Chương 33

Edit + beta: Iris

Bây giờ đã là chạng vạng, trời sắp tối. Đàn Kim Ô chậm rãi bay về phía Tây Sơn, khiến toàn bộ thành phố Yến Kinh một mảng đỏ cam. Hàng xóm tan tầm chạy xe đạp điện ngang qua con ngõ hẹp nhỏ. Căn phòng tối thui được bật đèn, ánh sáng vàng nhạt cùng với tiếng quảng cáo trong TV lọt ra ngoài cửa sổ, tiếng nồi muỗng chạm vào nhau kêu leng keng, mùi pháo hoa thơm nức tràn ngập khắp ngõ nhỏ.

Trong sân nhỏ cô nhi viện, bọn nhỏ đang vui đùa. Dì nấu ăn đứng ở cửa chính hét to kêu mọi người vào ăn cơm. Mũi của Đào Mộ rất nhạy cảm, ngửi thấy bữa tối hôm nay là khoa tây hầm với cải thảo và cá đao chiên.

Bởi vì bọn nhỏ ở cô nhi viện quá nhiều, kinh phí lại eo hẹp. Mặc dù viện trưởng Đào luôn tìm cách để cung cấp thêm dinh dưỡng cho bọn nhỏ, nhưng thức ăn hàng ngày vẫn chủ yếu là bắp cải, đậu phụ, củ cải và khoai tây. Cuối tuần đều có một bữa tiệc lớn - - về cơ bản toàn là gà hầm khoai tây, hoặc xương hầm dưa chua, hoặc là cá hầm đậu phụ. Nhiều đứa nhỏ và nhân viên cùng nhau ăn, có thể tưởng tượng được mỗi người được chia bao nhiêu thịt. Hơn nữa hương vị của cơm tập thể... Khỏi phải nói.

Dù sao Đào Mộ cũng không thích ăn nó. Từ nhỏ cậu đã tham ăn, có thể vì miếng ăn mà lén chạy khỏi cô nhi viện, đến tiệm cơm nhỏ đối diện, bất ngờ tìm được một lão gia gia đối xử cực kỳ tốt với cậu.

Mà nay, lão gia gia già rồi, có lẽ hồi đó ông chịu nhiều ủy khuất, bản thân không thể nào bù đắp nổi, cần Đào Mộ - một vãn bối đứng ra chống đỡ. Ngay cả những bữa ăn vào nhiều năm trước, Đào Mộ cũng không thể làm như không biết gì.

"Viện trưởng Đào," sau khi ăn xong, Đào Mộ mới vào văn phòng của viện trưởng Đào: "Bà nói chuyện với con một chút nha. Lão gia tử nhà chúng ta trước kia đã xảy ra chuyện gì vậy? Cháu trai họ Diêu kia là ai?"

Viện trưởng Đào thở dài một tiếng: "Bà cũng không rõ lắm - -"

"Không thể nào! Hai người đã là lão hàng xóm nhiều năm như vậy mà." Đào Mộ thật sự không tin. Cậu đi đến phía sau viện trưởng Đào, ân cần mát xa vai cho bà: "Viện trưởng, bà nói với con đi. Con đặc biệt muốn biết. Nhưng con lại không thể hỏi thẳng lão gia tử. Hôm nay con đã thử hỏi một câu, còn chưa nói xong thì ông ấy đã nổi nóng với con. Con chỉ có thể đến tìm bà."

Viện trưởng Đào thở dài một tiếng: "Chuyện đã qua nhiều năm, cho dù có biết thì có thể thế nào chứ?"

"Lão gia tử dù sao cũng là lão gia tử nhà chúng ta, nếu ông ấy thật sự bị người khác bắt nạt. Con phải báo thù cho ông ấy nha!" Đào Mộ vẻ mặt nghiêm túc.

"Báo thù?" Viện trưởng Đào vô thức lắc đầu, vẻ mặt thổn thức nói: "Quả nhiên chỉ có trẻ con mới nói lời này. Người ta nhà lớn nghiệp lớn, con báo thù thế nào - -"

"Quả nhiên viện trưởng Đào biết." Mắt Đào Mộ lóe lên, cậu vòng qua bên người viện trưởng Đào, nửa ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn viện trưởng Đào, vẻ mặt thành khẩn: "Bà nói cho con biết đi. Như bà nói đó, nếu lão gia tử thật sự bị ủy khuất, còn có kẻ thù là một gia đình nghiệp lớn, con làm vãn bối của lão gia tử, hẳn phải được biết mới đúng."

Viện trưởng Đào trầm mặc không nói. Bà biết tính tình của Đào Mộ, nếu Đào Mộ biết chân tướng, cậu nhất định sẽ không bỏ qua cho những người đó. Nhưng viện trưởng Đào lại thật sự lo lắng, lo bản thân nói ra sẽ làm liên lụy đến Đào Mộ. Dù sao với bối cảnh hiện giờ của đối phương, thật sự không phải người thường có thể trêu chọc.

Nhưng nếu không nói... Ngần ấy năm nay, cuộc sống của Tống lão nhân thật sự quá khổ cực. Ông ấy hẳn nên tìm lại công đạo cho bản thân, tìm lại công đạo cho mạng người Tống gia.

Viện trưởng Đào cảm thấy, cho dù hiện tại Đào Mộ không làm được gì, nhưng chờ đến khi cậu thành đại minh tinh, quen được nhiều người lợi hại, ít nhất có thể công bố chuyện này với công chúng, để tất cả mọi người biết Diêu gia năm đó đã làm ra chuyện ác gì.

"Viện trưởng Đào? Viện trưởng Đào?" Đào Mộ khẽ giục: "Con bảo đảm, con chỉ muốn biết năm đó lão gia tử đã xảy ra chuyện gì. Còn chân tướng thế nào, nếu không nắm chắc thì con sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."

Ở trong mắt viện trưởng Đào, Tiểu Mộ của bà năm nay chỉ mới tròn 18 tuổi. Là độ tuổi còn khờ dại chưa hiểu chuyện, không có khả năng giải quyết công việc, lại còn cố gắng giả bộ thành người lớn.

Nhưng bằng cách nào đó, Đào Mộ lại khiến viện trưởng Đào cảm thấy cậu trưởng thành nội liễm hơn những người bạn cùng lứa, dường như những điều cậu nói đều là thật. Cậu thật sự sẽ không vì nhất thời tức giận mà hành động thiếu suy nghĩ.

Sau khi rối rắm một lúc lâu, viện trưởng Đào vẫn không biết có nên kể chuyện cũ đó cho Đào Mộ hay không. Cuối cùng khẽ thở dài: "Con để bà suy nghĩ một chút."

"Đừng nha." Đào Mộ biết tầm quan trọng của việc rèn sắt khi còn nóng. Với tính cách của viện trưởng Đào, suy xét một cái là không biết đến bao giờ mới xong: "Bà nói cho con đi. Con bảo đảm, con sẽ không làm xằng làm bậy."

Trong suốt hai kiếp, tính cách của Đào Mộ vẫn luôn chấp nhất. Khi cậu đã quyết định bất cứ chuyện gì, cho dù có đánh sập tường nam cũng sẽ không quay đầu. Hơn nữa cậu còn biết rõ và hiểu được các loại thủ đoạn khác nhau thì dùng với những người có nhược điểm khác nhau.

Cuối cùng, viện trưởng Đào bị Đào Mộ làm nũng không chịu nổi nữa, vẫn kể chuyện năm đó ra.

"... Những người cùng thế hệ với bà đều nhớ rõ chuyện năm đó Tống Ký được mở ở đại lộ Cổ Lâu. Tống Ký là do Tống gia mở. Tổ tiên của Tống gia là ngự trù trong cung. Sau khi triều Thanh diệt vong, tổ tiên Tống gia liền mở một nhà hàng ở đại lộ Cổ Lâu, bắt đầu làm ăn. Dòng họ Tống gia chỉ có một mạch duy nhất, tới thế hệ của Tống lão nhân, ông ấy là đứa con độc đinh. Cha của ông ấy là Tống Liêm Sinh, lúc đó nhận hai đồ đệ. Đại đồ đệ là Diêu Thánh An, nhị đồ đệ là Vương Nhất Phẩm. Thời đại lúc đó thu đồ đệ không giống như bây giờ, rất chú trọng một ngày làm thầy cả đời làm cha. Mọi người đều ở chung với nhau, đồ đệ phải dưỡng lão cho sư phụ. Đương nhiên, đồ đệ được sư phụ coi trọng cũng có thể tiếp nhận sản nghiệp của sư phụ."

"Khi đó, cha của Tống lão nhân làm chủ bếp ở Tống Ký. Tống gia có một quyển sách nấu ăn tổ truyền. Lúc ấy Diêu Thánh An muốn quyển sách đó, nhưng cha của Tống lão nhân cảm thấy tay nghề của Diêu Thánh An không đủ để nấu nó, nên không truyền quyển sách lại cho đại đồ đệ. Mà muốn truyền cho con trai của mình."

"Có lẽ là Diêu Thánh An không phục, sau lần đó liền rời khỏi Tống Ký, tự lập nghiệp. Sau đó thì rơi vào giai đoạn đặc thù, Diêu Thánh An tố cáo sư phụ của mình, nên Tống Ký bị niêm phong, quyển sách nấu ăn tổ truyền của Tống gia cũng bị cướp mất. Ông nội Tống và Tống lão nhân ngày nào cũng bị lôi ra đường cái, bị mọi người chỉ trích. Ông nội Tống không chịu nổi cơn tức này, nửa đêm thắt cổ tự tử. Tống lão nhân bị đưa đến cải tạo nông trường. Lúc đó ông ấy vừa kết hôn được vài năm, con trai vừa mới chào đời, trụ cột trong nhà mất đi, chỉ còn lại một già một trẻ, vợ ông ấy không chịu nổi khổ cực nên tái hôn. Ném con lại cho bà nội Tống. Đứa nhỏ này từ nhỏ không có ai quản thúc, lúc mười mấy tuổi thì hàng ngày đều đi chơi với mấy đối tượng lưu manh không đứng đắn trên phố. Sau đó nó bị đánh đập dã man rồi bị bắn chết, bà nội Tống không chịu nổi cú sốc, trở nên điên điên khùng khùng, mỗi ngày đều chạy loạn trên đường gọi tên cháu trai, gọi tên Tống lão nhân, gọi tên ông nội Tống, ngày nọ trượt chân té vào hồ hoa sen Hậu Hải chết đuối. Thi thể được hàng xóm láng giềng vớt lên..."

"Đến khi Tống lão nhân trở về từ nông trường, nhà không còn, người cũng mất. Chính phủ có trả lại căn nhà của tổ tiên Tống gia và vài thứ khác. Nhưng có ích gì sao? Đã không còn ai nữa rồi."

Viện trưởng Đào thở dài một tiếng, vạn phần thổn thức: "Cái niên đại kia, có quá nhiều điều hối hận như thế này."

Đào Mộ mặt không cảm xúc. Sau một lúc lâu mới sâu kín hỏi: "Cái người Diêu Thánh An kia, chính là người sáng lập tập đoàn Thánh An đúng không?"

Viện trưởng Đào gật đầu: "Con cũng biết à. Năm đó Diêu Thánh An làm ra chuyện khi sư diệt tổ, bị hàng xóm láng giềng mắng mỏ. Hắn không ở nổi Yến Kinh nên chạy đến Hỗ Thành. Sau đó sáng lập tập đoàn Thánh An, bây giờ người ta nhà lớn nghiệp lớn, nghe đâu còn nổi tiếng là nhà từ thiện nữa."

Đào Mộ rũ mắt: "Hắn còn có đứa cháu tên Diêu Văn Tiêu."

Viện trưởng Đào lắc đầu: "Cái này bà không biết."

Viện trưởng Đào tò mò nhìn Đào Mộ: "Làm sao con lại biết chuyện này?"

Con đương nhiên biết.

Đào Mộ vẻ mặt thờ ơ, lặng lẽ siết chặt nắm đấm. Thẩm gia và Diêu gia đều ở Hỗ Thành, gia thế địa vị tương đương nhau, tất nhiên cũng có giao tình. Diêu Văn Tiêu và Thẩm Dục là thanh mai trúc mã, cũng là kẻ ái mộ Thẩm Dục nhất. Hắn tự tay sáng lập Truyền Thông Tinh Tinh, là chủ lực bôi đen Đào Mộ năm đó.

Đào Mộ không ngờ, kiếp này cậu đã tránh giao tiếp với Diêu Văn Tiêu, lại không biết hai nhà sớm đã tồn tại mối quan hệ sâu xa như vậy.

Kiếp này sống lại, Đào Mộ vốn muốn cố hết sức tránh những người ở Hỗ Thành, thành thật kiên định sống những ngày theo cách riêng của mình. Nhưng bây giờ xem ra, nghiệt duyên có hơi lớn, đi một vòng cho đã rồi cũng quay về. Sự tồn tại của bọn họ trên cõi đời này đã được định sẵn, nhất định phải có một trận ác chiến. Cho đến khi ngươi chết ta sống, không cách nào tránh né được.

Lúc Đào Mộ tạm biệt viện trưởng Đào, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Phùng Viễn ngồi xổm ở hành lang ngoài văn phòng. Nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức đứng lên: "Mộ, Mộ ca, em đưa anh, đi ra ngoài."

Phùng Viễn cầm đèn pin, mắt trông mong nhìn Đào Mộ.

Đào Mộ hơi mỉm cười, vươn tay xoa mái tóc cháy nắng của Phùng Viễn. Thật ra Phùng Viễn chỉ nhỏ hơn Đào Mộ có vài tháng, nhưng bẩm sinh đã đen gầy, trông không khác gì đứa nhỏ 15 16 tuổi. Theo cách nói của Đại Mao Tiểu Béo, nhiều năm đút giò gà rán cho hắn đúng là lãng phí. (Tui tưởng Phùng Viễn có 12 13 tuổi :)))

Nhưng chính đứa nhỏ vừa đen vừa gầy, nói lắp bắp này lại là người Đào Mộ tin tưởng nhất. Kiếp này, cũng vậy.

"Tiểu Viễn."

Trong con hẻm tối đen, Phùng Viễn cầm đèn pin đi phía trước soi đường, nghe Đào Mộ gọi, đứa nhỏ liền vội vàng quay đầu lại: "Mộ, Mộ ca?"

"Anh có một việc cần làm. Cần em giúp đỡ." Đào Mộ nhìn mây đen giăng kín bầu trời, bỗng nhiên nói: "Anh không tin người khác, nhưng cũng không muốn làm phiền Diệu ca và Tiểu Tề ca, em giúp anh nhé."

Phùng Viễn mắt sáng lên, gật đầu thật mạnh: "Được!"

Nghe Phùng Viễn trả lời một cách dứt khoát, môi Đào Mộ cong lên ôn nhu. Cậu quay đầu nhìn về phía Phùng Viễn, đôi mắt đen nhánh ở trong bóng tối còn sáng hơn cả ngôi sao: "Tiểu Viễn, lần này anh sẽ không để em xảy ra chuyện."

Phùng Viễn chớp chớp mắt nhìn Mộ ca của hắn, mặc dù hắn không biết Mộ ca đang nói gì, nhưng vẫn gật đầu khẳng định: "Dạ."

Mang theo cảm giác cay đắng và thù hận, Đào Mộ vội vàng trở về phòng ngủ. Bỗng dưng bị đống băng vệ sinh bay đầy nhà làm cho mông lung.

"Tình huống gì đây?" Đào Mộ vẻ mặt khiếp sợ nhìn ba người bạn cùng phòng khom lưng chu đít nhét băng vệ sinh vào trong giày: "Các cậu làm gì vậy?"

"Ách... Theo nguồn tin đáng tin cậy, lúc quốc phòng lót băng vệ sinh trong giày sẽ rất thoải mái." Đỗ Khang vẫy vẫy thiên thần nhỏ màu hồng nhạt trên tay: "Cậu cũng tới đây đi."

Đào Mộ đen mặt: "Tớ không cần!"

Nghe Đào Mộ kiên định từ chối như thế. Đỗ Khang thở dài một tiếng, lắc đầu: "Tớ nói người anh em này, tớ phát hiện cậu bị gánh nặng thần tượng rất nghiêm trọng a. Nhưng chuyện hôm nay là hoạt động tập thể của phòng ngủ 301 chúng ta, cậu vẫn nên bỏ gánh nặng thần tượng xuống đi. Nhân sinh trên đời, phải học được cách ẩn dật."

Ẩn dật cái rắm a! Xin đừng dùng từ ngữ nội hàm cao cấp như vậy trong hoàn cảnh này có được không? Cái chữ ẩn dật cũng biết đau lòng đấy!

Đào Mộ cười ha ha. Cậu thà không hợp đàn cũng không muốn làm loại chuyện này. Hơn nữa cậu cảm thấy sự kiên trì của mình không có liên quan gì đến gánh nặng thần tượng hết.

"Cái đứa nhỏ này, sao không nghe lời gì hết vậy!" Đỗ Khang nâng thiên thần nhỏ hồng nhạt, bắt chước dáng vẻ cảm khái của mẹ về đứa con trai bướng bỉnh không hiểu chuyện nhà mình, sau đó quay đầu nhìn Ôn Bảo và Chử Toại An. Ba vị bạn cùng phòng mắt qua mày lại giao lưu với nhau trong chốc lát, đột nhiên đứng dậy nhào vào Đào Mộ. Một người ôm lấy Đào Mộ từ phía sau, hai người khác nâng chân Đào Mộ lên cởi giày ra.

"Thằng nhóc cậu rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả. Nếu cậu đã liều chết không từ, vậy đừng trách tụi này ép cậu!" Ôn Bảo hát một đoạn độc thoại, cố ý cười âm hiểm, di chuyển ngón tay nắm lấy giày trượt của Đào Mộ.

"Này, các cậu đừng làm quá!" Đào Mộ dở khóc dở cười giãy giụa, trơ mắt nhìn giày của mình bị hai người bạn cùng phòng cứng rắn cởi ra. Chử Toại An không rên tiếng nào, đại thị đế Chử tương lai của chúng ta lại mặt không đổi sắc nhét hai miếng băng vệ sinh vào giày.

"Đỗ Khang, cậu đúng là một chút mặt mũi cũng không cần a!" Đào Mộ vô lực phun tào: "Còn có các cậu, tương lai đều là đại minh tinh đại ảnh đế, tự lưu lại lịch sử đen tối như vậy được sao?"

"Thế nên đây là chuyện cơ mật của phòng ngủ 301 chúng ta." Ôn Bảo cười như con mèo bắt được chuột, làm mặt quỷ với Đào Mộ: "Để đề phòng có phản đồ xuất hiện, mọi người đều phải có hành vi nhất quán, nắm nhược điểm lẫn nhau mới là cách tốt nhất để giữ bí mật, hiểu không?"

"Tớ hiểu cái gì hả!" Đào Mộ tức tới cười thành tiếng: "Đỗ Khang, cậu nhìn ý xấu của cậu kìa!"

"Có liên quan gì đến tớ đâu a?" Đỗ Khang vẻ mặt vô tội phản bác: "Rõ ràng là Chử Toại An nói mà?"

Gì?????

Đào Mộ kinh ngạc nhìn Chử đại minh tinh ngũ quan nữ tính khí chất u buồn, mỗi một động tác đều rất hào hoa phong nhã, còn được truyền thông đời sau ca tụng là "người có khí chất văn nhân nhất giới giải trí Hoa Hạ". Lỗ tai cậu vừa mới hút thuốc hả? Nghe không hiểu?

Chử Toại An đặc biệt ngại ngùng mím môi, xấu hổ giải thích: "Tớ nghe bạn học nói."

Đào Mộ: "..." Đệt!!! Cậu thật hả!!!!!

Không ngờ Chử đại thị đế mi thanh mục tú mới là người đứng sau màn! Cái này cũng quá vỡ mộng rồi!

Đào Mộ vẻ mặt hỏng mất nhìn Chử Toại An. Cậu nhóc này đâu chỉ muộn tao a! Cái này chính là minh tao!

*Minh tao (明骚) không phải là một thuật ngữ xúc phạm, nó được diễn đạt là "bày tỏ sự khao khát tột độ trong lòng, với một ý nghĩa trắng trợn." Nó cũng có thể được mở rộng với nghĩa là mọi người đều biết điều đó, nhưng bạn vẫn muốn khoe ra ngoài. Minh tao đối lập với muộn tao (闷骚), nghĩa là cách thể hiện của bản thân được bộc lộ một cách chủ động hoặc vô thức, nhưng hầu hết đều rất tệ.

Đào Mộ vẻ mặt hoảng hốt ngồi vào bàn bên cạnh, mở ra cuốn 《 Giới thiệu về lập trình 》, mở laptop, trèo tường tiến vào tương tác diễn đàn học tập nổi tiếng quốc tế, chuẩn bị học hai chương ngôn ngữ C.

"Này là cái gì vậy?" Ba cái đầu to chen chúc trước màn hình máy tính, nhìn trên màn hình tràn ngập mã tiếng Anh thần tiên cũng thấy khó hiểu, còn có cuốn 《 Giới thiệu về lập trình 》, nhướng mày hỏi: "Đào Mộ, cậu xem thiên thư hả?"

"Sao cậu không nói tớ xem kinh thư luôn đi!" Đào Mộ tức giận dỗi một câu: "Nói trước đi, cho dù các cậu có đem thứ kia nhét đầy giày của tớ, tớ cũng không mang a!"

"Hả???!!!"

Ba vị bạn cùng phòng hai mặt nhìn nhau, híp mắt xoa cằm, Ôn Bảo còn cười đê tiện, ghé sát vào Đào Mộ: "Cậu bạn nhỏ, chúng tớ biết cậu bị gánh nặng thần tượng rất nghiêm trọng."

Ôn Bảo nói lời xong, còn "cực kỳ" cường điệu hai chữ: "Nhưng mà!"

Ôn Bảo lời nói vang đội, khí thế hùng hồn nhìn Đào Mộ, bộ dạng nhất định phải được: "Ngươi đã tiến vào Đông Xưởng, nhưng chuyện không phải do ngươi định. Hôm nay, ngươi muốn thì muốn! Không muốn cũng phải muốn!" (Mấy bạn í đang hát ca kịch cổ nên xưng ta ngươi)

Ôn Bảo nói, vung tay lên, ngâm xướng lời thoại Kinh kịch thời xưa: "Chúng tiểu nhân đâu, gia hình a ù ù ù ù ù — —"

"Tuân lệnh!" Chử Toại An và Đỗ Khang đồng thời hô, hai bàn tay to đầy tội ác vòng qua nách Đào Mộ.

"A!" Đào Mộ cố cong người thành một đoàn, chống cự lại móng vuốt của đám bạn cùng phòng. Ngặt nỗi người đơn lực mỏng, chả làm được mẹ gì.

Cuối cùng, Đào tiên sinh tương lai là siêu sao lưu lượng ảnh đế Kim Ô không thể không khuất phục dưới dâm uy bạn cùng phòng. Đồng ý thông đồng làm bậy.

"Ấy, không phải, ngày mai đâu có huấn luyện quân sự a!" Quậy phá một hồi, Đào Mộ mới hoàn hồn lại: "Tớ đã đồng ý dẫn chú dì đi dạo Yến Kinh. Các cậu gấp như vậy làm gì?"

"Đúng ha!" Nghe Đào Mộ nói vậy, ba người khác phản ứng lại. Hai mặt nhìn nhau.

"Đúng vậy, huấn luyện quân sự ngày kia mà! Ai ra chủ ý vậy?"

"Chử Toại An!" Thấy mọi người nhìn về phía mình, Đỗ Khang không chút do dự chỉ ra tên đầu sỏ: "Tớ chỉ đề nghị xuống siêu thị dưới lầu mua băng vệ sinh."

"Lúc ấy tớ chỉ nghe học trưởng kiến nghị." Chử Toại An cũng vội giải thích: "Tớ chưa từng nói phải làm liền."

Vậy là ai a!

Đỗ Khang và Chử Toại An mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Ôn Bảo, rõ ràng là cậu nhóc này khi về ký túc xá liền bỏ đi độn giày. Bây giờ lại đẩy nồi cho người khác?

"Tớ hả?" Ôn Bảo cũng hư, tự chỉ vào mình, mở to mắt giả bộ vô tội.

Đào Mộ coi như đã nhìn ra, ba thằng nhóc này đều là người xấu! Không có ai tốt!

"Haizz, tớ nói Đào Mộ, cậu là lập trình hả?" Quậy một hồi mọi người đều mệt. Từng người ngồi xuống bàn của mình, Ôn Bảo nghiêng đầu nhìn Đào Mộ, đặc biệt tò mò: "Cậu hiểu cái này sao?"

"Hiểu một chút." Đào Mộ cười khiêm tốn: "Nhiều nhất là lập trang web, chỉnh sửa linh tinh."

"Đúng vậy, tớ cảm thấy kỹ năng chỉnh sửa rất quan trọng, đặc biệt là đối với minh tinh." Đỗ Khang bỗng nhớ tới mấy scandal, mặt mày hớn hở nhìn mọi người, vẻ mặt "các cậu chắc là biết": "Cái minh tinh Hong Kong kia, cái người rất soái ấy, nếu không phải vì biết chỉnh sửa thì làm sao có nhiều ảnh như vậy... Sao các cậu đều nhìn tớ?"

Nam sinh 18 19 tuổi đang là tuổi dậy thì, hormone tỏa ra liên tục. Một khi đã nói thì luôn có chủ đề để cùng đàm luận. Thể dục nè, minh tinh nè, mấy em gái nè... Quả nhiên, không bao lâu sau, nội dung cuộc trò chuyện bị Đỗ Khang chuyển sang trên mấy nữ sinh. Hắn nói một cách rất thuyết phục: "Tớ cảm thấy, giới giáo thảo năm 2008 của Kinh Ảnh chúng ta, không ngoại lệ, nhất định là Mộ Nhi nhà chúng ta. Còn hoa khôi thì, không biết ai sẽ nhận danh hiệu này đây. Haizz, hôm nay các cậu đi báo danh, có thấy em gái nào đặc biệt xinh đẹp không?"

"Em gái xinh đẹp quá nhiều! Nhìn đến hoa mắt." Ôn Bảo lập tức phụ họa: "Tớ cũng cực kỳ muốn biết, với giá trị nhan sắc của nữ sinh Kinh Ảnh, rốt cuộc phải tuyệt sắc cỡ nào mới có thể được công nhận trong dàn oanh oanh yến yến đông đúc như vậy."

"Muốn biết hả?" Bạn học Đào Mộ đang đánh số liệu lạch cạch, gõ gõ lên màn hình laptop, khớp xương ngón tay chạm vào màn hình tinh thể lỏng: "Cũng không khó. Miễn là các cậu có thể cung cấp nhiều ảnh của nữ sinh."

Ba tên đực rựa trong phòng nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt nhìn Đào Mộ.

Dưới ánh đèn sợi đốt màu trắng, Đào Mộ cười đầy ẩn ý.

Cậu hiểu một ít lập trình. Chủ yếu là do hoàn cảnh đầu tư trong nước ở kiếp trước, những dự án ít sinh lời và hơi có tiềm năng phát triển đều không tránh khỏi Internet. Lúc cậu chưa trọng sinh, Internet cộng với tài chính gần như tương đương với ôm tiền.

Đào Mộ — một sinh viên tài chính không đủ tiêu chuẩn tốt nghiệp, kiếp trước sau khi lăn lộn trong giới giải trí, cái cậu rành nhất chính là đầu tư tài chính. Nhưng loại đầu tư này, nếu không hiểu rõ thì khác nào coi tiền như đá ném trên sông. Vì vậy ngay từ đầu, Đào Mộ liền đầu tư cho tất cả các hạng mục có liên quan đến giới giải trí. Ví dụ như các trang web phát sóng trực tiếp, gameshow, trang web video, v.v. Sau đó dần tiếp xúc với các trang web mua hàng theo nhóm và ứng dụng mạng xã hội linh tinh.

Vì để hiểu càng rõ hơn về thứ mà mình đầu tư, hình thức vận hành và hình thức lợi nhuận, nên tiêu tiền phát triển đội ngũ vào đâu, lúc ấy Đào Mộ lao đầu vào tự học lập trình — — mục đích chính là để giao tiếp thuận lợi hơn với đội ngũ doanh nhân. Không đến mức bị người ta lừa tiền đầu tư.

Đương nhiên, Đào Mộ không có thiên phú ở phương diện IT lập trình, tự học hai ba năm, cùng lắm cũng chỉ là lập trình viên hạng hai. Có thể mày mò làm trang web, app điện thoại linh tinh, rảnh rỗi làm một chương trình nhỏ bày tỏ tình yêu, chơi trò lãng mạn gì đó cũng không thành vấn đề. Còn nếu muốn nghiên cứu sâu hơn thì bó tay, không cách nào so được với những người có thiên phú có tài, tất nhiên cũng không cần phải so sánh.

Sau khi trọng sinh, chút kỹ năng này sẽ trở thành vốn liếng mà cậu dựa vào để có chỗ đứng.

Đào Mộ tính toán, sau khi thế vận hội Olympic kết thúc, cậu đã đầu tư tất cả số tiền cược của mình vào thị trường dầu mỏ quốc tế. Theo tư liệu lịch sử, giá của dầu mỏ quốc tế vào cuối tháng 12 sẽ tụt còn 32,4tr vàng mỗi thùng. Giảm hơn 75%, cũng có nghĩa là lúc này Đào Mộ đang bán khống* dầu mỏ, đến cuối năm, tiền lời ít nhất phải gấp mấy chục lần.

*Bán khống trong tài chính có nghĩa là một cách kiếm lợi nhuận từ sự tụt giảm giá của một loại chứng khoán như cổ phiếu hay trái phiếu. Phần lớn các nhà đầu tư theo một khoản đầu tư dài hạn, với hy vọng rằng giá của loại chứng khoán đó sẽ lên.

Đến lúc đó, lợi nhuận mà cậu thu được trên thị trường kỳ hóa sẽ đủ để cậu phát triển trang web.

Đào Mộ ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm màn hình laptop, thâm tình nhìn mã nguồn trang web đang khởi chạy được một nửa mà cậu đã mã hóa.

Những chuyện mà Tống lão nhân trải qua như một đòn cảnh tỉnh, đánh thức Đào Mộ sau khi trọng sinh. Cuối cùng cậu cũng đã buông bỏ những ảo tưởng phi thực tế đó. Cố gắng làm bản thân mạnh mẽ hơn.

Chỉ có như vậy, cậu mới có thể bảo đảm bản thân không bị người khác tùy ý khinh nhục; chỉ khi cậu trở nên mạnh mẽ, mới có thể dư sức bảo vệ những người mà cậu quan tâm nhất.

Sống lại một cuộc sống mới, Đào Mộ nghĩ rằng cậu đã vượt qua giai đoạn bất lực, chấp nhận hiện thực. Nhưng có một số người một số việc, không thể nào thỏa hiệp, cũng không cần phải thỏa hiệp.

Nếu trốn tránh chỉ vì bất lực. Vậy đợi đến một ngày, cậu có thể trưởng thành đủ mạnh mẽ, mạnh đến nỗi đánh vỡ vầng sáng nhân vật chính của Thẩm Dục, đánh vỡ cốt truyện đáng nguyền rủa kia, Đông Sơn tái khởi, ngóc đầu trở lại.

Đào Mộ mặt không đổi sắc, nắm chặt con chuột, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chú màn hình laptop. Tư thế nhất định phải làm được kia của Đào Mộ lọt vào mắt ba vị bạn cùng phòng, ba người bất giác nhìn nhau.

— — Sau đó, bằng cách nào đó mà Đào Mộ không hề hay biết, đám bạn cùng phòng hỗn đản đã lén lút sửa biệt danh của Đào Mộ thành "Sắc lang am hiểu công nghệ gánh nặng thần tượng cực kỳ nghiêm trọng".

🍑🍑🍑🍑🍑

Chương 34

Edit + beta: Iris

Sáng sớm chưa đến 5 giờ, Đào Mộ chưa ngủ được bao nhiêu liền nhận được cuộc gọi từ Tiểu Tề ca nhà mình, nói là Đại Huy đã lái chiếc SUV bảy chỗ chờ ở cửa. Kêu Đào Mộ ra nhanh.

"Thành phố Yến Kinh lớn như vậy, nếu em không dậy sớm thì sẽ không đi dạo hết được. Cho dù có dậy sớm thì còn phải lên kế hoạch tránh giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối, nếu không sẽ bị kẹt xe đến điên luôn." Thân là người Yến Kinh chính cống, bạn học Ôn Bảo có quyền lên tiếng nhất ở đây: "Thế nên, Hollywood quay phim thương mại luôn thích chơi đua xe đuổi bắt, vì sao điện ảnh Hoa Hạ lại ít có cảnh như vậy? Rất đơn giản, trừ khi cậu có thể bay đến đường cao tốc trong vòng một giây, nếu không ngay cả đứng dậy cũng đứng không được. Quá vô căn cứ!"

Đào Mộ cười khẽ. Thành phố Yến Kinh bây giờ vẫn còn tốt chán, cùng lắm làm vách ngăn vành đai hai* vành đai ba là được. Mười năm sau, mọi người hận không thể làm vách ngăn từ vành đai hai đến vành đai năm, làm vách ngăn ở cả tỉnh bên cạnh luôn cũng được. Vào ngày Quốc khánh có thể ra đường cao tốc, đem theo lều trại, trực tiếp làm một party cắm trại dã ngoại!

*Vành đai hai (2nd Ring/二环): là đường cao tốc vành đai trong cùng bao quanh trung tâm thành phố Bắc Kinh, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Có thể chia làm hai phần: đường vành đai ban đầu và đường vành đai mới mở rộng.


*Đường vành đai hai ở Bắc Kinh

Bạn học Đỗ Khang — tương lai là một đạo diễn có tiếng trong giới — đột nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ quặc: "Nè, các cậu nói xem, sau này ai sẽ làm một bộ phim điện ảnh hài kịch. Tức là nam chính và phản diện đang đua xe truy đuổi ở vành đai hai ở Yến Kinh giống Hollywood ấy, kết quả lại bị quần chúng nhân dân chặn trên đường cái, sau đó cảnh sát giao thông cưỡi một con cừu đến thực thi pháp luật, bắt hết vào sở..."

Đào Mộ vẻ mặt cổ quái. Cậu nhớ ở kiếp trước, trong bộ phim điện ảnh hài kịch mà Đỗ Khang nhận giải thưởng, hình như cũng có một tình tiết như vậy. Không ngờ linh cảm này đã có từ mười năm trước.

Đào Mộ vừa nói thầm vừa vào nhà tắm tắm rửa, vì để tiết kiệm thời gian nên cậu không trang điểm gì hết, trực tiếp đội mũ lưỡi trai, dắt ba đứa bạn cùng phòng đến trước cửa chỗ Đại Huy đang chờ, sau đó cùng đến khách sạn rước ba mẹ Chử.

Khi người ngoài đến Yến Kinh luôn muốn đến thăm một vài điểm tham quan. Vạn Lý Trường Thành, Tử Cấm Thành, quảng trường Thiên An Môn để xem kéo cờ, thăm Cung Vương Phủ, ăn vịt quay Yến Kinh gì đó...

Ba mẹ Chử cũng không ngoại lệ, vì vậy điểm tham quan đầu tiên chính là xem kéo cờ.

5h30 sáng, một đoàn người lái xe đến quảng trường Thiên An Môn, xung quanh đã tập trung rất nhiều người. Đèn đường ở quản trường vẫn còn sáng. Một đám thanh niên lớn nhỏ bảo vệ ba mẹ Chử chen qua đám đông, cuối cùng chen vào một hàng ghế đầu có tầm nhìn rộng.

5h37p, nghi thức kéo cờ chính thức bắt đầu. Nhìn lá cờ đỏ năm sao tung bay, mấy vạn người hát vang bài Quốc ca, không khí trang nghiêm kéo dài đến khi kết thúc nghi thức. Ba Chử và mẹ Chử nhìn lá cờ tổ quốc tung bay trên cao, cảm thấy mỹ mãn.

Ôn Bảo cười nói: "Bây giờ vẫn còn đỡ đó, nếu chú dì đến đây vào ngày Quốc khánh, cảnh tượng rất hoành tráng. Ít nhất có mười mấy vạn người cùng đến xem kéo cờ, lại còn có đội ngũ nhạc đệm, rất đồ sộ."

Chử Toại An vẻ mặt hâm mộ nhìn những người lính mặc đồng phục của đội cận vệ danh dự, chân thành nói: "Thật soái! Nếu tớ cũng có thể mặc quân trang bất cứ lưc nào thì tốt quá."

Đỗ Khang tức khắc cười: "Này thì có gì khó. Tớ chính là học sinh Kinh Ảnh, sau này nhận hai bộ phim quân kịch là được rồi."

Ôn Bảo cười hì hì phụ họa: "Được mặc quân trang, chắc đều là ước mơ của tất cả các nam sinh."

Đào Mộ tim đập thình thịch, bỗng nhớ tới kiếp trước, ngày thành lập quân đội, cư dân mạng toàn quốc cùng nhau chụp ảnh quân trang. Dường như sắp đến ngày Quốc khánh a!

Không nói tới việc Đào Mộ đảo tròng mắt, đang suy nghĩ cái gì đó. Sau đó mọi người lại đi dạo các địa điểm trứ danh như Tử Cấm Thành, Cung Vương Phủ, cơm trưa thì ăn vịt quay, chạng vạng thì leo Vạn Lý Trường Thành và ngắm hoàng hôn, cuối cùng Đại Huy mệt đến không lết nổi nữa, chở ba mẹ Chử về khách sạn nghỉ ngơi. Sau đó đưa những người khác về trường học.

Ba người bạn cùng phòng lê lết nguyên ngày nằm phè trên giường, hoàn toàn buông xuôi.

Chỉ có Đào Mộ là kiên trì gặm mã số trước laptop.

Bị kiếp trước ảnh hưởng sâu sắc, Đào Mộ đang chuẩn bị chia trang web thành hai hình thức: Một loại là phiên bản trang web, một loại là phiên bản app.

Ngôn ngữ của phiên bản trang web là HTML*, phiên bản còn lại là PHP**. Bởi vì năm 2008, hoàn cảnh lập trình trong nước không thuận tiện như thế hệ sau, Đào Mộ cần dùng ngôn ngữ C để mở một WEB server đơn giản có thể hỗ trợ phân tích động thái trình tự PHP. Ngoài ra, vì Đào Mộ muốn bắt chước phần mềm chức năng đánh giá ảnh chụp của nước ngoài, nên cậu cũng cần một thuật toán hỗ trợ chức năng này.

*HTML là một ngôn ngữ đánh dấu được thiết kế ra để tạo các trang web trên World Wide Web. Nó có thể được trợ giúp bởi các công nghệ như CSS và các ngôn ngữ kịch bản như JavaScript.

**PHP: Hypertext Preprocessor, là một loại ngôn ngữ lập trình kịch bản hay một loại mã lệnh chủ yếu được dùng để phát triển các ứng dụng viết cho máy chủ, mã nguồn mở, dùng cho mục đích tổng quát. Nó rất thích hợp với web và có thể dễ dàng nhúng vào trang HTML.

Mà phiên bản app dành cho thiết bị điện thoại cần phải phát triển ứng dụng Android. Vì vậy bộ phận giao diện Android sử dụng XML* và bộ phận ứng dụng thì dùng Java**. Bộ phận thông tin dùng JNI***, mã số tầng dưới chót vẫn được triển khai thông qua ngôn ngữ C.

*XML là ngôn ngữ đánh dấu với mục đích chung do W3C đề nghị, để tạo ra các ngôn ngữ đánh dấu khác. Đây là một tập con đơn giản của SGML, có khả năng mô tả nhiều loại dữ liệu khác nhau.

**Java là một ngôn ngữ đa nền tảng, hướng đến đối tượng, lấy mạng làm trung tâm và có thể được sử dụng như một nền tảng. Đây là một ngôn ngữ lập trình nhanh, bảo mật, đáng tin cậy dùng để viết mã cho mọi thứ từ dứng dụng điện thoại, phần mềm doanh nghiệp cho đến các ứng dụng dữ liệu lớn và công nghệ phía máy chủ.

***JNI (Java Native Interface) là một khung lập trình cho phép mã Java chạy trên một máy ảo Java.

Bởi vì liên quan đến kiến thức quá nhiều, mà Đào Mộ chỉ hiểu biết cơ bản về lập trình, thế là đành phải tự làm bài tập thực hành. Đồng thời, còn phải suy nghĩ kế hoạch marketing sau khi trang web ra mắt, trang thủ phát triển lớn mạnh trong thời gian ngắn nhất. Ngoài ra, bên dầu mỏ kỳ hóa quốc tế cũng không thể nới lỏng cảnh giác...

Có quá nhiều chuyện phải làm, cũng may sau khi trọng sinh, trí nhớ của Đào Mộ tốt hơn, lực tập trung mạnh hơn, tinh lực cũng tràn đầy, nếu không thật sự không gánh nổi.

Dù là vậy, Đào Mộ vẫn có chút quá sức!

"Mộ Nhi ơi! Mộ! Mộ Mộ! Thức dậy nào! Nhanh thức dậy đi nào! Mặt trời chiếu đến mông rồi!"

Sáng sớm tinh mơ, Đào Mộ cảm thấy có vài đạo ma âm xuyên thẳng vào lỗ tai, xoay xung quanh đầu cậu với hình dạng 3D.

Đào Mộ gần rạng sáng mới đi ngủ, cực kỳ đau khổ rúc đầu vào chăn, muốn ngăn cách đống ma âm kia. Kết quả chăn cũng bị người ta rút củi dưới đáy nồi xốc lên.

"Tớ nói Mộ a! Cậu nhanh đứng lên đi. Chuông báo thức đã kêu hai lần rồi. Còn không thức dậy sẽ trễ đó!" Đỗ Khang leo lên cầu thang, điên cuồng lắc Đào Mộ: "Tối qua mấy giờ cậu mới ngủ vậy hả! Lại thức đêm nữa à? Hừ, cậu vậy mà mở hai laptop cùng lúc, khoe giàu cũng không phải khoe như vậy. Phóng xạ lớn lắm đấy, cậu tự nhìn mặt cậu đi kìa!"

"A — —" Đào Mộ suy sụp ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, tóc rối như ổ gà, dưới mắt là quầng thâm cực lớn, thêm làn da trắng bóc, y hệt quốc bảo.

Liên tục nửa năm nay, ngày nào cũng đến 12h đêm mới ngủ. Mặc dù khuôn mặt này của Đào Mộ là giả thiết trong tiểu thuyết, nhưng cũng hold không nổi.

"Hôm nay tớ 4h sáng mới ngủ." Đào Mộ vò tóc, cố mở mắt ra, hai mắt vô thần, mờ mịt nhìn ba thằng bạn cùng phòng vây quanh đầu cậu. Cậu nửa dựa lên đầu giường, cả người như bị khoét rỗng: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"6 giờ." Ôn Bảo gác chân lên đầu giường, mặc bộ quân phục rằn ri huấn luyện quân sự nhận được vào ngày báo danh, khuôn mặt tròn trĩnh và mái tóc undercut trông như một cựu chiến binh. Lúc nói chuyện với Đào Mộ còn bắt chước theo bộ phim truyền hình quân sự nổi tiếng, lấy khẩu khí đội trưởng để nói với tân binh: "Mau đứng lên đi. Chúng ta chuẩn bị đi tập hợp. Ngày đầu tiên tham gia quân ngũ không thể lộn xộn. Không được đến trễ, phải có dáng vẻ tham gia quân ngũ."

Đào Mộ: "......"

Chử Toại An cũng gác kế bên: "Chuyện này rất quan trọng, tớ do dự có nên gọi cậu dậy không. Vốn định cho cậu ngủ thêm 5 phút, nhưng thời gian gấp rút."

Đào Mộ: "......" Lời thoại này sao nghe quen tai thế? Bộ phim xuyên tạc?

Đỗ Khang cũng gác bên cạnh, nghiêm trang nói: "Đồng chí Đào Mộ, nay thế cục vô cùng khẩn cấp. Từ giờ trở đi, cậu cần phải thời thời khắc khắc giữ tỉnh táo."

Đào Mộ: "......"

Cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao kiếp trước ba người bạn cùng phòng đều có thực lực để tranh đua giải ảnh đế. Ngày thường tụ lại với nhau thì thành một đám diễn tinh*. Cuộc đời là một vở kịch nên cứ chơi đi!

*Diễn tinh là chỉ những người thích diễn ngoài đời thực, kiểu như 2 mặt, nhưng thường thì theo nghĩa tích cực.

Ba bạn cùng phòng vẻ mặt mong chờ nhìn Đào Mộ: "Cậu không thể phối hợp một câu sao?"

"!" Đào Mộ hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, cậu dùng tư thế của người bị hội chứng Meniere* để bò xuống giường, bước chân phù phiếm đi vào nhà tắm, lấy sữa rửa mặt để rửa mặt, sau đó đắp một cái mặt mạ, thoa kem dưỡng ẩm, nước hoa, kem dưỡng da mặt, sau đó là thoa kem che khuyết điểm cho mắt, cuối cùng trét kem chống nắng lên mu bàn tay rồi bắt đầu thoa đều.

Mọi động tác lưu loát liền mạch như nước chảy mây trôi. 10 phút sau, Đào Mộ lại thần thái sáng láng, là một soái ca chỉ dựa vào mặt là có thể chiếm được hảo cảm của hơn phân nửa nữ sinh Kinh Ảnh.

Ba người bạn cùng phòng chưa hiểu việc đời vẫn duy trì tư thế nông phu, vây ở ngoài cửa WC, dùng cái nhìn của đảng tay tàn nhìn tất cả động tác của Đào Mộ. Ánh mắt đảo qua đảo lại đống sản phẩm chăm sóc da rực rỡ trên bục nước.

Ôn Bảo nhịn không được hỏi: "Cái kia, Đào Mộ, cậu làm gì vậy?"

"Bôi kem lót, kem chống nắng!" Đào Mộ rủ đôi mắt cá chết xuống, căn bản còn chưa tỉnh táo lại hoàn toàn. Vô thức đáp lại: "Làm sao vậy?"

Ba bạn cùng phòng hai mặt nhìn nhau. Đỗ Khang cẩn thận hỏi: "Cậu đang trang điểm hả?"

Này mà tính là trang điểm sao?

Đào Mộ trầm mặt một hồi, ánh mắt đảo qua ba người bạn cùng phòng sau khi thức dậy thì dùng xà phòng rửa mặt — — chắc là tính đi!

"Đây là huấn luyện quân sự đúng không? Phải đứng ngoài trời nắng gắt nhiều ngày như vậy, nếu không dùng kem chống nắng sẽ bị ánh nắng làm rát da, rất đau!"

Đào Mộ vẫn nhớ rõ lúc mình làm diễn viên quần chúng ở trấn H, bởi vì không có điều kiện nên ngày nào cũng để mặt mộc, mỗi ngày đều đối mặt với tia cực tím tàn bạo trong mùa hè. Từng lớp da bong tróc trên khuôn mặt sạm nắng, hai má đau nhức, tối nào cũng như rắn lột da.

Khổ không thể tả.

Kiếp trước, bạn học ảnh đế Đào Mộ từ siêu sao lưu lượng chuyển hình thành phái thực lực hiểu rất rõ giá trị của khuôn mặt mình. Nên ngày thường cũng cần phải cố gắng bảo dưỡng. Mặc dù cậu muốn theo phái thực lực, nhưng cũng không thể từ bỏ tôn nghiêm của một nghệ sĩ phái thần tượng.

Đào Mộ vừa nói chuyện, vừa ngồi vào bàn học, cầm máy sấy làm khô tóc, thuận tiện sửa lại kiểu tóc. Trong lúc đó còn mở laptop để nghe tin buổi sáng, đặc biệt là tin về tài chính quốc tế.

Ba bạn cùng phòng nhìn Đào Mộ ngồi trước gương, lấy máy sấy thổi tóc, chải chuốt rất cẩn thận, lại bị sốc.

Bọn họ đã sớm biết Đào Mộ bị gánh nặng thần tượng rất nghiêm trọng, lại không ngờ không chỉ nghiêm trọng mà điểm kỹ năng còn rất toàn diện — — hãy xem tư thế ngồi sáy tóc trước gương của cậu ấy đi, quả thực còn có khí thế hơn chuyên viên trang điểm đã thành danh.

Nhưng này cũng không có gì lạ. Hiện giờ là năm 2008, đừng nói là nam sinh, nói không chừng phần lớn nữ sinh cũng không có thói quen bảo dưỡng da như Đào Mộ. Đặc biệt là đối với những người nghiệp dư vừa tốt nghiệp trung học, chưa có thời gian để chuyển sang chuyên nghiệp — — có lẽ còn chưa từng nghe nói đến kem che khuyết điểm. Tầm mắt và kỹ xảo đương nhiên cũng không bằng Đào Mộ — người đã chịu ảnh hưởng sâu sắc từ thế hệ sau, ở thời kỳ đỉnh cao, hàng năm cậu đều đạt được danh hiệu lớn trên tạp chí thời trang hàng đầu, đã làm đại ngôn cho một số thương hiệu cao cấp quốc tế, là ảnh đế Kim Ô chỉ riêng đội ngũ trang điểm đã có hơn 20 người.

Mặc dù lúc này Đào Mộ chỉ mới thoa kem chóng nắng, làm tóc. Nhưng không ai có thể kìm hãm cậu! Nghiện tằng kinh thương hải nạn vi thủy trừ khước vu san bất thị vân*, tư thế bất bại vượt sông hồ, quả thực có thể nháy mắt hạ gục chuyên viên trang điểm.

*Này là một câu thơ, nghĩa là sau khi trải qua biển cả tráng lệ, nước ở nơi khác không còn đáng xem nữa, đã say giấc mộng mây mưa ở Vu Sơn, cảnh sắc nơi khác không còn được gọi là mây mưa nữa. Đây là tác giả Nguyên Chân thời Đường thể hiện tình cảm không thay đổi của mình đối với vợ.

Sau khi trang điểm đơn giản cho mình xong, Đào Mộ thấy thời gian vẫn dư dả, ngồi xổm bên cạnh ba người bạn cùng phòng vẫn còn đang kinh ngạc, còn thường cẩn thận cầm lấy mỹ phẩm dưỡng da trên bàn để xem, cậu cảm thấy mình nên phổ cập một chút tầm quan trọng của việc bảo dưỡng da cho nam giới với ba người bạn cùng phòng trong bốn năm này.

"Tới đây, tớ đắp mặt nạ cho các cậu." Đào Mộ lấy một cái hộp hình vuông trên kệ sách ra, ấn ba người bạn cùng phòng lên ghế.

"Tớ, tớ không đắp đâu. Một đại nam nhân như tớ thì dùng mấy thứ này làm gì!" Mặt Ôn Bảo lập tức đỏ bừng, xấu hổ ngại ngùng né khỏi tay Đào Mộ: "Tớ thật sự không cần. Cái này — —"

"Ngồi xuống!" Đào Mộ không khỏi ấn người ngồi trên ghế lại. Ai biểu tối hôm trước bị ba tên hỗn đản này ép cởi giày, nhét băng vệ sinh vào làm chi.

"Tớ nói cho các cậu biết, không được có thành kiến với việc này, biết chưa? Chúng ta đang học chuyên ngành gì? Khoa diễn xuất Kinh Ảnh đó, mặt của chúng ta chỉ thuộc về mỗi chúng ta hay sao? Đúng vậy, nhưng đồng thời, nó cũng thuộc về fans của cậu, còn có khán giả trước TV. Cậu phải có đạo đức nghề nghiệp, phải bảo vệ công cụ kiếm cơm của mình, cái câu muốn chẻ củi thì phải mài đao là đạo lý của tổ tiên." Đào Mộ vừa truyền thụ cho mọi người, vừa đắp mặt nạ cho Ôn Bảo.

Ôn Bảo mở to đôi mắt trăng non vô tội, đặc biệt tự tin: "Tớ đi phái thực lực, không dựa vào mặt a."

Lời này Đào Mộ tin. Vì vậy cậu im lặng một hồi, đi tới chỗ Đỗ Khang. Đắp mặt nạ cho đạo diễn xuất sắc nhất trong tương lai — — đáng tiếc Đỗ Khang thân hình vạm vỡ, mặt to hơn so với tiêu chuẩn, một cái mặt nạ của Đào Mộ chỉ miễn cưỡng đắp được nửa khuôn mặt của Đỗ Khang, kéo giãn thế nào cũng không hết khuôn mặt được.

Ôn Bảo liếc xéo Đỗ Khang, chọc: "Mặt cậu hơi lớn, mặt nạ đắp không vừa."

Đỗ Khang: "......"

Đạo diễn xuất sắc nhất trong tương lai rất xấu hổ tỏ vẻ: "Ừ đó. Tớ từ nhỏ đã ăn nhiều, chỗ nào cũng lớn hết. Ngay cả quần lót cũng lớn hơn người bình thường hai size."

Ba người khác: "......"

Tới phiên Chử Toại An, phong cách bình thường hơn nhiều.

Dù sao thì cũng là thị đế tiên sinh được truyền thông tương lai ca ngợi là "người đàn ông tinh tế nhất" mà. Chử Toại An cẩn thận vỗ vỗ mặt nạ ướt nhẹp: "Ê, mặt nạ này mát quá, rất thoải mái." Độ tiếp thu khá cao.

"Mặt nạ này sau khi đi ngoài nắng thì dùng." Đào Mộ nhìn ba đại bạch kiểm, cảm khái: "Khí hậu Yến Kinh không tốt, trời mùa thu quá khô, gió rất lớn, nhất định phải bảo dưỡng một chút, cậu nói các cậu đều là khoa diễn xuất, cái mặt này tương lai đều xuất hiện trên màn ảnh lớn nhỏ, trưng ra cho cả nước nhìn. Nếu đóng phim tài liệu còn được, nhưng nếu nhận phim thần tượng thì sao? Các cậu có gan dùng khuôn mặt thô kệch của mình giả làm thịnh thế mỹ nhan để đầu độc khán giản sao? Các cậu vẫn còn trẻ mà không bảo dưỡng kỹ càng, đến lúc đó có là ma dược cũng không cứu được các cậu."

Đào Mộ vừa nói chuyện vừa tận dụng thời gian gõ vài trăm mã số. Mười phút sau thì tháo mặt nạ xuống cho mọi người.

Ba bạn cùng phòng rất tán thành thái độ sống tinh tế của Đào Mộ. Nhưng lại không đồng ý với luận điểm của cậu: "Chúng ta là sinh viên Kinh Ảnh, sao có thể đi đóng phim thần tượng? Cậu nghĩ chúng ta là Yến Ảnh à! Đạo diễn phim thần tượng sẽ không tìm đến chỗ chúng ta đâu."

"Đúng vậy nha! Đầu tiên là không đúng phong cách hình tượng." Từ phong cách hình tượng là mọi người học theo Đào Mộ. Chỉ là cảm thấy thỉnh thoảng lời Đào Mộ nói rất thú vị.

Đào Mộ chỉ cười không nói. Cậu cũng không thể nói mười năm sau, trong bốn người bọn họ thì có ba người đều từng đóng phim thần tượng. Đặc biệt là bạn học to con với khuôn mặt to kia, mang cái khuôn mặt thô kệch giả làm đệ nhất mỹ nam tam giới, làm tổ hậu kỳ phải mài da mài đến mẹ cũng nhận không ra, chính là nói hắn đó!

— — Sau khi bộ phim truyền hình đó được phát sóng thì bị toàn mạng chế giễu, bị ban tổ chức đá khỏi cuộc thi đề cử giải triển vọng nhất vì làn sóng nghi ngờ đó, cuối cùng thân bại danh liệt, tức đến nỗi rời khỏi hàng ngũ diễn viên, đi làm đạo diễn!

Đào Mộ nhìn bạn học Đỗ Khang, cười xấu xa. Đỗ Khang đang cười thì tự dưng sởn tóc gáy, đặc biệt muốn đi WC.

Một lát sau, lúc bốn người phòng 301 đến nhà ăn thì đã là 6h30.

Bốn chàng trai thanh tú trang điểm tỉ mỉ bôi kem chống nắng xuất hiện trước mặt một đám đàn ông thô kệch, sự tương phản rõ ràng không chỉ đơn giản như hai cộng hai bằng bốn.

Đặc biệt là Đào Mộ, gốc rễ vốn đã tốt, hơn nữa còn có khí chất siêu sao tích lũy mười năm trời ở kiếp trước, dù có mặc quân phục bình thường nhất, đứng trong đám người mênh mông cũng có thể khiến người ta chú ý tới.

Nhà ăn vốn ồn ào đột nhiên yên tĩnh lại, ngay sau đó có rất nhiều bạn nữ phấn khích khẽ nói nhỏ.

"Soái quá đi!"

"Tân sinh viên sao?"

"Khí chất rất tốt."

"Lớp nào vậy?"

"Chắc là khoa diễn xuất nhỉ?"

"Tớ biết hắn, tên là Đào Mộ, tân sinh viên 2008 khoa diễn xuất, là người gốc Yến Kinh, ở nhà số 1 phòng 301, ngày hắn đến báo danh là tớ dẫn hắn."

"Tớ cũng dẫn!"

"Tớ cũng vậy, tớ có giúp hắn nhận hành lý!"

"Tớ thì dẫn hắn đi nộp học phí!"

"......"

Khác với phản ứng đơn giản của các nữ sinh nhan khống, các nam sinh đang ngồi thì suy nghĩ phức tạp hơn.

"Có khoa trương quá không vậy?"

"Không phải khoa trương, là kiêu ngạo."

"Còn không phải sao! Chỉ là một tiểu bạch kiểm có chút nhan sắc thôi mà."

"Đúng vậy. Ai không biết còn tưởng có minh tinh tới!"

"Cho dù có minh tinh tới cũng không đến mức như vậy. Đây là Kinh Ảnh mà."

Ba người Ôn Bảo đứng bên cạnh Đào Mộ, cười hắc hắc: "Mộ Nhi à, hình như cậu chọc tức hơi nhiều người nha. Tớ dám cá, qua hôm nay, cậu chính là kẻ địch của tất cả nam sinh Kinh Ảnh!"

"Không đâu." Đào Mộ cười đặc biệt tự tin: "Các cậu quên đòn sát thủ của tớ rồi sao? Mọi người đều sẽ thích tớ."

Đòn sát thủ gì cơ? Ba người bạn cùng phòng nghe vậy thì sửng sốt, chợt phản ứng lại: "Ý cậu là trang web nửa launcher kia?"

"Chỉ bằng một trang web mà có thể triệt tiêu địch ý của mấy trăm bạn học nam ở Kinh Ảnh? Cậu nghiêm túc chứ?"

Đào Mộ chỉ cười không nói. Bốn người đi đến bàn chỗ cửa sổ.

Mấy ngày nay Đào Mộ thường thức đêm nên cậu chỉ lấy mooth chén cháo táo đỏ đường phèn, một ngăn bánh bao đậu đỏ, một chồng thạch da heo, với một lọ sữa chua tự làm của nhà ăn Kinh Ảnh.

Ba người Ôn Bảo đặc biệt nhìn không nổi bữa sáng của Đào Mộ, liên tục phun tào: "Khẩu vị của cậu sao như đám con gái vậy, toàn đồ ngọt không vậy?"

Đúng vậy! Đúng vậy!

Chúng nam sinh dỏng lỗ tai lên nghe, lén tán thành trong lòng. Mặt đã trông như con gái, ăn cũng giống con gái.

Các nữ sinh thì mở to mắt, vẻ mặt hưng phấn: "Đáng yêu quá ~"

"Nam sinh thích ăn đồ ngọt ~~"

"Nam sinh đã soái mà còn thích ăn đồ ngọt nữa ~~~"

"Mộ Mộ thích ăn bánh bao đậu đỏ. Thật muốn đưa bánh bao đậu đỏ của tớ cho cậu ấy ~"

Một cậu trai mập mạp hai trăm cân ngồi một góc trong nhà ăn, nhìn chén cháo đậu đỏ, bánh bao nhân trứng sữa và sữa chua trước mặt. Hắn nhớ lúc nãy đi xới cơm còn nghe các đàn chị đàn em khẽ nói nhỏ: "Béo quá."

"Kinh Ảnh chúng ta có sinh viên béo vậy sao."

"Đã béo thành như vậy còn ăn nhiều đồ ngọt..."

"Mấu chốt là một thằng con trai lớn tướng lại thích ăn đồ ngọt. Hắn lấy mất bánh bao nhân trứng sữa mà tớ thích nhất. Thật đáng ghét..."

Quả thực là một hiện trường tiêu chuẩn kép quy mô lớn.

Mập mạp hai trăm cân bi thương hít hít cái mũi, vẻ mặt đau đớn cúi đầu, tranh thủ thời gian ăn năm ngăn bánh bao nhân trứng sữa trên bàn.

6h40, tất cả tân sinh viên tập hợp ở sân thể dục. Đào Mộ phát hiện dáng đi của Đỗ Khang hơi kỳ lạ: "Cậu sao vậy?"

"Giày của tớ hơi rộng." Đỗ Khang ngồi xổm xuống buộc chặt dây giày: "Không phải có lót cái kia sao, tớ cố ý đổi một đôi khác lớn hơn một số. Hơi khó đi."

Cậu thật sự nhét thứ kia vào giày hả? Đào Mộ vẻ mặt khó tin nhìn Đỗ Khang, thằng nhóc này đúng là không thèm để ý đến hình tượng mà: "Vậy làm sao bây giờ? Nếu không thì cậu đổi đôi khác đi?"

"Không cần." Đỗ Khang xua xua tay, đứng dậy: "Tớ buộc dây giày chặt lắm rồi. Sắp đến giờ rồi, biết đổi với ai đây chứ. Đợi nghỉ trưa rồi tính."

Quan trọng là chuyện này phải được giáo viên phụ trách dạy huấn luyện quân sự phối hợp. Đỗ Khang không muốn làm phiền mọi người, không đi đổi, kết quả lại xảy ra chuyện.

Đó là vào buổi sáng ngày đầu tiên học huấn luyện quân sự, các đội ngũ phải hoàn thành tư thế quân đội, thực hành các động tác nghỉ nghiêm đi đều bước trong vòng một tiếng.

Ngay khi huấn luyện viên đội đầu tiên hô khẩu hiệu, tất cả bạn học đồng loạt đá chân phải lên, sau đó nhìn thấy một đôi giày cổ cao màu đen size 43 bay lên, tạo thành hình vòng cung duyên dáng trên không trung, đồng thời miếng lót thiên thần nhỏ màu hồng phấn dùng để lót giày cũng bay ra, nghịch ngợm quay một vòng trên không, cuối cùng đáp xuống chỗ cách giày hai mét.

Trước mắt bao nhiêu người, toàn bộ sân thể dục tức khắc tĩnh lặng. Ngay sau đó phát ra một trận cười kinh thiên động địa. Chim muông trong trường đều bị dọa cho bay mất.

Huấn luyện viên đội đầu tiên nén cười, nghiêm trang nói: "Giày của ai, nhanh nhặt về."

Đỗ Khang vẫn giữ nguyên động tác đá chân, nhắm mắt ngửa đầu nhìn trời. Chết cũng không thừa nhận chiếc giày kia là của mình.

Ngặt nỗi cái chân trống không đã bán đứng hắn.

Bạn học đứng bên cạnh Đỗ Khang cười như điên. Không đợi Đỗ Khang mở miệng đã la lớn: "Báo cáo huấn luyện viên, là giày của Đỗ Khang!"

Có cậu nhóc xấu xa còn bỏ đá xuống giếng: "Miếng băng vệ sinh bay ra kia cũng là của Đỗ Khang!"

Mấy nữ sinh liên tục hỏi thăm: "Ai a?"

"Vậy mà dám lót cái đó vào giày, nam sinh này thật ghê tởm."

"Băng vệ sinh kia là của nam sinh tên Đỗ Khang? Lớp nào vậy?"

"Thật đáng khinh!"

Vì vậy, ngày huấn luyện quân sự đầu tiên, bạn học Đỗ Khang vẫn luôn muốn "nổi danh nhân lúc còn sớm" quả nhiên nổi danh khắp Kinh Ảnh một cách cấp tốc với phương thức ngoài dự kiến.

Do tính đặc thù của sự kiện, nên chúng nam sinh nữ sinh vì để kỷ niệm chuyện hôm nay, thuận tiện đặt một biệt danh theo suốt kiếp diễn viên của Đỗ Khang — — cậu bé băng vệ sinh, gọi tắt là Tiểu Vệ!

Đỗ Khang vùi đầu trong cơ ngực cường tráng, xấu hổ tức giận muốn chết.

Ba vị khác ở 301 cũng cúi gằm mặt xuống đất. Có thể đoán được chính là, theo cách ra mắt táo bạo của Đỗ Khang ở đại học Kinh Ảnh, phòng ngủ 301 chắc chắn cũng sẽ lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà trở thành C vị trong đám tân sinh viên nhờ Đỗ Khang, gà chó lên trời.

Tuy rằng cũng là một cách để "lên trời (thăng thiên)", nhưng ba con "gà chó" khác chưa chắc đã vui _(:з)∠)_

°°°°°°°°°°

Lời editor: Dịch xong quyển này chắc cũng nắm được cơ bản của việc làm giàu :))))

Đăng: 17/11/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play