tin nửa ngờ nhìn về phía máy tính — —

Trên màn hình máy tính, một cô gái mái tóc bồng bềnh mặc quân phục huấn luyện quân sự mỉm cười nhìn vào camera. Ánh nắng gay gắt sau buổi trưa đổ xuống từ phía bên trái tấm ảnh, làm cho toàn bộ phong cảnh đằng sau sáng rực lên. Thiếu nữ xinh đẹp đứng trong ánh sáng, ngoái đầu lại mỉm cười, mái tóc dài tung bay, đẹp đến ngạt thở.

"Không hổ là đại soái ca từng làm nhiếp ảnh gia bán thời gian. Mộ Mộ nhà chúng ta thật sự có một đôi mắt rất giỏi trong việc khám phá cái đẹp. Không được, tớ cũng phải xem cậu ấy chụp tớ thế nào."

Một nữ sinh khác nói, đẩy người bạn cùng phòng đang ngồi trước máy tính ra, gấp gáp tìm ảnh chụp của mình. Sau đó phóng to lên — —

"Oa!"

Trong bức ảnh được phóng to, một cô gái mái tóc ngắn ngang tai mặc quân phục đang đứng dưới gốc cây long não lốm đốm. Ánh nắng rực rỡ làm tán cây long não xanh um tươi tốt hơn hẳn, cô gái đưa một tay lên trán, tinh nghịch nháy một bên mắt, hơi ngẩng đầu cười với ống kính. Nụ cười tỏa sáng hơn cả ánh mặt trời.

"Quá xinh đẹp. Tớ không nghĩ tới Đào Mộ lại chụp tớ đẹp như vậy." Cô gái không dám tin hai tay che miệng lại, đặc biệt kinh ngạc nói: "Tớ lúc đó chỉ thấy Mộ Mộ đặc biệt soái, cậu ấy cầm camera đi tới muốn chụp ảnh chúng ta, các cậu không từ chối nên tớ mới đồng ý."

Dù sao cũng được soái ca chụp ảnh cho, rất có thể diện.

Nhưng bây giờ xem ra, bản lĩnh của Đào Mộ có thể nghiền ép 80% nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Vì vậy bức ảnh này không những có thể diện, mà còn rất lời _(:з)∠)_

Mà Đào Mộ không chỉ có thể chụp ảnh, còn có thể PS. Toàn bộ ảnh chụp mà cậu chụp cho nữ sinh khóa 2008 đều đã được xử lý PS!

Phong cách nghệ thuật đẹp đẽ tươi mới lập tức thu hút tất cả sự chú ý của các cô gái.

Tiếp theo, các cô gái khác cũng nóng lòng muốn tìm ảnh chụp của mình.

Có người co chân dựa vào cây ngước nhìn bóng cây nhảy múa, có người nằm trên bãi cỏ ngước nhìn bầu trời, có người ngồi bên hồ hoa sen khẽ hôn lên cánh hoa, còn có người ngồi trên cột thăng bằng trong sân thể dục cúi đầu cười nhạt...

Nhìn chung, các bức ảnh trong mỗi chương đều có tiêu chuẩn cực kỳ cao, hơn nữa gầy béo có đủ, oanh oanh yến yến, hoặc thanh tú như tiểu gia ngọc bích*, hoặc dịu dàng như tiểu thư khuê các, hoặc thanh thuần như em gái nhà bên, hoặc mạnh mẽ như ngự tỷ, hoặc phong tình vạn chủng, hoặc xinh đẹp động lòng người... Kỹ năng chụp ảnh siêu đẳng đã lập tức hớp hồn tất cả nữ sinh khóa 2008.

*Tiểu gia ngọc bích (小家碧玉): con gái cưng, con gái rượu.

"Các em đang làm gì vậy?" Đại khái là các tân sinh viên quá ồn ào, các đàn chị ở lầu trên cũng chạy tới cửa tham gia náo nhiệt. Sau khi nhìn thấy những bức ảnh có thể so với ảnh tĩnh* thì không kiềm lòng được muốn Đào Mộ chụp một bức cho mình.

*Ảnh tĩnh (硬照) là một thuật ngữ nhiếp ảnh dùng để chỉ những bức ảnh hai chiều được chụp cho tạp chí và quảng cáo. Trong những trường hợp bình thường, nó chủ yếu đề cập đến các phong cách chụp ảnh như cao, lạnh lùng, ngầu, đẹp, thời trang. Ngoài ra còn có các từ vựng nhiếp ảnh tương tự như chân dung và cận cảnh.

Khi biết được các đàn em năm nhất đang bầu chọn hoa khôi giáo thảo, các đàn chị cũng đến xem náo nhiệt chốc lát, lúc về phòng ngủ thì lập tức mở máy tính đăng ký tài khoản Phi Tấn. Đương nhiên ban đầu còn ngại ngùng tự up ảnh của mình lên, nhưng trước tiên có thể tải ảnh của bạn cùng phòng hoặc ảnh của bạn thân lên để thả con tép, bắt con tôm, hoặc là up ảnh của các hoa khôi giáo thảo trong cảm nhận của mình lên web, sau đó đi đến khu bỏ phiếu, bắt đầu chậm rãi lướt ảnh chụp bỏ phiếu.

Sau đó là trong quá trình bỏ phiếu, tất cả các cô gái đều bị kỹ năng chụp ảnh siêu phàm của Đào Mộ chinh phục, không có ngoại lệ.

Nếu nói bên nữ sinh hưởng ứng rất nhiệt tình. Vậy bên nam sinh Kinh Ảnh, lần hoạt động bầu chọn hoa khôi giáo thảo này có thể nói là rất kịch liệt.

Bất kể là trạch nam hay vận động nam đều có vẻ như hào hứng hơn bên nữ sinh rất nhiều — — điều này có thể thấy được thông qua một vài trận bộc phát tiếng sói tru bên tòa nhà nam sinh.

"Không được, không được, bức này quá đáng yêu!"

"Wow, đàn chị này quả thực chính là nữ thần trong mộng của tớ. Ôi, tớ phải bỏ phiếu cho chị ấy!"

"Đàn em này trông rất dịu dàng. Mặc quân phục mà vẫn xinh đẹp như vậy, thật nóng lòng muốn gặp người thật quá."

"Đệt, số người đăng ký đã hơn 500 người!"

"Lượng truy cập đã hơn 1.200!"

"Số người đăng ký lại tăng lên rồi, bây giờ là 602."

"Lượng truy cập vượt 2.000 rồi."

"Lượt đăng ký quá 1.000!"

"Mộ ơi, cậu thật lợi hại. Kinh Ảnh chúng ta tổng cộng chỉ có 3.000 sinh viên trang web của cậu ôm đồm hết một phần ba."

Trong phòng 301, ba bạn cùng phòng dán mặt vào màn hình, chốc chốc thì nhìn vào màn hình máy tính của mình bầu chọn hoa khôi, chốc chốc lại vươn đầu ra nhìn vào máy tính của Đào Mộ. Thế này thật thú vị.

Đào Mộ khẽ mỉm cười: "Cũng nhờ có các cậu tuyên truyền với các bạn học, nếu không sẽ không có lượng truy cập cao như vậy."

Ba bạn cùng phòng quay đầu nhìn Đào Mộ, hơi híp mắt lại: "Mặc dù tụi này rất muốn nói đừng khách sáo, đây là chuyện tụi này nên làm. Nhưng sao nhìn Mộ không hưng phấn chút nào vậy?"

"Trang web của cậu đã thu hút một phần ba sinh viên Kinh Ảnh đăng ký trong ngày đầu tiên. Lượng truy cập đã hơn..." Chử Toại An nhìn thoáng qua máy tính của Đào Mộ: "Đã hơn 5.000."

"Ừm." Đào Mộ gật đầu. Cậu có thể nói là cậu đang chờ server Kinh Ảnh sập không? Giống trong phim ấy, cậu thậm chí còn chuẩn bị sẵn thông cáo thổi phồng. Kết quả — —

Đào Mộ liếc nhìn màn hình máy tính. Chỉ có 5.000 lượng truy cập!

Rầu!

Đào Mộ hai tay chống cằm, mắt trông mong nhìn màn hình máy tính. Nói cách khác, hôm nay cậu có thể đợi được server Kinh Ảnh sập không?

— — Đáp án hiển nhiên là không. Cho đến sáu giờ sáng hôm sau, lượt đăng ký web Phi Tấn đã hơn 1.200, và lượng truy cập đã quá 50.000, server Kinh Ảnh vẫn hoạt động rất tốt.

"Tớ hôm nay mới biết Kinh Ảnh là loại trường nghệ thuật, chất lượng server thế mà tốt đến vậy." Đào Mộ lúc rời phòng ngủ còn cảm khái: "Trường chúng ta chắc chắn đặc biệt có tiền."

"Trường chúng ta đương nhiên là có tiền." Vừa dứt lời, một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau Đào Mộ.

Bốn người phòng 301 quay đầu lại thì thấy một nam sinh tuấn mỹ, khí chất lỗi lạc đứng đằng sau. Tầm mắt hắn dừng trên người Đào Mộ: "Dù sao nơi này cũng là Kinh Ảnh. Thường xuyên có đàn anh đàn chị làm ăn phát đạt trở về trường quyên góp. Trường chúng ta có một quỹ giáo dục dự phòng, chuyên dùng để khuyến khích sinh viên sáng tạo ra những thước phim. Số tiền tài trợ mỗi năm lên đến mấy trăm vạn."

Nói tới đây, nam sinh hơi ngừng lại, mỉm cười đưa tay phải ra: "Cậu là Đào Mộ đúng không? Tớ là Lương Thần Dật. Tối qua tớ có lên web Phi Tấn chơi, rất thú vị."

Đào Mộ nhìn khuôn mặt quen thuộc, mỉm cười bắt tay Lương Thần Dật: "Hân hạnh."

Ba người Ôn Bảo đứng bên cạnh Lương Thần Dật, nhìn bộ quân phục huấn luyện của Lương Thần Dật, tò mò hỏi: "Cậu cũng là tân sinh viên khóa 2008 đúng không? Vừa tới báo danh hả? Lúc trước huấn luyện quân sự sao không thấy cậu?"

"Lúc nghỉ hè có ra ngoài chơi với bạn, bất cẩn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mới xuất viện." Lương Thần Dật cười giải thích: "Nhưng tớ cảm thấy tớ về rất đúng lúc."

"Vậy cậu có tham gia bình chọn giáo thảo không?" Đỗ Khang cười ranh mãnh: "Mặc dù đã bỏ lỡ thời gian báo danh thống nhất, nhưng cậu có thể tự báo danh."

Lương Thần Dật cười sảng khoái: "Tất nhiên rồi."

Nói xong, hắn lại nhìn về phía Đào Mộ: "Tớ nghe Bác Viễn ca nhắc đến cậu. Nói cậu cực kỳ lợi hại, hôm nay gặp rồi mới thấy, quả nhiên danh bất hư truyền."

"Ồ, Bác Viễn ca chính là Vương Bác Viễn. Hai nhà chúng tớ là hàng xóm từ nhỏ. Ba hắn và ba tớ là bạn học cũ, nên chúng tớ đều quen biết nhau. Lần này Bác Viễn ca trở về đóng phim, thường khen cậu trước mặt chúng tớ. Nói cậu bằng tuổi tớ, nhưng làm việc rất trưởng thành ổn trọng. Còn kêu tớ học hỏi cậu."

Đào Mộ hơi kinh ngạc, thật ra cậu không biết hóa ra Lương Thần Dật quen Vương Bác Viễn. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hai năm sau, Lương Thần Dật lấy thân phận là sinh viên năm ba nhưng có thể làm nam chính của bộ điện ảnh, quen Vương Bác Viễn và Trình Bảo Đông cũng có lý.

Nhưng cũng vì vậy mà mọi chuyện càng thú vị hơn.

Đào Mộ cong khóe miệng, lộ ra ý cười sâu xa.

Lương Thần Dật hiển nhiên không biết Đào Mộ đang cười cái gì. Nhưng hắn đã được Vương Bác Viễn dặn dò, đương nhiên hắn muốn kết giao với Đào Mộ. Huống chi web Phi Tấn ra mắt cũng chứng minh Đào Mộ có giá trị kết giao.

"Các cậu định đi ăn sáng sao? Thêm tớ có ngại gì không?"

Đối với lời đề nghị của Lương Thần Dật, mọi người ở phòng 301 cũng tỏ ra rất nhiệt tình: "Đương nhiên không ngại, đều là bạn học cả mà. Chỉ là một bữa cơm thôi."

Vì vậy trên đường đến nhà ăn, Lương Thần Dật lại lần nữa chứng kiến độ nổi tiếng của Đào Mộ — — gần như mỗi một tân sinh viên mặc quân phục huấn luyện đều sẽ chào hỏi bốn người phòng 301, đặc biệt là Đào Mộ với Đỗ Khang, mức độ được hoan nghênh không kém gì minh tinh vườn trường.

"Bởi vì hai người bọn họ debut ở C vị mà!" Ôn Bảo cười trêu chọc, còn chưa nói xong đã bị Đỗ Khang xua tay: "Cậu cứ nói về Mộ nhà ta là được, đừng nói về sự tích vinh quang của tớ."

"Ồ?" Lương Thần Dật quay đầu nhìn Đào Mộ, tò mò hỏi: "Đào Mộ còn có sự tích vinh quang gì mà tớ không biết sao?"

Đào Mộ đang đi dạo ở khuôn viên trường, đột nhiên cảm giác túi quần rung lên. Cậu dừng lại, lấy điện thoại ra, là Phùng Viễn gọi tới.

"Các cậu đi trước đi. Tớ đi nhận điện thoại."

Ba bạn cùng phòng gật đầu, Chử Toại An cẩn thận hỏi: "Cậu vẫn ăn cháo táo đỏ và bánh bao nhân trứng sữa đúng không?"

"Không, hôm nay tớ muốn ăn cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc và bánh trứng." Đào Mộ suy nghĩ: "Lấy thêm bánh khoai tây cho tớ."

Chử Toại An cười đáp.

Đào Mộ cầm điện thoại đến một nơi rộng rãi hẻo lánh, nhận điện thoại: "Có chuyện gì vậy?"

"Mộ, Mộ ca, anh, anh kêu em nhìn chằm chằm, người đàn ông kia, đã rời kinh. Em có nhìn tiếp không?"

Đào Mộ nói: "Không cần. An toàn là trên hết. Đúng rồi, sưu tầm ảnh chụp thế nào rồi?"

"Sắp, sắp xong rồi. Mộ, Mộ ca, này, này rốt cuộc là ai? Cuộc sống riêng, riêng, riêng tư của hắn rất lộn xộn." Phùng Viễn cau mày. Hai ngày nay hắn nghe lời Mộ ca theo dõi người họ Lạc này, thật là ghê tởm muốn chết.

"Một người đáng ghét." Đào Mộ cười nói: "Tiểu Viễn, mấy ngày nay vất vả cho em rồi."

"Không, không vất vả. Nhưng, quá, quá phí tiền." Phùng Viễn vẻ mặt đau khổ. Mấy ngày nay vì theo dõi tên họ Lạc, ngày nào hắn cũng phải ngồi xổm ở vũ trường, không thì là ngồi xổm ở KTV. Dùng toàn tiền của Mộ ca nhà bọn họ. Mấy chỗ làm ăn đen tối đó, một ly coca lạnh cũng dám bán 20 nhân dân tệ.

Hơn nữa còn có rất nhiều hộp đêm cao cấp chỉ có các hội viên mới được vào. Phùng Viễn căn bản không vào được. Nhưng Đào Mộ đã suy xét đến an toàn của Phùng Viễn, không chịu cho hắn đi. Chỉ kêu hắn theo dõi từ xa, nắm bắt cơ hội chụp lén vài tấm ảnh Lạc Dương lêu lổng với đàn ông.

"Đúng rồi." Phùng Viễn bỗng nhớ ra cái gì đó, mở miệng nói: "Em, đi theo họ Lạc mấy ngày nay, hình như còn thấy Đại, Đại Huy, Huy ca."

Trong lòng Đào Mộ lộp bộp: "Em có nhìn lầm không?"

"Không, sẽ không." Phùng Viễn khẳng định: "Chính, chính là hắn."

Đại Huy là tiểu đệ mà Lưu Diệu coi trọng tin tưởng nhất. Hắn và Lạc Dương chưa từng gặp nhau. Nhưng bây giờ lại bị Phùng Viễn theo dõi Lạc Dương mà phát hiện hắn ở cùng Lạc Dương, như vậy chỉ có thể là một tình huống.

Đào Mộ cúp máy, nhanh chóng gọi cho Diệu ca. Sau khi chuông điện thoại reo ba tiếng thì có người nghe máy. Bên ống nghe đối diện truyền đến tiếng trêu chọc của Lưu Diệu, xem ra tâm trạng rất tốt: "Nghĩ gì mà gọi cho anh vậy? Có phải muốn dẫn bạn học tới đây chơi không?"

"Diệu ca, có phải anh cho Đại Huy ca theo dõi Lạc Dương không?" Đào Mộ đi thẳng vào vấn đề, không nói lời vô nghĩa nào.

Lưu Diệu trầm mặc, chợt cười lạnh: "Sao, tiểu tử kia bắt nạt người của anh, anh không thể trả đũa sao?"

"Làm sao anh biết được?" Đào Mộ đầu đầy mồ hôi, sợ Diệu ca bồng bột: "Đại Mao Tiểu Béo nói với anh?"

"Em nói nặng lời với bọn họ, bọn họ nào dám lắm miệng?" Lưu Diệu hừ lạnh một tiếng: "Em cũng đừng trách oan bọn họ. Là anh phái người đến trấn H hỏi thăm. Tin tức lớn như vậy, toàn bộ trấn H đều truyền tai nhau. Anh mà không phái người hỏi thăm thì làm sao biết em bị ủy khuất lớn như vậy, họ Lạc dám nhổ lông trên đầu hổ, nếu anh đây còn nhẫn nhịn, hắn sẽ cho rằng Lưu Diệu anh dễ bắt nạt."

"Diệu ca!" Đào Mộ cau mày, cậu thật sự không muốn Lưu Diệu nhúng tay vào chuyện này: "Diệu ca anh đừng ra tay. Em tự mình báo thù."

Lưu Diệu không quá tin tưởng nhãi con nhà mình: "Em báo thù như thế nào? Đã qua bao lâu rồi — —"

"Diệu ca, anh tin em." Đào Mộ nói chậm lại, kiên nhẫn khuyên: "Anh nghĩ xem em biết anh phái Đại Huy ca đi theo Lạc Dương bằng cách nào?"

Lưu Diệu không nói gì.

Đào Mộ chỉ có thể tiết lộ một chút kế hoạch của mình để xoa dịu Diệu ca: "Anh yên tâm đi. Em sắp xếp xong hết rồi. Diệu ca nhanh kêu Đại Huy ca rút về đi. Ngàn vạn lần đừng để hắn phát hiện."

Lưu Diệu trầm mặc một lúc lâu: "Tiểu tử em giỏi thật?"

Đào Mộ hỏi lại: "Em làm việc mà anh còn không yên tâm?"

Lưu Diệu trầm mặc chốc lát: "Được, anh đây chờ, anh cho em nửa tháng, nếu họ Lạc kia còn bình yên vô sự..."

Đào Mộ cau mày: "Được rồi."

Sau khi cúp máy, Đào Mộ lại gọi cho Phùng Viễn. Hẹn hắn buổi tối gặp nhau ở cô nhi viện rồi nói. Tính cả hai kiếp, Đào Mộ vẫn tin chắc câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Lạc Dương ở trấn H chơi cậu một vố như vậy, thù này Đào Mộ không thể bỏ qua được.

Hơn nữa Lạc Dương là người theo đuổi Thẩm Dục, mà Đào Mộ vì có quan hệ với Tống Đạo Trăn, tương lai nhất định phải đối đầu với một kẻ khác ái mộ Thẩm Dục. Đám người này không thích mỗi người làm một việc, bọn họ chỉ thích quần chiến, ai không biết còn tưởng quan hệ giữa bọn họ rất tốt. Hoàn toàn không nghĩ đến kỳ thật đám người này cmn là tình địch.

Nhưng cũng phải nói lại, bản lĩnh biến tất cả tình địch thành bạn bè của Thẩm Dục đúng là không phải đùa. Không biết đó là hào quang cốt truyện hay là hào quang nhân vật chính nữa.

Tóm lại, để kế hoạch sau này tiến triển thuận lợi hơn, Đào Mộ cũng chỉ có thể tiên hạ thủ vi cường. Trước khi đám người này liên hợp lại với nhau, cần làm yếu đi thì làm yếu đi trước, cần ngâm ngòi thì châm ngòi trước. Bọn họ càng loạn thì thời gian và con đường sống của Đào Mộ càng nhiều.

Nghĩ tới đây, Đào Mộ đột nhiên lấy điện thoại ra chụp ảnh tự sướng, đăng lên Weibo. Nhân tiện tuyên truyền cho web Phi Tấn.

Từ sau khi trở về từ trấn H, Đào Mộ không đăng nhập Weibo nữa. Các fan dưới Weibo đã sớm gào khóc đòi ăn. Hiếm khi thấy Đào Mộ đăng ảnh tự sướng, lập tức hưng phấn bắt đầu liếm nhan, liếm xong mới tò mò bấm vào link web Phi Tấn. Tức khắc thấy được hoạt động bình chọn hoa khôi giáo thảo Kinh Ảnh đang diễn ra trên web.

Đây thực sự là một lễ hội dành cho nhóm nhan cẩu!

Trong nháy mắt, dưới Weibo của Đào Mộ lập tức sôi trào. Mấy người bạn luôn chú ý đến Weibo của Đào Mộ cũng thấy Đào Mộ online. Đồng loạt share Weibo của Đào Mộ và để lại lời nhắn.

Tiểu Lang Quân Trong Nhà Có Quặng: "Không hổ là Mộ ca của em, vừa đẹp vừa giỏi. Trang web này vậy mà là Mộ ca tự mình làm. Hơn nữa nữ sinh Kinh Ảnh thật xinh đẹp. Em thấy ai cũng là hoa khôi hết. Đương nhiên giáo thảo chỉ có thể là Mộ ca của em."

Đại Quan Nhân Ăn Dưa: "Em hết sức đồng ý với cách nói bên phải."

Tiểu Thiếu Gia Thẩm Gia: "Chíp chíp chíp, Mộ Mộ cậu rốt cuộc cũng xuất hiện rồi. Sau khi cậu về Bắc Kinh thì đổi số điện thoại hả? Tớ làm thế nào cũng không liên hệ với cậu được?"

Diệp Dao: "Tiểu tử Đào Mộ cậu được a! Đây là định đi theo con đường bá đạo tổng tài đúng không? Còn có, sinh viên tốt nghiệp Yến Ảnh có thể tham gia bình chọn hoa khôi giáo thảo của các cậu không? Thuận tiện chị đã đăng ký tài khoản Phi Tấn để tải ảnh lên rồi, xin hãy lật thẻ bài để chị tham gia bỏ phiếu, chị cũng muốn làm hoa khôi."

Tiểu Bạch Thỏ Ôn Nhu: "Đệt. Không hổ là người đàn ông tôi đánh giá cao, quả nhiên có tài từ trong ra ngoài. Bức ảnh đã được download, đóng khung và treo ở đầu giường. Sau này mỗi khi mở mắt ra sẽ được thấy cậu đầu tiên, cuối cùng là cuộc sống hạnh phúc cùng cậu!"

Long Ngạo Thiên: "Vãi cậu rốt cuộc cũng online. Có biết ngày 24 ông đây đợi cậu ở sân bay đến nửa đêm hay không. Cậu cư nhiên thả bồ câu với tôi! Còn có cậu về Bắc Kinh đổi số điện thoại cũng không báo cho tụi này biết tiếng nào. Cậu hết muốn sống rồi đúng không!!!!!"

Lạc Đại Thiếu Ăn Chơi Trác Táng: "... Thế mà về Bắc Kinh rồi? Về khi nào? Không nói với tôi một tiếng, tôi còn muốn rủ cậu đi chơi đấy!"

Đào Mộ reset Weibo đến khi thấy được tin nhắn của Lạc Dương, cong khóe miệng rời khỏi Weibo.

Đến khi Đào Mộ vào nhà ăn, ba bạn cùng phòng và Lương Thần Dật đã sắp ăn xong, thấy Đào Mộ không nhanh không chậm đi tới thì nhíu mày: "Sao lại lâu như vậy, cháo nguội rồi."

"Gọi điện thoại hơi lâu." Đào Mộ cười nói.

Lương Thần Dật tò mò: "Bạn gái hả?"

"Không phải." Đào Mộ lắc đầu, ngồi xuống ăn sáng.

Sáng nay Đào Mộ vừa khai trương web Phi Tấn, còn dốc hết sức quảng cáo hoạt động bình chọn hoa khôi giáo thảo Kinh Ảnh khóa 2008, cậu hoàn toàn xứng đáng được tất cả tân sinh viên chú ý đến. Ngay cả đàn anh đàn chị vào giờ nghỉ giải lao cũng chạy xuống sân thể dục vây xem Đào Mộ.

Thậm chí còn có đàn chị nhân lúc giờ nghỉ huấn luyện quân sự đến đưa nước đưa khăn. Vừa bày tỏ sự yêu thích với Đào Mộ, vừa cầu Đào Mộ chụp ảnh giúp các cô.

"Tụi chị lúc nhận diễn bên ngoài phải nộp hồ sơ lý lịch, nếu ảnh đẹp sẽ dễ thông qua sàng lọc hơn. Đàn em Đào Mộ, cậu tốt bụng thiện tâm, giúp tụi chị đi."

Nếu có một nhóm chị gái xinh đẹp vây quanh bạn nói chuyện dịu dàng và giả bộ đáng thương, bạn sẽ làm gì?

Đào Mộ cười ấm áp như tắm mình trong gió xuân: "Nếu là ảnh chụp đời thường thì chụp khi nào cũng được. Còn nếu là chụp nghệ thuật thì cần sắp xếp phòng chụp ảnh hơi lâu, hoặc là em có thể sắp xếp. Nhưng chi phí thì cần các chị tự trả."

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, đây là nên làm. Thật sự cảm ơn đàn em Đào Mộ." Một đàn chị tóc dài xinh đẹp nói, chủ động tặng Đào Mộ một cái ôm. Các cô gái khác thấy vậy cũng đòi làm theo.

Trong một thoáng, những cẩu độc thân vẫn còn ở trên sân thể dục, luôn chú ý đến động tĩnh bên này đều ghen ghét đến điên luôn rồi.

"Móa! Không phải chỉ là chụp ảnh thôi sao! Chỉ là soái một chút thôi mà! Vì sao tớ không có đãi ngộ này. Tớ cũng muốn đàn chị ôm — —"

"Tớ cũng muốn — —"

"Quá không biết xấu hổ, cư nhiên dám nhân cơ hội ôm Mộ Mộ nhà chúng ta. Nữ sinh khóa 2008 chúng ta còn chưa được ôm đâu!"

"Đúng vậy, đúng vậy, thật đáng ghét!"

Tới giữa trưa, bạn học Đào Mộ khiến cho cộng đồng nam nữ sinh tức giận đột nhiên nói không muốn ăn ở nhà ăn: "Gần đây huấn luyện quân sự mệt quá, tớ muốn ăn xiên thịt dê."

Ôn Bảo nghe vậy, lập tức nói: "Được a. Đi thôi nào. Kỳ thật tớ đã sớm muốn ăn xiên thịt dê nhà chúng ta. Chỉ sợ các cậu thấy ngán."

"Cậu đừng khiêm tốn quá, đại gia Ôn thiếu à. Xiên thịt dê ngon như vậy sao lại ngán được!" Bạn học Đỗ Khang lập tức xoa tay, cười hì hì: "Thật ra tớ cực kỳ thèm đây."

Chử Toại An không thích nói chuyện ngại ngùng gật đầu, hắn cũng muốn ăn.

Vì vậy bốn người ăn nhịp với nhau. Nhân lúc nghỉ trưa liền ra ngoài trường học. Kết quả mới ra khỏi cổng liền thấy một chiếc siêu xe màu đỏ phiên bản giới hạn toàn cầu đậu trước cổng lớn cực kỳ kiêu ngạo.

Một người trẻ tuổi, cả người toàn hàng hiệu dựa vào xe. Sau khi thấy Đào Mộ thì tháo mắt kính xuống, lấy tư thái khổng tước xòe đuôi đi tới, vẻ mặt khoe khoang: "Thế nào? Cho dù cậu không để ý đến tôi, tôi vẫn tìm được cậu đúng không?"

"Tối nay mời cậu đi ăn, có đi không?"

°°°°°°°°°°

Lời editor: Mấy tuần nay bận =.= Tháng 1 thi rồi, thi xong là đi thực tập Phú Quốc 3 tháng, đăng sẽ hơi lâu nha.

Đăng: 6/12/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play