Bộ Lạc Thần Bếp

Chương 18


1 năm

trướctiếp

Động tác gặm thịt của Hàn Lập tựa như nhanh hơn, hắn giống như đang được bao che?

Địa vị đặc thù, không bị ràng buộc bởi quy định nào cả, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta nghe thấy những điều này.

“ Nếu còn điều gì không hiểu, đừng cứ hỏi ta đây.” An Nhiên ôn hòa nói.

“ Thế còn việc các dị năng giả đánh nhau thì sao?” Vô Ảnh hỏi.

“ Luận bàn bình thường thì không sao cả, nhưng không được giết người hoặc phế đối phương.” An Nhiên trả lời.

Vô Ảnh đen mặt, nghẹn ngào nói “ Ta không còn vấn đề nào khác.”

Cậu còn từng cho rằng vị thủ lĩnh này hoàn mỹ như một vị thần, chắc là lúc đấy mất nhiều máu nên hoa mắt chóng mặt rồi.

“ Cậu nói có thể trồng trọt đúng không? Vừa khéo bây giờ bộ lạc chuẩn bị gieo trồng vụ mùa mới, cậu đi tìm Thiện cùng những người khác làm việc.”

Suy nghĩ một lúc, An Nhiên hỏi “ Việc phân chỗ ở cho Vô Ảnh thì sao, Hàn Lập?”

“ Đã chia cho cậu ta một sân, ở bên cạnh Tống Tiêu. Hai người bọn họ đều là dị năng giả có thể chăm sóc lẫn nhau.” Hàn Lập mơ hồ trả lời.

An Nhiên vẻ mặt kỳ lạ, Vô Ảnh cùng Tống Tiêu chăm sóc lẫn nhau? Hai người bọn họ sẽ không đánh nhau?

Vẻ mặt bình tĩnh, cô nói “ được rồi, mọi chuyện đã xong. Vô Ảnh đi ra ngoài làm việc đi, ta có việc muốn nói riêng với Hàn Lập.”

Sau khi Vô Ảnh rời đi, An Nhiên nghiêm mặt nhìn Hàn Lập “ Hôm qua cậu đã làm gì? Làm sao mà Vô Ảnh lại trở nên thành thật như vậy?”

Hàn Lập nhìn trời “ Ta chỉ dạy cậu ta một cách nghiêm túc. Có lẽ cậu ta thấy rằng những thứ ta dạy rất hợp lý và có ích, vì vậy sẵn sàng lắng nghe.”

An Nhiên trừng mắt nhìn anh ta, toàn lời nói phét, không có câu nào là thật.

Hàn Lập sờ sờ mũi mình, tự giải thích “ Cậu ta vô lễ với những người khác thì không nói, nhưng sao có thể vô lễ với thủ lĩnh của bộ lạc? Rõ ràng là cần phải được dạy dỗ lại.”

Ann nhiên im lặng. Hàn Lập lộng hành sau lưng cô, cô không cảm thấy anh ta quá phận, ngược lại còn cảm kích …. Cô nhất định là điên rồi.

“ Lần sau không được như thế.”

“ Vâng.” Hàn Lập ủ rũ gục đầu xuống.

Khóe miệng An Nhiên giật giật một cách nghi ngờ. Một cái thùng cơm như Hàn Lập lại để ý đến những thứ khác, thật kỳ lạ.

**

Thấy sắp đến giờ cơm, An Nhiên vội vàng hấp bánh màn thầu.

Chờ mọi người ăn xong, cô mới gọi Tống Tiêu tới bàn bạc “ Ngươi có hai lựa chọn. Thứ nhất là năm con lợn rừng để ta nướng cả, xong xuôi ngươi được hai con. Thứ hai thì chia ngươi ba con ta hai con, ta chỉ nướng hai con của ta.”

Tống Tiêu thầm nghĩ, có phải suy nghĩ lựa chọn đâu. Năng lực nấu nướng của thủ lĩnh, một con lợn rừng do cô nấu bằng ba con do người thường nấu.

“ Ta chọn phương án thứ nhất.”

Sau khi lựa chọn xong, An Nhiên lôi kéo giữ Tống Tiêu ở lại, trong lúc nói chuyện phiếm lơ đãng hỏi “ Lúc trước bị tôi bắt, Tô Hạ đem mọi thứ giao nộp cho tôi rồi đúng không nhỉ?”

Tống Tiêu lảo đảo suýt ngã xuống đất. Anh ta kinh hãi nhìn thủ lĩnh, thật lâu không thốt ra được lời nào.

An Nhiên liếc mắt nhìn Tống Tiêu “Đừng tưởng rằng người khác không nhìn thấy không gian trữ vật thì cũng không biết các ngươi còn giấu đồ lại, ta chỉ là lười so đo thôi. Ta hỏi ngươi có từng giữ lại khoai lang hay không?”

Thật ngu ngốc và ngây thơ khi nghĩ rằng có thể qua mắt thành công. Nội tâm Tống Tiêu thầm rơi lệ, cẩn thận hỏi “ Khoai lang là cái gì?”

“ Vỏ ngoài đỏ thẫm, nhận trong màu vàng, kích thước khá to có thể làm thức ăn.” An Nhiên liên tiếp miêu tả ba đặc điểm mấu chốt.

Tống Tiêu cố gắng nhớ lại.

An Nhiên cũng không thúc giục, bình tĩnh chờ.

Bị ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú đã khiến khả năng khôi phục trí nhớ tăng lên không ít. Một lúc sau, Tống Tiêu đột nhiên vỗ đùi “ Ta nhớ ra rồi !”

“ Ta không có giữ lại cái đó. Cái kia là do tình cờ có được, tôi chưa ăn bao giờ nên giao ra hết.” Tống Tiêu nhìn trời.

An Nhiên nghĩ ngợi một chút liền hỏi “ Tình cờ? Nói ta nghe chút tình hình khi ấy đi.”

Tống Tiêu thành thật giải thích “ Có lần tôi trao đổi đồ với người ta, nhưng đối phương không đủ đồ để trao đổi liền dùng khoai lang để bù vào phần còn thiếu đó. Họ nói rằng thứ đó được đào lên trong tự nhiên, anh ta có thử qua thì có thể ăn sống để làm no bụng được.’

“ Vậy tại sao ngươi không ăn?” An Nhiên tò mò.

Tống Tiêu buông tay “ Do không quá yên tâm nên ta chưa ăn. Nếu hắn lừa gạt ta thì sao, ta nghĩ đến một ngày nào đó hết Lương thực thì có thể lấy ra thử. Ai ngờ bây giờ lại tới ở lại trong An bộ lạc.”

“ Bộ lạc đó có xa không?” An Nhiên dò hỏi. Nếu có thể lấy thêm khoai lang để làm giống thì sẽ rất tốt cho thu hoạch năm sau.

Tống Tiêu ho khan hai tiếng, mặt lộ vẻ vô tội “ Cách đây nửa tháng đi đường. Nhưng là về đường đi thì ta không nhớ rõ...”

An Nhiên bất đắc dĩ, vẫy vẫy tay “ Được rồi, ngươi có thể đi rồi.”

Tống Tiêu như nhận được một ân xá, vội vã rời đi.

“ Về sau an phận mà sống, đừng làm trò khôn vặt thiếu thông minh, sợ rằng sẽ tự giết chính mình đấy.” âm thanh trong trẻo của An Nhiên truyền đến, ngầm cảnh cáo.

Tống Tiêu chua xót, sớm biết năng lực của thủ lĩnh hơn người thì hắn nào dám có những suy nghĩ bậy bạ.

**

Vì vừa trải qua một trận chiến, An Nhiên đặc biệt cho mọi người hai ngày nghỉ ngơi.

Thế là có người dọn ghế đẩu ngồi ngoài sân phơi nắng, có người sang nhà hàng xóm tán gẫu, có người thì tranh thủ làm gùi, làm ghế bằng tre để đổi thức ăn.

Thiện không cầm lòng được rơi nước mắt, lẩm bẩm nói “ Khác rồi, bộ lạc đã trở nên rất khác so với trước đây.”

Vũ đen mặt “ Mọi người giờ đều có thể ăn no, không phải rất tốt sao? Ông khóc cái gì chứ? Nếu như trước đây, vào thời gian nông nhàn mọi người cũng không nhàn rỗi, đều phải ra ngoài săn bắn, cùng nhau kiếm rau rừng.”

“ Ta là đang cao hứng nha.” Thiện lau nước mắt nức nở nói “ Rất hạnh phúc, cuối cùng thì cũng có một cuộc sống tốt.”

“ Bộ lạc cung cấp đồ ăn cũng đủ cho mọi người ăn no, hơn nữa mỗi nhà đều có Lương thực dư. Hết thảy những điều này đều nhờ thủ lĩnh.” Vũ bất giác tỏ vẻ sùng bái hâm mô An Nhiên.

“ Sao lại không chứ! An Nhiên chính là thủ lĩnh trong lời tiên đoán của ta.” Thiện kiêu ngạo ưỡn ngực.

Vũ trợn mắt, không biết ai đưa ra lời tiên tri hỏng bét đó mà còn tự hào, đúng là giết người không đền mạng mà.

**

Trong sân thủ lĩnh, Tố xách theo xô nước, cẩn thận tưới từng mầm khoai lang.

Sau khi tưới xong, Lương ngồi xổm xuống, lau mồ hôi cho con gái, quan tâm hỏi “ Con có mệt không? Có muốn nghỉ ngơi một lát không?”

Tố lắc đầu, giọng trong trẻo đáp “ Không mệt, việc này không vất vả ạ.”

“ Con ngoan.” Lương hôn lên trán con gái.

“ Nhưng mà.” Tố chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi “ Không phải thủ lĩnh nói cho nghỉ hai ngày sao ạ? Vì sao chúng ta lại còn tới đây làm việc?”

Lương nhẫn nại giải thích cho con “ Trồng trọt hoa màu không thể lười biếng, mỗi ngày đều cần phải chăm sóc. Con xem, thủ lĩnh đối với chúng ta thật tốt, chẳng những cho chúng ta ăn no mỗi ngày, còn tạo điều kiện cho chúng ta nuôi gà. Trứng gà sau khi đẻ cũng không thu mà nói là để ấp ra gà con.”

“ Ta thấy, thủ lĩnh rất coi trọng giống cây mới này, nên chúng ta giúp cô ấy chăm sóc thật tốt.”

“ Lỡ như thủ lĩnh thất vọng, đuổi chúng ta ra ngoài thì sao?”

Lương cố tình dọa cho con gái sợ hãi. Tố cuống quyết vùi đầu trốn vào trong ngực cô, nghẹn ngào nói “ Chúng ta đừng rời đi, bên ngoài có nhiều kẻ xấu, thường xuyên cướp lấy đồ ăn của chúng ta. An bộ lạc thật tốt, thủ lĩnh cũng tốt.”

“ Vậy con nên ngoan ngoãn nghe lời, và giúp đỡ thủ lĩnh làm việc.” Lương sờ đầu con gái, mang theo ý cười nói.

Tố suy nghĩ thật lâu nắm chặt tay “ Con lại đi tưới nước.”

Lương chạy nhanh, ngăn con bé lại, không biết nên khóc hay cười “Đừng tưới nữa, mỗi ngày chỉ cần tưới một lần là được, tưới nhiều cây sẽ bị úng.”

Tố thấy không làm được gì, cảm thấy thất vọng.

Lương vỗ mông con gái “ Ngoan, bây giờ con đi đào rau rừng cho gà ăn đi.”

“ Vâng.” Tố dùng sức gật đầu, nhanh chân chạy đi.

“ Thật vất vả mới có được cuộc sống tốt, phải biết quý trọng.” Lương nỉ non cảm thán, tiếp tục làm việc.

**

Kể từ khi thấy Vô Ảnh bị đánh một trận, Tống Tiêu thấy cậu ta thuận mắt hơn không ít- đều là những người bị Hàn Lập áp bức, tội gì làm tổn thương nhau chứ.

Sau khi thủ lĩnh nướng hai con xong và cho người mang đến, anh ta còn nhiệt tình mời Vô Ảnh “ Nhóc con, lại đây ăn thịt không?”

“ Mập mạp, ngươi gọi ai là nhóc con ? Có phải ngứa đòn hay không hả?”

Tống Tiêu mất hứng, không vui “ Mập mạp là ngươi gọi ai? Ngươi mới đang thèm đòn à?”

“ Bớt nói nhảm đi, có giỏi thì cùng ta đánh một trận. Nếu ta thắng từ nay về sau ngươi không được gọi ta là nhóc con. Còn ngươi thắng ta sẽ không bao giờ gọi ngươi mập mạp nữa.” Vô Ảnh hừ nhẹ một tiếng “ Có dám hay không?”

“ Đánh thì đánh, ta phải dạy dỗ lại ngươi cách làm người thôi.”

Nếu một thằng nhóc mà hắn còn không thu thập được thì làm sao có thể nổi tiếng trong lòng hàng ngàn cô gái?!

Vô Ảnh siết chặt chủy thủ, không nói một lời, ánh mắt đen không thấy đáy.

Đánh không lại tên ác bá của bộ lạc hắn không có gì để nói, nhưng nếu còn không thể đánh bại tên mập này thì làm sao có chỗ đứng trong bộ lạc?

Thực nhanh cả hai lao vào nhau, đánh loạn thành một đoàn.

**

Hàn Lập ngồi một bên nhìn hai người đánh nhau với vẻ thích thú, vừa ăn thịt vừa xem giao lưu võ thuật.

An Nhiên lẳng lặng đi đến bên hắn, khóe miệng giật giật “ Ta cấp cơm cho ăn hàng ngày để cậu đứng nhìn bọn họ đánh nhau à? Sao không ngăn bọn họ lại?”

“ hai người bọn họ đánh nhau là có chỗ lợi.” Hàn Lập nghiêm túc nói.

“ Tống Tiêu là dị năng giả phòng ngự, anh ta sợ nhất người có năng lực tốc độ. Nếu tốc độ dị năng giả tấn công thành công sau đó lập tức rút lui, thì Tống Tiêu chỉ có thể chịu đòn, không có biện pháp đánh trả, bởi vì anh ta căn bản đuổi không kịp tốc độ kia.”

“ Mà đối với Vô Ảnh, dị năng của Tống Tiêu là đáng ghét nhất. Sát thủ quan trọng nhất là bất ngờ đánh và một kích tất sát. Nhưng Tống Tiêu da dày thịt béo, dù đã đánh mấy chục phát Vô Ảnh cũng không đem anh ta chém chết được.”

“ Để bọn họ đối phó với nhau một lúc, hai người có thể tìm ra phương pháp khắc chế kẻ địch phiền toái nhất, về sau đối phó với những người khác thì sẽ dễ dàng hơn. Dị năng giả có thực lực cao, bộ lạc cũng sẽ được lợi.”

An Nhiên thực không yên tâm “ Trước khi thực lực được tăng cao, hai người bọn họ sẽ không bị đối phương giết chết chứ....”

“ Không đâu, bọn họ ngang tài ngang sức, thực lực không chênh lệch nhau lắm, không làm gì được đối phương.” Hàn Lập thản nhiên chỉ tay “ Nhìn xem, chỉ mới đánh nhau có một lúc thôi, Tống Tiêu đã học được cách xác định thời điểm công kích của Vô Ảnh, dù có phải chịu thương tổn cũng muốn bắt cho bằng được Vô Ảnh. Này giống như trao đổi công kích, hia người thay phiên nhau tấn công đối phương. Còn về Vô Ảnh, cô xem, chủy thủ của cậu ta ngày càng chuẩn xác, sát thương tăng lên rất nhiều.”

An Nhiên đỡ chán, dặn dò nói “ Đừng chỉ lo ăn thôi, chú ý bọn họ. Lỡ như bọn họ quá tay lại không kịp ngăn cản.”

“ Tuân lệnh.” Hàn Lập nghiêm túc nói.

Tuy nhiên chưa đầy ba giây nghiêm túc, anh ta lại cắn một miếng thịt nướng .

“......” An Nhiên thầm nghĩ, mình đã hỏi một gã không đáng tin cậy.

**

Thời gian trôi qua mau, nửa tháng sau, những mầm khoai lang lứa thứ hai đã có thể gieo trồng.

Tuy rằng thời gian có chậm mấy ngày, sẽ ảnh hưởng tới năng suất lúc thu hoạch, nhưng hiện tại thiếu cây giống khoai lang, anh nhiên cũng không quan tâm quá đến việc đó. Cô vẫn nhờ Lương đi trồng khoai lang.

Trước khi bắt đầu, Lương ngập ngừng hỏi “ Thủ lĩnh, ngài xem ta có thể làm như thế này được không? Đầu tiên ta đào một cái hố, cho cây con vào đó thêm phân tro. Vào vụ mùa sau tôi chỉ cần đậy lại, trồng vào hố cũ như vậy sẽ tiết kiệm được công sức hơn.”

Sau khi nghe, có vẻ phương pháp này tốt hơn cách của cô....

An Nhiên mơ màng nghĩ, ai bảo cô chưa từng qua việc đồng áng chứ, chỉ là một công dân bình thường thôi. Có thể nhớ được cách tạo mầm khoai lang đã rất là ghê gớm rồi.

Sau đó cô vung tay lên, chấp nhận đề nghị của Lương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp