Bộ Lạc Thần Bếp

Chương 13: Nỗi nhớ nhà (trung)


1 năm

trướctiếp

Mảnh đất trong sân của An Nhiên đã được mẹ con thím Lương làm đất ba lần, các hố đã được đào từ lâu, chỉ chờ trồng khoai lang vào là xong. Đang lúc An Nhiên vui sướng mơ mộng về khung cảnh mùa màng bội thu của năm sau, Thiện chạy tới và kính cẩn bẩm báo : “ Thủ lĩnh, ngũ cốc đã chín, có thể thu hoạch được rồi.”

“ Việc này giao cho ông chịu trách nhiệm đi. Những năm trước làm như thế nào, năm nay ông cứ chiếu theo như thế mà làm. Nhớ sắp xếp nhiệm vụ cụ thể cho từng người. Còn về phần Tống Tiêu mấy người bọn họ ta đã có công việc khác.” An Nhiên không phải nông dân, không có nhiều hiểu biết việc thu hoạch này, đơn giản trực tiếp đẩy cho Thiện.

Gạo và bột mì trong nhẫn không gian gần như đã dùng hết, vừa hay thu hoạch bổ sung gạo mới.

Nhưng lương thực có thể thu hoạch, đồng nghĩa với cường đạo cũng sắp tới.

Nghĩ nghĩ, An Nhiên hỏi “ Ông có biết biện pháp nào nâng cao thực lực không?”

Thiện chần chừ một hồi, trên mặt lộ ra vẻ khó xử “ Cái này.... Dị năng giả thực lực càng mạnh, thì tiêu hao năng lượng càng nhiều, càng dễ bị đói. Trong số những người ta đã gặp, không có ai chủ động nghiên cứu phương pháp tăng lên thực lực, ngược lại có rất nhiều người hận không thể vĩnh viễn duy trì hiện trạng.”

An Nhiên nhớ tới Hàn Lập. Thực lực kinh người, lượng cơm ăn càng khủng bố.

Khuôn mặt Thiên tràn đầy sầu lo “ Thủ lĩnh, ta vừa nhìn thấy ra được một tiên đoán. Tiên đoán nói, lần này sẽ tới không ít quân địch tới cướp bóc, số lượng lên tới trên hai mươi người, tất cả đều là dị năng giả. Người xem có phải tránh né bọn chúng trước hay không?”

Hai mươi tên cướp!

Không tính bảy người trong đội buôn, toàn bộ An bộ lạc cộng lại cũng chỉ có hai mốt người.

“ Được rồi, ta đã biết, ông có thể đi rồi.” An Nhiên chìm vào trong suy nghĩ của chính mình.

Suy nghĩ hồi lâu, cô quyết định tìm Tống Tiêu nói chuyện.

**

Khi An Nhiên tới, Tống Tiêu cùng với các huynh đệ của hắn đang phơi nắng. Ánh mặt trời chiếu lên cơ thể, vô cùng ấm áp.

Hàn Lập ngồi một mình ở bên, khuôn mặt không vui không buồn, như thể không gì có thể thu hút được sự chú ý của anh ta.

Tô Hạ ngồi dưới đất, mí mắt cơ hồ muốn dính vào nhau. Trong vô thức thoáng nhìn thấy An Nhiên, hắn toàn thân rùng mình, cả người bừng tỉnh. Hắn nhanh như bay đứng bật dậy, lớn tiếng nói “ Chào An Nhiên thủ lĩnh, người có lệnh gì cần phân phó?”

Giọng nói phá vỡ đi bầu không khí yên tĩnh, những người khác lần lượt đứng lên chú ý, Tống Tiêu do dự một hồi, không tình nguyện đứng lên theo chờ chỉ thị.

An Nhiên ôn hòa mà nói “ Ta vừa mới kiểm tra qua hàng rào gỗ, phát hiện tay nghề các ngươi thật rất cao. Cho nên ta quyết định ta cho các ngươi rời đi, các ngươi được tự do.”

Tự do? Tống Tiêu không thể tin chính tai mình. Hắn vì chạy trốn mà nghĩ ra không ít biện pháp, còn bởi vậy mà bị đánh cho tơi tả. Kết quả là chỉ cần làm xong công việc tốt, An Nhiên liên thả bọn họ rời đi.

Trái tim yêu thương....

Tống Tiêu lo âu, phi thường lo âu, thậm chí còn lo âu hơn cả khi kéo bè đánh hội đồng nhưng lại bị An Nhiên bắt được, hắn thử thăm dò hỏi “ An Nhiên thủ lĩnh, chúng ta đã ở An bộ lạc hơn nửa tháng, đối với mọi người nơi đây có rất nhiều tình cảm. Ngài xem, có thể hay không để chúng ta lưu lại làm thôn dân bình thường?”

An Nhiên chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc “ Các ngươi nguyện ý ở lại?”

Theo quan điểm của An Nhiên, Tống Tiêu luôn mong muốn rời đi, thủ hạ của hắn nhất định là có cùng ý tưởng như thế. Hiện giờ mắt thấy cường địch sắp tấn công, trong bộ lạc trừ bỏ cô cùng Hàn Lập, thì không ai trong bộ lạc là đối thủ của Tống Tiêu và huynh đệ của hắn. Cô và Hàn Lập cần phải toàn lực đối phó với bọn cướp, nhất định sẽ không thể ngăn chặn Tống Tiêu bọn họ rời đi, chi bằng làm người tốt, chủ động để bọn họ rời đi, tránh hậu hoạn về sau.

“ Trước đây hành động của chúng tôi kì thật có không được tốt đẹp cho lắm, nhưng An Nhiên thủ lĩnh không cùng chúng ta so đo, vẫn cấp cho chúng ta nơi ở, đồ ăn, điều này cho thấy An Nhiên thủ lĩnh là người trượng nghĩa.” Tô Hạ hiên ngang lẫm liệt nói “ Chúng ta đã bị phong thái sâu tuyệt ấy của ngài thuyết phục, hy vọng ngài thu nhận chúng ta.”

An Nhiên bĩu môi, cái gì mà bị phong thái siêu tuyệt thuyết phục, là vì đi theo nàng đủ ăn, đủ uống mới đúng đi? Người này ăn nói khá tốt “ Ngươi tên là gì?”

“ Ta tên Tô Hạ, là không gian dị năng giả.” Tô Hạ tự hào trả lời.

“ Nếu là bình thường, ta có lẽ sẽ đáp ứng mọi người, nhưng trước mắt tình huống cấp bách.” An Nhiên than nhẹ một tiếng “ Các ngươi hẳn là không biết, mỗi khi vào mùa thu hoạch, đều sẽ có trộm cướp tới cướp bóc.”

Tô Hạ ưỡn ngực, nghiêm túc tỏ lòng trung thành “ Vậy thì chúng ta càng không thể rời đi rồi! Khi cường địch tập kích, là lúc An bộ lạc thiếu nhân nhất. Chúng ta mỗi người đều có năng lực có thể hộ trợ đánh đuổi cường địch đi.”

An Nhiên cười như không cười nhìn Tô Hạ, ánh mắt lộ vẻ thấu hiểu mọi chuyện.

Bỗng nhiên, cô hướng phía Tống Tiêu “ Đây cũng là ý của ông chủ Tống sao?”

Tống Tiêu vẫn còn ôm hận mấy cái tát vào mặt, uất nghẹn nói “ Nếu có chuyện liền chạy trốn, ta không phải vô lương tâm như thế.”

Ngừng một chút, An Nhiên hỏi “ Cho dù đối thủ là hai mươi người dùng năng lực, các ngươi cũng không rời đi sao?”

Hai mươi dị năng giả! Tô Hạ đột nhiên cảm thấy hai chân vô lực.

Tính cả Hàn Lập, đội buôn có tất thảy bảy người. Chuyện này cần một người đánh lại ba người mới có thể đuổi đối phương rời đi, chưa kê hắn là không giản dị năng, là trợ thủ cho việc sinh hoạt hằng ngày nhưng khi đánh nhau lại không giúp được gì.

Ngay cả khi thêm thủ lĩnh của An bộ lạc, Vũ và Thiện, toàn bộ mới có mười dị năng giả.

Trận chiến này chắc chắn sẽ rất khó khăn.

Tô Hạ run run hỏi “ Thủ lĩnh, nếu chúng ta rút lui một cách chiến lược thì sao.”

An Nhiên cười khẽ “ Cho dù tránh đi đoàn người trước mắt này, đi nơi khác cũng sẽ gặp những tên cướp khác. Cướp sao, đem bọn chúng đánh một trận, bọn chúng sợ rồi sẽ không dám kiêu ngạo tiến đánh nữa.”

Tô Hạ há miệng thở dốc, không nói nên lời. Chỉ với vài người bọn họ, có thể đem hai mươi người của đối phương đánh gục sao? Hắn làm sao cũng không dám tin!

Tống Tiêu nhìn An Nhiên thật lâu, thần sắc phức tạp, không tỏ thái độ.

An Nhiên cũng không trông mong có thể nhận câu trả lời ngay từ bọn họ.

Cô mỉm cười, nói “ Cho các người thời gian ba ngày để suy nghĩ, ba ngày này vẫn tiếp tục cấp phát cơm trưa. Đi hay ở tùy các ngươi. Nếu nguyện ý ở lại đây cùng nhau kháng địch, ta sẽ quên đi những ân oán trước đây,thiệt tình đón nhận các ngươi.”

“ Nếu các ngươi lựa chọn rời đi, ta sẽ cung cấp cho sáu người các ngươi thức ăn trong một ngày.”

“ Tuy nhiên,” ánh mắt An Nhiên trở nên lạnh lùng, lạnh giọng nói “ Nếu quyết định lưu lại, thời điểm mọi người đối phó cường địch mà bỏ chạy thì đừng trách ta trở mặt.”

Nói xong, An Nhiên đi đến trước mặt Hàn Lập “ Ngươi cũng vậy.”

Vừa định quay đi, cô nghe Hàn Lập dứt khoát đáp “ Ta sẽ ở lại.”

An Nhiên nhướng mày “ Quyết định nhanh như vậy? Không cần suy xét lại một lát?”

Hàn Lập nghiêm túc nói “ Cô lo ăn cho ta một ngày, ta ở cùng cô một ngày. Cô lo cơm cả đời, ta sẽ cùng cô cả đời.”

“...” An Nhiên mặt không cảm xúc, thầm nghĩ, tên này thật không phải nhân cơ hội bày tỏ tình yêu chứ?!

Nhưng cô trong lòng hiểu rõ, Hàn Lập là một thùng cơm chỉ biết ăn, trong đầu không có khái niệm tình yêu, vì thế hồn nhiên không thèm để ý, vẫy tay nói “ Vậy cũng được, cậu cứ đi theo ta.”

**

Sau khi Hàn Lập cùng An Nhiên rời đi, Tô Hạ tiến đến trước mặt Tống Tiêu, vẻ mặt lo lắng “ Lão đại, tôi phải làm sao bây giờ? Đây là cơ hội tốt để gia nhập An bộ lạc,nhưng ta rất lo lắng không biết An bộ lạc có thể tồn tại được không? Rời đi thì tiếc nuối, ở lại thì nguy hiểm.”

Tống Tiêu trừng mắt liếc Tô Hạ, nhỏ giọng nói “ Toàn nói lời vô nghĩa.”

Tô Hạ một đầu rối rắm. Hắn quên rằng lão đại nhà mình có khuynh hướng rời đi. Trong lòng lão đại, có lẽ đã sớm đưa ra quyết định.

Ai ngờ, giọng của Tống Tiêu thay đổi, hắn xúc động nói “ Thời thế hiện tại, có nơi nào là không nguy hiểm? Hoặc là liều mạng nguy hiểm, hoặc là nguy hiểm chết đói, có khác gì nhau chứ.”

“ Hơn nữa, một cô gái nhỏ cũng dám đối đầu cùng cường địch, ta là lão đại, là một nam tử hán, khí vũ hiên ngang, đầy kiêu ngạo cư nhiên lại bỏ chạy? Điều này quá là tổn hại đến hình tượng anh hùng của ta, cậu hiểu không?”

“ Vạn nhất, chuyện này bị truyền bá đi ra ngoài, ta về sau làm sao dựa mặt mà kiếm cơm được nữa? Làm sao có thể dùng khí chất đó khuất phục được muôn vàn thiếu nữ?”

“....” Tô Hạ cạn lời. Hắn suy nghĩ một vấn đề, tại sao Tống Tiêu cả ngày không đàng hoàng mà bọn họ lại không kéo xuống thay người khác làm ông chủ? Này rốt cuộc là vì cái gì?

“ Yên tâm, mọi chuyện không tồi tệ như ngươi nghĩ đâu.” Tống Tiêu cong khóe miệng lên, trong mắt hiện lên một tia quang mang.

Tô Hạ cảm thấy bệnh đau đầu của mình lại tái phát, mỗi lần lão đại muốn thể hiện tài trí của mình, kết quả luôn là có một điều tồi tệ nào đó xảy ra.. Ví dụ như lần vây đánh An Nhiên, hay khuyên Hàn Lập đến lều An Nhiên.

Tống Tiêu tiếp tục nói với chính mình “ Mấy huynh đệ chúng ta cũng coi như là tài giỏi, bình thường dưới tình huống một chọi một đánh nhau kết quả thắng nhiều hơn thua. Nhưng khi cùng Hàn Lập đánh nhau, hắn đánh với cả sáu người chúng ta, đem chúng ta đánh đến choáng váng không có sức phản kháng . Theo ta thấy Hàn Lập vẫn còn giấu lá bài tẩy, đấy không phải là toàn bộ sức mạnh của hắn.”

“ Còn có An Nhiên, một thủy hệ dị năng đánh ta đến thương tích đầy người. Chỉ cần hai người này có thể liên thủ ngăn lại mười người, chúng ta đối phó số còn lại, tình hình cũng không nghiêm trọng.”

“ Chúng ta dị năng giả có năng lực phụ trợ, chẳng lẽ phía địch tất cả đều là dị năng giả năng lực chiến đấu sao!”

Tô Hạ kinh ngạc, lời lão đại phân tích nghe rất có đạo lí.

Ngập ngừng một lát, Tống Tiêu nói “ Điểm quan trọng nhất là, An Nhiên quyết định không rút lui. Cô ta là người thông minh, biết rõ sắp có hai mươi dị năng giả tới cửa cướp bóc, vì sao không rời đi? Khẳng định cô đã có biện pháp đối phó rồi! Chẳng nhẽ ở lại đợi người đến đánh ư, lại không ngốc như vậy!”

Tống Tiêu không nhịn được hồi tưởng khi xem thường An Nhiên ngốc nghếch, kết quả bị đánh cho nhừ tử, nghĩ lại còn thấy đau. Thậm chí, không tự giác bắt chước giọng điệu của An Nhiên “ không phải tên ngốc.”

“ Có đạo lí.” Tô Hạ gật đầu đồng ý.

**

Bên kia, An Nhiên đưa Hàn Lập tới trước lều trại của cô, chỉ về sân bên cạnh “ Về sau cậu không cần trông giữ Tống Tiêu mấy người bọn họ, cứ sống ở bên cạnh ta đi.”

“ Chúng ta không thể sống cùng nhau sao?” Hàn Lập vô tội nhìn An Nhiên “ hai người có thể chăm sóc lẫn nhau.”

“ Không cần.” An Nhiên kiên quyết cự tuyệt.

“ Ồ” Hàn Lập tiếc nuối, đi về phía sân của mình.

“ Chờ đã.” đi được nửa đường, An Nhiên đem Hàn Lập gọi lại, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu “ Cậu tin tưởng ta như vậy, không lo lắng bị địch tập kích?”

Mặc dù đã lên kế hoạch tốt, quyết định dùng hai ngày này tích trữ thật nhiều thịt nướng, đến lúc đó dựa vào buff để chơi lại cường địch.

Tuy cô biết đây là hiện thực, không giống trò chơi, một khi thương vong vượt quá tỉ lệ nhất định, quân địch sẽ bỏ chạy tán loạn.

Tuy rằng cô đã dự định trước, biết chính mình nhất định sẽ giành được thắng lợi. Nhưng Hàn Lập không biết được tất cả những chuyện này.

Hàn Lập nghiêm túc nói “ Chỉ cần có đầy đủ đồ ăn, thì mình ta cũng có thể đánh bại bọn họ, không cần lo lắng.”

“...” An Nhiên cứng họng.

Suýt chút nữa cô đã quên, đây là con thú hung ác thời cổ đại, quái dị và tàn bạo.

-----------

Mẩu chuyện nhỏ 1

Tô Hạ ( ngạc nhiên): lão đại lần này có vẻ phân tích hợp lí?

Tống Tiêu (đau buồn): là kinh nghiệm có được sau nhiều lần bị đánh. Ta nghĩ ta không thể đánh bại hai con thú đó ngay cả khi có thêm chín người trợ giúp, vì vậy những người khác tạo nhóm mười người sẽ không thắng được.

Mẩu chuyện nhỏ 2

An Nhiên ( nghiêm túc) : đây là một con thú cổ đại, hung dữ và tàn bạo.

Tác giả : giống con mèo gấu trúc hung tợn hơn....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp