Người đến là người quen, trưởng lão Minh Duệ ở Thiên Trần Giáo.

Ngô Bình rất khách sáo mời đối phương vào nhà, bảo người pha trà ngon nhất để tiếp đãi, cười nói: “Trưởng lão Minh, ngọn gió nào đưa ông đến đây?”

Minh Duệ còn khách sáo hơn lần trước, ông ta nói: ậu Ngô, tôi đã nghe nói về chuyện cậu ở Thái Hoàng Giáo, nghe nói một mình cậu có thể trấn áp được hai vị cao thủ của Chân Hoàng Tông, còn hấp thụ một tia vận khí của Chân Hoàng Tiên Giới, đúng là lợi hại, tôi quả thật rất khâm phục”.

Ngô Bình: “Không đáng nhắc đến”.

Nói chuyện vài câu, Minh Duệ cười nói: “Cậu Ngô, trước đó tôi đã nói bảo một trong bốn người đẹp mà tôi dạy - Nguyệt Thành Thanh Anh đến gặp cậu, nhưng nó vẫn luôn bế quan, mãi đến gần đây mới xuất quan. Tôi đã sắp xếp cho nó tối nay đến biệt thự Hoàng Long”.

Sở dĩ Ngô Bình muốn gặp người phụ nữ này chỉ là vì cô ta là một người xinh đẹp trong danh sách mỹ nữ, nếu không như vậy thì cậu cũng sẽ không đưa ra yêu cầu đó. Nhưng bảo người khác đến tận nhà, cậu cảm thấy hơi bất lịch sự, nghĩ một lúc rồi nói: “Vẫn nên hẹn một chỗ khác đi, hơn nữa không nhất thiết phải ở Trung Châu”.

Minh Duệ cười nói: “Đều được, lát nữa tôi sẽ bảo lại với nó”.

Nói thêm vài câu, Minh Duệ đứng dậy tạm biệt. 

Ra khỏi biệt thự Hoàng Long, một bóng người xuất hiện bên cạnh ông ta, đi theo ông ta, bóng người nói: “Trưởng lão, tôi nghe nói Lâm Tôn đã thích Nguyệt Thành Thanh Anh, nếu chúng ta làm thế, có phải sẽ gây ra xung đột giữa hai bên không?”

Mình Duệ bình tĩnh nói: “Xảy ra xung đột thì sao? Nếu Ngô Bình không thể trấn áp Lâm Tôn thì không đáng để chúng ta đâm đầu vào, mà Lâm Tôn cũng có thể rèn luyện được. Nếu cậu ta có thể trấn áp Lâm Tôn, chứng tỏ là sự đầu tư của chúng ta đáng giá. Hơn nữa, cuối cùng chúng ta vẫn phải xem Nguyệt Thành Thanh Anh lựa chọn thế nào”.

Bóng người: “Mắt nhìn của Nguyệt Thành Thanh Anh cực kỳ cao, không biết cô ta có ghét bỏ sự sắp xếp của trưởng lão không”.

Minh Duệ: “Nguyệt Thành Thanh Anh là người thông minh, nó sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn”.

Sau khi tiễn Minh Duệ đi, Ngô Bình đi đến chỗ nơi bố mẹ cậu ở, gần đây hai người thường xuyên ra ngoài chơi, mấy ngày nay hiếm khi ở nhà.

Nhìn thấy Ngô Bình, Ngô Đại Hưng vội nói: “Tiểu Bình, con đến đúng lúc lắm. Ngô Cường gọi điện đến nói tối nay có bữa tiệc gia đình. Chúng ta đã lâu không về bên đó, đang bàn bạc xem có nên đi hay không”.

Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ, kể từ lân trước bố con Ngô Soái đến nhà gây chuyện, cậu ra tay dạy cho Ngô Soái một bài học, gia đình này đã trở nên thành thật hơn rất nhiều, không dám đến gây rắc rối nữa.

“Tiệc gia đình? Họ muốn làm gì?”, Ngô Bình lập tức cảm thấy tiệc gia đình này không đơn giản.

Ngô Đại Hưng lắc đầu: “Trên điện thoại cũng không nói nhiều, chỉ nhắc một câu đến việc tôi muốn dời mộ. của ông nội con đi. Nhưng theo sự hiểu biết của bố về nó, chắc chắn bây giờ nó đã chiếm thế thượng phong, bảo chúng ta về chỉ để khoe khoang thôi”.

Ngô Bình bật cười: “Người ăn không ngồi rồi như Ngô Cường có thể làm được cái gì ạ?”

Ngô Đại Hưng: “Ai biết, tóm lại bố cảm thấy nó nói chuyện rất tự tin”.

Ngô Bình bỗng cảm thấy hứng thú: “Vậy chúng ta về xem sao, con cũng muốn biết hai bố con này muốn giở trò gì. Hơn nữa dời mộ là chuyện lớn, bố là con trai cả, chuyện này nhất định phải do bố quyết định, không đến lượt Ngô Cường ra mặt”.

Ngô Đại Hưng cũng nghĩ như vậy, nhớ lại tuổi thơ của mình, mặc dù cha rất nghiêm khắc với ông ấy, nhưng dưới sự nghiêm khắc là tình yêu của một người cha. Nhưng cha ông mất sớm, từ nhỏ ông đã mất đi tình yêu của cha. Hơn nữa, gần đây còn là lễ Trung Nguyên, ông ấy cũng muốn đến mộ của cha để thắp một nến hương.

Cả nhà bàn bạc xong, quyết định tham gia bữa tiệc gia đình này. 

Một phần của làng Thành Trung nhà họ Ngô ở đã bị phá bỏ, nhưng vẫn còn một phần sân kiểu cổ, bây giờ có không ít người già sống trong này.

Lúc này trong một căn nhà trong làng Thành Trung, Ngô Cường đang long trọng tiếp đón một vị khách quý.

Trong đại sảnh, bố con Ngô Soái và Ngô Cường ngồi ở phía dưới, bên cạnh có mấy anh em họ Ngô. Bên cạnh Ngô Soái còn có một người ông thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo, lúc nhìn mọi người trong bàn, ánh mắt anh ta không giấu được sự khinh thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play