Edit: Nhunhu

Beta: Sani

Hoạt động thám hiểm rừng rậm diễn ra ở vùng ngoại thành Đế Đô.

Tuy nói là mọi người thám hiểm rừng rậm nhưng thật ra ở đây chỉ là rừng nhân tạo. Đầu năm giải trí Hoa Nhất đầu tư một chương trình thám hiểm gọi là “chạy trốn cuộc sống”, rừng cây này là một trong những cảnh tượng điển hình của chương trình này. Nơi này có nhiều điều bí ẩn, thích hợp là lựa chọn hàng đầu tổ chức trò chơi mạo hiểm.

Xe buýt trên đường lắc lư xóc nảy, đợi cho hơn mười chiếc xe của giải trí Hoa Nhất đến được địa điểm cũng gần hai giờ chiều.

Để chuyến du lịch này diễn ra một cách vui vẻ nhất, tổng giám đốc Hoa Nhất, Tạ Phong còn cố ý thuê hướng dẫn viên du lịch để dẫn dắt các đội.

Sau khi kiểm kê xác nhận đủ số người, hướng dẫn viên du lịch bắt đầu nói chi tiết về quy tắc của hoạt động thám hiểm rừng rậm lần này.

*

Lần hoạt động thám hiểm này chia thành hai đội đỏ và xanh, cứ hai thành viên trong mỗi đội lại chia làm một nhóm, tổng cộng có hơn hai trăm nhóm, được chỉ định đến các địa điểm xuất phát khác nhau.

Mục tiêu của hai đội đỏ, xanh giống nhau, đó là tìm được giải thưởng lớn chung cuộc. Trong rừng cây, sẽ đặt rất nhiều manh mối nhỏ và các vật phẩm tiếp tế, tiếp viện ở những địa điểm bí mật, nhân viên sẽ theo các manh mối để suy đoán vị trí chôn dấu giải thưởng lớn chung cuộc.

Mỗi cá nhân sẽ được phát cho một cái lều, thiết bị định vị và một khẩu súng hồng ngoại. Trong khẩu súng có hai mươi viên đạn. Nếu bạn bị súng của những người khác bắn trúng sẽ trực tiếp bị loại.

Ngoài ra, trong hai đội đều có mười hai người là gián điệp của đội đối phương nằm vùng.

Nếu như cuối cùng gián điệp lấy được giải thưởng lớn vậy thì giải chung cuộc sẽ thuộc về đội đối phương.

Cho nên, công việc của mỗi nhóm có thể tổng kết lại khái quát thành ba việc: Thu thập manh mối có ích để tìm được giải thưởng lớn, tìm và giết được gián điệp, hội họp với đồng đội.

Sau khi tuyên bố quy tắc, hướng dẫn viên du lịch nói: “Hoạt động diễn ra trong vòng 24 giờ, nếu sau 24 giờ không có đội nào tìm được giải thưởng lớn chung cuộc thì nó sẽ bị hủy bỏ. Hy vọng mọi người có thể nhanh chóng tìm được giải thưởng lớn.”

Trong đám người nhất thời vang lên liên tiếp từng tiếng hoan hô hoặc kêu r3n.

Một cô gái nói: “Trời ạ… Tôi mong 24 tiếng này trôi qua nhanh. Bây giờ chỉ muốn đi spa ở khách sạn bên bờ biển, buổi tối hôm nay phải qua đêm ở trong rừng nên không thể nào chăm sóc da mặt được rồi.”

“Đúng vậy, hơn nữa trong rừng chắc chắn sẽ có muỗi! A a a a tôi không muốn đi nữa đâu!”

Phần lớn các cô gái không thích hình thức trò chơi cạnh tranh ngoài đời thật thế này, ngược lại các chàng trai lại rất hào hứng, vui vẻ hi hi ha ha cả đoạn đường.

“Wao, thật k1ch thích! Vương nhị cẩu, cậu chờ đấy! Trong trò chơi tôi không hành được cậu thì chờ lát nữa tôi sẽ giết cậu!”

“Đồ nghé con như cậu mau cút đi, không biết ai giết ai đâu! Đợi lát nữa tôi sẽ khiến cậu nhận cơm hộp sớm thôi!”

“Ha ha ha ha…”

Tiểu Na yếu ớt hỏi Hạ Thụ: “Chị Hạ Sấu, chị cảm thấy thế nào? Sao em cảm giác chém chém giết giết rất dọa người!”

Nụ cười Hạ Thụ tỏa nắng như ánh sáng trong đêm tối mùa hạ: “Chị thấy rất thú vị. Chém chém giết giết đều là giả thôi, em không cần sợ.”

Đây là lần đầu tiên cô được trải nghiệm trò chơi như thế này, tuy rằng có chút thấp thỏm nhưng không lấn át được tính tò mò và hiếu kỳ, cô ôm chặt balo nóng lòng muốn thử.

Được cô giải thích, Tiểu Na cũng dũng cảm hơn. Hướng dẫn viên du lịch nói: “Được rồi, nếu tất cả mọi người đã hiểu hết quy tắc, chúng ta tiến hành rút thăm phân tổ, phân nhóm thôi! Đúng bốn giờ hoạt động sẽ bắt đầu.”

Phân tổ, phân nhóm được sắp xếp ngẫu nhiên. Có người nói: “Tôi có ý kiến, nếu rút được thăm mà không được phân chung nhóm với người mình muốn thì có thể được đổi phiếu hay không? Dù sao nếu chia tách cặp đôi người ta, tôi thấy cũng không tốt lắm đâu!”

Hướng dẫn viên nói: “Nếu ai muốn đổi thì trộm đổi, tôi cũng không biết được. Cậu vừa nói vậy là muốn tôi cho đổi hay không cho đổi đây?”

Mọi người lập tức cười vang.

Việc rút thăm được bố trí ở một địa phương khác.

Trước khi bắt đầu rút thăm, có vài người đi đến khiến mọi người xôn xao một trận.

Tổng giám đốc Hoa Nhất, Tạ Phong có vẻ là đặc biệt đi một chuyến đến đây, vừa tới liền đi thẳng đến nơi này, phía sau còn có 3 người đi theo. Trong nháy mắt khi thấy rõ người đến, khắp nơi nhanh chóng ồn ào.

“A a anh tổng giám đốc Hoắc?!”

“Tổng giám đốc Hoắc cũng đến đây sao? Tổng giám đốc Hoắc cũng tham gia cùng chúng ta sao?”

“Hai người phía sau anh ấy là ai vậy! Cũng rất đẹp trai!”

“Tôi muốn rút thăm chung tổ với tổng giám đốc Hoắc!”

Con ngươi Hạ Thụ chậm rãi mở lớn, không tin nổi nhìn vào người đang chậm rãi đi tới.

Bầu trời tháng tám, trời xanh quang đãng không một gợn mây. Anh mặc bộ trang phục vận động thoải mái, áo trắng quần đen, đắm mình trong ánh mặt trời.

Anh giống như xuyên qua cái nóng cháy của ngày hè chói chang, trên người mang hơi lạnh của tuyết ngày đông.

Hoắc Cận Hành bước thong dong, vẻ mặt lạnh nhạt. Anh làm như mắt điếc tai ngơ với âm thanh ồn ào xung quanh.

Tầm mắt anh yên lặng lướt qua mọi người nhìn về phía Hạ Thụ, con ngươi đen thẫm giống như chỉ vô tình nhìn qua.

Hạ Thụ lại có thể thấy rõ ý cười đầy dịu dàng trong đáy mắt anh.

Tiểu Na dùng sức lay bả vai Hạ Thụ, “Chị, chị Hạ Sấu! Là tổng giám đốc Hoắc đấy! Tổng giám đốc Hoắc đến đây vì…”

Hạ Thụ vội che miệng cô ấy lại.

Cũng may không phải chỉ có mình cô ấy kinh ngạc kích động như thế nên không bị ai chú ý.

Hoắc Cận Hành không phải đến một mình, theo sau còn hai người là Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương.

Nhìn thấy Hạ Thụ, Quý Dương vui vẻ trộm vẫy tay chào cô.

Hạ Thụ không muốn thu hút sự chú ý của mọi người, lén cười chào hỏi anh ta.

Tạ Phong nói: “Một đám các người sung sướng quá nhỉ! Nhìn thấy người đẹp là quên tổng giám Tạ của mình, còn nhớ ai là người phát lương cho mình không đó?”

Mọi người cười to.

Không khí sôi động hơn rất nhiều. Ngay cả những cô gái vừa mới nói không muốn tham gia, lúc này đều phấn chấn hơn.

Tạ Phong lại nói: “Giải thưởng chung cuộc lần này là chuyến du lịch Dubai trong bảy ngày, mọi người cố lên nhé.”

Mọi người vừa nghe thấy vậy, bầu không khí nháy mắt tăng vọt, tiếng hoan hô gần như bùng nổ.

Khách sạn bên bờ biển!

Dubai! Liều mạng!

*

Giải trí Hoa Nhất nhiều người, lần này còn cố ý chuẩn bị đạo cụ.

Trong một cái rương lớn có mấy trăm quả cầu màu đỏ và xanh, mỗi màu đều có hai quả cầu cùng một dãy số, lấy ngẫu nhiên cùng màu và cùng một dãy số thì tạo thành một tổ nhỏ.

Khi bốc thăm, phía dưới lại có chút lộn xộn. Tranh thủ còn chưa quyết định tổ chính thức, khắp nơi đều là tiếng hỏi trao đổi dãy số.

Phụ trách cho hoạt động bốc thăm vẫn là hướng dẫn viên du lịch ban nãy. Đến lượt Hạ Thụ đi bốc, anh ta lại nhẹ ngăn trở cô, lặng lẽ đưa cho cô một quả cầu màu xanh.

Hạ Thụ giật mình.

Chờ mọi người bốc thăm xong, bắt đầu chính thức chia tổ.

“Đỏ số 1, đỏ số 1 là ai? Giơ tay.”

“Xanh số 3! Dương Tinh Tinh và Thạch Đào.”

“Đỏ số 7!…”



Đến xanh số 83, Hoắc Cận Hành im lặng giơ tay lên.

Chung quanh ồ lên.

Tuy rằng không dám nói lời nào, các cô gái lại hết sức tò mò, nhìn nhìn khắp nơi muốn biết rốt cuộc là ai sẽ chung tổ với tổng giám đốc Hoắc. Ngay từ đầu Hạ Thụ đã có linh cảm, hậu tri hậu giác nhìn lại dãy số trong tay. Ôi…

Cô do dự giơ tay lên.

Tầm mắt mọi người tập trung càng ngày càng nhiều.

Mặt Hạ Thụ hơi hơi phiếm hồng.

Phân tổ xong, các tổ bắt đầu hoạt động theo quy tắc.

Lối vào của tổ xanh số 83 là một vị trí ở đường mòn.

Tháng tám, thời tiết Đế Đô rất nóng bức, nhưng đây là ngoại thành, lại là rừng rậm, nhiệt độ mát mẻ giống như ngày xuân.

Khi chỉ còn lại hai người, lúc này Hạ Thụ mới không kiêng nể gì ngửa đầu nhìn anh chăm chú, mắt hạnh nhuốm đầy ý cười: “A Hành!”

Anh nhìn đôi mắt trong trẻo lấp lánh của cô: “Ừ.”

Trong rừng cây yên tĩnh, có tiếng lá cây vang lên sàn sạt, tiếng chim hót trên đầu cành.

Bọn họ sóng vai đi vào sâu trong cánh rừng theo con đường mòn.

Hạ Thụ hỏi anh: “Sao anh lại tới đây?”

Hạ Thụ biết là đại cổ đông Hoa Nhất, lần hoạt động này anh tham gia, hay không tham gia đều được.

Cô cũng biết anh bề bộn nhiều việc, huống chi anh nắm nhiều cổ phần của Quân Dục trong tay như vậy, chưa từng nghĩ đến sẽ gặp anh ở đây.

Hoắc Cận Hành nói: “Anh muốn nghỉ ngơi một chút nên tới đây.”

Hai người đã đi sâu vào rừng hơn trăm mét, thấy trên một thân cây treo một cái loa.

Giống như cảm nhận được có người đi vào, âm thanh trong loa vang lên: “Hoan nghênh vào rừng đen của “chạy trốn cuộc sống”, bạn đã tiến vào hiện trường của rừng đen. Xin chú ý vật tư, chú ý manh mối, chúc người chơi thám hiểm vui vẻ.”

Điều này chứng tỏ có thể bắt đầu tìm manh mối.

Lần này Hạ Thụ mang tinh thần toàn lực thám hiểm, nghe vậy lập tức quay đầu nhìn xung quanh, thấy trên một thân đại thụ có một cái hốc cây.

Ánh mắt cô sáng lên, lập tức chạy chậm đi qua.

Hoắc Cận Hành yên lặng đuổi kịp.

Hốc cây kia rất sâu, không thấy rõ bên trong có gì.

Có một sợi dây mảnh màu đen nối từ trong ra ngoài, nếu không bị cô nhẹ nhàng nắm được thì mắt thường khó có thể nhìn thấy được.

Cô nắm lấy đoạn dây bên ngoài kéo nó ra, cuối cùng lôi được một cái hộp nhỏ từ trong ra.

Trong hòm là một cái la bàn và một tờ giấy, Hạ Thụ đọc: “Chúc mừng bạn thu được vật tư la bàn. Manh mối: giải thưởng lớn chung cuộc nằm ở một trong ba hướng: Hướng tây nam, hướng đông nam và hướng nam. Chúc bạn thám hiểm vui vẻ.”

Hoắc Cận Hành kinh ngạc: “Sao em biết ở đó có gì?”

Hạ Thụ gấp tờ giấy lại cất vào trong túi, gò má hồng hào lộ ra nụ cười thần bí, nhẹ nhàng vẫy tay ý bảo anh khom lưng.

Hoắc Cận Hành nghe lời cúi người xuống.

Khóe môi cô gái nhẹ nhàng kề sát lại gần.

Bên tai như có gió phất qua, là âm thanh mềm nhẹ trong veo: “Ngày hôm qua em lén xem show “chạy trốn cuộc sống” trên máy chủ của công ty…”

Tim anh như đập chậm lại, anh không nghe rõ đoạn sau cô nói gì, bên tai chỉ còn tiếng nhịp tim của mình.

Hạ Thụ cười khanh khách hỏi: “Có phải em rất thông minh không?”

“Ừ.” Giọng nói anh như phát ra từ lồ ng ngực, trong đôi mắt đen thẫm chỉ có hình ảnh của cô: “Rất thông minh.”

Hạ Thụ cười rộ lên.

Cô mang một cái balo lớn và một chiếc lều gấp trên vai. Hoắc Cận Hành yên lặng lấy xuống muốn mang lên trên vai mình.

Hạ Thụ ngăn cản anh: “Không cần, không cần, A Hành không cần mang giúp em, em có thể…”

Cái balo của cô khá nặng, ngoại trừ đồ dùng vệ sinh cá nhân còn bỏ rất nhiều đồ ăn và đồ ăn vặt, nhét đầy ắp.

Hoắc Cận Hành đè tay cô lại: “Để anh đeo cho em. Anh mang hết cho, em nhanh tìm manh mối đi, trang bị nhẹ cho nhanh và tiện. Em đi tìm, anh đến vác đồ.” 

Nói cũng có lý.

Hạ Thụ không kiên trì nữa, lại hỏi: “A Hành, sao anh không mang gì hết vậy?”

Vừa rồi khi vừa vào rừng cây, cô rất muốn hỏi anh điều này.

Lần này anh đến tay không, không mang ba lô, không mang gì khác cả.

Mặc dù trong rừng có vật tư nhưng lần hoạt động thám hiểm này, mọi người ít nhiều gì cũng mang theo chút đồ ăn, phòng ngừa trường hợp có thể xảy ra.

“Ừ.”Hoắc Cận Hành: “Có mang, để ở trong xe nhưng anh quên cầm theo.”

Trên thực tế, hoạt động lần này Hoắc Cận Hành tạm thời giành được ít thời gian để tham gia. Nhiều nhất là hai ngày, không thể đồng hành cùng bọn họ đến địa điểm tiếp theo là Lâm Thành và Ninh Thành.

Dạo này anh có một hạng mục là Tề Gia Hoa Đình, bận đến tối tăm mặt mày, hoàn toàn không thể phân thân.

Anh vô tình nghe được Quý Dương, Tạ Phong nói chuyện rút thăm phân hai tổ, còn có nghỉ qua đêm.

Anh hiểu cô, biết rằng cô không muốn bản thân cùng tổ với người con trai khác.

Nhưng cái cô nàng ngốc này, nếu thật sự bốc thăm ngẫu nhiên cùng tổ với một anh chàng nào khác, cho dù trong lòng không muốn cũng sẽ yên lặng chấp nhận mà không nói gì.

Huống chi anh còn không muốn điều này hơn cả cô.

“Vâng…” Hạ Thụ gật đầu, nở nụ cười rực rỡ: “Không sao, còn có vật tư. A Hành, em nhất định tìm được đồ ăn cho anh!”

Hơn nữa… Cô cũng mang theo đồ ăn, cô có thể chia cho anh mà.

Mặc dù cô chỉ mang theo phần cho một người nhưng cũng không quan trọng.

Cô có thể ăn ít đi.

Ánh mắt Hoắc Cận Hành đầy dịu dàng: “Ừ.”

Trong rừng trời tối nhanh hơn bình thường, họ tranh thủ trời chưa tối, nhanh chóng dựng lều.

Hạ Thụ tìm được một chỗ đất trống trải, đất khá xốp, thích hợp cho người nằm.

Cách đó không xa còn có suối, có thể rửa mặt.

Hạ Thụ hỏi anh: “A Hành, đêm nay chúng ta ngủ ở chỗ này được không?”

Hoắc Cận Hành trả lời: “Được.”

Em nói gì cũng được.

Anh dỡ balo và lều bạt xuống, tính toán bắt đầu dựng lều.

Hạ Thụ muốn giúp anh.

Cô đến gần, nhìn nhìn bên cạnh anh, hơi hơi mơ hồ: “A Hành… Lều trại của anh đâu?”

Lều của Hạ Thụ lấy từ chỗ hướng dẫn viên du lịch sau khi phân tổ xong. Một khẩu súng hồng ngoại, một cái lều, một điện thoại định vị, phải trả lại sau khi hoạt động kết thúc.

Nghe thấy câu hỏi của cô, Hoắc Cận Hành khựng lại, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó.

Anh hít một hơi thật sâu.

“…”

Cái này là anh thật sự quên mang theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play