Đao băng có phạm vi cực lớn, lao tới rất đột ngột, từ trên đỉnh đầu khuất khỏi tầm mắt mọi người rơi xuống, vì thế lại có bảy người ngã xuống, thêm vài người nữa bị thương.
Tống Tiêu không nhịn được lệ rơi đầy mặt, mặc kệ là Hàn Lập hay An Nhiên, ai cũng từng đánh nhau với hắn rồi. Thế mà bây giờ hắn vẫn bình an còn sống đứng ở đây, cuộc sống đúng là không dễ dàng. Không biết sao, Tống Tiêu tự nhiên nhớ tới trước khi xung đột xảy ra, An Nhiên chỉ dặn bọn hắn muốn làm gì thì làm. Ban đầu hắn nghĩ là do thủ lĩnh tin tưởng mấy người bọn hắn nên mới để tự do .Hiện tại ngẫm lại, An Nhiên làm như vậy để cho bọn hắn tự lo liệu không làm vướng tay vướng chân cô ấy.....
Trong lòng Tống Tiêu nảy sinh một ý nghĩ đáng sợ, chẳng lẽ từ ban đầu An Nhiên đã tính toán sẽ cùng với Hàn Lập, hai người cùng nhau chống lại một đám người cướp bóc này sao?
Còn chưa động thủ mà nhân lực đã bị tiêu diệt mất một nửa! Trán mặt sẹo đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắn nhận thấy hai bên có sự chênh lệch chiến đấu rất lớn, thế nhưng bên An bộ lạc lại chiếm ưu thế nhiều hơn.
An Nhiên nhếch khóe miệng cười vui vẻ. Nếu bây giờ mà trong trò chơi, thì đối phương có thể thấy cô cùng Hàn Lập đang lấp lánh kim quang lung linh tỏa sáng, do các hiệu ứng buff khác nhau mà họ dùng hồi phục sinh lực, thể lực, tăng lực công kích, phòng ngự, tốc độ. Đáng tiếc, đây không phải là game thực tế ảo ba chiều, và đối phương thì mù mờ không biết gì cả.
Chỉ là có hai điểm tương đối kỳ lạ.
Đối diện đã chết mời ba người, gần một nửa nhân số. Nhưng trong lúc hoảng loạn lại không có một ai bỏ chạy. Hơn nữa, mặt sẹo nói hắn chỉ là thủ hạ, mặc dù người của hắn đã bị tiêu diệt rối tung thành một đoàn cũng không thấy thủ lĩnh của bọn họ xuất hiện nói lấy một câu.
“ Nếu không ai bỏ chạy, thì tất cả ở lại đây đi.” An Nhiên lẩm bẩm một mình, nhưng giọng đủ lớn để cho tất cả mọi người nghe thấy.
Nghe vậy, mặt sẹo cũng không nhịn được mà kinh hãi, há miệng thở dốc, định xin tha, nhưng lại nuốt những lời định nói vào trong.
**
Đúng lúc này, một thanh niên sắc mặt cực kì nham hiểm, ánh mắt như rắn độc từ trong đám người đi ra, chậm rãi mở miệng “ Ngươi tên An Nhiên đúng không? Ta cho ngươi một cơ hội, cùng với tên nam nhân bên cạnh kia quy thuận ta, từ nay về sau vì ta làm việc,ta sẽ tha thứ cho các ngươi.”
Từ khi cuộc chiến bắt đầu, An Nhiên chưa hề ngừng ăn. Nghe vậy, cô chế nhạo, dửng dưng nói “ Dậy đi thôi? Không có mùa xuân đấy đâu, sao lại nằm mơ lúc này chứ?”
“ Ta thừa nhận, cô và người bên cạnh, thật sự rất mạnh. Nếu trong bộ lạc có thêm vài người mạnh như các ngươi, ta liền rời đi ngay, tuyệt không nói hai lời.” thanh niên như rắn độc kia đạm mạc nói.
“ Chỉ tiếc, ở đây chỉ có hai người các ngươi là lợi hại, những người khác không đáng lo.”
“ Các ngươi đã giết không ít thủ hạ của ta, thể lực cũng tiêu hao đến cạn kiệt rồi đi. Bằng không cũng không cần tranh thủ từng giây từng phút ăn liên tục như vậy.”
Nói đến đây, hắn bĩu môi, khinh miệt “ Bộ dạng các ngươi liều chết giãy giụa thật khó coi. Chúng ta đều là dị năng giả nên biết, sau khi tiêu hao thể lực, cho dù đầy đủ đồ ăn cũng cần ăn hơn một tiếng mới hoàn toàn khôi phục. Các ngươi làm bộ làm tịch để lừa ai đây?” thanh niên rắn độc tự đắc, trạng thái như chơi mèo vờn chuột.
Thì ra là phô trương thanh thế! Nghe xong thủ lĩnh phân tích những người còn lại cảm thấy nhẹ nhõm, tự tin hơn rất nhiều.
Người này phân tích một hồi, như là nắm hết mọi chuyện trong lòng vậy, không biết ai cho hắn tự tin đấy? An Nhiên kinh ngạc đến ngây người, nhanh chóng ăn hai miếng thịt nướng để kìm nén cơn choáng váng.
Hàn Lập bên cạnh cũng bộ dáng ăn ngấu nghiến, mơ hồ cảm khái “ Không hổ là thủ lĩnh đội cướp, nói lời ngu ngốc mà trông vẫn thanh lệ thoát tục như vậy.”
“ Hừ, ngu xuẩn.” Tống Tiêu chép miệng, khinh thường. Đồ ăn mà Nhiên thủ lĩnh làm ra không giống với đồ mà người khác làm ra.
Các anh em đội buôn nhìn nhau, sao mà cảm giác lại quen thuộc đến thế, bọn họ bất giác nhớ tới lão đại nhà mình.....
Thanh niên rắn độc cười lớn, hắn thong thả, ung dung nói “ Yên tâm, sau khi bị bắt các ngươi sẽ không chết dễ dàng như thế đâu.”
“ Ta vốn rất thưởng thức các ngươi, còn muốn nói thêm vài câu. Hiện giờ xem ra không cần thiết.”
Hắn vung bàn tay lên, hạ lệnh nói “ Cùng nhau tấn công. Người trong bộ lạc, từ đàn ông, phụ nữ kể cả trẻ em không được để ai chạy thoát. Ai giết được An Nhiên sẽ được trọng thưởng.”
Vì thế, đám người dưới quyền hắn một lần nữa phấn chấn lên, hai mắt sáng lên màu xanh lục, xông vào An bộ lạc, nở nụi cười dữ tợn.
An Nhiên thấp giọng nói “ Thủy lao.” Nháy mắt, một cái lồng giam bằng nước xuất hiện, nhốt vài người lại với nhau. Sức tấn công của hệ băng cao hơn, vì vậy cô ấy chỉ sử dụng các kỹ năng khống chế, tấn công là để Hàn Lập đảm nhiệm.
Hàn Lập lập tức phất tay, kim bằng xuất hiện dày đặc bay về phía người trong lồng giam. Đám người bị giam cầm, chật vật tìm cách thoát ra, không có nơi nào để tránh né, kết cục lần lượt từng người ngã xuống.
Những người chạy phía sau nhanh chóng dừng lại, sắc mặt âm trầm bất định. Xem tình cảnh này, thì chạy đến càng nhanh thì chết càng sớm. Thủ lĩnh không phải nói hai người bọn họ cạn kiệt thể lực sao? Tại sao lại tung ra kỹ năng được?
Mọi người quay đầu nhìn lại, hi vọng thủ lĩnh của mình sẽ nói gì đó.
Nhưng trước khi thanh niên rắn độc kịp mở miệng, An Nhiên đã dẫn đầu thở dài “ Ta nói, ngươi thì trốn ở phía sau an toàn, đẩy anh em thủ hạ của mình lên phía trước làm pháo hôi tiêu hao thể lực của chúng ta, đúng là mặt dày không biết xấu hổ. Không phải cho rằng chúng ta đã kiệt sức sao? Vậy sao ngươi không tự mình động thủ?”
Thanh niên rắn độc không có câu trả lời. Bỗng nhiên, hắn rên rỉ kêu lên một tiếng, tựa như bị đánh lén. Nhưng hắn phản ứng cực kỳ nhanh chóng vung tay gọi ra một đám khói màu xanh lá bao phủ lấy những người đánh lén.
An Nhiên và Hàn Lập liếc mắt nhìn nhàu, phát hiện cả hai đều mơ hồ không biết gì.hai người bọn họ cũng chưa hướng thanh niên rắn độc kia tấn công. Đó có thể là ai?
Chẳng mấy chốc, bóng dáng của kẻ tấn công nhanh chóng hiện ra. Đó là một thiếu niên cỡ mười mấy tuổi, gương mặt vẫn còn nét trẻ con, trong tay là một con dao găm kim loại. Lưỡi dao găm sắc bén, dưới ánh sáng mặt trời phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Mặc dù bị bao phủ bởi làn khói xanh đậm, cậu nhóc kia lập tức nôn ra máu đỏ sẫm, nhưng khi nhận ra mình đánh lén thành công, cậu lại cười vô cùng vui vẻ.
Liên tiếp lùi vài bước, sau khi thoát khỏi màn khói dày đặc kia, không màng khóe miệng chảy xuống tơ máu, lớn tiếng nói “ Ngươi cho rằng chỉ cần ngươi hạ độc lên từng người chúng ta, mọi người đều sẽ nghe theo lệnh ngươi? Nằm mơ ! Nói cho ngươi biết, thay vì sống mà phải vứt bỏ lương tâm đi theo ngươi làm giặc cướp thì ta thà liều mạng bằng bất cứ giá nào cũng phải chém chết ngươi!”
An Nhiên hướng Hàn Lập chớp chớp mắt, đối diện xảy ra nội chiến !
Hàn Lập không tỏ thái độ gì. Anh không có hứng thú với nội chiến, dù sao trong mắt anh những người này đã biến thành người chết.
Thanh niên rắn độc không kịp phòng bị, bên hông trúng một đao, máu chảy không ngừng, đang nghiến răng nghiến lợi “ Vô Ảnh, ngươi có gan đó không. Ngươi phải biết rằng, không có thuốc giải của ta không quá một tháng, độc tố trong cơ thể liền sẽ lấy mạng ngươi.”
Thằng trẻ ranh- Vô Ảnh cười chế giễu.
Câu trả lời của hắn, là trực tiếp biến mất tại chỗ, xuất hiện phía sau lưng dùng dao găm hung hăng đâm vào thanh niên rắn độc một lần nữa, sau khi thành công liền rút lui. Toàn bộ quá trình, cậu nóc kia ra vào tự do, thân ảnh như một bóng ma.
Thanh niên rắn độc oán hận trừng mắt với Vô Ảnh. Tuy mất máu quá nhiều, tầm mắt đã mơ hồ không rõ, nhưng hắn vẫn trừng mắt về hướng Vô Ảnh, thanh âm bén nhọn nói ra từng chữ chói tai “ Ta đã chết, ngươi cũng sống không được.”
Vô Ảnh chẳng hề để í , cợt nhả trả lời “ Ồ, vậy mời ngươi đi chết trước đi.”
“ Ta....Chờ....Ngươi” nói xong câu cuối cùng vẻ mặt thanh niên rắn độc đông cứng lại.
“ A, phi! Chờ cái gì mà chờ. Ngươi cũng không phải tiểu cô nương xinh đẹp, bản gia ta mới không thèm.” Vô Ảnh lẩm bẩm trong miệng.
**
An Nhiên suy nghĩ tình hình. Từ cuộc đối thoại của thanh niên rắn độc với thủ hạ, xem ra những người đi theo hắn cũng không phải là tình nguyện nghe hắn sai bảo. Chỉ là hắn ta có dị năng hệ độc , liền hạ độc vào thân thể mọi người. Vì mạng sống bọn họ đành phải ngoan ngoãn nghe lời, như vậy mới được thanh niên rắn độc phát thuốc giải.
An Nhiên nghĩ trong lòng, khó trách thuộc hạ của hắn như một nắm cát rời rạc. Dù gì cũng không phải là bằng hữu của nhau, chỉ cần người chết không phải bản thân là được.
Ánh mắt cô nhàn nhạt quét xung quanh, phát hiện nhóm cướp đã chết gần hết, ngoại trừ Vô Ảnh còn dư lại tám người.
“ Vì mạng sống, những người này đã sớm tha hóa, trên tay dính đầy máu tươi, không thể tha thứ.” An Nhiên tự nhủ.
“ Đều không phải là người tốt, giết hết là được.” Hàn Lập thờ ơ nói.
Nhưng điều không ngờ tới chính là, không đợi bọn họ ra tay, những tên cướp còn lại như phát điên lao vào chém giết lẫn nhau.
Người này nói trước kia khi ăn thịt, ngươi tham lam ăn nhiều hơn một khối nên nhìn không vừa mắt, trước khi chết cũng phải đánh ngươi một trận.
Người khác lại nói, cô gái ta thích lại thích ngươi, ta thất tình, ta muốn giết chết ngươi.
Còn có người nói rằng lớn lên đẹp trai là một cái tội, không thể tha thứ, cần phải xử phạt!
Tóm lại bọn họ lao vào đánh nhau, lý do trên trời dưới đất cái gì cũng có.
Khóe miệng An Nhiên giật giật, cô nghĩ thầm, những người này không phải biết mình sắp chết nên mới hành động bừa bãi như vậy sao, đánh nhau như điên.
An Nhiên không muốn bẩn tay, nên cứ để bọn chúng tự do xằng bậy, chỉ giúp đỡ Vô Ảnh thêm một khiên nước khi có người tấn công hắn, còn lại lặng lặng đứng bên cạnh vây xem.
Không bao lâu sau, ba mươi người chỉ còn mỗi Vô Ảnh ngã ngồi trên mặt đất thở hổn hển, thỉnh thoảng ho ra một búng máu, ngoài ra không ai còn sống.
An Nhiên quay sang hỏi Tống Tiêu “ Ngươi biết những thi thể này phải xử lý thế nào không?”
Tống Tiêu co rụt cổ lại, đáp “ thường thì sẽ đem đi hỏa thiêu, bởi nếu để yên sẽ dễ sinh ra dịch bệnh.”
An Nhiên lạnh mặt, ra lệnh “ Việc này giao cho ngươi. Mang theo các huynh đệ đội buôn lập tức hành động, cần phải đem tất cả những thi thể ở đây thiêu sạch.” nói như vậy dù có người giả chết cũng phải chết thật.
Tống Tiêu gật gật đầu “ Tuân lệnh.” Nói xong quay ra mang các huynh đệ đi làm việc.
Lúc này, Vô Ảnh lười biếng hướng bến này hét lớn “ Này, tốt xấu gì thiếu gia ta cũng đem tên phiền phức nhất giết chết rồi, các ngươi giúp ta, coi như trả ơn đi.”
An Nhiên đi đến gần, nhướng mày “ Giúp ngươi như thế nào?”
Vô Ảnh ho khan một trận, phun ra một ngụm máu lớn, thở hổn hển nói “ Tiểu gia không sống được bao lâu nữa, ta không muốn níu kéo thêm chút hơi tàn để bị tra tấn, tự mình ra tay thì không đủ can đảm. Phiền ngươi thành toàn cho ta, để thiếu gia chết nhẹ nhàng thoải mái.” Có lời hắn vẫn chưa nói, nếu không phải An Nhiên vừa rồi thêm cho hắn thủy khiên thì hắn đã cùng người đồng quy vu tận rồi.
An Nhiên bật cười “ Ta vốn định rủ lòng từ bi mà cứu ngươi, không ngờ ngươi lại không muốn sống nữa. Thật sự muốn ta giết ngươi sao?”
“ Nếu có thể sống thì ai muốn chết chứ!” Vô Ảnh tức giận, trợn tròn mắt “ Vấn đề là cô cứu được sao?”