"Cháy! Cháy lớn rồi!"
"Chạy mau!"
"Tránh ra, nhường đường cho tôi qua!"
" Mẹ nó, đứa nào đẩy ông đấy?!"
"Khụ khụ, lửa sắp lan đến đây rồi! Đã ai gọi cứu hỏa chưa vậy?"
Tiếng quát tháo ồn ào của dòng người xô đẩy, chen chúc ngoài hành lang bị nghẹn đặc lại trong làn khói mù mịt. Ngọn lửa tựa như một con quái vật thích thú gặm nhấm nỗi sợ hãi của nhân loại nhỏ bé, lấy đó làm bữa tối thịnh soạn, càng lúc càng trở nên khuếch đại không thể khống chế.
Triệu Nguyệt Thương cầm lấy khăn tay đã làm ướt từ trước đưa lên bịt chặt mũi miệng, cúi thấp người xuống cố gắng len qua đám người đang chen chúc để nhanh chóng tiến lên tầng trên.
Trước đó, khi ngửi thấy mùi khói khả nghi cô đã ngay lập tức gọi 114, có lẽ chỉ tầm 15 phút nữa là đội cứu hỏa sẽ có mặt, cô chỉ cần cầm cự đến lúc đó là có thể an toàn.
Nhiệt độ đang cao đến phát sợ cũng đồng thời kéo căng dây thần kinh của mọi người khiến ai nấy đều trở nên hoảng loạn. Đột nhiên một tiếng nói mừng rỡ từ tầng trên vọng xuống:
" Đội cứu hỏa đến rồi!!!!"
Câu nói này như một ly nước đổ vào chảo dầu khiến lòng người sôi sục, dòng người càng trở nên tăng tốc, tất cả đều cùng hướng đến tầng trên chỉ còn cách họ mười mấy bước chân. Một tên đàn ông vạm vỡ, mặt mày hung tợn ở đằng sau Triệu Nguyệt Thương mất kiên nhẫn đẩy cô về phía trước:
" Mẹ mày, nhanh lên cái coi, chân bị tật hay sao mà đi chậm như rùa thế!"
Lực đẩy mạnh đột ngột từ sau lưng khiến cô ngã chúi về phía trước, cùng lúc đó, trên trần bị nứt vỡ rơi xuống một mảnh to tướng chuẩn xác đập vào đầu cô khiến từng tế bào trong cơ thể kêu lên đau đớn. Máu bắt đầu chảy ra, trước mắt mờ dần đi, cô dần chìm vào hôn mê.
Đám người đang nhốn nháo dừng lại trong giây lát, đưa mắt nhìn nhau rồi do dự không biết có nên ra mặt cứu người hay không, nhất thời tầm mắt mọi người đều hướng về phía gã đàn ông vừa ra tay đẩy cô.
Gã đàn ông chột dạ nhìn cô đang nằm ở bên kia nhưng sau đó lại đảo mắt quát to:
" Chúng mày nhìn cái gì, tao có cố tình đẩy cô ta đâu, cô ta bị vậy là do số cô ta xui xẻo thôi. Giờ chúng mày còn thì giờ để cứu cô ta chắc, lửa sắp cháy đến đít rồi còn không mau chạy đi! Ai muốn chết thì đi mà cứu, tao không làm!"
Nói rồi gã lại tiếp tục chạy lên lầu, đám người thấy thế cũng dao động, dần dần tất cả đều chạy theo gã mà bỏ mặc Triệu Nguyệt Thương nằm thoi thóp ở đó.
Trước khi mất đi ý thức, cô bỗng hồi tưởng lại quá khứ tươi đẹp trước đây, lúc cô còn là một cô gái hồn nhiên, lúc vẫn còn em trai, hai người sống nương tựa lẫn nhau tuy vất vả nhưng đầy ắp niềm vui. Có lẽ chết đi cũng tốt, chắc cô sẽ được đoàn tụ với em trai ở dưới hoảng tuyền nhỉ?
Cô chỉ nuối tiếc duy nhất một điều, đó là chưa thể xây một ngôi mộ khang trang hơn cho em trai, thằng bé vốn đã thiệt thòi từ khi mới lọt lòng vậy mà đến lúc chết đi vẫn không thể hưởng trọn vẹn những điều mà đáng ra mình nên có.
" Xin lỗi, Triệu Minh....."
Trong ánh lửa, bóng dáng thiếu nữ xinh đẹp động lòng người dần dần bị nuốt trọn, máu đỏ tươi trộn lẫn với tro bụi như nắm đất vàng chôn vùi một kiếp người đơn bạc, vừa mới le lói sáng đã vội vụt tắt.......
"......"
"....."
"..."
"Tich, bắt đầu kiểm tra linh hồn, khởi động tính năng rà quét Al272006."
"Linh hồn phù hợp, bắt đầu truyền tống linh hồn đến không gian."
"Hệ thống 009 chú ý, bắt đầu tiếp nhận ký chủ, mở quyền hạn giao tiếp với ký chủ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT