Bộ Lạc Thần Bếp

Chương 14: nỗi nhớ nhà ( hạ)


1 năm

trướctiếp

Ba ngày sau, An Nhiên kiểm tra những mầm khoai lang, loại bỏ những cây không mọc rễ và bị héo, những cây còn lại được trồng xuống đất.

Lúc này Tống Tiêu sải bước đến gần An Nhiên, nghiêm nghị nói: “ Ta và các huynh đệ đã bàn bạc qua, chúng ta quyết định sẽ ở lại.”

An Nhiên hơi kinh ngạc “ Thật sự không có rời đi? Ta đã nói sẽ có hai mươi dị năng giả tập kích là sự thật, không phải nói dối.”

Tống Tiêu ngạo nghễ nói “ Không sợ bọn họ tìm đến, sợ bọn họ không dám đến thôi! Dao đã mài sắc, chỉ chờ những tên không có mắt đó tới cửa.”

Suy nghĩ một lát, An Nhiên gật đầu “ Vậy được rồi, các người có thể ở lại. Từ hôm nay trở đi các ngươi có đãi ngộ giống Vũ.”

Sau đó cô phân cho mấy người Tống Tiêu sáu cái sân làm nơi sinh sống.

Tống Tiêu dò hỏi “ Thủ lĩnh có gì cần phân phó không? Ví như chuẩn bị trước chiến tranh.”

An Nhiên cười khẽ “ Những việc nên làm đều đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ bọn tặc khấu đó tự tìm tới cửa.”

Bộ dáng An Nhiên thủ lĩnh tràn đầy tự tin, thật khiến người ta yên tâm.

Tống Tiêu từ biệt, rời đi, trong lòng âm thầm quyết định, những ngày này phải cho các huynh đệ huấn luyện tăng cường nâng cao thực lực.

An Nhiên sờ sờ nhẫn, lẩm bẩm “ Không ngờ bọn họ quyết định ở lại. Như vậy cũng tốt, có nhiều người giúp đỡ bảo vệ dân làng hơn.”

Từ đầu đến cuối, cô không đem hi vọng đặt trên người bọn Tống Tiêu quá nhiều. Ba ngày qua cô đã tích không ít thịt nướng, đây mới là đòn sát thủ của cô!

**

Vài ngày sau, Thiện báo cáo với An Nhiên “ Báo cáo thủ lĩnh, ngũ cốc trên ruộng đã thu hoạch và phơi khô, tôi đã đưa một nửa số đó đến lều của người.”

“ Làm tốt lắm.” An Nhiên thuận miệng khen ngợi, sau đó xoa xoa cằm hỏi “ Lời tiên có nói khi nào thì bọn cướp sẽ tới không?”

“ Tiên đoán nói khoảng nửa tháng, từ khi xuất hiện đến nay đã qua mười ngày. Tính toán thời gian, chắc cũng sắp đến rồi.” Thiện nghiêm túc đáp.

Khoảng nửa tháng, hơn mười ngày cũng là khoảng nửa tháng, dưới hai mươi ngày cũng là khoảng nửa tháng.

An Nhiên ghét bỏ nhìn Thiện “ Tại sao tiên đoán lần nào cũng không rõ ràng vậy?”

“ Nhưng sự thật chứng minh tiên đoán luôn xảy ra.” Thiện cũng rất bất đắc dĩ “ Có tiên đoán cảnh báo, ít nhất chúng ta có thời gian để phòng bị.”

Điều này có nghĩa, có còn hơn không. An Nhiên bất lực.

Nghĩ nghĩ nàng hạ lệnh “ Thời gian này, buổi tối đổi từ hai người gác thành ba người, ban ngày cử hai người tuần tra. Một khi có tình huống, lập tức thông báo người khác.”

**

An Nhiên vẫn luôn lo lắng đối phương ngấm ngầm giở trò, chẳng hạn như đánh lén lúc nửa đêm khi mọi người đang ngủ. Hoặc đối phương thấy An bộ lạc bị hàng rào cao vây kín ba mặt, chỉ có phía nam là lối ra, nhưng bọn bọn họ phân tán nhân lực tiến đánh từ nhiều phía.

An bộ lạc nhân lực không đủ, phát sinh loại tình huống như vậy sẽ tương đối khó giải quyết.

Nhưng sự thật là, vào buổi sáng, khi mặt trời ló rạng, một nhóm người đã tụ tập chắn lối ra vào phía nam và cười nhạo. Một đám vô danh tụ tập một chỗ rất dễ thấy, ngay cả những người bình thường không có siêu năng lực cũng lập tức phát hiện ra bọn họ.

An Nhiên không nói nên lời, không biết đối phương ngốc nghếch, hay là không đặt An bộ lạc vào trong mắt.

“ Nơi đây xây dựng không tồi! Mau gọi thủ lĩnh của các ngươi tới nói chuyện.” Một tên trên ba mươi tuổi mặt có vết sẹo lớn nói, vết sẹo từ cash mũi kéo đến mắt phải vô cùng gớm ghiếc, dữ tợn.

Chẳng bao lâu, mọi người trong bộ lạc lần lượt đến.

Tống Tiêu giơ tay, đếm đi đếm lại mấy lần, hai mắt đờ đẫn, rống lên “ Không phải nói tới hai mươi dị năng giả sao!”

Đối diện nào có thấy hai mươi người, ngón tay ngón chân đếm cùng, rõ ràng đếm không xuể, còn thiếu một đám người!

An Nhiên bật cười, cố tỏ vẻ nghiêm túc “ Chà, chà, lời tiên đoán của Thiện đúng là đã nói như vậy, sẽ có hơn hai mươi dị năng giả sẽ tới.” Trước mắt không nhiều, không ít vừa đủ ba mươi người, cũng coi như là hơn hai mươi người rồi. Cũng không làm xấu thanh danh “ tiên tri không bao giờ sai” của Thiện.

Một đám người chặn ở cửa, trông rất dọa người, nhưng An Nhiên sảng khoái cười- cô thích trực tiếp đánh nhau với cả nhóm người như thế này.

Lúc này, An Nhiên còn cười được, Tống Tiêu không dám tin tưởng, quay đầu dò hỏi Hàn Lập “ Có nhiều người tới như vậy, ngươi sợ không?”

Hàn Lập nheo mắt, khẽ cười nói “ Bọn họ tập trung lại một chỗ, không phải tiện hơn sao, một lần đánh hết bọn chúng.”

“...” Tên này thật sự cho rằng mình hắn sẽ đánh hết toàn bộ! Tuy rằng Tống Tiêu tự nhận rằng mình mười phần anh hùng khí khái, nhưng giờ khắc này, hắn không thể không thừa nhận, Hàn Lập so với hắn có phần soái khí hơn một chút. Chà , chỉ là một chút mà thôi, không đáng xem trọng. Tống Tiêu mặt dày thầm nghĩ.

“ Nếu sợ, ngươi có thể rời đi ngay bây giờ.” An Nhiên cao hứng nói “ Tình hình phát sinh khác so với dự tính, nếu ngươi muốn đi, ta sẽ không trách ngươi.”

Tống Tiêu ưỡn ngực, hừ nhẹ một tiếng “ Ta sẽ không rời đi.”

**

Thấy mọi người dần dần tụ tập lại, nhưng hồi lâu không có ai trả lời, trong giọng nói của mặt sẹo nổi lên sự tức giận “ Cho các ngươi thêm một cơ hội, nhanh đi gọi thủ lĩnh ra đây. Giao ra lãnh địa, trở thành nô lệ cho chúng ta, ta có thể hướng thủ lĩnh của bọn ta cầu xin, tha cho các ngươi một mạng.”

An Nhiên nhếch khóe miệng, bắt đầu phân phó “ Thiện, Vũ hai người đem thôn dân tránh đi trước, nhớ kỹ tránh xa khu vực đánh nhau này một chút.” Nếu đối phương muốn nô lệ, như vậy sẽ không làm tổn thương người bình thường.

Về phần tại sao đối phương bất cẩn, xuất hiện ở trước cửa, cô cũng hiểu được một chút, hẳn là đối phương cảm thấy nhất định có thể thành công chiếm lấy lãnh địa, cho nên muốn giữ nguyên hàng rào.

Thiện do dự một lát, sau đó nhận lệnh rời đi. Trước khi đi, ông nhoe giọng nói ‘ Thủ lĩnh cẩn thận,đám người này không phải bọn lần trước tới cướp lương thảo, khả năng sẽ đả thương người.”

Vũ nhìn thật sâu vào thủ lĩnh, nghiêm nghị nói “ Ta sẽ bảo vệ tốt bọn họ, đừng lo lắng.”

“ Ừ ” An Nhiên nhẹ nhàng đáp.

Sau đó cô quay sang bọn Tống Tiêu “ thủy hệ dị năng và không gian dị năng tự bảo vệ bản thân trước tiên, ngươi cũng ba dị năng còn lại tùy ý.”

Tống Tiêu gật gật đầu, biểu tình nghiêm nghị.

Đến lượt Hàn Lập, An Nhiên không nói gì, chỉ đưa một cái giỏ tre đựng đầy thịt nướng. Đây là những thứ mà cô đã chuẩn bị riêng cho anh ta từ lâu.

Hàn Lập cười sung sướng, vui vẻ lấy ra một miếng thịt nướng nhai gặm. Ôm giỏ tre ở trong ngực cũng không chê nặng.

Ngửi được mùi thịt nướng, mấy huynh đệ Tống Tiêu yết hầu run rẩy, thèm nhỏ dãi, lại không dám hỏi Hàn Lập đồ ăn.

Chờ sau khi an bài toàn bộ thỏa đáng, An Nhiên ăn hết ba miếng thịt nướng, rồi cười khanh khách đi ra vài bước. Đứng độc lập với những người ở ngoài, nhưng không quá xa với những người trong bộ lạc.

Giọng nói thanh thúy của cô truyền ra “ Ta là thủ lĩnh của An bộ lạc, người tới trước cửa là có việc gì?”

“ Phụ nữ?” Mặt sẹo không giấu giếm nhíu mày.

Chỉ trong phút chốc, vẻ mặt hắn liền giãn ra “ Phụ nữ làm thủ lĩnh càng tốt! Ngoan ngoãn nghe lời, nếu không....”

An Nhiên không khách khí, ngắt lời mặt sẹo “ Mẹ kiếp, Ta không nói chuyện với ngươi, lăn nhanh đi gọi thủ lĩnh của các ngươi tới đây cùng ta nói chuyện.”

Mọi người xung quanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó bật cười ha ha “Mặt sẹo ơi, mặt sẹo, ngươi cũng có ngày hôm nay. Bị nữ nhân khinh thường, càng sống càng tụt lùi rồi.”

“ Con đàn bà này ta thích, đợi lát nữa sau khi đánh chiếm lãnh địa xong, ta nhất định xin thủ lĩnh đem tặng cho ta.”

“ ha ha ha, thêm ta một phần, thêm ta một phần. Ta coi nàng cũng không tệ, ta cũng....”

Nói được một nửa , người đàn ông nọ “ cũng” không nổi nữa, hai mắt trợn lên, tê liệt ngã trên mặt đất, ngực và cổ cắm bảy tám mũi tên nước.

Tiếng cười đột nhiên im bặt. Mọi người kinh ngạc nhìn An Nhiên , rõ ràng An bộ lạc không được mấy người là cái dị năng giả, chiến lực hai bên cách xa nhau, thế mà cô lại dám chủ động ra tay tấn công trước! Chẳng nhẽ cô không sợ chọc giận bọn họ sao?

Ngay lập tức, một cơn giận không thể nào kiềm chế được dâng lên trong lòng bọn cướp. Cô ta không những không cụp đuôi nghe lời, mà còn đảo khách làm chủ, quả thật là tự tìm chết!

Tuy tức giận, nhưng cũng mang vài phần xúc động. An Nhiên nói giết liền giết người trong vài giây thực sự đáng sợ. Rõ ràng chỉ là dị năng hệ thủy, làm sao lại lợi hại như vậy? Có người bất giác lùi lại một bước.

“ Ta sẽ không để tâm lời nói xúc phạm của các ngươi, chỉ cần các ngươi dùng tính mạng của mình để xin lỗi là được.” An Nhiên ý cười lành lạnh, cô cũng không phải là một tiểu cô nương ngoan hiền.

Vốn dĩ cô cho rằng sẽ giống như lần trước, bọn cướp chỉ tới đây cướp lương thực. Sau đó thu bọn chúng làm culi, mỗi ngày cấp cơm ăn, đối với hai bên đều có lợi. Nhưng nếu đối phương muốn chiếm đoạt lãnh thổ, bắt thôn dân làm nô lệ, còn muốn cô làm nữ nô, thì không có gì để nói nữa.

Trực tiếp đánh gãy răng hắn! chết như vậy cũng xứng đáng!

Mặt sẹo sắc mặt âm trầm “ nhìn dáng vẻ, xem ra ngươi tính toán động thủ? Kỳ thật chúng ta cũng không muốn tổn thương tính mạng của ngươi, nếu đầu hàng lãnh địa của ngươi có thể có được lợi ích .”

An Nhiên vẫy tay, ba mươi sáu mũi tên nước đồng loạt bắn ra. Cô đã sớm phát hiện, các kỹ năng có sự thay đổi sau khi cô xuyên tới đây, không giống như trong trò chơi một lần chỉ có thể bắn sáu mũi tên nước, và có thời gian hồi chiêu.

Ở đây cô có thể kiểm soát số lượng mũi tên nước bắn ra chỉ với một ý nghĩ. Ba mươi sáu mũi tên nước bắn ra từ những góc độ hiểm hóc, bọn cướp hoặc là lăn trên mặt đất để né tránh , hoặc dùng dị năng để phòng thủ, mỗi người đều tự thể hiện bản lĩnh của mình.

Chỉ là có quá nhiều người tụ lại với nhau, có mấy người không thể thoát. Một loạt tên nước bắn ra lại có năm người ngã xuống đất. An Nhiên lấy ra thịt nướng gặm, trong lòng chế nhạo, một đám ô hợp !

Nếu có mấy tên cận chiến đứng ra phía trước ngăn lại mũi tên nước thì hoàn toàn có thể bảo vệ bọn họ an toàn. Đáng tiếc, đối phương ngay khi thấy có công kích, lập tức từng người né tránh, chỉ nghĩ tự bảo vệ chính mình, căn bản mặc kệ sự sống chết của đồng đội, chứ chưa nói đến cộng sự hợp tác.

“ Ừm, các ngươi không có ý định giết người , các ngươi chỉ muốn làm cuộc sống của chúng ta khốn khổ hơn thôi, sống không bằng chết.” Trong miệng đang nhai thịt nướng, nhưng An Nhiên vẫn đọc rõ ràng từng chữ.

“ Nhân số thì nhiều thật đấy! Cho rằng ta sẽ sợ các ngươi sao!”

“ Muốn đánh thì đánh”

“ Ngôn ngữ bất lực thì bạo lực lên ngôi, dùng nắm đấm nói đạo lý.”

Tống Tiêu cùng mấy huynh đệ ngây ngốc đứng ở bên, hoàn toàn chết lặng. Cô ấy chỉ vẫy tay một cái đã khiến đối phương ngã xuống sau dị năng giả, đây thực sự là thủ lĩnh của bọn họ ư?

Tống Tiêu nhớ lại quá khứ định bắt cóc An Nhiên làm con tin, thịt mỡ trên mặt khẽ run, nghĩ lại mà thấy sợ. May mắn hắn không muốn làm An Nhiên bị thương, may mắn hắn chỉ bị đánh. Xem ra việc bị đánh vài cái lên khuôn mặt tuấn tú này không đáng kể chút nào.

Đôi mắt Hàn Lập tỏa sáng, nhìn chằm chằm An Nhiên không rời mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

Mặt sẹo nghiến răng, đưa ra quyết định “ Những dị năng công kích tầm xa hướng cô ta tấn công, không cần lưu thủ.”

Ngay lập tức, những lưỡi dao gió, lốc xoáy, cầu lửa, mũi tên nước hướng An Nhiên bắn tới.

“Ảo ảnh” giây tiếp theo An Nhiên xuất hiện cách chỗ cũ một mét, tất cả mọi đòn tấn công đều thất bại.

Không đợi mặt sẹo ra lệnh, phía trên bọn chúng một trận băng đao bất ngờ ập xuống.

Một trận quỷ khóc thần gào.

Chẳng mấy chốc, băng đao trắng như tuyết dính đầy hoa máu đỏ tươi.

Hàn Lập đi đến bên cạnh An Nhiên sóng vai đứng, nghiêm túc nói “ Ta nói rồi, ta sẽ đi theo ngươi.”

--------------------

Câu chuyện nhỏ:

An Nhiên: Những lời tiên tri tốt không bao giờ sai, nếu bạn không tin hãy đi hỏi dân làng.

Tống Tiêu: độ chính xác như thế này, tốt hơn hết là nên nhịn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp