Cậu vẫn thong dong dạo chợ đêm, lúc đi được gần nửa khuôn viên chợ thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên bán thuốc. Bà ta bày mười mấy loại dược liệu bên cạnh mình, gần như tất cả đều là dược liệu bình thường, không có gì đặc biệt.

Ngô Bình chỉ liếc sơ thì đầu óc lại hiện ra vô số kiến thức về dược liệu, cậu lập tức biết được tên gọi và giá cả của số dược liệu này. Trong mười mấy loại dược liệu đó, có hai loại quý, một loại tên là Đoạn Cốt Thảo, loại kia là Long Huyết Thảo. Hai loại dược liệu này không phải có tiền là có thể mua được, cũng không biết từ đâu mà người phụ nữ đó lại có được chúng, nhưng lại không biết được giá trị của chúng, nếu không thì cũng không đem ra bán ở chợ đêm. 

Cậu hỏi: “Cho hỏi số dược liệu này dùng để làm gì? Bán như thế nào?”

Người phụ nữ liếc nhìn cậu rồi nói: “Tôi tình cờ có được số dược liệu này, không biết có tác dụng gì nên mới đóng gói đem ra bán”.

Ngô Bình: “Đóng gói à? Vậy bán bao nhiêu?”

Người phụ nữ nghiến răng nói: “Mười ngàn tiền tiên”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Rẻ hơn chút được không?”

Người phụ nữ lắc đầu: “Mặc dù tôi không rành dược liệu, nhưng không chừng có hai loại dược liệu trong số này rất có giá trị”.

Ngô Bình cũng không nói thêm, đưa mười ngàn tiền tiên rồi mua hết toàn bộ mười bảy loại dược liệu. Mặc dù mười lăm loại dược liệu còn lại không phải hàng hiếm nhưng ít nhiều cũng có công dụng, cậu mua hết cũng không lỗ.

Sau khi mua hết dược liệu, cậu đã không còn gặp được thứ gì muốn mua sau đó nữa, vì vậy đã cùng Cổ Thanh Liên rời khỏi đó ở đầu kia của chợ đêm. Họ vừa mới ra khỏi hẻm thì đã bị hai bóng người chặn lại, một trong số họ là người đàn ông muốn mua búp bê đất trước đó, người còn lại có khí tức còn mạnh hơn, đó là một cao thủ cảnh giới Chân Phù bí cảnh tầng bốn.

“Đi vội vậy sao?” Người đó hỏi với vẻ đầy nham hiểm.

Ngô Bình: “Hai vị chặn đường có gì chỉ bảo sao?”

Cao thủ cảnh giới Chân Phù đó lạnh lùng nói: “Giao mười hai con búp bê đất ra thì tôi sẽ cho hai người được sống mà rời khỏi đây”.

Ngô Bình bình thản nói: “Xin lỗi, đồ đó tôi đã mua, tôi sẽ không giao ra đâu”.

Cao thủ cảnh giới Chân Phù đó hừm lên lạnh lùng rồi đưa tay về phía Ngô Bình. Nhưng lúc tay của gã còn cách Ngô Bình mấy mét thì đã bị tát một tai cảm đầu xuống đất. Cái tát đó rất mạnh, đánh bẹp cả đầu của tu sĩ cảnh giới Chân Phù đó. Gã ngã xuống đất, liên tục co giật và sùi bọt mép.

Người còn lại sợ tái mặt, vừa kinh ngạc vừa hoảng loạn, không quan tâm đến đồng bọn nữa mà quay đầu bỏ chạy luôn.

“Anh chạy mà được à?”

Ngô Bình bước lên một bước, đưa tay giữ lấy vai của gã, người đó hoảng sợ thốt lên, rồi lập tức quỳ xuống đất.

“Là tôi có mắt không tròng, xin công tử tha mạng”. Người đó hét lớn.

Ngô Bình nhìn gã chăm chằm, hỏi: “Nói đi, rốt cuộc mười hai con búp bê đất đó có gì đặc biệt? Tại sao anh cứ muốn có cho bằng được?”

Trong giờ phút sống chết, gã không dám nói dối, vội vã đáp: “Công tử, tôi nghe một sư trưởng từng nói, tiên giới từng có một Thiên Thần đại đế xuất hiện, Thiên Thần đại đế đó bị kẻ thù hãm hại, trước khi chết đã phong ấn toàn bộ những gì mình học được trong đời vào trong mười hai con búp bê đất đó. Sau này, mười hai con búp bê đất đó đã qua tay nhiều người nhưng những người có được chúng đều không thể lĩnh hội được huyền cơ bên trong”.

Ngô Bình: “Ý anh là Thiên Thần đại đế đã để lại mười hai con búp bê đất này sao?”

Gã liền gật đầu: “Có khả năng là như thế, nhưng tôi cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm, chỉ có thể mua về từ từ nghiên cứu”.

Ngô Bình chỉ vào tên đang nằm co giật, hỏi: “Anh ta là ai?”

“Anh ta là một người bạn của tôi, là tu sĩ của nhà Mạc Tây Đinh, tên là Đinh Văn Hầu”. 

Ngô Bình cười khẩy, nói: “Các người chặn đường cướp của, tôi không thể tha, nói đi, anh muốn chết thế nào đây?”

Người đó sợ đến run lên cầm cập, nói: “Công tử xin tha mạng, tôi biết sai rồi, xin công tử tha cho một mạng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play