Tình cảnh tái hiện, cảm thấy đặc biệt phức tạp.

“Cậu làm gì ở đây?”

Rầm! Một tiếng vang nặng nề phát ra từ dưới gầm giường. Cặp mông lắc qua lắc lại, một nửa vạt áo rũ xuống, vòng eo đang lộ ra hơi run lên.

Đệt… đầu Tô Hồi Ý vừa đụng vào gầm giường một cái làm cậu đau đến suýt chút nữa tiễn mình đi rồi.

Lời thoại của Tô Trì không lệch một chữ nào với hôm qua, ngay cả giọng cũng không thay đổi, rõ ràng là cố ý!

“Tiểu Ý, không sao chứ!” Vu Hâm Nghiên cũng giật mình hết hồn, đứng lên khom lưng nhìn cậu, lại quay đầu tức giận liếc Tô Trì một cái, “Con dọa thằng bé làm gì?”

Tô Hồi Ý rơm rớm nước mắt từ trong gầm giường bò ra ngoài, vừa ngước mắt lên đã nhìn về phía Tô Trì, mở lòng bàn tay ra lộ ra một cái cufflinks, nhặt nhạnh từng chữ từng chữ, “Anh hai em nhặt cufflinks của anh.”

Phàm là anh có chút lòng áy náy…

Tô Trì chuyển hướng sang Vu Hâm Nghiên, vẻ mặt bình tĩnh, “Con chỉ hỏi Tiểu Ý một câu thôi, không ngờ sẽ làm nó giật mình.”

Tô Hồi Ý trợn to mắt.

Hay cho một đóa sen trắng! Chẳng lẽ Tô Trì muốn kéo hắn lên cùng một đẳng cấp thảo mai với cậu, rồi lại cầm bạch liên bông đánh bại cậu?

Vu Hâm Nghiên không trách được, chỉ có thể yêu thương xoa xoa đầu nhỏ cho Tô Hồi Ý.

Tô Trì nhìn thấy điệu bộ lắc lư trong gió của Tô Hồi Ý, chợt hoảng hốt lại sinh ra một cảm giác sung sướng khi được đổi vai. Ồ, thì ra đây chính là thảo mai…

Cánh cổng đến thế giới, mở văng ra.

.

Buổi tối Tô Hồi Ý trở về phòng của mình, tắm rửa xong rồi đứng trước gương vạch xem da đầu. Chất tóc cậu tốt, vừa đen vừa dày, sợi tóc thì mềm mượt, bởi vậy muốn vuốt cho đứng lên cũng tương đối mất sức.

Chắc chắn là u lên một cục rồi. Cậu khẽ “ui” một tiếng, dùng một cái gương nhỏ khác mượn khúc xạ ánh sáng để xem đỉnh đầu mình, mặt gương thấp thoáng, nhìn một lúc lâu vẫn không thể thấy rõ, chỉ lờ mờ nhìn thấy một mảng xanh đỏ xen giữa mái tóc dày.

Tô Hồi Ý phát hiện ra cơ địa của cơ thể này rất dễ để lại sẹo, hôm nay lúc cậu bị đụng đầu, cùi chỏ cũng bị đập xuống sàn nhà, lúc này chỗ bị đập vào đã xanh tím rồi, đau thì đúng là không đau mấy, chỉ là trông hơi sợ.

Khi cậu đọc tiểu thuyết đến đoạn nguyên thân “nằm trên giường Tô Trì, dùng tay nhéo quanh cổ mình thu hoạch được một đống dâu tây” thì còn cảm thấy lố, dâu tây làm sao mà nhéo ra được!

Giờ thì cậu hiểu rồi: Thì ra tài năng trời cho.

Lúc lên giường nằm thì vẫn chưa tới mười giờ, nghĩ đến bữa tiệc ngày mai có thể sẽ gặp được người quen của nguyên thân, Tô Hồi Ý mở khung chat của những người đã liên lạc gần đây trong wechat, định dò số thử xem sao.

[Tô Hồi Ý]: Phùng thiếu, tôi là Tô Hồi Ý, Tứ thiếu gia Tô gia, khi nào có thể mời ngài một bữa không?

[Tô Hồi Ý]: Hứa thiếu gia, tôi là Tô Hồi Ý, Tứ thiếu gia Tô gia, hôm nay có gặp, ngài có nhớ không?

[Tô Hồi Ý]: Chu thiếu, tôi là Tô Hồi Ý, Tứ thiếu gia Tô gia, nghe nói ngài thích hoa cỏ, cuối tuần này có triển lãm Minh Huệ, ngài có hứng đi không?

Tất cả là đã xem không trả lời.

Xem ra không cần dò số nữa.

Tô Hồi Ý thở dài, tắt điện thoại xuống lầu rót nước, lúc đến cửa phòng bếp vô tình đụng mặt với Tô Trì, ánh mặt hờ hững của hắn khi lướt qua khuỷu tay đã xanh tím của cậu có một chốc dừng lại.

Giờ đầu Tô Hồi Ý còn đau, tạm thời không muốn quét điểm thiện cảm, đi lướt qua Tô Trì vào nhà bếp rót nước uống.

Cậu uống xong thì lên, vừa ngồi lên giường, cửa đột nhiên bị gõ. Mở ra, người đến thế mà là Tô Trì.

Tô Hồi Ý không khách khí há miệng, biểu đạt sự kinh ngạc của mình.

Tô Trì không nhìn người trước mặt đang há hốc mồm, mà đi thẳng về phía cậu, đền gần rồi, một cái chai nhỏ từ trong tay hắn văng vào trong lòng Tô Hồi Ý.

Là một chai dầu hoa hồng.

“Tự bóp đi.”

Tô Hồi Ý xoay cánh tay lên nhìn vết bầm xanh tím, “Không đau, không bóp đâu.”

Tô Trì cười gằn, “Để bóng gió với cha là tôi ngược đãi cậu?”

Tô Hồi Ý giải thích, “Không không phải… trên cùi chỏ không đau thật, chỉ là nhìn thấy ghê thôi, cục u trên đầu đau hơn.”

“Vậy thì cậu bôi lên đầu đi.”

Tô Trì nói xong rồi xoay người muốn đi, Tô Hồi Ý vội vàng lên tiếng, “Em không thấy đỉnh đầu của mình!”

Tô Trì, “Người bình thường không ai thấy đỉnh đầu của mình.”

Tô Hồi Ý dùng lý lẽ làm lay động lòng người, “Nhưng mà chúng ta có thể nhìn thấy đỉnh đầu của nhau.”

Tô Trì gật đầu, “Đúng vậy, tôi thấy đỉnh đầu cậu đầy tóc.”

“…”

Tô Hồi Ý ánh mắt sâu kín dùng tay làm tư thế quỳ xuống, “Ngài muốn em năn nỉ ngài hả.”

Sau năm phút, hai người đứng trong phòng tắm.

Trong không khí, tràn ngập mùi dầu hoa hồng, hơi gay mũi. Tô Trì nhíu mày, gạt tóc Tô Hồi Ý để bôi dầu hoa hồng cho cậu, dầu màu nâu đậm dính đầy tay hắn, len vào kẽ móng tay, tay toàn là cái mùi đó.

Tô Hồi Ý cảm giác Tô Trì đang khoan giếng trên đầu mình, “Đau quá đau quá! Anh nhẹ thôi, nhẹ thôi…!”

“Không nhẹ được.”

“Vậy thì anh thổi cho em một cái đi, một cái thôi!”

Âm thanh 3D vờn quanh vang vọng từng hồi trong phòng tắm, Tô Trì bị cậu làm cho đau hết cả đầu, thổi một cái thật nhẹ lên đỉnh đầu của cậu.

Đúng chỉ một cái thôi, không thêm được một hơi nào.

Có hai cọng tóc ngố bị thổi dựng lên, lắc qua lắc lại, cứ như đang gửi lời cảm ơn vậy.

Tô Trì xì khẽ một tiếng trong lòng, ngay cả tóc ngố còn lễ phép hơn chủ của nó nữa.

Tô Hồi Ý đột nhiên có cảm giác, “Sao tự nhiên em lại thấy da đầu tê dại, có phải anh đang lén mắng em ngốc không?”

Động tác đang thoa thuốc của Tô Trì đột nhiên tăng thêm lực.

“Á, đau!”

“Không đã tê rồi à.”

Thoa thuốc thôi mà cứ như khai hoang vậy, đúng là chẳng có miếng tình nghĩa anh em gì hết. Tô Hồi Ý thầm cảm khái một câu trong bụng, đổi chủ đề, “Anh hai, có phải đường nhân duyên của em tệ lắm không?”

Tô Trì hoàn toàn không nể tình, “Đúng vậy.”

Tô Hồi Ý ngớ ra một lúc, rồi lại không cam tâm mở miệng, “Ít nhiều gì cũng có hai ba người bạn chứ?”

Cho là phản diện có độc ác hơn nữa, thì cũng phải có bạn bè là phản diện độc ác giống mình chứ! Tô Hồi Ý lại xinh đẹp như vậy, cho dù chỉ vì khuôn mặt này, thì không thể không có ai làm bạn chứ.

Tô Trì, “Cậu biết ếch kêu thế nào không?”

Tô Hồi Ý, “…”

Được rồi, hiểu luôn. Công ty TNHH một mình tui chấp hết (1).

.

Ngày hôm Tô Hồi Ý thức dậy phát hiện ra vết bầm tím trên tay mình còn đậm hơn hôm qua, mơ hồ có xu thế lan ra.

Khi xuống lầu ăn sáng thì thấy Tô Kỷ Đông và Tô Trì đã đến công ty, chỉ còn Vu Hâm Nghiên ở nhà, đang bưng bát cháo cá từ tốn ăn.

“Tiểu Ý, chốc nữa nhớ ăn nhiều cháo cá một chút, hôm qua bị đụng đầu, hôm nay bồi bổ lại.”

Tô Hồi Y nhìn cái thau cháo cá đặt trước chỗ ngồi của mình, câm nín cả buổi.

Ăn cá bổ não, không lẽ nghĩ là cậu đụng đầu hỏng não rồi à.

“Mẹ, nhiều vậy con ăn không hết.”

“Cháo thì ăn ít cũng được, chọn cá trong thau… trong tô ăn thôi.”

Tô Hồi Ý xoét cái ngẩng đầu lên: Thì ra là cái thau thật!!!

Ăn xong nửa thau cá, Vu Hâm Nghiên lại gọi người giúp việc mang thuốc ra bôi cho cậu. Bà đỡ cái đầu nhỏ của Tô Hồi Ý than ngắn thở dài, “May là tóc con nhiều, che được cục u này, không thì tối nay đi tiệc, không biết bị người ta đồn đến thế nào nữa.”

Tô Hồi Ý hiếu kỳ, “Đồn thế nào ạ?”

Trong ánh mắt Vu Hâm Nghiên nhìn cậu viết “đúng là ngây thơ”.

“Nói con ở Tô gia không được thương, nói Tô gia ngược đãi con, nói quan hệ của con với các anh rất tệ đánh nhau này, nói con là một đứa hư hỏng…”

Tô Hồi Ý ngoan ngoãn nghe, trong lòng tự nhủ nửa đoạn sau chuẩn tầm 80-90%.

Vu Hâm Nghiên nói nói một hồi thành ra tự chọc giận mình luôn, “Không nói chuyện đó nữa! Dù sao thì trong cái giới này loại người nào chẳng có, tầng lớp thượng lưu chứ phức tạp lắm, thích đồn bậy đồn bạ, tối nay con nhớ đi theo sát anh hai, không cho ai ăn hiếp mình.”

Tô Hồi Ý bảo bà yên tâm, “Cho dù đi vệ sinh con cũng dẫn theo anh hai.”

Vu Hâm Nghiên bóp tay cho cậu một lúc, vẻ mặt phức tạp, “Không đến mức đấy.”

“…”

Gần đến giờ ăn tối, Tô Trì về nhà. Tô Hồi Ý tranh thủ thời gian lên lầu tắm rửa sạch sẽ, rửa sạch hết mùi dầu hoa hồng trên đầu mình, thay quần áo xong rồi xuống.

Vu Hâm Nghiên đang ngồi trong phòng khách cẩn thận dặn dò Tô Trì, nghe thấy tiếng động ở cầu thang bè quay đầu nhìn lại, ánh mắt chợt sáng ngời trong khoảnh khắc.

Dáng người Tô Hồi Ý rất tốt, đôi chân thẳng tắp thon dài, quần tây màu xám tro nhạt phác họa đường cong từ sóng lưng đến bờ mông, đường nét ưu mỹ trôi chảy. Thắt lưng dưới lớp áo sơmi gầy gò mà không khô khan, lộ ra sự dẻo dai, không cần ôm lấy cũng có thể nhìn thấy đó là một vòng eo rất đẹp.

Từ trên lầu bước xuống, tóc đen môi đỏ, quý khí đầy người.

Danh môn có thể nuôi quý tộc, Tô Hồi Ý đã được dưỡng dục rất tốt.

“Đẹp thật.” Vu Hâm Nghiên ngoắt tay gọi cậu lại, đứng cùng một chỗ với chỗ với Tô Trì, “Xem ra mắt lựa quần áo của mẹ vẫn còn rất tốt, hai đứa mặc thế vừa nhìn là biết anh em.”

Bộ âu phục mà Tô Trì mặc là màu xám đậm, trưởng thành chững chạc nhưng không quá nặng nề. Thân hình hắn cao lớn, áo quần là lượt phẳng phiu, khí thế trên người rất mạnh mẽ bức bách, đứng đâu cũng là tiêu điểm.

Vu Hâm Nghiên càng nhìn càng hài lòng, con cả của bà mặt mũi thế này khí chất thế này, không ai có thể sánh bằng, bà đúng là biết đẻ mà!

“Mẹ, tụi con đi trước đây.” Tô Trì nâng cổ tay lên xem giờ.

Vu Hâm Nghiên nói, “Mau đi đi.”

Hai người ngồi vào trong xe, chiếc xe khởi động, vững vàng chạy trên đường.

Bên trong không gian chật hẹp, không khí không mấy thông thoáng, Tô Hồi Ý mất tự nhiên kéo kéo cổ áo, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, trên cửa kính xe mơ hồ hồi soi lại tình cảnh trong xe, ánh mắt của cậu vô thức dừng trên hình ảnh cổ tay ngắt quãng của Tô Trì.

Đồng hồ Blancpain (2), mặt kính bằng đá sapphire, viền quanh đồng hồ vàng đỏ, trông xa xỉ sang trọng, rất hợp với hắn.

“Cậu thích?”

“Sao ạ?” Tô Hồi Ý quay lại nhìn thấy Tô Trì giơ cổ tay lên, cậu phút chốc yên lặng, không ngờ là khả năng quan sát của Tô Trì nhạy bén như vậy.

“Không có, chỉ là thấy anh hai rất hợp mang những thứ như vậy.”

Tô Trì cười khẽ, “Thứ thế nào?”

Tô Hồi Ý, “Đắt tiền.”

“…” Thái dương Tô Trì nhảy một cái, “Tục.”

.

Bữa tiệc này gần như là tiệc cocktail, sáu giờ tối chính thức bắt đầu. Khi đến nơi hẹn rồi thì cách bữa tiệc mở màn còn gần mười phút nữa, lục túc có khách đến.

Tô Trì và Tô Hồi Ý vừa từ trên xe bước xuống, bốn phía bỗng dưng lặng xuống tám độ.

Đủ thứ loại ánh mắt kinh ngạc, tìm tòi, khinh bỉ, do dự… chen nhau nhìn hai người.

Sắc mặt Tô Trì không cảm xúc, dường như đánh giá của người xung quanh hoàn toàn không liên quan đến hắn.

Mặt Tô Hồi Ý cũng không cảm xúc, dù sao thì đánh giá của người xung quanh thật sự hoàn toàn không liên quan đến cậu.

Có thì cũng là dành cho nguyên thân, chẳng ảnh hưởng gì đến cậu.

Đến thời điểm thế này mới thấy nhân phẩm của Tô Trì thật sự không tệ, cho dù rất không ưa cậu, nhưng trong tình cảnh thế này vẫn không bỏ rơi cậu.

Tô Hồi Ý quyết định một mình thấu hiểu cho sự dở dở ương ương của Tô Trì!

Cậu nhỏ giọng rủ rỉ với Tô Trì, “Hai anh em tụi mình cũng coi như cùng trải qua mưa gió.”

Tô Trì cũng nhỏ giọng khinh khỉnh với cậu, “Cũng là mưa gió do cậu mang đến.”

“…”

Đi vào trong, nhân viên đón khách đứng ngay cửa ra vào giúp hai người ký tên, Tô Trì quay đầu nói với Tô Hồi Ý, “Cậu tìm một chỗ ngồi đi, tôi có việc nói chuyện với người khác, trước khi mở tiệc tôi sẽ quay lại.”

Hắn nói xong lại như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt trở nên không được tốt lắm, “Đừng có đi khắp nơi gạ gẫm làm quen lung tung như lần trước, biết chưa?”

Tô Hồi Ý hoàn toàn không hiểu gì: …gì?

Tô Trì nói xong cũng rời đi, Tô Hồi Ý một mình mê man đi vào bên trong tìm một chỗ vằng người ngồi xuống. Chắc đây là tình tiết không có trong sách, thế thì đụng ngay điểm mù kiến thức của cậu rồi.

Chưa ngồi được một lúc, Tô Hồi Ý nghe thấy vài giọng nói thầm thì nho nhỏ truyền đến từ sau lưng mình, ở cách đó không xa:

“Đằng kia không phải là cái đứa hàng nhái của Tô gia đó sao, sao nó lại tới đây?”

“Mặt dày thật! Lần trước cậu ta còn giả vờ va vào người Phùng Đại thiếu gia để ly rượu vấy lên người mình sao, Đại thiếu không để ý thì lại chuyển qua Nhị thiếu, chắc định sắc dụ người ta chứ gì!

Tô Hồi Ý: ???

Không phải chứ, chẳng lẽ cậu còn có hai tình nhân, người đang gánh nợ đào hoa!

“Đúng đúng, rồi cậu ta còn liên tiếp va Cố Đại thiếu, Tôn Nhị thiếu, Chu Đại/ Nhị/ Tam/ Tứ thiếu… gần như chạy hết vòng đảo quanh tất cả mọi người.”

Tô Hồi Ý: …cậu cả nghĩ quá rồi, thì ra là vua ăn vạ (3).

“Phì ——! Đoàn tàu nhỏ bí bo (4) à!”

“Không phải sao, lần này Phùng gia, Chu gia, Tôn gia cũng đến, tôi không thể chờ được nữa muốn xem xem hôm nay đoàn tàu nhỏ chuẩn bị kéo khách thế nào đây!”

Tô Hồi Ý: ……

Tác giả có lời muốn nói:

Rất sau lâu này nhìn lại:

Tô Hồi Ý: Cảm ơn lời mời, gia đình tui đủ thành viên rồi.

Tô Trì: Ha Ha

Ps: Đã đọc nhưng chưa trả lời là tại chủ quan nghĩ là đã biết rồi, không phải như wechat hiện là seen không rep.

__

(1) “Cậu biết ếch xanh kêu thế nào không?”

Công ty TNHH một mình tui chấp hết.

Gốc là “知道青蛙怎么叫的吗?”

孤寡.

Tiếng con ếch kêu trong tiếng Trung là “咕呱” pinyin là [gū gū], nghe khá giống với từ “孤寡” [gū guǎ], Hán Việt là “cô quả”, nghĩa là cô đơn, đơn độc một mình, hay còn có thể dịch là mẹ goá con côi. Theo thông tin tui tìm được, thì thời xưa còn dùng để chỉ các vị vương hầu tự xưng.

Mới đầu tui edit là “Một mình chấp hết”, cơ mà “Công ty TNHH một mình tui chấp hết” nghe nó hài hơn nên tui sửa =))))

(2) đồng hồ Blancpain: gốc là 宝珀的手表.

Blancpain là một thương hiệu đồng hồ Thụy Sĩ nổi tiếng, thuộc sở hữu của gia đình Blancpain cho tới năm 1932. Sau này, Blancpain trở thành một thành viên của tập đoàn Swatch.

Nguồn: watchbook.vn

Giá của đồng hồ Blancpain không bao giờ dưới 10.000 € (~ 246.000.000 VND). Như cái Fifty Fathoms trong hình trên theo giá trên website của hãng là 14.700 CHF (~362.678.400 VND), chưa thuế.

(3) vua ăn vạ: gốc là 瓷王, nôm na là sứ vương – vua sứ. Chữ sứ 瓷 – cí này trong 碰瓷 – pèngcí là một thuật ngữ ám chỉ những kẻ lừa đảo chuyên tự ném mình ra ngay trước đầu những chiếc xe ô tô đang đỗ, hi vọng vòi được chút tiền bồi thường từ các tài xế.

Nguồn: kenh14.vn

Hiểu cho đơn giản thì là “cào mặt ăn vạ”.

(4) đoàn tàu nhỏ bí bo: gốc là小火车, tiểu hỏa xa.

Qua vài tiếng lượn tìm thì tui hiểu là thế này:

Khi tàu lửa vào trạm sẽ phát tiến “u u”, tiếng động đó rất giống với cách phát âm của chữ “Ô” ( [wū] = bẩn, dơ), vì vậy được dùng để hình dung một người rất “hư hỏng”, đầu óc xấu xa không trong sáng, có ý chọc ghẹo.

__

Đoạn ps của tác giả là 已读未回是主观上认识到的,不是微信显示已读不回。hiểu sương sương không chắc lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play