Sau khi kiểm tra xong toàn bộ mười tám căn phòng, lúc này đã là gần mười một giờ đêm rồi.
Tôi mệt đến nỗi toàn thân đầy mồ hôi, trở lại căn phòng 304, tôi lấy ra một chai nước rồi uống cạn. tiếp theo, tôi bắt đầu lấy đạo bào ra mặc lên người, kiếm gỗ đào đã được rút ra khỏi vỏ, đồng thời tôi cũng lấy ra một tập trấn quỷ phù.
Một tay tôi cầm lấy la bàn, trên la bàn, kim bắt đầu đang không ngừng quay chuyển. trên trán tôi bắt đầu lấm tấm những giọt mồ hôi nhỏ li ti, Chu Tĩnh vội cầm khăn mùi soa giúp tôi lau mồ hôi. Mọi ánh mắt đều dồn vào tôi, đương nhiên họ đang muốn nghe tôi giải thích hiện tượng.
Tôi đưa tay lên nhìn đồng hồ, sau đó chầm chậm nói: Hiện tại tôi bắt đầu phát hiện ra vấn đề, nhưng tạm thời vẫn chưa xác định được, nhưng những thứ linh dị xảy ra ở đây, có thể khẳng định là do con người làm ra, cụ thể như thế nào thì phải sang ngày mai mới có thể xác định được!
Nhưng đêm nay, do vì trời mưa, cho nên ma quỷ sẽ làm loạn rất lợi hại, có thể sẽ có người chết, cho nên chúng ta sẽ cố gắng chống đỡ qua đêm nay, sang ngày mai sẽ tính tiếp!
Là do con người làm? Mấy cô gái nghe tôi nói như vậy từ ánh mắt đều toát lên sự hận thù.
Mã Dung Đình thì sắc mặt tái nhợt, cô ta đứng nấp sau lưng tôi như hình với bóng, không chịu rời đi.
Hiện giờ vẫn còn cách thời gian ma quỷ xuất hiện một khoảng thời gian, tôi muốn hỏi mọi người mấy vấn đề. Ai trong số mọi người trong vòng nửa tháng gần đây đã thỉnh điệp tiên?
Tôi đưa mắt nhìn mấy cô gái đang run rẩy cất tiếng hỏi.
Không có ai lên tiếng trả lời tôi, một lát sau mới có một cô gái đứng ra nói: Phương học trưởng, ý học trưởng muốn nói, người nào đã thỉnh điệp tiên chính là người gây ra tội?
Tôi lắc đầu nói: Không phải là như vậy, theo như tôi đi khám sát mới phát hiện ra, trong tầng ba này có bố trí một thứ, nhưng phải một tháng sau mới phát sinh ra hiệu quả, nhưng do hành vi thỉnh điệp tiên, vô tình đã khiến cho nó phát sinh ra hiệu quả sớm hơn. Cả hai thứ gộp lại đã khiến cho nó trở nên vô cùng hung hiểm, chính vì vậy nên mới tạo ra cục diện hiện tại!
Thông thường mà nói, thỉnh điệp tiền cần phải có bốn người, nhưng tôi có thể xác định, lần thỉnh điệp tiên này chí có hai người tham gia. Bởi vì người đó để lại tà pháp, lại có thêm sự gia trì dấu vết của việc thỉnh điệp tiên. Chính là trong phòng vệ sinh! Vừa nói tôi vừa đưa tay chỉ vào vị trí phòng vệ sinh trên tầng ba.
Hai người này có thể tạm thời không nói ra, nhưng mà hai người đó sẽ phải chết! Bởi vì hai người này thỉnh điệp tiến với mục đích hại người, không ngờ lại gặp ngay bố cục tại nơi này, kết quả hung linh của điệp tiên bị ảnh hưởng! Đầu tiên, điệp tiên sẽ sát hại hai người này! Có còn cần tôi phải nói thêm không? Hai người hãy chủ động bước ra đi, chỉ có như vậy tôi mới có thể cứu được, nếu như cố tình giấu giếm, xin lỗi tôi không giúp gì được! Tôi lạnh lùng nói tiếp.
Đừng! Xin đừng làm thế!
Một tiếng kêu hoảng hốt vang lên, Hiểu Lan khuôn mặt xanh như bị đổ chàm vội bước ra, cô ta kinh hoàng kêu lên: Là tôi đã thỉnh điệp tiên! Học trưởng, cầu xin anh hãy cứu lấy tôi, tôi biết tôi sai rồi!
Một tiếng thở dài nữa lại vang lên, Mã Dung Đình từ nãy tới giờ vẫn nấp ở sau lưng tôi, lúc này cũng tự động bước lên, nhưng cô ta chỉ cúi đầu không nói gì.
Đến lúc này thì tất cả mọi người đều đã hiểu, mọi ánh mắt đổ dồn vào hai cô gái này.
Tại sao hai người lại làm như vậy? Chu Tĩnh quay sang nghi hoặc hỏi hai người.
Tôi lạnh lùng nói với Dung Đình và Hiểu Lan: Nói thực! nếu nói dối, tôi không cứu nổi hai người đâu!
Tại sao? Mã Dung Đình cùng Hiểu Lan đều nhìn Chu Tĩnh bằng đôi mắt oán độc hét lên.
Đôi mắt oán độc của hai của hai người khiến cho Chu Tĩnh hoảng sợ phải lùi lại mấy bước, Chu Tĩnh không dám nhìn trực diện vào đôi mắt của Hiểu Lan và Dung Đình, phải đưa tay lên bịt miệng, Chu Tĩnh mới có thể không bật ra tiếng khóc.
Tại sao ư? Đương nhiên chúng tôi muốn cho cô, con tiện nhân phải chết! Mã Dung Đình quay sanh Chu Tĩnh hằn học nói.
Không sai, là do hai chúng tôi đã bỏ ra một trăm nghìn thỉnh một thuật sỹ để chế tạo ra pháp khí chuyên dùng thỉnh điệp tiên, chúng tôi hy vọng điệp tiên sẽ giết chết cô, làm như vậy sẽ không ai có thể cướp đi chấp ái và ngôi đầu bảng của chúng tôi! Triệu Hiểu Lan nói bằng một ngữ khí âm độc, khiến cho tất cả mọi người không rét mà run.
Ba chúng ta cùng nhau lớn lên, đi học cùng nhau, làm việc cùng nhau, gia tộc ba chúng ta đều là bạn hàng của nhau, bề ngoài xem ra rất hòa khuể. Nhưng mà, Chu Tĩnh, cô thử nghĩ xem, phải chăng từ đầu đến cuối đều là hai chúng tôi nhường nhịn cô? Đi đường cô bao giờ cũng đi giữa trước chúng tôi, học tập cô cũng cao hơn chúng tôi, thậm chí ngay đến bạn trai bao giờ cũng chọn cô trước! Tại sao lại như vậy?
Bởi vì gia sản của gia đình hai chúng tôi chỉ bằng một phần mười cô. Cho nên chúng tôi thường hay bị cha mẹ răn dạy, bất kỳ một việc gì cũng không được tranh giành với cô, không được che đi sự xuất sắc của cô. Bao giờ cô cũng là người tốt nhất, cô ôn hòa thiện lương, thanh tịnh thuần khiết, mọi ưu điểm đều thuộc về cô, nhưng mà kỳ thực, cô là kẻ mặt dày không biết xấu hổ!
Hai chúng tôi đến nay vẫn còn là xử nữ, còn cô thì sao? Cô đã nạo phá thai đến lần thứ ba rồi? Cô thiện lương ư? Có mà lừa được quỷ, Cô luôn tỏ ra nhu hòa hiền lương, nhưng kỳ thực cô đối xử với mọi người lại vô cùng khắc bạc, vô sỉ hơn bất kỳ ai!
Cô không chết, bao giờ chúng tôi mới trở thành tiêu điểm? Cô là con tiện nhân đáng chết! Đáng lẽ cô phải chết sớm hơn rồi, cô đáng chết kể từ khi cướp đi người bạn trai của hai chúng tôi!
Mã Dung Đình chỉ thẳng vào mặt Chu Tĩnh, giọng nói oán độc của cô ta không ngừng tuôn ra.
Tôi đã hỏi qua hai người, phải chăng hai người thích họ....? lúc này Chu Tĩnh đã khóc, cô ta vội vàng thanh minh.
Chúng tôi không được phép tranh với cô, đây chính là quy định của gia đình, cô chẳng qua cũng chỉ là muốn đùa giỡn với họ mà thôi, chúng tôi có thể dám nói là thích họ hay sao?
Cô tranh đoạt người tôi yêu, nhưng cô chỉ đùa giỡn tình cảm với họ, cũng chỉ vì muốn tranh đoạt cô mà bọn họ bị đánh cho trầy da tróc vẩy, cuối cùng thì bị đuổi học, chắc cô rất vui phải không?
Cô đúng là một đứa biến thái, cuối cùng thì cô đá văng họ đi, một người thì nhập viện thần kinh, còn một người thì cắt cổ tay tự tử, suýt nữa thì đã chết rồi, sao cô không đi chết đi?
Mã Dung Đình càng nói càng có biểu hiện mất đi sự khống chế, cô ta chộp lấy con dao gọt hoa quả để trên bàn định đâm Chu Tĩnh.
Tôi vội bước lên một bước chộp ngay lấy cổ tay của Dung Đình, tôi quát lên: Đủ rồi!
Hai từ này có uy lực nhiếp hồn, Mã Dung Đình ngây người ra, đến lúc này hình như cô ta mới tỉnh lại, cô ta vội vàng lao tới ôm chặt lấy eo tôi không chịu rời ra, tiếp theo cô ta bật khóc hu...hu...
Triệu Hiểu Lan ôm mặt ngồi khóc một hồi, ở bên kia Chu Tĩnh cũng đang khóc, vừa khóc cô vừa gào lên: Tôi không biết chuyện này lại như vậy, hai người hiểu lầm tôi rồi.....!
Đúng là một cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Tất cả những học sinh khác nhìn thấy một màn này, bọn họ đều cảm thấy thế giới không còn đáng yêu nữa rồi.
Đây chính là lòng dạ của đàn bà, thật đáng sợ!
Trong lòng tôi thầm nghĩ, đứng yên bất động, để mặc cho Dung Đình ôm tôi mà khóc, nhưng tôi không hề an ủi cô ta lấy một câu.
Mặt như hoa đào mà lòng dạ như rắn độc! nếu dùng từ ngữ này để hình dung ba cô gái này không oan chút nào.
Chỉ là một chút chuyện nhỏ, vậy mà họ làm ra đến tận bước này. Mã Dung Đình và Hiểu Lan lợi dụng thuật sỹ chế tạo ra pháp khí để thỉnh điệp tiên, có thể nói đây không phải là loại điệp tiên bình thường. sự có mặt của điệp tiên đã kích phát cục thế vốn đang chờ phát huy hiệu lực, sau đó cả hai thứ hợp lại tạo lên một cục diện quá là kinh khủng.
Điệp tiên cũng vì bố cục này mà thoát ly được sự khống chế, mục tiêu nó làm hại chính là người đã thỉnh nó tới. bát tự của Dung Đình tương đối yếu, cho nên sẽ là mục tiêu đầu tiên, mà mục tiêu thứ hai, đương nhiên là Hiểu Lan rồi.
Tiếp theo, cục thế sẽ bị phát động, tất cả các nữ sinh trên tầng ba sẽ phải chết hết, bao gồm cả hai nữ sinh đang nằm viện cũng không thể thoát được, bởi vì người bày bố cục thế đã tính toán hết rồi.
Nghĩ đến những điều này, tôi đưa tay đẩy Dung Đình ra, nhìn Hiểu Lan đang ngồi khóc đến thất thần, Chu Tĩnh thì ngồi ôm đầu không nói gì, tôi lạnh lùng nói: Cả ba người đều không tốt đẹp gì, tôi có thể khẳng định là như vậy! Sự sống chết của cả ba người, tôi cũng không muốn quản, có thể trên thế gian không có ba người, không chừng sẽ sạch sẽ hơn nhiều!
Có điều, những người khác đều là bất hạnh, chỉ vì sự việc này của ba người, đã làm liên lụy đến tất cả mấy chục con người trên tầng ba, nếu như bọn họ xảy ra điều bất trắc, mọi nhân quả sẽ do ba người phải gánh chịu!
Mã Dung Đình bất lực lùi về phía sau, cô ta ngồi trên một chiếc ghế ôm đầu không nói gì.
Oành! Bên ngoiaif một tiếng sét xé toang màn đêm, mưa cũng đã bắt đầu to hơn.
Ân oán của ba người tạm thời gác qua một bên, tất cả mọi người qua được đêm nay, chúng ta sẽ nói tới chuyện khác. Hiểu Lan, pháp khí mà hai cô dùng để thỉnh điệp tiên đang giấu ở đâu? Trước tiên hãy lấy ra đây cho tôi! Nếu không giải quyết ngay thứ này, đêm nay cô và Dung Đình sẽ chết đầu tiên. Sở dĩ tôi phải cứu mọi người là vì trước đó tôi đã hứa, cô và Dung Đình đã phạm phải tội danh giết người có chủ ý. Cho dù luật pháp có nương tay, hai cô cũng sẽ phải sống trong dằn vặt đau khổ suốt đời!
Triệu Hiểu Lan ngẩng mặt nhìn tôi, ánh mắt của cô ta ẩn chứa một tia ác độc.
Phương học trưởng! Những lời này anh nên nói với Chu Tĩnh mới phải, bởi vì cô ta xinh đẹp hơn chúng tôi, cô ta giàu có hơn chúng tôi! Ánh mắt oán độc của Triệu Hiểu Lan khiến cho mọi người phải rùng mình.
Coi như cô đã hết cứu rồi! Tôi chỉ tay vào mặt Hiểu Lan mà mắng: Tôi xưa nay rất ít nói chuyện với ai, đây không phải là một cuộc thi hùng biện, việc nhường nhịn Chu Tĩnh, đó là do các cô tự nguyện, cô nói gia đình cô bắt buộc, vậy tại sao phải nghe theo lời họ? Sao các cô không tự mình đi giành lấy?
Nếu không phải là không có sự trợ giúp của gia đình, các cô sẽ mất đi nguồn cung cấp tiền bạc sao, đây chính là lý do các cô phải nhừng nhịn, đúng không?
Xem ra người mà cô và Dung Đình thích, chẳng qua cũng chỉ là hạng người như vậy, trong lòng của hai người, tiền tài và quyền thế mới là thứ quan trọng đầu tiên, nếu không, các cô có thể có lựa chọn khác, tại sao không lựa chọn? Cho nên, Hiểu Lan! Cô đừng nhắc đến tình cảm nữa, cô không xứng đáng!
Triệu Hiểu Lan nắm tay thật chặt, cô ta nghiến răng nghiến lợi hồi lâu, cuối cùng cũng không nói được câu gì, bởi vì tôi đã phân tích trúng tim đen của cô ta.
Phương học trưởng.....! Chu Tĩnh ngước đôi mắt nhòa lệ lên nhìn tôi nói, có vẻ cô ta cho rằng tôi đang làm người chủ trì công đạo vậy.
Cô bớt giả bộ đáng thương đi, tôi đã nói rồi, cả ba người không phải là loại người tốt đẹp gì, cô cướp đoạt người yêu của người khác, cậy vào sắc đẹp và quyền lực để đùa giỡn mọi người, cô thích thú lắm sao? Bây giờ còn giả bộ đáng thương nữa, tội của cô cũng không hơn bọn họ là bao nhiêu đâu? Mà thôi, nhìn thấy ba người chỉ khiến cho tôi thêm chán ghét mà thôi!
Hiện giờ không còn thời gian để nói với mấy người về chuyện này, Dung Đình, Hiểu Lan, nếu hai cô còn muốn sống, mau đi lấy pháp khí dùng để thỉnh điệp tiên ra đây, nếu không hành động nhanh, một khi cục thế kia phát động, hai người sẽ phải chết đầu tiên!
Dung Đình và Hiểu Lan bị câu nói của tôi làm cho kinh hãi, cả hai đều im lặng đưa mắt nhìn nhau. Dung Đình gật đầu một cái, Hiểu Lan oán độc quay ra nhìn tôi. cô ta bước tới bên va ly đựng hành lý của mình, tiếp theo cô ta mở va ly ra tìm kiếm một hồi, sau cùng thì lấy ra một vật hình tròn mang tới đưa cho tôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT