Ngô Bình nhìn con búp bê thứ mười hai, lẩm bẩm: "Thôi bỏ đi, đợi tu vi mình tăng lên một chút rồi mở hai cái còn lại cũng không muộn".

Mình cũng phải một người tham lam, cậu nghĩ vậy bèn cất hai con búp bê kia đi rồi khoanh chân ngồi xuống nghỉ ngơi, tiện thể suy ngẫm truyền thừa mà nó đã cho mình. 

Thực ra, những truyền thừa của mười bức tượng kia là một bộ, mỗi loại truyền thừa đều là một loại pháp thuật hay thần thông. Hơn nữa, mười hai loại thần thông trong mười hai bức tượng đó còn có thể hợp lại làm một, tạo thành một thần thông nghịch thiên!

Đương nhiên, cách kết hợp cũng không phải là mười hai hợp làm một thôi, cũng có thể bốn hợp một, sáu hợp một, tám hợp một, mười hợp một! Chẳng hạn như hiện giờ Ngô Bình học được 10 loại thì có thể kết hợp chúng thành một thần thông đỉnh cấp, từ đấy có thể gây ra sát thương gấp mấy chục lần!

Ngoài truyền thừa ra, phù văn và chú ngữ trên bức tượng còn khắc lên người Ngô Bình khiến sức mạnh, thể chất, thần hồn cậu được tăng cường và được lợi rất nhiều. Đương nhiên, cái lợi ấy cũng cần phải có nền móng vững chắc, chứ không cũng chẳng thể chịu nổi những ưu việt ấy.

'Thoáng chốc đã đến sáng hôm sau, mới sáng sớm Cổ Thanh Liên đã đến tìm cậu, cười bảo: "Em trai này, bố tôi muốn gặp cậu".

Ngô Bình đáp: "Được". Bố Cổ Thanh Liên tên là Cổ Kiến Nam. Trước đó, địa vị của ông ta cũng không được cao trong nhà họ Cổ, nhưng giờ Cổ Thanh Liên đã chiếm được  truyền thừa mạnh nhất, cộng thêm việc cô ta là bạn gái Ngô Bình nên địa vị Cổ Kiến Nam cũng nước lên thuyền lên. Giờ, ông ta đã trở thành nhân vật số một số hai có địa vị gần băng gia chủ.

Trong một căn nhà nhỏ, Cổ Kiến Nam đang chờ ở cửa, thấy Ngô Bình đến bèn vội nói: "Cậu Ngô, hôm qua trễ quá nên không đến làm phiền cậu. Tôi đã sai người chuẩn bị đồ ăn sáng, mời cậu đến ăn cơm chung cho vui".

Ngô Bình: "Bác Cổ khách sáo quá, cháu cầu còn không được".

Ba người ngồi xuống, người hầu bưng đồ ăn sáng lên, nhưng món ấy đều vô cùng đẹp, vừa vào miệng là tan, cực kỳ ngon. Ngô Bình cũng không ngại ngùng, ăn no cả bụng, cuối cùng còn uống lên mấy chén canh.

Sau khi ăn xong, người hầu lại bưng nước trà

lên, Cổ Kiến Nam cười hỏi: "Cậu Ngô, con bé nhà tôi cũng không còn nhỏ, không biết cậu định thế nào?"

Câu này có vẻ trực tiếp, Ngô Bình liếc Cổ Thanh Liên một cái nói: "Chị Cổ là một cô gái tốt, cháu rất thích".

Cổ Kiến Nam mừng rỡ nói: "Vậy là tốt rồi. Hôm nào rảnh, tôi sẽ đến thăm đẳng trai". 

Ngô Bình cười ha ha, không đáp. Trong nhà còn có Hàn Băng Nghiên nữa, chuyện này cậu sẽ không tùy tiện đồng ý.

Cổ Kiếm Nam cũng là người thông minh, không có nhắc mãi chuyện này, lập tức đổi đề tài nói: "Cậu Ngô, tôi nghe Thanh Liên nói, giờ cậu đã là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông?"

Ngô Bình đáp: "Vâng, mấy hôm nữa, chắc hẳn có thể thăng lên đệ tử tinh anh".

Cổ Kiếm Nam hết sức giật mình: "Đệ tử tinh anh ư! Ôi, cậu giỏi ghê, quả thật khiến người ta phải khâm phục!"

Ngô Bình xua tay: "Bác Cổ quá khen rồi".

Cổ Kiếm Nam: "Cậu Ngô, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ, không biết cậu có rảnh không".

Ngô Bình nói: "Bác Cổ có gì cứ nói thẳng, cháu có thể làm được thì chắc chắn sẽ làm".

Cổ Kiếm Nam vui vẻ nói: "Tốt quá, cậu Ngô, cậu cũng biết nhà họ Cổ chúng tôi cũng có chút thế lực ở tỉnh. Nhưng nửa năm gần đây, trên tỉnh chuyển đến một gia đình, thực lực của họ cực kỳ mạnh, chẳng mấy chốc đã nuốt vài thế lực tầm nhỏ và trung rồi nhanh chóng xây dựng địa bàn của mình. Giờ, gia tộc đó bắt đầu cướp giật mối làm ăn của nhà họ Cổ chúng tôi. Chúng tôi có đến nói chuyện, kết quả đối phương lại hết sức kiêu ngạo, đã giết chết và đánh bị thương rất nhiều người nhà họ Cổi"

Ngô Bình vừa nghe đã biết Cổ Kiến Nam muốn mình ra mặt hộ, bèn hỏi: "Đối phương cướp mối làm ăn nào của nhà họ Cổ?"

Cổ Kiếm Nam: "Một nơi có phong thủy tốt. Nhà họ Cổ chúng tôi vốn định xây một khu biệt thự ở đó. Nhưng giờ, đối phương đã chiếm lấy mảnh đất ấy!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play