Bộ Lạc Thần Bếp

Chương 16: chiến lợi phẩm


1 năm

trướctiếp

An Nhiên nhún vai, dửng dưng nói “ Thử xem thế nào thôi. Nếu không thành công thì ta trở tay chém chết ngươi cũng không muộn.”

Vô Ảnh dùng sức trừng nàng, một lúc sau mới ho khan cười “ Được , được nha,. Ta cũng muốn nhìn xem cô có thủ đoạn gì?”

“ Đừng trách thiếu gia ta không nhắc nhở cô, tên kia độc ác như rắn độc, năng lực của hắn càng giống rắn độc! Hắn có thể khiến độc tố cực độc ẩn nấp ở trong cơ thể, khiến người ta trở nên suy yếu. Nếu không uống thuốc giải độc, lục phủ ngũ tạng sẽ đi độc tố xâm nhập chết dần chết mòn. Cơ thể đau đớn trong một tháng liên tục ho ra máu mà chết.”

An Nhiên không để ý tới lời cậu ta nói, tay phải đặt lên trái tim Vô Ảnh, thầm nói “ Hơi thở của nước.” Đây là kỹ năng bổ trợ duy nhất dùng để giải độc trong số rất nhiều kỹ năng mà cô thành thạo.

Tiếng lảm nhảm của Vô Ảnh đột nhiên dừng lại. Cậu ta nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng nõn trên ngực mình, đầy ngạc nhiên khi thấy cảm giác đau đớn ngứa ngáy khắp người anh đều biến mất. Cả người giống như được ngâm mình trong nước ấm, nhẹ nhàng thư thái hơn rất nhiều. Hơn nữa hắn hiện không còn muốn ho khan.

Kịch độc mà mọi người nghĩ rằng sẽ giết chết họ được giải quyết như vậy sao? Ánh mắt Vô Ảnh dại ra.

“ Thủy liệu pháp.” An Nhiên thi triển kỹ năng thứ hai. Thủy liệu pháp là kỹ năng phục hồi sinh mệnh. Những vết thương nhỏ nhanh chóng khép miệng lại, sinh ra làn da mới hồng hào, mềm mại.

Vô Ảnh sững sờ tại chỗ, khiếp sợ không nói nên lời. Cậu ta bất giác đưa mắt nhìn về vết thương ban đầu trên cánh tay, phát hiện trên tay làn da trơn bóng , không có dấu vết bị thương. Đây là đang nằm mơ sao?

“ Được rồi, không chết được.” An Nhiên thu tay lại. Vốn dĩ cô muốn rời đi luôn, nhưng sau khi suy nghĩ lại, trước khi rời đi cô ném hai miếng thịt nướng lên “ Vì ngươi không phải một loại người với đám cướp bóc ban nãy, nên sau khi ăn xong ngươi có thể rời đi, ngươi tự do.”

Qua một hồi lâu, Vô Ảnh mới hoàn hồn lại sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

Cậu ta lẩm bẩm nói “ Am hiểu kỹ năng giải độc, có thể trị lành vết thương, có thể chiến đấu một chọi một, người này quả thực là toàn năng, không gì là không làm được! Còn cho thiếu gia ta đồ ăn, chẳng lẽ cô ấy là hiện thân của thần linh?”

Vô Ảnh vồ lấy miếng thịt quay, dùng sức cắn một miếng, âm thầm cân nhắc, hiện giờ hắn chỉ có một thân một mình không nơi nương tựa, ở lại bộ lạc này cũng không tồi. Đánh chết thủ lĩnh đạo tặc, đủ để chứng minh thực lực của hắn. Mà thôn dân An bộ lạc thưa thớt, hẳn là thật hoan nghênh dị năng giả có năng lực như hắn gia nhập đi. Gặm xong hai miếng thịt nướng, Vô Ảnh nhận thấy trong cơ thể như chảy một dòng nước ấm lan tỏa khắp toàn thân, đồng thời cảm giác đầy bụng tăng lên đáng kể. Vô Ảnh trừng lớn đôi mắt, cậu ta vội vàng xông vào bộ lạc hét lớn “ Thủ lĩnh ! Xin hãy thu nhận thiếu gia ta!!!”

**

Trong lều của thủ lĩnh. An Nhiên vẻ mặt có chút buồn ngủ, ngồi trên ghế đá. Tuy rằng thể lực đã được kịp thời bổ sung, nhưng do liên tục thi triển kỹ năng tinh thần đã cảm thấy rất mệt mỏi.

Rối cuộc không phải là chơi game online thực tế ảo. An Nhiên tự giễu cười cười, ngay sau đó tự sốc lại tinh thần phấn chấn lên.

Chiến đấu đã kết thúc, nhưng cô không thể nghỉ ngơi ngay lập tức. Bởi vì cô là thủ lĩnh của An bộ lạc, mọi người đều đang chờ coo hạ mệnh lệnh.

An Nhiên trầm tư một lát, phân phó Thiện “ Trước mắt không đủ nhân lực, chúng ta tạm thời trở về trạng thái như trước kia, mỗi đêm bố trí hai người tuần tra canh gác. Ngoài ra cũng sắp tới thời gian gieo hạt, hãy nhớ sử dụng toàn bộ đất trống trong lãnh thổ. Ngoại trừ ba mảnh sân của ta là không được dùng tới khi chưa có sự cho phép ta.

“ Vâng” chính mắt nhìn thấy sức mạnh to lớn của An Nhiên, một đường chém giết kẻ thù, sự tôn trọng của ông ấy không chỉ là hình thức mà xuất phát từ tận đáy lòng. Dừng một chút, Thiện dò hỏi “ Nếu nhân số không đủ, chúng ta có cần gọi một vài người trước kia bỏ đi về không? Chỉ cần nói rõ chúng ta cung cấp cơm ăn thì mọi việc sẽ rất dễ dàng.”

“ Không cần.” An Nhiên từ chối .

“ Lương thực trong bộ lạc không đủ, hiện tại không thể nuôi quá nhiều người.”

“ Đã rõ.” Thiện phục tùng nói.

“ Tống Tiêu” An Nhiên đem ánh mắt chuyển đến người tiếp theo.

“ Ngươi có phát hiện ra cái gì trong lúc hỏa thiêu không?”

Tống Tiêu tiến lên một bước ‘ Báo cáo thủ lĩnh, trước khi phóng hỏa, ta cùng các huynh đệ tìm kiếm, cuối cùng tìm được hai con dao đá và ba chiếc rìu đá.” Nói xong anh ta quay đầu nhìn Tô Hạ.

Tô Hạ gật đầu, vung tay lên, trên mặt đất xuất hiện hai con dao đá,và ba chiếc rìu đá.

An Nhiên nhàn nhạt liếc mắt, mở miệng nói “ Những người có dị năng cận chiến tới, tùy ý chọn lấy một món trên mặt đất làm vũ khí đi.”

Tống Tiêu hơi giật mình, có chút do dự, thật cẩn thận nói “ Nhưng trong lúc chiến đấu, chúng ta không giúp đỡ được gì cả.”

“ Xem như đó là phần thưởng cho việc lưu lại chia sẻ khó khăn đi, tấm lòng này đáng được thưởng.”

An Nhiên xua xua tay “ tùy tiện lấy đi.”

Ba dị năng giả vui mừng ra mặt. Một người nhặt lấy rìu đá xem đi xem lại nó. Hai người kia thì lựa chọn dao đá, yêu thích không nỡ buông tay.

Tống Tiêu cảm khái một trận ở trong lòng. Vốn dĩ, trong nhóm chỉ mình anh ta là có rìu đá, do anh ta dùng rất nhiều tiền để đổi nó với người khác. Hiện tại bọn họ mới tiến vào An bộ lạc được vai ngày, các huynh đệ có dị năng cận chiến đều đã được trang bị vũ khí.

Sớm biết có đãi ngộ tốt như vậy, hắn làm gì muốn trăm phương ngàn kế tìm cách bỏ trốn? Tự thấy mình ngu đến thế là cùng.

Sau khi mọi người lựa chọn xong, An Nhiên phân phó Thiện “ Cất hai chiếc rìu còn lại kia đi, để sau này sử dụng khi khai thác gỗ.”

Thiện thuận theo nhặt lên rìu đá đặt bên người.

An Nhiên đang định tiếp tục, Tống Tiêu lại chủ động mở miệng “ Thủ lĩnh, ta có một chuyện rất quan trọng muốn báo cáo.” An Nhiên lấy tay che miệng ngáp dài.

Tống Tiêu ưỡn ngực, đắc ý nói “ Khi tìm kiếm, tôi phát hiện không có ai trong nhóm cướp mang theo lương thực. Điều này rõ ràng không thích hợp. Người biết năng lượng và thể lực của dị năng giả chúng ta rất dễ bị tiêu hao,một vài người có thể dựa vào săn thú để bổ sung, chuyện này cũng có thể. Nhưng nếu như nhiều người thì sao, làm sao có thể chắc chắn rằng sẽ tìm đủ thức ăn cho hơn hai mươi người mỗi ngày?”

“ Vì thế, ta có hai suy đoán. Thứ nhất, ta nghĩ rằng trong đội cướp có không gian dị năng giả có thực lực, không gian đủ lớn chứa được tất cả đồ ăn cho mọi người. Nhưng mà khả năng này không cao lắm, bởi vì phải cất quá nhiều đồ. Hơn nữa một khi người sử dụng năng lực không gian xảy ra tai nạn, đồ vật trong không gian sẽ không thể lấy ra được. Cho nên ta nghĩ đến khả năng thứ hai là thức ăn được cất ở một nơi khác, được một bộ phận canh giữ.”

“ Để đề phòng , ta đặc biệt dẫn các anh em tìm khu vực xung quanh bộ lạc. Kết quả thấy được năm con lợn rừng bị trói cách chúng ta không xa, trên lưng còn mang theo một ít đồ ăn. Xung quanh không phát hiện ra có người nào khác, ta đoán là bọn họ thấy thất bại, thủ lĩnh đã bị giết nên bỏ chạy hết rồi.”

Ánh mắt Tống Tiêu sáng lấp lánh nhìn An Nhiên, trên mặt lỗ rõ vẻ mong chờ.

Thể hiện ra bộ dáng muốn được khen ngợi, mong được tuyên dương …

Suy nghĩ một hồi, An Nhiên lộ vẻ tán thành “ Ngươi làm tốt lắm.”

Sau khi suy nghĩ kỹ, cô nhanh chóng hiểu ra vì sao bọn cướp lại dùng lợn rừng để chở đồ. Khi có đầy đủ lương thực lợn rừng là vật kéo, kho hết lương thực, lợn rừng chính là nguồn thức ăn dự trữ.

Tống Tiêu nhếch miệng cười sảng khoái, không quên nói theo “ Năm con lợn rừng chúng ta hiện đang nhốt trong sân, còn thức ăn được Tô Hạ cất giữ.”

Tô Hạ nhanh chóng lấy thức ăn trong không gian ra.

“ Dựa theo quy củ của An bộ lạc, thôn dân lấy được đồ ăn có thể lưu lại một nửa. An Nhiên ý bảo với Thiện, chọn ra một nửa lương thực xung công.

Đợi sau khi Thiện chia xong, Tô Hạ vung tay lên, cất phần lương thực được phân cho vào không gian.

**

Ngay khi An Nhiên chuyển tầm mắt về phía Vô Ảnh, cậu ta nhanh chân chạy đến tự giới thiệu “ Thiếu gia trước có thể giết địch, lui về có thể trồng trọt. Ăn thì ít mà làm thì nhiều. Lão đại xin hãy nhận ta đi.”

An Nhiên thờ ơ. Nghe đến câu “ ăn thì ít” là biết đang nói xạo rồi. Làm sao mà một dị năng giả, hơn nữa lại là dị năng giả lợi hại, sao có thể ăn ít được ? Định lừa con nít sao!

“ Gọi ta là An Nhiên, hoặc thủ lĩnh.” An Nhiên sửa cách xưng hô cho đúng.

“ Xin chào thủ lĩnh!” Vô Ảnh nhanh miệng sửa ngay.

“ Ngươi tên Vô Ảnh?” An Nhiên bắt đầu hỏi chuyện.

“ Đúng vậy.”

“ Dị năng của ngươi là gì?”

“ Tốc độ dị năng.” Vô Ảnh tràn đầy tự tin “ Thiếu gia ta đây chính là đạo tặc đỉnh cấp, tới vô ảnh , đi vô tung! Không phải ta chém gió, chứ ta mà muốn giết ai thì từ trước tới nay chưa từng thất bại qua.”

( tới vô ảnh, đi vô tung : đến không thấy bóng mà đi không thấy hình)

Tống Tiêu thấp giọng lẩm bẩm nói “ Ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ … Nếu là ngày hôm qua mới bắt đầu thì “ đến nay” đúng là lâu thật nha.”

Vô Ảnh mí mắt nhảy lên, chậm rãi xoay người, khóe miệng nở nụ cười lạnh “ BÉO, nếu không thì hai ta thử so tài một chút?”

“ Thằng nhãi ranh, ngươi gọi ai là béo hả?” Tống Tiêu giận dữ, hận không thể xông lên trực tiếp đập cho Vô Ảnh một trận.

Thằng, nhãi, ranh? Vô Ảnh nheo mắt lại nguy hiểm, không tự chủ cầm lấy chủy thủ.

“ Đủ rồi, nói chuyện chính trước.” An Nhiên cắt ngang cuộc tranh cãi của hai người.

“ Sau khi suy nghĩ, ta cảm thấy có chút khó hiểu. Những người trông giữ bỏ đi, sao lại không mang theo lương thực đi?”

Phải biết rằng ở thời đại này, lương thực phi thường quý giá. Hai tay chống cằm, cô thản nhiên hỏi “ Vô Ảnh, ngươi có biết chuyện gì xảy ra không?”

“ Thủ lĩnh thật sáng suốt.” Vô Ảnh khinh thường liếc mắt nhìn Tống Tiêu, làm cho hắn khó chịu mới chậm rãi mở miệng “ Mấy ngày trước, mặt sẹo trong lúc đuổi theo con mồi đã bị lạc tình cờ đến gần An bộ lạc, thấy hàng rào xây dựng bảo vệ bộ lạc rất tốt nên đã đề xuất với thủ lĩnh trực tiếp chiếm lấy lãnh thổ. Những thôn dân ở đây có thể bắt làm nô lệ để trồng trọt, lương thực thu hoạch đó để bọn chúng sử dụng, và về sau bọn cướp sẽ không cần lang thang nữa.”

“ Sau hai ba ngày thăm dò, chúng phát hiện bộ lạc có rất ít người, dị năng giả lại càng ít, hẳn là có thể dễ dàng đánh hạ. Vì thế rắn độc mới đồng ý với ý kiến của mặt sẹo, lần này sẽ đem theo tất cả mọi người đi tấn công An bộ lạc, cùng với toàn bộ lương thực tích trữ. Khụ khụ, nói là toàn bộ lương thực, nhưng thật ra cũng không có nhiều lắm, lương thực cướp được lúc trước đã dùng gần hết.”

“ Khi ở bên ngoài bộ lạc chúng đã ăn uống đầy đủ để chuẩn bị chiến đấu, rắn độc trực tiếp trói mấy con lợn rừng mang theo lương thực vào gốc cây và không để ai canh giữ. Bởi vì hắn mười phần nắm chắc, sẽ đánh bại An bộ lạc. Hơn nữa, vừa mới thu hoạch được mùa, chỉ cần đánh chiếm thành công thì không cần phải lo ăn uống.”

“ Thì ra là như vậy.” An Nhiên vẻ mặt hòa hoãn lại. Nếu có dị năng giả trông coi lương thực bỏ trốn, hiện giờ đang ở bên ngoài quan sát An bộ lạc vậy tương đối phiền toái.

“ Sau khi chiến đấu ta rất mệt mỏi, hôm nay dừng ở đây thôi, có chuyện gì ngày mai hẵng nói tiếp.” bỗng nhiên mở miệng.

“ Thế còn ta?” Vô Ảnh trông mong nhìn về phía An Nhiên.

“ Ta đồng ý cho ngươi gia nhập An bộ lạc. Nhưng nhớ kỹ không được làm bất kỳ điều gì làm tổn hại đến lợi ích của bộ lạc.” An Nhiên nghiêm túc nói.

Vô Ảnh gật đầu liên tục “ Không thành vấn đề.”

An Nhiên tính toán tìm người giới thiệu cho Vô Ảnh về bộ lạc, nhưng nhìn đi nhìn lại cô cũng không chọn được người thích hợp. Thiện có không ít việc phải làm, Vũ thì là một cô gái yếu đuối, Tống Tiêu da dày thịt béo thì lại có xích mích với Vô Ảnh.

chủ động nhận trách nhiệm “ Vô Ảnh yên tâm giao cho ta.”

An Nhiên kinh ngạc, người này ngoài ăn ra khó có được sự nhiệt tình như vậy.

Do dự một lát, cô gật gật đầu “ , vậy giao cho ngươi.”

Sau khi mọi người thương lượng xong, nhanh chóng đem mọi người đuổi ra khỏi lều, anh ta là người cuối cùng rời khỏi.

Trước khi đi, nhẹ giọng nói “ Nghỉ ngơi thật tốt.”

Chờ khi mọi người hoàn toàn rời đi, An Nhiên gấp đến không chờ nổi thả mình xuống giường. Trong khi mê man chìm vào giấc ngủ, trong đầu cô chợt hiện lên một ý nghĩ, chẳng lẽ là cố tình đem mọi người đuổi đi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp