“Được mọi người yêu thích ta sẽ có thêm cơm ăn đúng không?” Hàn Lập chấp nhất truy vấn.
An Nhiên chậm rãi rút tay về, ngẩng đầu nhìn trời “ Nếu cậu được mọi người yêu thích có thể có thêm, nhưng nếu bị mọi người ghét thì chắc chắn là không có rồi.”
Hàn Lập chán nản cúi đầu.
Cô giống như đang khi dễ tiểu hài tử.....
An Nhiên có chút mềm lòng, nghiêm nghị nói “ Ta đã hứa với cậu, sẽ đảm bảo cậu được ăn no. Chỉ cần cậu về sau không phạm sai lầm, ta sẽ tuân thủ lời hứa.”
Khi An Nhiên không chú ý, Hàn Lập nhếch lên khóe miệng, trong nụ cười hiện lên một tia gian xảo khó tả.
**
Thời gian nghỉ trưa kết thúc, An Nhiên tươi cười xuất hiện trước mặt Tống Tiêu.
Nháy mắt, mặt Tống Tiêu tái xanh. Suy nghĩ một hồi, hắn quyết định cố gắng vùng vẫy, lúng ta lúng túng nói “ Thủ lĩnh, người xem, trên người ta chỗ nào cũng đầy vết thương. Người xem có thể đổi người khác làm giường cho người được không?”
Vừa dứt lời, hắn rất sợ An Nhiên hiểu lầm, lại bổ sung thêm một câu “ Ta sợ trong người bị thương, sẽ làm chậm trễ tiến độ công việc, nếu như vậy sẽ rất tệ.”
“ Nhưng ngươi là người thông minh nhất nha, nghe ta nói có một lần đã hiểu và có thể làm được. Ai có thể thay thế ngươi được chứ.” An Nhiên quyết đoán cự tuyệt “ Hơn nữa, thương thế của ngươi cũng không nặng lắm, không ảnh hưởng đâu.”
Chỗ nào là không nặng lắm?! Tống Tiêu nóng nảy, chỉ vào mặt mình “ Không nói những chỗ khác, chỉ riêng trên mặt đã xanh tím một mảng , phải nghĩ ngơi một thời gian dài mới tốt được.”
An Nhiên bên môi nở nụ cười, nghiêm túc quan sát một hồi lâu làm bộ nghi hoặc “ Nào có? Thương thê không phải đều đang tốt lên sao?”
Tống tiêu chết lặng đứng đó, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, thứ này đang cố ý không nhìn thấy sao?
An Nhiên như nhìn thấu suy nghĩ của Tống Tiêu, nụ cười càng thêm tươi “ Nếu không tin ngươi có thể hỏi những huynh đệ khác.”
Tống Tiêu chưa từ bỏ ý định, tùy tiện kéo một tiểu huynh đệ lại “ Ngươi nói cho ta một câu công bằng, trên mặt ta có phải đang đầy thương tích không? Trông ta bị rất nghiêm trong?”
Vị tiểu huynh đệ kia tỉ mỉ đánh giá Tống Tiêu, do dự nói “ Lão đại, ta không nhận ra trên mặt ngươi đã từng bị thương.” Khuôn mặt trắng trắng tròn tròn, không thấy chút miệng vết thương nào.
Tống Tiêu sửng sốt, chẳng lẽ nhân lúc hắn không chú ý, tiểu đệ của mình đã bị mua chuộc rồi! Vì cái gì lại giúp An Nhiên nói chuyện? Hắn rõ ràng buổi sáng mới bị An Nhiên hành hạ cho một trận, toàn thân chỗ nào cũng có vết thương, nơi nơi đều ê ẩm đau.
Tiêu huynh đệ bối rối, mím môi không biết giải thích thế nào “ Lão đại, nếu ngươi không tin có thể soi gương.”
“ Không cần. Nếu ngươi cũng nói như vậy, ta phục, An Nhiên thủ lĩnh nói gì ta sẽ nghe cái đó.” Tống Tiêu nói mang theo cảm xúc tức giận. Tiểu đệ của mình làm phản, hắn không còn lời nào để nói.
Đánh nhau không lại, trốn thì trốn không thoát, Tống Tiêu chỉ đơn giản tập trung tinh thần làm việc. Chỉ trong một buổi chiều, hắn đã làm xong các bộ phận. Sau đó đem những bộ phận đó đến lều của An Nhiên và ghép chúng lại với nhau thành một chiếc giường.
Nhìn thấy thành phẩm, An Nhiên vui vẻ vỗ vai Tống Tiêu, khen hắn tài giỏi.
Tâm trạng Tống Tiêu vô cùng lẫn lộn, cảm thấy có chút an ủi, bởi vì An Nhiên tựa hồ rất thưởng thức hắn, nhưng cũng cảm thấy bất lực, hắn nguyên là ông chủ của đội buôn, như thế nào lại lưu lạc đi làm những việc nặng nhọc của đám tiểu đệ này.
An Nhiên sờ soạng giường gỗ, không nỡ buông tay, trong lòng thực sự vui sướng, rốt cuộc không cần ngủ trên mặt đất nữa.
Suy nghĩ một chút, cô lấy hai cái bánh màn thầu hấp từ trong bồn gỗ bên cạnh ném cho Tống Tiêu “ Đây là phần thưởng cho việc làm giường.”
Sắc mặt Tống Tiêu hơi tái, nhanh tay bắt lấy bánh màn thầu. Đột nhiên, trong hắn dâng lên một loại cảm xúc mãnh liệt, cảm thấy làm chiếc giường này rất đáng giá.
Khi tỉnh táo lại, Tống Tiêu không nói nên lời nức nở, không nhịn được trong lòng tự phỉ nhổ chính mình. Hắn rõ ràng là người đi nhiều biết nhiều, tại sao lại có thể dễ dàng bị mua chuộc bằng 2 chiếc màn thầu!
An Nhiên đem Tống Tiêu lại cho Hàn Lập quản lý , sau đó chạy như bay về phía lều trại, đem chăn lông lấy hết ra. Bốn chiếc trong số chúng được trải ra chồng lên nhau thành nệm, một cái làm chăn.
Tiếp theo, nàng thuận thế nằm ngả lên giường, rất nhanh chìm vào mộng đẹp.
**
Vì để tránh bị Hàn Lập cướp đoạt, trên đường trở về Tống Tiêu đã nhanh chóng đem hai cái bánh gặm vào trong bụng.
Ngay khi quay lại với người của thương đội, cậu em trai bị nghi ngờ là phản bội- người sử dụng năng lực không gian, Tô Hạ, bước đến và hỏi với vẻ quan tâm “ Lão đại, lần này ra ngoài với thủ lĩnh, sẽ không có rắc rối nào nữa phải không?”
Tống Tiêu hừ nhẹ một tiếng, nâng cằm lên “Ta không muốn nói chuyện với kẻ phản bội.”
Tô Hạ sửng sốt “ kẻ phản bội nào?”
Tống Tiêu không kìm được tức giận nói thẳng “ Ta sáng nay mới vừa bị người đánh một trận bầm dập toàn thân, buổi chiều ngươi lại nói trên mặt ta không có thương tích, không phải phản bội thì là gì?! Nói đi, ngươi muốn làm cái gì.” Mệt hắn nghĩ rằng, mọi người đều là huynh đệ.
Tô Hạ há to miệng, thật lâu sau cẩn thận hỏi “ Lão đại, chẳng lẽ người không cảm nhận được sao?”
“ Ta không thấy được ngươi làm phản. Nếu sớm biết thế, ta đã tẩn ngươi một trận nhừ tử rồi.” Tống Tiêu căm tức nhìn tiểu đệ.
“.....”Tô Hạ trợn mắt xem thường “ Ý ta là, lão đại ngươi không nhận ra đồ ăn chúng ta được phát có tác dụng hồi phục sức khỏe sao?”
“ Đồ ăn tác dụng khôi phục? Ý của ngươi là ?” Tống Tiêu sửng sốt một chút. Tô Hạ kiên nhẫn giải thích “ Đêm qua không phải chúng ta bị Hàn giam cầm cả đêm bằng băng sương sao? Băng sương rất lạnh, chúng ta lại không thể nhúc nhích, buổi sáng khi làm việc, mọi người đều bị đau lưng ai cũng cảm thấy mỏi mệt, khó chịu khắp nơi. Nhưng đến khi ăn cơm trưa, mọi người đều rõ ràng cảm nhận được trong cơ thể chảy một dòng nước ấm, buổi chiều làm việc không còn ai thấy mỏi lưng, đau chân nữa, tinh thần thì sảng khoái, tràn đầy năng lượng.”
“ Mọi người hỏi thăm một hồi, lập tức liền biết rằng nguyên nhân là do thức ăn mà An Nhiên thủ lĩnh cấp cho chúng ta.”
“ Chỉ là không nghĩ tới, khả năng hồi phục lại tốt như vậy. Lão đại buổi sáng vết thương rất nghiêm trọng, ăn xong một bữa trưa, vết thương trên mặt thật sự đã biến mất .”
Tống Tiêu sờ sờ cằm “ Nghe ngươi nói ta cũng mới để ý, hình như là có chuyện như vậy.” Vừa mới ăn bánh màn thầu, thật sự cảm thấy có một dòng nước ấm lan tỏa toàn thân.
Tô Hạ trông bất lực “ Lão đại, ngươi đáng ra phải cảm thấy rõ ràng nhất đi? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, toàn thân trên dưới không còn đau nữa ư?”
Tống Tiêu nhìn trời “ Ta tưởng sống lâu với đau nên ta quen cái đau rồi, không còn cảm nhận được đau đớn …..” hiện tại nghĩ lại, hình như là không đúng lắm.
Tô Hạ không biết phải nói gì với trường hợp này.
Tống Tiêu có hơi xấu hổ, sau đó thoải mái thừa nhận lỗi lầm của mình “ Xin lỗi, là ta trách oan cho ngươi.”
“ Không sao đâu.” Tô Hạ lắc đầu nghiêm mặt nói “ Lão đại, ngươi đã bao giờ nghĩ đến sau này chúng ta ở lại An bộ lạc luôn, không đi đâu nữa?”
Tống Tiêu ngẩn ra, khiếp sợ nói “ Không đi? Ngươi và ta định sẽ cả đời làm culi? Ngươi điên rồi đi?”
Tô Hạ nghiêm túc phản bác “ Nói là làm culi, nhưng kì thật An Nhiên thủ lĩnh rất tốt. Chẳng những cho chúng ta thời gian nghỉ ngơi đầy đủ, còn mỗi ngày cấp cho một phần thức ăn. Thực lực của Hàn Lập rất cao, địa vị đặc thù liền không nói, thích ăn bao nhiêu thì ăn. Ta hỏi qua, trong bộ lạc có một dị năng hỏa hệ tên Vũ, cô ta mỗi bữa cơm lãnh bốn cái màn thầu, đủ no cho cả ngày rồi. Có thể thấy được, trong An bộ lạc những dị năng giả bình thường được đãi ngộ không tệ.”
“ Trước đây chúng ta vào nam ra bắc, buôn bán trao đổi hàng hóa khắp nơi, chẳng phải chỉ mong có cơm ăn no sao? Nếu làm thủ hạ cho An Nhiên thủ lĩnh có thể ăn no, vậy thì chúng ta chạy trốn làm cái gì? Còn không bằng nghĩ cách sáp nhập, trở thành thôn dân của An bộ lạc.”
“ Hiện giờ, biết được năng lực của An Nhiên thủ lĩnh có tác dụng hồi phục, ta lại càng không muốn rời đi. Chúng ta đi qua không ít bộ lạc, gặp được bao nhiêu dị năng giả có khả năng trị liệu chứ? Trong gần năm mươi bộ tộc lớn nhỏ, tổng cộng mới có một dị năng giả có thể trị liệu. An Nhiên thủ lĩnh là người thứ hai chúng ta gặp. Những người khác bị thương, bị bệnh chỉ có thể nằm trên đất chờ chết. Ngoài ra không còn cách nào khác.”
“ Tuy nhiên, An Nhiên thủ lĩnh lại có thể làm được màn thầu vừa thơm ngọt, no lâu, lại có tác dụng hồi phục, thật tốt nha. Nếu như lần này bỏ lỡ cơ hội, chúng ta sẽ đi đâu để tìm một bộ lạc như vậy?”
Trầm tư hồi lâu, Tống Tiêu chậm rãi mở miệng “ Ngươi phân tích rất đúng, chỉ là.....”
Tống Tiêu dừng lại một chút, lộ vẻ do dự.
Tô Hạ cứng rắn biện hộ, cố gắng thuyết phục Tống Tiêu “ Lão đại có việc gì buồn rầu cứ việc nói, chúng ta là huynh đệ, nhiều người nhiều chủ ý. Có phải hay không do An Nhiên thủ lĩnh chơi xỏ ngươi, khiến ngươi không vui?”
“ Ta không nhỏ nhen như vậy.”
Tống Tiêu không cam lòng, nhỏ giọng oán giận nói “ Nhưng cô ta đánh vào mặt ta, ta không nghĩ sẽ dễ dàng tha thứ như vậy!”
Tô Hạ im lặng một cách đáng ngờ. Ở với nhau lâu, hắn đương nhiên biết mục tiêu của lão đại nhà mình là dựa vào mặt mà kiếm ăn.
Đáng tiếc, mục tiêu thì cao cả, nhưng hiện thực thì tần khốc.
“ Lão đại khí vũ hiên ngang, An Nhiên tuy rằng là thủ lĩnh, nhưng xét tuổi tác, dù sao cũng chỉ là một nha đầu, đương nhiên không thể hiểu được sức hấp dẫn của ngươi. Nếu đổi là người khác, khẳng định sẽ luyến tiếc không nỡ mà đánh vào mặt ngươi.” Tô Hạ nói dối không chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc đầy chân thật.
“ Hơn nữa, cô ấy là người đã đuổi Hàn Lập ra khỏi phòng, căn bản không có trình độ thưởng thức cái đẹp. Nhưng cô ấy không biết thưởng thức cũng không sao, có rất nhiều người hiểu được và quý trọng.”
“ Chúng ta là đàn ông, không cùng cô ấy chấp nhặt. Rộng lượng ta thứ cho khuyết điểm của một tiểu cô nương, ấy mới gọi là đàn ông đích thực.”
Trên gương mặt trắng trẻo, mập mạp của Tống Tiêu hiện lên một tia rối rắm “ Để ta suy nghĩ kỹ lại đã.”
“ Được.” Ngoài miệng tuy trả lời như vậy, nhưng trên thực tế Tô Hạ biết, không phải bọn họ muốn ở lại, An Nhiên liền sẽ đáp ứng cho bọn họ lưu lại, cần phải làm gì mới được.
**
Những ngày bận rộn luôn trôi qua nhanh chóng.
Sau hơn mười ngày, An Nhiên hài lòng nhận thấy hàng rào sau khi mở rộng đã hoàn thành. Hàng rào mới không chỉ quây lại khu đất trồng trọt và lều trại hiện tại, mà còn bổ sung thêm rất nhiều không gian.
Và theo thiết kế của cô, lãnh thổ cũng được chia thành các ô vuông. Mỗi hộ gia đình được chia bốn mảnh đất vuông cạnh nhau, một mảnh để ở và ba mảnh còn lại để trồng trọt hoặc chăn nuôi. Sau đó bốn hình vuông tạo thành một khối hình vuông lớn, được rào lại thành một mảnh sân độc lập.
Sau khi chia xong còn dư thừa sân, tạm thời không có người cư trú cho nên thuộc sở hữu của thủ lĩnh. Thoạt nhìn mọi thứ gọn gàng, ngăn nắp.
An Nhiên tính toán, không có ai sinh sống cũng không sao, đất đai không thể để lãng phí. Chờ tới mùa gieo mạ, cô thuê ngươi khai hoang, đến lúc thu hoạch thì trả công một ít, toàn bộ thu hoạch sau đó thuộc về cô, từ đây có thể lấp đầy kho thóc của cô rồi.
Càng làm cho người ta vui sướng chính là, những miếng khoai lang mà cô miệt mài chăm sóc bấy lâu nay cũng đã mọc mầm!
Mỗi miếng khoai lang đều mọc lên những cây non xanh mướt, nhìn qua trông rất khả quan.
Vì mầm khoai lang mới mọc chưa có rễ chỉ có một số lá non mềm, nên An Nhiên cẩn thận kéo cây khoai lang xuống, ngâm phần đáy của cây non vào trong thau nước.
“ Khi nào mọc rễ, chúng ta có thể bắt đầu gieo hạt rồi!” An Nhiên vui mừng vô cùng.