Ngô Bình lấy khối Tiên Truyền Bảo Ngọc kia, tay phải nắm nó trong lòng bàn tay, sau đó truyền pháp lực vào. Bảo Ngọc này từng được rất nhiều người sở hữu, nhưng chưa có ai có thể nhận được truyền thừa bên trong. Bởi vì nó có yêu cầu cực cao với người thừa kế, người bình thường hoàn toàn không thể được nó chấp nhận.

Pháp lực của Ngô Bình truyền vào bên trong, ý thức bỗng chìm vào trong một không gian thần bí. Trước mặt cậu là một khoảng sân rộng lớn, xung quanh có mấy ngàn cây cột chọc trời. Phía trước có một điện thờ lớn, cửa điện rộng mở, bên trong có mây tím lơ lửng.

Ngô Bình có hơi chần chờ, Bảo Ngọc kia khá kỳ quái, không ngờ có thể lập tức cuốn ý thức của cậu vào ảo cảnh. Cậu đang suy nghĩ có nên đi vào hay không thì cơ thể đã không chịu điều khiển tự bước vào. Điều này khiến cậu hết sức chấn động.

Vừa vào điện, cậu đã thấy một người đàn ông trung niên ngồi trước một cái bàn dài, trong tay cầm một cuốn sách cổ. Người đàn ông kia thấy cậu tiến vào thì cười nói: "Khi cách trăm năm, cuối cùng cũng có người đến".

Ngô Bình đánh giá ông ta hỏi: "Ông là ai?" 

Người đàn ông trung niên đáp: "Ta là Đại Mộng Thiên Tôn".

Ngô Bình hoảng sợ: "Ông là Thiên Tôn!"

Đại Mộng Thiên Tôn: "Ta tu luyện ngàn năm, cuối cùng cũng hiểu được sự huyền diệu của ảo và thật, tự nghĩ ra Đại Mộng Huyền Thiên Kinh".

Ngô Bình hỏi: "Tại sao ông phải truyền công pháp của mình cho người khác?"

Đại Mộng Thiên Tôn đáp: "Năm xưa, có rất nhiều người hâm mộ ghen ty bí truyền của ta, vì thế một vài cao thủ bèn bắt tay nhau vây giết ta. Ta không cam lòng, trước khi chết bèn khắc học thức cả đời của mình vào Tiên Truyền Bảo Ngọc, hy vọng có người thừa kế nó. Trong đó, còn có 'Huyền Thiên Mộng Cảnh do ta mở. Nếu cậu có thể lấy được truyền thừa thì cũng sẽ lấy được Huyền Thiên Mộng Cảnh".

Ngô Bình hỏi: "Huyền Thiên Mộng Cảnh là chỗ nào, có được nó lại có ích lợi gì?"

"Huyền Thiện Mộng Cảnh là công pháp do ta dạo chơi vũ trụ, tốn 300 năm mới sáng tạo ra. Nó giống như thật, lại giống như ảo. Khi có được nó, cậu có thể khiến giấc mơ trở thành sự thật, cũng có thể làm sự thật trở thành ảo cảnh. 

Ngô Bình kinh ngạc: 'Ý ông là, tôi có thể biến cảnh trong mơ thành sự thật? Điều này không có khả năng!"

Đại Mộng Thiên Tôn cười nói: "Cậu nói vậy là vì không biết sự khác nhau giữa cái gọi là mộng ảo và sự thật. Có đôi khi, ảo cảnh chính là sự thật, sự thật lại chỉ là một giấc mộng".

Ngô Bình cũng không hiểu được ý của đối phương nên tiếp tục hỏi: "Ví dụ như tôi trở thành cao thủ đứng đầu thế giới, chúa tể vũ trụ ở trong mơ thì nó cũng có thể biến thành sự thật?"

Đại Mộng Thiên Tôn: "Giấc mơ ấy của cậu chỉ là  điều tầm thường, không đáng nhắc đến".

Ngô Bình hỏi: "Được rồi. Vậy tiền bối cảm thấy tôi có tư cách kế thừa học vấn cả đời của ông không?”

Đại Mộng Thiên Tôn: "Nếu như cậu không có tư cách thì đã chẳng thấy được ta rồi".

Ông ta nói xong bèn vươn tay nhấn một cái, trong đầu Ngô Bình bỗng tràn vào một lượng lớn tin tức. Sau khi cậu tiếp thu những thông tin ấy, Đại Mộng Thiên Tôn cười nói: "Ta còn có một vài tâm nguyện chưa thực hiện được, mong cậu có thể làm j_ giúp ta. Sau này, khi cậu chu du thế gian thì phải dùng tên ta, tự xưng là người thừa kế của Đại Mộng  Thiên Tôn!"

Ông ta nói xong, toàn bộ thế giới bắt đầu sập xuống, co rút lại rồi biến thành một luồng ánh sáng chui vào trong đầu Ngô Bình. Sau cơn đau đớn, Ngô Bình bèn tỉnh lại, trở về hiện thực.

Cậu kinh ngạc nhìn Bảo Ngọc trong tay, nó dường như chẳng thay đổi gì, nhưng khi Ngô Bình truyền pháp lực vào, nó lại không biến hóa, năng lượng bên trong đã bị cậu hấp thu hết.

Sắp xếp lại Đại Mộng Huyền Thiên Kinh trong đầu, cậu không khỏi cảm thấy kinh ngạc, lẩm bẩm: "Cuộc đời Đại Mộng Thiên Tôn kia đúng là thần ký, có thể tiến vào thế giới ý thức của người khác rồi giết chết họ! Sau đó cướp lấy tâm trí họ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play