Cổ Tề Thiện là một tiểu bá vương của kinh thành, ngày thường hay ức hiếp bách tính, gây chuyện khắp nơi. Lần này chuyện hắn lôi thôi lếch thếch bị bắt đến Đại lý tự được coi như một kỳ tích, bách tính biết được thông tin liền đứng chật cứng trên các ngả đường chính, không ngừng vỗ tay tán thưởng. Sai nha của Đại lý tự nhất thời được bách tính ca tụng, từng người đều đứng thẳng lưng, nắm chặt trường đao, hoàn toàn không còn dáng vẻ lười nhác như thường ngày, khí thế uy vũ nổi lên.
Ngô Xung nhìn nữ tử trên ngựa, dáng vẻ ung dung ngẩng cao đầu đi trước mở đường, có chút cảm khái. Triều đình đã quá ưu ái với những công thần lập quốc năm đó, khiến con cháu thế gia cậy thế làm loạn, bách tính phải chịu khổ sở mà không dám nói. Bất luận kết cục của chuyện này như thế nào, Nhậm An Lạc cũng đã có được lòng tin của toàn bộ bách tính trong kinh thành rồi.
Gần tới Đại lý tự, Nhậm An Lạc nghe thấy vài tiếng ồn ào, từ xa đã thấy Bùi Triêm quan phục xộc xệch, trừng mắt đứng trước phủ nha Đại lý tự, đối mặt với Hoàng Phổ sắc mặt âm trầm.
Nàng hơi nheo mắt, giữ chặt dây cương, nhìn về phía sau: "Ngô thống lĩnh, ngươi là thống lĩnh phủ nha, vậy Bùi đại nhân và lệnh bài Đại lý tự, ngươi nghe theo cái nào?"
Ngô Xung sớm đã nhìn thấy cảnh tượng trước phủ, dần dần hiểu ra, trước đó Nhậm An Lạc đã dùng lệnh bài Đại lý tự khanh để ra lệnh cho hắn, hắn yên lặng một lúc rồi nói: "Đại nhân, Ngô Xung nhận được ân sủng của Hoàng đế, nghe theo hoàng lệnh."
Mệnh lệnh của hoàng đế là điều tra kỹ lưỡng chuyện này, câu nói này nghĩa là nguyện ý giúp đỡ nàng, xem ra cách làm việc thường ngày của Bùi Triêm đã giúp nàng một việc lớn. Nhậm An Lạc hài lòng gật đầu, cười nói: "Ngô thống lĩnh yên tâm, Nhậm An Lạc ta sẽ không làm khó người khác, nếu có chuyện gì một mình ta sẽ chịu trách nhiệm!"
Nói xong liền thúc ngựa chạy về phía phủ nha.
"Hoàng Phổ, lẽ nào ngươi sợ sống lâu quá rồi, dám đem công tử nhà Thượng thư bắt đến Đại lý tự!" Bùi Triêm thấp giọng gầm lên, tức giận đến mức gọi thẳng tên.
Nếu không phải sáng sớm Tả tướng sai người bí mật vào phủ thông báo cho ông ta, e rằng đến giờ ông ta vẫn bị che mắt. Hộ bộ Thượng thư là tâm phúc của Tả tướng, điều này mọi người đều biết, cái tên cứng đầu này, ngày trước vốn nên tìm cớ đuổi hắn đi.
"Đại nhân, tối hôm qua Ngô Việt đã khai ra người tiết lộ đề thi chính là Đỗ Đình Tùng, hắn có khả năng là tên đầu sỏ của vụ gian lận này, sao có thể không tới công đường chịu thẩm vấn?" Sắc mặt Hoàng Phổ lạnh lùng, ăn nói hùng hồn, tuy đã thẩm vấn cả một đêm nhưng vẫn tràn đầy năng lượng.
"Lý Sùng Ân đã sợ tội tự sát, ngươi còn gây ra nhiều chuyện như vậy..." Vẻ mặt Bùi Triêm vô cùng khó coi, đột nhiên nhìn về phía Hoàng Phổ, đáy mắt âm u: "Lẽ nào Hoàng đại nhân muốn ngồi vào vị trí của bản quan, nên lúc này mới nghĩ cách tranh giành không!"
"Đại nhân, ti chức chỉ muốn điều tra rõ ràng vụ án gian lận thi cử, tuyệt đối không có ý này." Hoàng Phổ chắp tay, vẻ mặt trầm ổn.
"Bùi đại nhân, bản quan cũng tin tưởng Hoàng đại nhân một lòng vì việc công, nhất định không phải vì tư lợi cá nhân."
Tiếng vó ngựa chợt vang lên, hai người quay đầu lại, thấy Nhậm An Lạc đang phóng ngựa đến, dừng ở trước phủ nha.
Bùi Triêm đang định trách móc, nhưng nhìn qua Nhậm An Lạc thấy đám đông ồn ào ở cuối phố, còn lờ mờ nghe được tiếng chửi rủa của Cổ Tề Thiện, ông ta cảm thấy không ổn, tức giận nói: "Nhậm đại nhân, đây lại là chuyện gì!"
"Ngô Việt không chỉ khai ra Đỗ Đình Tùng là người tiết lộ đề thi, hắn còn thừa nhận đã sao chép thêm một bản gửi cho tiểu hầu gia của phủ Trung Nghĩa Hầu. Nếu như đã có chứng cứ, ta tất nhiên là muốn mời tiểu hầu gia về công đường để thẩm vấn." Nhậm An Lạc nhảy xuống ngựa, nói.
Tiểu hầu gia của phủ Trung Nghĩa Hầu, con trai của Cổ Khoan? Bùi Triêm chỉ cảm thấy một đạo sấm sét giáng xuống, khí huyết chảy ngược, hắn run cầm cập chỉ vào Nhậm An Lạc, đột nhiên bừng tỉnh, vô cùng phẫn nộ: "Nhậm An Lạc, hôm qua ngươi mềm mỏng với bản quan là vì lệnh bài của bản quan!"
Nếu như không có lệnh bài, sai nha của Đại lý tự sao dám bắt tiểu hầu gia của phủ Trung Nghĩa Hầu?
Nhậm An Lạc không trả lời, chỉ bước về phía bậc đá của nha phủ.
Bùi Triêm dù sao cũng không phải người bình thường, ánh mắt lập tức thâm trầm, ngữ khí cảnh cáo: "Nhậm đại nhân, bản quan nhắc nhở ngươi, đừng có làm xằng làm bậy theo người khác. Lập tức đưa tiểu hầu gia về phủ Trung Nghĩa Hầu, bản quan đảm bảo hầu gia sẽ bỏ qua những chuyện trước đây."
Yên tĩnh trầm mặc, Hoàng Phổ khẽ cau mày, căng thẳng nhìn Nhậm An Lạc đang tới gần.
"Bùi đại nhân." Nhậm An Lạc bước chậm lại, đi đến trước phủ nha Đại lý tự, nàng bình tĩnh bước đi, ánh mắt thâm trầm, vẻ mặt vô cùng ung dung: "Lẽ nào ngài đã quên Nhậm An Lạc ta xuất thân thế nào sao?"
Bùi Triêm sững sờ, Nhậm An Lạc cúi đầu, nghiêng người về phía trước, nói rõ từng câu từng chữ: "Cái mạng này của Nhậm An Lạc ta là được vớt ra từ đống người chết trên chiến trường, ngài cảm thấy ta còn sợ chết sao?"
Lời nói văng vẳng bên tai giống như tiếng rít gào đầy sát khí của hàng ngàn binh mã, Bùi Triêm bị dọa sợ đến mức lui về phía sau một bước, thấy khóe miệng mỉm cười cùng đôi mắt lạnh lùng của Nhậm An Lạc, ông ta hít vào một ngụm khí lạnh, không nói được một câu nào.
Trong lúc nói chuyện, Ngô Xung đã dẫn sai nha cùng Cổ Tề Thiện đang bị trói đến dưới bậc đá, bách tính đứng chật cứng phía sau bọn họ dường như cũng cảm giác được bầu không khí ngột ngạt trước phủ nha, tất cả đều im lặng.
"Bùi đại nhân, còn không mau bảo những tên này thả ta ra!" Cổ Tề Thiện bắt được cơ hội, lớn tiếng gào lên.
Bùi Triêm vội vàng hạ lệnh: "Ngô Xung, đây chỉ là một sự hiểu lầm, vụ án này không liên quan đến tiểu hầu gia, còn không mau đưa tiểu hầu gia trở về hầu phủ."
"Bùi đại nhân, khi nãy trong lầu Tụ Hiền Ngô thống lĩnh rõ ràng đã nói vụ gian lận này có liên quan đến Cổ Tề Thiện, sao bây giờ lại nói ngược rồi!"
Trong đám người, các sĩ tử ở Tụ Hiền không biết từ khi nào đã tụ tập đông đủ bên ngoài Đại lý tự, nghe thấy Bùi Triêm muốn tha cho Cổ Tề Thiện liền đứng ra lớn tiếng chất vấn.
Bùi Triêm nhìn ra thân phận của những sĩ tử này, vẻ mặt khẽ đổi, trừng mắt với Ngô Xung một cái, vội vàng vỗ về: "Các vị, đây chỉ là lời đồn, phủ ta đã tra ra kẻ đầu sỏ của vụ án này là học sĩ nội các Lý Sùng Ân và Ngô Việt, những người khác đều không liên quan..."
"Đại nhân!" Hoàng Phổ bước lên ngắt lời Bùi Triêm, nhìn xuống đám sĩ tử đứng dưới phủ nha, lớn tiếng nói: "Vụ án này vẫn chưa điều tra rõ, đêm qua Ngô Việt đã khai nhận, đề thi của hắn là lấy từ con trai của Hộ bộ Thượng thư Đỗ Đình Tùng." Hắn xoay người lại, chắp tay với Bùi Triêm: "Kinh xin đại nhân thăng đường, xét xử nghiêm vụ án này."
Bùi Triêm ở Đại lý tự, hắn đương nhiên không thể vượt quá chức phận nữa.
Trước phủ nha lập tức xôn xao, bách tính bàn tán ồn ào.
Sắc mặt Bùi Triêm vô cùng khó coi, hắn quay đầu, thấp giọng phẫn nộ nói: "Hoàng Phổ, ngươi dám dồn ép bản quan! Lý Sùng Ân đã để lại di thư nhận tội, còn ngươi chẳng qua chỉ dựa vào một lời nói của Ngô Việt, nếu bản quan nhất quyết không thăng đường, ngươi có thể làm gì ta?"
Bùi Triêm sắp tức điên rồi, ông ta làm quan mấy chục năm, dựa vào mấy thủ đoạn tư lợi để thành công lăn lộn trên triều, nào nghĩ tới sẽ có một ngày bị một tên Hoàng Phổ thấp kém và đám thư sinh sĩ tử dồn tới bước đường này.
"Nếu như đại nhân không thăng đường..." Hoàng Phổ lùi lại một bước, tháo mũ quan xuống: "Vậy ti chức đành phải vượt quyền."
Nhậm An Lạc nheo mắt, Bùi Triêm khẽ biến sắc, kinh ngạc đứng tại chỗ.
Hoàng Phổ đột nhiên xoay người, lấy từ trong tay áo ra một quyển tấu chương, chậm rãi mở tấu chương ra, giơ lên trước mặt dân chúng, lớn tiếng nói: "Các vị, Đại lý tự phụ trách cai quản hình ngục, tuyệt đối sẽ không xuất hiện án oan án sai. Hoàng Phổ sẽ vào Thanh Long các tấu lên thánh thượng, cho mọi người một đáp án công bằng."
Dưới ánh mặt trời, quyển tấu chương mỏng được mở ra, những cái tên được viết ngay ngắn trên đó. Quan sát kỹ hơn, đó chính là tên huý và con dấu của các quan trên dưới Đại lý tự.
Lúc này, trên dưới phủ nha lập tức yên lặng, chỉ có tiếng hít thở vang lên.
Đại Tĩnh từ những ngày đầu lập quốc, để các quan thần quyền quý không lừa trên dối dưới, bách tính oan khuất mà không được than, Thái tổ đã làm một chiếc chuông Thanh Long lớn đặt trên Thanh Long các trước hoàng cung. Bách tính và quan thần cấp thấp đều có thể vượt cấp, đánh chuông tấu trình lên hoàng thượng những chuyện bất bình.
Có điều chuông Thanh Long không thể dễ dàng đánh lên, nếu bách tính bình thường muốn đánh chuông, trước tiên cần phải chịu ba mươi trượng để thể hiện tâm nguyện, còn các quan thần cấp thấp... phải lấy lông khổng tước (*) để đảm bảo, nếu tấu chương có nhầm lẫn thì sẽ bị giáng xuống làm thứ dân, mãi mãi không được làm quan nữa.
(*) Lông khổng tước được gắn trên mũ của quan lại thời Thanh để phân biệt cấp bậc.
Không ngờ, toàn bộ tên huý của các quan thần Đại lý tự đều nằm trên tấu chương này.
"Bùi đại nhân, chúng tôi đều nguyện ý tuân theo ý nguyện của Hoàng đại nhân."
Một đám quan thần từ trong Đại lý tự đi ra, cầm trên tay mũ quan, dáng vẻ trang trọng.
Sắc mặt Bùi Triêm trắng bệch, run rẩy không nói thành lời. Ông ta biết rõ hơn ai hết, nếu thực sự dùng danh nghĩa của toàn bộ quan thần Đại lý tự để tới đánh chuông Thanh Long, con đường làm quan của hắn cũng coi như chấm dứt.
Hoàng Phổ cất tấu chương, đi đến trước mặt Nhậm An Lạc, chắp tay: "Nhậm đại nhân, Du An giao Đại lý tự lại cho ngài."
Nhậm An Lạc ngẩng đầu, ánh mắt loé sáng: "Hoàng đại nhân, tại sao lại tin tưởng An Lạc?"
Thậm chí còn đem tiền đồ của toàn bộ quan thần trong phủ đặt cược lên người nàng!
"Tất cả mọi người cùng đồng lòng, đại nhân ra mặt vì việc nhỏ, thiết nghĩ có thể hiểu được mười năm cực khổ đèn sách của những thí sinh này. Hơn nữa, Nhậm đại nhân lòng ôm chí lớn, Du An tin rằng đại nhân nhúng tay vào vụ án này, tuyệt đối không phải chỉ vì chức vị Thái tử phi Đông Cung."
Ánh mắt Nhậm An Lạc âm trầm, hồi lâu sau, nàng trịnh trọng hành lễ với Hoàng Phổ: "Hoàng đại nhân, Nhậm An Lạc đảm bảo với ngài, tuyệt đối sẽ không phụ lòng tin tưởng của đại nhân."
Nàng biết vì sao Hoàng Phổ kiên quyết muốn đánh chuông Thanh Long, Hộ bộ Thượng thư, phủ Trung Nghĩa Hầu, phạm vi của vụ án này quá rộng, nếu không làm như vậy, chân tướng có lẽ còn chưa kịp phơi bày cho dân chúng thì đã bị phủ bụi.
Sở dĩ tên huý và con dấu của nàng chưa được viết vào tấu chương, là bởi vì một khi đánh chuông trên đài Thanh Long, tất cả mọi người sẽ lập tức biến thành tội nhân, không có quyền xét xử vụ án nữa, mà Nhậm An Lạc... là quân bài duy nhất mà các quan thần giữ lại để đánh cược.
Hoàng Phổ gật đầu, cùng các quan thần trong phủ liếc mắt nhìn nhau. Mười vị quan thần bước xuống bậc đá, theo sau Hoàng Phổ, tay cầm mũ quan, đi về phía Thanh Long các trong hoàng thành.
Từ đầu tới cuối, trong ngoài phủ nha Đại lý tự, các sĩ tử và bách tính đều im lặng, không nói một lời.
Bùi Triêm dựa vào sư tử đá ở một bên, sắc mặt xám ngoét.
"Ngô thống lĩnh, giam Cổ Tề Thiện vào đại lao. Vụ án này vẫn chưa được giải quyết, bất kỳ ai chưa được phê chuẩn đều không được vào thăm."
Nhậm An Lạc đứng trên thềm đá của Đại lý tự, một thân quan bào màu đỏ tía vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người, dáng vẻ chính trực uy nghiêm.
"Ngoài ra... vào ngày phán quyết, phủ nha Đại lý tự mở cửa lớn, sĩ tử và bách tính trong kinh thành nếu muốn nghe phiên công thẩm này đều có thể tới, Nhậm An Lạc nhất định sẽ đòi lại công đạo cho mọi người!"
Giọng nói của Nhậm An Lạc truyền tới mọi ngóc ngách trên con đường bên ngoài phủ Đại lý tự, thanh âm lanh lảnh vang vọng.
Trong đám người đông đúc, trên một chiếc xe ngựa, cách một tấm rèm mỏng, ánh mắt Hàn Diệp thâm trầm xa xăm, đột nhiên bật cười.
"Quả thực là một nữ tử thông minh." Vẻ mặt hắn vô cùng thoải mái tán thưởng, Ôn Sóc chưa từng thấy trong đáy mắt hắn lộ ra cảm xúc như vậy, nhất thời có chút sững sờ.
"Điện hạ?"
"Bắt giữ Cổ Tề Thiện trước sự chứng kiến của các sĩ tử ở lầu Tụ Hiền, dấy lên sự phẫn nộ của các sĩ tử; bắt Cổ Tề Thiện đi tuần trên phố, khơi dậy sự phẫn nộ của bách tính, mượn thế lực của các quan thần Đại lý tự, gợi lên sự cảm khái của chúng quan..." Hàn Diệp cười khổ lắc đầu: "Nếu không phải biết Nhậm An Lạc đến từ Tấn Nam, ta còn tưởng rằng nàng và Trung Nghĩa Hầu có mối thù lớn!"
"Điện hạ, bệ hạ thực sự sẽ giao quyền điều tra vụ án cho Nhậm An Lạc sao?"
"Ôn Sóc." Giọng nói của Hàn Diệp nhàn nhạt mà xa xăm: "Từ khi Thái tổ lập quốc đến nay, chuông Thanh Long chưa từng được đánh lên."
Ôn Sóc đột nhiên bừng tỉnh, nhìn nữ tử đứng trên thềm đá cách đó không xa, không giấu được vẻ kinh ngạc.
Chuông Thanh Long vang lên, nghĩa là dưới chân thiên tử có nỗi oan khuất khó giải, đây là sự thất bại của một bậc đế vương. Với tính tình của vua Gia Ninh, làm sao có thể nuốt được cục tức này?
Có điều... cho dù Nhậm An Lạc thông minh hơn nữa, cũng sẽ không dự liệu được sự việc sẽ phát triển đến bước này?
Đình hóng mát trong ngự hoa viên của hoàng thành.
Mấy ngày nay triều đình vì mấy chuyện vặt vãnh mà náo loạn không yên, còn xảy ra vụ án gian lận thi cử, vua Gia Ninh sau khi nổi giận đã bị nhiễm phong hàn, khó khăn lắm mới có ngày trời cao gió mát như hôm nay, vì vậy liền cho gọi An Vương vào cung thưởng trà.
Vua Gia Ninh có năm người huynh đệ, bốn người đã bị giết trong lần nổi loạn của chư vương, người duy nhất còn lại là người huynh trưởng tính tình ôn hoà mềm mỏng này.
An Vương không có mưu đồ quyền thế, từ trước đến nay không hề nhúng tay vào các cuộc tranh đấu của triều đình, chính vì vậy nên vua Gia Ninh càng thêm kính trọng.
"Bệ hạ, sắc mặt của người hồng hào, thiết nghĩ bệnh phong hàn đã đỡ hơn nhiều rồi." Tính cách An Vương trung hậu, vì vậy tướng mạo trông cũng hiền từ phúc hậu.
"Già rồi, thân thể này cũng không còn như trước nữa." Vua Gia Ninh cảm thán cười nói.
"Nào có, sức khoẻ bệ hạ vẫn đang dồi dào, tinh thần phấn khởi, thần nghe nói tháng trước vị Chiêu Nghi nương nương nào đó có tin vui, chúc mừng bệ hạ." An Vương chắp tay chúc mừng, đáy mắt tràn đầy trêu chọc.
Vua Gia Ninh nhất thời ngây ngẩn, sau đó lập tức cười lớn, tinh thần tràn đầy hứng khởi.
"Bệ hạ, Cổ chiêu nghi đang ở bên ngoài xin được diện kiến." Triệu Phúc đứng dưới đình đá thấp giọng bẩm báo, cắt ngang tiếng cười của vua Gia Ninh.
Tâm tình của vua Gia Ninh đang tốt, khoát tay nói: "Cho nàng ta vào đi."
An Vương cười khổ lắc đầu: "Bệ hạ, quả thực là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến."
Vua Gia Ninh đang muốn đáp lời, nhưng tiếng bước chân vội vã vang lên, một nữ tử váy áo hồng nhạt xông vào đình đá, lê hoa đái vũ, vừa nhìn liền khiến người khác đau lòng, nàng ta hành lễ với vua Gia Ninh, nghẹn ngào nói: "Bệ hạ, người phải làm chủ cho thần thiếp."
Vua Gia Ninh nhíu mày, có chút khó xử: "Đã xảy ra chuyện gì, từ từ nói, trẫm sẽ làm chủ cho nàng!"
An Vương quay đầu đi, giả vờ như không nhìn thấy.
Cổ chiêu nghi rũ mắt, giọng nói run rẩy: "Bệ hạ, thần thiếp nghe người nhà truyền tin đến, Đại lý tự Thiếu khanh Nhậm An Lạc gây chuyện làm càn, vu oan cho tiểu đệ của thần thiếp, bắt nó nhốt vào Đại lý tự."
"Trói Tề Thiện, làm sao có thể? Ái phi không thể nghe lời đồn thổi."
"Bệ hạ, Nhậm An Lạc kia nói Tề Thiện có liên quan đến vụ án gian lận thi cử, đây quả là nỗi oan thấu trời. Tề Thiện thường ngày được cha nuông chiều nên có chút bướng bỉnh, nhưng dù thế nào nó cũng không có gan gian lận!"
Vua Gia Ninh nheo mắt lại, sắc mặt lạnh nhạt đi vài phần. Ông cúi đầu, nhìn Cổ chiêu nghi đang khóc đến thương tâm, thở dài một hơi, đưa tay ra đỡ...
Đột nhiên, một tiếng chuông cổ vang vọng khắp bốn phía hoàng thành, khí thế chấn động cả kinh thành.
Vẻ mặt của vua Gia Ninh và An Vương đột ngột thay đổi, An Vương thậm chí còn sửng sốt đến mức đứng bật dậy.
Chuông Thanh Long! Chuông Thanh Long hai mươi năm nay chưa từng được đánh, đột nhiên lại vang lên!
"Bệ hạ!" Một thị vệ từ ngoài vườn chạy vào, quỳ rạp dưới đất, giọng nói hoảng hốt: "Đại lý tự Thiếu khanh Hoàng Phổ đại nhân cùng mười vị quan thần đã đánh chuông Thanh Long, khẩn xin bệ hạ ban xuống thánh chỉ, điều tra rõ ràng vụ án gian lận thi cử."
"Bệ hạ!"
Vua Gia Ninh vẫn còn chưa phản ứng kịp, gần như cùng lúc đó, thống lĩnh Cấm vệ quân canh giữ hoàng thành, Tăng Hải cũng vội vàng đi vào, hắn cũng quỳ rạp ở dưới đất, thấp giọng bẩm báo: "Các thí sinh của kỳ thi lần này hiện đang quỳ ở ngoài cổng Trùng Dương, thỉnh cầu bệ hạ điều tra rõ ràng vụ án gian lận thi cử, trả lại công đạo cho bọn họ!"
Bên trong ngự hoa viên như một khoảng chết chóc, Cổ chiêu nghi vẫn còn quỳ rạp dưới đất, hoàn toàn mất đi khí thế vừa rồi.
Thật lâu sau, nàng ta mới nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của vua Gia Ninh.
"Tăng Hải, đưa Hoàng Phổ vào đây cho trẫm. Trẫm muốn hỏi xem, rốt cuộc là đã tra ra ai mà khiến hắn dám đến đánh chuông Thanh Long!"