Giáo chủ Thái Hoàng Giáo cũng khá ngạc nhiên: “Hóa ra Diệp Uy Thánh mới là vương bài trong tay chú. Sư đệ, kế của chú rất thâm”.
Hùng Phi Kinh đắc ý nói: “Nếu không chuẩn bị nhiều một chút, sao tôi có thể đấu lại sư huynh được chứ?”
“Chú chắc là cậu ta có thể đánh bại Ngô Bình à?”, giáo chủ Thái Hoàng Giáo cười ẩn ý nhìn ông ta.
Hùng Phi Kinh nở nụ cười bí ẩn, nói: “Hôm qua Diệp Uy Thánh đã được “Kị Bạch” mà có quyền cao nhất Tiên Giới chúc phúc, hôm nay cậu ấy sẽ không thất bại”.
Nghe thế, giáo chủ Thái Hoàng Giáo sầm mặt: “Chú gian lận”.
Hùng Phi Kinh vô cùng đắc ý: “Không hề dối trá! Sư huynh, hai trận còn lại, anh thua chắc rồi”.
Thẩm Huyền Tông: “Không vội, cứ xem đi đã”, ông ta rất có lòng tin vào Ngô Bình.
Hùng Phi Kinh: “Ông Thẩm, tôi biết cậu ta là đệ tử của ông, nhưng chúc phúc của Kị Bạch sẽ không thay đổi”.
Ngô Bình cũng nghe được đoạn nói chuyện của đối phương, cậu thầm nói Hùng Phi Kinh này vì thằng lợi mà tính đủ mưu kế.
Thực lực của Diệp Uy Thánh vốn dĩ đã hơn Kinh Vô Trần, bây giờ có được chúc phúc của Kị Bạch thì phần thắng sẽ cao hơn.
“Sư tôn, Kị Bạch là gì thế?”
“Một sinh vật ngoài hành tinh, không biết dùng cách gì mà dung hợp vào ý chí của Chân Hoàng Tiên Giới. Trận chiến này, con phải tự bảo vệ mình, nếu có thua cũng được, chẳng có gì †o tát cả”, Thẩm Huyền Tông truyền âm nói.
Lúc này, Diệp Uy Thánh bỗng tiến lên một bước, đấm một quyền vào ngực. Đòn tấn công có vẻ bình thường nhưng ẩn chứa uy lực cực lớn. Trước khi cú đấm giáng xuống, Ngô Bình cảm giác như có ba ngàn quyền ấn nổ tung cách mình ba thước, đồng loạt đều bắn phá về phía cậu.
“Ba ngàn quyền! Cậu ta tu được rồi!", tất cả đệ tử Chân Hoàng Tông đều ngạc nhiên thốt lên. Ba ngàn quyền là một tuyệt học của võ đạo.
Hùng Phi Kinh đã có được nó từ lâu, cũng bảo đệ tử tông môn tu luyện. Chỉ là mấy trăm năm nay chưa từng có ai thành công, người giỏi nhất trong đó cũng chỉ tu luyện được ba trăm hai mươi quyền.
Nhưng Diệp Uy Thánh lại làm được, tu ba ngàn quyền toàn vẹn, đạt đến cảnh giới một quyền ba ngàn.
Cảm nhận được sự đáng sợ của ba ngàn quyền này, sức mạnh cấm ky trong pháp khiếu của Ngô Bình chấn động.
“Ầm"
Cả đỉnh núi đều tĩnh lặng, thời gian trôi ngược về mấy ngày trước. Lúc này, Diệp Uy Thánh vẫn đang bế quan tu luyện, ký ức và trạng thái của cậu ta lập tức quay trở lại thời điểm đó.
Lúc này là ba ngày trước, cậu ta vẫn chưa có được chúc phúc, cũng chưa đột phá cảnh giới.
Ngô Bình đánh một đấm vào ngực Diệp Uy Thánh, sau đó nghe được tiếng “răng rắc”, ngực Diệp Uy Thánh lõm vào trong, bảy tám cái xương gấy, bay đi mấy mét.
Ngô Bình hạ gục Diệp Uy Thánh chỉ với một đòn tấn công, sau đó thời gian lại quay lại như cũ, Diệp Uy Thánh vẫn đứng ở chỗ đó, nhưng ngay sau đó ngực cậu ta bỗng lõm xuống, phun ra một ngụm máu.
Người đứng bên ngoài không cảm nhận được thời gian bị đảo ngược, chỉ nhìn thấy Diệp Uy Thánh vừa đấm một cú thì ngực cậu ta bỗng lõm xuống, sau đó nôn ra máu và bị thương nặng, chuyện gì thế này?
“Uy Thánh!”, Hùng Phi Kinh ngạc nhiên, vội chạy đến đỡ Diệp Uy Thánh.
Diệp Uy Thánh mê mang nói: “Sư tôn, tại sao lại thua rồi? Rõ ràng con đã tấn công rồi nhưng đột nhiên lại bị thương nặng, cậu ta đã làm gì con?”
Hùng Phi Kinh nhìn Ngô Bình, cậu mỉm cười, chắp tay lại rồi quay về bên cạnh sư tôn.
Giáo chủ Thái Hoàng Giáo nói: “Sư đệ, ba trận thách đấu hôm nay, chú đã thua hai trận, trận sau đó đã không cần thiết nữa rồi”.
Hùng Phi Kinh ôm lấy Diệp Uy Thánh, nhìn chăm chăm giáo chủ Thái Hoàng Giáo nói: “Tôi nhận thua”, nói rồi ông ta bay lên không trung, dẫn theo thuộc hạ quay về Chân Hoàng Tông.
Người của Chân Hoàng Tông lần lượt rời đi, sau khi mọi người rời đi, các đệ tử của Thái Hoàng Giáo ở đó đều vui mừng hoan hô, có đệ tử nữ ngượng ngùng mang hoa đến tặng cho. Ngô Bình rồi đỏ mặt rời đi.