Ngô Bình nghĩ đến đây thì bỗng nhiên nảy ra một ý, gọi điện bảo Âu Dương Trí Viễn và Nghiêm Lãnh Thạch đến đây một chuyến.

Chẳng bao lâu sau, Âu Dương Trí Viễn và Nghiêm Lãnh Thạch đã chạy đến.

"Bố nuôi, con nhớ trong nước có một công ty trò chơi rất lợi hại, có cho ra đời một tựa game kết nối não với Internet. Chỉ là khoang trò chơi có chỉ phí rất cao, tốn hơn triệu tệ nên trước mắt nó vẫn lỗ vốn, nghe nói sắp sập".

Âu Dương Trí Viễn gật đầu: "Chuyện này bố cũng thấy, một người bạn của bố còn là trưởng phòng cấp cao trong công ty đó. Theo lời ông ta thì trò chơi này ra mắt ba năm, số lượng người chơi vẫn không vượt qua 10 ngàn người”.

Ngô Bình: "Bố nuôi, người bạn trưởng phòng. cấp cao kia của bố còn làm ở đó không?”

"Vẫn còn", Âu Dương Trí Viễn hỏi: "Tiểu Bình, sao con lại bỗng dưng hỏi cái này. Con cũng muốn mua một bộ khoang trò chơi chơi hả?"

Dù Ngô Bình có tu vi cao tới đâu thì ở trong mắt ông ta, cậu vẫn là một cậu nhóc vừa tốt nghiệp phổ thông, con trai chơi trò chơi là chuyện bình thường.

Ngô Bình cười nói: "Con muốn mua công ty kia". 

Âu Dương Trí Viễn giật mình: "Mua nó? Nhưng công ty kia ngoài tựa game kia lỗ vốn thì những game khác đều kiếm được kha khá, mỗi năm lời mấy chục tỷ. Giá thị trường của nó cũng hơn hai mươi tỷ".

Ngô Bình: "Chủ yếu là con muốn mua tựa game kia và đội ngũ vận hành nó. Nếu đối phương bằng lòng, con có thể mua riêng nó".

Âu Dương Trí Viễn hỏi: "Tại sao nhất định phải mua nó?"

Ngô Bình đáp: "Bố, con cảm thấy trò chưa kia rất thú vị, muốn làm ra nó".

Tuy Âu Dương Trí Viễn không hiểu, nhưng ông †a vẫn ủng hộ Ngô Bình: "Được. Bố sẽ liên lạc với người bạn kia của mình".

Ông ta gọi một cú điện thoại rồi hẹn đối phương, nói: "Tiểu Bình, đối phương nghe nói mục đích của chúng ta thì bằng lòng gặp con".

Ngô Bình hỏi: "Người bạn kia của bố ở đâu?"

"Thành phố Tứ Hải. Ông ta nói lát nữa sẽ gửi địa chỉ cho bố, còn thời gian thì lúc nào cũng được".

Ngô Bình: "Vậy nửa tiếng sau gặp đi". 

Thành phố Tứ Hải cách Trung Châu hơn 400km, Ngô Bình lại chẳng mấy chốc đã đến địa điểm đối phương hẹn gặp, đó là một khách sạn lâu đời.

Trong một đại sảnh nhỏ ở lầu 2 khách sạn, có hai người đàn ông trung niên đang ngồi chờ Ngô Bình. Hai người này, một người là tổng giám đốc công ty game Huy Hoàng, người còn lại là trưởng phòng bộ môn.

'Tổng giám đốc có khuôn mặt chữ điền, mày rậm mắt to. Ông ta hỏi trưởng phòng: "Trưởng phòng Lưu, ông nói người kia có đáng tin không?"

Trưởng phòng Lưu gật đầu: "Người nọ tên Âu Dương Trí Viễn, là bạn của tôi. Giờ ông ấy chính là người trưởng phòng cục từ thiện ở Giang Nam nên chắc chắn sẽ không nói bừa. Lát nữa, người chúng †a cần gặp là kim chủ đứng sau ông ấy, có lai lịch rất lớn, nói là người của Đông Vương".

Tổng giám đốc khẽ gật đầu: "Vậy phải gặp một lần rồi. Ý của đối phương là gì? Mua lại công ty chúng ta hả?"

Trưởng phòng Lưu đáp: "Nghe nói là muốn mua lại khoản game thực tế ảo lỗ vốn kia của chúng ta".

Nhắc tới tựa game kia, tổng giám đốc đã cảm thấy đau đầu. Trò chơi kia riêng nghiên cứu phát triển và đưa vào hoạt động đã bỏ ra cả mười lăm tỷ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play