Trong lòng Tô Hồi Ý có một vạn con chuột chũi nhấp nhô lên xuống chạy đua, bàn tay vàng cái quái gì chứ! Phải là bàn tay dẫn đường xuống hoàng tuyền mới đúng!

Trong lúc hoảng hốt cậu còn nhìn thấy bàn tay đó vẫy vẫy với mình: Lo cái gì, lên đường thôi.

Tô Trì cau mày bước lên trước, thấy Tô Hồi Ý không có nổi một câu giải thích, sắc mặt tức khắc se lạnh như gió rét tháng giêng.

Còn tưởng là lần này biết nề biết nếp rồi, thì ra chờ ở đây.

Tô Trì nửa đóng suy nghĩ lại, che đi thâm sâu trong ánh mắt, “Cha, cha tìm con?”

“Đúng là có việc tìm con.” Ánh mắt Tô Kỷ Đông vẫn ngờ vực không thôi như trước, “Tiểu Ý, con mặc thế này ở trong phòng anh hai con làm gì?”

Tô Hồi Ý vừa đắm chìm trong nỗi đau thương khi bàn tay vàng biến mất, nên tạm thời không để ý đến Tô Kỷ Đông, đến lúc này cậu mới miễn cưỡng vực dậy tinh thần, “Con mượn áo của anh hai. Áo của con bị bẩn, không kịp để mai mặc, định hỏi mượn của anh hai.”

Tô Kỷ Đông đánh giá khách quan, “Áo của anh con mặc rộng lắm.”

Tô Hồi Ý biểu diễn cho ông xem, “Mặc thế này mới hợp mốt bây giờ.”

“……” Tô Kỷ Đông bắt đầu thấy nghi ngờ với gu thẩm mỹ của mình, ông nghiêng đầu hỏi Tô Trì, “Đang mốt hả?”

Tô Trì không nói một lời, chỉ đứng xem Tô Hồi Ý nói mò. Con người này vẫn là cái tính nối dối hết câu này đến câu nọ đó, nhưng lại có chỗ nào đó khang khác.

Tô Kỷ Đông coi như thôi, “Cha thấy không có gì đặc biệt, nếu như con muốn theo mốt, thì hôm nào papa đặt hai cái mới cho con.”

Ánh mắt của ông dừng lại mớ tóc ngố đang ngông nghênh đón gió trên đỉnh đầu của Tô Hồi Ý, không nhịn được giơ tay vuốt lại cho ngay, “Sau này thiếu gì thì cứ nói cho papa là được, không được giành với anh biết không?”

“Con biết rồi, cảm ơn papa.” Tô Hồi Ý bị tình thương của cha vuốt đến thoải mái cả người.

Xem ra bug mà tác giả ghi vẫn còn, tuy cậu không đợi được bàn tay vàng của mình, nhưng Tô Kỷ Đông thì chính là bùa hộ mệnh của mình!

Tô Hồi Ý kích động đến mức muốn nhào đến ôm chặt bùa hộ mệnh của mình vào lòng.

Vừa mới dang tay ra, một lực truyền đến từ sau cổ.

Tô Trì ôm gáy Tô Hồi Ý, “Cậu không còn là con nít nữa.” Phải biết chú ý lời nói cử chỉ.

“…” Tô Hồi Ý thầm cảm nhận được ý nhắc nhở trong lời của hắn, yên lặng thu tay lại.

Vẻ tiếc nuối của Tô Kỷ Đông lập tức rõ trên mặt. Trong mắt cha mẹ, con có lớn bao nhiêu đi nữa thì vẫn còn nhỏ, ông ước gì thằng hai thằng ba thằng tư cũng dính người làm papa như đứa con út của mình.

Trước đây khi Tô Kỷ Đông đi nhận con nuôi vốn định nhận một đứa con gái, tìm một chiếc áo bông nhỏ tri kỷ, cuối cùng thấy Tô Hồi Ý ngoan quá, mặt mũi cũng xinh xắn, đứng trong một đám con nít như hạc giữa bầy gà, thấy ông và bà xã ông là nhào lên ngay, miệng vừa ngọt vừa biết lấy lòng người. Tô Kỷ Đông bàn bạc với bà xã một lúc, quyết định ôm đứa con trai thứ tư về nhà.

Ông nghĩ đến đây lại đưa mắt nhìn Tô Hồi Ý, đang bị Tô Trì xách lên, lúc la lúc lắc, nhưng không có gì là khó chịu, xem ra tình cảm hai anh em rất tốt.

“Tiểu Ý, về phòng thay đồ, cha nói chuyện với anh hai con một chút.”

Tô Trì buông tay ra, Tô Hồi Ý lập tức chạy qua bên cạnh Tô Kỷ Đông, như là chạy bo (1) trở về khu an toàn.

Khóe mắt Tô Trì giật giật, quay đầu trở vào phòng ngủ.

Tô Hồi Ý nhân cơ hội cho Tô Kỷ Đông một cái ôm, cậu nhỏ giọng hức hức, “Không phải là không ôm, mà là chưa tới thời điểm.”

Tô Kỷ Đông không tiếng động cười to.

.

Tô Hồi Ý đi trở về, cửa phòng vừa đóng, trong phòng chỉ còn lại hai cha con Tô Kỷ Đông, Tô Trì.

Tô Trì liếc nhìn ý cười chưa tan trên mặt Tô Kỷ Đông, thoáng đau đầu, “Cha, đừng có chiều nó quá.”

Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, một đứa ăn cháo đá bát nuôi như không.

Tô Kỷ Đông lắc đầu, “Tiểu Ý còn nhỏ, không giống với anh em tụi con. Hồi nhỏ nó khổ, bị cha mẹ ruột vứt bỏ, cha không có mong cầu gì với nó, chỉ cần bình an vui vẻ là tốt rồi.”

Tô Trì mím môi không có trả lời. Người đến tuổi này ai cũng có cố chấp của riêng mình, Tô Kỷ Đông vẫn cứ nghĩ Tô Hồi Ý là một đứa trẻ đơn thuần thiếu tình thương, hắn không thể đập tan được chấp nhất trong lòng Tô Kỷ Đông.

Dạo trước Tô Kỷ Đông dư thừa tình cha. Ở một mức độ nào đó, thì người thừa kế được dạy dỗ trong nền giáo dục ưu tú của xã hội thượng lưu đã phải hi sinh tình cảm và tự do, nhà họ Tô nhất định phải có một người ra đón đầu, Tô Kỷ Đông không thể cưng chiều ba anh em họ như một người cha bình thường được, thế là Tô Hồi Ý bù lắp vào thiếu sót đó.

Sau này Tô Kỷ Đông có tuổi rồi, Tô Hồi Ý không chỉ là con nuôi của Tô Kỷ Đông, mà hơn cả là nơi ký gửi thiện chí trong lòng ông. Sau khi tiền quyền đã đạt được đến một trình độ nào đó, nếu như vẫn có thể làm việc thiện và giữ được tình cảm vợ chồng, thì giới hạn đạo đức sẽ vững được như lúc đầu.

Ban đầu nuôi là có mục đích, nhưng nuôi đến bây giờ đã gần hai mươi năm, từ lâu đã yêu thương như con ruột mình.

Tô Trì không thay đổi được suy nghĩ của cha mình, chỉ đành nghĩ cách làm thằng em nuôi không an phận biết quay đầu về đường ngay.

Tô Kỷ Đông không biết cậu con lớn nhất của mình đang suy nghĩ gì, sau khi hai người nói xong chuyện của công ty, Tô Kỷ Đông còn nói, “Ngày kia có bữa tiệc, con nhớ dẫn Tiểu Ý theo cùng.”

“Nó đi một hai lần trước rồi, bảo chán.”

Tô Kỷ Đông không đồng ý, “Tiểu Ý ngại ngùng, chậm nhiệt, đi mấy lần quen rồi là vui vẻ ngay.”

Tô Trì nhớ lại biểu hiện hai lần trước của Tô Hồi Ý, rồi với hai tính từ mà cha mình dùng để diễn tả cảm thấy nghi vấn sâu sắc.

“Vậy mai hỏi nó thử.”

.

Tô Hồi Ý ngủ một giấc tỉnh dậy đã là hừng đông.

Cậu đứng trước tấm gương to trong phòng tắm, sững sờ nhìn khuôn mặt xa lạ này. Bình tâm mà nhận xét, khuôn mặt này đúng là hạng nhất, ngay cả chính cậu lúc soi gương còn bị nhan sắc này kinh động trong khoảnh khắc.

Hơn nữa nhìn kỹ một chút, ngũ quan của khuôn mặt này có đôi nét giống với gương mặt vốn có của cậu —— đường nét nhu hòa, khóe mắt hơi rũ xuống, dáng môi đầy đặn, còn ngậm một viên thần châu ngay giữa môi trên. Nhưng khi kết hợp lại thì tổng thể hoàn toàn khác với mình, mang một loại kết nối tinh tế thần kỳ.

Tô Hồi Ý đột nhiên như nhớ ra điều gì đó ghé sát vào gương vạch cổ áo mình ra!

Hơi thở của cậu bỗng dưng thoáng ngưng lại. Quả nhiên bên phải cần cổ có một nốt ruồi son nho nhỏ, cách vai chừng nửa ngón tay, dừng ngay một vị trí vừa phải, giống với đặc điểm đặc thù trên người mình.

Thật ra hôm qua Tô Hồi Ý cũng cảm nhận được, cậu và nguyên thân có một số nào đó trùng hợp, khi cậu đối mặt với nhân vật trong sách thì hoàn toàn không có cảm giác xa cách, cứ như là cậu thật sự đã ở chung với họ mười mấy năm rồi vậy.

Linh hồn của cậu đang nhanh chóng hòa vào thế giới này, như là có bug xuất hiện trong trình tự, sau đó bị thế giới này tự động bổ khuyết, sửa chữa.

Tô Hồi Ý nghĩ ngợi rồi kéo cổ áo lại ngay ngắn, xoay người xuống lầu ăn cơm.

Trên bàn ăn có gia chủ Tô Kỷ Đông, bà xã Vu Hâm Nghiên và cậu con cả Tô Trì đang ngồi.

Cậu hai Tô gia, Tô Giản Thần đang đi công tác ở nước ngoài, tuần sau mới trở về; cậu ba Tô Đĩnh thì đang học lên Tiến sĩ ở thủ đô, giờ vẫn chưa được nghỉ, bây giờ trong nhà chỉ còn bốn người họ.

Tô Hồi Ý ngoan ngoãn chào buổi sáng với từng người rồi an vị ngồi xuống chỗ của mình.

Vừa ngồi xuống, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu lại bị Tô Kỷ Đông vuốt một cái, “Mai có một bữa tiệc, con đi với anh hai con nhé.”

Tô Hồi Ý đang nhâm nhi bát yến mạch, bỗng nhiên cắn trúng hai miếng nho khô, đầu lưỡi cuộn qua cuộn lại rồi nhả vào trong đĩa, “Dạ được ạ.”

Tô Trì là nhân vật then chốt quyết định vận mệnh của cậu, phải ở gần hắn nhiều mới tẩy trắng được cho mình.

Tô Kỷ Đông cho Tô Trì một ánh mắt hả hê: Xem đi, Tiểu Ý ngoan cỡ nào, đã bảo là nó chịu đi mà.

Tô Trì không muốn battle (chiến) với cha mình một vấn đề quá chủ quan như thế nào, ánh mắt hắn rơi xuống hai miếng nho khô, “Kén ăn?”

Tô Hồi Ý dừng lại, “Kiêng đường.”

Cậu chưa bao giờ ăn hoa quả khô, theo bản năng nhả ra ngoài, không ngờ là bỏ qua sở thích ăn uống của nguyên thân.

Vu Hâm Nghiên cười, mái tóc uốn lọn sóng cũng run run, “Con đâu có giảm béo, lại không lên mụn, còn nhỏ tuổi kiêng đường làm gì?”

Tô Hồi Ý mím môi, “Con ngọt quá…”

Tô Kỷ Đông bật cười to thành tiếng, cuống họng run lên bần bật hướng thẳng về Tô Trì!

Tay Tô Trì ngưng lại, khẩu vị rõ ràng đã giảm xuống.

Ăn cơm xong, Vu Hâm Nghiên định tự mình giúp hai đứa con trai chọn quần áo cho bữa tiệc ngày mai.

Trước đây Tô Trì đi dự tiệc xã giao một mình, mặc gì cũng là hắn tự chọn. Giờ là hai anh em cùng đi, thì phải matching với nhau, để cho người mẹ này quyết định là tốt nhất.

.

Hôm nay không phải cuối tuần, hai cha con Tô gia phải đến công ty, trong nhà chỉ còn Vu Hâm Nghiên và Tô Hồi Ý.

Vu Hâm Nghiên kéo Tô Hồi Ý thử quần áo tới tới lui lui, khi Tô Hồi Ý thử đến bộ thứ sáu thì khuôn mặt đã hoàn toàn không cảm xúc rồi.

Có cần chọn lựa kĩ thế sao! Hơn nữa…

“Mẹ, con thấy hai bộ này không có gì khác biệt hết.”

Vu Hâm Nghiên không đồng ý cau mày, “Tại sao không khác? Hoa văn chìm trên tay áo bộ bên trái là hình mây, đường may thắt eo cũng rõ ràng hơn, còn bộ bên phải thì vạt áo có hoa văn chìm hình gợn nước, nhìn khí thế hơn một chút, không có thắt eo.”

Tô Hồi Ý nhìn hoa văn chìm trên ống tay áo, trừ khi cậu nhét khuỷu tay mình vào miệng người khác, không thì chẳng có ai để ý tới.

Vu Hâm Nghiên vẫn còn đang cẩn thận tìm ra sự khác nhau giữa mấy bộ đồ tây, “Không là bộ hình mây này đi, anh hai con mặc cũng hợp, anh em hai đứa đi tiệc chung với nhau, mặc phải cho nó đồng bộ chút.”

Tô Hồi Ý đề nghị, “Tụi con có thể mặc cùng một kiểu.”

Vu Hâm Nghiên thử tưởng tượng, hơi nhíu mày, “Cũng đâu phải là búp bê Nga đâu.”

Sau bốn tiếng, Vu Hâm Nghiên chọn xong quần áo cho Tô Hồi Ý, lại lôi cậu qua phòng Tô Trì.

“Anh hai con có hai, ba bộ hình mây, con qua chọn cùng với mẹ.”

Nét mặt Tô Hồi Ý vặn vẹo: Sao lại có hai, ba bộ hình mây! Chẳng lẽ hoa văn mây cũng có khác biệt à, mây tầng tích (2)? Mây trung tầng (3)? Mây ti tầng (4)?

Cậu không lý giải được, tạm thời cứ cho là sở thích của người giàu đi.

Đây là lần thứ hai Tô Hồi Ý vào phòng Tô Trì từ sau khi xuyên qua, trong lòng vẫn còn sợ hãi, vô thức đảo mắt qua gầm giường.

Vu Hâm Nghiên chú ý tới ánh mắt tan rã của cậu, “Tiểu Ý, con đang nhìn gì đấy?”

“Nơi giấc mơ bắt đầu…”

Vu Hâm Nghiên tưởng là cậu đang nói chuyện ngày mai đi tiệc, “Mai đi theo anh trai con làm quen với vài người bạn.”

“Vâng ạ.”

Vu Hâm Nghiên lục ra mấy bộ âu phục của Tô Trì, lại từ lấy trong ngăn kéo ra mấy cái cufflinks (5). Chọn lựa một hồi, bỗng nhiên bà đặt vào cổ tay Tô Hồi Ý so thử: “Sao mẹ thấy cái cufflinks này con mang hợp hơn anh con nhỉ?”

Cái cufflinks này màu xanh dương đậm, viền mép màu bạc, dưới ánh đèn lấp lánh như biển sao sông ngân. Tay Tô Hồi Ý rất đẹp, mu bàn tay rất gầy, xương cốt rõ ràng, cổ tay mảnh khảnh lú một đoạn ngắn ra khỏi cổ tay áo, mang cái cufflinks này thật sự rất hợp.

Tô Hồi Ý mắt thấy Vu Hâm Nghiên định gài cufflinks lên tay áo mình, lập tức rút lại một cái “vèo”, khao khát được sống lập tức dâng tràn như giếng phun, “Không được không được, cái này của anh hai mà.”

Cậu không xứng được chấm mút!

Vu Hâm Nghiên bất đắc dĩ, “Mẹ chỉ cho con mang thử thôi, đẹp thì mẹ mua một cặp giống vậy cho con.”

Đồ gì của con mình thì là của con mình, cho dù bà làm mẹ cũng không quyền lấy ra cho. Vu Hâm Nghiên làm bà chủ của nhà họ Tô nhiều năm như vậy rồi, có bốn đứa con trai, bà biết cách giữ cân bằng trong gia đình hơn bất cứ ai.

Tô Hồi Ý giấu tay sau lưng vẫn như trước, kiên quyết không để có bất cứ liên quan nào đến đồ của Tô Trì!

Vu Hâm Nghiên không hiểu cậu đang bướng chuyện gì, buồn cười kéo cánh tay cậu, “Thử thôi mà, anh hai con hẹp hòi vậy đâu.”

“Không không không không không…”

Hai người giằng co hai, ba lần, tay Vu Hâm Nghiên cầm không chắc, cufflinks “lạch cạch” lăn vào gầm giường.

Tô Hồi Ý, “…”

Vu Hâm Nghiên, “Ây da.”

Mẹ “ây da” gì chớ!!! Tim Tô Hồi Ý muốn thắt lại, gầm giường, lại là gầm giường! Gầm giường của Tô Trì đúng là nơi có tỷ lệ phát sinh sự cố cao mà!

Vu Hâm Nghiên, “Tiểu Ý, con xem, lăn vào đâu rồi?”

Tô Hồi Ý lấy lại bình tĩnh, từ mép giường nhìn vào trong gầm giường, cufflinks rơi vào khá sâu, cậu im lặng một giây sau đó cúi đầu, chui nửa người vào.

Vu Hâm Nghiên giật mình, “Lăn xa vậy sao! Con nhanh đứng lên, để mẹ gọi người giúp việc lên khều ra cho.

Tô Hồi Ý phát hiện ra mình chui gầm giường chui đến xe nhẹ đường quen, cậu cam chịu nói, “Thôi ạ, tới rồi ạ.”

Vu Hâm Nghiên, “…”

.

Buổi họp lúc chiều của Tô Trì tạm thời bị hủy, không đến 5 giờ hắn đã tan làm về nhà. Khi lên lầu hai thì hắn nghe thấy có tiếng nói mơ hồ phát ra từ trong phòng mình:

“Tiểu Ý, sao mẹ có cảm giác đau thương nhuộm kín người con vậy?”

“Con sợ phải quay lại điểm xuất phát ban đầu, cũng sợ phải thấy khuôn mặt ngây thơ trong hồi ức?”

“……” Bước chân Tô Trì dừng lại một giây, sau đó đi thẳng vào phòng ngủ của mình.

Cửa phòng khép hờ, chỉ cần đẩy một cái cả căn phòng lập tức lọt hết vào tầm mắt —— Vu Hâm Nghiên đang ngồi ở đầu giường, bà nhìn thấy Tô Trì thì hơi kinh ngạc một chút, muốn nói lại thôi.

Tô Trì theo ánh mắt của bà nhìn xuống gầm giường của mình.

Từ gầm giường lộ ra một cặp mông, một khúc eo.

Eo thì thon, mông thì cong.

Tác giả có lời muốn nói:

Vu Hâm Nghiên: Tiểu Ý, bài con hát là bài gì vậy?

Tô Hồi Ý: Khúc ca buồn.

__

(1) chạy bo: 跑毒, hay là chạy độc, ngôn ngữ mạng, là cụm từ chỉ việc người chơi cần chạy đến khu an toàn trong thời gian quy định, không thì sẽ bị độc mất hết những giọt máu cuối cùng rồi ngỏm luôn.

Lược từ: baike.baidu.com

Mới hỏi bạn thì nó bảo là có cái vòng tròn thu nhỏ lại từ từ cho tới tâm, đứng ngoài vòng thì mất máu.

Không chơi game nhiều không chắc lắm.

(2) mây tầng tích: gốc là层积云.

Mây tầng tích (tiếng La tinh: Stratocumulus, ký hiệu Sc). nếu chúng phân bố ở độ cao không lớn (0,3 – 0,5 km) thì thường là lớp phủ dày màu xám phân tầng với những đám mây đen nằm song song với những mây tầng-tích sáng màu. Chúng có màu xám, thường dạng vảy, phiến lớn, giữa chúng hiện rõ màu da trời. Đó là những đám mây nước.

Ngoài ra, mưa đá một phần là do mây tầng tích gây ra.

Nguồn: vi.wikipedia.org

(3) mây trung tầng: gốc là 高积云

Mây trung tầng (tiếng La tinh: Altostratus, ký hiệu As) là một kiểu mây thuộc về lớp với đặc trưng là các dải hay lớp màu xám nói chung là đồng nhất, nhạt về màu hơn khi so sánh với mây vũ tầng (Nimbostratus) và sẫm màu hơn so với mây ti tầng (Cirrostratus). Có thể nhìn thấy mặt trời xuyên qua các lớp mây trung tầng và nói chung chúng thường xuyên có mặt trên bầu trời. Mây trung tầng là tương tự như các dạng mây tầng ở các cao độ thấp hơn. Nó là sự hợp thành của các tinh thể nước đá, nằm ở độ cao từ 2 tới 5 km (6.500-20.000 ft).

Mây trung tầng được tạo ra do một khối khí lớn được nâng lên rồi sau đó hơi ẩm trong khối khí bị ngưng tụ, thông thường là do một hệ thống frông thổi tới và nó có thể tìm thấy trên một khu vực có diện tích rộng. Mây trung tầng tiềm tàng một số nguy hiểm, do chúng có thể gây ra bồi tích băng trên máy bay.

Nguồn: vi.wikipedia.org

(4) mây ti tầng: gốc là 卷层云.

Mây ti tầng (tiếng La tinh: Cirrostratus, ký hiệu Cs) là một loại mây mỏng, nói chung đồng nhất, hợp thành từ các tinh thể nước đá, có khả năng tạo ra hào quang. Khi nó có độ dày đủ lớn để có thể nhìn thấy thì nó có màu ánh trắng, thường không có các đặc trưng để phân biệt. Khi che phủ toàn bộ bầu trời và đôi khi là quá mỏng để có thể nhận thấy được, nó có thể chỉ ra sự hiện diện của một lượng lớn hơi ẩm trong tầng trên của khí quyển[1].

Mây ti tầng đôi khi là dấu hiệu của sự khởi đầu frông nóng và vì thế có thể là dấu hiệu cho sự giáng thủy có thể diễn ra trong vòng 12-24 giờ sau. Mây ti tầng nằm ở cao độ trên 6.000 m (20.000 ft).

Nguồn: vi.wikipedia.org

(5) cufflinks: gốc là 袖扣.

Cufflinks hay còn gọi là khuy măng-sét, chúng là một loại trang sức truyền thống dành cho các quý ông. Chúng được sử dụng để giữ vào cổ tay của áo sơ-mi, và mặc vào những dịp trang trọng. Có rất nhiều loại khuy măng-sét trên thị trường, thường được làm từ kim loại quý, nạm ngọc trai, mạ vàng,…

Nguồn: kilee.vn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play