Hùng Phi Kinh ngây người, không dám tin mọi thứ mình nhìn thấy trước mặt.
Hàng trăm ngàn tia chớp xuất hiện xung quanh đại ấn, bao phủ ba tầng Thiên Hỏa, khí thế kinh người khiến đám quái vật sắp lao vào thế giới này cũng nheo mắt, rụt đầu lại.
Đây là chiêu thức rất mạnh của Thái Hoàng Thất Chương, tên là Hoàng Thiên Ấn, Ngô Bình cũng phải mượn sức mạnh của bướm ma Thái Cổ và ba mươi ngàn đôi tay ma mới miễn cưỡng thi triển được, nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu.
“Trấn áp!"
Ngô Bình chỉ ngón tay lên không trung, đại ấn trong không trung bỗng rơi vào con quái vật. Đại ấn vẫn còn ở trong không trung thì một tia sát quang rơi xuống, con quái vật hét lên, cả người nó bị ngọn lửa đốt cháy.
Nó muốn chạy thoát nhưng Hoàng Thiên Ấn đã trấn áp nói, chỉ có thể trơ mắt bị đại ấn đó đập xuống.
“Âm”
Một âm thanh cực lớn vang lên, quái vật bị bẹp dẹp, sức tấn công cực lớn Kinh Vô Trần cũng bị đẩy sang một bên, nôn ra máu.
Ngô Bình vung tay lên, đại ấn biến mất. Dưới Hoàng Thiên Ấn xuất hiện một bức tranh, trong tranh có một quái vật mặt xanh hung dữ, đang dồn sức vung hai móng vuốt về phía không trung như thể đang liều mạng vùng vẫy.
Ngô Bình cất bức tranh này đi, sau đó nhìn Kinh Vô Trần.
Hùng Phi Kinh liên tục biến sắc, ông ta lớn giọng nói: “Không thể nhận thua”.
Kinh Vô Trần lại nôn ra máu, lẩm bẩm: “Tại sao! Rõ ràng tôi có khí vận hỗ trợ, tại sao lại thua cậu ta?”
Lúc này, một tia sáng từ bản ra trên đầu anh ta, vừa huyền ảo vừa kỳ diệu, sau khi bay lên không trung, ngưng tụ thành một đóa sen vàng, sau đó lơ lửng trong chốc lát rồi rơi xuống chỗ Ngô Bình.
Đóa sen vàng rơi xuống trên đầu Ngô Bình rồi bỗng biến mất. Nhưng cậu có thể cảm nhận được có sức mạnh bí ẩn đang tiến vào sâu trong thần hồn mình, tựa như cậu đã thu được vài thứ tốt.
“Chúc mừng công tử đã được vận khí giới này hỗ trợ”, giọng mèo đen vang lên trong đầu cậu.
Kinh Vô Trần như đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra, anh ta kêu lên thảm thiết, lại nôn ra máu, sau đó hai mắt trợn trắng, ngất xỉu.
Hùng Phi Kinh cũng mặt xám như tro, ông ta biết tia khí vận mà Kinh Vô Trần có được từ nhỏ đã bị Ngô Bình lấy mất.
Lúc này Ngô Bình vung tay lên lấy đi sức mạnh thối rữa, để cơ thể Kinh Vô Thần không còn bị thối rữa nữa. Nhưng cho dù như thế, cơ thể và thần hồn của anh ta cũng bị tổn thương không thể cứu vãn, cả người trông rất thống khổ.
Hung Phi Kinh vung tay lên tỏ ý thuộc hạ đưa Kinh Vô Trần xuống.
Giáo chủ Thái Hoàng Giáo lạnh nhạt nói: “Sư đệ, còn thi đấu nữa không?”
“Đương nhiên là tiếp tục rồi”.
Hùng Phi Kinh trầm giọng nói: “Còn hai trận nữa, bọn tôi chưa chắc sẽ thua”.
Giáo chủ Thái Hoàng Giáo: “Được, vậy tiếp tục”.