Cuối cùng thì Tô Hồi Ý cũng biết vì sao mình đơn thân độc mã như vậy rồi.
Đẹp cho lắm rồi có ích gì, như nguyên thân đây này, đẹp mà bị ngáo!
Cậu mất hết hy vọng sống ngã người lên ghế, thậm chí còn có một chút nhớ nhung nhiệt độ lạnh lẽo trên người Tô Trì. Chủ quan chặn hết ánh mắt và tiếng trò chuyện xung quanh, Tô Hồi Ý cúi đầu mở Anipop (1) ra giết thời gian.
Drama mà tất cả mọi người đang chờ được hít, chỉ còn là chốn thanh tịnh của làng xóm trong Anipop mà thôi.
Tách, tách, tách… khối vuông trên màn hình lần lượt biến mất, số lượt chơi trên màn hình chỉ còn lại một lần, mà còn tận ba cái khối chưa phá được.
Tô Hồi Ý cau mày, bày mưu tính kế, vây Nguỵ cứu Triệu, qua cầu rút ván…
Trước mặt đột nhiên phủ xuống một bóng râm, cậu tưởng Tô Trì quay lại, tiện miệng nói luôn, “Anh đợi chút, để em đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng…”
Ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt cậu là một thanh niên không biết là ai.
Ai vậy?
Cậu thanh niên đút hai tay vào túi quần, ánh mắt rơi xuống màn hình điện thoại của cậu, “Không qua được, chờ chết đi.”
Tô Hồi Ý cau mày, cố tình đến dạy người ta chơi game à?
Cậu thanh niên hất cằm lên, ném đá giấu tay, “Người sang tự có biết mình, có một vài chuyện vừa nhìn đã hiểu ngay, cho cậu có hao tâm tổn trí mưu tính thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi được kết quả đâu, sớm biết từ bỏ mới là…”
Ồ, thì ra là đến dạy đời mình, thế thì không cần nghe.
Cạch, cạch, cạch… Tô Hồi Ý cúi đầu mua liền tay ba cây búa đập bể ba khối vuông còn sót lại.
“Stage Clear!”
Người chơi hệ đốt tiền không có gì phải sợ hết.
Cậu thanh niên, “……”
Khi cậu thanh niên đó bắt đầu nói chuyện với Tô Hồi Ý, tầm mắt khắp tứ phía như có như không đảo qua.
Nhóm công tử danh viện (2) còn giữ giá, chỉ nghiêng nhỏ giọng blah blah, còn những người bạn mà bọn họ dẫn đến thì trắng trợn hơn nhiều.
“Đấy không phải là Tôn Nhị thiếu Tôn Hà Vũ sao, cậu ấy đang nói gì với tên nhà họ đó thế?”
“Trông có vẻ như là nằm kèo dưới rồi!”
“Ái chà chà! Chuyện gì thế này, hôm nay đoàn tàu nhỏ không nhận khách sao?”
Tô Hồi Ý nhìn về phía thanh niên, trong đầu hoàn toàn không nhảy được số nào, ăn vạ nhiều rồi, chẳng biết đây là ai trong số đó nữa.
“Chào ngài.” Để cho an toàn, dùng tôn xưng vậy.
Tôn Hà Vũ cau mày quan sát cậu, “Hình như cậu có gì đó thay đổi.”
Tô Hồi Ý rất đồng cảm, “Đúng thế, trước đây tôi chưa bao giờ cúng tiền vào game.”
“……” Tôn Hà Vũ cứng họng. Con mẹ nó, ai thèm nói chuyện đó!
Mắt thấy gây sự không thành, đám người hít drama từ từ thu tầm mắt lại, Tô Hồi Ý quyết định chơi chiến lược lui binh, “Trước hết tôi…”
“Uầy, đứng đây làm gì thế!”
Bên cạnh đột nhiên có một giọng nói xen vào, đầy hứng thú, vô số các ánh mắt vừa mới biến mất lại một lần nữa tụ về đây!
“…”
Tô Hồi Ý sâu xa nhìn sang, trông thấy một thanh niên có cài hoa trước ngực, cặp chân dài bước đến. Ấn tượng đầu tiên, xốc nổi, quần áo lụa là.
Tôn Hà Vũ gọi thẳng tên người đó, “Chu Thanh Thành?”
Chu Thanh Thành đầy phấn khởi, “Tôn Hà Vũ, cậu lại bị ăn vạ à?”
Cái chữ “lại” này rất có linh tính.
Tô Hồi Ý đoán được phân nửa: Thì ra là Tôn Nhị thiếu và một người không biết là Chu Đại hay Nhị/ Tam/ Tứ nữa.
Chu Thanh Thành dừng trước mặt Tô Hồi Ý, duỗi cánh tay dài ra khoác lên bả vai cậu. Vóc người cậu ta cao ráo, lúc này cả người bấu víu trên vai Tô Hồi Ý, cúi người khom xuống cẩn thận quan sát cậu từ trái qua phải, như đang diễn trò làm chuyện ác.
“Hôm nay không đâm đầu vào lòng tôi nữa sao?”
Cậu ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức truyền đến tiếng cười khúc khích, ý tứ hàm xúc không rõ, nhưng rõ ràng là đều đang hóng chuyện.
“Không.”
“Ồ~” Chu Thanh Thành ghé khuôn mặt tươi cười đến gần, như là nhìn thấy cái gì thú vị lắm, “Tại sao vậy?”
Tô Hồi Ý tiếc nuối, “Chán rồi.”
Chu Thanh Thành, “…”
Tôn Hà Vũ, “Phụt.”
Mọi người chung quanh: …cái đìn địt! Có còn là đoàn tàu nhỏ ban đầu không vậy??
Nụ cười cà lơ phất phơ trên Chu Thanh Thành sắp không giữ được nữa, cậu ta đẩy Tô Hồi Ý một cái, có chút gì đó như là thẹn quá thành giận. Nhưng sức không lớn, đẩy xong lại quay sang Tôn Hà Vũ, “Ê tên này, cậu cười cái gì?”
Tôn Hà Vũ khép môi thu khóe miệng lại, “Tôi chỉ tiện miệng cười tí thôi.”
“Đệt!” Chu Thanh Thành chuyển hướng sang Tô Hồi Ý, định gỡ cho mình một ván hòa, “Cái tin nhắn cứ nhây nhây hỏi tôi có muốn đi xem triển lãm Minh Huệ không, có phải là của cậu không?”
Mọi người chung quanh lại vểnh tai lên: Ò ó o, drama tới nữa!
Tô Hồi Ý híp híp mắt, quả nhiên là đã đọc mà không trả lời…
Cậu vẫn nhàn nhã, “Cái đó là tôi gửi cho cả list friend để quảng cáo, làm trung gian ăn giá chênh lệch.”
“…”
Chu Thanh Thành tức giận bỏ đi, giống như một con cá nóc phình bụng. Tôn Hà Vũ cũng rời đi theo, cậu ta muốn cười nhưng lại thấy không ổn lắm, khiến cho nét mặt cậu ta cứ vặn vặn vẹo vẹo.
Tô Hồi Ý nhìn thấy nụ cười dần dần hiện lên trên mặt Tôn Hà Vũ, như có điều giác ngộ. Đại khái chắc là “tuy là tui ăn quả đắng, nhưng tui thấy bạn cũng ăn quả đắng giống tui, tui lại không kiềm được sung sướng trong lòng.”
Cậu thầm vỗ tay ca thán trong bụng: Tình hữu nghị cùng hội cùng thuyền.
Ba phút trước khi mở tiệc thì Tô Trì mới trở lại.
Trong khoảnh khắc đó Tô Hồi Ý như chim mỏi về tổ, bay về bên Tô Trì, “Hai ơi~”
Giọng nói véo von êm ái nhu tiếng hót chim hoàng anh, tóc gáy Tô Trì suýt chút nữa dựng đứng, “Sao thế?”
Tô Hồi Ý, “Nhớ anh!”
Nguyên cái hội trường này, tui con mẹ nó chỉ biết có mình anh thôi!
Tô Trì thấy hơi không chịu nổi cái kiểu dính nhớp bất thình lình đó, “Đừng mấy câu tởm như vậy.”
Tô Hồi Ý im tiếng, “……” Đã nhớ.
Tiệc sắp bắt đầu, Tô Trì giải thích ngắn gọn và súc tích chức năng của một số khu vực trong hội trường, còn nói, “Trước khi cậu muốn đi đâu thì nhớ nói với tôi một tiếng.”
Tô Hồi Ý lập tức tiến sát lại hơn nữa, “Yên tâm, em sẽ không tách khỏi anh đâu.”
Ánh mắt của Tô Trì nhìn cậu lập tức như nhìn một thằng con ghẻ.
…
Sáu giờ, bữa tiệc chính thức mở màn. Chủ tiệc đứng trên sân khấu nói mấy câu, thời gian còn lại để cho khách mời tự nhiên ăn uống.
Sảnh hội trường chừng vài trăm m2, trên đầu là trần nhà vàng đen, được trang trí bằng lông vũ trắng và vòng hoa, sàn nhà lát đá cẩm thạch màu Champagne, trông sáng sủa rộng rãi.
Tiếng đàn violin du dương lướt qua hội trường tiệc tùng linh đình, khi tà váy dài của các nữ sĩ lướt qua cuốn theo một làn hương thơm ngát, nghiêng vai ngoái đầu lại, đâu cũng thấy sóng mắt đong đưa.
Tô Hồi Ý đang tập trung nhìn vào bánh ngọt trên bàn ăn đặt ngay chính giữa, bỗng nhiên Tô Trì hơi nghiêng người ghé đến gần, Tô Hồi Ý quay đầu lại đối diện với yết hầu rất rõ ràng của hắn, nằm trên cổ áo sơmi được thắt chặt, rất có hương vị đàn ông.
“Cũng may không có mùi dầu hoa hồng.” Tô Trì lui lại, “Lát nữa còn phải đi chào hỏi người khác nữa, đừng để có mùi thuốc.”
Tô Hồi Ý thu lại ánh mắt hâm mộ, “Tắm rồi mà.”
Yết hầu của cậu không được rõ lắm. Hơn nữa so với Tô Trì, lông trên người cậu cũng rất ít, da dẻ cũng mịn màng, nếu như nói Tô Trì là hùng ưng, thì cậu ngay cả chim non cũng không phải, quá lắm là quả trứng đang được ấp.
Trên người Tô Trì có nét hoang dã và quyết liệt mà cậu hướng đến, rất có sức hấp dẫn.
“Cậu đang nhìn gì?”
“Thấy anh hai rất đẹp trai.”
Tô Trì xì một tiếng, “Giờ đã biết lấy lòng tôi.”
Tô Hồi Ý, “Lời em nói là từ nội tâm, anh phải tự tin hơn chứ.”
Dạo gần đây Tô Trì cứ bị nói đến câm nín, hắn quyết định sáng suốt lựa chọn kết thúc chủ đề tài này, lấy một ly cocktail trong mâm mà người phục vụ đang bưng, “Một lát nữa đi chào hỏi hết từng người.”
Tô Hồi Ý cũng học theo răm rắp, điệu bộ tao nhã lấy một ly, Tô Trì dẫn cậu đi qua một hướng khác, “Không cần tôi giới thiệu chắc cậu cũng biết chứ?”
Tô Hồi Ý thành thật thừa nhận, “Không biết.”
Bước chân Tô Trì dừng lại, “Sao lại không biết, trước đó cậu cũng đã từng gặp rồi.” Trong lời hắn nói mang ý sâu xa, “Người ta cũng có ấn tượng sâu sắc với cậu lắm đấy.”
Tô Hồi Ý, “…”
Ánh mắt của cậu rất chân thành, “Đưa mắt nhìn quanh khắp hội trường, trong mắt em chỉ có hai loại người —— anh và những người còn lại.”
Tô Trì liếc cậu, “Vậy thì cậu là gì?”
Đầu óc Tô Hồi Ý chợt sáng suốt, “Người của anh hai.”
Tô Trì, “…”
.
Tô Hồi Ý như một cái đuôi nhỏ đi theo bên cạnh Tô Trì, lần lượt chạm ly với từng vị thiếu gia danh viện trong hội trường. Có Tô Trì bên cạnh, những ánh nhìn gán lên cậu cũng bớt lại rất nhiều.
Tô Hồi Ý phát hiện tuy là trong giới thượng lưu, nhưng trong đó cũng không thiếu vài người ngốc xít —— khi cụng ly với cậu thì nói thẳng “ngưỡng mộ danh tiếng đã lâu”, sau đó nhận được một ánh mắt cảnh cáo của người bạn đi cùng.
Khi đến chỗ của hai anh em Phùng gia, thì nhóm người lai vãng khách khí hai câu. Tô Hồi Ý rời đi theo Tô Trì, xoay người lại nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng hai anh em họ nhỏ giọng thủ thỉ với nhau ——
Phùng Đại thiếu, “Cậu ta thay đổi rất nhiều.”
Phùng Nhị thiếu, “Khúc củi mục đáng yêu thôi.”
Phùng Đại thiếu, “Đáng yêu thôi là được rồi mà.”
Tô Hồi Ý, “……” Nghe hết đấy, cảm ơn.
Hết ba hồi rượu rồi, cuối cùng cũng hết một vòng trong sảnh.
Đến vị cuối cùng, Tô Trì nghiêng người ra hiệu cho Tô Hồi Ý, “Đây là Hứa Chinh, Hứa thiếu gia.”
Tô Hồi Ý nâng ly lên, “Chào Hứa thiếu gia, tôi là Tô Hồi Ý.”
Là đoàn tàu nhỏ! Cả người Hứa Chinh khắc hai chữ đề phòng, ký ức bị ăn vạ vẫn còn vương vấn đâu đây, chắc là có Tô Trì ở đây nên hắn dằn tâm trạng mình xuống, cẩn thận nâng ly lên cụng một cái, “Đoàn tàu… nhỏ, chào cậu.”
Thế này mà còn vớt vát được thì đúng là trâu bò.
Tô Hồi Ý cảm thán từ trong đáy lòng, mở miệng khen, “Cách gọi đó rất có chí tiến thủ.”
Hứa Chinh: …?
Khóe miệng Tô Hồi Ý cong lên, khẽ mỉm cười.
Mặt mũi cậu thật sự rất xuất sắc, trên đỉnh đầu là ánh đèn óng ánh sáng sủa, chiếu vào gương mặt xinh đẹp của cậu càng thêm rực sáng thu hút mắt người.
Hứa Chinh không khỏi chăm chú nhìn thêm, đề phòng trong lòng từ từ nhạt dần. Hắn nghĩ, nếu như người này không làm những chuyện ngu xuẩn trước kia, người thích cậu có lẽ sẽ rất nhiều.
Chào hỏi bình thường như hôm nay thì tốt hơn không, aizz… tiếc ghê.
“Hôm nay Tô tiểu thiếu gia hiểu chuyện hơn rồi.”
Hứa Chinh nói xong cũng theo bản năng lập tức câm miệng! Nhìn thoáng qua Tô Trì một cái thật nhanh, thấy hắn không phản ứng gì, lại đưa ánh mắt chuyển về phía Tô Hồi Ý, sau đó tầm mắt hơi ngưng lại…
Ảo giác sao, sao lại có cảm giác người này đang rất vui vẻ?
Trong lòng Tô Hồi Ý đúng là đang rất vui vẻ, hôm nay Tô Hồi Ý càng hiểu chuyện, không phải là khen cậu tốt hơn nguyên thân sao?
Tô Hồi Ý vui lắm, còn không quên thiếp vàng trên mặt cho Tô Trì, “Vậy cũng là anh hai tôi dạy tốt!”
Đàn ông ai cũng thích sĩ diện, trường hợp này phải khen hắn.
Khóe mắt Tô Trì giật một cái, “Không dám kể công.”
Tô Hồi Ý lại dùng lời giải thích lúc nãy, “Anh phải tự tin hơn.”
Hứa Chinh, “……”
Chuyện gì thế này? Tính cách thật của tiểu thiếu gia Tô gia thật sự rất khác với trong tưởng tượng của họ!
Đang lúc hắn định tiếp tục thăm dò, một tiếng vỡ lanh lảnh phá vỡ bầu không khí hòa nhã trong cả hội trường ——
Loảng xoảng!
Cách đó không xa, ly cao cổ thủy tinh vỡ nát rơi đầy đất, tiếng violin du dương im bặt đi, rượu màu vàng nhạt tràn trên sàn nhà trơn bóng, lấp lóe vầng sáng vụn vặt.
Tô Hồi Ý giật mình hết hồn, theo phản xạ có điều kiện bước thêm một bước đến gần Tô Trì, Tô Trì chú ý tới, nhưng không nói gì.
Chỗ ly rượu vỡ có một nam hai nữ đứng, người nam trông có vẻ là một công tử bột, người phụ nữ váy đỏ đứng bên cạnh cậu ta vẻ mặt giận dữ, còn người phụ nữ đứng đối diện hai người thì lại khóc như hoa sen mắc mưa.
Ú òa, là dưa vị máu chó! Tô Hồi Ý vô thức nắm tay áo Tô Trì, bị hắn hất tay rút lại, cậu cũng chẳng để ý, chạy qua ló đầu về phía ruộng dưa hóng hớt.
Tiếng mắng chửi của người phụ nữ váy đỏ vang vọng khắp hội trường, nhóm hóng drama trong giới thượng lưu nghe thấy vội nhìn sang, hoặc gần hoặc xa quan sát.
“Thứ đồ thảo mai không có liêm sỉ! Đáng thương thế cho ai nhìn, mấy cái trò vặt vãnh này của cô lỗi thời rồi!”
Tô Hồi Ý đang ăn đưa say sưa ngon lành, bỗng nhiên bên cạnh nhiều hơn hai người, Tô Trì và Hứa Chính chia ra đứng hai bên trái phải cậu, làm cậu chợt cảm thấy vô cùng an toàn.
Tô Hồi Ý dùng cùi chỏ nhẹ nhàng đụng đụng Hứa Chinh, “Anh cũng qua hóng à?”
Đúng kiểu hai chồn ăn dưa (3).
Hứa Chinh, “…ờm.”
Người phụ nữ váy đỏ còn đang mắng, cậu công tử bột đã không nhịn được nữa, kéo cô ta một cái, “Trịnh Cần, quậy đủ chưa!”
“Tôi quậy?” Âm điệu của Trịnh Cần đột nhiên tăng lên mấy quãng, ngón tay sơn màu mận chín chỉ thẳng về phía người phụ nữ yếu đuối đang gạt nước mắt, “Rõ ràng là cô ta không có liêm sỉ! Cái trò cầm ly rượu va vào người khác đã cũ rích rồi, mà anh còn nói cô ta không cố ý hả!”
Tô Hồi Ý, “…” Show gì nghe quen ghê.
Cậu thập thò dời một bước nhỏ sang phía Tô Trì.
Người phụ nữ mảnh mai yếu đuối bị chửi phải lau nước mắt, trông thấy mà thương, “Tôi thật sự không cố ý… giày tôi không vừa chân, bất cẩn mới để ngã vào người ngài đây, cũng bất cẩn để văng rượu, tôi đã xin lỗi rồi…”
Trịnh Cần run lẩy bẩy, tức giận mắng, “Chưa thấy đứa nào thảo mai như cô!”
Một ánh mắt phút chốc rơi lên đỉnh đầu Tô Hồi Ý.
Tô Hồi Ý ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sâu xa khó lường đang cụp xuống của Tô Trì.
“…anh nhìn em làm gì?”
“Ha ha.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trịnh Cần: Tôi chưa thấy ai thảo mai hơn cô!
Tô Trì: Gần ngay trước mắt.
__
(1) Anipop: 消消乐, mới đầu edit là Xiao xiao le mà nhờ bạn Haru nhắc tui mới biết nó là Anipop, cảm ơn bạn Haru nhiều he he. Tui tìm được cái game là 开心消消乐, không biết có phải không:
Link down cho ai muốn chơi:
IOS: https://apps.apple.com/cn/app/开心消消乐/id791532221
Android: không tìm thấy link trên CH play, mọi người tải trên app.mi.com đỡ.https://app.mi.com/details?id=com.happyelements.AndroidAnimal
Nếu có bạn nào chơi cái series đủ thứ + scapes như Gardenscapes, Farmscapes,… thì cái trò này nó cũng tựa tựa vậy.
(2) danh viện: gốc 名媛, là cách gọi các tiểu thư quý tộc vừa có tài vừa có sắc và có đóng góp nhất định cho gia đình. Vì từ này mang ý nghĩa khá là đặc biệt, nếu chỉ nói là tiểu thư không thì không đủ ý, tui cũng không tìm được cách gọi nào thay thế mà thuần Việt.
(3) chồn ăn dưa: gốc là 猹, là một loài động vật thích ăn dưa, được nhắc đến trong “Cố hương” của Lỗ Tấn là thường đến ăn trộm dưa trong ruộng, sau này được cư dân mạng dùng để chỉ những người thích ăn dưa, hóng drama.