Lần trước, để giúp Diệp Ngưng Băng tránh khỏi báo thù, cậu đã giới thiệu cô ta với Kiếm Các, trở thành một đệ tử chân truyền. Kể từ đó, Diệp Ngưng Băng luôn cố gắng tu luyện, cô ta hiểu chỉ có sức mạnh mới có khả năng đánh lại kẻ thù. Thái Hoàng Giáo không thể lúc nào cũng bảo vệ cho cô ta được.

Trong một ngôi nhà cổ trên đỉnh Ngũ Liên, cánh cửa cổ mở ra, Diệp Ngưng Băng bước ra. Cô ta đã thu được rất nhiều trong lần bế quan tu luyện một tháng rưỡi này, cô ta không chỉ nâng cao cảnh giới mà còn tu luyện được hai kỹ năng giết địch của Thái Hoàng Giáo.

Từ trong bóng tối đi đến nơi sáng, cô ta hơi nheo. mắt lại, sau đó cô ta nhìn thấy một người đàn ông anh dũng đang đứng dưới ánh mặt trời, mỉm cười nhìn cô ta.

Diệp Ngưng Băng trợn to mắt ngạc nhiên nói: “Ngô Bình”.

Ngô Bình: “Biết em sắp xuất quan nên anh đã đợi ở đây sắp nửa tiếng rồi”.

Diệp Ngưng Băng cười nói: “Em còn tưởng anh quên em luôn rồi”.

Ngô Bình: “Sao có thể, em là sư muội được anh dẫn dắt vào tông môn mà”.

Diệp Ngưng Băng giật mình, Ngô Bình đã nói chuyện Chân Hoàng Tông thách đấu, Diệp Ngưng Băng nói: “Lợi hại, liên tiếp đánh bại hai cao thủ, có anh ở đây, Chân Hoàng Tông sẽ không bao giờ dám đến cửa thách đấu nữa.

Ngô Bình: “Ngưng Băng, dạo này bên kẻ thù của em có tin tức gì không?”

Đôi mắt Diệp Ngưng Băng lóe lên sát ý, cô ta nói: “Họ biết em gia nhập Thái Hoàng Giáo nên mới nhờ người nhắn lại cho em, nói họ có thể quên đi quá khứ, từ nay nước sông không phạm nước giếng”.

“Em tin lời họ nói à?”, Ngô Bình hỏi.

Diệp Ngưng Băng cười nhạo: “Dĩ nhiên là em không

†in, sau này chúng chắc chắn sẽ không trắng trợn công kích em. Nhưng chỉ cần có cơ hội, chúng vẫn sẽ tiêu diệt

Ngô Bình gật đầu: “Anh đến thế tục một chuyến với em.

Diệp Ngưng Băng sửng sốt: “Ý sư huynh là?”

Ngô Bình: “Bắt cá, bắt được người muốn đối phó với em ra, sau đó giải quyết một lần, như thế mới có thể ung dung suốt đời”.

Diệp Ngưng Băng hơi khó hiểu: “Sư huynh, thực lực của họ không hề yếu”.

Ngô Bình: “Yên tâm đi, chúng ta có người trợ giúp”.

Sau đó cậu nói: “Anh Ngưu”. 

Bóng dáng Thanh Ngưu bỗng xuất hiện cách đó không xa, anh ta gật đầu: “Công tử có việc gì cần chỉ nói”.

Diệp Ngưng Băng nhìn Thanh Ngưu, không thể nhìn thấu được tu vi của anh ta.

Ngô Bình: “Thực lực của anh Ngưu không thua kém gì sư tôn của anh”.

Diệp Ngưng Băng kinh ngạc, thực lực không thua kém gì Kiếm Đạo Chí Tôn, anh ta là ai?

Hai người bàn bạc kế hoạch, nói với mọi người một tiếng rồi quay trở lại thế tục thông qua trận pháp dịch chuyển.

Lần này ra ngoài sắp được một tháng rồi, Ngô Bình cũng không yên tâm trong nhà, cũng cần kịp thời chạy về.

Họ về đến Trung Châu trước, Diệp Ngưng Băng cũng tạm thời vào biệt thự Hoàng Long.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play