Ngô Bình có hơi bất ngờ, không đoán được người trước mặt lại tàn nhãn độc ác đến thế.

Cổ Thanh Liên cau mày nói: "Anh đúng là độc ác, dùng mạng của bạn mình để đổi lấy mạng mình!

Ngô Bình hỏi gã: "Anh tên gì, thuộc môn phái nào?"

Đối phương đáp: "Tôi tên Uông Phi, là đệ tử của nhà họ Uông ở Đông Lĩnh!"

Ngô Bình nhận lấy chiếc nhẫn, nhàn nhạt nói: “Thôi, tôi sẽ tha cho anh một mạng”.

Sau đó, cậu lấy điện thoại ra rồi bắt đầu quay, hỏi: "Đinh Văn Hầu là do anh giết?"

Uông Phi biết Ngô Bình muốn lưu lại chứng cứ để tránh mình giá họa nên chỉ đành bất đắc dĩ đáp: "Là tôi giết".

Ngô Bình: "Tại sao anh lại giết người ta?"

Uông Phi ngoan ngoãn trả lời, Ngô Bình quay xong bèn lạnh nhạt nói: "Để lại mọi tài sản trên người anh rồi cút đi!"

Uông Phi bỏ lại nhãn trữ vật rồi rời đi như trốn.

Ngô Bình cũng không nán lại, cầm theo chiến  lợi phẩm nhanh chóng rời khỏi hiện trường với Cổ Thanh Liên rồi trở về nhà họ Cổ.

Cổ Thanh Liên ngồi chơi với Ngô Bình trong một căn nhà nhỏ của nhà họ Cổ một lát rồi rời đi.

Trong phòng đọc sách, Ngô Bình lấy ra mười hai búp bê bằng đất sét định bóp nát chúng xem có phải bên trong có thứ gì khác không. Nhưng quỷ dị là mấy con búp bê đất sét ấy lại cực kỳ cứng rắn, cậu chẳng thể bóp nát nổi!

Nếu không bóp nát được, cậu bắt đầu ngâm

{ nước. Tiếc là ngâm nước cũng không có tác dụng, có vẻ lớp đất sét kia cũng không bị ảnh hưởng bởi nước.

Ngô Bình không khỏi khó hiểu, lẽ nào chúng nó ¡_ chỉ là búp bê bằng đất sét bình thường chứ cũng _ không có ý nghĩa đặc biệt gì cả?

Ngô Bình đặt chúng thành một hàng rồi nhìn từ đầu tới đuôi. Cậu ngắm nghía một hồi thì trong lòng chợt nảy ra một ý nói: "Động tác của chúng kỳ lạ ghê, lẽ nào là đang che giấu một bí mật nào đó?"

Cậu nghĩ vậy bèn bắt chước động tác của con búp bê thứ nhất, học theo nó. Nhưng mà, khi động tác của cậu giống y như con búp bê thì cả người lập tức cảm thấy khó chịu dường như có một sức mạnh khủng khiếp đang ngăn cản mình làm động tác đó. 

Ngô Bình cắn răng, không tiếc thi triển bí thuật tăng sức mạnh của bản thân lên gấp mười lần mới miễn cưỡng làm được động tác ấy!

"Rắc!"

Ngay khi cậu thực hiện được động tác đó thì chợt cảm thấy một sức mạnh tự nhiên trong đất trời ùa vào cơ thể mình. Cùng lúc đó, lớp ngoài của con búp bê kia cũng nát, lộ ra một bức tượng nhỏ hình người được làm từ kim loại sáng bóng. Trên người nó giăng kín phù văn, chú ngữ, đôi mắt cũng tỏa ra một ánh sáng huyền bí.

Ngô Bình hoảng sợ, nhìn về phía bức tượng, hai mắt nó bản ra một luồng sáng tím chiếu vào trong con ngươi Ngô Bình. Thoáng chốc, trong đầu cậu lập tức xuất hiện một vài ký ức kỳ diệu.

Cùng lúc đó, chú ngữ, phù văn trên người bức tượng cũng bay lên rồi rơi lên da Ngô Bình, sau đó có cái in lên da, có cái khắc vào trong xương, có cái chui vào trong người cậu.

Ngô Bình vừa mừng vừa sợ, hóa ra đây mới là cách chính xác để mở ra nó!

Những ký ức kia cực kỳ có ích với cậu, sau khi ghi nhớ, cậu lại bắt chước động tác của con búp bê thứ hai..Giống như lần trước, sau khi Ngô Bình thực hiện được động tác thì lớp ngoài của nó cũng vỡ vụn, lộ ra bức tượng hình người bằng kim loại bên trong. Sau đó, phù văn và chú ngữ bên trên lại bay đến trên người Ngô Bình rồi truyền thừa cho cậu một số thứ.

Hai cái, ba cái, năm cái, bảy cái. Khi Ngô Bình nhận lấy phù văn và chú ngữ trên bảy bức tượng bằng kim loại kia, cậu đã cảm nhận được một sự áp lực. Bấy giờ, Ngô Bình mới biết được sức chịu đựng của con người là có hạn, có lẽ mình không có cách nào nhận lấy hết toàn bộ phù văn và chú ngữ!

"Để thử xem, mình có thể chịu được bao nhiêu!", vì vậy, cậu tiếp tục mở ra những con búp bê còn lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play