“ Ta tính toán đem thân cây xẻ thành từng tấm ván gỗ, sau đó đem tất cả lại ghép thành một chiếc giường. Nhớ kĩ những lời ta vừa nói, chú ý ở hai đầu mỗi tấm ván. Có những tấm sẽ có một phần nhô ra, có tấm thì khoét lỗ cho lõm vào, làm như vậy sau này ghép nối mới dễ dàng.” An Nhiên ngồi bên cảnh lảm nhảm nói, hướng phía Tống Tiêu khoa chân múa tay.
Tống Tiêu vô cùng run sợ, sợ cô phụ sự kỳ vọng cao mà thủ lĩnh dành cho mình. Sau khi nhẩm lại trong lòng những điểm cần chú ý, anh ta mới bắt đầu động thủ.
Sau khi làm ra một miếng ván gỗ, anh ta không yên tâm, kiểm tra đi kiểm tra lại vài lần để chắc chắn rằng không có vấn đề gì, sau đó mới nâng niu nó như bảo bối đưa tới trước mặt An Nhiên “ Thủ lĩnh nhìn thử xem, có phải là như thế này không?”
An Nhiên nhìn miếng ván, nhướng mày “ Ngươi thật ra cũng rất thông minh, nói một lần đã biết làm như thế nào.”
Tống Tiêu kiêu ngạo ưỡn ngực, nếu không thế thì sao làm ông chủ của đội buôn được chứ!
“ Tiếp tục đi, tranh thủ trước khi trời tối làm xong hết.” An Nhiên ra lệnh.
“ Được rồi.” Tống Tiêu xắn tay áo, bắt đầu làm việc.
Vừa làm việc, Tống Tiêu vừa nghĩ, anh ta đã đi rất nhiều, những bộ lạc đi qua cũng không ít, nhưng có rất ít người biết cách làm giường. Tuy nhiên, giường mà bọn họ làm ra đều là dùng những thân cây to ghép thành hình vuông, rất bất tiện khi di chuyển, hắn chưa bao giờ thấy người như An Nhiên có thể làm giường với vài mảnh gỗ.
Mặc dù An Nhiên chỉ là một nữ thủ lĩnh nhưng cô lại rất lợi hại! Đáng tiếc, trong lần đầu gặp mặt mối quan hệ của bọn họ đã bị làm cho căng thẳng lên. Nếu không cô ấy sẽ là một đối tác tốt để hợp tác lâu dài.
Nghĩ đến đây, Tống mập không khỏi thở dài, giá như hắn đừng bị lợi ích làm cho mờ mắt thì tốt rồi. Thành thành thật thật buôn bán, cũng không đến nỗi lưu lạc đến đây làm cu li, gia sản cũng không bị cướp đoạt sạch sẽ.
A?
Tống Tiêu làm một lúc thì bừng tỉnh. Hắn sợ năng lực của Hàn Lập , nên khi đó nói gì cũng phải nghe lời. Hắn buộc phải thỏa hiệp vì tình huống buộc phải làm như vậy, nhưng trong lòng thì không cam lòng.
An Nhiên vì để làm ra giường, đã đưa Tống Tiêu ra ngoài một mình. Hiện tại trong rừng chỉ có ông ta và An Nhiên, Hàn Lập đang ở bộ lạc trông coi những người khác, không còn gì uy hiếp thì có lí do gì phải nghe lời, phải tìm biện pháp chạy trốn mới được.
Ánh mắt Tống Tiêu khẽ biến đổi. An Nhiên ngáp một cái, tính toán thời gian ủ bột cũng đủ rồi, vì thế mở miệng nói “ Làm đến đây trước đã, buổi chiều tiếp tục, ta phải trở về nấu cơm.”
Tuyệt đối không thể quay về! Một tia sáng lóe lên trong mắt Tống Tiêu, ai biết sau khi trở về, An Nhiên có thể hay không phát hiện không ổn, về sau không bao giờ cùng hắn ra ngoài một mình nữa. Cơ hội chạy trốn đang ở ngay trước mắt, ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ.
Tống Tiêu suy nghĩ một hồi, liền nghĩ ra một chủ ý - bắt An Nhiên làm con tin uy hiếp Hàn Lập không cho hắn ra tay. Chờ hắn cùng các huynh đệ thành công rời đi, khi đó sẽ thả An Nhiên ra. Đến lúc đó trời đất bao la, Hàn lập sao có thể tìm được bọn họ.
“ Sao ngươi còn đứng đó? Nhanh cầm theo những ván gỗ đã làm xong về với ta.” An Nhiên thúc giục nói.
Ánh mắt Tống Tiêu chậm rãi trở nên kiên định. Muốn trách thì trách ngươi đã đưa ra một quyết định sai lầm “ Cô đã sai lầm rồi.”
“ Hả?” An Nhiên sửng sốt “ Ngươi đang nói cái gì?”
“ Mong An Nhiên thủ lĩnh phối hợp với ta một chút, giúp ta rời khỏi nơi này. Yên tâm, lúc trước cô không tra tấn ta, ta cũng sẽ không thương tổn cô. Ta chỉ muốn cùng các huynh đệ an tĩnh rời đi khôi phục lại tự do.” nói xong Tống Tiêu cầm rìu đá trên tay hướng An Nhiên xông tới.
An Nhiên sờ sờ mũi, trong lòng nói, ngươi đừng tới đây ta sợ sẽ làm ngươi bị thương.
Đáng tiếc, dị năng của Tống Tiêu không phải đọc tâm thuật, không thể nghe thấy An Nhiên chửi thầm, thậm chí bước chân ông ta càng nhanh hơn.
Thấy Tống Tiêu đã xông đến được nửa đường, An Nhiên lên tiếng nhắc nhở “ Hiện tại ngươi thu tay vẫn còn kịp, ta có thể xem như ngươi chưa có tâm tư làm phản.”
Đáng tiếc, cô thật lòng khuyên bảo nhưng bị Tống Tiêu làm ngơ.
Tự ý làm bậy, tội không thể sống.
An Nhiên không nói lời vô nghĩa nữa, trực tiếp động thủ.
Tám mũi tên nước xuất hiện trong không khí, hướng phía Tống Tiêu bắn tới.
“Hả? Sao lại có thủy hệ dị năng?” Tống Tiêu lộn một cái tại chỗ, tránh né hầu hết các mũi tên nước. Nhưng góc độ của những mũi tên rất là lắt léo, mặc kệ né tránh như thế nào, luôn có hai mũi tên bắn trúng người hắn.
Vì thế sau khi lộn né tránh xong lần đầu, Tống Tiêu hít sâu một hơi, làn da lập tức được mạ lên một một tầng ánh sáng vàng, sau đó ngăn chặn lại hai mũi tên nước đang công kích.
“ Ui” tuy rằng có dị năng hộ thể, nhưng mũi tên nước vẫn như cũ cắt qua làn da của Tống mập, làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt.
Tuy nhiên, sự đau đớn của thân thể căn bản không thể che giấu được nội tâm kinh hãi của hắn. Tống Tiêu không dám tin, nhìn về phía An Nhiên “ Vừa rồi, là ngươi phóng ra mũi tên nước?”
Tống Tiêu thật không dám tin, nhưng hắn có thể cảm ứng được rõ ràng năng lượng dao động phát ra từ hướng An Nhiên đang đứng.
An Nhiên bĩu môi “ Nếu ta không có năng lực gì, sao có thể cùng anh đi một mình tới đây? Muốn bắt ta làm con tin sao? Thật là ngây thơ.”
Tống Tiêu nghẹn lời.
Nhìn tình thế bây giờ, nhớ lại khi nãy nói An Nhiên ngu ngốc chính mình bây giờ còn ngốc hơn...
Tống Tiêu lau mặt, khôi phục trấn định. Song hệ dị năng là như thế nào? Một cái là phụ trợ dị năng, một cái là thủy hệ dị năng. Phải biết rằng, thủy hệ dị năng được biết tới với lực công kích thấp. Chỉ cần hắn đến gần, khả năng chiến thắng sẽ rất cao.
Nhưng ngay giây tiếp theo, ảo tưởng đẹp đẽ của anh ta bị đánh vỡ.
An Nhiên liên tiếp niệm mấy chiêu thức “ Thủy xích, xoáy nước, mũi tên nước” niệm xong cô từ trên người lấy ra miếng thịt nướng bắt đầu ăn.
Tống Tiêu đã không còn tâm tư để nghiên cứu, An Nhiên rốt cuộc cất thịt nướng ở đâu trên người, sao hắn lại không có thấy qua. Do An Nhiên dùng thủy xích, nháy mắt một sợi xích bằng nước quấn quanh người đem hắn trói chặt lại. Sau đó, sóng gió động trời, những dòng nước xoáy đem hắn cuốn thẳng người lên, từng dòng nước xoáy chảy xiết cứa vào da thịt Tống Tiêu, khắp người ẩn ẩn đau nhức. Ngay sau đó, trong không khí lại lần nữa xuất hiện tám mũi tên nước, đáng tiếc lần này hắn bị thủy xích trói chặt không thể né tránh. Thủy xích biến mất, nước xoáy rút đi, Tống Tiêu được tự do. Lúc này, hắn người đầy thương tích, không trụ được ngã ngồi trên đất.
An Nhiên tiện tay, ngưng tụ một quả thủy cầu ném vào mặt Tống Tiêu, quan tâm hỏi “ Sau khi ở dưới nước, não của ngươi có tỉnh táo hơn tí nào chưa?”
Một cận chiến phòng hộ dị năng lại đánh không lại một thủy hệ dị năng, Tống Tiêu buồn đến mức không muốn nói.
Thấy Tống Tiêu không hé răng, An Nhiên nhướng mày “ Xem ra là còn chưa ngâm nước đủ, vẫn chưa tỉnh táo lại.” Tùy tay ngưng tụ ra sáu thủy cầu, nhắm hướng Tống Tiêu mà phi đến.”
Tống Tiêu không kịp né tránh, bị đập vài phát, vừa gào vừa dậm chân “ Đừng, đừng đánh vào mặt! Ta còn phải dựa vào nó kiếm cơm.”
An Nhiên mặt không chút cảm xúc,lại triệu hồi mười cái thủy cầu, khống đánh những chỗ khác chỉ tập trung vào cái mặt bánh bao của Tống Tiêu mà đập tới.
Cô nhớ tới người nào đó theo chỉ dẫn của tên mập này trèo lên giường của cô. Thù mới hận cũ góp thành một, An Nhiên nghiến răng nghiến lợi, nghiến răng nói ra mấy chữ “ Ngươi mới là người đánh ta!”
Tống Tiêu chạy nhanh, dùng tay che lại mặt bánh bao của mình, dùng lưng đỡ vài thủy cầu đập tới. Trong lòng căm giận bất bình, An Nhiên nhất định là ghen ghét vì hắn có thể dựa vào mặt kiếm cơm. Nhưng mà, hắn cũng rõ trong lòng, An Nhiên không muốn giết hắn, nếu không cũng sẽ không loại kỹ năng có lực công kích thấp như thủy cầu.
“ Không chết thì sủa lên một tiếng.” An Nhiên nhẹ giọng nói.
Tống Tiêu không muốn lại bị đánh nữa, lấp tức đáp lại “ Ưm”
“ Đem những tấm ván gỗ đã xong khiêng trở về.” An Nhiên lại ngáp một cái.
Tống Tiêu bi thống không thôi, khiêng lên tấm ván gỗ, ủ rũ cụp đuôi mà đi theo phía sau An Nhiên.
Hắn nghĩ thầm, sớm biết có kết cục như thế này, ngoan ngoãn nghe lời không phải tốt hơn sao? Hắn rốt cuộc vì cái gì lại đem bản thân chà đẹp như thế này chứ.
**
Tống Tiêu trở về bộ lạc với mặt mũi sưng tấy khắp người bầm tím, thu hút ánh mắt kinh ngạc của mọi người.Tống mập ưỡn ngực ngẩng cao đầu, giả vờ như không có chuyên gì xảy ra.
An Nhiên giao Tống Tiêu cho Hàn Lập trông giữ rồi rời đi, mấy tiểu huynh đệ đi theo hắn lần lượt xúm vào hỏi han.
“ lão đại, lão đại, ngươi làm sao vậy? Đi đường không chú ý, bị té ngã sao?”
“ Ngươi thấy ai đi đường bị té ngã mà mặt bầm dập như thế này à?” một người bĩu môi “ lão đại chắc chắn là cùng người ta đánh nhau.”
“ Không thể nào, trong bộ lạc trừ bỏ Hàn Lập, ai có thể đem lão đại đánh thành cái dạng này?” có người nhỏ giọng nói thầm.
Bỗng nhiên, anh ta giật mình và hỏi theo bản năng “ có địch tập kích sao?”
“ Đối thủ ra tay thật chuẩn nha!” người lên tiếng đầu tiên vỗ tay “ lão đại không phải cùng An Nhiên thủ lĩnh ra ngoài sao? Không may bị tập kích, lão đại hi sinh quên mình cứu thủ lĩnh,vậy mà cô ta còn không biết xấu hổ bắt chúng ta tiếp tục làm culi? Ta đoán hoặc là thu nhận chúng ta như thôn dân bộ lạc, hoặc liền sẽ thả chúng ta tự do.”
Thấy suy đoán càng ngày càng đi xa, Tống Tiêu nhìn trời “ Ta muốn đem An Nhiên bắt lại làm con tin, kết quả bị cô ta tẩn cho một trận.”
Nháy mắt, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Có người cẩn thận dò hỏi “ Bị An Nhiên thủ lĩnh đánh? Không có khả năng đi? Cô ta không phải chỉ là dị năng dùng cho đồ ăn sao!”
“ Song hệ dị năng.”
“ Song dị năng?” đám người xung quanh trố mắt nhìn nhau, tựa như bị làm cho kinh hãi.
Đừng nói những người kia không tin, ngay cả Tống Tiêu ngay lúc này cũng hoài nghi mình vừa rồi là đang nằm mơ.
“ Năng lực thứ hai của cô ta là thủy hệ. Các ngươi tin không? An Nhiên dùng thủy hệ đánh ta tối tăm mặt mày.”
Tên nói “ Tống Tiêu bị ngã” ban nãy tự lẩm bẩm nói “ Ta cảm thấy vẫn là lão đại ngươi đi đường bị té ngã, khả năng va đập bầm tím trên mặt cũng có thể xảy ra. Nói không chừng sau té ngã ngươi lâm vào hôn mê, gặp phải ác mộng.”
Tống Tiêu nghiêm túc, tức giận nói “ Không cùng các ngươi nói nhiều nữa, ta cả người hiện tại đều đau nhức. Nhớ kỹ đây là bài học xương máu! Sau này nếu không muốn bị đánh thì phải lễ phép, cung kính với thủ lĩnh.”
Trầm mặc một lát, một người yếu ớt nói “ Nhưng trừ bỏ lão đại ngươi, chúng ta đều an phận làm việc nha...”
Tống Tiêu thẹn quá hóa giận, tát vào trán người kia một cái “ Không nói được lời tốt đẹp thì câm miệng lại.” Hắn là vì ai chứ? Còn không phải vì các huynh đệ cùng nhau chạy trốn!
Lúc này, Hàn Lập đột nhiên nói “ Cùng nhau tán phét đủ chưa?”
“ Giờ làm việc ngay đây.” mọi người biết điều mà bắt đầu làm việc.
Tống Tiêu xoa xoa bụng, vừa mới dùng qua dị năng, thật đói. Càng bất hạnh hơn chính là, cơm trưa đã bị Hàn Lập cướp đi, hắn ta không có gì....
**
Sau khi hấp xong màn thầu, An Nhiên lựa chọn các phương án hồi máu và hồi thể lực, sau đó thông báo cho mọi người đến ăn trưa.
Cô dựa theo bình thường phát theo tiêu chuẩn người trưởng thành hai cái bánh màn thầu, trẻ nhỏ một cái rưỡi. Theo quy tắc Thiện cùng vũ được bốn cái bánh. Mấy tên culi cũng được đãi ngộ như mọi người nhận hai bánh.
Khi đến lượt Tống Tiêu nhận phần cơm, hắn đứng trước mặt An Nhiên vẻ mặt đau khổ.
An Nhiên liếc mắt nhìn hắn, không nói gì, cứ theo lẽ thường phát màn thầu.
Kết quả, cô thấy Tống Tiêu lãnh xong màn thầu liền quay người đem giao lại cho Hàn Lập.
“.....” An Nhiên vẫy tay “ Thiện, lại đây giúp tôi một tay.”
An Nhiên đi đến bên người Hàn Lập, lạnh giọng hỏi “ Cậu đang làm cái gì ?”
Hàn Lập vô tội nhìn lại “ Tống Tiêu không đói bụng, không muốn ăn cơm, ta chỉ ăn giúp hắn thôi.”
Mới vừa đánh nhau, còn dùng dị năng lại không đói bụng? Đúng là gạt người! Lời Hàn Lập nói, An Nhiên thật sự một chữ cũng không tin.
Hàn Lập cũng không nhiều lời giải thích, đáng thương nhìn An Nhiên, thì thầm nói “ Ta đói bụng...”
An Nhiên đỡ trán nghĩ thầm quên đi, quên đi, Hàn Lập bị cô chiếm tiện nghi, sờ qua ngực, cũng chưa nói lời nào, cô còn so đo làm gì.
Cô lấy thêm hai cái bánh màn thầu ném cho Tống Tiêu, không quan tâm đến ánh mắt kinh hỉ của hắn.
An Nhiên đi thẳng lại phía Hàn Lập,, cảnh cáo nói “ Lần này tôi tạm tha cho, cho cậu ăn trưa. Nếu có lần sau, cậu nhất định phải chết.”
Hàn Lập nuốt vội màn thầu, nghĩ ngợi rồi hỏi “ Ta có thể ăn no trước khi chết không?”
Quả nhiên là cái thùng cơm, chỉ biết ăn!
An Nhiên cười lạnh “ Đương nhiên là không rồi. Cậu sẽ không được ăn, từ từ đói chết.”
“ Không công bằng!” Hàn Lập rất bất mãn “ Tống Tiêu muốn bắt cóc cô làm con tin, cô còn tha thứ cho hắn, còn cho hắn màn thầu để ăn.”
Màn thầu có thêm buff, có thể hồi phục thể lực và sức khỏe. Nếu không dưỡng sức cho hắn thì làm sao có thể bắt hắn làm việc nặng nhọc được? Nhưng những lời này không cần giả thích cho Hàn Lập.
An Nhiên vỗ đầu Hàn Lập, dỗ dành nói “ Ngoan nào, trẻ con phải nghe lời mới được người ta yêu thích.”
Vài lời của editor: lịch ra thì do ad của TYT nha mọi người, mình vẫn dịch đều ấy, lần đầu dịch nên có vài chỗ còn sai chính tả với hơi rối nghĩa, bên dtruyen mình tự đăng nên có nhanh hơn mọi người qua ủng hộ mk với nha. Cảm ơn sự động viên của mọi người.