Lắc đầu chán nản, tôi đưa tay lên xem đồng hồ, đã bảy giờ năm mươi phút rồi. bên ngoài đã bắt đầu có mưa nhẹ.
Đúng lúc này thì có tin nhắn tới, tôi mở điện thoại ra xem, là Chu Tĩnh nhắn tin tới.
Tôi cầm lấy chếc ba lô đã chuẩn bị sẵn cùng với thanh kiếm gỗ đào rồi đi ra khỏi phòng. Những hạt mưa nặng hạt đã bắt đầu rơi xuống, tôi vội vàng chạy một mạch đến ký túc xá nữ. trước mặt tôi lúc này đã xuất hiện ba người, Chu Tĩnh, Dung Đình cùng Hiểu Lan. Tôi nhận thấy ánh mặt của họ nhìn tôi lúc này đã hoàn toàn thay đổi, chí ít thì cũng không còn thái độ hợm hĩnh khinh người như trước nữa.
Phương học trưởng, anh đến rồi, mau lên lầu đi! Chu Tĩnh bước lên phía trước, cô ta không do dự kéo lấy tay tôi.
Dung Đình và Hiểu Lan cũng đi theo phía sau, chúng tôi vội vàng bước vào cầu thang bộ để đi lên tầng ba.
Toàn nhà ký túc xá nữ có tất cả mười chín tầng, trong tòa nhà này có thang máy, nhưng mà chúng tôi lại đi thang bộ, bởi vì trong phim ảnh có quá nhiều những tình tiết gặp phải ma quỷ trong cầu thang máy, buổi tối các nữ sinh gần như không có ai dám ra ngoài. Hơn nữa bọn họ ở tầng ba, cho nên chúng tôi lựa chọn phương thức đi bằng cầu thang bộ.
Vừa bước lên phạm vi địa phận của tầng ba, bất chợt tôi cảm thấy như vừa đi xuyên qua một tầng hơi nước, loại cảm giác này rất huyền diệu, nếu như tôi đang không cảnh giác, có lẽ tôi đã bỏ qua chi tiết này mất rồi. mi mắt tôi nháy nháy, loại cảm giác này, chẳng phải là....?
Còn chưa kịp suy nghĩ, tôi đã bị một đám nữ sinh viên vây chặt lấy.
Trên tầng ba có tất cả mười tám phòng, lúc này tất cả đèn đóm được bật sáng, có mười mấy cái đầu thò ra khỏi cửa nhìn tôi. trong ánh mắt của họ, có vẻ tôi giống như một loại quốc bảo.
Trong mỗi một gian phòng có tám nữ sinh viên cùng ở chung với nhau, có điều vẫn còn chưa đủ, có những căn phòng chỉ có ba bốn người, nhưng có những căn phòng, chẳng hạn như căn phòng 304 lại có đủ cả tám người. chính vì vậy, trên tầng ba chỉ có chừng bảy tám mươi nữ sinh ở mà thôi.
Chào tất cả mọi người! Tôi cất tiếng chào bọn họ.
Chào học trưởng! mấy nữ sinh cũng vội vàng cất tiếng chào lại.
Chu Tĩnh lôi thẳng tay tôi đến trước cửa phòng 304, sau khi đã bước vào trong phòng, lúc này cô ta mới buông tay tôi ra, trên trán cô ta mồ hôi đã ra ướt đẫm.
Mã Dung Đình và Hiểu Lan cũng thở dốc, xem ra sau khi trời tối, phải xuống dưới cầu thang đối với bọn họ là một việc vô cùng sợ hãi.
Mấy người sợ cái gì? Tôi nghi hoặc hỏi.
Chúng tôi sợ quỷ đả tường! Mã Dung Đình tái mặt nói.
Ai đã gặp phải quỷ đả tường rồi? Tôi rất hứng thú vội hỏi luôn.
Là tôi! một cố gái đang ngồi dựa lưng trên một chiếc giường sát góc tường giơ tay lên nói. tôi đưa mắt nhìn về phía cô gái, bất giác tôi giật mình, đó là một cô gái chỉ cao chừng hơn mét rưỡi, cô gái có khuôn mặt trông rất xinh xắn, có điều lúc này trông rất bơ phờ, gần như không còn chút sức sống nào nữa rồi.
Đôi mắt của cô gái gần như đã lạc thần, xương quai hàm đã nhô ra, mi tâm có bám đầy quỷ khí. Nhưng điều quan trọng nhất là tôi phát hiện ra hỏa khí trên người cô gái đã xuống đến mức thấp nhất. bản thân cô gái đã có vóc dáng nhỏ nhắn, lại liên tiếp bị quỷ áp sàng gần nửa tháng nay, có thể nói là cô gái đã gần như hoàn toàn suy nhược.
Lúc này trước cửa phòng 304 đã có rất nhiều người hiếu kỳ thò đầu vào nhìn tôi.
Tôi vội vàng bước tới bên cô gái rồi cất tiếng hỏi: Cô tên là gì? Cô đừng gấp, hãy từ từ kể lại chuyện cô đã gặp quỷ đả tường như thế nào cho tôi nghe?
Cô gái đó tỏ ra mệt mỏi ngồi thẳng dậy, cô ta dựa lưng vào tường rồi nói với tôi: Phương học trưởng, tên tôi là Thủy Tiên. Tối hôm qua tôi không dám ngủ, tôi nằm mở mắt nhìn lên trần nhà, thế nhưng tôi vẫn bị quỷ áp sàng,..... sau đó tôi cố gắng giãy đạp mới tỉnh lại được, nhưng khi đó tôi phát hiện ra mình đang ở ngoài hành lang tầng tám....!
Lúc ấy tôi đã vô cùng hoảng sợ, tôi vội vàng chạy xuống cầu thang, nhưng tôi đã đi đến mấy tiếng đồng hồ vẫn không xuống dưới tầng ba được. rõ ràng tôi đã xuống đến tầng bốn, nhưng đến khi nhìn vào tấm biển đề tầng tám, tôi đã sợ đến suýt chút nữa thì ngất đi, tôi kêu ầm lên gọi mọi người cứu mạng, nhưng điều kỳ quái là toàn bộ các tầng đều như không có người, không ai nghe thấy tiếng tôi kêu cứu cả, cuối cùng tôi sợ quá nên ngất đi....!
Đến khi tôi tỉnh lại, tôi phát hiện ra mình đã được khiêng về phòng rồi, như đó đã là hai giờ chiều ngày hôm sau rồi....!
Học trưởng, tôi biết là học trưởng là một người rất có bản lĩnh, cầu xin học trưởng hãy cứu tôi với! gia đìnhg tôi rất nghèo, tôi thực sự không có tiền để trả cho học trưởng, nhưng tôi sẽ dành toàn bộ quãng đời còn lại để báo đáp cho học trưởng,..... tôi vẫn còn mẹ già và một đứa em nhỏ cần phải chăm sóc, tôi không thể chết được vào lúc này! Nếu tôi chết, mẹ và em tôi biết phải làm sao đây? Hu...hu..hu...!
Cô gái vừa khóc vừa túm lấy tay tôi, trên khuôn mặt cô ta đầm đìa nước mắt, xem ra cô ta đã bị dọa cho sợ chết khiếp đi rồi.
Tôi giơ bàn tay lên thành kiếm chỉ chĩa vào mi tâm cô gái rồi niệm chú: An thần định hồn, cấp cấp như luật lệnh!
Nét sợ hãi trên khuôn mặt cô gái lập tức biến mất, tiếp theo, toàn thân cô ta mềm nhũn ra rồi đổ người xuống giường và thiếp đi, trên khuôn mặt cô gái lúc này biểu lộ một vẻ rất an tường, tựa hồ như tất cả mọi nỗi thống khổ đã rời khỏi cô ta.
Tất cả những cô gái đang có mặt trong phòng nhìn thấy một màn này, đôi mắt của họ đều bừng sáng.
Tam hồn thất phách của Thủy Tiên đã bị mất đi một hồn, hiện tại vẫn chưa quay trở lại, mọi người là bạn cùng phòng, mau đi tới phương vị đông nam, sau đó gọi to tên của Thủy Tiên ba lần, một hồn của Thủy Tiên đã bị lạc sẽ tự tìm về được! Tôi cau mày nói với Chu Tĩnh và mấy cô gái trong phòng.
Thật vậy sao? Chu Tĩnh kinh ngạc mở to đôi mắt hỏi lại tôi.
Đúng vậy! Chẳng lẽ mọi người không tin ở tôi sao? Chẳng lẽ mọi người muốn nhìn thấy quỷ sao Tôi đưa mắt nhìn mấy người trong phòng.
Có những lúc phải để cho mọi người nhìn thấy được sự việc, nếu không họ sẽ không chịu tin.
Chu Tĩnh, Dung Đình và Hiểu Lan đều đưa mắt nhìn nhau. Thực sự mà nói, ai là người không sợ quỷ đây? Nhưng mà bọn họ đã bị quỷ áp sàng gần nửa tháng rồi, có sợ cũng vô dụng. Chu Tĩnh là người lên tiếng đầu tiên: Tôi rất sợ, nhưng tôi cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là như thế nào?
Dung Đình và Hiểu Lan cũng có một thái độ tương tự như vậy, tôi hỏi từng người có mặt trong phòng, những ai là người không sợ nhìn thấy quỷ, nếu họ muốn, tôi sẽ khai mở âm dương nhãn cho họ.
Sau một hổi hỏi han, tất cả mấy người trong phòng đều bạo gan đáp ứng, họ đều muốn nhìn xem, cái thứ gần nửa tháng nay liên tục uy hiếp họ rốt cuộc là thứ gì?
Tôi gật đầu đồng ý, sau đó lấy ra một ít bột lá liễu đã chuẩn bị sẵn đưa cho Chu Tĩnh, tôi bảo họ đem chia cho mọi người, sau đó đem sát lên mi mắt. trong nội nhật ba ngày, họ sẽ được nhìn thấy những thứ mà bình thường họ không nhìn thấy được.
Tất cả mọi người đều dùng thứ này để khai mở âm dương nhãn.
Sau khi lấy bột lá liễu đưa cho Chu Tĩnh xong, tôi lấy bút lông ra chấm vào chu sa, rồi họa một đạo âm dương thông minh phù để khai mở âm dương nhãn. Tiếp theo tôi bảo Chu Tĩnh dẫn theo mấy người đi về phía đông nam gọi hồn bị lạc của Thủy Tiên.
Chu Tĩnh dẫn theo mấy người bạn đi tới góc đông na của trường, sau đó mấy người ra sức đồng thanh gọi tên Thủy Tiên ba lần. mấy phút sau, bọn họ đều trông thấy một thân ảnh màu trắng mờ mờ xuyên qua tường mà bay vào.
Tất cả mấy người bọn Chu Tĩnh đều sợ hãi lấy tay bịt lấy mồm, đến lúc ấy họ mới không bị kêu thét lên vì sợ hãi.
Tôi đưa tay lên bấm một chỉ quyết, cái bóng mờ đó liền nhập vào thân thể của Thủy Tiên rồi biến mất.
Mấy cô gái đều đã được khai mở âm dương nhãn, họ nhìn chăm chăm vào thân hình Thủy Tiên. Chỉ thấy làn khói đen trên mi tâm của Thủy Tiên đã bay đi được một nửa, sau khi gặp phải quỷ đả tường, tính mệnh của Thủy Tiên đã rơi vào thời gian đếm ngược, nhưng do được tôi cứu kịp thời, tạm thời Thủy Tiên đã thoát được lưỡi hái của tử thần.
Tất cả mấy cô gái đều có thể nhìn thấy làn khói đen trên đỉnh đầu của Thủy Tiên, bọn họ đều kinh hãi nhìn nhau. Bởi họ đều phát hiện thấy, trên đỉnh đầu của đối phương đều có một làn khí đen, sau đó mọi người lại nhìn sang đỉnh đầu của Dung Đình, bởi vì làn khí đen trên đỉnh đầu của Dung Đình còn nồng đậm hơn mọi người rất nhiều.
Mã Dung Đình thấy mọi người đều quay sang nhìn mình thì sợ run cầm cập, cô ta vội vàng chạy vào nhà vệ sinh để soi gương, liền ngay sau đó là một tiếng hét lên sắc nhọn, bởi cô ta đã nhìn thấy được tình trạng của chính mình rồi!
Một điều rất kỳ quái là, mặc dù ở dưới tầng ba vô cùng huyên náo, thế nhưng các tầng khác tựa hồ như không nghe thấy gì hết.
Đồng dạng như vậy, dưới tầng ba cũng không nghe được động tĩnh gì ở các tầng khác, có vẻ như toàn bộ tầng ba đã bị cách tuyệt với thế giới bên ngoài rồi!
Quỷ dị, cực độ quỷ dị.
Học trưởng, sao chúng tôi không nhìn thấy những thứ khác? Chu Tĩnh nhỏ giọng nói.
Còn chưa tới thời gian, tôi đoán chừng, phải sau mười một giờ đêm, khi đó mọi người sẽ được nhìn thấy! Tôi đáp.
Được rồi, Thủy Tiên cần được tĩnh dưỡng, sinh lực của cô ta đã phục hồi được một nửa, sẽ không chết nữa đâu! Bây giờ mọi người, tôi sẽ đi kiểm tra tỷ mỷ từng phòng một, nếu tôi có hành động gì khác lạ, mong mọi người đừng hiểu lầm tôi là tên biến thái! Tôi trầm ngâm nói với mọi người.
Vâng ạ! Mời học trưởng cứ tùy tiện kiểm tra! Tất cả mọi người đều gượng gạo nói.
Tôi đã khai mở âm dương nhãn, đương nhiên sẽ rất tiện để di kiểm tra toàn bộ căn phòng 304.
Tôi đi quanh căn phòng một hồi lâu, sau đó lại nằm rạp xuống dưới sàn nhà gõ gõ thử, tai tôi dán chặt xuống đất một hồi lâu, mỗi một gầm giường, tôi đều bảo mọi người chiếu đèn pin điện thoại vào. Sau một hồi tra xét, thậm chí còn lật tung cả giường đệm lên, nhưng tôi vẫn không phát hiện ra có bất kỳ một loại phù triện lạ nào.
Sau khi xem xét cẩn thận phòng 304, tôi tiếp tục sang đến phòng 301, trong căn phòng này có bốn nữ sinh, họ đều căng thẳng nhìn tôi bận rộn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT