Cả ba người đứng trước bồn rửa mặt ở toilet nam, không khí có vẻ hơi gượng gạo lại vừa buồn cười.

“A, còn khoảng 10 phút nữa là bắt đầu giờ học rồi.”

Bỗng nhiên Chu Như Diệu lên tiếng, cậu vừa xoay người quét mắt nhìn một vòng, vừa cầm lấy bảng “Cấm tiến vào nơi đang thi công” đi ra ngoài.

Chưa đến nửa phút, cậu đóng cửa nhà vệ sinh lại và khóa trái.

Chu Như Diệu xoay người trở lại, ánh mắt cong lên nhìn họ, dáng vẻ cười đùa: "Lý Hàn Sơn, bây giờ nhìn cậu thật đáng thương.”

Lý Hàn Sơn: “…”

Cậu ta thở ra một hơi, giữ nguyên nụ cười trên mặt, trong đầu lại bắt đầu lẩm nhẩm dãy số. Lúc này cậu ta không còn cái gì gọi là phép lịch sự để mà đáp lại, bởi vì cậu ta sợ rằng chỉ cần nói một câu cũng sẽ khiến cậu ta nhớ đến hình ảnh mà người khác cũng phải khó hiểu như vừa rồi.

Tuy nhiên, có một số việc bởi vì mọi người đã dặn đi dặn lại cậu ta rằng không cần suy nghĩ nhiều về nó.

Bỗng nhiên trong đầu Lý Hàn Sơn vang lên lời nói giống như đạn pháo của Mạnh Tư Tuyết.

“Lý Hàn Sơn, cậu đã nhìn thấy Cố Chi Hành sao? Không, có lẽ là cậu không muốn nói cho tôi biết?"

“Kỳ thực tôi rất ghét loại người dối trá như cậu, cậu nói rất đúng, chúng ta quả thực không quen nhau, nhưng tôi vẫn ghét cậu. Cậu biết không, lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã biết cậu là cái loại người vừa dối trá lại cực kỳ ghê tởm. Tôi biết rõ bản chất của cậu hơn những người khác, cậu đen tối, ảo tưởng, vô tình."

“Cậu cố tình lộ ra vẻ mặt đó làm gì chứ? Cậu sẽ không cho rằng tôi thích cậu đó chứ? Buồn cười chết đi được! Ngay cả một con cá con trong ao nhà tôi, cậu còn không xứng nữa. Người như cậu, làm sao có thể nhận được sự yêu thích của tôi...”

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi bỗng hiện lên trong đầu Lý Hàn Sơn.

Nụ cười trên mặt Lý Hàn Sơn dần dần biến mất, cậu ta xoay người, mở vòi nước ra, bắt đầu ra sức rửa mặt.

Cố Chi Hành thở dài một hơi, "chậc” một tiếng, nhìn về phía Chu Như Diệu nói: “Bây giờ phải làm sao đây, cô ta rất khó đối phó đấy.”

Chu Như Diệu thở dài: "Tôi muốn biết chẳng lẽ mỗi ngày mình đều phải chạy vào nhà vệ sinh như vậy sao?"

“Lý Hàn Sơn, cậu làm người quá tệ đấy.”Cố Chi Hành nhíu mày nói.

Lý Hàn Sơn: “...”

Chuyện đó và cậu ta có liên quan gì với nhau chứ! Theo tình hình hiện tại, cậu ta biết rõ trong mắt Mạnh Tư Tuyết, cậu ta chỉ là sự tồn tại xếp sau Cố Chi Hành và Chu Như Diệu.

Lý Hàn Sơn rút hai tờ giấy ra lau tay, quay đầu nhìn về phía họ: "Tôi không liên quan gì đến cô ta hết. Lời này của cậu là có ý gì?”

Lỡ miệng nói ra mất rồi.

Chu Như Diệu lặng lẽ dùng cùi chỏ chọt Cố Chi Hành.

Cố Chi Hành tiếp nhận ý chỉ của cậu, vừa định giải thích, nhưng lại thay đổi suy nghĩ mà nói: “Nhưng có người nói với tôi rằng cậu đang đùa giỡn tình cảm của cô ta.”

“Tôi chỉ vừa chuyển trường được nửa tháng thôi.” Đôi mắt đen của Lý Hàn Sơn chuyển động, nét mặt vẫn mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại chăm chú dán chặt vào Cố Chi Hành: "Bạn học Cố nghe nói từ đâu vậy?”

Giọng điệu Cố Chi Hành thờ ơ, ánh mắt lóe lên, trong phút chốc khiến người khác khó có thể nhìn ra manh mối: “Mạnh Tư Tuyết.”

Lý Hàn Sơn hơi nhíu mày, nụ cười cũng nhạt đi: “Cô ta nói là tôi sao?”

“Cô ta đã nói rất nhiều chuyện về người con trai mà cô ta ghét.” Giọng nói của Cố Chi Hành rất thản nhiên, nhưng lại lộ ra vẻ nghiêm túc: “Dù thế nào thì những đặc điểm đó cũng đều giống cậu cả.”

Hậu quả của chứng hoang tưởng là đây sao?

Do thiếu thốn tình cảm? Hay là do rối loạn đa nhân cách nên mới dẫn đến đầu óc cô ta bị rối loạn?

Lý Hàn Sơn bắt đầu tự hỏi tình trạng của Mạnh Tư Tuyết như thế nào mà lại khiến cho cô ta có những ngôn từ và biểu hiện kỳ quái như vậy.

Cậu ta dừng lại trong giây lát, rồi hỏi: “Những đặc điểm cô ta nói là gì?”

Cố Chi Hành im lặng, đôi mắt tối đen nhìn cậu ta, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Ý định ban đầu của cô vốn là đổ lỗi cho Lý Hàn Sơn, xem cậu ta sẽ giải quyết như thế nào, nhưng đối với đặc điểm của cậu ta, nhất thời cô cũng không biết phải bịa như thế nào nữa.

“Cô ta nói, ừm, cô ta nói cậu…" Đột nhiên Cố Chi Hành nảy ra một ý nghĩ, sau đó cô lạnh lùng nói: “Cô ta nói đôi mắt của cậu lạnh lùng, với một nụ cười man rợ trên khóe miệng, ánh mắt đỏ lên ấn cô ta vào tường mà hôn môi, tiếp theo khàn giọng nói: Cậu còn gần gũi với nam sinh khác nữa, thì lần sau sẽ không còn đôi chân này đâu.”

Lý Hàn Sơn: “…”

***

Cố Chi Hành đang đi trên đường đá cuội trong hoa viên trường học, Chu Như Diệu và Lý Hàn Sơn đi theo sau lưng cô hai bước.

Ba người đi chung với nhau, im lặng suốt cả quãng đường đi, dường như đang hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có bên trong khuôn viên trường học.

Bây giờ đang là giờ học, đương nhiên là vô cùng yên tĩnh rồi.

Hai bên đường rậm rạp những bụi tre, những chiếc lá tre dài nhỏ đung đưa theo làn gió, ánh mặt trời mùa hạ lác đác.

Cố Chi Hành bỗng nói: “A!”

Chu Như Diệu vội vàng đi lên, ghé sát lỗ tai vào người Cố Chi Hành: "A Hành cậu nghĩ ra được cách rồi ư?”

Lý Hàn Sơn cũng ngước mắt lên nhìn.

Ba người họ rõ ràng ở trong toilet nói chuyện cũng không có được ý kiến hay gì, thấy cũng đã đến giờ học, nhưng họ thực sự không muốn trở lại cái lớp học xui xẻo đó. Cuối cùng vẫn quyết định trốn học.

Cố Chi Hành nói: “Đá cuội dưới đường làm bằng nhựa đường có phải không?”

Chu Như Diệu gật đầu, nói: “Làm sao vậy?”

Cố Chi Hành nhìn về phía Lý Hàn Sơn, lại nói: “Cho nên Lý Hàn Sơn mới đi chậm như vậy ha.”

Lý Hàn Sơn: “….Logic gì vậy?”

Cố Chi Hành nói: “Không cần vội vàng.”

Lý Hàn Sơn: “…”

Chu Như Diệu đặt tay lên vai Cố Chi Hành, nhìn chằm chằm Lý Hàn Sơn mà cười ha hả đến phát run.

Lý Hàn Sơn: “…”

Được rồi, chọn cách đi theo nói chuyện với họ là chủ ý ngu ngốc nhất.

Dường như không thấy được sự hào hứng của cậu ta, Cố Chi Hành nhìn về phía cậu, đôi mắt đen hờ hững nhưng kiên nghị.

Lý Hàn Sơn: “…”

Cậu ta thở dài một hơi, giữ nguyên nụ cười, đôi mắt cong lên: "Vô cùng hài hước.”

Lúc này Cố Chi Hành mới vừa lòng mà dời ánh mắt đi.

Nụ cười Lý Hàn Sơn nhạt đi, cảm thấy thật đau đầu. Cậu không biết tại sao từ khi chuyển trường đến nay, bản thân cậu ta lại bị cuốn vào chuyện của họ nữa.

Ba người đi đến cuối đường, đó là một lối đi trong gian nhà có mái che được quấn bằng dây leo, đối diện với sân thể dục.

Cố Chi Hành tùy tiện ngồi xuống, bắt đầu quan sát giờ học thể dục của một nhóm học sinh.

Cô nhìn vài giây, thấy được những học sinh trong lớp gần đó có vẻ là đang nhảy cao.

Trong đó có một nữ sinh cột tóc cao lên thành đuôi ngựa, mặc quần áo thể thao làm tôn lên những đường cong duyên dáng của cô ta. Cô ta chạy một cách tự tin và kiêu hãnh trên đường chạy, vài sợi tóc lòa xòa tung bay.

Không lâu sau đó, cô gái nhẹ nhàng nhảy lên, vượt qua sào, giống như một chú cá linh hoạt.

Tiếng còi vang lên, giáo viên dạy thể dục đứng ở một bên, trên mặt đầy vẻ tự hào.

Cố Chi Hành dùng dáng vẻ lưu manh huýt sáo với cô ta.

“A Hành, cậu đang làm gì vậy?” Chu Như Diệu lầm bầm, nhìn qua đó, có phần hơi ngạc nhiên: "Đó không phải là Lâm Âm ư?”

Lý Hàn Sơn nhướng mày, dường như cậu ta có ấn tượng với cái tên này.

Chưa tới vài giây, cậu ta đã nhớ ra.

Lý Hàn Sơn nhìn về phía Cố Chi Hành: "Lâm Âm, là cái người trên sân bóng chày kia sao?”

Cố Chi Hành định gật đầu, nhưng đột nhiên lại nhớ đến nội dung trong tiểu thuyết của Lâm Âm kia, thoáng chốc động tác đông cứng lại.

Chu Như Diệu hình như cũng nghĩ tới điều đó, cậu khổ sở nhìn về phía Lý Hàn Sơn.

Một hồi lâu sau, Cố Chi Hành quét mắt nhìn chân cậu ta, rồi vỗ xuống vai cậu: "Nếu cậu thích thì cứ đến đi, tôi cam đoan sẽ không đánh gãy chân của cậu đâu.”

Lý Hàn Sơn: “…?”

Đây là tuyên bố chủ quyền sao?

Lý Hàn Sơn quyết định không nhìn vẻ mặt của họ nữa, tiếp tục hỏi: “Tính cách cô ta như thế nào?”

“Hiếu thắng, nhiệt huyết với bóng chày, nhưng lại vô cùng căm ghét việc là nữ sinh nên chỉ có thể đánh bóng mềm.” Chu Như Diệu suy nghĩ một chút, rồi lại thành thật nói: “Người anh em à, cô ta rất được đó nha, nhưng quan trọng vẫn là đôi chân kia của cậu.”

Lý Hàn Sơn: “…’’

Đang nói chuyện, thì dường như Lâm Âm ở bên kia cũng đã chú ý tới họ, cô ta vẫy tay về phía họ.

Một lát sau, lớp của Lâm Âm được tự do vận động, Lâm Âm khoác áo đồng phục học sinh chạy thẳng tới chỗ họ, sau đó dừng lại trước mặt Cố Chi Hành.

Cô ta nâng cằm lên, nghiến răng nhỏ, chỉ vào Cố Chi Hành: “Đã lâu không thấy cậu, cậu là người lười biếng vậy à! Rõ ràng ở trong câu lạc bộ bóng chày, cậu có vận may tốt như vậy, làm sao lại có thể không tham gia huấn luyện!"

Cố Chi Hành nhún vai: “Tôi không có…"

“Cậu tên là Lâm Âm phải không?” Lý Hàn Sơn cắt ngang lời Cố Chi Hành, mỉm cười nhìn cô ta nói: “Nghe nói cậu đánh bóng tốt lắm.”

Lâm Âm chớp mắt, cô ta vô cùng đắc ý, nhưng lại có chút nghi ngờ: “Đó là dĩ nhiên, bởi vì tôi là mạnh nhất đó! Nhưng mà cậu là ai vậy? Thế nào, cậu muốn khiêu khích cười nhạo tôi sao?”

Tự nhiên cô ta lại nghĩ tới chuyện không hay, trạng thái thoải mái vừa rồi ngay lập tức biến mất, cả người trở nên phòng bị: "Nếu như cậu không vừa mắt, có bản lĩnh thì đến đấu với tôi đi!"

Thực sự đúng như những gì họ nói, tính cách vô cùng hiếu thắng. Hơn nữa, khi trò chuyện, có lẽ cô ta thường bị các nam sinh, nữ sinh khác xa lánh, vì vậy cho nên Lý Hàn Sơn chỉ nói tí lời mà cả người cô ta đã bày ra tư thế đã phòng bị.

Lý Hàn Sơn vẫn giữ nguyên nụ cười, lời nói có hơi áy náy: “Xin lỗi, cậu hiểu lầm lời nói của tôi rồi. Chỉ là tôi đã xem qua cảnh cậu và A Hành đánh bóng, cảm thấy rằng cậu rất lợi hại mà thôi.” Cậu ta dừng lại, cố gắng làm cho chính mình quên đi hình ảnh cô ta và Cố Chi Hành chơi bóng chày vào ngày đó, mà vẫn giữ nguyên nụ cười.

Nghe đến đây, Lâm Âm vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, chỉ khẽ gật đầu.

Ngược lại cô ta nhìn về phía Cố Chi Hành, lại duỗi tay ra: “Gần đây tôi đã luyện tập thêm một số bài tập, nếu cậu có thời gian thì tới đây đấu thắng thua với tôi.”

Chu Như Diệu lắc đầu, giọng nói kéo dài, đùa bỡn Cố Chi Hành: “A Hành, người ta hẹn cậu quyết đấu cơ đấy, sao cậu lại không trả lời vậy~”

“Bởi vì mệt chết đi đó! Không nên nghĩ bóng chày chỉ chơi đơn giản như vậy.”

Cố Chi Hành lạnh lùng cảnh cáo Chu Như Diệu.

Lý Hàn Sơn: “…”

Ngược lại, cách các cậu chơi cũng chẳng có gì khó.

Cậu ta nghiêm mặt, khẽ cười, nhìn về phía Lâm Âm: “Có phải học sinh lớp cậu đang tập trung không? Cậu phải về rồi nhỉ?”

“Thật vậy à? Tôi đi trước đây! Có rảnh thì chấp nhận lời thách đấu của tôi nha!”

Lâm Âm vội vàng liếc nhìn lần cuối, cô ta cũng không rõ tình hình cho lắm, nhưng vẫn xoay người vội vàng rời đi.

Cố Chi Hành nói: “Không ngờ cậu cũng biết cách làm quen với con gái!

Lý Hàn Sơn nói: “Tôi không có.”

Chu Như Diệu gật đầu, nở nụ cười với Cố Chi Hành, giọng nói dịu dàng: “Cậu là Cố Chi Hành phải không? Nghe nói cậu chơi bóng chày rất hay!”

Cố Chi Hành lập tức nghiêm mặt, vặn vẹo người, cúi đầu nói: “Không có.”

Giọng nói Chu Như Diệu nhẹ nhàng: “Tôi biết cậu rất mạnh mà!”

Lý Hàn Sơn: “…”

Cậu ta vẫn duy trì sự bình tĩnh: “Tôi vừa nghĩ ra cách, chỉ cần các cậu hợp tác với tôi là được.”

Chu Như Diệu sửng sốt, mở to hai mắt, vài giây sau, cậu mới mở miệng: “Muốn chúng tôi phối hợp với cậu ư? Còn chưa biết chúng tôi có thể giúp được hay không đây.”

Sắc mặt Cố Chi Hành tỉnh bơ, nói: “Như Diệu, đừng ồn ào nữa, thử nghe cách làm của cậu ta đã.”

Chu Như Diệu cong miệng nhe răng, sau đó, cậu thu giọng điệu kỳ quái lại, nói: “Được rồi, đừng nóng giận mà, nói giỡn một chút thôi mà.”

Cũng may, ít nhất vẫn có thể giao lưu với Cố Chi Hành.

Lý Hàn Sơn nhẹ nhàng thở ra, môi mỏng khẽ nhếch lên, nói: “Tôi cho rằng…“

“Chờ đã.” Cố Chi Hành cắt ngang lời cậu ta, vẻ mặt lạnh như băng nói: “Đúng rồi, tôi đột nhiên rất tò mò, cậu có thể làm cái đó hay không, có thể biểu diễn cái đó hay không, chính là cái đôi mắt lạnh lùng, âm u, khóe miệng vẽ ra một nụ cười tàn ác, ánh mắt đỏ lên, giọng khàn khàn.”

Lý Hàn Sơn: “…”

Bây giờ mắt cậu ta cũng đủ đỏ rồi đấy.

Là do tức giận đấy.

Tác giả có chuyện muốn nói: Lí Hàn Sơn: “Giết người là một tội ác.’’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play