Phủ mà vua Gia Ninh ban thưởng nằm ở phố Thanh Vân, xung quanh đều là nhà của quan lại thế gia, quý tộc trong triều. Khác với đám dân chúng vui thích trước những tin đồn nhảm nhí, những người sống xung quanh nơi đoàn người Nhậm An Lạc dọn vào lại cực kỳ yên tĩnh, không nhà nào chủ động đến chào hỏi, cho dù bọn họ là người được Lễ bộ Thị lang Phạm Văn Triều đưa vào kinh thành.
Uyển Cầm giúp Nhậm An Lạc đổi triều phục nhập cung, ngoảnh đầu thấy Uyển Thư đang ngồi xổm ở một góc tường bẻ ngón tay, nàng thở dài nói: "Uyển Thư, đã chuẩn bị xong xe ngựa chưa?"
Mặt mày Uyển Thư ủ rũ, rõ ràng là không hề để tâm đến việc hệ trọng là sắp vào cung, chỉ tâm tâm niệm niệm chuyện mười rương vàng bạc bị tặng đi ngày hôm qua, vẻ mặt đau khổ: "Uyển Cầm, những đại thần kia lấy tiền của chúng ta, dựa theo quy củ của chúng ta thì đây là tiền mãi lộ. Kết quả, ngay cả cổng lớn bọn họ cũng không cho chúng ta đi qua, chuyện này là tổn thất lớn đó!"
Uyển Cẩm gõ vào đầu Uyển Thư một cái, vô cùng ghét bỏ: "Khó trách tiểu thư nói ngươi không có tiền đồ, những thứ này vốn là do hoàng đế ban thưởng, chúng ta chẳng qua chỉ là mượn hoa dâng Phật thôi. Chúng ta mới vào kinh thành, bọn họ đồng ý nhận đồ đã là tốt lắm rồi. Thái độ của hoàng đế đối với tiểu thư chúng ta không rõ ràng, lúc này bọn họ sẽ không kết giao với chúng ta đâu"
Uyển Thư chớp chớp mắt, thu lại vẻ mặt đau khổ, chỉ tay về phía cửa rồi nói thầm: "Tên to con này thì sắp xếp như thế nào? Tiểu thư vốn muốn giữ hắn lại Tấn Nam để bảo vệ trại mà!"
Thanh niên ngăm đen canh giữ ở trước cửa cao chừng một trượng, toàn thân áo vải, vẻ mặt thật thà chất phác, đôi mắt rất đen và sáng. Sau lưng hắn là một cây côn bằng sắt, thấy Uyển Thư đang nhìn mình, hắn lập tức cười ngô nghê, lộ ra hàm răng trắng bóc.
Uyển Cầm xua tay: "Nếu Chung thúc không yên tâm thì cứ ở lại đây canh giữ là được. Kinh thành nguy hiểm, có Trường Thanh ở lại cũng tốt"
Hai người đang nói chuyện thì Nhậm An Lạc từ sau tấm bình phong bước ra, cả người mặc trường bào xanh thẫm, tóc dài vấn lên, lưu loát hiên ngang.
Rõ ràng là ở bên trong, nàng đã nghe được đoạn đối thoại của hai người. Nhậm An Lạc phất nhẹ tay áo, cười nhạo vẻ rầu rĩ không vui của Uyển Thư, nói: "Uyển Thư, ta tiếp quản An Lạc trại mấy năm, ngươi đã từng thấy ta chịu thiệt thòi bao giờ chưa?"
Uyển Thư lắc đầu, bất kể là chiếm đoạt địa bàn hay cướp bóc thương đội, lần nào trại chủ nhà cô cũng xung phong đi đầu, tận tâm tận lực, khí thế hận không thể lột ba lớp da của đối phương ra.
"Hiện giờ bọn họ quan tâm đến lòng vua, không cho các ngươi vào cửa, vậy thì nếu có ngày muốn vào Nhậm phủ của ta cũng đừng hòng dùng vài rương vàng bạc là xong. Đến giờ rồi, vào cung thôi, Trường Thanh ở lại canh giữ"
Nhậm An Lạc nói xong, sải bước ra khỏi Nhậm phủ.
Uyển Thư có được sự đảm bảo của Nhậm An Lạc thì cười tít mắt, vô cùng vui vẻ mà kéo Uyển Cầm chạy theo Nhậm An Lạc.
Xe ngựa lăn bánh trên đường phố Thanh Vân yên tĩnh, chậm rì rì hướng về phía hoàng cung.
Gần giữa trưa, thượng thư phòng.
Vua Gia Ninh ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn hai vị Thừa tướng bên dưới, có chút đau đầu.
Hữu tướng Ngụy Gián là nguyên lão của hai triều, là một nhà Nho giáo danh chấn Đại Tĩnh, phái Thanh Lưu phần lớn đều là đệ tử của ông, học trò tài giỏi có ở khắp nơi, trước kia khi Tiên đế còn sống cũng rất coi trọng ông ta, hiện tại còn là thầy của Thái tử.
Tả tướng Khương Du hơn chục năm trước chỉ là phụ tá trong phủ Trung Vương, sau khi vua Gia Ninh kế vị thì lên như diều gặp gió, từng bước đạt tới vị trí cao nhất của triều đình Đại Tĩnh. Mười năm trước, sau khi Đế gia bị diệt, ông ta đã lấy được lòng vua.
Hiện giờ trong triều đình Đại Tĩnh, hai người họ tốt xấu rõ ràng, áp chế lẫn nhau, vua Gia Ninh rất vui vẻ với cục diện này. Chỉ có điều mấy ngày gần đây Nhậm An Lạc vào kinh, hai bên đều có cách nghĩ riêng, từ tranh chấp nhỏ dần lan rộng thành mâu thuẫn lớn giữa hai phái Tả tướng và Hữu tướng. Vua Gia Ninh bị chuyện này làm phiền đến đau đầu, hôm nay nhân dịp tiếp kiến Nhậm An Lạc liền triệu hai vị Phật lớn cùng đến.
"Ngụy tướng, Nhậm An Lạc là một nữ tử, còn tới từ nơi xa xôi, thô bạo lỗ mãng, sao có tư cách cùng ta đứng trên triều? Chưa nói đến, chức vị phó tướng tuy rằng không cao nhưng cũng có thể nắm giữ mấy vạn binh mã. Sau này nàng ta lấy công chiêu hàng xin đến biên cương, việc xấu ngày xưa của An Lạc trại rõ ràng trước mắt, nếu một ngày nào đó lấy được lòng quân thì nhất định sẽ trở thành tai họa ngầm của Đại Tĩnh ta! Không bằng ban cho nàng ta một chức quan rỗng khác, phụng dưỡng ở kinh thành là được rồi"
Tả tướng Khương Du nói chuyện quy củ mạch lạc, chỉ có điều nếu không ban cho Nhậm An Lạc chức phó tướng vốn để cho người của Khương thị, câu nói này sẽ uy tín hơn một chút.
"Khương tướng nói vậy là sai rồi. Trước mắt Nhậm An Lạc đã chiêu hàng, vậy thì nhất định sẽ trung thành với Đại Tĩnh. Lúc trước bệ hạ đã ban cho nàng ta chức quan, nếu bây giờ nuốt lời, không đồng ý cho nàng ta vào triều, vậy thì uy tín của thiên tử còn đâu? Hơn nữa Nhậm An Lạc vốn nổi danh là tướng tài, sau này chưa chắc đã không thể trở thành trụ cột của Đại Tĩnh ta!"
Bộ râu hoa râm của Hữu tướng Ngụy Gián phất phơ, giọng nói như chuông đồng, nghe âm thanh này rõ ràng là kiểu người sống thọ!
"Hữu tướng nói quá rồi, chẳng qua chỉ là một nữ tử mà thôi, nói gì đến trụ cột!"
"Nếu chỉ là một nữ tử, Tả tướng hà tất phải cảnh báo trước!"
"Nàng ta là phản tặc, rễ mục khó đứt, tính cứng khó thuần!"
"Tặng cho Đại Tĩnh ta ba vạn thủy quân, sao có thể gọi là phản tặc!"
Âm thanh trong thư phòng quả thực không nhỏ, Nhậm An Lạc đang được nội thị dẫn đi trên hành lang gấp khúc khẽ nhướng mày, khóe miệng mang theo hàm ý sâu xa không rõ.
"Được rồi!" Vua Gia Ninh nặng nề ho một tiếng, nghiêm mặt nhìn xuống dưới: "Xưa nay hai tướng các ngươi đức cao vọng trọng, vì một viên tướng đầu hàng mà không ngừng tranh cãi thì còn ra thể thống gì!"
Hai người liếc nhau rồi ngừng tranh cãi. Thể diện của đế vương cao hơn trời, cho dù bọn họ có to gan cỡ nào cũng không dám làm ngơ sắc mặt vua.
Ngụy Gián cầm chén trà lên, thấy Khương Du ngồi đối diện ném cho một ánh mắt lạnh nhạt, hiềm khích mấy chục năm bỗng nổi lên từ đáy lòng, suy cho cùng ông ta vẫn thua Khương Du quen dùng thủ đoạn, mấy năm nay đã chịu thiệt không ít.
Tức thì, Ngụy lão thừa tướng hướng mắt đến vị trí cao nhất, cung kính nói: "Bệ hạ"
Khương Du thầm hừ một tiếng, lão già bảo thủ này vẫn còn vọng tưởng, lẽ nào ông ta có thể thổi phồng Nhậm An Lạc thành đóa hoa sao?
Ừm, Tả tướng trái lại đã quên, cô nương mười tám nhành hoa kia, không nói đến thân phận và những lời đồn đại, thì bản thân Nhậm An Lạc lại rất phù hợp với tiêu chuẩn này.
"Hữu tướng có lời muốn nói?"
"Lúc đầu, thứ mà Nhậm An Lạc xin khi chiêu hàng chính là vị trí Thái tử phi của Đông cung. Hiện giờ nếu thay đổi chức vị này thì với tính khí của nàng ta, lúc thượng triều mà nhắc lại chuyện này, thì phải làm như thế nào mới tốt..."
Sắc mặt Tả tướng đột nhiên ngây ra, cúi đầu thầm mắng. Hòn đá cũ trong hố xí này, vì đối đầu với mình mà dám nhắc đến chuyện này trước mặt bệ hạ, quả thực là gan to hơn trời!
Đúng như dự đoán, nghe thấy câu nói này, vua Gia Ninh nheo mắt lại, sắc mặt âm u mờ mịt nhìn Hữu tướng.
"Vị trí Thái tử phi quan trọng, sao có thể tùy tiện quyết định. Không bằng đợi Nhậm An Lạc đến, hai ngươi gặp nàng ta rồi thảo luận nên thu xếp như thế nào cho ổn thỏa"
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng yết kiến.
"Bệ hạ, Nhậm tướng quân cầu kiến"
Vua Gia Ninh vừa định truyền gặp, tiếng bước chân lộn xộn đột ngột vang lên, thị vệ bên ngoài thấy người lao tới là đại tổng quản của điện Từ An, Trương Phúc thì nhất thời không dám ngăn lại, mặc hắn quỳ gối bên ngoài.
"Bệ hạ, bệ hạ, không ổn rồi!" Thanh âm lanh lảnh vang lên bên ngoài thư phòng
Nhìn thấy cảnh này, Nhậm An Lạc nhướng mày, dừng chân tại chỗ.
Lông mày của vua Gia Ninh hạ thấp xuống, gầm lên: "Cút vào đây cho trẫm, nói cho rõ!"
Trương Phúc hoảng loạn chạy vào, vẻ mặt kiêu căng thường ngày đã tràn đầy kinh sợ: "Bệ hạ, Thái hậu ngất xỉu rồi, nô tài đã triệu ngự y vào cung..."
Một tiếng "Rầm" vang lên, vua Gia Ninh đột nhiên biến sắc, chén trà trong tay đập lên thư án: "Cẩu nô tài, tại sao không nói sớm!"
Nói xong lập tức đứng dậy bước ra ngoài, nhưng vừa đi được vài bước, chợt nhớ tới Nhậm An Lạc vẫn đang chờ bên ngoài thư phòng, ông liền vội vàng phân phó cho hai tướng: "Trẫm đi xem Thái hậu. Nếu Nhậm An Lạc đã tới rồi thì hai ngươi thay trẫm tiếp kiến, những chuyện khác sẽ nói sau"
"Vâng, bệ hạ" Hai người nghiêm giọng đáp, nhìn về hướng vua Gia Ninh biến mất rồi liếc nhìn nhau, ngồi lại lên ghế
Ngụy Gián thầm than, tuổi tác Thái hậu đã cao, những năm gần đây thường xuyên ngất xỉu, bệ hạ lại vô cùng hiếu thảo với Thái hậu. Nhậm An Lạc đến không đúng lúc, nếu lọt vào mắt bệ hạ thì tính toán của Tả tướng nhất định sẽ không thuận lợi.
Nhậm An Lạc đứng ở hành lang gấp khúc bên ngoài thượng thư phòng. Nàng nghe được tiếng bẩm báo sợ hãi và phân phó của vua Gia Ninh ở bên trong, khi ngẩng đầu lên thì chỉ kịp nhìn thấy một thân ảnh màu vàng vội vã biến mất.
Vẻ mặt nàng lặng yên, ánh mắt có chút xa xăm.
Nội thị bên cạnh mời nàng vào thượng thư phòng, nàng thở ra một hơi, buông lỏng bàn tay không biết đã nắm chặt từ khi nào, khóe miệng hơi cong lên, từ từ bước vào nơi tập trung nhiều quyền lực nhất của vương triều Đại Tĩnh.
Tiếng bước chân bình ổn tới gần, mí mắt của hai vị đại nhân đang ngồi ngay ngắn trong thượng thư phòng khẽ động, không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn, hai người tuổi tác cộng vào nhau đã hơn một trăm này đều âm thầm tán thưởng, mặc dù sắc mặt của Tả tướng không chút bất ngờ, nhưng bàn tay đang cầm tách trà của ông cũng nhất thời khựng lại.
Nên nói như thế nào nhỉ? Phong thái của nữ tử này trời sinh hiếm có, hơi thở ấm áp, nếu giữa mày không có một tia ương bướng, e rằng nàng ta thực sự xứng đáng có được sự xem trọng Thái tử Đại Tĩnh.
An Lạc trại chủ chiếm đóng Tấn Nam quả nhiên phi phàm, khó trách dám cầu hôn Thái tử Đại Tĩnh. Nếu nàng thật lòng muốn giúp Thái tử, vậy thì vị trí Đông Cung e rằng càng thêm vững chắc.
Hữu tướng là thầy của Thái tử, ánh mắt nhìn Nhậm An Lạc ôn hòa hơn, còn sắc mặt của Tả tướng thì ngưng trọng, đặt chén trà trong tay lên án, vang lên một âm thanh lanh lảnh.
"Nhậm An Lạc bái kiến hai vị Thừa tướng" Nhậm An Lạc chắp tay hành lễ, hoàn toàn giống với tác phong của một võ tướng
Hai người ho khan một tiếng, đều hơi mất tự nhiên. Mấy chục năm nay, triều đình chưa từng có nữ tử nào làm quan trong triều, lúc này nhận lễ của Nhậm An Lạc quả thực có chút không tự nhiên. Nhưng hai người đều không phải là người thường, rất nhanh đã điều chỉnh trạng thái, nhìn về phía Nhậm An Lạc.
"Nhậm tướng quân không cần đa lễ, mời ngồi" Ngụy Gián vuốt râu, cười nói: "Lão phu nghe danh Nhậm tướng quân đã lâu, hôm nay gặp được mới biết lời đồn toàn là bịa đặt. Quả thực trăm nghe không bằng mắt thấy, tướng quân như ngọc sáng chưa mài, bây giờ quy thuận Đại Tĩnh ta, bệ hạ rất biết dùng người, nhất định sẽ để cho uy danh của tướng quân vang xa hơn nữa"
Nghe lời tán thưởng quá mức phóng đại của Hữu tướng, lông mày Tả tướng run lên, thầm giễu cợt một tiếng. Ông ta dám không thẹn với lòng mà nói như vậy, trước khi gặp được Nhậm An Lạc, lão già này ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua.
Có điều, Nhậm An Lạc... quả thực khiến người khác ngạc nhiên.
"Hữu tướng quá khen, Nhậm An Lạc chỉ là một người thô kệch, không nhận nổi lời khen ngợi của lão Thừa tướng. Chỉ là đang dần lớn tuổi, đất Tấn Nam lại chật hẹp khó tìm hôn phu, nghe nói đất Bắc có giai nhân, vậy nên mới đến đây xem thử"
Nhậm An Lạc híp mắt, nở một nụ cười phóng khoáng.
Hai vị Thừa tướng bị sự thẳng thắn quá mức của Nhậm An Lạc làm cho sửng sốt. Im lặng chốc lát, Hữu tướng cao giọng cười to: "Tính tình tướng quân bộc trực, sau này nếu rảnh rỗi, không bằng đến phủ của lão phu ngồi chơi"
Nụ cười này, trong đáy mắt lại có vài phần thực sự tán thưởng.
Thấy hai người trò chuyện vui vẻ với nhau, giống như hận vì đã gặp nhau quá muộn, Tả tướng nặng nề ho khan một tiếng, nói với Nhậm An Lạc: "Nhậm tướng quân, lão phu có vài lời, vẫn mong tướng quân có thể nghe"
Hai người họ là Thừa tướng đương triều, vốn không cần khách khí với Nhậm An Lạc như vậy. Nhưng vua Gia Ninh rõ ràng rất để tâm tới Nhậm An Lạc, huống hồ ba vạn thuỷ quân nhập vào đại doanh Sùng Nam ngày nào vẫn chưa bị Quý Xuyên thu phục, bọn họ không thể coi Nhậm An Lạc là triều thần bình thường ngày đó.
"A, Tả tướng mời nói thẳng" Nhậm An Lạc khẽ cười, vẻ mặt ôn hòa nhìn Tả tướng
"Hiện giờ biên cương không có chiến sự, chức phó tướng của Nhậm tướng quân quả thực là phí phạm nhân tài. Vương công quý tộc trong kinh thành rất nhiều, tiểu thư quyền quý tài đức vẹn toàn lại càng không ít, chung quy thì tướng quân đang ở độ tuổi đẹp, không bằng tìm một chức vị nhẹ nhàng khác, qua lại với các nữ tử thế gia nhiều một chút. Với tài năng của tướng quân, chắc hẳn không lâu sau đã có thể nổi danh khắp kinh thành. Đến lúc đó, lão phu làm mai cho tướng quân với một người chồng tốt, cũng có thể giúp tướng quân giải quyết mối lo"
Không hổ là Thừa tướng quyền lực nhất Đại Tĩnh, Khương Du, nói chuyện hợp tình hợp lý, cố gắng thể hiện sự lo nghĩ của trưởng bối.
Thừa tướng làm mối, con cháu thế gia làm chồng, nếu là một nữ tử khác của Đại Tĩnh nghe được lời này, e rằng đều sẽ cảm động đến mức rơi lệ.
Chỉ đáng tiếc... nàng lại là Nhậm An Lạc!
"Khương tướng nói lời này là có ý gì?" Sắc mặt Nhậm An Lạc hơi trầm xuống, ánh mắt sáng rực nhìn Tả tướng Khương Du, khí tức mạnh mẽ như thổ phỉ phá đất mà ra
Khí thế biến đổi trong chớp mắt, gần như không phân cao thấp với hai vị Thừa tướng đã nắm quyền trong triều đình mấy chục năm. Ánh mắt của Hữu tướng nhất thời hạ xuống, khóe miệng mang theo ý cười, cầm chén trà lên bắt đầu nhấm nháp.
Tả tướng giật mình, phản ứng của Nhậm An Lạc quả thực khác một trời một vực với suy nghĩ của ông. Còn chưa kịp phản ứng, Nhậm An Lạc đã tức giận mở miệng.
"An Lạc đã nói từ trước, quy hàng Đại Tĩnh chính là để xin vị trí Thái tử phi Đông cung. Cho dù bệ hạ từ chối, An Lạc cũng chưa từng có ý nghĩ gả cho kẻ khác. Tả tướng muốn tìm hôn phu cho An Lạc, vì cảm thấy An Lạc là người không giữ vững lập trường, hay là cho rằng vương triều Đại Tĩnh còn có người phù hợp hơn Thái tử điện hạ?"
Thư phòng im lặng, Ngụy Gián cúi đầu, không nhìn Nhậm An Lạc đang phản ứng mạnh mẽ, khó khăn nuốt ngụm trà trong miệng xuống, mới miễn cưỡng đè nén được sự kích động ngửa mặt lên trời cười to.
Ông dám khẳng định, cho dù là vua Gia Ninh cũng chưa từng khiến Khương Du mất mặt như vậy!
Bất luận đáp lại như thế nào, Khương Du cũng không thể tự mình bào chữa. Nếu như xem thường tính cách của Nhậm An Lạc thì khí thế Thừa tướng một triều của ông sẽ mất hết, còn về vế thứ hai trong câu hỏi của Nhậm An Lạc... nghĩ kĩ mà nói, cũng có thể coi là sự thật mất lòng!
Chỉ một câu nói đã khiến cho Khương tướng giỏi lý lẽ không nói được lời nào, mặt nạ nhân nghĩa bị xé ra không thương tiếc.
Bất luận là vô tình hay cố ý, Nhậm An Lạc này quả thực trí dũng vẹn toàn, đáng khen.
Sắc mặt Tả tướng lạnh đi, ông ta đứng sừng sững trên triều hơn mười năm, chưa từng có người nào dám chất vấn ông ta như vậy.
Hay cho một Nhậm An Lạc!
Ông nhìn chằm chằm Nhậm An Lạc, nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Nhậm tướng quân nặng lời rồi, lão phu thực sự có lòng tốt muốn giúp. Chưa hiểu rõ tấm lòng của tướng quân nên mới có hiểu lầm này, quả thực không nên."
"Nếu là hiểu lầm thì giải thích là được rồi. An Lạc sinh ra nơi hoang dã, khi nãy đã đắc tội ngài rồi"
Tả tướng mím môi, khẩu Phật tâm xà. Nhậm An Lạc cũng không quen nhường nhịn, vậy nên đao kiếm vô hình âm thầm đánh nhau.
"Có điều Khương tướng nói một câu không sai, hiện giờ không có chiến sự, An Lạc nhận chức phó tướng quả thực có chút lãng phí..."
Nghe vậy, sắc mặt âm trầm của Tả tướng cuối cùng cũng hòa hoãn không ít, xem ra Nhậm An Lạc đang cầu hòa vì chuyện vừa rồi.
Hữu tướng khẽ nhíu mày, không hài lòng nhìn Nhậm An Lạc. Nhậm An Lạc vốn là một tướng tài, nếu như nhận một chức vụ nhàn hạ ở kinh đô, vậy thì ý chí chiến đấu sớm muộn cũng sẽ bị mai một.
"Ý của Nhậm tướng quân là..."
"An Lạc lớn lên ở An Lạc trại, phong thái thổ phỉ, nên muốn học cách xử lý chính sự của triều thần Đại Tĩnh. Đại lý tự phụ trách việc đế đô, hay là ban cho An Lạc chức Thiếu khanh trong Đại lý tự, Tả tướng xem có được không?" Nhậm An Lạc cười nói, vẻ mặt thành khẩn
Tả tướng quả thực có chút bất ngờ. Đại Tĩnh lập quốc chỉ mới mấy chục năm, không ít thế gia công thần sống ở kinh thành được hai đời đế vương ban ơn lớn, con cháu quý tộc ỷ thế làm càn là chuyện thường tình. Đại lý tự phụ trách việc của đế đô, tuy có chút quyền hạn nhưng lại là một nha môn không thích nịnh hót. Nếu không có Đại lý tự khanh Bùi Thiêm giải quyết ổn thoả, trái phải xu nịnh, thì cũng sẽ không an ổn cho đến giờ.
Huống hồ Thiếu khanh chỉ là chức vụ phó của Đại lý tự khanh, vị trí chỉ là tứ phẩm, với tính tình của Nhậm An Lạc, có thế nào cũng không giống kiểu người chịu ở dưới Bùi Thiêm.
Nhưng như vậy cũng tốt, nếu Nhậm An Lạc vào Đại lý tự thì sớm muộn cũng sẽ gây ra tai hoạ. Sau khi suy nghĩ, Tả tướng đã ra quyết định: "Nếu Nhậm tướng quân đã tự nguyện vào Đại lý tự, lão phu nhất định sẽ nói giúp tướng quân trước mặt bệ hạ"
Nhậm An Lạc mỉm cười cảm tạ Tả tướng. Thương thảo đã có quyết định, ba người chỉ hàn huyên thêm vài câu rồi ra khỏi thượng thư phòng. Tả tướng đi trước, vẻ mặt u ám không rõ.
Hữu tướng cố tình đi chậm vài bước, thấy dáng vẻ tự nhiên của Nhậm An Lạc, ông thấp giọng khuyên nhủ: "Nhậm tướng quân, lão phu thấy tính tình của ngươi không phải kiểu bảo sao hay vậy, hà tất phải chịu thiệt vì một quan văn, giấu mình ở kinh thành?"
Tướng giỏi tự xông vào sa trường, cho dù chết nơi chiến trường thì cũng là kết cục do số phận định đoạt. Nhậm chức tại Đại lý tự, quả thực đáng tiếc. Tuy tính tình Ngụy Gián ngay thẳng cứng nhắc, nhưng ông thực sự coi trọng người tài.
Nhậm An Lạc dừng bước, nhìn vẻ mặt chán nản của lão Thừa tướng rồi nở nụ cười. Đáy mắt nàng rạng rỡ sáng ngời, con ngươi màu đen thấu triệt phân minh.
"Ngụy tướng, nếu ngài đã tin An Lạc có thể tung cánh trên chiến trường, vậy thì sao lại không tin ta cũng có thể sải cánh trong triều đình? Trong thiên hạ này, những việc nam tử làm được, nữ tử cũng làm được"
Ngụy Gián sững người, nhìn nữ tử trước mặt hồi lâu.
Nhậm An Lạc khẽ cười, hành lễ với Ngụy Gián rồi chầm chậm rời đi.
Bóng dáng tiêu sái ngược nắng có chút quen thuộc mơ hồ, tính tình tùy tiện cùng với lòng hăng hái không ngừng tiến bước, từ khi Thái tổ qua đời mười sáu năm trước và gia chủ Đế Thịnh Thiên của Đế thị biến mất, ông đã không còn nhìn thấy nữa.
Có lẽ cũng là vì lí do này, mà sau lần đầu tiên gặp Nhậm An Lạc, ông đã không thể coi nàng là một nữ tử bình thường nữa.
Nhậm An Lạc đi qua ngự hoa viên, thấy Uyển Thư và Uyển Cầm đang đứng chờ ở cổng, nàng liền cùng hai người rời cung.
Bất luận là quần áo hay điệu bộ, ba người họ đều khác một trời một vực với nữ tử bình thường, trong chốc lát đã có mấy cung nữ lén nhìn họ rồi thì thầm bàn tán.
Trong đình nghỉ mát của ngự hoa viên, một thiếu nữ váy hoa nghe được âm thanh liền hạ mắt xuống nhìn, chỉ kịp thấy một bóng lưng phóng khoáng cùng trường bào xanh thẫm, nàng hiếu kỳ nói: "Bích Linh, người nào vào cung thế?"
Cung nữ hầu ở một bên dâng điểm tâm lên cho thiếu nữ: "Công chúa, nghe nói là nữ trại chủ Nhậm An Lạc ở biên cương vào cung"
Thiếu nữ rảnh rỗi ngồi ở đình nghỉ mát chính là nàng công chúa được cưng chiều nhất bấy giờ, đồng thời là tỷ tỷ ruột của Cửu hoàng tử. Nàng được hoàng đế sủng ái, là cháu ngoại của Khương Tả tướng, luôn đứng từ trên cao nhìn xuống.
"Ồ? Vậy thì chắc nàng ta đã gặp mặt phụ hoàng rồi, cũng không biết là nhân vật như thế nào mà dám nói phải gả cho Thái tử ca ca!" Thiếu nữ cười nói, đáy mắt đều là chế giễu và khinh thường
Bích Linh phụ họa vài câu, thuận theo lời của Thiều Hoa khiến nàng ta mặt mày rạng rỡ.
Đỗ Đình Phương, con gái của Hộ bộ Thượng thư có quan hệ rất thân thiết với Thiều Hoa công chúa. Mọi người đều biết nàng ta rất ngưỡng mộ Thái tử, vì vậy công chúa tự khắc sẽ không thích người nói xằng muốn lấy Thái tử điện hạ như Nhậm An Lạc.
Chập tối, thượng thư phòng.
Vua Gia Ninh vội vàng chạy về từ điện Từ An, thấy Tả tướng vẫn đang đứng chờ, vẻ mặt của ông có chút ngạc nhiên.
"Bệ hạ, Thái hậu có khỏe không?" Tả tướng cung kính lên tiếng thăm hỏi, vẻ mặt lo lắng
"Không sao, Thái hậu chỉ bị cảm nắng thôi" Vua Gia Ninh xua tay: "Tả tướng ở lại đến giờ là để thương lượng với Hữu tướng chuyện thu xếp cho Nhậm An Lạc sao?"
Tả tướng gật đầu: "Bệ hạ, Nhậm An Lạc tự xin chức Thiếu khanh của Đại lý tự, thần và Hữu tướng đều cảm thấy rất thỏa đáng"
"Ồ? Đại lý tự Thiếu khanh?" Vua Gia Ninh khẽ liếc nhìn Tả Tướng: "Nếu nàng ta đã tự xin, vậy thì cứ theo ý của nàng ta đi"
Tả tướng thở ra một hơi, ông đợi đến bây giờ chính là để dứt khoát chuyện này, tránh cho Nhậm An Lạc hối hận.
"Tả tướng, lời đồn về Nhậm An Lạc ở Tấn Nam rất nhiều, hôm nay ngươi đã gặp Nhậm An Lạc, cảm thấy như thế nào?" Vua Gia Ninh hỏi với vẻ thờ ơ, nhưng đôi mắt đen trầm lại có vài phần suy tư
Chuyện xảy ra ở thượng thư phòng sớm đã đến tai ông, nhưng ông không thể ngờ được rằng, một nữ tử mới chỉ mười tám tuổi đến từ biên cương, lại có thể khiến cho Thừa tướng của ông không thể ứng phó nổi.
Tả tướng im lặng một lúc lâu, trong ánh mắt tràn đầy hứng thú của vua Gia Ninh, ông bỗng nhiên nhớ tới ánh mắt sắc bén tràn đầy sát khí của nàng, chỉ nhẹ nhàng cúi người đáp lại một câu, vô cùng quả quyết.
"Bệ hạ, Nhậm An Lạc... tuyệt đối không thể làm tướng của Đại Tĩnh"