Edit: Nhunhu

Hoàng hôn đỏ ối, chạng vạng chim chóc trong rừng bay về tổ, ánh vàng óng ánh loang lổ khắp nơi.

Hạ Thụ nhìn thấy động tác của anh bỗng khựng lại, khuôn mặt cứng đờ.

Thấy một lúc lâu sau anh không trả lời, Hạ Thụ cũng hiểu được xảy ra chuyện gì, cô bật cười.

Cô đoán rằng chắc anh cũng quên mang theo.

Trong trí nhớ của Hạ Thụ, A Hành là người cực kỳ hoàn mỹ, anh cực kỳ nghiêm khắc với bản thân.

Anh hoàn mỹ đến nỗi gần như không mắc sai lầm, anh có thể lên kế hoạch, dự đoán trước mọi tình huống. Hoàn mỹ đến mức cô chỉ có thể ngước lên để nhìn anh.

Thật ra, cô biết, không phải anh không mắc sai lầm. Mà là không thể mắc sai lầm, không dám làm sai.

Thực tế đâu có ai không mắc sai lầm?

Cũng chính lúc này, anh khiến cô cảm thấy anh là người có thất tình lục dục, bỏ đi lớp áo giáp giả vờ cứng rắn, đó mới là dáng vẻ chân thật nhất của anh. Anh như vậy rất tốt.

Cô thích anh như vậy.

Cô không nhịn được cười.

Vẻ mặt Hoắc Cận Hành mất tự nhiên, anh siết chặt lều trong tay, thấp giọng nói: “Đêm nay anh ngủ bên ngoài lều.”

Canh cho cô ngủ.

“Như vậy sao được.” Hạ Thụ ngạc nhiên, cô không biết có phải cô cười khiến anh thấy xấu hổ không, cô khẽ ho rồi nói nghiêm túc: “Thôi, anh cũng ngủ trong lều đi. Em thấp hơn anh, trải một cái thảm nhỏ nằm được rồi, không cần thiết phải dùng lều.”

“Không được.” Hoắc Cận Hành lập tức nhíu mày.

Anh phản đối cực kỳ kiên quyết, Hạ Thụ cũng biết mình nói sao anh cũng không đổi ý, cô có hơi bối rối.

Lều là loại lều đơn chỉ dành cho một người. Vật tư tiếp tế trong rừng cũng không cung cấp lều.

Cô nghĩ nghĩ, trong đầu nảy ra một cách: “Hay A Hành, đêm nay chúng ta thay phiên nhau ngủ được không? Nửa đêm đầu anh ngủ trong lều, em ngủ bên ngoài, nửa đêm về sáng em ngủ trong lều, còn anh thì ngủ bên ngoài. Chúng ta mỗi người ngủ một nửa, được không?”

Ánh mắt Hoắc Cận Hành sâu hoắm: “Không…”

Cô biết anh vẫn muốn phản đối.

Giây tiếp theo, Hạ Thụ bỗng kiễng mũi chân, tay bịt kín môi anh.

Hoắc Cận Hành im bặt.

Anh khẽ khựng lại.

Tay Hạ Thụ rất nhỏ, lòng bàn tay cô mềm mại.

Bây giờ là mùa hè nhưng tay cô vẫn hơi lạnh, khẽ bịt môi của anh lại.

Vóc dáng của cô và anh có sự chênh lệch, động tác này khiến hai người gần nhau hơn. Kem dưỡng tay của cô có mùi dâu tây… Đôi mắt trong veo của cô phản chiếu hình bóng anh.

Tất cả giác quan của anh đều được phóng đại vô hạn, thế giới của Hoắc Cận Hành rất im lặng.

“A, A Hành.”

Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Thụ làm ra hành động to gan thế này với anh, cô nhìn anh một lúc thì cúi đầu, mặt phiếm hồng.

Lòng bàn tay cô cũng nóng lên, nhưng cô vẫn không buông ra.

Hạ Thụ nói: “A Hành, anh lo lắng cho em, em cũng lo cho anh. Chúng ta mỗi người đều lùi một bước, ai cũng không muốn để người kia lo lắng. Nếu anh không cho em lo cho anh, như thế là không công bằng. Anh cứ nghe theo em, mỗi người ngủ nửa đêm, được không?”

Cô nói xong thì chậm rãi buông tay ra, cô giật nhẹ ống tay áo giống như cầu xin cũng giống như làm nũng: “Nhé?”

Hoắc Cận Hành thấy bản thân không thốt ra tiếng, anh có cảm giác mình mất hết sức lực.

Trong không khí như còn vương lại mùi dâu tây ngọt ngào, như có làn gió nhẹ thổi qua cổ tay áo mềm mại.

Trong ánh mắt anh xuất hiện lên ý cười, chứa ba phần bất lực, bảy phần nuông chiều.

“Được.”



Lần hoạt động thám hiểm này, Cố Vũ Thuần được phân ngẫu nhiên vào đội đỏ, cùng một tổ với Tần Dã.

Cô ấy cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi.

Tần Dã cầm định vị làm nhảm: “Vừa nãy tôi đã xem qua! Bọn họ là đội xanh số 83, chúng ta là đội đỏ số 45! Lối vào của đội xanh số 83 ở hướng tây nam, chúng ta ở hướng đông bắc, vừa khéo đối diện nhau. Cánh rừng này không nhỏ, tôi đoán chúng ta đi năm sáu tiếng chắc là có thể đến lối vào tây nam. Trời sắp tối rồi, chúng ta phải nhanh đi qua đó mới được…”

Cố Vũ Thuần vừa gặm lê vừa chầm chậm đi theo sau anh ta, sau lưng đeo một chiếc balo to và lều trại.

Trời sắp tối đen, lúc đi ngang qua một tảng đá lớn, cô ấy bỗng nhiên ngồi xuống.

Tần Dã đi ở phía trước phát hiện cô ấy không đuổi kịp, anh ta quay lại: “Sao cô lại ngồi ở đây? Đi mau lên! Chờ cái gì nữa?!”

“Không đi.” Cố Vũ Thuần nói.

“Sao cô lại không đi? Nếu không đi nhanh thì trời sẽ tối mất! Chúng ta sẽ không tìm được Hạ Sấu! Bây giờ cô ấy cách chúng ta rất xa, chúng ta phải nhanh lên mới cướp được cô ấy từ chỗ Hoắc Cận Hành!”

Cố Vũ Thuần không thể nhịn được nữa, cô hít sâu, ngẩng đầu lên tức giận trừng anh ta.

“Tôi nói này anh ngốc hay đầu óc bị ngâm nước vậy? Anh cũng biết là trời sắp tối sao? Trời sắp tối rồi mà anh không tìm địa điểm để dựng lều, anh muốn tối nay treo người trên cây để ngủ giống gấu túi hả? Còn nữa, Tiểu Thụ người ta với Tống Hành ở đội xanh! Đội xanh đó anh hiểu không?! Người ta né còn không kịp, còn anh thì hay lắm, vội vàng muốn dâng đầu người cho người ta? Chỉ số thông minh của anh bị Husky gặm rồi đúng không?!”

“…” Không ngờ cô ấy lại hung dữ như vậy, Tần Dã ngơ ngác chớp mắt một cái.

Giây tiếp theo, anh ta khó khăn phản bác: “Không, không phải, tôi đây không phải là chỉ muốn nhanh giải cứu Hạ Sấu khỏi tay của Hoắc Cận Hành thôi sao! Hơn nữa Hạ Sấu sẽ không “giết” cô và tôi!”

“Dù sao tôi cũng không đi, anh muốn đi thì tự đi đi.” Cố Vũ Thuần bắt đầu chia lương thực, cô ấy định tự dựng lều: “Tôi mệt rồi, hôm nay sẽ ngủ ở đây.”

Tần Dã không đồng ý: “Cô, không phải cô là bạn thân nhất của Hạ Sấu sao? Sao cô có thể làm như vậy? Hạ Sấu ở với người đàn ông khác cả một đêm, cô không lo lắng sao? Nào có người bạn nào như cô chứ!”

“Có cái gì mà phải lo.” Cố Vũ Thuần nói: “Không phải tôi và anh cũng là cô nam quả nữ đó sao?”

“…” Tần Dã nghẹn họng, anh ta cất cao giọng: “Chúng ta không giống!”

“Sao lại không giống?” Cố Vũ Thuần ngước mắt liếc anh ta, ánh mắt chậm rãi chuyển đến vị trí đó của anh ta, cô ấy nói đầy hàm ý: “Chẳng lẽ anh…”

“&#@%$**!” Tần Dã ngẩng đầu hít một hơi thật sâu. 

Cô ấy thấy anh ta như vậy, càng nhìn càng muốn cười, thừa thắng xông lên nói: “Tôi nói cho anh biết, bên cạnh Tiểu Thụ ngoại trừ ba và em trai cậu ấy, chỉ có có một người đàn ông và một người phụ nữ nữa. Người đàn ông đó chính là Tống Hành, còn người phụ nữ chính là tôi. Trừ khi anh là gay, nếu không anh nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Trước đây Cố Vũ Thuần và Tần Dã chưa tiếp xúc với nhau. Nhưng mặc dù không tiếp xúc, tên tuổi của Tiểu Tần gia vẫn vang vọng như sấm bên tai cô ấy.

Cô ấy cũng được nghe Tiểu Thụ kể sơ qua về mối quan hệ của hai người họ. Cố Vũ Thuần thấy người này không đáng tin cậy, ách Tiểu Thụ càng xa càng tốt.

Tần Dã tức muốn bốc khói: “Tôi nói chứ sao cô lại như vậy, tại sao cô muốn gán ghép cô ấy với Hoắc Cận Hành! Anh ta có gì tốt mà một đám đều ủng hộ anh ta! Chỉ bởi vì anh ta là thanh mai trúc mã của cô ấy?”

“Không thì sao?” Ủng hộ anh sao? Ha ha!

Tần Dã: “Tôi nói cho cô biết, tôi với Hạ Sấu mới là một cặp! “CP đêm hè” Hạ Sấu Tần Dã, cô có hiểu không?! Chúng tôi là một cặp trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, tài tử giai nhân! Hoắc Cận Hành thì tính là gì!”

Cố Vũ Thuần thở dài lắc đầu: “Hôm nào cùng đi WC đi.”

Anh ta ngạc nhiên, anh ta tưởng mình nghe nhầm, vội hỏi: “Này này! Tôi nói cho cô biết, tôi không có đam mê này! Hơn nữa tôi không có ý gì với cô, cô cũng đừng suy nghĩ nhiều quá!”

Cố Vũ Thuần bị chọc cười, cô ấy nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc, vỗ vỗ bờ vai của anh ta.

“Ý của tôi chính là hôm nào cùng đi WC, tôi thấy miệng chó của anh có khả năng phun ra phân.”



Ban đêm, trong rừng vừa mát mẻ lại vừa yên tĩnh, trên cây treo bóng đèn, nhìn từ xa giống như trong màn đêm có đầy đom đóm.

Nhưng lại có muỗi.

Lúc gần tối, Hạ Thụ thấy đói bụng, bây giờ cô đang dựa vào lều gặm táo, vừa ôm máy định vị cẩn thận nghiên cứu cách hoạt động.

Không biết A Hành đã đi đâu, anh nói muốn đi xung quanh xem có tìm thấy vật tư gì không.

Có một con muỗi cứ bay tới bay lui bên cạnh Hạ Thụ, nó đậu trên mu bàn tay cô.

Hạ Thụ cảm nhận được, nhẹ nhàng để điện thoại xuống, cô nhìn rõ con muỗi, sau đó nhanh chóng đánh xuống.

Chát!

Trên mu bàn tay lập tức để lại một vết máu nhỏ và xác con muỗi.

Lúc này lều được mở ra từ bên ngoài, một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện bên ngoài tấm lều.

“A Hành.” Đôi mắt Hạ Thụ tràn đầy ý cười, cô thấy anh cất từng vật nhỏ vào trong lều.

Một ít bánh mì, Yakult, đèn ngủ, khăn giấy…

“Wow.” Cô ngạc nhi cầm lấy từng cái xem xét, cô đặt đèn ngủ ở bên cạnh, đèn ngủ làm sáng một góc nhỏ.

“Anh vừa tìm được tất cả chỗ này sao?”

“Ừ.” Giọng Hoắc Cận Hành dịu dàng, anh lại lấy ra một bình nhỏ trong suốt như pha lê ở trong túi.

Một lọ tinh dầu.

Cô càng thấy ngạc nhiên hơn, giọng ngọt ngào hạnh phúc: “Sao anh lại có tinh dầu?” 

“Là vật tư vừa tìm được.” Anh vừa nói vừa nâng tay cô lên.

Một vết máu nhỏ và xác con muỗi dính trên mu bàn tay cô.

Anh liếc nhìn cô.

Hạ Thụ ngạc nhiên, anh đột nhiên trở về nên cô cũng quên béng chuyện này. Cô thè lưỡi vội lấy khăn giấy ở bên cạnh.

Khóe môi Hoắc Cận Hành cong lên.

Anh nhận lấy khăn giấy trong tay cô, tẩm ít nước lau tay sạch sẽ cho cô.

Anh thoa tinh dầu lên nốt muỗi đốt trên tay cô.

Từ nhỏ cô đã thu hút muỗi, không biết là thể chất gì.

Đến mùa hè, bên cạnh cô đều có muỗi vây quanh, còn hay bị trêu là bởi vì cô đáng yêu nên được “động vật nhỏ” yêu thích.

Lần này ra ngoài cô đều mang theo những đồ cơ bản nhưng lại quên không mang thuốc đuổi muỗi.

Hoắc Cận Hành cũng không có, khó khăn lắm anh mới lấy được lọ tinh dầu này. Mới vừa rồi anh tình cờ phát hiện trên máy định vị hiển thị vị trí của một ít vật tư, tinh dầu này cách bọn họ hơn trăm mét.

Anh đi tìm, suýt nữa đi sai hướng, may mà có mang theo la bàn. Trên đường anh còn “giết” vài đội viên đội hồng chặn anh.

Tinh dầu bôi lên mang lại cảm giác man mát, dần không cảm thấy ngứa nữa. Hạ Thụ cúi đầu, mới phát hiện cổ tay lộ bên ngoài áo của anh cũng bị muỗi đốt, chỉ là không nhiều như cô.

“A Hành, anh cũng bị muỗi đốt rồi.”

“Ừ.” Anh khẽ lên tiếng, không có phản ứng gì.

Cô muốn lấy tinh dầu trong tay anh: “Vậy anh cũng thoa một chút đi.”

Anh nhẹ nhàng vừa chặn lại vừa nắm tay cô lần nữa: “Anh thoa rồi.”

Hạ Thụ không tin.

Nhân lúc anh đang đổ tinh dầu ra thoa cho cô, cô bỗng nhiên nắm ngược lại tay anh, nâng lên ngửi ngửi.

Hoắc Cận Hành sững sờ.

Tay anh ấm áp khô ráo, trên da có mùi thơm nhẹ nhàng.

Nhưng mùi hương trên tay là mùi kem dưỡng da không phải mùi của tinh dầu.

Cô chợt buông tay anh ra, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên vẻ mặt nghiêm túc: “Lại gạt em.”

Cô biết ngay mà!

Hoắc Cận Hành cười bất lực.

Tay nhỏ bé mở ra trước mặt anh, cô chỉ chỉ tinh dầu trong tay anh, rồi chỉ chỉ lòng bàn tay của mình, ý bảo anh mau chủ động đặt tinh dầu vào trong tay cô.

Anh không có hiện pháp gì với cô, chỉ dành bất lực nghe theo.

Khóe môi Hạ Thụ đầy ý cười, cô lập tức xắn tay áo anh, bắt đầu bôi loạn lên tay anh.

Hoắc Cận Hành thấy vậy thì vừa bất đắc dĩ, vừa cảm thấy lòng mềm nhũn, anh nhắc nhở cô: “Một chút là được rồi.”

Một bình tinh dầu quá ít, ngoại trừ thoa ở chỗ bị đốt, cô cũng cần thoa một ít vào chỗ khác, nếu không sáng mai nhất định sẽ có thêm vết mới.

Hạ Thụ không để ý tới anh, có thoa rất nhiều. Cuối cùng sau khi thoa xong trong bình chỉ còn một chút.

Cô cầm bình nhỏ: “Được rồi, cứ như vậy. Anh mới vừa gạt em, em đang không vui, cho nên số tinh dầu còn lại không để cho anh, tất cả là của em.!”

Hoắc Cận Hành nở nụ cười:  “Được.”

Trời không còn sớm, đêm mùa hè có côn trùng kêu vang.

Hoắc Cận Hành trải túi ngủ trong lều, anh hỏi cô: “Có mệt không? Muốn ngủ chưa?”

“Cũng được.”

Hạ Thụ trải chiếc khăn bàn ban đầu chỉ dùng để ăn bên ngoài lều, ngồi xếp bằng nhìn anh bận rộn: “A Hành, đêm nay anh ngủ trong lều trước đi, sau nửa đêm lại đổi với em.”

Hoắc Cận Hành nhíu mày: “Hay em ngủ trong lều trước đi.”

“Không được!” Cô rất kiên quyết, sống lưng thẳng tắp, trên mặt có một vết muỗi đốt, cười khẽ lên có vài phần đáng yêu.

Nếu cô ngủ trong lều trước, như vậy sau nửa đêm, A Hành chắc chắn sẽ không đánh thức cô để đổi lại.

Hoắc Cận Hành hiểu được cô băn khoăn điều gì, anh không kiên trì nữa: “Vậy đều nghe lời em.”

Hạ Thụ vui vẻ.

Trải chăn xong, Hạ Thụ vẫn không cảm thấy mệt, cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: “A Hành anh có biết không, tại sao em lại hút muỗi như vậy?”

“Tại sao?”

“Anh tới đây, anh tới đây, em biết, anh tới em nói cho nghe.”

Cô cười hi hi ngoắc ngoắc tay với anh.

Hoắc Cận Hành không muốn phá hoại niềm hân hoan vui sướng của cô, anh lên tiếng trả lời rồi ngồi xuống đối diện cô.

Bóng đèn ban đêm treo trên cái giá phía trên lều, ánh đèn như biến thành sự dịu dàng thầm lặng trong ánh mắt họ.

“Anh xem.” Cô ho khụ: “Nếu bây giờ em là con muỗi.” Ánh sáng ấm áp xung quanh, Hạ Thụ giống như đang kể chuyện xưa cho  trẻ con, trong mắt như chứa đựng ngàn vì sao.

“Ừm, em là con muỗi! Vo ve vo ve, em thích uống nhóm máu B, nhóm máu B thật ngọt uống rất ngon! Cho nên em vừa thấy nhóm máu B em phải đi chích hắn, em siêu thích.”

“Hả? Hôm nay không có nhóm máu B? Vậy được rồi được rồi, máu AB cũng được.”

“A! Gần đây uống nhiều máu AB rồi, em thấy ngán! Đổi sang nhóm máu khác nào, em bắt đầu uống máu A và máu O!”

“Thế nhưng bỗng nhiên có một ngày, em nếm được một nhóm máu trước giờ chưa từng được nếm thử! Wow! Nhóm máu AB RH-? Nhóm máu này uống ngon quá! Đừng nói nữa, em muốn uống hết máu cô ấy!”

Hoắc Cận Hành không nhịn được cười. 

Thấy anh cười, Hạ Thụ cũng cười rộ lên, cô kiêu ngạo giương giương cằm: “Anh xem, em phân tích đúng hay không? Nhất định là như vậy!”

Trái tim Hoắc Cận Hành như đang ở trên mây vừa mềm mại lại vừa thoải mái. Anh hỏi: “Vậy sao anh lại không hút muỗi?”

Vẻ mặt cô mếu máo, cô nhíu mày.

“Bởi vì anh là con trai!” Cô nghĩ đến một lý do cực hay: “Chúng em là con gái đều mềm mại. Mềm mềm, thơm thơm, đương nhiên muỗi thích hơn. Còn con trai vừa thô ráp vừa hôi, muỗi cũng không thích.”

Đôi mắt anh lấp lánh ý cười ấm áp:  “Ừ.”

Mười giờ rưỡi. Tiếng côn trùng kêu ít lại, sâu bọ cũng trốn vào lá đi vào giấc ngủ.

Hạ Thụ ngáp một cái. Hoắc Cận Hành nói: “Ngủ đi, không còn sớm.”

“Vâng.” Cô gật gật đầu.

Bàn tay khẽ vuốt hai má cô, sau khi vuốt hai lần, Hoắc Cận Hành dừng lại.

Đôi môi anh khẽ chạm vào trán cô.

Như chuồn chuồn lướt nước.

Hai má Hạ Thụ nong nóng, cô trộm nhếch khóe môi.

Môi anh rời khỏi trán cô, anh vuốt tóc cô, ánh mắt như chứa hết sự dịu dàng của thế gian: “Ngủ ngon.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play