Cậu nghi là Tô Trì đang xỏ xiên mình, nhưng không có chứng cứ. Tô Hồi Ý hừ hừ hai tiếng, đưa mắt tiếp tục tìm nhìn về phía trung tâm hội trường.
Đầu đuôi câu chuyện dần dần rõ ràng trong tiếng mắng của Trịnh Cần.
Công tử bột tên là Hà Cánh, Trịnh Cần là hôn thê của hắn, đang có bầu tầm bốn năm tháng. Cô ta lo lắng cho danh tiếng đào hoa của Hà Cánh, nên mới kiên quyết đòi đi theo đến bữa tiệc hôm nay.
Kết quả, mới vào nhà vệ sinh thôi, trở ra đã thấy cái đứa bạch liên bông vô liêm sỉ đó ngã vào lòng hôn phu mình rồi!
Tô Hồi Ý cảm thán trong lòng, cho nên kiên quyết đi theo cũng có tác dụng gì đâu, loại đàn ông trăng hoa như thế, cho dù có lấy dây thừng buộc bên mình, cũng không giam được trái tim như ngựa phi của hắn ta.
Trịnh Cần còn đang khóc mắng, “Hà Cánh, tôi còn đang mang đứa con của Hà gia nhà anh, anh thấy anh có xứng với tôi không!”
“Gì mà có xứng hay không, người ta chỉ là vô tình va trúng, em nói chuyện có lý chút được không?”
Các thiếu gia danh viện đứng nhìn từ xa, không ai muốn dính dáng.
Đang tiệc tùng vui vẻ lại bị làm thành chợ đầu mối bán sỉ, dưa tuy ăn ngon, nhưng mà mất giá lắm!
Tô Hồi Ý thì không thấy mất giá, dù sao thì cậu cũng không có giá để mất.
Tư duy của cậu khá là khác biệt với người khác, “Anh hai, có phải phụ nữ có thai không nên sơn móng tay không?”
Tô Trì câm nín, “Tôi chưa từng có thai, sao tôi biết.”
Ánh mắt của Tô Hồi Ý dừng lại trên phần bụng căng chặt của hắn trong chốc lát, lập tức bị cảnh cáo, “Cậu đang nhìn đâu đấy?”
Tô Trì là người đàn ông ưu tú nhất trong sách, phương diện nào cũng là tốt nhất, chắc chắn có cơ bụng tám múi. Đã ghê, nữ mê, nam ghen.
Tô Hồi Ý thu tầm mắt, khen hắn, “Cơ bụng anh hai thật đẹp.”
Tô Trì nhớ lại hôm nay cảnh tượng Tô Hồi Ý bước xuống lầu —— áo sơmi sơ vin vào lưng quần tây, tôn lên vòng eo dẻo dai, và cả hình ảnh cậu để lộ là đoạn da thịt trắng nõn lúc chui gầm giường hôm qua, trắng đến chói mắt.
Môi hắn khẽ động định nói “cậu cũng không kém”, nhưng lại nuốt vào.
Nếu như là anh em thân thiết, thì lời trêu chọc này có thể nói được, nhưng Tô Trì không thấy hai người được như vậy.
Tô Hồi Ý là một đóa sen trắng non, một đứa ăn cháo đá bát. Lại không thể bẻ gãy, không thể đánh được, đành phải nắn bóp hai cái, xách đuôi cảnh báo hai câu, mới làm cho nó biết điều hơn một chút.
Hắn xì một tiếng khinh bỉ, “Giờ mới biết?”
Tô Hồi Ý rất thành khẩn, “Dốc lòng cảm nhận, là có thể cảm nhận được thôi.”
Khi cuộc trò chuyện của hai người đang dần chuyển sang bàn vấn đề duy tâm duy vật, thì một giọng nói sắc bén đột nhiên vọt về phía hai người bọn họ, “Không tin thì hỏi cậu ta đi!”
Cuộc trò chuyện đầy học thuật bị ép phải cắt ngang, Tô Hồi Ý ngước lên nhìn thấy móng tay màu mận chín đã chỉa thẳng về phía hai người, mí mắt cậu giật lên.
Tô Hồi Ý đánh đòn phủ đầu, “Anh hai, cổ chỉ anh kìa.”
Tô Trì khẽ hé môi răng, “À.”
Trịnh Cần vốn đang là tiêu điểm, cô ta vừa chỉ sang đây, tầm mắt của mọi người cũng dời lên người Tô Hồi Ý theo.
Ai yêu, là đoàn tàu nhỏ!
Giọng nói của Trịnh Cần rất dữ, “Anh không tin tôi, vậy thì anh hỏi cậu ta xem —— lúc cậu ngã vào lòng mấy cậu thiếu gia đó, là vô tình thật sao!”
Tô Hồi Ý: ……???
Tay đang bận xé bạch liên bông rồi thì mắc gì kéo cậu lên theo, tính xác nhập đồng loại à.
Trịnh Cần đang lúc thai nghén nên tâm trạng vốn không ổn định, không ngờ Hà Cánh còn bênh cái đứa giả tạo đó ngay trước mặt mọi người, giờ thì cô ta đã không còn nhớ nổi là đang đến dự tiệc: Dù sao thì đã làm lớn chuyện rồi, cô ta đã mất mặt rồi, bạch liên bông cũng đừng hòng thoát được!
Cô ta quay sang Tô Hồi Ý kêu lên, “Cậu nói đi, làm gì có chuyện nhào đầu vào lòng người ta khéo đến thế! Cậu qua đây nói cho tên Hà Cánh này biết đi!”
Tô Hồi Ý cau mày… cô thì trâu bò lắm à, tém cái nết lại đi (1).
Tô Trì nửa khép suy nghĩ nhẹ giọng nói, “Đi thôi.”
Tô Hồi Ý nghe lời lùi bước về sau Tô Trì, dáng vẻ sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào.
Tự nhiên bị kéo vào vũng nước đục này, mà chuyện vốn cũng không liên quan đến cậu, thôi thì tốt nhất không dính vào.
Trịnh Cần thấy cậu muốn đi, cứ như là sắp mất đi nhân chứng cuối cùng, giẫm hai bước tiến lên phía trước, nhưng lại bị Hà Cánh kéo tay lại, “Em còn chưa điên đủ hả?”
Trịnh Cần không tránh được hắn ta, bèn mắng luôn cả Tô Hồi Ý và bạch liên bông, “Loại như các người ấy, chỉ được cái thủ đoạn thấp kém, gặp ai cũng gạ gẫm! Bị người ta vạch mặt thì tính bo bo giữ mình thôi chứ gì, mơ đi!”
Bước chân rời đi của Tô Trì đột nhiên dừng lại, Tô Hồi Ý suýt chút nữa đâm đầu vào lưng hắn.
Đám Chu Thanh Thành đứng đối diện vốn đang hả hê hóng xem drama của Tô Hồi Ý, nghe thấy câu đó lập tức thu lại nụ cười.
Người bị ăn vạ đây còn không mắng tiếng nào, cô gái này chửi rủa khó nghe như thế làm gì?
Bạch liên bông bị mắng nhỏ giọng thút tha thút thít, “Tôi thật sự không cố ý mà… người với người đâu phải ai cũng giống ai đâu? Tôi cũng chỉ va vào ngài Hà đây… không phải gặp ai cũng sáp vào đâu…”
Tô Trì dừng lại, Tô Hồi Ý cũng không đi nữa. Lúc này cậu thật sự rất muốn vỗ tay ba cái tán thưởng cho hai người phụ nữ này!
Hay, hay lắm, hai người làm tình địch chi nữa, chuyển qua làm chị em bạn dì chả phải hay hơn sao, tâm linh tương thông cỡ đó cơ mà, một người hai người ai cũng giẫm cậu cho được.
Câu đó dịch ra chẳng phải là “tôi chỉ va một người thôi, tôi không có cố ý thật, không giống như loại yêu diễm đê tiện đi loanh quanh gạ bậy như cậu đây”.
Trong mắt Tô Hồi Ý lộ lên nét thán phục, sắc mặt của Tô Trì bên cạnh lại có vẻ càng lạnh lùng.
—— Tô Hồi Ý có vấn đề hơn nữa, thì cũng phải là hắn về nhà đóng cửa uốn nắn, hai kẻ ngoài cuộc thì có tư cách gì phỉ báng người nhà của Tô gia.
Cảm giác áp bách trên người Tô Trì như một dòng nước lũ lạnh ngắt quét qua toàn sảnh.
Tiếng bàn luận ồn ào xung quanh đột nhiên lặng đi trong khoảnh khắc, như một nồi nước sôi bị xối vào một muôi nước đá, bất ngờ lắng lại.
Tầm mắt Tô Trì đảo qua giữa sảnh, đang định mở miệng, ngay dưới mắt bỗng nhiên xuất hiện một đỉnh đầu đầy tóc đen mượt, có hai cọng tóc ngố nhú lên lắc lư di chuyển về phía trước.
Tô Hồi Ý đút hai tay vào túi quần, dáng người cao ráo đứng chắn trước tầm mắt của tất cả mọi người, cằm hơi hất lên, vẻ mặt nhu hòa lúc này có nét gì đó sắc bén, giọng điệu vẫn lễ phép ôn hòa.
“Vị Bạch tiểu thư này —— ”
Sắc mặt bạch liên bông cứng đờ, “Tôi không phải là Bạch tiểu thư…”
Tô Hồi Ý rất biết lắng nghe, “Vị Bạch nữ sĩ này.”
Mọi người xung quanh nhịn không được cười thành tiếng. Bạch liên bông, “…”
Giọng điệu của Tô Hồi Ý miễn cưỡng, “Thân là ông tổ nghề ăn vạ, tôi có thể xác nhận, hành vi này chắc chắn là cố tình. Ăn vạ là một công việc cần có kỹ thuật, giống như ném bóng vào rổ vậy, phải chú ý thời cơ, góc độ và tốc độ, không phải ai cũng ném được đâu.”
Lúc này Trịnh Cần đã không phát rồ nữa, đang ôm bụng đắc ý bễ nghễ nhìn bạch liên bông, Hà Cánh đứng bên không nói nữa, sắc mặt của bạch liên bông khó coi, “Tôi đã nói là không phải ai cũng giống ai…”
“Tất nhiên là không giống rồi, vì tôi tuyệt đối không ăn vạ với người người đã có vợ.”
Làm kẻ thứ ba càng khiến người ta chỉ trích hơn ăn vạ, nếu như nguyên thân chỉ bị dè bỉu chuyện đó, thì chứng tỏ là cậu ta chưa khùng điên đến mức đi làm con giáp thứ mười ba. Tuy khả năng cao có lẽ là sợ kéo phiền phức vào mình.
Bạch liên bông ngậm nước mắt, căm giận bất bình, “Ai biết cậu —— ”
Tô Hồi Ý đảo mắt quét qua Chu Thanh Thành đang hóng hớt, nhớ lại cách hành xử của cậu ta lúc mới vào tiệc, cậu quyết định đánh cược một lần.
“Chu thiếu, cậu không có bạn gái chứ?”
Chu Thanh Thành bất thình lình bị cue, ngẩn người, “Có bạn gái cái rắm!” Sau khi cậu ta lấy lại tinh thần, bèn xì một tiếng, “Cậu va còn chuẩn lắm, ai cũng còn độc thân.”
Xem ra là cược đúng rồi. Chu Thanh Thành là cậu công tử ăn chơi nhưng vẫn tốt tính.
Tô Hồi Ý thầm dán cho cậu ta một phiếu hoa hồng bé ngoan, lại chuyển sang bạch liên bông, “Nghe chưa?”
Sắc mặt của bạch liên bông yếu đuối phút chốc trắng bệch, cô ta khó chịu ôm tay, dưới ánh mắt khinh khỉnh và tiếng trào phúng rầm rì của đám người vây quanh lảo đà lảo đảo chạy đi.
Nhóm công tử danh viện ở đây không phải là những người không biết đúng sai, cho dù hành vi ăn vạ của đoàn tàu nhỏ làm người nhìn không lọt mắt, nhưng ít ra người ta còn có giới hạn. So ra thì con giáp thứ mười ba vẫn đáng ghét hơn nhiều!
Chu Thanh Thành chớp chớp mắt hai cái, bỗng nhiên cười .
Tô Hồi Ý nghiền bạch liên bông xong, dùng điệu bộ như đại ca đút tay vào túi quần trở lại trước mặt Tô Trì, hơi dằn lưỡi, kêu một tiếng, “Anh.”
Cậu ngước mắt: Em nhập vai xong rồi, tụi mình chạy nhanh thôi.
Thế mà Tô Trì lại đọc hiểu được lời nói trong ánh mắt của người trước mặt, khóe miệng giật một cái.
Hắn đảo mắt một vòng vào trung tâm hội trường, mang chút ngấm ngầm cảnh cáo, rồi hạ mắt, “Về thôi.”
Tô Hồi Ý lập tức ngoan ngoãn đi theo sau Tô Trì.
Bóng lưng của hai người một trước một sau rời khỏi hội trường trong tầm mắt của mọi người. Một thành thục sắc bén, một tùy ý nhàn tản, phong cách hoàn toàn khác biệt, lại mơ hồ có cảm giác sánh vai.
Đến khi bóng người của cả hai đã hoàn toàn biến mất, mọi người mới chậm rãi hoàn hồn.
Đờ phắc, sánh vai cái gì chứ? Chắc chắn là do tối nay nhiều chuyện dồn dập xảy ra, nên bị ảo giác!
Nhưng mà đoàn tàu nhỏ của Tô gia khác hoàn toàn với cái người trong truyền thuyết… chẳng lẽ trước đó là đang giả ngu?
.
Ra hội trường rồi, Tô Trì và Tô Hồi Ý ngồi vào xe riêng, chạy thẳng về nhà.
Tài xế ngồi ở vị trí của mình cẩn trọng cầm tay lái, hai người ngồi song song với nhau với nhau ở ghế sau.
Tô Hồi Ý vừa lên xe đã cởi áo khoác xuống đặt qua một bên, dáng vẻ thản nhiên đã biến mất hoàn toàn, “Làm… làm cục cưng sợ muốn chết.”
Nhập vai trước mặt nhiều người như vậy, còn là lần đầu tiên!
Tô Trì thoáng liếc cậu một cái, “Tôi thấy cậu nở mày nở mặt lắm mà, slay cả hội trường.”
Tô Hồi Ý chột dạ sờ sờ chóp mũi, tưởng là Tô Trì đang trách mình nhảy vào mương nước đục, “Trịnh Cần thì thôi, cô ta cũng là người bị hại, mà còn đang mang thai, tâm trạng kích động cũng hiểu được, em là đàn ông, em không so đo với bà bầu. Nhưng Bạch nữ sĩ thì quá đáng ghê, ngụy biện thì ngụy biện đi, mắc gì kéo em vào, em cũng biết giận chứ bộ.”
Tô Trì nghe thấy nói “Bạch nữ sĩ” lại muốn cười, nhưng nén lại.
Tô Hồi Ý vẫn còn đang viện có cho mình, “Hơn nữa hôm nay em uống rượu, hơi váng đầu. Đàn ông có chút hơi men trong người dễ bị kích động, anh cũng hiểu mà?”
Cậu nói xong còn thở dài, “Thôi bỏ đi, anh không hiểu đâu.”
Con người vừa lý trí vừa khắc chế như Tô Trì, cho dù có uống rượu chắc cũng sẽ không kích động.
Trước đây Tô Hồi Ý đọc truyện đã thấy Tô Trì là một nhân vật dư thừa tình cảm, nhưng mọi tình cảm của hắn được hắn kìm nén ở một mức độ vừa phải, yêu ghét vui giận đều có giới hạn.
Thật sự có người khống chế cảm xúc tốt được thế sao? Tô Hồi Ý không nhịn được tưởng tượng, liệu rằng có một ngày, Tô Trì sẽ vì một việc nào đó hay một người nào đó mà phá tan xiềng xích, mất hết lý trí không.
Tô Trì hỏi, “Sao cậu biết là tôi không hiểu.”
Tô Hồi Ý thầm tự nhủ trong lòng, tui có góc nhìn thượng đế tất nhiên là tui biết, “Ví dụ như gặp tình huống giống hôm nay, em thì dễ bị kích động nhưng chắc chắn anh sẽ không.”
Tô Trì không phát biểu ý kiến.
Từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên mà Tô Hồi Ý lên mặt ngầu lòi như vậy. Cậu vào lưng ghế lót da đằng sau, ghé vào bên tai Tô Trì, hơi thở phả ra làm Tô Trì phải nghiêng sang bên, “Anh hai, khi nãy có thấy em đẹp trai không! Có ngầu đét không?”
Khóe miệng Tô Trì nhếch lên, “Ông tổ ngành ăn vạ, tất nhiên là ngầu.”
Tô Hồi Ý, “…”
Lúc này sắc trời tối xuống, ngoài cửa sổ là một vùng tối tăm.
Chỉ có khi ngẫu nhiên chạy qua hàng quán mới có ánh đèn neon xuyên qua cửa kính xe chiếu vào bên trong, vẽ lên đệm ghế một hình khối bất quy tắc.
Giữa phút yên tĩnh, bỗng nhiên Tô Trì dửng dưng mở miệng, “Sau này gặp người như Trịnh Cần, cậu không cần phải nhịn.”
Tô Hồi Ý nghiêng đầu nhìn hắn.
Xe đã chạy nhanh hơn, hàng rào chắn ngoài cửa nhanh chóng lui về sau, tia sáng của ngọn đèn đường bị cắt xẻ thành mảng khối trái trên gò má lạnh lùng của Tô Trì, ánh sáng cắt ngang từ mí mắt trái của hắn liêu xiêu xuống đến sống mũi cao ngất.
Ánh mắt sâu thẳm của Tô Trì dưới ánh sáng mờ mờ phút chốc sáng tối đan xen.
“Nếu như nạn nhân trở thành thủ phạm, thì không còn đáng để đồng tình nữa. Nhất là kéo theo người vô tội, dù là có mang khổ đau gì đi chăng nữa, thì cũng không thể lấy đó ra làm cớ.”
Bầu không khí trong buồng xe trở nên yên lặng, Tô Hồi Ý nghe thấy tiếng thở của mình thả chậm rồi kéo dài trong không gian mờ tối, là phản ứng xuất phát từ bản năng của con người khi căng thẳng.
Cậu cảm giác câu đó của Tô Trì càng giống như là tự nhủ.
Tô Trì quay đầu đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Tô Hồi Ý, “Hiểu chưa?”
Tô Hồi Ý nhẹ nhàng “dạ” một tiếng. Dưới ánh sáng yếu ớt, cặp mắt đó sạch sẽ đến như là giả tạo, trong không gian gần kề khép kín như thế này, bỗng nhiên Tô Trì sinh ra một cảm giác mỏi mệt và niềm ao ước từ tận đấy lòng.
Nếu như là thật thì tốt rồi.
Là thật, thì hắn cũng sẽ yêu thương cậu em trai này như Tô Kỷ Đông vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Hồi Ý: Là thật đó, mau đến xương xương em đi!
Ps: Không hơn thua với phụ nữ mang thai là sợ xảy ra sự cố, nhất là với phụ nữ mang thai tâm đang kích động.
Nhân vật chính nói thấu hiểu không có nghĩa là cậu ấy tha thứ. Các nhân vật sau này còn lên sàn nữa.
Trận battle quan điểm của nhân vật chính và anh hai thuộc về thiết lập nhân vật, không liên quan đến tác giả, over~
__
(1) cô thì trâu bò lắm à, tém cái nết lại đi: gốc là 你很牛吗, 放下你的姿态, thật ra thì tui tìm hết trên mạng cũng không thấy ai dịch cả, nên tui tự hiểu theo mình luôn. Có gì sai thì mọi người chỉ tui
Đây là câu nói kinh điển của Kha Dĩ Mẫn trong show Super Girls.
Trước đó, trên mạng đã lan truyền những đoạn video ghi lại cảnh cô bình luận các thứ sinh, trong những đoạn video đó Kha Dĩ Mẫn đã nói các thí sinh không lễ phép, kiêu căng ngạo mạn, làm rất nhiều thí sinh khó chịu. Trong đó có một đoạn, một cô gái từ Thượng Hải đến dự thi, Kha Dĩ Mẫn đã rất lớn giọng quát cô gái đó: “Cô thì trâu bò lắm à! Tém cái nết lại đi!” Cô gái giải thích là tại mình hơi căng thẳng, Kha Dĩ Mẫn lại nói: “Đừng có giả bộ nữa, em gái ơi!”. Nhưng người khác xem thì thấy cử chỉ của cô gái đó cũng không có gì là quá đáng.
Vậy nên sau này cư dân mạng dùng câu Kha Dĩ Mẫn đã nói để cà khịa lại chính cô.