Đế Hoàng Thư - An Lạc Truyện

Chương 6: Vĩnh Ninh Tự


1 năm

trướctiếp

Phật độ muôn dân, chúng sinh bình đẳng.

Hai câu kinh Phật này từng đem đến hy vọng và bình yên cho bách tính Vân Hạ nơi chiến hỏa.

Vân Hạ tôn sùng đạo Phật đến cực điểm, vương triều trải qua thăng trầm mấy ngàn năm, chỉ có Vĩnh Ninh tự vững vàng như Thái sơn phương Bắc, địa vị của Quốc tự không hề bị dao động.

Đại sư chủ trì Vĩnh Ninh tự hiện nay là Tịnh Huyền đức cao vọng trọng, Phật pháp cao thâm. Hai mươi năm trước khi Vân Hạ đại loạn, ông đã dốc toàn lực trợ giúp Thái tổ Hàn Tử An bình định chiến sự. Thái tổ nhớ đến đại đức này, nên đã phong Vĩnh Ninh tự thành Quốc tự của Đại Tĩnh.

Phong cảnh ngọn núi phía sau Vĩnh Ninh tự tuyệt đẹp, nhưng mười năm qua lại có rất ít người đặt chân đến.

Mảnh rừng thông lớn bao phủ một gian đình viện, ngăn cách với thế giới bên ngoài, đến cuối thu lại càng thanh tĩnh vắng lặng.

Trong rừng thông, thị vệ canh gác bí mật ẩn nấp quanh đình viện, thi thoảng kinh động đến những chú chim bay ngang qua, xơ xác lạnh lẽo.

Trong đình viện, cửa phòng được nhẹ nhàng đẩy ra, hương Long Diên thoang thoảng trong không khí. Đập vào mắt là chiếc bút ngọc tơ vàng làm từ than chì bên bờ Hoài Đông, tơ lụa Giang Nam được ban bày tuỳ ý ở góc tường, thảm gấm trải kín thư phòng.

Nếu có người nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc, xa hoa trang nhã không hề thua kém các nữ nhân ở trong cung.

"Tiểu thư." Một thiếu nữ áo tím nhẹ nhàng bước vào thư phòng, mỉm cười đi về phía nữ tử đang đứng bên cửa sổ: "Điện hạ tặng đồ qua đây."

Nghe vậy, thiếu nữ mặc thường phục đứng bên cửa sổ lập tức quay đầu, lông mày đang nhíu lại liền giãn ra, đáy mắt đều là vui vẻ: "Tâm Vũ, mau đưa cho ta xem."

Hộp gấm xanh thẫm đặt trên tay, vẫn còn mang theo hơi mát từ ngoài núi. Nàng ta vội vàng mở ra, một quyển sách cổ cũ kĩ ố vàng nằm ngay ngắn trong đó. Thiếu nữ mặc thường phục thở dài, có chút thất vọng, nhưng vẫn vui vẻ vẫy tay gọi thị nữ: "Đem rương đến đây cho ta."

Tâm Vũ đáp một tiếng, sau đó đi vào phòng trong ôm một cái rương gỗ ra, đặt trước mặt nữ tử.

Nữ tử mở rương gỗ ra, ngồi xổm trên đất, vuốt ve sách cổ hồi lâu, rồi mới nhẹ nhàng đặt vào trong rương, cười nói: "Chàng ấy quả nhiên không quên."

"Tiểu thư, điện hạ luôn nhớ nhung người, cứ cách ba tháng sẽ gửi lễ vật đến, đã nhiều năm như vậy rồi mà chưa từng gián đoạn." Tâm Vũ cười nói, đáy mắt hiện lên một tia ngưỡng mộ.

Sự chung tình của Thái tử Đại Tĩnh cao quý có một không hai trong thiên hạ, ai mà không ngưỡng mộ?

Thiếu nữ thường phục tuy chưa đáp lời, song phiền muộn giữa hàng lông mày khi nãy đã biến mất.

Trong rương có khoảng mười chiếc hộp gấm xanh thẫm được đặt gọn gàng, bất luận là người tặng hay người nhận, đều có thể nhìn ra vô cùng dụng tâm.

Vui mừng nơi khóe mắt của nữ tử thường phục vẫn chưa lắng xuống, nhưng lơ đãng liếc thấy khắp phòng hoa lệ phú quý, đôi đồng tử chợt trở nên u ám.

Mười năm trước nàng ta vào Thái sơn bế quan, tuy sự ban thưởng của đế vương chưa từng gián đoạn, độ xa hoa có thể sánh ngang với công chúa, nhưng thế thì có sao?

Nàng ta vĩnh viễn không thể bước ra khỏi gian đình viện này, không thể gặp được người hằng nhớ nhung. Tuổi xuân tươi đẹp nhận hết cô đơn nơi giới cấm, ai có thể hiểu?

Thiên hạ đều biết, Thái sơn Vĩnh Ninh tự mười năm về trước giam giữ một người, chính là cô nữ Đế gia Đế Tử Nguyên.

Thấy nữ tử thường phục nhíu mày, Tâm Vũ thầm thở dài, khuyên nhủ: "Tiểu thư, người yên tâm, điện hạ sẽ không để người khổ sở chờ đợi nơi núi cao này đâu. Chờ điện hạ nghĩ thông rồi, nhất định sẽ mời người hồi kinh."

"Chỉ mong là vậy." Nữ tử thường phục lắc đầu cười khổ, ôm lấy rương gỗ bước vào phòng trong.

Tội nữ của gia tộc mưu phản, cho dù ban đầu có cao quý đến đâu, thì mười năm trước khi bị đưa đến Thái sơn, sớm đã chẳng còn ôm ấp hi vọng nữa rồi.

Thế nhưng... bước chân chậm rãi dừng lại, nữ tử cúi đầu, chăm chú nhìn hộp gỗ trong tay, ảm đạm nơi đáy mắt dần hóa thành sự kiên nghị.

Nếu một ngày nào đó có thể trở thành thê tử của chàng ấy, thì cho dù phải khuynh tẫn thiên hạ, cũng chẳng có gì hối tiếc.

Hội săn mùa thu là thông lệ của hoàng thất Đại Tĩnh, mỗi năm đều tổ chức trên núi Bồi Lăng ở ngoại thành phía Tây. Khi đó, con cháu hoàng thất cùng công tử và tiểu thư thế gia cùng đến tham dự. Từ mười năm trước, vua Gia Ninh đã đem quyền hành của buổi đi săn giao cho Thái tử, không đích thân điều hành như trước nữa. Năm nay cũng không ngoại lệ.

Nhậm An Lạc rảnh rỗi ở trong phủ, khi sắp buồn chán đến mức kết bạn cùng chim trên cây, thì Uyển Thư trà trộn vào kinh đô cuối cùng cũng mang tin tốt trở về.

Ngày tổ chức hội săn mùa thu, Uyển Thư thấy đại vương nhà mình mới sáng sớm đã thay trang phục cưỡi ngựa, lớn tiếng hô đến núi Bồi Lăng, cô sống chết ôm lấy đôi giày đen hoa văn lưu vân đã giẫm lên xe ngựa kia, gào khóc thảm thiết: "Tiểu thư, đây là hội săn mùa thu do Thái tử điện hạ tổ chức, chúng ta không được mời đâu! Mấy hôm trước người vừa đắc tội với Tả tướng, ông ta nhất định sẽ gây khó dễ cho chúng ta! Người không biết bá quan văn võ kinh thành nói người như thế nào đâu... Võ tướng nói người cứng đầu, tướng quân không chịu làm lại muốn làm một tên quan nhỏ cho người ta trút giận ở Đại lý tự, văn quan lại nói người là nữ tử thô kệch mà cũng dám quản hình ngục ở đế đô... Bọn họ đều đợi xem trò cười của người đó... Không dễ gì mới giữ được toàn mạng ở Tấn Nam, người đừng tự làm khó mình nữa!"

Nhậm An Lạc cúi đầu, thấy Uyển Thư nước mắt nước mũi ròng ròng, nàng nghiêm mặt nhìn về phía hán tử da đen đang đứng trước cửa.

Trường Thanh mặt không biến sắc bước đến, một tay túm lấy cổ áo của Uyển Thư, đơn giản như nhấc gà con trước mặt Nhậm An Lạc.

Uyển Thư ngừng tiếng khóc, sững sờ nhìn Nhậm An Lạc.

Uyển Cầm lợi dụng khe hở tiến vào xe ngựa, cầm lấy quyển kỳ phổ, ngồi vô cùng thoải mái, làm một kẻ ăn dưa xem kịch.

Nhậm An Lạc lườm Uyển Thư một cái, Uyển Thư run rẩy, vội vàng buông tay, ngoan ngoãn cụp đuôi thay Nhậm An Lạc phủi sạch bụi trên giày.

Đáy mắt Nhậm An Lạc lộ ra vẻ "trẻ nhỏ dễ dạy", sắc mặt lập tức thay đổi, vô cùng đau lòng nhìn Uyển Thư: "Thô thiển, để ngươi ăn uống ở kinh thành nửa tháng rồi, sao ngươi không tiến bộ chút nào vậy? Hội săn mùa thu của Đại Tĩnh, gia quyến của triều thần cao hơn Tứ phẩm đều có thể tham gia, vốn không cần lời mời. Mười năm trước khi hoàng đế giao quyền điều hành cho Thái tử, các lão thần đến tham dự càng hiếm, đa số đều là tướng lĩnh trẻ tuổi và con cháu thế gia. Còn về lời đồn trong kinh thành..."

Nhậm An Lạc khẽ hừ một tiếng: "Bổn tướng quân ở trong phủ thì bọn họ biết được cái gì. Chỉ khi ta đích thân đi, bọn họ mới biết được tài năng của bổn tướng quân không phải thứ người thường có thể đạt được, lời đồn tự khắc sẽ không cánh mà bay."

Nhậm An Lạc vừa dứt lời, liền nhấc chân đá Uyển Thư đang trợn mắt há mồm đến mép xe ngựa, ngang ngược ra hiệu cho phu xe đến núi Bồi Lăng.

Trong xe ngựa, Uyển Cầm đặt quyển kỳ phổ xuống, quay sang nói với Nhậm An Lạc đang nằm vắt chân: "Tiểu thư, lời đồn ở kinh thành quá đáng như thế, chỉ sợ là có người thêm dầu vào lửa."

"Suy cho cùng vẫn là Tả tướng nuốt không trôi cục tức này. Sức chịu đựng của người già kém, Uyển Cầm, chúng ta là người trẻ, khoan dung độ lượng một chút, đừng mất đi khí chất, để người ta cười nhạo."

Nhậm An Lạc ngáp một cái, xua tay với Uyển Cầm, thờ ơ như không.

Uyển Cầm nhịn cười, một lúc lâu sau mới đáp một tiếng "Vâng" giòn tan.

Chân núi Bồi Lăng là vùng đồng bằng dài hàng nghìn mét, cũng là nơi diễn ra hội săn mùa thu của hoàng gia. Nhìn lên lưng chừng núi, màn trướng trải rộng khắp đồng cỏ, bên trái là một nhóm sĩ tử đối thơ luận từ, bên phải là tiểu thư các phủ cười cười nói nói. Lều lớn ở chính giữa có màu vàng tươi, rõ ràng là thái tử Hàn Diệp đang nghỉ ngơi bên trong.

Trời cao gió mát, quả thực là ngày tốt để đi săn. Thiều Hoa công chúa mở yến tiệc, vài ngày trước đột nhiên nổi hứng du ngoạn, nhưng sợ có ít nữ quyến tham dự nên đã tiết lộ tin tức ra trước. Hầu hết các tiểu thư đế đô đều trang điểm lộng lẫy đến tham gia, sợ làm phật ý vị công chúa đang được sủng ái này.

Lúc này, một nhóm tiểu thư tụ tập cười nói trong lều của Thiều Hoa công chúa, lều lớn dùng một tấm màn trướng trắng như tuyết che khuất. Cảnh các thiếu nữ híp mắt khẽ cười xán lạn tựa nắng mai đã làm sự phong lưu của đám sĩ tử phía đối diện thiệt hại.

"Đỗ tỷ tỷ, tỷ đến hơi muộn, nếu sớm hơn nửa canh giờ là có thể gặp được Thái tử điện hạ rồi." Tiểu thư Nguyệt Sênh nhà Hình bộ Tề thượng thư nhìn Đỗ Đình Phương đang ngồi ngay ngắn cạnh Thiều Hoa công chúa, vẻ mặt ngây thơ, cố ý nhíu mày, lộ ra ý cười vừa chế nhạo vừa tiếc nuối.

Nàng ta là người nhỏ tuổi nhất trong đám tiểu thư, tính tình ngây thơ, bình thường rất được người khác yêu thích. Vừa dứt lời, mọi người liền nhìn theo tầm mắt nàng, che miệng cười khẽ.

Nữ tử bị chú ý mặc một chiếc váy xếp ly vàng nhạt, nét mặt đoan chính, cử chỉ điềm đạm, nghe thấy tiếng cười của đám tiểu thư thì đỏ bừng mặt.

Những tiểu thư cảm mến Thái tử trong kinh thành có không ít, song rất ít người có thể kiên trì như Đỗ Đình Phương. Nàng ta có tài từ nhỏ, năm mười lăm tuổi đã có vô số người đến cầu thân, nhưng ba năm trước đã nhất kiến chung tình với Thái tử. Gia thế của Đỗ gia không thấp, Đỗ đại nhân lại chiều chuộng con gái, ngẫm thấy nữ nhi nhà mình vẫn có tư cách tham gia tuyển chọn Lương đệ (*) Đông cung, nên ông ta đã từ chối không ít lời cầu hôn của con cháu thế gia, đợi đợt đại tuyển ba năm một lần của hoàng thất.

(*) Lương đệ: Thê thiếp của thái tử, xếp sau Thái tử phi.

"Nha đầu này, đừng cười Đình Phương nữa. Nửa năm nữa là đến đợt đại tuyển hoàng gia rồi, chi bằng bổn cung thay muội chọn một vị hôn phu tốt, tránh cho ánh mắt của muội quá cao, làm lão đại nhân lo lắng đến bạc cả đầu." Thiều Hoa thấy Đỗ Đình Phương đỏ bừng mặt, liền trêu ghẹo đổi chủ đề.

Tề Nguyệt Sênh lập tức xua tay, than thở: "Công chúa điện hạ, muội không dám đâu, vẫn là để cha lo lắng đến bạc cả đầu đi."

Đám nữ tử thấy Tề Nguyệt Sênh bị trêu chọc thì hé miệng cười khẽ, tiếng cười trong veo như chuông bạc truyền ra ngoài lều, làm cho đám con cháu thế gia ở đối diện bất giác ngóng trông.

"Cũng không biết Nhậm An Lạc kia rốt cuộc là nữ tử như thế nào, dám ăn nói ngông cuồng ngay trên triều. Công chúa điện hạ, nghe nói mấy ngày trước Nhậm An Lạc vào cung, người đã gặp nàng ta chưa?" Tiểu thư phủ An Viễn Hầu thuận theo ý của công chúa, bất động thanh sắc chuyển sự chú ý đến người đang bị đồn đại nhiều nhất ở đế đô lúc bấy giờ.

Nửa tháng nay, khắp nơi đều là lời đồn về nữ thổ phỉ Tấn Nam. Bệ hạ vẫn chưa truyền thánh chỉ đến Đại lý tự, nên Nhậm An Lạc vẫn chỉ là võ tướng bậc Tam phẩm, bọn họ không tiện mời nàng tham gia yến tiệc cho các tiểu thư, chỉ đành nghe ngóng ở chỗ Thiều Hoa công chúa.

Dứt lời, hơn phân nửa đám tiểu thư đều ngẩng đầu nhìn về phía công chúa. Thiều Hoa thấy dáng vẻ hiếu kỳ của họ thì cười nói: "Còn có thể thế nào, quá lắm cũng chỉ là dáng vẻ của một cô nương, lẽ nào xông pha chiến trường thì sẽ biến thành đại trượng phu hay sao!"

Điều này mang hàm ý Nhậm An Lạc thô bạo thành tính, không thể đặt lên bàn tiệc được.

Các tiểu thư trong lều đều ngầm hiểu ý, một câu chế nhạo đã thể hiện rõ vị công chúa được cưng sủng này vốn không đặt Nhậm An Lạc vào mắt, vì vậy không đề cập đến nàng ta nữa.

Các tiểu thư trong lều nói cười rôm rả, một con ngựa phi nhanh từ bãi săn đến, khí thế mạnh mẽ làm bụi tung đầy trời. Tuấn mã hí một tiếng dài, thu hút sự chú ý của người ngồi trong hai bên lều, tất cả đều giương mắt nhìn đám người đang đến.

Thiếu niên trên ngựa khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, khuôn mặt tuấn tú, mặc trên mình bộ quần áo cưỡi ngựa màu trắng nhạt. Cậu từ xa đi đến, dung mạo phảng phất tựa hoa, các tiểu thư nhỏ tuổi trong lều đều không kiềm được mà đưa mắt nhìn theo, vẻ mặt ngại ngùng.

Sau lưng cậu là mười mấy con tuấn mã, các thanh niên trên ngựa hầu hết đều cúi đầu ủ rũ.

"Ôn Sóc công tử quay lại rồi, người đứng nhất hôm nay chắc chắn lại là hắn." Tề Nguyệt Sênh ló đầu nhìn ra ngoài, thanh âm trong trẻo vang lên.

"Đương nhiên rồi, bắt đầu từ ba năm trước, mấy công tử thế gia làm gì có ai vượt qua được khả năng cưỡi ngựa của Ôn Sóc công tử." Lời nói phụ họa không ngừng vang lên, tiếng ca ngợi không ngớt.

"Ôn Sóc quả thực không tồi, hoàng huynh hiếm khi coi trọng người khác, nhưng lại rất trọng dụng hắn." Thiều Hoa liếc mắt nhìn thiếu niên đã đến lều lớn ở chính giữa, đang chuẩn bị xuống ngựa, có chút cảm khái.

Mọi người nghe xong đều vô cùng tán đồng với lời nói của Thiều Hoa công chúa, Ôn Sóc công tử quả thực là một truyền kì khó ai có thể vượt qua ở đế đô Đại Tĩnh này.

Chưa nói đến cái khác, chỉ xét riêng việc Thái tử đích thân giáo dưỡng hắn và là thuộc thần duy nhất lớn lên ở Đông cung Đại Tĩnh.

Tám năm trước, thái tử xuất cung du ngoạn, gặp phải thích khách do Bắc Tần phái đến ám sát, không rõ tung tích. Vua Gia Ninh nghe tin liền nổi trận lôi đình, phong tỏa kinh thành, hạ lệnh lục soát. Ba ngày sau, Cấm vệ quân tìm được Thái tử đang trọng thương hôn mê nằm cạnh một đứa bé ở hang ổ của một tên ăn xin. Bọn họ không dám tự ý xử lý, vì thế đã đưa cả đứa bé quay về, nghe theo sự sắp xếp của vua Gia Ninh.

Sau khi tỉnh lại, Thái tử nghe nói đến việc này nên đã xin đưa đứa bé về Đông cung nuôi nấng, vua Gia Ninh đồng ý. Từ đó, đứa bé liền ở lại Đông cung. Thái tử cảm kích ân huệ, bèn mời Hữu tướng dạy vỡ lòng cho nó, đồng thời đích thân đặt tên là Ôn Sóc.

Nghe đồn ý nghĩa là "Ôn nhân quan nhã, Sóc lãng tinh thần".

Có thể nhìn ra, thái tử rất coi trọng người này.

Ba năm trước, Ôn Sóc tham gia hội săn mùa thu cùng Thái tử. Tài hoa tuyệt đỉnh khiến cho sĩ tử trong kinh thành tự nhận không bằng. Tài cưỡi ngựa của hắn càng được coi là đứng đầu trong đám thanh niên. Thiếu niên mười hai tuổi tài giỏi xuất chúng, chỉ vỏn vẹn nửa tháng đã trở thành nhân tài mới của đế đô, càng được các tiểu thư thế gia tranh giành làm quen.

Về phần gia cảnh bí ẩn của hắn... lúc này còn ai để ý đến nữa? Ân nhân cứu mạng của Thái tử Đại Tĩnh, sau này là cánh tay đắc lực của thiên tử, người có chút đầu óc đều có thể nhìn ra, chỉ cần địa vị Đông cung vững chắc, thì tiền đồ sau này của Ôn Sóc sẽ vượt xa bất kỳ con cháu thế gia nào ở Đại Tĩnh này.

Có điều nghe nói... Thái tử vô cùng coi trọng Ôn Sóc công tử, từng nói sẽ đích thân chọn chính thê cho cậu. Nhưng bây giờ Ôn Sóc công tử vẫn còn nhỏ tuổi, vì vậy không ai dám tùy tiện nhắc đến việc này.

Thấy Ôn Sóc xuống ngựa, bước vào lều lớn trên đài cao, một đám thiếu nữ lập tức hiện lên vẻ tiếc nuối, đặc biệt là Tề Nguyệt Sênh.

"Xem bộ dạng của các muội kìa, một khắc nữa sẽ đến lúc xử lí thú săn, hoàng huynh và Ôn Sóc tự khắc sẽ bước ra. Bổn cung sẽ cho người vén sa trướng lên để các muội ngắm thỏa thích." Thiều Hoa nhìn thấy sắc mặt của bọn họ, mỉm cười hứa hẹn.

Từ trước đến nay, nữ tử Vân Hạ có địa vị khá cao, phong tục dân gian không quá gò bó, hơn nữa đối diện đều là con cháu thế gia, vén sa trướng lên cũng không sao.

Đám tiểu thư nghe vậy, tuy ngoài mặt tỏ ra e thẹn, nhưng đáy mắt lại tràn đầy mong đợi, chốc lát trong lều lại nói cười như cũ.

Chỉ có điều, không ai nhìn thấy, cách vài trăm mét ở bên ngoài có một cỗ xe ngựa không mời mà đến, không chút khách khí đang chầm chậm tiến đến nơi này.

Chư vị, thân là đại vương vùng núi biên cương lần đầu vào kinh, vẫn là tự cầu phúc cho mình thì hơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp