Bộ Lạc Thần Bếp

Chương 17: Phòng trộm


1 năm

trướctiếp

Sau khi rời khỏi lều, Tống Tiêu không nhịn được than thở “ Toi đời rồi, có vẻ như Hàn Lập rất thích Vô Ảnh, nếu không thì sao lại đem việc nhận vào mình như vậy. Ta cùng Vô Ảnh có xích mích, có khi nào Hàn Lập thay hắn đập ta một trận hay không?”

“ Tôi lại không nghĩ như vậy.” một tia sáng lóe lên trong mắt Tô Hạ. Hắn cảm thấy, Hàn Lập không đánh giá cao Vô Ảnh, mà là đang giúp thủ lĩnh phân ưu.

Hai người đang nói chuyện, thấy Hàn Lập mang theo Vô Ảnh đi tới, Tống Tiêu rụt cổ, nhanh chóng kéo Tô Hạ chạy đi, trốn sang một bên.

“ Tại sao chúng ta phải trốn?” Tô Hạ không phát ra tiếng dùng khẩu hình hỏi.

“...” Tống Tiêu ngơ ra, hắn cũng không biết, chỉ là chạy trốn theo bản năng thôi.

“ Trong An bộ lạc những dị năng giả có đãi ngộ rất tốt. Trong hoàn cảnh bình thường cậu có thể đủ ăn mỗi ngày. Ngươi chỉ cần làm tốt một việc, đó là nghe lời thủ lĩnh mà thôi.” Âm thanh lãnh đạm của Hàn Lập ở bên cạnh truyền đến.

Vô Ảnh trầm tư suy nghĩ, hỏi “ Có việc gì cần chú ý đặc biệt không ?”

“ Điểm chú ý đầu tiên đó là tuyệt đối tôn trọng thủ lĩnh của bộ lạc.”

Hàn Lập liếc mắt nhìn Vô Ảnh “ Thôi, bắt đầu từ việc thay đổi xưng hô đi.”

Mới ba tí tuổi đầu, xưng thiếu gia với ai chứ, Hàn Lập khó chịu đã lâu.

Vô Ảnh giật mình, kinh ngạc nhìn lại.

Một lúc lâu sau hắn cười, mang theo ý khiêu khích “ Được thôi, chúng ta đánh một trận. Nếu ngươi có thể thắng thiếu gia ta sẽ nghe theo ngươi.”

Nghĩ xong, Hàn Lập không yên tâm lắm nói trước “ Đánh thì cũng được. Nhưng nếu bị đánh đau quá, ngươi sẽ không khóc chứ?” Bởi vì thoạt nhìn cậu ta chỉ mới mười hai mười ba tuổi, nói thẳng ra thì vẫn còn là một đứa trẻ.

Vô Ảnh tức giận đến méo cả mặt “ Tới thử, ta chờ ngươi đánh ta phát khóc nha. Ngươi chọn vị trí đi, bây giờ đi luôn.”

Hàn Lập nhướng mày, đi trước dẫn đường, định tìm một nơi không có người để khiêu chiến.

Sau khi hai người đi khuất, Tống Tiêu bí mật bám theo như một tên trộm.

Tô Hạ chạy nhanh đến giữ người kia lại “Ông chủ, đi theo nhìn lén không tốt lắm đâu. Nếu không may dính vào thì sao?”

Tống Tiêu lời lẽ chính đáng nói “ Không thể bỏ lỡ trò hay được, ngươi biết không! Trước kia chúng ta bị Hàn Lập khi dễ, bây giờ thật vất vả mới chờ đến khi hắn bị người bắt nạt, ta nhất định phải tận mắt chứng kiến cảnh Hàn Lập bị đánh tơi tả mới được!”

“ Ai bắt nạt ai còn chưa biết đâu.” Tô Hạ nhỏ giọng nói thầm.

“ Đấu với nhiều người còn có thể thắng, đối thủ lần này chỉ là một thằng nhóc, Hàn Lập không thể thua được.”

Tống Tiêu thở dài một hơi “ Tuy rằng ta cũng thật mong muốn thằng nhóc láo toét kia được dạy dỗ một trận, nhưng nhìn vào hiện thức phải công nhận năng lực tốc độ so với năng lực băng nguyên tố thì mạnh hơn nhiều. Khi chiến đấu Vô Ảnh chỉ cần dùng tốc độ đến bên cạnh kề dao vào cổ Hàn Lập, khi đó anh ta có thể làm gì? Kẻ cầm đầu bọn cướp cũng chết như vậy.”

“ Nếu không có biện pháp đối phó, Hàn Lập sẽ không đồng ý cùng với Vô Ảnh đánh nhau đâu. Hắn không ngốc.” Tô Hạ nhìn trời nói.

“ Ai biết được hắn chứ.” Tống Tiêu hằn học nói.

“ Vô Ảnh bị đánh ta vui vẻ, Hàn Lập bị đánh ta càng cao hứng. Nếu hai bọn họ lưỡng bại câu thương thì càng tốt, như vậy tối ta sẽ nướng cả con lợn rừng để ăn mừng.”

Tô Hạ hoàn toàn cạn cmn lời.

**

Tống Tiêu lén lút theo sau. Anh ta nghĩ rằng sẽ được xem một trận chiến tuyệt vời. Nhưng sự thật là, ngay khi vừa bắt đầu trận đấu, Vô Ảnh vọt tới bên cạnh người Hàn Lập. Hàn Lập vừa động ý niệm, phạm vi hai mét quanh thân xuất hiện vô số bông tuyết.

Trong nháy mắt, lông mày Vô Ảnh nhiễm một tầng băng sương. Cậu ta không ở lại lâu, lập tức quay lại vị trí ban đầu.

Nhìn qua thì thấy như hai người ngang tài ngang sức, không ai làm gì được nhau, nhưng thật ra, tay Vô Ảnh không ngăn được mà run rẩy. Chỉ với một kỹ năng, Hàn Lập đã đặt nền móng cho sự chiến thắng.

Tống Tiêu há to miệng, Hàn Lập so với trong tưởng tượng của hắn còn muốn kinh khủng hơn!

Tô Hạ biểu hiện như đã đoán ra trước rồi, quả nhiên tên nhóc kia chịu thiệt.

Hàn Lập cười giải thích “ Ta luôn gọi chiêu này là đóng băng quang hoàn, bởi vì nó có thể khiến người ta chậm lại hơn 30%. Mà không có tốc độ thì ngươi còn làm gì được ?”

“ Đừng xem thường người khác!” Vô Ảnh sắp chết vẫn to mồm, cậy mạnh nói. Đồng thời, cậu ta cúi đầu xuống suy nghĩ.

Hàn Lập không có nhân cơ hội ra tay, mà thảnh thơi chờ Vô Ảnh nghĩ đối sách.

Sau nửa ngày vẫn không nghĩ ra được biện pháp gì, Vô Ảnh nghiến răng, giơ chủy thủ lên hướng Hàn Lập đánh tới một lần nữa.

“ Bang.......” một tiếng, Vô Ảnh trực tiếp đập vào bức tường băng.

“ Ui da” Vô Ảnh hít vào một hơi khí lạnh, cả khuôn mặt nhăn lại.

Vừa rồi cậu ta di chuyển với tốc độ cao nhưng lại đâm sầm vào tường băng. Lực va đập dồn hết vào mũi,đau đến nước mắt suýt trào ra.

“ Không có tốc độ, ngươi không thể tới gần ta được.” Hàn Lập không yên tâm nhắc nhở “ Này, nhóc đã hứa sẽ không khóc đấy.”

“ Ta … ta không khóc.” Vô Ảnh nước mắt lưng tròng, nhưng đang kìm lại cảm xúc muốn khóc. Một tay cầm chủy thủ, tay kia che lại cái mũi đỏ ửng của mình, đau đến muốn lăn lộn trên mặt đất.

“ Nhận thua đi.” Hàn Lập chân thành khuyên nhủ.

“ Không cần.” Vô Ảnh có chết cũng không nhận thua. Giữ chặt chủy thủ, tiếp tục xông lên lần thứ n.

Hàn Lập âm thầm thở dài, xuống tay không chút lưu tình. Mưa đá, tường băng, đóng băng quang hoàn lần lượt được tung ra, đánh vào đầu Vô Ảnh.

Chờ đến khi Vô Ảnh nửa quỳ nửa ngồi trên mặt đất liều mạng thở dốc thì mặt mũi đã bầm dập hết cả rồi.

“ Không đánh nữa.” Hàn Lập đi đến trước mặt cậu ta nghiêm túc nói “ Việc cần chú ý thứ hai, là ta đây ở bộ lạc là một người bá đạo, không có việc gì thì chớ có chọc đến ta.”

Vô Ảnh muốn thổ huyết. Chuyện quan trọng như vậy sao bây giờ mới nói!!

Hàn Lập không quan tâm đến hắn, tiếp tục nói “ Việc cần chú ý thứ ba là, cậu rất lợi hại, nhưng lại không phải người lợi hại nhất, đừng quá tự phụ.”

“ Nhớ kỹ giữ lời hứa, từ nay ngoan ngoãn đổi cách xưng hô.”

“ Thiếu.... Ta nhớ, giữ đúng lời hứa.” Vô Ảnh âm thầm nghiến răng.

Do dự một lúc, Hàn Lập lấy ra hai miếng thịt nướng ném về phía cậu ta, mặt lãnh đạm nói “ Ăn một chút bổ sung thể lực đi.”

Vô Ảnh luống cuống tay chân bắt được miếng thịt, tức giận cắn một miếng thật to. Cậu ta thầm nghĩ, đợi khi đến độ tuổi bây giờ của Hàn Lập, nhất định sẽ lợi hại hơn anh ta nhiều.

“ Lạ thật. Bình thường Hàn Lập quí đồ ăn như vàng, nay lại chủ động cho thằng nhóc kia, chẳng lẽ hôm nay đánh nhiều nhiều quá, nên lú đầu rồi?” Tô Hạ không khỏi thắc mắc.

Tống Tiêu sắc mặt phức tạp, trong lòng một trận ớn lạnh “ Tên này càng ngày càng đáng sợ.”

“ Ai nói không phải đâu.” Tô Hạ nói lại.

Tống Tiêu dường như không nghe thấy, lẩm bẩm nói “ Chờ sau khi Vô Ảnh ăn xong hai miếng thịt nướng, vết thương trên mặt nhanh chóng lành lại. Không bao lâu nữa, trên mặt hoàn toàn không nhìn ra thương tổn nào. Vậy là không ai biết Vô Ảnh bị Hàn Lập đánh, kể cả thủ lĩnh cũng không.”

“ Hả!?” Tô Hạ sửng sốt “ Hàn Lập hẳn là có ý này. Đúng rồi, lão đại , ngươi làm sao mà biết được?”

Giọng điệu tông tiêu vô cùng buồn bã “ Ta mới vừa trải qua hoàn cảnh này không lâu, làm sao có thể quên được.”

**

An Nhiên ngủ một lúc lâu. Khi tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau.

Cô vừa mới mở mắt đã nghe bụng réo “ọc..ọc...” kháng nghị.

An Nhiên từ trong nhẫn không gian lấy ra bánh màn thầu và nước, tự giễu chính mình nói “ Đói đến bụng dán vào lưng, hẳn là cảm giác như lúc này đi.”

Một hơi ăn hết năm cái màn thầu, rốt cuộc cũng ăn no.

Sau khi bình tĩnh lại, An Nhiên nhận ra cơ thể mình có chỗ khác lạ. Nếu như ngày hôm qua, cô dùng toàn lực chỉ có thể bắn ra được năm mươi tư mũi tên nước, thế nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy mình có tự tin có thể bắn ra được bảy mươi hai mũi tên nước một lần.

Nhưng nghĩ đến cảm giác đói bụng sau khi thử, lại phải ăn một trận bù lại, An Nhiên lắc đầu xua tan ý nghĩ đáng sợ này.

“ Lần sau có cơ hội thì thử cũng chưa muộn. Nhưng có thể dùng nhiều cách để tăng lên thực lực của dị năng sao? Đây là một tin tốt.” An Nhiên cười khẽ.

Nhìn quanh phòng, An Nhiên phát hiện, lúc Thiện rời phòng mang theo rìu đá đi cùng, một nửa lương thực lại không lấy, vì thế nàng trực tiếp cất lương thực vào nhẫn không gian.

Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua vẫn chưa xong, cô lạ cho gọi Vô Ảnh tới. Kết quả đợi đến khi Vô Ảnh đi vào, một cái đuôi nhỏ cũng bám theo tới.

An Nhiên chớp chớp đôi mắt “ Ngươi tới đây làm gì?”

“ Ta đói.” Hàn Lập ủy khuất nói.

Ngày hôm qua hắn thật sự vất vả, chiến đấu hai trận liền. Kết quả buổi tối thủ lĩnh ngủ không có ai cho hắn đồ ăn. Chỉ có chút thịt nướng lại còn phải chia đôi cho Vô Ảnh.

An Nhiên đầu đầy hắc tuyến,. Giống như mặc kệ khi nào hỏi Hàn Lập, mỗi lần đều nhận được cùng một câu trả lời này. Nhưng nghĩ tới ngày hôm qua Hàn Lập đã giúp cô đuổi người đi để có có thời gian nghỉ ngơi, nghĩ đến đây cô lại có chút mềm lòng.

Cô trực tiếp lấy ra màn thầu và thịt nướng trong nhẫn không gian nhét đầy giỏ tre “ Cầm đi, từ từ mà ăn.”

Hàn Lập cầm đồ ăn không rời tay, đứng tại chỗ gặm luôn thịt nướng.

Vô Ảnh không nói gì, yết hầu run rẩy vài cái.

“ Ngày hôm qua Hàn Lập đã dạy ngươi những gì? Nói qua cho ta nghe thử.” An Nhiên cảm thấy không yên tâm.

Vô Ảnh mặt không cảm xúc, máy móc nói lại “ Việc cần chú ý thứ nhất, đối với thủ lĩnh bộ lạc tuyệt đối tôn trọng. Điều chú ý thứ hai.... Ưm!” lời nói tiếp theo không thể phát ra, miệng cậu ta bị cái bánh bao chặn lại.

“ Ta biết ngươi cũng đói bụng. Nào, ta cho ngươi một cái bánh bao hấp, ăn tự nhiên đi, đừng ngại.” Hàn Lập ý dồ bịt miệng.

An Nhiên trừng mắt nhìn anh, vừa giận vừa buồn cười.

Cô biết những gì Hàn Lập làm sau lưng mình, nhưng cô ho nhẹ một tiếng giả vờ không biết.

Bởi vì từ khi biết Hàn Lập tới nay, cô chưa bao giờ thấy Hàn Lập làm ra việc gì quá đáng.

An Nhiên nghiêm túc cảnh cáo “ Được rồi, đại khái Hàn Lập đã dạy ngươi rồi, ta nói lại cho ngươi nghe những điểm mấu chốt một lần nữa.”

“ Đãi ngộ của dị năng giả cao hơn so với người thường, nhưng nghiêm cấm bắt nạt người già, phụ nữ và trẻ em.”

“ Ngoan ngoãn nghe lời, nghiêm túc làm việc, ta sẽ cấp cho ngươi no bụng.”

Vô Ảnh nuốt xuống màn thầu đang mắc trong miệng, giơ tay lên “ Ta muốn hỏi một vấn đề.”

“ Nói đi.” An Nhiên đồng ý cho cậu ta nói.

“ Thiếu gia....” Vô Ảnh buột miệng thốt ra, nói đến miệng mới khựng lại sửa đổi “ Ta muốn hỏi, ta có được tính là trong nhóm người già, phụ nữ, trẻ em không? Năm nay ta mới có mười bốn tuổi.”

Hai mắt cậu ta sáng ngời nhìn về phía Hàn Lập như muốn bốc cháy.

An Nhiên hơi ngượng ngùng. Cô mới chỉ ngủ có một giấc, thế đạo đã trở nên khác so với ngày hôm qua.

Hôm qua,Vô Ảnh thể hiện ghét ra mặt khi bị Tống Tiêu gọi là thằng nhãi, hôm nay lại thay đổi mong muốn được xếp vào nhóm trẻ em.

Rốt cuộc thì Hàn Lập đã làm cái gì...

Suy nghĩ một hồi, An Nhiên nói: “ Lấy mười lăm tuổi làm mốc, dưới độ tuổi này đều là trẻ em.”

“ Vậy là tốt rồi.” Vô Ảnh nói từng chữ. Sau đó cậu ta bắt đầu suy nghĩ làm sao đem chuyện bị đánh ngày hôm qua nói ra.

Hàn Lập không chút sợ hãi, thầm nghĩ thằng nhóc này dám mách lẻo việc hắn làm, nếu bị phạt không có cơm ăn nhất định sẽ đem cậu ta đập một trận.

“ Đúng rồi, vừa rồi ta quên không nói.” An Nhiên không chút để ý nói.

“ Trong bộ lạc có hai người không chịu quy tắc ràng buộc. Thứ nhất là ta, thứ hai là Hàn Lập.”

Khuôn mặt Vô Ảnh đông cứng. Tính toán nửa ngày lại tính lên người giai cấp đặc quyền.

“ Nếu ngươi muốn thay thế vị trí của Hàn Lập, rất đơn giản, chỉ cần đánh bại hắn.” An Nhiên nói thêm .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp