"Tại sao hôm qua Lý Hàn Sơn lại rời đi?"

"Có lẽ là do cậu ta no rồi."

"Nhưng hình như cậu ta chỉ ăn có một vài miếng thôi mà, còn nữa, cậu ta vẫn chưa trả lời chúng ta!"

“Nhưng chúng ta đã làm được rồi.”

“Vậy cậu ta chấp nhận rồi à?”

Bên cạnh trường có một siêu thị, Chu Như Diệu và Cố Chi Hàng vừa ăn kem mua từ siêu thị vừa nói chuyện phiếm về việc Lý Hàn Sơn không nói lời nào mà đã đi ra ngoài vào trưa ngày hôm qua.

Cố Chi Hành suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không ra đáp án. Cô dùng hàm răng cắn hai ba miếng kem, rồi ném vỏ kem đi.

Cô nói: “Mau đi thôi, tiết học buổi chiều sắp bắt đầu rồi.”

Chu Như Diệu ăn xong, rồi nhanh chóng chạy đi. Hai người vừa đi về phía tòa nhà dạy học vừa nói chuyện.

Nói về ngày hôm qua một lát, rồi Chu Như Diệu đột nhiên bảo: “Tôi vừa mới nghĩ ra, tôi cứ luôn cảm thấy rằng sự việc ngày hôm qua vừa trùng hợp, vừa có hơi quen thuộc. Cậu hiểu tôi muốn nói gì không?"

Cố Chi Hành đương nhiên hiểu, cô im lặng vài giây, “Cậu lật đi.”

Chu Như Diệu nghe vậy, thì lập tức lấy cuốn sổ nhỏ lúc nào cũng mang theo bên người ra, bắt đầu soạt soạt lật từng trang. Một lúc sau, rốt cuộc cậu cũng tìm được nội dung mình muốn, miệng mấp máy muốn đọc lên đột nhiên bị bịt lại.

Cậu ngẩng đầu thì nhìn thấy Cố Chi Hành vừa dùng tay bịt miệng cậu vừa thở dài một hơi. Sau đó Cố Chi Hành dùng đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cậu, thấp giọng nói: “Đừng để tôi lại đè cậu vào tường mà hôn đấy nhé."

Miệng Chu Như Diệu bị ép chặt đến mức phải “Ô ô ô” vài tiếng, xem như đã đồng ý.

Cố Chi Hành buông lỏng tay ra.

“Đừng có tự luyến như vậy, không phải lúc nào cũng cần cậu chu miệng ra hôn người ta đâu.” Chu Như Diệu nhỏ giọng lầm bầm, sau đó còn chưa đợi Cố Chi Hành trả lời mà đã nói một lèo, “Trong tiểu thuyết, cô luôn chạy theo sau lưng Lý Hàn Sơn, nhận lấy những ánh mắt lạnh lùng, cười nhạo. Chỉ có Cố Chi Hành vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô, giúp cô gạt bỏ đi những chướng ngại, thậm chí còn chấp nhận cuộc hôn nhân mà gia tộc đã sắp xếp, chỉ vì muốn để cô trở thành con gái nuôi của nhà họ Cố, lúc đó cô mới có thể xứng đôi với Lý Hàn Sơn. Nhưng Mạnh Tư Tuyết đã xuyên sách, kiếp trước cô ta là người có nhan sắc tuyệt mỹ, rất nổi tiếng trong giới giải trí, thành công rực rỡ, còn có vô số đàn ông mong ngóng cô ta. Sau khi xuyên sách, cô ta tiếp cận Lý Hàn Sơn, móng tay đỏ rực của cô ta vuốt nhẹ vào hầu kết anh ta, giọng nói du dương giống như người tình đang tâm sự: Anh còn không có cửa để làm cá trong ao nhà tôi…"

Chu Như Diệu đang nói thì đột nhiên dừng lại, cậu nhìn về phía Cố Chi Hành.

Cố Chi Hành châm một điếu thuốc, dáng vẻ thờ ơ, thấp giọng nói: "Cậu cứ nói tiếp đi."

Khói lượn lờ giữa không trung, Chu Như Diệu mơ hồ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, đôi mắt đen rung động.

Chu Như Diệu lại mở miệng, mấp máy môi, nói một cách khó khăn: "Trong trường trung học Thịnh Hoài hình như có quá nhiều thái tử, luôn có mấy em trai xấu xa, kiêu căng ngạo mạn hay đến trêu chọc cô, vậy thì cô có thể làm gì được cơ chứ? Chỉ đành phải chấp nhận sự thật mà thôi. Thế nhưng không ngờ, vốn dĩ Mạnh Tư Tuyết muốn trở thành một học sinh giỏi, nhưng cô không hề hay biết mình đang chơi đùa ở đấu trường Atula.”

Chu Như Diệu đọc xong, cả hai người đều im lặng trong khoảng thời gian dài.

Cố Chi Hành đưa qua một hộp thuốc lá.

Chu Như Diệu nhận lấy, vừa định châm lửa, thì lại nhanh chóng tắt đi, còn lấy luôn điếu thuốc từ miệng của Cố Chi Hành.

Cố Chi Hành nhíu mày, “Làm gì vậy.”

Chu Như Diệu nghiêm nghị nói: " Này, nếu để tôi châm điếu thuốc, có thể sẽ thiêu chết chúng ta đấy."

Cố Chi Hành: “...”

Cô suy nghĩ một lát, rồi gật đầu, “Cũng có lý.”

***

Tiết học đầu tiên của buổi chiều là môn vật lý, một nhóm học sinh đã ngủ gật, chỉ có tiếng chuông hết giờ học mới khiến cho toàn bộ lớp học như được sống lại.

Cố Chi Hành thong thả ngẩng đầu, ngáp một cái.

Chu Như Diệu đến gần Lý Hàn Sơn, dựa vào bàn. lướt qua Lý Hàn Sơn, rồi nói chuyện với Cố Chi Hành, Cố Chi Hành vừa mới tỉnh ngủ, nên đến một câu cũng không đáp lại.

Lý Hàn Sơn lật vài trang sách, đột nhiên nghe thấy Chu Như Diệu thở hổn hển kêu lên: "Đệt!"

Cậu ta nhíu mày, chỉ thấy ánh mắt Chu Như Diệu bình tĩnh nhìn về phía cửa sổ.

Lý Hàn Sơn đi qua xem, mắt thấy một nữ sinh mặc đồng phục năm nhất trước ngực đang ôm thứ gì đó, trên mặt là nụ cười ngây ngô.

Nhìn có vẻ hơi quen, hình như là nữ sinh ngày hôm qua thì phải?

Lý Hàn Sơn chú ý nhìn kỹ vào ánh mắt trong sáng của nữ sinh kia, dường như cô ta muốn nói gì đó nên do dự đi về phía ba người họ.

Cậu ta nhíu mày càng chặt hơn.

Cậu ta cảm thấy ánh mắt đó rất quen thuộc.

Mà lúc giữa trưa Chu Như Diệu mới trò chuyện với Cố Chi Hành về cô ta, nên đương nhiên cậu hiểu cảnh tượng lúc này chính là ‘Hải Vương’ đang ‘tuyển phi’ mà người ta hay nói, cậu không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Không đúng, cậu tuyển phi thì mang tôi theo làm gì?

Mà Mạnh Tư Tuyết đang ôm một hộp cơm trưa trước ngực, trong lòng cô ta vô cùng thỏa mãn.

Không tồi, các nhân vật chính và phụ trong tiểu thuyết đều xinh đẹp như các diễn viên trong giới giải trí. Một người thì lạnh lùng xa cách, một người thì trong sáng vui tươi, ngay cả người đàn ông xấu xa Lý Hàn Sơn trong bản gốc cũng là nhân vật môi hồng răng trắng mê hoặc người khác.

Mạnh Tư Tuyết đến gần vài bước, cô ta hơi cắn môi, ánh mắt rung động, thẹn thùng đưa hộp cơm cho Cố Chi Hành.

Ánh mắt của Cố Chi Hành hiện lên vẻ thích thú. Dường như trong lời nói ngọt ngào của Mạnh Tư Tuyết còn mang theo vẻ sợ hãi, "Tôi tên là Mạnh Tư Tuyết, cảm ơn cậu. Cậu ta đã không ngừng quấy rầy tôi từ lâu rồi, nếu không có cậu thì tôi thật sự không biết nên làm thế nào cả."

Mạnh Tư Tuyết nói xong, nhưng không đợi được câu trả lời.

Cô ta ngẩng đầu, chỉ thấy Cố Chi Hành nằm dài trên bàn, bắt đầu tiếp tục ngủ.

Mạnh Tư Tuyết hơi cắn răng, khóe miệng mấp máy.

Không sai, chính tính cách thế này đã khiến cho ham muốn chinh phục của cô ta càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Cô ta khẽ cười, đôi mắt đen bất lực nhìn về phía Chu Như Diệu, giọng nói run rẩy: “Tôi xin lỗi, tôi làm hộp cơm này, vốn dĩ với mong muốn là cảm ơn cậu ấy, chứ tôi không muốn gây rắc rối cho các cậu. Tôi xin lỗi! Thực sự xin lỗi….”

Mạnh Tư Tuyết nói xong, ánh mắt rung lên, trong hốc mắt đã đầy lệ như sắp khóc.

Chu Như Diệu: “…”

Mắt cậu nhìn về Lý Hàn Sơn, hy vọng cậu ta sẽ làm cái gì đó, nhưng thấy cậu ta vẫn cúi đầu chăm chú đọc sách, không hề có ý định giải vây giúp.

Mặt Chu Như Diệu nhăn lại. Trong vài giây, cậu cố gắng nặn ra một nụ cười rạng rỡ.

Cậu thấp giọng nói: “À, không có chuyện gì đâu! A Hành không biết cách giao tiếp cho lắm. Lúc này chắc là buồn ngủ rồi, cậu cứ để ở đây đi, lát nữa tôi sẽ bảo A Hành ăn."

Chu Như Diệu cười ha hả, cậu thấy Mạnh Tư Tuyết cũng mỉm cười, vô cùng biết ơn mà nhìn cậu, giọng nói rất ngọt ngào, "Ừm! Cảm ơn cậu, cậu thật là một người tốt đó. Cậu tên gì vậy?"

Chu Như Diệu kiên trì đến cùng mà giới thiệu, “Tôi tên là Chu Như Diệu, đây là Lý Hàn Sơn, còn A Hành thì cậu biết rồi đấy, ha ha.”

Cậu dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Chúng tôi sắp vào giờ học rồi, cậu cũng nên trở lại lớp học sớm đi, đến muộn thì không tốt đâu, đúng không?"

Nói xong, Chu Như Diệu tha thiết nhìn cô ta, hy vọng cô ta có thể hiểu được ý của cậu.

Mạnh Tư Tuyết ăn ý nhìn ánh mắt của cậu, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, sắc mặt ửng đỏ, nở nụ cười.

Cô ta nói: “Ừm! Cảm ơn!”

Vài phút sau khi Mạnh Tư Tuyết rời đi, tiết học cũng bắt đầu.

Chu Như Diệu thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: "Cuối cùng cũng đuổi đi rồi."

Lý Hàn Sơn lật một trang sách, giọng nói thoảng qua như gió nhẹ mây bay: "Thật sao?"

Chu Như Diệu nói chậm rì: “Làm sao vậy?”

Lý Hàn Sơn nhướng mày nhìn sách, cười nhưng không nói gì.

Mà ở bên kia, Mạnh Tư Tuyết mở cửa phòng học, trở lại chỗ ngồi, mỉm cười vô cùng tự tin.

Lý Hàn Sơn là một tên tệ hại, cùng lắm cũng chỉ là trêu đùa. Cố Chi Hành lạnh lùng kiêu ngạo, tạm thời không thể ra tay manh động. Nhưng Chu Như Diệu thì khác, là một cún con trong sáng hoạt bát, cô ta vẫn nên ăn người này. Hơn nữa, trong ba người họ thì Chu Như Diệu coi như là hướng tấn công tốt nhất rồi, trước hết cứ dùng cậu ấy để đến gần hơn với Cố Chi Hành vậy.

***

Nếu ông trời cho Chu Như Diệu một điều ước, thì trước đây cậu chắc chắn sẽ ước được nhìn thấy khủng long ở thời kì Jurassic (Kỷ Jura). Nhưng bây giờ, Chu Như Diệu chỉ mong ước rằng: Xin hãy khiến cho Mạnh Tư Tuyết biến mất đi!

Ngày đó khi được Chu Như Diệu giải vây giúp, hình như đã làm cho cô ta hoàn toàn hiểu lầm về cậu. Từ lúc đó đến nay, mỗi khi vừa mới tan học là Mạnh Tư Tuyết sẽ lại đến tìm cậu.

Lúc thì cô ta vừa dùng lời nói ám muội vừa dùng cơ thể quấy rối cậu, lúc thì dùng ánh mắt như muốn khóc rồi khổ sở cảm ơn cậu, lúc lại dùng những câu đố ý vị thâm trường để trêu ghẹo cậu.

Cả người Chu Như Diệu bây giờ như đang ở bên bờ vực sụp đổ.

Giống như bây giờ, cơ thể của cậu đang căng thẳng, cậu thầm đếm thời gian khi nào hết giờ học.

Ngay khi tiếng chuông vang lên, cậu thậm chí còn không kịp chờ thầy thông báo hết tiết, đã lập tức ném ra một câu "Thầy ơi, em đau bụng quá" rồi trực tiếp lao ra khỏi lớp học.

Chu Như Diệu lao ra khỏi lớp học, chạy thẳng về phía nhà vệ sinh.

Cậu thực sự không nghĩ ra chỗ nào có thể ngăn cản một nữ sinh đang ở tuổi dậy thì bước vào ngoài chỗ này.

Mãi cho đến khi tiếng chuông vào học vang lên, cậu mới trở lại lớp học, không nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Tư Tuyết.

Chu Như Diệu biết: Thành công rồi.

Sau lần thành công này, trong hai ngày tiếp theo, Chu Như Diệu vẫn canh thời gian mà chạy vào nhà vệ sinh mỗi khi hết giờ học.

Cách của cậu rất đơn giản: Sau nhiều lần như vậy, Mạnh Tư Tuyết không còn cách nào cả, chắc chắn sẽ từ bỏ.

Nhưng sự thật là, trong lúc Chu Như Diệu chạy đến nhà vệ sinh, đã có nạn nhân âm thầm thay cậu chịu đựng mọi thứ.

Trong giờ nghỉ giải lao để đến tiết thứ hai vào buổi sáng thứ ba, Chu Như Diệu đã sớm không thấy bóng dáng đâu, mà Cố Chi Hành thì đang cầm một cây bút đen, đôi mắt đen láy đang buồn ngủ.

Dường như Lý Hàn Sơn cũng cảm thấy ồn ào, không biết phải làm gì hết. Còn Mạnh Tư Tuyết thì đang ngồi vào chỗ của cậu một cách quang minh chính đại và bắt đầu tự mình nói những ngôn ngữ bí ẩn với Cố Chi Hành.

Cố Chi Hành nghe không hiểu, chỉ cảm thấy buồn ngủ.

Cuối cùng, dường như Mạnh Tư Tuyết cũng đã hiểu được sự thiếu kiên nhẫn của cô, lời nói của cô ta cũng dừng lại.

Sau đó cô ta lộ ra một nụ cười nhợt nhạt yếu ớt, khổ sở nói, “Chi Hành, có phải cậu và Như Diệu đều cảm thấy ghét tôi đúng không? Cậu ấy luôn trốn tránh tôi, còn cậu thì lúc nào cũng không nghe tôi nói.”

Cố Chi Hành chậm rãi quay đầu nhìn sang, trầm giọng nói: "Ai nói vậy."

Đôi môi đỏ mọng của Mạnh Tư Tuyết mím lại, ánh mắt rưng rưng, “Là tôi hiểu lầm ư?”

Cố Chi Hành mệt mỏi, nói: “Không phải, ai nói với cậu chuyện chúng tôi ghét cậu vậy, là Lý Hàn Sơn sao?”

Mạnh Tư Tuyết: “...”

“Tôi biết tôi như vậy là đang quấy rối các cậu, nhưng mà…" Tay của cô ta đặt trên ngực của Cố Chi Hành, mỉm cười, ánh mắt hơi híp, tiến lại gần Cố Chi Hành, đôi môi đỏ mọng mở ra và khép lại: “Cậu sẽ trách móc tôi vì tôi làm vậy sao?”

Cố Chi Hành: “Sẽ.”

Mạnh Tư Tuyết: “…”

Cô ta lại càng đến gần hơn, đôi mắt sáng ngời, giọng nói vô cùng ái muội, "A Hành—"

“Đệt! Mau buông A Hành ra!” Chu Như Diệu vừa quay về lớp học thì liền thấy cảnh hai người dán sát vào nhau, cậu nhanh chóng chạy tới, mạnh mẽ kéo Mạnh Tư Tuyết ra, “Mạnh Tư Tuyết, cậu thật sự quá đáng rồi đấy?”

Cơ thể Mạnh Tư Tuyết lắc lư, ngay tức khắc đã ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.

Cô ta nhìn nét mặt Chu Như Diệu đã không còn nụ cười rạng rỡ nữa, ngược lại là đôi mắt đen u ám, môi mỏng cắn chặt.

A, nhìn cậu như đang trốn tránh cô ta, nhưng trên thực tế, rõ ràng là đã rung động rồi.

Khóe miệng Mạnh Tư Tuyết nhếch lên, cô ta cố ý không nhìn hai người, giọng nói nhỏ như đang thì thầm, “Tình cảm không có cách nào khống chế được, tôi thực sự xin lỗi! Vốn dĩ chủ ý của tôi không phải là muốn phá hủy tình bạn giữa hai cậu đâu. Mọi chuyện lại thành ra thế này, tôi thực sự không ngờ, bởi vì các cậu đều rất sâu nặng với tôi ——"

Chu Như Diệu nhìn vào đôi mắt Cố Chi Hành.

Cố Chi Hành nhìn vào đôi mắt Chu Như Diệu.

Chu Như Diệu hất cằm lên.

Cố Chi Hành gật đầu.

Hai người im lặng lướt qua Mạnh Tư Tuyết, âm thầm rời đi từ cửa sau, dự định đi về phía nhà vệ sinh.

Vừa mới đi ra từ cửa sau, hai người suýt nữa đã đâm vào Lý Hàn Sơn.

Chu Như Diệu trực tiếp đi qua, đè bả vai Lý Hàn Sơn lại, nghiêng đầu nói: "Đi, đi toilet."

Lý Hàn Sơn mỉm cười từ chối: “Không được, tôi muốn đọc sách.”

Chu Như Diệu ngừng lại, một lúc sau mới nói: “Đừng trở về, không là cậu sẽ gặp xui xẻo đấy.”

Chu Như Diệu trầm giọng nói, Cố Chi Hành cũng nhìn về phía Lý Hàn Sơn, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng vạn năm cũng không hề thay đổi, nhưng trong đôi mắt đen chưa từng lóe sáng lại hiện ra…một tia thương hại....?

Lý Hàn Sơn: “...”

Lý Hàn Sơn mỉm cười, đôi mắt đen bình tĩnh nói: “Cảm ơn, nhưng thật sự không cần.”

Cậu ta thật sự không nghĩ ra được chuyện gì lại vừa xui xẻo vừa kỳ quái hơn là đi cùng với hai người bọn họ.

Chu Như Diệu “chậc” một tiếng, quay đầu nhìn về phía bóng dáng của Lý Hàn Sơn rồi nhún vai.

Cố Chi Hành cũng nhún vai.

Hai người đi đến nhà vệ sinh, tính thời gian chờ đến giờ lên lớp, nhưng đáng tiếc lúc này đang là giờ nghỉ giải lao, ước chừng còn 30 phút nữa.

Bảy phút sau, cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra.

Lý Hàn Sơn đi tới bồn rửa mặt, khẽ nới lỏng cà vạt đồng phục, lộ ra phần xương quai xanh hẹp dài lại trắng nõn. Trong gương là hình ảnh thiếu niên tóc đen mắt đen, làn da trắng nõn, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ bực bội.

Sau đó, mắt cậu ta nhìn đồng hồ, vẻ mặt lạnh lùng đẩy cửa một buồng vệ sinh ra, sau đó trực tiếp ngồi trên bồn cầu.

Vài giây sau, từ buồng vệ sinh bên cạnh truyền đến vài tiếng gõ nho nhỏ.

Một giọng nói rầu rĩ vang lên, "Lý Hàn Sơn?"

Lý Hàn Sơn: “...”

Cậu ta hít một hơi thật sâu, giữ nguyên nụ cười, trong lòng bắt đầu lẩm nhẩm một dãy Fibonacci, đồng thời trả lời lại giọng nói kia, "Cố Chi Hành?"

Từ bên buồng kia, một bàn tay đưa qua một hộp thuốc lá ở phía dưới cửa buồng.

Chu Như Diệu: “Người anh em, làm một điếu chứ?”

Lý Hàn Sơn: “…”

Chẵn lẻ không thay đổi, phụ thuộc vào góc phần tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play