Tân Cự Phong ngừng một lát rồi lại nói: "Người bên trên xuống có hỏi đôi chuyện. Gã nhãn giả kia hình như cướp thứ gì đó, hoàng đế đang tìm. Có điều, họ hỏi người Đông Doanh kia thì gã chỉ cười lạnh, nói đã giấu thứ đó đi, bọn họ đừng hòng biết được".

Ngô Bình: "Tôi cũng không biết chuyện về thứ đó. Bên hoàng đế có vô số người tài, chäc hẳn có thể điều tra ra".

Tân Cự Phong: "Đúng vậy, Đông Vương cũng nói thế. Đại sư huynh, còn có một chuyện muốn báo. cho cậu. Lúc trước tôi có nói muốn mượn tiếng tăm của cậu dọa người nọ, hiệu quả lại cực kỳ tốt! Người nọ đã bắt tay hòa giải với cậu vợ tôi, còn nói hy - vọng có cơ hội đến thăm đại sư huynh".

Ngô Bình: "Vậy được rồi". "Đại sư huynh, bao giờ thì cậu tới?"

Ngô Bình: "Đến lúc đó tôi sẽ đến, không làm hỏng việc đâu".

Ngô Bình lại nói chuyện với Tân Cự Phong thêm mấy câu rồi cúp máy. Cậu ngẫm nghĩ rồi bảo Chu Ngạo Quân: "Lát nữa tôi phải về rồi, cô Chu thì sao?"

Chu Ngạo Quân đáp: "Được rồi, tôi cũng muốn về nhà một chuyến".

Cô lấy ra một cái lệnh bài bằng ngọc viền vàng cười bảo: "Đây là Chu Thiên Lệnh, nó đại biểu cho ý chí của nhà họ Chu, cũng coi như có tác dụng trong Giang Bắc và vùng lân cận, những thế lực lớn nhỏ kia cũng sẽ nể mặt đôi chút. Tuy tôi biết anh không cần nó, nhưng đôi khi nó có thể giải quyết một số rắc rối nhỏ. Đến lúc đó, anh chỉ cần lấy nó ra là sế giải quyết được ngay, không cần phải nói nhiều với họ, tránh lãng phí miệng lưỡi".

Ngô Bình liếc Chu Thiên Lệnh, gật đầu nói: "Được, tôi sẽ nhận, cảm ơn cô Chu. Đợi sau khi luyện xong đan dược, tôi sẽ liên lạc với cô”. 

"Được".

Sau khi chia tay Chu Ngạo Quân, Ngô Bình bèn trở về biệt thự Hoàng Long.

Vừa trở về biệt thự chưa được bao lâu, Tân Cự Phong đã gọi đến, tức giận càm ràm: "Đại sư huynh, đám người của bên trên đúng là ăn hại, phí cả công của cậu".

Ngô Bình bình tĩnh hỏi: "Sao thế?"

Tân Cự Phong: "Tên nhãn giả kia đã tự sát chết. Cũng không biết gã dùng cách nào, thần hồn tan biến, máu thịt hóa thành chất lỏng. Chậc chậc, đúng là tàn nhẫn! Bệ hạ nổi giận, phạt nguyên đám người phụ trách trông coi và thẩm vấn!"

Ngô Bình: "Hử, còn có chuyện này à. Vậy họ có hỏi ra được thứ kia đang ở đâu không?"

Tân Cự Phong: "Hừ, chẳng hỏi được cái khỉ gì. Có lẽ thứ kia đã bị giấu đi rồi. Tiếc ghê, có vẻ bệ hạ rất muốn có được nó”.

Ngô Bình: "Vậy chịu. Giờ người đã chết, muốn hỏi cũng bó tay".

Tân Cự Phong: "Kệ nó đi, dù sao cũng chẳng liên quan đến chúng ta. Hơn nữa, bệ hạ đã nói sẽ tặng huân chương cho người đã bắt được nhãn giả Đông Doanh, đại sư huynh cũng không thiệt". Ngô Bình: "Ừ, nói cũng đúng".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play