Màn đêm tối đen, đêm khuya vùng ngoại thành, bầu trời đầy sao sáng như những viên ngọc, ngân hà như dòng sông chảy xuôi ở đường chân trời.
Hoắc Cận Hành vẫn chưa ngủ.
Tiếng hô hấp bên ngoài lều dần dần ổn định. Anh nhẹ tay, kéo khóa lều xuống một chút, xác nhận bên ngoài cô đã hoàn toàn ngủ say.
Anh ngồi dậy hết sức nhẹ nhàng, kéo khóa lều xuống hoàn toàn, sau đó chậm rãi đi ra ngoài. Hạ Thụ đang nằm bên ngoài lều, gần ngay cửa lều. Trên người cô đang đắp áo khoác thể thao của anh, cuộn người lại ngủ như chú sóc con.
Anh lặng yên ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn chăm chú vào sườn mặt cô.
Cô gái ngủ rất sâu. Ban ngày bôn ba khắp nơi, chắc cô mệt lắm rồi. Đôi mi dài của cô như cánh bướm đang đậu trên đóa hoa, hô hấp vô cùng nhẹ.
Anh vô thức mỉm cười, nhìn trong lòng ngực cô còn ôm chặt điện thoại, nhớ lại trước khi ngủ cô đã đặt đồng hồ báo thức. Anh đưa tay muốn lấy điện thoại trong tay cô ra.
Hình như phát hiện có người đụng vào, cô gái đang ngủ bỗng nhiên nhíu nhíu mày.
Tay của Hoắc Cận Hành khựng lại.
Không còn ai quấy rầy, rất nhanh Hạ Thụ đã ngủ yên ổn lại. Bàn tay vẫn cầm điện thoại của cô hơi nới lỏng một chút, bản thân cô cũng không ý thức được.
Anh nhân cơ hội rút điện thoại ra.
Anh bật điện thoại lên, nhưng app đồng hồ báo thức trống không.
Hoắc Cận Hành ngạc nhiên.
Trong phút chốc như hiểu được điều gì, anh nhìn khóe miệng cong cong của cô, giọng nói trầm nhẹ của anh vừa mang theo trách cứ, vừa bất đắc dĩ: “Lại học được cách gạt anh…”
Cô không đặt đồng hồ báo thức. Ngay từ đầu, cô đã không muốn đổi lượt ngủ lúc nửa đêm.
Anh nằm xuống bên cạnh cô, Hoắc Cận Hành nhìn gương mặt đang ngủ của cô.
Đôi môi anh đào mềm mại, lông mi đen dài của cô rủ xuống. Có vài sợi tóc dính vào hai bên má hồng của cô, dù không gọn gàng nhưng rất đáng yêu.
Trên cổ cô có một sợi dây mảnh màu nâu. Nó lỏng lẻo rũ trong cổ áo.
Tầm mắt Hoắc Cận Hành dừng lại hai giây, hơi do dự nhưng vẫn đưa tay qua.
Đầu ngón tay hết sức cẩn thận, cố gắng không chạm vào cô, anh kéo lấy sợi dây màu nâu ra ngoài.
Hình như cảm giác có thứ gì vừa rơi ra khỏi cổ áo cô, tay Hạ Thụ bỗng nắm lấy, đôi lông mày xinh đẹp cũng cau lại.
“Đừng đụng…” Giọng lầm bầm mềm mại của cô gái nhỏ còn mang theo hơi sữa: “Của tôi.”
Trong ngón tay cô có ánh ngọc, trắng như tuyết, đầu ngón tay cũng trắng như ngọc.
Trong lòng Hoắc Cận Hành mềm nhũn, đầu ngón tay anh khẽ vuốt tóc của cô: “Ừ, anh không lấy, của em.”
Đêm tối tĩnh lặng.
Hạ Thụ bỗng mở mắt.
Tay Hoắc Cận Hành khựng lại.
Ánh mắt nhập nhèm của cô chạm vào ánh mắt anh, anh đang nghĩ nên giải thích như thế nào cho hợp lý, chợt nghe cô mềm mại kêu một tiếng: “A Hành…”
Nửa mơ nửa tỉnh.
Hoắc Cận Hành nói: “Ừ.”
“Đã đến giờ đổi rồi à?” Cô ngủ mê man, mơ hồ hỏi: “Mấy giờ…”
Thấy cô còn chưa tỉnh ngủ, Hoắc Cận Hành lại an tâm. “Không có, là mơ thôi.”
“Dạ…” Cô không nghi ngờ gì, đôi mi lại yên lặng khép lại: “Mơ à…”
Cô chợt nắm lấy cánh tay anh, điều chỉnh tư thế ôm vào trong ngực, đầu còn cọ cọ vào ngực anh, miệng nhẹ chẹp chẹp hai cái: “Mơ thật tốt quá, trong mơ có thể ôm…”
Cánh tay Hoắc Cận Hành cứng đờ, trái tim trong lồ ng ngực đập ngày càng nhanh hơn.
Cánh tay bị cô ôm chặt vào trong ngực, hình như đụng vào nơi m3m mại nào trên đó người cô, cả người anh cứng ngắc như bức tượng được đúc ra từ thép, cho dù máu huyết sôi trào cũng không dám cử động.
Anh biết rõ không nên quấy rầy cô vào lúc này, nhưng anh vẫn không nhịn được, nhẹ giọng hỏi: “Không phải mơ thì không ôm được hay sao?”
Hạ Thụ mềm mại “Ừm”, cô nói năng hơi lộn xộn, hết sức buồn bã: “Không cho… A Hành luôn, không được…”
Hoắc Cận Hành nhẹ hỏi: “Anh không cho khi nào…”
Khi anh rũ mắt nhìn cô, cô đã ngủ say như cũ. Anh không hỏi lại.
Vài ký ức bị vùi lấp trong lớp bụi thời gian được gió gợi lại, trong đầu anh có vài hình ảnh chậm rãi hiện ra, đó là hình ảnh lúc còn nhỏ của họ.
…
- “Ngủ một lát đi.”
- “Em muốn ngủ với anh.”
- “Không được.”
…
- “Anh ở lại với em, chờ em ngủ thì anh sẽ đi.”
- “A Hành, yên tĩnh quá, em muốn nghe anh hát.”
…
…
Bỗng nhiên Hoắc Cận Hành không nhịn được cười.
Anh yên lặng nhìn vào cô gái trong ngực, lòng tràn đầy yêu thương và dịu dàng, lại thấp thoáng có chút chua xót.
Anh chậm rãi ôm chặt cô hơn.
Trước kia anh luôn cảm thấy thời gian còn lâu, con đường vẫn còn dài.
Anh có rất nhiều thời gian trong tương lai, anh có thể về nhà cùng cô, lớn lên cùng cô, ghi lại từng khoảnh khắc trưởng thành của cô.
Ai cũng không biết được, giây phút này có phải là thời khắc cuối cùng hay không. Không biết giây phút tiếp theo, đối phương vẫn còn như vậy không.
Nếu biết được đó là cái ôm cuối cùng, anh nhất định phải ôm chặt hơn… Phải ôm chặt hơn nữa.
Thời gian kéo dài càng lâu càng tốt.
–
Rạng sáng ngày hôm sau, Hạ Thụ vẫn còn ngủ say.
Cả đêm Hoắc Cận Hành không hề ngủ sâu giấc, đợi cho màu xanh thẫm trên bầu trời dần phai màu, anh cẩn thận ôm cô vào trong lều, sắp xếp cho cô ổn thỏa.
Anh lấy áo khoác của mình cuộn thành gối ôm, nhẹ tay nhét vào trong lòng cô, để cô ôm cho thoải mái. Sau đó mới chậm rãi mở khóa kéo của lều, nằm trên thảm ăn cơm ngủ bù.
Tỉnh lại lần nữa đã gần bảy giờ.
Bình minh mùa hè đến sớm, bảy giờ ánh mặt trời đã sáng rực rỡ.
Hạ Thụ còn chưa tỉnh. Hoắc Cận Hành tới bên cạnh dòng suối rửa mặt trước, rồi tìm manh mối và vật tư, anh suy nghĩ hôm nay nên đi hướng nào.
Không ngờ lại chạm mặt Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương.
“Hoắc Cận Hành?!”
Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương vô tình đi đến bên này, thấy Hoắc Cận Hành từ xa xa, chỉ có một mình không có ai bên cạnh, Quý Dương vẫy vẫy tay với anh.
Hai người bọn họ ở đội xanh, bởi vì tự trả tiền tới tham gia, không biết ai ở Hoa Nhất cả, cho nên dứt khoát cầm quả cầu màu giống nhau trở thành một tổ.
Quý Dương cao lớn đã chạy tới: “Này, thì ra cậu ở đây! Hôm qua chúng tôi muốn đi tìm cậu hội họp, kết quả đi về hướng số 83 mà vẫn không tìm được người. Cậu——”
Giọng anh ta không nhỏ. Hoắc Cận Hành vô thức nhíu mày, anh không chỉ chỉ lều. Quý Dương vội vàng che miệng, không lên tiếng.
Hình như anh ta phát hiện ra điều gì đó, anh ta càng ngạc nhiên hơn, nói: “Tôi đi nhầm chỗ rồi! Sao các cậu chỉ có một cái lều! À, tôi biết rồi Hoắc Cận Hành, tôi nói cậu cũng bản lĩnh đấy, còn dùng hẳn đến chiêu này! Cậu được đấy! Nói nói tối hôm qua các cậu…”
Vẻ mặt Hoắc Cận Hành đen xì, không nói hai lời nhấc chân đá về phía anh ta.
May mắn khoảng cách hơi xa, Quý Dương né được trong gang tấc.
Thẩm Hoài Xuyên ở bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu nở nụ cười.
Rốt cuộc tiếng động vẫn khiến Hạ Thụ tỉnh.
Bên trong lều có tiếng động, sau đó cửa lều bị kéo xuống.
“A Hành, sao ồn ào thế…”
Cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, xoa xoa mắt, giọng nói nhẹ nhàng, mái tóc dài hơi bù xù như một con thú nhỏ.
Quý Dương nghẹn lời, mắt trợn to nhìn cô chằm chằm.
Thẩm Hoài Xuyên nắm tay ho nhẹ một tiếng, quay lưng đi tránh tị hiềm.
Không biết bên ngoài còn có người khác, khoảnh khắc ngước mắt lên, Hạ Thụ sững sờ, đôi mắt hạnh trợn tròn như nai con.
Mặt Hoắc Cận Hành sầm xuống, anh vội đi đến trước lều che cô ở phía sau, nhìn chằm chằm Quý Dương lạnh lùng nói: “Xoay người.”
“À… Ừ!” Quý Dương như tỉnh lại từ trong mộng, anh ta vội vàng quay người đi, đỡ trán thở dài.
Xác nhận anh ta không thấy gì nữa, Hoắc Cận Hành mới quay người lại ngồi xổm trước mặt cô.
Quần áo trên người cô kín đáo, không có gì không thể nhìn. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng sạch sẽ trắng trẻo, chỉ có tóc hơi rối một chút, mang vài phần ngây thơ.
Anh vô thức mỉm cười, đầu ngón tay luồn vào mái tóc cô, nhẹ nhàng chải thay cô, anh dịu dàng hỏi: “Có mang lược không?”
“Có.” Hạ Thụ gật gật đầu, vẫn hỏi lại: “Bọn họ…”
“Không cần để ý tới bọn họ.” Hoắc Cận Hành lấy một cái lược ra từ balo của cô, anh cẩn thận chải tóc cho cô. Chờ chải tóc xong, lau qua mặt, thay một bộ quần áo mới sạch sẽ, Hạ Thụ mới đi ra khỏi lều.
Thẩm Hoài Xuyên đã đi sang bên cạnh ăn gì đó, Quý Dương vẫn còn đứng tại chỗ với tư thế như lúc nãy.
Hoắc Cận Hành nói: “Được rồi.”
Nghe thấy lời này, anh ta mới thử quay đầu lại. Thấy mọi thứ ổn rồi mới thở phào, hào phóng xoay người lại cười chào hỏi.
“Hi, cuối cùng cũng xong ha! Cái kia… Xin lỗi, là tôi không đúng, làm cô thức giấc. Đúng rồi, chắc cô không biết tôi là ai đúng không? Tôi là Qúy Dương, là bạn Hoắc Cận Hành.”
Anh ta nói xong muốn đi lên bắt tay, Hoắc Cận Hành đứng trước mặt anh ta, bảo vệ Hạ Thụ ở sau.
“…” Tay Quý Dương cứng đờ ở không trung.
Thẩm Hoài Xuyên cũng cười ra tiếng.
Hạ Thụ cũng không nhịn được nở nụ cười, đứng sau Hoắc Cận Hành cười cười nói với anh ta: “Không sao. Cũng do lỗi tại tôi, tối hôm qua ngủ trễ, thức dậy hơi muộn, không thể trách anh. Tôi biết anh, anh là Quý Dương, là bạn học của A Hành. Tôi là Hạ Thụ, tuy không phải lần đầu tiên gặp mặt nhưng tôi vẫn rất vui khi được làm quen với anh.”
Cô nói xong cũng đưa tay ra, bắt tay với anh ta, còn khóe mắt nhìn Hoắc Cận Hành, dùng ánh mắt ý bảo anh cô không sao.
Hoắc Cận Hành mím môi, thuận theo ý cô.
Tay cô và Quý Dương chỉ chạm một cái rồi buông ra.
Giọng nói cô gái nhỏ vừa mềm mại vừa ngọt ngào, lời nói lại hết sức thân thiện am hiểu lòng người, khiến Quý Dương càng thêm ngại ngùng, anh ta gãi gãi đầu: “Chao ôi… Cô đừng nói như vậy, vẫn là tôi không đúng. Thế nhưng tôi rất vui khi được biết cô!”
Vẻ mặt Hoắc Cận Hành hờ hững.
Trong lúc vô tình, Quý Dương nhìn thấy cái liếc mắt của anh, cổ họng cảm thấy nghẹn lại.
Thẩm Hoài Xuyên cười nói: “Được rồi, vậy chúng ta cùng hành động đi, nhiều người cũng có thể chăm sóc nhau tốt hơn.”
Chờ Hạ Thụ ăn sáng xong, bốn người đồng hành với nhau, đi về hướng nam theo manh mối.
Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương đi ở phía trước mở đường, Quý Dương không nhịn được nhỏ giọng thảo luận với Thẩm Hoài Xuyên: “Này, đúng thật là bảo bối của cậu ta mà! Cũng cẩn thận quá rồi! Có bao giờ thấy Hoắc Cận Hành như thế này đâu? Bây giờ tôi cảm thấy Tần Dã đúng là mạng lớn, có thể sống tiếp thật là kỳ tích, là kỳ tích trong kỳ tích!”
“Tôi đã sớm nói với các cậu nên giữ khoảng cách với cô ấy.” Thẩm Hoài Xuyên cười khẽ: “Tôi đã được trải nghiệm nhiều năm rồi, là kinh nghiệm tôi đúc kết được.”
“Cậu trải nghiệm như thế nào?” Quý Dương tò mò: “Cậu và Hạ Thụ…?”
Thẩm Hoài Xuyên hờ hững: “Suýt chút nữa thì cô ấy là vị hôn thê của tôi.”
“Cái gì?!” Quý Dương thét lên một tiếng, giọng điệu cao đến quãng tám.
Thẩm Hoài Xuyên che miệng anh ta, để anh ta câm miệng lại.
Quý Dương biết thời cấp ba Thẩm Hoài Xuyên quen biết Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành, nhưng vẫn chưa từng nghe anh ấy đề cập đến mối quan hệ sâu xa này. Anh ta rất tò mò, sốt ruột yêu cầu anh ấy nói rõ mọi chuyện.
Nghe xong anh ấy kể xong, Quý Dương cảm thấy như thế là đủ rồi, chậc một tiếng lắc đầu: “Chậc chậc, cậu xem, bên cạnh tôi tổng cộng có ba người các cậu, thế mà đều có chuyện xưa với cô gái này. Một người suýt chút nữa thành vị hôn phu của người ta, một người không theo đuổi được, người còn lại càng không cần phải nói. Sao tự nhiên tôi thấy bản thân lạc lõng quá!”
Thẩm Hoài Xuyên bị chọc cười: “Nếu không, cậu cũng thử “hòa hợp” một chút?” Anh ấy vỗ vỗ vai Quý Dương: “Tôi nhắc nhở cậu một câu, cuối năm đai đen của Cận Hành sẽ lên đến đẳng 5.”
(Đai đen đẳng 5 có trình độ như huấn luyện viên)
“… Tôi vẫn muốn sống.”
Hoắc Cận Hành và Hạ Thụ đi ở phía sau, không nghe thấy hai người phía trước nói gì.
Những đốm sáng tạo bởi khoảng trống giữa những cành cây di chuyển trên thân hai người, Hoắc Cận Hành lâu lâu lại rũ mắt nhìn người bên cạnh, ánh mắt đầy dịu dàng.
Hạ Thụ nói: “A Hành, em hỏi anh, tối hôm qua… Em ngủ trong lều từ khi nào? Em vào lều như thế nào?”
Ngay khi vừa tỉnh lại, Hạ Thụ đã rất muốn hỏi vấn đề này.
Chỉ là có người ngoài ở đó nên cô khó mà hỏi được.
Cô nhớ rõ ràng tối hôm qua bản thân cô ngủ ở ngoài lều, nhưng lúc tỉnh lại cô lại ngủ bên trong lều. Quan trọng là cô vào lều như thế nào… Cô không có chút ấn tượng nào.
“Đổi lúc nửa đêm.” Hoắc Cận Hành chẳng mảy may: “Em đang ngủ, anh gọi em nhưng em không tỉnh, nên anh ôm em vào luôn.”
Cô mím mím môi hỏi: “Anh đã đặt đồng hồ báo thức à?”
“Ừ.” Anh nói: “2h30, em nói mà không nhớ à? 2h30 thì đổi.”
“À…” Cô ngơ ngơ ngác ngác gật đầu, trong lòng bỗng thấy hơi khó chịu.
Cô vốn không muốn đổi với anh…
Đêm qua vì để A Hành yên tâm, cô cố ý làm trò trước mặt A Hành đặt đồng hồ báo thức vào 2h30, rồi nhân lúc anh không chú ý đã tắt đi.
Bình thường anh bận rộn như vậy, khó lắm mới có một chút thời gian nghỉ ngơi, sao lại không nghỉ ngơi cho tốt chứ?
Chỉ là không ngờ rằng, bản thân lại ngủ trước…
Sao lại ngốc thế chứ!
Đáng lẽ cô nên nghĩ rằng A Hành sẽ không để cô ngủ bên ngoài, có thể anh cũng đã đặt đồng hồ báo thức.
Cô nên chờ anh ngủ rồi trộm tắt đồng hồ báo thức của anh chứ! Sao cô lại không nghĩ tới chuyện này chứ?
Thật là…
Càng nghĩ càng giận, cô bỗng giơ tay gõ đầu mình, hai gò má đỏ bừng.
Hành động mờ ám của cô đều rơi vào mắt Hoắc Cận Hành.
Con ngươi đen không tiếng động tràn đầy ý cười.
“Này, người anh em đằng kia! Quý Dương! Thẩm Hoài Xuyên!”
Sau khi đi bộ vài trăm dặm, bỗng nghe thấy tiếng người gọi từ xa, là Tần Dã đang đi tới.
Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên chỉ thấy người đối diện đang mặc quần áo đại diện cho đội đỏ, hai người nâng súng ngắm bắn theo bản năng.
Tần Dã lập tức giơ hai tay lên hô to: “Này, này đừng bắn, đừng bắn! Tôi tôi tôi! Tôi đây! Không biết à? Người một nhà này!”
Thấy rõ người tới là anh ta, Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên liếc nhìn nhau.
Quý Dương cười nhạo: “Người một nhà gì chứ, cậu là đội đỏ, chúng tôi là đội xanh đấy!”
Anh ta nói xong thì làm bộ dạng như muốn dùng súng bắn, Tần Dã lập tức ôm đầu, “Đừng bắn, đừng bắn! Sao giờ còn không nhận anh em nữa! F*ck đừng giết tôi!”
Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên cười lớn.
Lúc này, Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành cũng đi tới, thấy Tần Dã, hơi giật mình.
Tần Dã cũng dừng lại.
Từ lần trước chia tay trong không vui tại sự kiện ở Hoàng Đô, lâu rồi Hạ Thụ và Hoắc Cận Hành không gặp lại Tần Dã.
Bây giờ gặp nhau, không khỏi có hơi ngượng ngùng.
Nhìn hai người họ vài giây, Tần Dã thoải mái cười rộ lên, giả vờ la to che dấu cảm xúc: “Ái chà, chúng ta có thể đi cùng nhau không? Chỉ có hai người thì đi đến bao giờ mới đến được điểm đích!”
Anh ta nói xong, muốn tiến lên gia nhập đội ngũ. Quý Dương cầm súng chỉ vào anh ta: “Này, dừng lại! Đừng nhúc nhích! Cậu là quân địch, sao có thể nhập hội với chúng tôi được! Nộp vũ khí đầu hàng, nếu không tôi giết cậu đấy!”
Tần Dã la to: “Tôi nói này có thể đừng giỡn nữa được không! Các cậu thật sự không cần tôi à!”
“Tiểu Thụ!”
Ngay lúc này, Cố Vũ Thuần khoan thai nhìn về bên này, vui sướng gọi một tiếng rồi chạy nhanh đến.
Trực tiếp vượt qua Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương, Cố Vũ Thuần chạy đến ôm chầm lấy Hạ Thụ.
Cố Vũ Thuần cực kỳ vui vẻ: “Trời ạ, tớ tìm được cậu rồi! Cậu thế nào? Tối qua có ngủ ngon không? Trong rừng có nhiều muỗi, chắc cậu bị đốt nhiều lắm đúng không?”
“Tớ vẫn ổn.” Hạ Thụ cười ngọt ngào: “Sao các cậu đều đi về bên này hết vậy? Chắc đi lâu rồi hả?”
“Đừng nói đến chuyện đó nữa!” Vừa nhắc đến chuyện này, Cố Vũ Thuần tức giận đến nghiến răng, ánh mắt hung dữ nhìn qua Tần Dã.
Tần Dã cũng trừng mắt nhìn lại cô ấy, hết sức khó tin.
“Này này này! Cô ta cũng là đội đỏ! Sao các cậu không ngăn cản cô ta, mà chỉ cản tôi! Đội xanh các cậu còn trọng nữ khinh nam à!”
“Tất nhiên tôi có thể nhập đội rồi!” Cố Vũ Thuần hết sức đắc ý nhìn về phía anh ta. Ngón tay dùng sức xé biểu tượng đội đỏ trên quần áo.
Phía dưới biểu tượng màu đỏ lại là biểu tượng của đội xanh.
——Thì ra Cố Vũ Thuần là gián điệp đội xanh nằm vùng trong đội đỏ!
“F*ck!” Tần Dã cực kỳ hoài nghi nhân sinh, ngỡ ngàng: “Cô thế mà… Cô cô cô, F*ck…”
Cố Vũ Thuần cười sung sướng: “Thế nào? Bất ngờ không? K1ch thích không? Hài lòng không? Anh đã bị bắt, mau mau nộp vũ khí đầu hàng! Đừng không biết tự lượng sức mình!”
Thẩm Hoài Xuyên và Quý Dương cũng không nghĩ tới tình huống lại đảo ngược như thế này, không kiềm được cười.
Xa xa trong rừng cây đột nhiên vang lên một tiếng “Đoàng”.
Chiếc loa nhỏ lập tức vang lên thông báo: “Đội đỏ số 45, Tần Dã, tử vong. Đội đỏ số 45, Tần Dã, tử vong.”
“F*ck!” Tần Dã ngơ ngác, khiếp sợ nhìn vào chữ “die”, la to: “Thế mà các cậu giết tôi?”
Quý Dương cũng run sợ, lơ ngơ nhìn nhìn tay mình: “Tôi, tôi không có nổ súng.”
Phía sau Tần Dã, xuất hiện hai đội viên đội xanh: “Tổng giám đốc Hoắc! Hạ Sấu!”
Hóa ra đối diện là đội viên đội xanh đang đi đến, chắc họ nghe thấy động tĩnh bên này. Từ xa thấy Tần Dã mang biểu tượng đội đỏ đang tranh chấp với thành viên đội xanh, họ nổ sung theo bản năng.
Tần Dã biết được chân tướng thì gào thét: “Ông trời ơi! Tôi chưa gì đã chết! Tôi còn chưa được bắn một viên đạn nào!”
Quý Dương và Thẩm Hoài Xuyên cười như điên.
Những người bị “giết” sẽ có nhân viên công tác ở gần đó lái xe mang đi, rất nhanh đã có người đến đưa Tần Dã đi ra ngoài.
Tần Dã gào khóc kêu to: “Từ từ, từ từ! Các đại ca đừng mà! Tôi còn chưa chơi đủ mà! Từ từ, cho… Tôi thêm một mạng nữa đi mà! Tôi bị hại. Đổi đổi! Tôi muốn gia nhập đội xanh! Phát súng kia chỉ bắn trúng chân tôi thôi! Tôi chỉ bị què, tôi còn sống mà! Tôi còn sống mààà!”
Xung quanh vang lên tiếng cười rộn rã.
Cuối cùng Tần Dã vẫn bị dẫn đi.
Sau khi giải quyết Tần Dã, đội ngũ của họ có khoảng bảy người.
Dọc theo đường đi, mọi người lại gặp người của đội xanh, đội ngũ đội xanh ngày càng đông đảo. Ngẫu nhiên chạm trán thành viên đội đỏ lạc đàn, bắt gặp đội ngũ nhiều người như vậy, sợ đến mức họ gần như bỏ chạy mất hút, không dám quay đầu lại, đội ngũ đội xanh đi cả đường không gặp trở ngại gì.
Hoắc Cận Hành và Thẩm Hoài Xuyên tổng hợp những manh mối mọi người tìm được lại, rồi tiến hành phân tích.
Hoắc Cận Hành bẻ một nhánh cây, anh vừa vẽ trên mặt đất, vừa nói: “Tôi và Hạ Thụ đi từ hướng đông tới, manh mối chúng tôi tìm được là giải thưởng lớn ở một trong ba hướng là hướng tây nam, hướng tây bắc và hướng nam. Cố Vũ Thuần đi từ phía tây, manh mối chỉ ra là hướng đông bắc và hướng đông nam. Hướng tây bắc của chúng tôi trùng hợp là hướng đông bắc của Cố Vũ Thuần, có lẽ giải thưởng lớn nằm ở phía này.”
“Đội Thẩm Hoài Xuyên tìm thấy manh mối là giải thưởng lớn nằm ở trong động, đội số 68 có manh mối là “sán, mộc, bàng”, đây là đố chữ, ba chữ đều có bộ thủy, “sơn” là sườn núi, “mộc” là cây cối, “bàng” là bên cạnh, chắc hẳn nơi giấu giải thưởng lớn là hang động, chỗ sườn núi có cây, bên cạnh lại có nước.”
“Bây giờ chúng ta ở hướng đông nam, tiếp tục đi về hướng tây bắc, chú ý những nơi có núi, có sông…”
Lúc anh nói chuyện, lông mày và lông mi hơi rủ xuống, bàn tay trắng trẻo nắm một phần nhánh cây, cổ tay áo được xắn lên hai nấc, lộ ra một đoạn cổ tay, vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm túc.
Các cô gái trong đội ngũ hào hứng nhìn anh, mắt sáng ngời.
Hạ Thụ cũng nhìn anh.
Thời gian trong thế giới của cô như chậm lại, ánh sáng như phác họa khóe môi, lông mày và lông mi của anh, rồi như hóa thành những bong bóng gas trong lon nước ngọt khuấy động lòng cô.
Trong nháy mắt, cô cảm giác như bản thân nhìn thấy hình ảnh của Tống Hành thời niên thiếu.
Thiếu niên áo trắng đó… Ngồi bên cửa sổ, kiên nhẫn giảng bài cho mọi người.
Ngòi bút của anh nắn nót viết từng công thức trên tờ giấy trắng, trên áo của anh có hương cỏ cây nhàn nhạt, khuôn mặt anh được bao phủ bởi ánh mặt trời…
A Hành.
Là A Hành của cô.
Anh vẫn luôn bình tĩnh, hoàn mỹ, không hoảng, không loạn như vậy.
Dù anh trưởng thành nhưng cũng không thay đổi, thời gian trôi qua lâu như vậy nhưng anh vẫn là thiếu niên của ngày trước. Chỉ là càng ngày trưởng thành, càng ngày càng xuất sắc hơn.
Anh là của cô.
“Được rồi, bây giờ bắt đầu hành động.” Dứt lời, Hoắc Cận Hành ngước mắt lên, tầm mắt giống như lơ đãng nhìn về phía Hạ Thụ.
Hạ Thụ bất ngờ va phải ánh mắt của anh, đôi mắt nai ngẩn ngơ, màu hồng lan khắp gò má.
Giống như ý thức được cái gì, trong lòng Hoắc Cận Hành vừa tĩnh lặng, vừa mềm nhũn.
Dựa theo phân tích của Hoắc Cận Hành, quả nhiên đoàn người đã tìm được giải thưởng lớn chung cuộc vào một tiếng trước khi trò chơi kết thúc.
Giải thưởng lớn nằm trong hang động cạnh núi bên sông, bị cây cối che phủ, rất kín đáo. Trong đội ngũ cũng có người đi ngang qua bên này nhưng cũng không phát hiện được.
Một âm thanh phát ra từ loa: “Giải thưởng lớn chung cuộc đã được đội xanh tìm thấy, trò chơi kết thúc. Giải thưởng lớn chung cuộc đã được đội xanh tìm thấy, trò chơi kết thúc.
Đoàn người nhảy nhót hoan hô.
Đợi nhân viên công tác đưa đoàn người rời khỏi rừng cây. Bên ngoài rừng đã có nhiều người hoặc “bị giết” hoặc từ bỏ tham gia trò chơi đang đợi.
Nghe nói cuối cùng đội xanh đã giành được chuyến du lịch Dubai, thành viên đội xanh vui sướng, điên cuồng hoan hô:
“Cám ơn tổng giám đốc Hoắc!”
“Tổng giám đốc Hoắc quá tuyệt! Không ngờ có một ngày tôi có thể nằm không cũng thắng!”
“Còn có Thẩm soái và Quý soái! Cũng cám ơn các anh ~! Các anh đã có bạn gái chưa, ha ha ha…”
Thẩm Hoài Xuyên bình tĩnh đối đáp. Ngược lại Quý Dương như bắt được cơ hội, trò chuyện thoải mái với các cô gái ở bên cạnh.
Tần Dã ở bên cạnh tức giận đến mức cái mũi muốn lệch đi.
Không khí vô cùng náo nhiệt, mặc dù đội đỏ không nhận được giải thưởng, nhưng nếu ai kiên trì tham gia hoạt động này đến cuối cùng, cũng nhận được bao lì xì hơn một triệu đồng.
Hạ Thụ cảm thấy bây giờ nói chuyện với Hoắc Cận Hành không tốt lắm. Lúc đang nói chuyện với Tiểu Na, ánh mắt cô vẫn vô thức tìm kiếm hình bóng anh, lẳng lặng nhìn anh.
…
A Hành, anh nghe xem.
Anh thật sự rất tuyệt vời.
Sự tốt đẹp của anh cuối cùng cũng được thế giới này nhìn thấy.
Abel đến gần Hạ Thụ: “Tiểu Hạ, em không thể tham gia hoạt động sau đó được.”
Hạ Thụ ngây ngốc: “Dạ?”
Vẻ mặt anh ấy rất kém, cũng có hơi nóng nảy, đưa điện thoại trong tay cho cô xem: “Đã xảy ra chuyện.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT